Gian Xảo Long

Chương 13

/20


Vốn dĩ, cô muốn thương lượng cùng Ngao Lãng chuyện ngày mai sẽ tiến cung, cũng hi vọng hắn sẽ ở bên cạnh mình. Bạch Lộ không kìm lòng được lại nhìn về phía ánh trăng trước sau vẫn không chịu xuất hiện, đáy lòng càng thêm bất an.

Buổi tối hôm ấy, Bạch Lộ không thể chợp mắt được, cho đến khi nghe thấy tiếng gà gáy.

Khi Bạch Lộ rửa mặt chải đầu xong, đi ra khỏi phòng, lúc đến cửa lớn, liền thấy đại biểu ca đã mặc sẵn quan phục đang đứng đó chờ nàng, bên cạnh là mợ cùng các chị dâu.

“Lộ nhi, cầu xin muội.” Đại biểu tẩu cùng nhị biểu tẩu nắm tay nàng nói.

“Muội sẽ liều mình cầu xin hoàng thượng thả cậu ra.” Bạch Lộ hứa với các nàng.

Mợ đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía nàng. “Lộ nhi, sau khi tiến cung gặp hoàng thượng, nói chuyện cần phải cẩn thận, đừng khiến người tức giận.”

“Con biết.” Nàng nói.

Bạch Tĩnh gật đầu với người nhà, sau đó liền cùng Bạch Lộ đi ra cửa lớn, ngồi phía trước kiệu.

Bên trong kiệu, Bạch Lộ lấy chiếc túi hương màu tím nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng càng tới gần hoàng cung, nàng càng lo lắng, âm thầm chuẩn bị tốt các tình huống ở trong lòng, sau khi nhìn thấy hoàng thượng thì nên ngẩng đầu lên như thế nào, nên nói như thế nào để thuyết phục được người.

Không lâu sau, bọn họ xuống kiệu, phải đi bộ vào cung.

“Ta sẽ đi gặp hoàng thượng cùng muội.” Bạch Tĩnh nghiêng đầu trấn an nàng.

Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, không muốn để lộ ra nội tâm đang run rẩy. “Muội không sợ, đại biểu ca không cần phải lo lắng cho muội.”

“Vậy là tốt rồi.” Hắn khen ngợi.

Sau đó, Bạch Lộ chỉ có thể đi theo đại biểu ca, bởi vì muốn yết kiến hoàng thượng cũng không dễ dàng, phải thông qua vài nơi kiểm tra.

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng đã được nhìn thấy hoàng thượng.

Thái giám đến truyền khẩu dụ vênh váo hống hách nói: “Hoàng thượng có chỉ, chỉ gặp một mình vu nữ, Bạch đại nhân cứ ở đây chờ.”

“Lộ nhi…” Bạch tĩnh lo lắng nhìn biểu muội.

“Không sao, một mình muội đi cũng được, đại biểu ca ở đây chờ muội.” Bạch Lộ vội vã nén lại thanh âm run run, liền đi theo tên thái giám kia rời khỏi.

Dưới sự dẫn đường của thái giám , Bạch Lộ đi đến một tòa cung thất tên là Chiêu Hoa Điện, là nơi gần với tẩm cung của hoàng đế nhất, lại đợi thêm một lúc, mới nhận được ý chỉ của hoàng đế triệu nàng vào yết kiến.

Bạch Lộ cúi đầu đi về phía trước, tiến lại gần vị hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, mà vài vị đại thần đứng ở hai bên, ai nấy đều hé ra vẻ mặt hiếu kì như đang được xem một vở kịch vui đầy hấp dẫn.

“Dân… dân nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nàng làm giống như những lời đại biểu ca đã nói, quỳ xuống thỉnh an.

Vị hoàng đế ước chừng ba mươi tuổi cao cao tại thượng kiêu ngạo nhìn nàng, “Ngươi chính là vu nữ của Bạch gia? Trước kia, trẫm có nghe nói vu nữ của Bạch gia có thể cầu xin Ứng Long ban mưa xuống, thực sự có chuyện này hay sao?”

