Thứ năm ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.
Lần trước bọn mình đi vườn bách thú, thầy Phương bảo bọn mình viết bài văn, hôm nay giờ ngữ văn thầy đọc bài của bọn mình, tên Ân Dự kia được điểm A+, còn mình chỉ được A. Mình xem qua bài viết của cậu ta, căn bản không tốt bằng mình, thầy Phương rõ ràng thiên vị!
Sau khi tan học, Ân Dự hỏi mình buổi tối có muốn cùng chơi trò chơi không, bởi vì cậu ta được A+, mình vốn không muốn cùng cậu ta chơi, nhưng nhân vật của Ân Dự cấp rất cao, hơn nữa mình không thể không thừa nhận, cậu ta đích xác rất lợi hại, đương nhiên so ra vẫn kém hơn baba mình nhiều. Không biết cậu ta cùng sư phụ mình đánh nhau, ai lợi hại hơn nhỉ? Cậu ta nói có thể dẫn mình đi luyện cấp, có điều mình phải cùng cậu ta ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa còn bắt mình theo, thật trẻ con, hứ
~Dì Thẩm rốt cuộc đã trở lại, sau này mình lại được ăn cơm dì Thẩm làm, nhưng mà gần đây mình phát hiện mình nhớ cơm thầy Phương làm, thầy, con có thể tới nhà thầy ăn cơm không a?
Lời phê của giáo viên:
Con đúng là ăn nghiện rồi… Vì con dám nói thầy thiên vị, nên nhật ký chỉ cho con ba sao.
*****
Ký xong một phần văn kiện, Giang Thiên Dự biếng nhác duỗi thắt lưng, từ trên ghế da đứng lên, dạo bước tới trước cửa sổ kính. Nhìn ra bên ngoài, đây là khu vực trung tâm thành phố H, đường cái dài ngoằng dưới ánh mặt trời phản xạ những đường ánh sáng trắng, từng chiếc xe hơi dưới tác dụng của độ cao kích cỡ trở nên như một món đồ chơi. Mặc dù văn phòng anh ở nơi rất tĩnh mịch, nhưng sự nôn nóng trong lòng không đè xuống được mà leo lên.
Phương Hãn đã tránh anh năm ngày, tuy anh biết đối phương cần thời gian suy nghĩ, nhưng theo từng ngày trôi đi, anh vẫn nhịn không được suy nghĩ, cậu ấy có phải là không muốn, có phải là thật sự không có cảm giác với mình, có thể nào không nói một lời mà rời đi?
Anh thở dài, tay phải xoa nhẹ trán, mình thật sự đã trúng độc tình, cứ như con nít ranh không biết nhẫn nại. Đã nói thích, yêu, nên tin tưởng đối phương, anh biết Phương Hãn là một người điềm đạm, cần chỉ là thời gian mà thôi. Đồng thời anh cũng tin tưởng cặp mắt và phán đoán của mình không sai.
“Giang tổng, Lâm tiểu thư gọi điện tới hỏi ngài có đồng ý cùng ăn tối không?” Lúc này cô thư ký gọi vào máy nội tuyến, nhẹ giọng nhỏ tiếng hỏi ý anh.
Giang Thiên Dự thoáng cân nhắc, rồi ra quyết định: “Hãy nói với chị ấy tôi vô cùng vinh hạnh, trước khi đi tôi sẽ gọi lại cho chị ấy.” Thư ký truyền đến âm thanh “Vâng” liền ngắt điện thoại.
Lâm Tử Huệ, đối tượng làm ăn của anh, là một phụ nữ thành đạt khôn khéo tài giỏi, đồng thời là một đại mỹ nhân. Tuy không hề trẻ tuổi, nhưng đàn ông kỳ vọng xem trọng chị ấy vẫn một lô một lốc, tiếc rằng giai nhân đã sớm lên xe hoa, cùng chồng chị vô cùng đằm thắm. Sau khi có việc làm ăn lui tới với Giang Thiên Dự, chị ấy đối với hậu bối rất tán thưởng, thường thường mời anh ra ngoài ăn cơm. Giang Thiên Dự đối với nhân vật đại tỷ này cũng rất khâm phục, thỉnh thoảng gặp nhau trò chuyện trên trời dưới đất, kinh nghiệm từng trải của đối phương rất phong phú, mỗi lần Giang Thiên Dự cùng chị ấy gặp gỡ đều nhận được không ít chỉ điểm, hai người có thể tính là quan hệ bạn chí cốt khác giới.
Trường tiểu học XX sau giờ tan học, Phương Hãn thu dọn đồ đạc liền một mình đi trước về nhà. Sau khi rửa mặt, cậu có chút ngẩn người trước gian phòng rộng lớn. Lúc trước khi mua căn hộ này, sao lại không cảm thấy trống rỗng như vậy? Rõ ràng vật dụng thiết yếu trong nhà đều có, những thứ nên đặt ở góc cũng đã đặt, tại sao mình lại có cảm giác trống rỗng? Chẳng lẽ do trước ở cùng mẹ một khoảng thời gian, khiến cậu bây giờ không có cách nào quen ở đơn độc một mình? Mình lại không phải trẻ con…
Thay quần áo, cậu quyết định ra ngoài đi dạo. Bình thường thời gian nhàn rỗi buổi tối đều dành chơi game, nhưng gần đây cậu không muốn cũng không dám log game. Bởi vì một khi vào game phải đối mặt với người kia, tạm thời cậu vẫn không muốn cùng anh ta chạm mặt sớm vậy, vì hiện tại cậu còn không thể xác định tâm tình chân thật của mình. Cho nên nếu kết luận quá sớm, không chỉ có lỗi với người nọ, mà còn làm trái lòng mình. Không bằng cứ để cho đối phương cùng mình một khoảng thời gian, toàn bộ nên suy nghĩ rõ ràng.
