Người áo đen hừ dài một tiếng, ném chiếc nón lá lên cành cây bên cạnh, lộ ra trước mặt cả bọn là một lão già râu tóc bạc trắng dài quá vai, dung mạo đĩnh đạc khác thường, ước chừng tuổi ngoài thập bát, lão lạnh giọng nói “Các ngươi vụ cho cháu trai ta tội ác thiên cổ, lý nào ta không tính sổ các ngươi!”
La Khải nghe vậy bật cười nói “Lão tiền bối nói sai rồi, bọn vãn bối chúng tôi bất quá chỉ vì võ lâm nhân sỹ mà tìm kẻ sát nhân, tiểu điệt của vãn bối không phải là Thất Sát Truy Long đương nhiên nhân sỹ võ lâm sẽ đứng ra làm chủ, bọn vãn bối làm sao không dám tuân theo ý đồng đạo trên giang hồ. Chỉ là Cao tiểu điệt tính khí cương cường, bất tất lại không nói ra nguyên do làm sao mình lại có được cuốn danh sách cuộc đại tỷ thí nam quốc trong người, làm mọi người trong phủ rất khó xử, người trong giang hồ lại càng nghi ngờ khó hiểu nếu không đưa Cao tiểu đệ ra đối chất rất khó minh oan được. Chủ tọa như vãn bối nếu không cư xử đúng mực làm sao đám người giang hồ đó bỏ qua được!”
Cao Thần hừ lạnh nói “Đám quan lại các ngươi mở miệng là chỉ nói lời tốt, vì bá tánh nhưng trong lòng thì muốn đoạt lợi ức hiếp, tranh quyền làm sao ta tin được.”
La Khải gật đầu cười trừ nói “Tiền bối nói chí phải, nhưng vãn bối thân là tướng quân, thân nắm giữ vạn binh, chỉ dưới một người trên vạn người làm sao không vì bá tánh an dân, đó là quyền lợi bất tất còn ham hố gì nữa. Trước mắt tuy là chuyện dính dáng đến các anh hùng võ lâm không phải chuyện quân tình, nhưng vãn bối đã đứng ra làm trung gian nếu không giải quyết ổn thỏa thật mất mặt, để hoàng thượng bực tức e rằng khó giữ mạng. Vãn bối đâu dám làm qua loa cho xong được!”
Cao Thần nhạt giọng bật cười “Ta thấy người là tên gian tướng xảo miệng nhưng có khí chất anh hùng không đáng chết. Anh hùng võ lâm cử ngươi làm chủ tọa cuộc đại tỷ thí võ lâm nam quốc mười năm một lần, tưởng an lành nào ngờ mấy năm gần đây anh hùng chết nhiều vô kể, mấy gia tộc bị tru diệt. Đám người giang hồ đang tìm ngươi tính sổ, ngươi lại đổ hết chuyện lên đầu cháu ta. Đúng là hết lòng vì bá tánh của ngươi đáng để khâm phục. Ta xuất sơn cũng vì khâm phục ngươi, xem thử ngươi bản lĩnh như thế nào.”
La Khải nghe vậy khẽ rùng mình, mặt mày đỏ tía tai, y vốn là kẻ gian xảo, mánh khóe lý nào lại bị lời hiềm khích đó lung lạc giận dữ lên được, e như vậy chỉ làm đắc tội lão tiền bối, giải quyết không ổn thỏa máu đổ đầu rơi, ngay đến bản thân cũng mất mạng như chơi, nghĩ vậy y chỉ mỉm cười nói “Tiền bối quá lời, nhưng thật vãn bối biết mình có tội không phải nhỏ! Chuyện trước mắt là Cao tiểu điệt có ẩn tình trong lòng không chịu nói ra làm khó vãn bối. Nếu không đối chất rất khó cho vãn bối, mà giấu nhẹm đi chuyện này há làm võ lâm nổi giận cho vãn bối không công minh, gian trá, Cao tiểu đệ như vậy lại càng không thể giữ nổi bản thân trong sạch, thật không có lợi cho ai cả.”
Lão Cao Thần nghe vậy mặt tối sầm lại hắng giọng nói lớn “Ta biết rõ chuyện đó nếu không cái mạng của ngươi hẳn còn đứng đó hay sao. Ta nghe nói tên Thất Sát Truy Long đó dùng chính Huyệt Tịch Thần Công của gia tộc họ Cao ta hành sự, có thật đúng như vậy hay không?
