Đơn giản là mới vừa rồi có trên cả trăm người cả nam lẫn nữ khí thế bức người. Tuy đao kiếm trong tay họ không ra xuất ra nhưng vẫn khiến cho dân chúng bình thường không rét mà run. Khó mà bảo đảm quán trà này không phát sinh ẩu đả, để tránh không bị liên lụy, nhanh chóng rời đi là thượng sách.
Cho dù chưởng quỹ, tiểu nhị nhất tề đồng loạt ra trận, tặng nước trà để an ủi giữ khách lại, nhưng cuối cùng vẫn là người đi trà lạnh.
Duy nhất chỉ còn lại mấy khách nhân ở bàn trà bên kia…
Nam tử ngồi gần cửa sổ, kê chân lên gác, búi tóc buộc lỏng lẻo thả lòa xòa ra phía sau ót, lộ ra cỗ hơi thở chết chóc suy sụp, lại khoác thêm trên mình một thứ tựa như áo cà sa, xanh đậm chói mắt, thật giống như chồi non mùa xuân nảy mầm từ dưới đất vươn lên, thanh tân lại khiến cho người nhất khó có thể thích ứng.
“Thí chủ, tự này … Ai !!” Hắn chau mày nhìn chữ viết trên giấy của vị nam tử ngồi đối diện, đầu vừa khẽ động, tròng mắt vừa chuyển, nhìn lướt qua đám người trong giang hồ kia, một cái tiểu áo bong đặc biệt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Mượn một tiếng thở dài nặng nề, hắn không được tự nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía cửa sổ, sợ nữ nhân đáng chết kia nhìn thấy hắn.
“Đại sư cứ nói, đừng ngại ….”. Vị thí chủ ngồi đối diện kia không một chút nghi ngờ, cho là hắn có điều chi khó nói. “Thí chủ có phải là thương nhân? Nếu bần tăng đoán không sai, thiên ý quyết thí chủ sẽ mắc vào một tai kiếp sắp tới. Nhẹ thì rủi ro, nặng thì nhà có huyết quang…” Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì cách đó không xa có người đột nhiên dừng lại cước bộ.
Ngộ Sắc căng thẳng thần kinh, chậm rãi nghiêng đầu, không để lại dấu vế hướng đầu sang phía bên kia mà nhìn chăm chú. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe được một lời nói bạc bẽo, hà khắc truyền tới – “Chỉ là kẻ râu ria, không cần thiết nhắc tới”.
Trực giác nói cho hắn biết nhất định có trò hay diễn ra, bỏ lỡ sẽ hối hận. Nghĩ đến đó, Ngộ Sắc vểnh tai, tiếp tục nghe trộm.
“Ta nói Đại sư, ngài trước phải nói rõ đã.”
“Đại sư bây giờ muốn cùng Phật trao đổi, thỉnh thí chủ đừng quấy rầy.” Hắn mắt không dời ném lại một câu.
Vị thí chủ biết điều một chút liền lui qua một bên, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy đến Đại sư tham thiền.
Mặc dù như thế nhưng tiếng ồn ào ở đầu kia vẫn như cũ khiến Ngộ Sắc rất khó tập trung lỗ tai mà nghe rõ tình huống.
Cho đến khi bóng dáng Hình Hoan dần dần nhích tới gần bên cửa sổ quán trà, hắn mới hoàn hồn chau lại đôi mày, tầm mắt đuổi theo bóng dáng nàng đang đi đến. Lý trí nói cho hắn biết, nữ nhân này rất phiền toái, không nên chọc thì tốt hơn. Nhưng thấy dáng vẻ cô đơn tràn ngập quanh nàng quá mức rõ ràng, hắn muốn quên cũng thật khó khăn.
Không tự chủ được, hắn nặng nề ho khan, cố gắng thu hút sự chú ý của nàng, nhưng kết quả, mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ kia, nàng vẫn hồn nhiên chưa liếc sang chỗ khác.
Cho nên, Ngộ Sắc quyết định hóa bị động thành chủ động, quỷ thần xui khiến hắn vươn tay, chính xác không lầm rơi vào hông của nàng, dùng sức nắm chặt.
“A…!” Nàng há mồm, thần sắc khiếp sợ, kêu lên.