Sắc trời cuối xuân càng ngày càng tối, thời điểm sáu rưỡi phía chân trời một ít mạt hồng còn chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng dù vậy, đèn trên đường vẫn rất nghiêm túc làm tròn bổn phận mà tỏa sáng. Phương Hãn dạo bước trên phố, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc, mặc dù tiết tấu thành thị rất nhanh, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể ở trong đó tìm được một chỗ nhàn nhã. Cứ bước cứ bước cảnh sắc ngày càng quen thuộc, Phương Hãn vốn không tập trung cũng dần dần bị xung quanh hấp dẫn, cái nhà hàng này vô cùng quen mắt, hình như chính là nơi lần đầu tiên cậu đi xem mắt, mà đôi nam nữ gần cửa sổ kia cũng vô cùng quen mắt + chói mắt…
Giang Thiên Dự đang cùng Lâm đại mỹ nhân ngồi đối diện vừa cười vừa nói chuyện phiếm, khóe mắt quét đến một bóng dáng mấy ngày không gặp. Trong nháy mắt có phần không thể tin được, đợi khi anh quay sang xác nhận, người nọ đã không thấy nữa. Giang Thiên Dự luống cuống, đầu óc còn chưa nghĩ ra đối sách, tay chân đã tự hành động. Trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tử Huệ, anh ‘Xoạt!’ đứng lên, muốn ra ngoài đuổi theo, nhưng lại vừa vặn đối mặt với người đang đi đến.
Phương Hãn không biết vì cái gì mình lại đi vào nhà hàng này, rõ ràng khi nhìn thấy đôi nam nữ kia, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi. Kết quả sự thật chứng minh, tình cảm thường đi trước lý trí, đợi đầu óc cậu tỉnh táo lại, người đã đứng trước bàn bọn họ.
“Phương Hãn?” Giang Thiên Dự không biết nên bắt tay hay làm gì, chỉ có thể nhỏ nhỏ giọng gọi.
“Ách…” Thông minh như thầy Phương, lúc này cũng không biết nên nói cái gì, cậu nhìn Giang Thiên Dự có chút bối rối nhưng kinh hỉ nhiều hơn, lại đưa mắt nhìn Lâm Tử Huệ vẻ mặt hứng thú, “Thật ngại, nhận làm người.” Dứt lời liền bước đi. Có thể nghĩ, Giang lão đại sao có thể để cậu rời khỏi như vậy, khẽ vươn tay kéo người trở lại. Trong nháy mắt bị giữ chặt, trong lòng Phương Hãn chỉ có một suy nghĩ: mẹ ơi, lúc này thật xấu mặt!
“Tiểu Giang, không giới thiệu?” Lâm Tử Huệ tràn đầy hứng thú ánh mắt quét tới quét lui giữa hai người, một bộ mặt ‘hai đứa có vấn đề’.
“Huệ tỷ, vị này chính là…” Giang Thiên Dự cuối cùng mang thầy Phương không được tự nhiên đè xuống ghế, “Chính là người em thích.”
Phương Hãn quay đầu căm tức nhìn anh, ý đồ dùng ánh mắt buộc anh thu hồi câu vô sỉ kia. Giang Thiên Dự mặt dày mày dạn coi như không thấy, thuận tiện tay lén lút cọ cọ muốn bắc qua vai đối phương, bị Phương Hãn phát hiện liền dứt khoát hất ra.
Lâm Tử Huệ nhìn hành động của hai người, hiểu ý cười: “Tình cảm hai đứa thật tốt, Tiểu Giang, em còn nói em yêu đơn phương, chị thấy chuyện tốt hầu như đã thành rồi.”
“Không phải…” Phương Hãn lên tiếng giải thích, kết quả Giang Thiên Dự vẻ mặt bị thương nhìn cậu, hại cậu không thể không nuốt xuống mấy chữ sau.
“Cám ơn chị Huệ, thật ra, cậu ấy còn chưa trả lời em.” Giang Thiên Dự thành thật nói ra tình hình của bọn họ, sau đó nhìn Phương Hãn, “Nhưng, em tin tưởng ánh mắt của mình.”
“Đã nhìn trúng thì liền ra tay, đây là ưu điểm của em.” Lâm Tử Huệ ưu nhã nhấp miếng cà phê, sau khi buông tách xuống nhìn về phía Phương Hãn, “Phương tiên sinh, đúng không? Hy vọng cậu có thể cho Tiểu Giang một cơ hội, cậu ta là một cậu bé tốt, ha ha. Đúng rồi, cũng không nên hiểu lầm tôi và Tiểu Giang nha, tôi là hoa đã có chủ~” Nói xong bất ngờ hướng Phương Hãn nháy mắt mấy cái.
Phương Hãn xấu hổ đến mặt phiếm hồng, cậu thật sự cảm thấy đây chính là thời điểm mất mặt nhất cả đời mình, kể cả trong game bị chúng hủ nữ gọi là nữ vương Phương hồ ly cũng không thèm che đậy, xấu hổ qua đi, nhanh chóng thu hồi thần sắc không thích hợp mở miệng nói: “Lâm tiểu thư, cám ơn đề nghị của chị, tôi sẽ cẩn thận cân nhắc.”
Lâm Tử Huệ liếc mắt nhìn Giang Thiên Dự cười đến ngốc ngếch, trong lòng thầm than, trên đời thứ có khả năng khiến người ta trở nên si ngốc nhất không gì ngoài tình yêu, người xuất sắc đi nữa gặp cánh cửa tình yêu cũng sẽ biến ngu ngốc. Thật giống chị cùng chồng chị, nhớ đến tình yêu của mình, khúc mắc trong lòng chị với việc hai người đàn ông cùng một chỗ đã biến mất, không quan hệ giới tính tuổi tác, tình yêu luôn luôn bình đẳng.