La Khải gật đầu nói “Đúng là có chuyện đó! Mọi người đều chứng kiến rõ chuyện này, có cả trấn chủ phiệt trấn Bạch Long nước Ăngkor nữa, vãn bối không dám nói dối tiền bối đâu!”
Lão Cao Thần gật đầu nói “Quả nhiên là có chuyện này!” Nói rồi quay sang nhìn Ma Lang Nha hừ giọng nói “Ta không phải đến đây để giải thoát cho cháu trai của ta, chẳng qua chỉ muốn ghé qua nghe rõ thực hư mọi chuyện cho rõ ràng, không ngờ tên tiểu điệt của ta đã trốn ra khỏi thất ngục. Ta đi tìm y nhưng không xong mới quay lại đây, nếu ngày mai ta gặp y nhất định ta sẽ trao nó cho các người tùy ý đối chất. Ta đến đây còn có chuyện muốn tính sổ cho xong!”
Ma Lang Nha thấy hàn quang của lão quắc nhìn mình chằm chằm thần sắc mấy phần kinh tâm, lão Cao Thần lại nói tiếp “Tiểu đệ của ta không thể chết oan uổng được!”
Chuyện này đương nhiên là Ma Lang Nha hiểu rõ khẽ nhếch miệng cười khổ, mặt tái mét cả lại. Lại nghe lão Cao Thần chằm chằm nhìn mình hỏi tiếp “Hắn chẳng phải bị lục độc của ngươi hai chết hay sao?”
Ma Lang Nha nói khẽ “Chuyện đã lâu không ngờ tiền bối vẫn còn để bụng đến chuyện đó.”
Cao Thần nheo mày nói “Ngươi có thể tránh được một hai năm nhưng không thể tránh được suốt đời. Ta tính khí khoan dung đã không giết ngươi sớm, không ngờ lại để lại mầm họa cho thiên hạ, tội ác của người không đếm xuể, ta muốn tha cho ngươi cũng không xong!” Nói rồi phất tay áo một chưởng đánh tới, Ma Lang Nha biết lão võ công cao thâm nào dám đối chưởng chỉ lách người né tránh, lại thấy Cao Thần biến chiêu một chỉ chớp nhoáng đến giữa ngực thì thất kinh, vung hai tay phóng lục độc ra trước khỏa lấp hai người hòng giảm đi tầm nhìn của lão Cao Thần.
Cao Thần hừ lạnh nói “Tên ác ôn ngươi hành xử hèn hạ, thâm hiểm không đổi. Ngươi tưởng ta sợ độc dược của ngươi hay sao!” Nói dứt lời chiêu thức đánh tới càng nhanh hơn bội phần, mà không chút sợ khí độc tỏa xung quanh, thập phần là đã vận kình tiêu trừ độc dược không cho thâm nhập vào nội tạng rồi.
Chưởng lực của lão đánh ra, mỗi chiêu mỗi thức đều nhanh như chớp, kình lực quả nhiên càng thêm kinh người. Ngay trong màn đêm cũng nhận thấy ánh sáng chớp lóe từ ma sát trong không khí mà ra, phải biết phát động tay chân đánh ra phải nhanh đến mức không tưởng mới có. Ma Lang Nha thủy chung không đối chưởng chỉ thủ không đánh, không dám sơ xuất.
Hai người phó trấn Chế Pháp, quản đốc sư Tề Đàm thấy lão khó lòng chi trì thì cùng lúc xuất thủ tương trợ, chỉ nghe Cao Thần hừ một tiếng, cùng lúc đánh ra mau hơn gấp bội phần, kình lực phát ra làm người đứng xung quanh cách xa mấy trượng rát buốt mặt mày. Ba người đánh một tình thế vẫn không chút xoay chuyển. Võ công, đạo hạnh của Cao Thần thực thụ hơn hẳn ba người, nếu không có lục độc mỗi lúc một dày đặc đến nổi côn trùng, kiến, mối cách sâu dưới mặt đất một trượng cũng trúng độc mà chết tương trợ thì ba người đã bị bại từ sớm rồi.
Đám quân binh tủa vây xung quanh nếu không uống thuốc giải cũng không dám đứng gần quá ba bốn trượng. Phải nói Cao Thần võ công kinh người nhưng thân vận nội lực ngăn chất độc thâm nhập vào người kéo dài quá, thập phần có chỗ thiếu tiện nghi rất nhiều.