“Vâng.” Bạch Lộ trả lời.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng. “Trẫm đang cảm thấy buồn chán, ngươi bảo Ứng Long làm mưa để trẫm nhìn một cái!”

“Hoàng thượng…” Từ tối hôm qua đến giờ, bóng dáng Ngao Lãng vẫn chưa thấy đâu, nàng hoàn toàn không thể triệu hồi được.

“Ngươi muốn kháng chỉ?” Hoàng đế trầm giọng, nghiêm mặt hỏi.

Bạch Lộ cúi đầu càng thấp, “Thần… Dân nữ không dám.”

“Cho tới bây giờ, Trẫm vẫn không tin rằng trên đời này thực sự có quỷ thần, cũng không tin có cái gì gọi là Ứng Long…” Khẩu khí của hắn ngập tràn sự khinh miệt. “Bạch gia các ngươi cho tới nay vẫn luôn dùng lời nói mê hoặc lòng người, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

“Bẩm hoàng thượng, tiểu nhân không có ý đồ gì…” Lòng bàn tay nàng ứa ra mồ hôi lạnh.

“Khởi bẩm hoàng thượng, sở dĩ Bạch gia bịa đặt chuyện có Ứng Long tồn tại, chẳng phải là muốn nhận được càng nhiều quyền lực cùng địa vị hay sao, xem ra Bạch đại nhân vẫn chưa vừa lòng lắm với vị trí của mình bây giờ…”

Vài vị đại thần đứng ở hai bên ào ào buông lời gièm pha, họ đã sớm không vừa mắt với cậu của Bạch Lộ, đương nhiên muốn thừa thời cơ diệt trừ hậu họa vĩnh viễn.

“Bẩm hoàng thượng, ngày hôm qua Bạch đại nhân dám ở trước đại điện giáo huấn hoàng thượng, chẳng phải là ỷ vào sự ân sủng của tiên đế hay sao, trong mắt hắn, hoàng thượng căn bản không có tư cách ngồi trên long ỷ…”

Hoàng đế nghe thấy bọn họ nói như vậy, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Các ngươi nói lung tung! Cậu của ta không có ý đó…” Những người này thật xấu xa, lại còn nói những lời lẽ đáng sợ như vậy để kích động hoàng đế, Bạch Lộ tức giận kêu lớn.

Mấy vị đại thần kia giống như là bắt được sơ hở, vội vàng cáo mượn oai hùm.

“Ngươi dám ở trước mặt hoàng thượng rống to!”

“Trong mắt ngươi còn có hoàng thượng sao?”

Bạch Lộ cố lấy dũng khí nhìn về phía hoàng đế. “Cầu xin hoàng thượng thả cậu của dân nữ ra, người cũng là vì muốn tốt cho hoàng thượng, không phải cố tình vô lễ với ngài…”

“Ngươi nói hắn là vì muốn tốt cho trẫm? Nói trẫm kém tiên đế, nói trẫm không để ý đến tính mạng của dân chúng, còn mắng trẫm chỉ thích nghe những lời nịnh hót, thế nên mới có thể tin tưởng những lời gièm pha của gian thần, cái này gọi là vì muốn tốt cho trẫm?” Hoàng đế thật sự hận nghiến răng nghiến lợi. “Trẫm không lập tức ban tội chết cho hắn, hắn nên dập đầu tạ ơn mới đúng.”

Bạch Lộ quỳ trên mặt đất, tiếng nói nghẹn ngào. “Bởi vì là trung ngôn nên mới trái tai, hoàng thượng hẳn đã nghe qua những lời này, nếu cậu của dân nữ không phải thật tình vì hoàng thượng, chắc chắn người cũng sẽ giống như những người khác nói những lời dễ nghe mà lừa gạt hoàng thượng, làm như vậy ít nhất cũng sẽ không bị nhốt vào Thiên Lao.”

Vài vị đại thần nghe hiểu nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng đều thầm hận trong lòng. Trong đó một vị đại thần ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Ý của ngươi là hắn chỉ thẳng vào mặt hoàng thượng mắng bạo quân, vậy cũng đúng hay sao?”