“Ha ha, vậy, cái bóng đèn chị đây xin tự động biến mất, hai đứa vui vẻ hẹn hò đi.” Lâm Tử Huệ mang túi xách, để lại không gian cho hai thanh niên còn đang mờ mịt (kỳ thật không phải thanh niên gì).
“A, thật ra tôi đi mới phải, quấy rầy hai người dùng bữa…” Phương Hãn vội vã đứng lên, theo lý mà nói, cậu, người tự nhiên xông tới mới phải xin lỗi.
“Không sao.” Lâm Tử Huệ cười dí dỏm, khiến chị thoạt nhìn tựa như thiếu nữ đôi mươi chứ không phải người mẹ đã có hai đứa con trai, “Chồng yêu quý của tôi còn đang đợi tôi~ quấy rầy người khác ngắm hoa dưới trăng sẽ bị ngựa đá~” để lại một câu hai nghĩa, chị rời khỏi nhà hàng, để lại hai người có phần xấu hổ.
“Em…”
“Anh…”
Vừa định nói chuyện hai người đồng thanh mở miệng, Giang Thiên Dự cười: “Vẫn là em nói trước đi.”
Phương Hãn trái nhìn, phải nhìn, nhưng không dám nhìn anh: “Chúng ta, tìm một chỗ nói chuyện đi.”
“Muốn tới nhà anh không?” Giang Thiên Dự đề nghị, Phương Hãn lắc đầu bác bỏ: “Tiểu Vũ hẳn đang ở nhà? Hơn nữa tôi nhớ nhà anh còn có một dì, có lẽ không tiện.”
“Vậy tới nhà em?” Giang Thiên Dự vừa nghe trong lòng mừng thầm, có thể là cơ hội tiến thêm bước nữa đây!
“Được.” Phương Hãn thầm nghĩ nhà mình không người yên tĩnh, vừa vặn nói chuyện, chính là cậu quên mất một điểm quan trọng, để Giang Thiên Dự theo cậu về nhà, tương đương với dẫn sói vào nhà.
Về đến nhà, Phương Hãn rót trà tiếp khách, sau đó hai người ngồi ở ghế sô pha, ngược lại không nói gì.
“Lại nói, anh đã năm ngày không thấy em.” Giang Thiên Dự cầm tách trà, hướng Phương Hãn ngồi trên ghế sô pha đơn bên trái cười nói, “Anh nghĩ em tránh anh.”
Mặt Phương Hãn thoáng tăng nhiệt, thật ra Giang Thiên Dự nói đúng phân nửa, cậu đích xác vô thức né tránh anh: “Tôi không có ý muốn tránh anh, chỉ là cần thời gian suy nghĩ…”
“Cũng đúng, anh không nên nói như vậy, vậy…” Trong lòng Giang Thiên Dự thoáng cười khổ, người nọ nói không tránh anh, nhưng ngồi ở nơi cách xa anh, hơn nữa ánh mắt còn thường né tránh cái nhìn chăm chú của anh, “Câu trả lời của em?”
Trước ánh mắt chờ mong của đối phương, Phương Hãn bất tri bất giác nắm tay thành quyền, thoáng khô khốc mở miệng: “Tôi nghĩ… tôi vẫn không hiểu, tình cảm của anh… cho nên…” Nghe thế, tâm Giang Thiên Dự bỗng trầm xuống, sau đó người nọ sau khi dừng lại mở miệng lần nữa, “Cho nên tôi không biết tình cảm này có phải cùng với cái của anh giống nhau không… có lẽ, chúng ta có thể thử một lần… chỉ là tôi thật sự không xác định…”
Ánh mắt Giang Thiên Dự sáng rực sắp đem mặt Phương Hãn đục ra một cái động, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa được chuyển biến giữa hai loại tâm tình, khi anh hiểu ra được suy nghĩ của đối phương giữa những câu nói ngắt quãng đã gần một phút sau. Ngắn ngủn 60 giây im lặng khiến Phương Hãn như ngồi trên đống lửa, mặt cậu ửng hồng, chóp mũi đã ứa mồ hôi, nói ra mấy câu kia cậu đã hao tổn rất nhiều công phu, lúc này người nghe lại im lặng không một tiếng động, chỉ tập trung nhìn mình chằm chằm, bảo cậu thế nào không buồn bực.
Đang lúc cậu kiềm nén không được, muốn đứng lên đuổi người, Giang Thiên Dự cuối cùng cũng hiểu ra. Anh đột nhiên đứng lên một tay mang Phương Hãn kéo đến bên cạnh mình, hai cánh tay ôm lấy người không an phận trong ngực, chóp mũi đối chóp mũi: “Anh có thể đem những lời của em hiểu thành, em chấp nhận lời bày tỏ của anh?”
Bị người bất ngờ kéo đến không kịp phòng bị, Phương Hãn có chút bối rối cũng có chút tức giận, người này gần đây càng ngày càng thích động tay động chân! Vừa định giãy tránh khỏi cái ôm ấm áp kia, lại bị khuôn mặt gần sát của anh ta hù dọa: “Nếu anh không phải ngu ngốc, chắc có thể hiểu lời của tôi.”
“Ha ha, anh rất vui…” Giang Thiên Dự càng dùng sức ôm Phương Hãn, trên mặt cười tươi như hoa, “Anh còn tưởng sẽ thất tình, không nghĩ tới cũng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ (*).”
(*)Trích từ hai câu thơ ‘Sơn cùng thủy tận vô nghi lộ – Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ tạm dịch ‘Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối – Liễu rủ hoa cười lại gặp làng’ (theo QT), ý chỉ trong hoàn cảnh khó khăn tìm thấy lối thoát.