La Khải đứng cách xa thấy ba người của phiệt trấn Âm Môn trong thế hạ phong lòng hồi hợp lo lắng đứng không yên thầm nhủ “Chuyện vui chưa đến, địch thù đã đến. Thật không xong rồi!”
Trong ba người Tề Đàm võ công yếu thế nhất đương nhiên bị Cao Thần bức ép đến chỗ thở dốc không sao duy trì nổi, liên tục trúng hai chưởng vào ngực trọng thương không nhẹ, may là lão chưa dùng đến Huyệt Tịch Thần Công đánh phá các huyệt đạo trên người của hắn. Hắn bị hất tung ra sau, vừa té vật ra đất miệng đã thổ huyết, vội xếp chân, mắt nhắm vận công điều khí trị thương, điều hòa kinh mạch.
Đến ngay Chế Pháp vốn đắc dụng với chủy thủ, võ công không phải tầm thường nhưng cũng bị bức ép đến xanh xao mặt mày, trên người đã dính mấy vết thương. Cao Thân vốn dĩ chỉ mục kích một mình Ma Lang Nha, thấy cùng lúc ba người giáp công thì vô cùng bất tiện, qua mấy chiêu thấy Tề Đam võ công yếu kém nhất mới nhắm đầu hắn đánh luôn, quả nhiên hắn làm sao duy trì hơn được. Còn với Chế Pháp thập phần võ công hơn hẳn Tề Đàm, không chút thua kém gì Ma Lang Nha, đương nhiên không dễ gì hạ y sớm được.
Cả ba người đánh tới hơn một canh giờ vẫn bất phân thắng bại, trời lúc này đã hửng sáng, xa xa phía đông một màu rực đỏ khỏa đến soi qua đám lục độc xem ra rất khó nhìn, giống như ba thân hình đang nhảy nhót trong một làn khói xanh rất kỳ quái, mơ hồ, không biết đâu là đâu.
Mọi người chỉ thấy làm lạ là Chế Pháp cùng Ma Lang Nha thủy chung vẫn không rời xa làn khói xanh đó mà chạy nháo nhào xung quanh, vừa tránh chiêu vừa thủ thân, hình như không chút động chân động tay. Xem ra hai người thấy võ công Cao Thần thâm hậu ghê gớm đã không còn dám giao đấu mà chỉ lao đi tránh né. Trông như đèn kéo quân giữa bụi mù xanh lè rất là vui mắt.
Độc Am Công của phiệt trấn Âm Môn là đệ nhất dụng độc, chưởng thủ càng lợi hại độc tính phóng ra càng theo đó tăng lên sát khí bội phần. Người sáng lập ra phiệt trấn Âm Môn cách đây hơn trăm năm là Ma Nhuệ Khang, mấy trăm năm trước sáng tạo ra một bộ công pháp gọi là Độc Âm Công, chia làm ba tầng công pháp Hạ Đẳng, Nhất Đẳng và Thượng Đẳng, tuy bên trong chỉ có năm tầng chiêu thức nhưng cứ theo công pháp mà tăng lên quả nhiên trên giang hồ khó lòng ai địch nổi. Ma Nhuệ Khang lão tiên sư đã đạt đến Thượng Đẳng công pháp đã thống lĩnh võ lâm giang hồ, có công giúp vua Chiêm Chế Mân đánh tan quân Mông Cổ thống nhất đất nước hưng thịnh. Đến đời Ma Lang Nha tuy chưa đạt đến thành tựu của tổ sư nhưng lục độc lại có chỗ tiên diệu tàn độc hơn rất nhiều. Phiệt trấn Âm Môn trước kia vốn là chính quân có công dựng quốc. Càng về sau con cháu họ Ma càng ngày càng thoái hóa, tính khí tàn bạo rất nhiều. Độc dược khi xưa dùng chống lại kẻ thù nay lại dùng vào việc lạm sát người vô tội, vì thế tính độc chất bên trong rất kỳ lạ, khó bề hóa giải được.