Hoàng đế không chịu nổi trước sự châm ngòi như vậy, cơn giận dữ lại một lần nữa bùng lên.

“Trẫm thiếu chút nữa thì đã quên, người cậu tốt của ngươi cư nhiên dám mắng trẫm là bạo quân… Hừ! Bạo quân thì sao? Trẫm đợi ba mươi mấy năm, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tiên đế trút ra hơi thở cuối cùng, hiện tại là trẫm là hoàng đế, ai dám đối nghịch với trẫm, trẫm sẽ giết hắn!”

“Nếu Hoàng thượng thực sự lạm sát kẻ vô tội, ông trời cũng sẽ không tha thứ cho người…” Bạch Lộ cảm thấy thực có lỗi với cậu mợ, nàng hoàn toàn không thể thuyết phục được hoàng đế.

Nghe những lời như vậy, hoàng đế ngửa đầu cười lớn. “Nếu như thực sự có ông trời, vậy thì cứ việc tìm đến trẫm… Trẫm phải tận mắt nhìn xem dáng vẻ của ông ta như thế nào.”

Đại thần hai bên cũng cười to.

Bạch Lộ nắm chặt bàn tay, không hé ra nửa chữ mắng chửi, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hoàng đế.

“Ngươi dám dùng ánh mắt vô lễ này nhìn trẫm?” Hoàng đế từ trên long ỷ đứng lên, từng bước một tiến lại gần nàng. “Xem ra hai, ba trăm năm qua, Bạch gia này hẳn là được sủng mà kiêu, cho rằng trẫm thực sự không dám làm gì các ngươi… Tốt lắm! Ngay bây giờ, trẫm hạ chỉ, chém đầu cả nhà Bạch gia, xem về sau ở trong triều còn có ai dám đối nghịch với trẫm.”

Nàng quá sợ hãi. “Hoàng thượng muốn giết thì cứ giết thần là được… Không liên quan đến mợ ta cùng với người nhà…”

“Một người trẫm cũng không buông tha!” Hoàng đế cười lạnh một tiếng. “Người đâu!”

Nghĩ đến việc cầu xin không được, lại hại chết người nhà của mình, Bạch Lộ cảm thấy vô cùng áy náy, tự trách. “Hoàng thượng làm chuyện xấu, ông trời ắt trông thấy, thực sự sẽ bị báo ứng…”

Trong mắt Hoàng đế ngập tràn sự hung ác, xoay người đi về phía thi vệ đang đứng ở một bên, rất nhanh liền rút kiếm khỏi vỏ, sau đó quay trở lại. “Trẫm thật muốn nhìn xem cái gì gọi là báo ứng?”

Khi Bạch Lộ kinh hoàng cúi đầu nhìn xuống thanh trường kiếm đang đâm vào ngực mình, sửng sốt vài giây, lúc này mới cảm giác được đau đớn, có điều đau không phải do vết thương, mà là lòng của nàng, bởi vì nghĩ đến bản thân mình đã hứa hẹn sẽ sống đến một trăm tuổi, sẽ ở bên cạnh Ngao Lãng thêm nhiều năm, nay phải nuốt lời.

Nàng vô thức nắm chặt chiếc túi hương màu tím trên tay, dù biết mình rồi sẽ chết, nhưng ít nhất trước khi ra đi, nàng vẫn muốn gặp Ngao Lãng một lần cuối cùng.

Ngao Lãng…

Bạch Lộ từ trong thâm tâm phát ra tiếng gọi bi thương.

Ngao Lãng bị nhốt ở trên núi đã gần hai ngày, cho dù có dùng sức thế nào, vẫn không thể gỡ bỏ được sợi dây thần trói buộc trên người, không chỉ một lần hắn nghe được Bạch Lộ đang gọi hắn, nhưng không cách nào đi gặp nàng, trong lòng vừa tức vừa vội.

Ngao Lãng càng giận chính mình đột nhiên lại sơ suất, thực sự cho rằng Ngao Liệt có cách lấy được tiên dược, mới có thể bị lừa mà quay về.

“Mau cởi trói cho ta!” Giọng nói Ngao Lãng tràn ngập căm hận.