“…” Phương Hãn mặt phát sốt mặc anh ta ôm, khí lực của cậu địch không lại đối phương, giãy dụa cũng phí sức, còn không bằng để cho anh ta ôm đủ.
“Nhưng mà nói thật nha, câu trả lời của em thật sự là không được tự nhiên à, Hãn Hãn.” Giang Thiên Dự nhẹ nhàng in một nụ hôn lên mặt đối phương, khóe miệng vểnh vểnh cười xấu xa.
Phương Hãn chỉ cảm thấy trong đầu ‘Oanh ——!’ một tiếng, sau đó dùng khuỷu tay huých bụng anh, miệng hung ác nói: “Ai cho anh gọi tên này !!”
Giang Thiên Dự cười hì hì cản công kích của cậu, dùng sức đẩy cậu xuống sô pha: “Ngày đó mẹ em không phải gọi em vậy sao, rất đáng yêu~”
Phương Hãn tài nghệ không bằng người bị đè xuống trên sô pha, cảm thấy anh ta có xu thế tới gần, vội vàng lấy tay chặn: “Anh cũng không phải mẹ tôi, không được phép gọi như vậy, này, đừng đè, anh cái đồ heo !!”
“Anh đương nhiên không phải mẹ em, anh là ông xã em…” Gạt bỏ từng cái ngăn cản của Phương Hãn, Giang Thiên Dự rốt cuộc đã được như nguyện mà hôn người trong lòng.
“Này…” Phương Hãn bị chắn lấy có chút hoảng hốt, há miệng muốn nói chuyện, lại bị đối phương nhân cơ hội, sau đó một nụ hôn nồng nhiệt triệt triệt để để đúng chuẩn xông tới! Giang Thiên Dự thoáng rời khỏi môi đối phương, nhìn thấy Phương Hãn bị mình đè dưới thân mặt đỏ hồng, mắt ẩm ướt, nhịn không được lè lưỡi khẽ liếm môi cậu. Phương Hãn cảm thấy ngồi trên mây bay cũng không kích thích như vậy, đầu óc bị nụ hôn kịch liệt quấy đến hỗn loạn, tiếp đó trên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt mềm mại khiến cậu lại lần nữa choáng váng, tình hình, hình như không đúng lắm…
“Em nói em không rõ tâm tình của mình có giống với anh không, vậy, chúng ta chứng thực một chút đi…” Không biết có phải bị loại không khí mập mờ này lây nhiễm hay không, giọng nói Giang Thiên Dự khàn khàn, giữa những câu chữ mang theo mê hoặc dụ người.
“Cái gì…?” Phương Hãn chỉ kịp phát ra một tiếng nghi vấn, lời nói tiếp theo bị hoảng sợ mà nuốt về, một tay, không biết từ lúc nào đã lén lút lẻn vào vạt áo của cậu. Mà chủ nhân của cái tay kia lúc này đang cười như một con mèo trộm được thịt, động tác không ngừng lại, hoàn toàn không để ý đến ý nguyện người bên dưới. “Anh làm gì vậy!” Cảm giác da thịt mình bị xoa nắn, thậm chí hai điểm trước ngực đã bị sỗ sàng đảo qua, thân thể Phương Hãn cứng đờ đè cái tay đang quấy rối.
“Không phải anh nói rồi sao, chỉ là chứng thực cảm giác của em thôi, đừng sợ, anh sẽ không làm đến cuối cùng…” Giang Thiên Dự nhẹ giọng trúc trắc dụ hoặc người, một tay tự do khác tiếp tục công tác trước đó, giật mở áo Phương Hãn, sau đó cúi đầu hôn xuống.
“Đừng…” Phương Hãn chỉ cảm thấy trên da một trận thấm ướt, tiếp theo hai điểm nhỏ nhỏ kia rơi vào vuốt lang, đầu lưỡi Giang Thiên Dự quét qua đỉnh, làm cậu kinh hoàng thở ra, lập tức như che đậy mà bịt miệng mình, cậu cảm giác mình dường như rơi vào một tình cảnh lạ lẫm, mặc dù rất bàng hoàng, nhưng cũng không chán ghét…
“Hãn Hãn, em thực mẫn cảm.” Nhìn thấy hai tiểu điểm hồng nhạt dựng đứng lên, Giang Thiên Dự hài lòng kéo môi cười, miệng nhổ ra lời đủ khiến Phương Hãn xấu hổ giận dữ chết được.
“Anh đừng đùa!” Quả nhiên, Phương Hãn đỏ mặt muốn từ ghế sô pha ngồi dậy, không có kết quả, trên người bị một con heo siêu nặng đè, muốn thoát ra thật sự rất khó.
“Anh không đùa, Hãn Hãn, em từ từ cảm thụ…” Giang Thiên Dự đem người kéo về, sau đó hai tay dao động trên làn da đối phương, “Có cảm giác gì?”
“Rất nhột a…” Phương Hãn trái xoay phải xoay, nhưng trốn không thoát cảm giác ngứa ngáy khó chịu này, cậu phải cố sức nhịn mới không cười ra tiếng, đến mức ứa nước mắt.
Giang Thiên Dự vì cậu vô tâm vặn vẹo mà miệng hút lãnh khí, lập tức dùng hai tay cố định cậu: “Đừng lộn xộn, nếu không anh không thể đảm bảo không làm đến cùng.”
Nghe như thế, Phương Hãn quả nhiên cả người cứng ngắt, cùng là nam, cậu biết vật tròn nóng bỏng chặn trên bắp đùi mình là cái gì… Cậu hơi bất an nhìn lên người đàn ông đang xâm lược phía trên, miệng nhổ ra lời uy hiếp: “Nếu anh dám làm toàn bộ tôi liền bẹp dẹp chết anh!”