Độc Âm Công lấy thủ làm trọng, còn Huyệt Tịch Thần Công lại lấy công làm thắng đương nhiên ra đòn rất mau lẹ. Ngay đến một vãn bối như Cao Bát khi đắc thủ với Ma Lang Nha vẫn có chỗ hữu dụng làm lão thất kinh bát đảo, nay lại gặp phải tổ sư Cao Thần đương nhiên hai người Chế Pháp, Ma Lang Nha dở khóc dở cười không đánh mà chỉ chạy lẩn quẩn trong đám lục độc, người bên ngoài tưởng cả ba giao thủ quyết liệt nào ngờ nhìn rõ mèo vờn chuột bên trong suốt mấy canh giờ, vậy mới biết chạy hẳn không phải ngu ngốc
La Khải nghe vậy bật cười nói “Lão tiền bối nói sai rồi, bọn vãn bối chúng tôi bất quá chỉ vì võ lâm nhân sỹ mà tìm kẻ sát nhân, tiểu điệt của vãn bối không phải là Thất Sát Truy Long đương nhiên nhân sỹ võ lâm sẽ đứng ra làm chủ, bọn vãn bối làm sao không dám tuân theo ý đồng đạo trên giang hồ. Chỉ là Cao tiểu điệt tính khí cương cường, bất tất lại không nói ra nguyên do làm sao mình lại có được cuốn danh sách cuộc đại tỷ thí nam quốc trong người, làm mọi người trong phủ rất khó xử, người trong giang hồ lại càng nghi ngờ khó hiểu nếu không đưa Cao tiểu đệ ra đối chất rất khó minh oan được. Chủ tọa như vãn bối nếu không cư xử đúng mực làm sao đám người giang hồ đó bỏ qua được!”
Cao Thần hừ lạnh nói “Đám quan lại các ngươi mở miệng là chỉ nói lời tốt, vì bá tánh nhưng trong lòng thì muốn đoạt lợi ức hiếp, tranh quyền làm sao ta tin được.”
La Khải gật đầu cười trừ nói “Tiền bối nói chí phải, nhưng vãn bối thân là tướng quân, thân nắm giữ vạn binh, chỉ dưới một người trên vạn người làm sao không vì bá tánh an dân, đó là quyền lợi bất tất còn ham hố gì nữa. Trước mắt tuy là chuyện dính dáng đến các anh hùng võ lâm không phải chuyện quân tình, nhưng vãn bối đã đứng ra làm trung gian nếu không giải quyết ổn thỏa thật mất mặt, để hoàng thượng bực tức e rằng khó giữ mạng. Vãn bối đâu dám làm qua loa cho xong được!”
Cao Thần nhạt giọng bật cười “Ta thấy người là tên gian tướng xảo miệng nhưng có khí chất anh hùng không đáng chết. Anh hùng võ lâm cử ngươi làm chủ tọa cuộc đại tỷ thí võ lâm nam quốc mười năm một lần, tưởng an lành nào ngờ mấy năm gần đây anh hùng chết nhiều vô kể, mấy gia tộc bị tru diệt. Đám người giang hồ đang tìm ngươi tính sổ, ngươi lại đổ hết chuyện lên đầu cháu ta. Đúng là hết lòng vì bá tánh của ngươi đáng để khâm phục. Ta xuất sơn cũng vì khâm phục ngươi, xem thử ngươi bản lĩnh như thế nào.”
La Khải nghe vậy khẽ rùng mình, mặt mày đỏ tía tai, y vốn là kẻ gian xảo, mánh khóe lý nào lại bị lời hiềm khích đó lung lạc giận dữ lên được, e như vậy chỉ làm đắc tội lão tiền bối, giải quyết không ổn thỏa máu đổ đầu rơi, ngay đến bản thân cũng mất mạng như chơi, nghĩ vậy y chỉ mỉm cười nói “Tiền bối quá lời, nhưng thật vãn bối biết mình có tội không phải nhỏ! Chuyện trước mắt là Cao tiểu điệt có ẩn tình trong lòng không chịu nói ra làm khó vãn bối. Nếu không đối chất rất khó cho vãn bối, mà giấu nhẹm đi chuyện này há làm võ lâm nổi giận cho vãn bối không công minh, gian trá, Cao tiểu đệ như vậy lại càng không thể giữ nổi bản thân trong sạch, thật không có lợi cho ai cả.”
Lão Cao Thần nghe vậy mặt tối sầm lại hắng giọng nói lớn “Ta biết rõ chuyện đó nếu không cái mạng của ngươi hẳn còn đứng đó hay sao. Ta nghe nói tên Thất Sát Truy Long đó dùng chính Huyệt Tịch Thần Công của gia tộc họ Cao ta hành sự, có thật đúng như vậy hay không?
La Khải gật đầu nói “Đúng là có chuyện đó! Mọi người đều chứng kiến rõ chuyện này, có cả trấn chủ phiệt trấn Bạch Long nước Ăngkor nữa, vãn bối không dám nói dối tiền bối đâu!”