“Vô ích thôi, chỉ có Ngọc Đế mới có thể tháo được sợi dây này ra, người đã biết trước ngươi sẽ gặp phải kiếp nạn này, cho nên phân phó cho ta ở thời khắc cuối cùng dùng nó để chế ngự ngươi, cũng hi vọng ngươi có thể trở lại bên cạnh ngài, ta khuyên ngươi đừng có tốn công vô ích nữa…” Ngao Liệt tận tình khuyên nhủ nói: “Ngao Lãng, thứ mà người phàm gọi là tình yêu chẳng qua cũng chỉ là ‘hoa trong gương, trăng trong nước’[1], tất cả đều là giả, chỉ cần có thể nghĩ thông suốt điểm này, ngươi sẽ hiểu được, đối với chúng ta, nó chẳng có chút lợi ích gì cả.”

Hắn phẫn nộ trừng mắt. “Trái tim của ta nói rằng đó là sự thật… Ta yêu Bạch Lộ, không thể không có nàng… Loại tình cảm này ngươi không hiểu… Ta muốn đi tìm nàng…”

Dưới sự trói buộc của sợi dây, thần lực của Ngao Lãng bị ngăn chặn, hoàn toàn không dùng được, khiến hắn vừa phẫn nộ vừa cảm thấy thất bại.

Ngao Liệt vẫn muốn khuyên hắn quay đầu lại là bờ. “Cô nương Bạch Lộ kia chính là kiếp nạn của ngươi, ngươi hãy lựa chọn đi, quay trở về bên cạnh Ngọc Đế, hay là…”

“Ta chỉ muốn Bạch Lộ!” Ngao Lãng ngay cả một giây suy nghĩ cũng không cần, đã nói ra quyết định của bản thân. “Cho dù Bạch Lộ có thật sự là kiếp nạn đúng như Ngọc Đế đã nói, ta cũng chỉ muốn một mình nàng, rốt cuộc ta phải nói bao nhiêu lần thì ngươi mới hiểu đây? Mau cởi trói cho ta… Ta xin ngươi… Thả ta ra…”

“Tại sao ngươi lại cố chấp như vậy?” Ngao Liệt nhìn hắn khốn thú chi đấu[2], còn mở miệng cầu xin, nặng nề thở dài. “Trừ phi ngươi có thể giãy thoát khỏi sợi dây thần này, bằng không cho dù có dùng lực thế nào cũng không có tác dụng… Hơn nữa tuổi thọ của người phàm quá ngắn ngủi, rất nhanh sẽ trôi qua, chỉ cần cuộc đời của cô nương này kết thúc, ngươi sẽ trở lại bình thường, sau đó sẽ quên đi những chuyện về nàng, ta tin chắc rằng không lâu sau ngươi sẽ lại quay về bên cạnh Ngọc Đế thôi.”

“Buông ta ra!” Ngao Lãng không thèm nghe.

Đáng giận! Hắn không muốn bị nhốt ở trong này mãi mãi, không muốn bị bắt buộc phải đợi cho đến khi cuộc đời Bạch Lộ kết thúc. Sau khi nàng đầu thai chuyển thế, chắc chắn sẽ không nhớ được hắn, Ngao Lãng không thể chịu đựng được chuyện như vậy, vì thế dùng hết khí lực để thoát khỏi dây trói…

Ngao Lãng!

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi ngập tràn đau đớn cùng tuyệt vọng của Bạch Lộ, khiến người hắn đột nhiên cứng lại, trong nháy mắt, thông qua chiếc vảy ở bên người nàng, Ngao Lãng cảm nhận được sự bi thương cùng nỗi hoảng sợ khi phải đối mặt với tử thần của Bạch Lộ…

“A…” Ngao Lãng phát ra tiếng rống ngập tràn cuồng bạo, sợi dây thần trói trên người hắn bắt đầu chấn động.

Ngao Liệt cố gắng hô to: “Ngao Lãng, tỉnh táo lại… Nguy rồi!” Trông thấy đôi mắt vốn sáng ngời của Ngao Lãng trở nên đỏ sẫm như máu, tâm tư hắn cũng đi theo đó trầm xuống.