Ngộ Sắc không để cho nàng kịp hô lên thành tiếng, dùng lực khéo léo đem nàng kéo đến bên cửa sổ, nhưng ngay sau đó vừa vặn ôm lấy nàng, vẽ bối rối thoáng hiện qua trên khuôn mặt hắn. Liền sau đó nhanh chóng khôi phục thành bộ dáng cà lơ phất phơ: “Ngươi vẫn khỏe. vị hôn thê?”
“…. HÒA! THƯỢNG! THÚI!”
Chuyện xảy ra trên thế gian thật kì quặc, có một số ít người, tại một số thời điểm, cho dù ở cùng một quán trà uống trà, có thể cũng không gặp được. Nhưng cũng có khi, hằng ngày cũng có thể gặp được. Cũng giống như bây giờ, Hình Hoan vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc phát ra từ phía sau, toàn bộ kinh ngạc dần dần thành tức giận.
“Hư! Đừng kêu, hãy để dành đêm xuân rồi hãy kêu.”
Khóe miệng hắn nở ra nụ cười rạng rỡ, Hình Hoan ngược lại rất tỉnh táo. Coi như nàng là nữ nhi giang hồ, cũng phải tuân thủ kỷ cương pháp luật, từ trước đến nay nàng vẫn vì biểu hiện công dân tốt của bản thân mà tự hào.
Không thể để hắn xúc phạm hình pháp của nàng. Nghĩ tới đó, nàng xoay người lại, hừ lạnh, “Đại sư, vị hôn thê của ngươi không phải đã chết rồi sao?”
Hắn mỉm cười đánh giá nàng trong chốc lát. Nhớ được vài ngày trước, khuôn mặt này còn thể hiện vẻ mặt rất sinh động phong phú, trước mắt, rất giống như con dế mèn bại trận. Hắn không tính là kẻ hoa tâm gieo tình khắp chốn, vào giờ khắc này vô duyên vô cớ sôi trào, “Ngươi không phải là còn sống rất tốt sao? Đi, ôn chuyện cũ chút đi.”
Vừa nói, hắn không khỏi vô thức giữ chặt cổ tay nàng, nhấc chân liền hướng cửa quán mà đi. Dù Hình Hoan dùng hết khí lực toàn thân, cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. “Đai sư, ngươi… , ngươi có vị hôn thê sao? Ngươi không phải là người xuất gia à?”
Đột nhiên, phía sau hai người truyền tới một giọng nói yếu ớt, Ngộ Sắc bỗng dưng dừng lại cước bộ, giống như gặp phải thứ gì cực nóng, lập tức buông tay Hình Hoan, mang khuôn mặt tươi cười, xoay người, nhớ lại chính sự. “Nga, thí chủ, là như thế này…”
Như thế nào? Hắn nhíu mi tâm, âm thầm trong lòng nghĩ ra vô số lời nói dối, cuối cùng lại bị mình từng cái bác bỏ. Đã sớm biết gặp nữ nhân đáng chết này là không có chuyện gì tốt, hắn lại còn ngu xuẩn đi trêu chọc nàng. Mắt thấy con dê béo sắp đến miệng lại chạy đi mất, Hắn ảo não nhắm mắt lại, không kiềm được than nhẹ một tiếng.
Tình thế nhanh chóng xoay chuyển, Hình Hoan chiếm thế thượng phong, vô cùng nhàn rỗi, đánh giá nam tử xa lạ trước mặt kia.
Chỉ thản nhiên liếc mắt một cái thôi, một cỗ thán phục đột nhiên nảy lên, không ngờ có người có thể đem giang hồ đáp chơi thành như vậy. Khuôn mặt tràn đầy phong độ của người trí thức, nụ cười thanh tân, diện mục toát ra tú khí, tựa như đóa đào nở rộ. Chợt nhìn qua tựa hồ như kinh luân đầy bụng, xuất khẩu thành thơ. Nhưng mà! Tại sao, hắn lại có thể như vậy: Toàn thân mang bạc, hơi thở toàn nồng đậm hơi tiền quả thực khiến cho người ta giận sôi gan.
Xiêm y khảm tơ vàng mọi nơi mọi chỗ, nhịn.
Trên đai lưng gắn mãn ngân sức, cũng nhịn.
Trên cổ đeo nhiều dây xích vàng chóe lấp lánh. Có cần hay không mang nhiều như thế, a?