Lão Cao Thần gật đầu nói “Quả nhiên là có chuyện này!” Nói rồi quay sang nhìn Ma Lang Nha hừ giọng nói “Ta không phải đến đây để giải thoát cho cháu trai của ta, chẳng qua chỉ muốn ghé qua nghe rõ thực hư mọi chuyện cho rõ ràng, không ngờ tên tiểu điệt của ta đã trốn ra khỏi thất ngục. Ta đi tìm y nhưng không xong mới quay lại đây, nếu ngày mai ta gặp y nhất định ta sẽ trao nó cho các người tùy ý đối chất. Ta đến đây còn có chuyện muốn tính sổ cho xong!”
Ma Lang Nha thấy hàn quang của lão quắc nhìn mình chằm chằm thần sắc mấy phần kinh tâm, lão Cao Thần lại nói tiếp “Tiểu đệ của ta không thể chết oan uổng được!”
Chuyện này đương nhiên là Ma Lang Nha hiểu rõ khẽ nhếch miệng cười khổ, mặt tái mét cả lại. Lại nghe lão Cao Thần chằm chằm nhìn mình hỏi tiếp “Hắn chẳng phải bị lục độc của ngươi hai chết hay sao?”
Ma Lang Nha nói khẽ “Chuyện đã lâu không ngờ tiền bối vẫn còn để bụng đến chuyện đó.”
Cao Thần nheo mày nói “Ngươi có thể tránh được một hai năm nhưng không thể tránh được suốt đời. Ta tính khí khoan dung đã không giết ngươi sớm, không ngờ lại để lại mầm họa cho thiên hạ, tội ác của người không đếm xuể, ta muốn tha cho ngươi cũng không xong!” Nói rồi phất tay áo một chưởng đánh tới, Ma Lang Nha biết lão võ công cao thâm nào dám đối chưởng chỉ lách người né tránh, lại thấy Cao Thần biến chiêu một chỉ chớp nhoáng đến giữa ngực thì thất kinh, vung hai tay phóng lục độc ra trước khỏa lấp hai người hòng giảm đi tầm nhìn của lão Cao Thần.
Cao Thần hừ lạnh nói “Tên ác ôn ngươi hành xử hèn hạ, thâm hiểm không đổi. Ngươi tưởng ta sợ độc dược của ngươi hay sao!” Nói dứt lời chiêu thức đánh tới càng nhanh hơn bội phần, mà không chút sợ khí độc tỏa xung quanh, thập phần là đã vận kình tiêu trừ độc dược không cho thâm nhập vào nội tạng rồi.
Chưởng lực của lão đánh ra, mỗi chiêu mỗi thức đều nhanh như chớp, kình lực quả nhiên càng thêm kinh người. Ngay trong màn đêm cũng nhận thấy ánh sáng chớp lóe từ ma sát trong không khí mà ra, phải biết phát động tay chân đánh ra phải nhanh đến mức không tưởng mới có. Ma Lang Nha thủy chung không đối chưởng chỉ thủ không đánh, không dám sơ xuất.
Hai người phó trấn Chế Pháp, quản đốc sư Tề Đàm thấy lão khó lòng chi trì thì cùng lúc xuất thủ tương trợ, chỉ nghe Cao Thần hừ một tiếng, cùng lúc đánh ra mau hơn gấp bội phần, kình lực phát ra làm người đứng xung quanh cách xa mấy trượng rát buốt mặt mày. Ba người đánh một tình thế vẫn không chút xoay chuyển. Võ công, đạo hạnh của Cao Thần thực thụ hơn hẳn ba người, nếu không có lục độc mỗi lúc một dày đặc đến nổi côn trùng, kiến, mối cách sâu dưới mặt đất một trượng cũng trúng độc mà chết tương trợ thì ba người đã bị bại từ sớm rồi.
Đám quân binh tủa vây xung quanh nếu không uống thuốc giải cũng không dám đứng gần quá ba bốn trượng. Phải nói Cao Thần võ công kinh người nhưng thân vận nội lực ngăn chất độc thâm nhập vào người kéo dài quá, thập phần có chỗ thiếu tiện nghi rất nhiều.
La Khải đứng cách xa thấy ba người của phiệt trấn Âm Môn trong thế hạ phong lòng hồi hợp lo lắng đứng không yên thầm nhủ “Chuyện vui chưa đến, địch thù đã đến. Thật không xong rồi!”