Giang Thiên Dự nghe vậy khiêu mi: “Em có biết giữa hai người đàn ông toàn bộ thế nào không?”
“Hừ, chưa thấy heo chạy cũng đã nếm qua thịt heo.” Thời đại internet có thứ gì không thể tìm, tùy tiện gõ cũng ra một đống, Phương Hãn khinh thường hừ nói, hồn nhiên không cảm giác ngực mình mở rộng, mặt trên vẫn còn con đại dã lang mắt tỏa lục quang.
“Vậy sau này anh không cần lo lắng…” Giang Thiên Dự cười cúi đầu hôn Phương Hãn, gặm đối phương một miệng một mặt nước bọt mới dừng lại, “Như vậy, có cảm giác gì, chán ghét không, cảm thấy buồn nôn không?”
Phương Hãn bình thuận lại hơi thở hổn hển, trả lời: “Không ghét…”
“Vậy, thoải mái không?” Tay Giang Thiên Dự lén lút trượt xuống nửa người dưới của đối phương, dự định đánh lén, nhưng giữa đường bị người bắt tại trận.
“Anh muốn làm gì?” Phương Hãn bắt lấy tay anh ta, tuy cảm giác bị hôn bị sờ, cậu thật sự không ghét, thậm chí còn rất thoải mái, nhưng là chỗ kia, cậu tạm thời không có ý định để Giang Thiên Dự chạm vào.
“Không ghét nghĩa là em cũng thích, hơn nữa không phải cũng đã đứng lên rồi sao?” Giang Thiên Dự hàm ý sâu xa nhìn xuống phía dưới, sau đó động thắt lưng của mình, “Bà xã, anh cũng đứng lên rồi…”
Phương Hãn bị anh ta chạm vào thắt lưng mềm nhũn, thật ra trước đó cậu đã động tình, cảm giác nửa người dưới dựng đứng khiến cậu vô cùng xấu hổ, cộng thêm Giang Thiên Dự cố ý dùng ngôn ngữ khiêu khích cậu, càng khiến tim cậu đập như nện búa: “Anh đừng lộn xộn, mau đứng lên!”
“Bảo bối, chúng ta dùng tay…” Giang Thiên Dự không nghe theo, mang mấy chữ thừa lại thổi khí vào tai Phương Hãn, chọc đối phương một trận run run.
Phương Hãn nghe vậy một cước đá người trên mình ra, giọng điệu ngạo mạn nói: “Anh tự mình giải quyết.” Mặc dù đã quyết định muốn cùng anh ta thử một lần đoạn tình cảm này, nhưng thân thể tiếp xúc không thuần khiết này vẫn là sau này hẳn tới.
“Bà xã…” Nhìn Phương Hãn toàn thân mất trật tự, Giang Thiên Dự đáng thương kêu lên, tuy không có ý làm toàn bộ, nhưng ít ra có thể để tiểu huynh đệ của bọn họ thẳng thắn gặp nhau một chút, đũng quần bị căng đến có chút khó chịu… Được rồi, anh thừa nhận đoạn này tới có chút sớm. Tiếp nhận ánh nhìn căm tức của đối phương, Giang Thiên Dự đành phải thỏa hiệp, “Vậy, cho anh mượn phòng tắm.” Xem ra đành phải vất vả tay phải của mình rồi.
Phương Hãn nhìn đối phương dùng tư thế mất tự nhiên đi vào phòng tắm, bản thân cũng đỏ mặt chỉnh đốn toàn thân nhếch nhác, lúc chạm đến hạ thân vẫn đang bừng bừng sức sống, anh thấp giọng xỉ vả: “Tên cầm thú này!” Nhìn tiểu huynh đệ nhất thời không thể mềm lại, cậu chỉ có thể dở khóc dở cười mà trở về phòng, tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Trong phòng tắm Giang Thiên Dự một bên hầu hạ tiểu đệ đệ của mình, một bên thỏa mãn nghĩ: nhìn phản ứng của bà xã đã biết cậu ấy không ghét~ hơn nữa thân thể lại mẫn cảm như vậy, sau này có tính phúc~
Lần trước bọn mình đi vườn bách thú, thầy Phương bảo bọn mình viết bài văn, hôm nay giờ ngữ văn thầy đọc bài của bọn mình, tên Ân Dự kia được điểm A+, còn mình chỉ được A. Mình xem qua bài viết của cậu ta, căn bản không tốt bằng mình, thầy Phương rõ ràng thiên vị!
Sau khi tan học, Ân Dự hỏi mình buổi tối có muốn cùng chơi trò chơi không, bởi vì cậu ta được A+, mình vốn không muốn cùng cậu ta chơi, nhưng nhân vật của Ân Dự cấp rất cao, hơn nữa mình không thể không thừa nhận, cậu ta đích xác rất lợi hại, đương nhiên so ra vẫn kém hơn baba mình nhiều. Không biết cậu ta cùng sư phụ mình đánh nhau, ai lợi hại hơn nhỉ? Cậu ta nói có thể dẫn mình đi luyện cấp, có điều mình phải cùng cậu ta ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa còn bắt mình theo, thật trẻ con, hứ
~Dì Thẩm rốt cuộc đã trở lại, sau này mình lại được ăn cơm dì Thẩm làm, nhưng mà gần đây mình phát hiện mình nhớ cơm thầy Phương làm, thầy, con có thể tới nhà thầy ăn cơm không a?
Lời phê của giáo viên:
Con đúng là ăn nghiện rồi… Vì con dám nói thầy thiên vị, nên nhật ký chỉ cho con ba sao.