Chỉ nghe thấy ‘phựt’ một tiếng, sợi dây trói đã đứt.

Trong đầu chỉ nghĩ đến Bạch Lộ đã chết, Ngao Lãng giống như nổi cơn điên vỗ mạnh hai cánh, bay về nơi nàng đang ở.

“Ngao Lãng!” Sợi dây này chỉ có thể chế ngự được thần linh, xem ra ngay cả Ngọc Đế năm đó cũng không ngờ được chỉ vì một nữ nhân, Ngao Lãng sẽ đắm mình, sẽ liều lĩnh như thế, cho dù thành ma cũng không để ý.

Nghĩ đến thần linh một khi thành ma, sẽ trở nên ngay cả đúng sai cũng không phân biệt được, lãnh khốc vô tình, không có cái gọi là lý tính cùng thương hại, lại càng không màng đến sự sống chết của người ngoài, hắn quan tâm đến người mà hắn để ý, đáng sợ nhất là sự khống chế thần lực cũng theo đó mà biến mất, tiếp theo sẽ là hủy diệt tất cả…

Ngao Liệt mới thoáng nghĩ đến kết cục mà toàn thân không nhịn được đột nhiên rét run, chỉ có thể mau chóng đuổi theo, hi vọng có thể ngăn hắn hành động thiếu suy nghĩ.

Trong điện Chiêu Hoa –

Hoàng đế không hề cảm nhận được tai họa đang tiến đến rất gần, bàn tay vẫn còn nắm chặt thanh kiếm dính đầy máu, nhổ nước bọt về phía Bạch Lộ đang ngập dần trong vũng máu đỏ thẫm. “Trẫm là hoàng đế, không ai có thể cãi lại ý chỉ của trẫm, cho dù có là ông trời mà ngươi nói cũng vậy thôi…”

Hắn mới nói như vậy, cả tòa cung điện bắt đầu chấn động dữ dội.

Hoàng đế nhất thời sợ tới mức đứng cũng không vững. “Là… là động đất… Mau tới dìu trẫm…”

Vài tên đại thần cùng thái giám vội vàng muốn đi qua dìu hoàng đế, có điều cơn chấn động càng lúc càng mạnh, không ai có thể đứng vững, một đám té lăn trên đất, mọi vật ở bốn phía không ngừng rơi xuống, tường, nóc nhà đã bong ra thành từng mảng, tất cả chỉ có thể phát ra thét chói tai…

“Ngao… Ngao Lãng…” Bạch Lộ hấp hối, nắm chặt túi hương trong tay, nàng cố hết sức mở to mắt, sợ hãi nhắm lại rồi sẽ không thể nào mở ra được nữa.

Ngay sau đó, Bạch Lộ liền nhìn thấy Ngao Lãng trong hình dáng của Ứng Long vọt nào Chiêu Hoa điện, hai mắt hắn đỏ bừng, một tiếng rống điên cuồng mà đau đớn vang lên, sau đó cái đuôi to lớn nhanh chóng đảo qua những bức tường nguy nga lộng lẫy xung quanh, cả tòa cung điện càng chấn động dữ dội.

Hoàng đế, các vị đại thần cùng với bọn thái giám đang vội vã chạy ra ngoài điện đột nhiên bị đám đất đá ầm ầm rơi thẳng vào người, con đường phía trước lại bị một cây cột to lớn chắn ngang, bọn chúng chỉ còn nước bỏ mạng ngay tại chỗ.

Chiêu hoa điện bắt đầu sập, cơn chấn động mạnh mẽ này cũng nhanh chóng lan sang các điện khác, rất nhiều nơi đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào của cung nữ, thái giám, các phi tần trong hậu cung cũng bất chấp cái gì gọi là tư thái tao nhã ngày thường, ào ào muốn trốn ra bên ngoài…

“Ngao… Ngao Lãng…” Đôi mắt Bạch Lộ lặng lẽ rơi lệ, vận hết sức lực còn lại khẽ kêu lên.

Bạch Lộ…

Nàng đang gọi hắn…


/20

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status