Trong ba người Tề Đàm võ công yếu thế nhất đương nhiên bị Cao Thần bức ép đến chỗ thở dốc không sao duy trì nổi, liên tục trúng hai chưởng vào ngực trọng thương không nhẹ, may là lão chưa dùng đến Huyệt Tịch Thần Công đánh phá các huyệt đạo trên người của hắn. Hắn bị hất tung ra sau, vừa té vật ra đất miệng đã thổ huyết, vội xếp chân, mắt nhắm vận công điều khí trị thương, điều hòa kinh mạch.
Đến ngay Chế Pháp vốn đắc dụng với chủy thủ, võ công không phải tầm thường nhưng cũng bị bức ép đến xanh xao mặt mày, trên người đã dính mấy vết thương. Cao Thân vốn dĩ chỉ mục kích một mình Ma Lang Nha, thấy cùng lúc ba người giáp công thì vô cùng bất tiện, qua mấy chiêu thấy Tề Đam võ công yếu kém nhất mới nhắm đầu hắn đánh luôn, quả nhiên hắn làm sao duy trì hơn được. Còn với Chế Pháp thập phần võ công hơn hẳn Tề Đàm, không chút thua kém gì Ma Lang Nha, đương nhiên không dễ gì hạ y sớm được.
Cả ba người đánh tới hơn một canh giờ vẫn bất phân thắng bại, trời lúc này đã hửng sáng, xa xa phía đông một màu rực đỏ khỏa đến soi qua đám lục độc xem ra rất khó nhìn, giống như ba thân hình đang nhảy nhót trong một làn khói xanh rất kỳ quái, mơ hồ, không biết đâu là đâu.
Mọi người chỉ thấy làm lạ là Chế Pháp cùng Ma Lang Nha thủy chung vẫn không rời xa làn khói xanh đó mà chạy nháo nhào xung quanh, vừa tránh chiêu vừa thủ thân, hình như không chút động chân động tay. Xem ra hai người thấy võ công Cao Thần thâm hậu ghê gớm đã không còn dám giao đấu mà chỉ lao đi tránh né. Trông như đèn kéo quân giữa bụi mù xanh lè rất là vui mắt.
Độc Am Công của phiệt trấn Âm Môn là đệ nhất dụng độc, chưởng thủ càng lợi hại độc tính phóng ra càng theo đó tăng lên sát khí bội phần. Người sáng lập ra phiệt trấn Âm Môn cách đây hơn trăm năm là Ma Nhuệ Khang, mấy trăm năm trước sáng tạo ra một bộ công pháp gọi là Độc Âm Công, chia làm ba tầng công pháp Hạ Đẳng, Nhất Đẳng và Thượng Đẳng, tuy bên trong chỉ có năm tầng chiêu thức nhưng cứ theo công pháp mà tăng lên quả nhiên trên giang hồ khó lòng ai địch nổi. Ma Nhuệ Khang lão tiên sư đã đạt đến Thượng Đẳng công pháp đã thống lĩnh võ lâm giang hồ, có công giúp vua Chiêm Chế Mân đánh tan quân Mông Cổ thống nhất đất nước hưng thịnh. Đến đời Ma Lang Nha tuy chưa đạt đến thành tựu của tổ sư nhưng lục độc lại có chỗ tiên diệu tàn độc hơn rất nhiều. Phiệt trấn Âm Môn trước kia vốn là chính quân có công dựng quốc. Càng về sau con cháu họ Ma càng ngày càng thoái hóa, tính khí tàn bạo rất nhiều. Độc dược khi xưa dùng chống lại kẻ thù nay lại dùng vào việc lạm sát người vô tội, vì thế tính độc chất bên trong rất kỳ lạ, khó bề hóa giải được.
Độc Âm Công lấy thủ làm trọng, còn Huyệt Tịch Thần Công lại lấy công làm thắng đương nhiên ra đòn rất mau lẹ. Ngay đến một vãn bối như Cao Bát khi đắc thủ với Ma Lang Nha vẫn có chỗ hữu dụng làm lão thất kinh bát đảo, nay lại gặp phải tổ sư Cao Thần đương nhiên hai người Chế Pháp, Ma Lang Nha dở khóc dở cười không đánh mà chỉ chạy lẩn quẩn trong đám lục độc, người bên ngoài tưởng cả ba giao thủ quyết liệt nào ngờ nhìn rõ mèo vờn chuột bên trong suốt mấy canh giờ, vậy mới biết chạy hẳn không phải ngu ngốc
/176
|