*****
Ký xong một phần văn kiện, Giang Thiên Dự biếng nhác duỗi thắt lưng, từ trên ghế da đứng lên, dạo bước tới trước cửa sổ kính. Nhìn ra bên ngoài, đây là khu vực trung tâm thành phố H, đường cái dài ngoằng dưới ánh mặt trời phản xạ những đường ánh sáng trắng, từng chiếc xe hơi dưới tác dụng của độ cao kích cỡ trở nên như một món đồ chơi. Mặc dù văn phòng anh ở nơi rất tĩnh mịch, nhưng sự nôn nóng trong lòng không đè xuống được mà leo lên.
Phương Hãn đã tránh anh năm ngày, tuy anh biết đối phương cần thời gian suy nghĩ, nhưng theo từng ngày trôi đi, anh vẫn nhịn không được suy nghĩ, cậu ấy có phải là không muốn, có phải là thật sự không có cảm giác với mình, có thể nào không nói một lời mà rời đi?
Anh thở dài, tay phải xoa nhẹ trán, mình thật sự đã trúng độc tình, cứ như con nít ranh không biết nhẫn nại. Đã nói thích, yêu, nên tin tưởng đối phương, anh biết Phương Hãn là một người điềm đạm, cần chỉ là thời gian mà thôi. Đồng thời anh cũng tin tưởng cặp mắt và phán đoán của mình không sai.
“Giang tổng, Lâm tiểu thư gọi điện tới hỏi ngài có đồng ý cùng ăn tối không?” Lúc này cô thư ký gọi vào máy nội tuyến, nhẹ giọng nhỏ tiếng hỏi ý anh.
Giang Thiên Dự thoáng cân nhắc, rồi ra quyết định: “Hãy nói với chị ấy tôi vô cùng vinh hạnh, trước khi đi tôi sẽ gọi lại cho chị ấy.” Thư ký truyền đến âm thanh “Vâng” liền ngắt điện thoại.
Lâm Tử Huệ, đối tượng làm ăn của anh, là một phụ nữ thành đạt khôn khéo tài giỏi, đồng thời là một đại mỹ nhân. Tuy không hề trẻ tuổi, nhưng đàn ông kỳ vọng xem trọng chị ấy vẫn một lô một lốc, tiếc rằng giai nhân đã sớm lên xe hoa, cùng chồng chị vô cùng đằm thắm. Sau khi có việc làm ăn lui tới với Giang Thiên Dự, chị ấy đối với hậu bối rất tán thưởng, thường thường mời anh ra ngoài ăn cơm. Giang Thiên Dự đối với nhân vật đại tỷ này cũng rất khâm phục, thỉnh thoảng gặp nhau trò chuyện trên trời dưới đất, kinh nghiệm từng trải của đối phương rất phong phú, mỗi lần Giang Thiên Dự cùng chị ấy gặp gỡ đều nhận được không ít chỉ điểm, hai người có thể tính là quan hệ bạn chí cốt khác giới.
Trường tiểu học XX sau giờ tan học, Phương Hãn thu dọn đồ đạc liền một mình đi trước về nhà. Sau khi rửa mặt, cậu có chút ngẩn người trước gian phòng rộng lớn. Lúc trước khi mua căn hộ này, sao lại không cảm thấy trống rỗng như vậy? Rõ ràng vật dụng thiết yếu trong nhà đều có, những thứ nên đặt ở góc cũng đã đặt, tại sao mình lại có cảm giác trống rỗng? Chẳng lẽ do trước ở cùng mẹ một khoảng thời gian, khiến cậu bây giờ không có cách nào quen ở đơn độc một mình? Mình lại không phải trẻ con…
Thay quần áo, cậu quyết định ra ngoài đi dạo. Bình thường thời gian nhàn rỗi buổi tối đều dành chơi game, nhưng gần đây cậu không muốn cũng không dám log game. Bởi vì một khi vào game phải đối mặt với người kia, tạm thời cậu vẫn không muốn cùng anh ta chạm mặt sớm vậy, vì hiện tại cậu còn không thể xác định tâm tình chân thật của mình. Cho nên nếu kết luận quá sớm, không chỉ có lỗi với người nọ, mà còn làm trái lòng mình. Không bằng cứ để cho đối phương cùng mình một khoảng thời gian, toàn bộ nên suy nghĩ rõ ràng.
Sắc trời cuối xuân càng ngày càng tối, thời điểm sáu rưỡi phía chân trời một ít mạt hồng còn chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng dù vậy, đèn trên đường vẫn rất nghiêm túc làm tròn bổn phận mà tỏa sáng. Phương Hãn dạo bước trên phố, hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc, mặc dù tiết tấu thành thị rất nhanh, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể ở trong đó tìm được một chỗ nhàn nhã. Cứ bước cứ bước cảnh sắc ngày càng quen thuộc, Phương Hãn vốn không tập trung cũng dần dần bị xung quanh hấp dẫn, cái nhà hàng này vô cùng quen mắt, hình như chính là nơi lần đầu tiên cậu đi xem mắt, mà đôi nam nữ gần cửa sổ kia cũng vô cùng quen mắt + chói mắt…
Giang Thiên Dự đang cùng Lâm đại mỹ nhân ngồi đối diện vừa cười vừa nói chuyện phiếm, khóe mắt quét đến một bóng dáng mấy ngày không gặp. Trong nháy mắt có phần không thể tin được, đợi khi anh quay sang xác nhận, người nọ đã không thấy nữa. Giang Thiên Dự luống cuống, đầu óc còn chưa nghĩ ra đối sách, tay chân đã tự hành động. Trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Tử Huệ, anh ‘Xoạt!’ đứng lên, muốn ra ngoài đuổi theo, nhưng lại vừa vặn đối mặt với người đang đi đến.