Hình Hoan bị cả kinh há hốc miệng, vừa định dời đi ánh mắt không đếm xỉa gì đến hắn. Nhưng bỗng nhiên nàng chợt chú ý nhận ra trong tay của hắn đang cầm cây quạt trên mặt có viết chữ.
Cho dù chưởng quỹ, tiểu nhị nhất tề đồng loạt ra trận, tặng nước trà để an ủi giữ khách lại, nhưng cuối cùng vẫn là người đi trà lạnh.
Duy nhất chỉ còn lại mấy khách nhân ở bàn trà bên kia…
Nam tử ngồi gần cửa sổ, kê chân lên gác, búi tóc buộc lỏng lẻo thả lòa xòa ra phía sau ót, lộ ra cỗ hơi thở chết chóc suy sụp, lại khoác thêm trên mình một thứ tựa như áo cà sa, xanh đậm chói mắt, thật giống như chồi non mùa xuân nảy mầm từ dưới đất vươn lên, thanh tân lại khiến cho người nhất khó có thể thích ứng.
“Thí chủ, tự này … Ai !!” Hắn chau mày nhìn chữ viết trên giấy của vị nam tử ngồi đối diện, đầu vừa khẽ động, tròng mắt vừa chuyển, nhìn lướt qua đám người trong giang hồ kia, một cái tiểu áo bong đặc biệt hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.
Mượn một tiếng thở dài nặng nề, hắn không được tự nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía cửa sổ, sợ nữ nhân đáng chết kia nhìn thấy hắn.
“Đại sư cứ nói, đừng ngại ….”. Vị thí chủ ngồi đối diện kia không một chút nghi ngờ, cho là hắn có điều chi khó nói. “Thí chủ có phải là thương nhân? Nếu bần tăng đoán không sai, thiên ý quyết thí chủ sẽ mắc vào một tai kiếp sắp tới. Nhẹ thì rủi ro, nặng thì nhà có huyết quang…” Nói được một nửa, hắn đột nhiên ngừng lại, bởi vì cách đó không xa có người đột nhiên dừng lại cước bộ.
Ngộ Sắc căng thẳng thần kinh, chậm rãi nghiêng đầu, không để lại dấu vế hướng đầu sang phía bên kia mà nhìn chăm chú. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền nghe được một lời nói bạc bẽo, hà khắc truyền tới – “Chỉ là kẻ râu ria, không cần thiết nhắc tới”.
Trực giác nói cho hắn biết nhất định có trò hay diễn ra, bỏ lỡ sẽ hối hận. Nghĩ đến đó, Ngộ Sắc vểnh tai, tiếp tục nghe trộm.
“Ta nói Đại sư, ngài trước phải nói rõ đã.”
“Đại sư bây giờ muốn cùng Phật trao đổi, thỉnh thí chủ đừng quấy rầy.” Hắn mắt không dời ném lại một câu.
Vị thí chủ biết điều một chút liền lui qua một bên, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy đến Đại sư tham thiền.
Mặc dù như thế nhưng tiếng ồn ào ở đầu kia vẫn như cũ khiến Ngộ Sắc rất khó tập trung lỗ tai mà nghe rõ tình huống.
Cho đến khi bóng dáng Hình Hoan dần dần nhích tới gần bên cửa sổ quán trà, hắn mới hoàn hồn chau lại đôi mày, tầm mắt đuổi theo bóng dáng nàng đang đi đến. Lý trí nói cho hắn biết, nữ nhân này rất phiền toái, không nên chọc thì tốt hơn. Nhưng thấy dáng vẻ cô đơn tràn ngập quanh nàng quá mức rõ ràng, hắn muốn quên cũng thật khó khăn.
Không tự chủ được, hắn nặng nề ho khan, cố gắng thu hút sự chú ý của nàng, nhưng kết quả, mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ kia, nàng vẫn hồn nhiên chưa liếc sang chỗ khác.
Cho nên, Ngộ Sắc quyết định hóa bị động thành chủ động, quỷ thần xui khiến hắn vươn tay, chính xác không lầm rơi vào hông của nàng, dùng sức nắm chặt.
“A…!” Nàng há mồm, thần sắc khiếp sợ, kêu lên.
Ngộ Sắc không để cho nàng kịp hô lên thành tiếng, dùng lực khéo léo đem nàng kéo đến bên cửa sổ, nhưng ngay sau đó vừa vặn ôm lấy nàng, vẽ bối rối thoáng hiện qua trên khuôn mặt hắn. Liền sau đó nhanh chóng khôi phục thành bộ dáng cà lơ phất phơ: “Ngươi vẫn khỏe. vị hôn thê?”