Phương Hãn không biết vì cái gì mình lại đi vào nhà hàng này, rõ ràng khi nhìn thấy đôi nam nữ kia, cậu muốn nhanh chóng rời khỏi. Kết quả sự thật chứng minh, tình cảm thường đi trước lý trí, đợi đầu óc cậu tỉnh táo lại, người đã đứng trước bàn bọn họ.
“Phương Hãn?” Giang Thiên Dự không biết nên bắt tay hay làm gì, chỉ có thể nhỏ nhỏ giọng gọi.
“Ách…” Thông minh như thầy Phương, lúc này cũng không biết nên nói cái gì, cậu nhìn Giang Thiên Dự có chút bối rối nhưng kinh hỉ nhiều hơn, lại đưa mắt nhìn Lâm Tử Huệ vẻ mặt hứng thú, “Thật ngại, nhận làm người.” Dứt lời liền bước đi. Có thể nghĩ, Giang lão đại sao có thể để cậu rời khỏi như vậy, khẽ vươn tay kéo người trở lại. Trong nháy mắt bị giữ chặt, trong lòng Phương Hãn chỉ có một suy nghĩ: mẹ ơi, lúc này thật xấu mặt!
“Tiểu Giang, không giới thiệu?” Lâm Tử Huệ tràn đầy hứng thú ánh mắt quét tới quét lui giữa hai người, một bộ mặt ‘hai đứa có vấn đề’.
“Huệ tỷ, vị này chính là…” Giang Thiên Dự cuối cùng mang thầy Phương không được tự nhiên đè xuống ghế, “Chính là người em thích.”
Phương Hãn quay đầu căm tức nhìn anh, ý đồ dùng ánh mắt buộc anh thu hồi câu vô sỉ kia. Giang Thiên Dự mặt dày mày dạn coi như không thấy, thuận tiện tay lén lút cọ cọ muốn bắc qua vai đối phương, bị Phương Hãn phát hiện liền dứt khoát hất ra.
Lâm Tử Huệ nhìn hành động của hai người, hiểu ý cười: “Tình cảm hai đứa thật tốt, Tiểu Giang, em còn nói em yêu đơn phương, chị thấy chuyện tốt hầu như đã thành rồi.”
“Không phải…” Phương Hãn lên tiếng giải thích, kết quả Giang Thiên Dự vẻ mặt bị thương nhìn cậu, hại cậu không thể không nuốt xuống mấy chữ sau.
“Cám ơn chị Huệ, thật ra, cậu ấy còn chưa trả lời em.” Giang Thiên Dự thành thật nói ra tình hình của bọn họ, sau đó nhìn Phương Hãn, “Nhưng, em tin tưởng ánh mắt của mình.”
“Đã nhìn trúng thì liền ra tay, đây là ưu điểm của em.” Lâm Tử Huệ ưu nhã nhấp miếng cà phê, sau khi buông tách xuống nhìn về phía Phương Hãn, “Phương tiên sinh, đúng không? Hy vọng cậu có thể cho Tiểu Giang một cơ hội, cậu ta là một cậu bé tốt, ha ha. Đúng rồi, cũng không nên hiểu lầm tôi và Tiểu Giang nha, tôi là hoa đã có chủ~” Nói xong bất ngờ hướng Phương Hãn nháy mắt mấy cái.
Phương Hãn xấu hổ đến mặt phiếm hồng, cậu thật sự cảm thấy đây chính là thời điểm mất mặt nhất cả đời mình, kể cả trong game bị chúng hủ nữ gọi là nữ vương Phương hồ ly cũng không thèm che đậy, xấu hổ qua đi, nhanh chóng thu hồi thần sắc không thích hợp mở miệng nói: “Lâm tiểu thư, cám ơn đề nghị của chị, tôi sẽ cẩn thận cân nhắc.”
Lâm Tử Huệ liếc mắt nhìn Giang Thiên Dự cười đến ngốc ngếch, trong lòng thầm than, trên đời thứ có khả năng khiến người ta trở nên si ngốc nhất không gì ngoài tình yêu, người xuất sắc đi nữa gặp cánh cửa tình yêu cũng sẽ biến ngu ngốc. Thật giống chị cùng chồng chị, nhớ đến tình yêu của mình, khúc mắc trong lòng chị với việc hai người đàn ông cùng một chỗ đã biến mất, không quan hệ giới tính tuổi tác, tình yêu luôn luôn bình đẳng.
“Ha ha, vậy, cái bóng đèn chị đây xin tự động biến mất, hai đứa vui vẻ hẹn hò đi.” Lâm Tử Huệ mang túi xách, để lại không gian cho hai thanh niên còn đang mờ mịt (kỳ thật không phải thanh niên gì).
“A, thật ra tôi đi mới phải, quấy rầy hai người dùng bữa…” Phương Hãn vội vã đứng lên, theo lý mà nói, cậu, người tự nhiên xông tới mới phải xin lỗi.
“Không sao.” Lâm Tử Huệ cười dí dỏm, khiến chị thoạt nhìn tựa như thiếu nữ đôi mươi chứ không phải người mẹ đã có hai đứa con trai, “Chồng yêu quý của tôi còn đang đợi tôi~ quấy rầy người khác ngắm hoa dưới trăng sẽ bị ngựa đá~” để lại một câu hai nghĩa, chị rời khỏi nhà hàng, để lại hai người có phần xấu hổ.
“Em…”
“Anh…”
Vừa định nói chuyện hai người đồng thanh mở miệng, Giang Thiên Dự cười: “Vẫn là em nói trước đi.”
Phương Hãn trái nhìn, phải nhìn, nhưng không dám nhìn anh: “Chúng ta, tìm một chỗ nói chuyện đi.”