“…. HÒA! THƯỢNG! THÚI!”
Chuyện xảy ra trên thế gian thật kì quặc, có một số ít người, tại một số thời điểm, cho dù ở cùng một quán trà uống trà, có thể cũng không gặp được. Nhưng cũng có khi, hằng ngày cũng có thể gặp được. Cũng giống như bây giờ, Hình Hoan vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc phát ra từ phía sau, toàn bộ kinh ngạc dần dần thành tức giận.
“Hư! Đừng kêu, hãy để dành đêm xuân rồi hãy kêu.”
Khóe miệng hắn nở ra nụ cười rạng rỡ, Hình Hoan ngược lại rất tỉnh táo. Coi như nàng là nữ nhi giang hồ, cũng phải tuân thủ kỷ cương pháp luật, từ trước đến nay nàng vẫn vì biểu hiện công dân tốt của bản thân mà tự hào.
Không thể để hắn xúc phạm hình pháp của nàng. Nghĩ tới đó, nàng xoay người lại, hừ lạnh, “Đại sư, vị hôn thê của ngươi không phải đã chết rồi sao?”
Hắn mỉm cười đánh giá nàng trong chốc lát. Nhớ được vài ngày trước, khuôn mặt này còn thể hiện vẻ mặt rất sinh động phong phú, trước mắt, rất giống như con dế mèn bại trận. Hắn không tính là kẻ hoa tâm gieo tình khắp chốn, vào giờ khắc này vô duyên vô cớ sôi trào, “Ngươi không phải là còn sống rất tốt sao? Đi, ôn chuyện cũ chút đi.”
Vừa nói, hắn không khỏi vô thức giữ chặt cổ tay nàng, nhấc chân liền hướng cửa quán mà đi. Dù Hình Hoan dùng hết khí lực toàn thân, cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. “Đai sư, ngươi… , ngươi có vị hôn thê sao? Ngươi không phải là người xuất gia à?”
Đột nhiên, phía sau hai người truyền tới một giọng nói yếu ớt, Ngộ Sắc bỗng dưng dừng lại cước bộ, giống như gặp phải thứ gì cực nóng, lập tức buông tay Hình Hoan, mang khuôn mặt tươi cười, xoay người, nhớ lại chính sự. “Nga, thí chủ, là như thế này…”
Như thế nào? Hắn nhíu mi tâm, âm thầm trong lòng nghĩ ra vô số lời nói dối, cuối cùng lại bị mình từng cái bác bỏ. Đã sớm biết gặp nữ nhân đáng chết này là không có chuyện gì tốt, hắn lại còn ngu xuẩn đi trêu chọc nàng. Mắt thấy con dê béo sắp đến miệng lại chạy đi mất, Hắn ảo não nhắm mắt lại, không kiềm được than nhẹ một tiếng.
Tình thế nhanh chóng xoay chuyển, Hình Hoan chiếm thế thượng phong, vô cùng nhàn rỗi, đánh giá nam tử xa lạ trước mặt kia.
Chỉ thản nhiên liếc mắt một cái thôi, một cỗ thán phục đột nhiên nảy lên, không ngờ có người có thể đem giang hồ đáp chơi thành như vậy. Khuôn mặt tràn đầy phong độ của người trí thức, nụ cười thanh tân, diện mục toát ra tú khí, tựa như đóa đào nở rộ. Chợt nhìn qua tựa hồ như kinh luân đầy bụng, xuất khẩu thành thơ. Nhưng mà! Tại sao, hắn lại có thể như vậy: Toàn thân mang bạc, hơi thở toàn nồng đậm hơi tiền quả thực khiến cho người ta giận sôi gan.
Xiêm y khảm tơ vàng mọi nơi mọi chỗ, nhịn.
Trên đai lưng gắn mãn ngân sức, cũng nhịn.
Trên cổ đeo nhiều dây xích vàng chóe lấp lánh. Có cần hay không mang nhiều như thế, a?
Hình Hoan bị cả kinh há hốc miệng, vừa định dời đi ánh mắt không đếm xỉa gì đến hắn. Nhưng bỗng nhiên nàng chợt chú ý nhận ra trong tay của hắn đang cầm cây quạt trên mặt có viết chữ.
/108
|