“Muốn tới nhà anh không?” Giang Thiên Dự đề nghị, Phương Hãn lắc đầu bác bỏ: “Tiểu Vũ hẳn đang ở nhà? Hơn nữa tôi nhớ nhà anh còn có một dì, có lẽ không tiện.”
“Vậy tới nhà em?” Giang Thiên Dự vừa nghe trong lòng mừng thầm, có thể là cơ hội tiến thêm bước nữa đây!
“Được.” Phương Hãn thầm nghĩ nhà mình không người yên tĩnh, vừa vặn nói chuyện, chính là cậu quên mất một điểm quan trọng, để Giang Thiên Dự theo cậu về nhà, tương đương với dẫn sói vào nhà.
Về đến nhà, Phương Hãn rót trà tiếp khách, sau đó hai người ngồi ở ghế sô pha, ngược lại không nói gì.
“Lại nói, anh đã năm ngày không thấy em.” Giang Thiên Dự cầm tách trà, hướng Phương Hãn ngồi trên ghế sô pha đơn bên trái cười nói, “Anh nghĩ em tránh anh.”
Mặt Phương Hãn thoáng tăng nhiệt, thật ra Giang Thiên Dự nói đúng phân nửa, cậu đích xác vô thức né tránh anh: “Tôi không có ý muốn tránh anh, chỉ là cần thời gian suy nghĩ…”
“Cũng đúng, anh không nên nói như vậy, vậy…” Trong lòng Giang Thiên Dự thoáng cười khổ, người nọ nói không tránh anh, nhưng ngồi ở nơi cách xa anh, hơn nữa ánh mắt còn thường né tránh cái nhìn chăm chú của anh, “Câu trả lời của em?”
Trước ánh mắt chờ mong của đối phương, Phương Hãn bất tri bất giác nắm tay thành quyền, thoáng khô khốc mở miệng: “Tôi nghĩ… tôi vẫn không hiểu, tình cảm của anh… cho nên…” Nghe thế, tâm Giang Thiên Dự bỗng trầm xuống, sau đó người nọ sau khi dừng lại mở miệng lần nữa, “Cho nên tôi không biết tình cảm này có phải cùng với cái của anh giống nhau không… có lẽ, chúng ta có thể thử một lần… chỉ là tôi thật sự không xác định…”
Ánh mắt Giang Thiên Dự sáng rực sắp đem mặt Phương Hãn đục ra một cái động, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa được chuyển biến giữa hai loại tâm tình, khi anh hiểu ra được suy nghĩ của đối phương giữa những câu nói ngắt quãng đã gần một phút sau. Ngắn ngủn 60 giây im lặng khiến Phương Hãn như ngồi trên đống lửa, mặt cậu ửng hồng, chóp mũi đã ứa mồ hôi, nói ra mấy câu kia cậu đã hao tổn rất nhiều công phu, lúc này người nghe lại im lặng không một tiếng động, chỉ tập trung nhìn mình chằm chằm, bảo cậu thế nào không buồn bực.
Đang lúc cậu kiềm nén không được, muốn đứng lên đuổi người, Giang Thiên Dự cuối cùng cũng hiểu ra. Anh đột nhiên đứng lên một tay mang Phương Hãn kéo đến bên cạnh mình, hai cánh tay ôm lấy người không an phận trong ngực, chóp mũi đối chóp mũi: “Anh có thể đem những lời của em hiểu thành, em chấp nhận lời bày tỏ của anh?”
Bị người bất ngờ kéo đến không kịp phòng bị, Phương Hãn có chút bối rối cũng có chút tức giận, người này gần đây càng ngày càng thích động tay động chân! Vừa định giãy tránh khỏi cái ôm ấm áp kia, lại bị khuôn mặt gần sát của anh ta hù dọa: “Nếu anh không phải ngu ngốc, chắc có thể hiểu lời của tôi.”
“Ha ha, anh rất vui…” Giang Thiên Dự càng dùng sức ôm Phương Hãn, trên mặt cười tươi như hoa, “Anh còn tưởng sẽ thất tình, không nghĩ tới cũng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ (*).”
(*)Trích từ hai câu thơ ‘Sơn cùng thủy tận vô nghi lộ – Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’ tạm dịch ‘Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối – Liễu rủ hoa cười lại gặp làng’ (theo QT), ý chỉ trong hoàn cảnh khó khăn tìm thấy lối thoát.
“…” Phương Hãn mặt phát sốt mặc anh ta ôm, khí lực của cậu địch không lại đối phương, giãy dụa cũng phí sức, còn không bằng để cho anh ta ôm đủ.
“Nhưng mà nói thật nha, câu trả lời của em thật sự là không được tự nhiên à, Hãn Hãn.” Giang Thiên Dự nhẹ nhàng in một nụ hôn lên mặt đối phương, khóe miệng vểnh vểnh cười xấu xa.
Phương Hãn chỉ cảm thấy trong đầu ‘Oanh ——!’ một tiếng, sau đó dùng khuỷu tay huých bụng anh, miệng hung ác nói: “Ai cho anh gọi tên này !!”
Giang Thiên Dự cười hì hì cản công kích của cậu, dùng sức đẩy cậu xuống sô pha: “Ngày đó mẹ em không phải gọi em vậy sao, rất đáng yêu~”
Phương Hãn tài nghệ không bằng người bị đè xuống trên sô pha, cảm thấy anh ta có xu thế tới gần, vội vàng lấy tay chặn: “Anh cũng không phải mẹ tôi, không được phép gọi như vậy, này, đừng đè, anh cái đồ heo !!”
“Anh đương nhiên không phải mẹ em, anh là ông xã em…” Gạt bỏ từng cái ngăn cản của Phương Hãn, Giang Thiên Dự rốt cuộc đã được như nguyện mà hôn người trong lòng.
“Này…” Phương Hãn bị chắn lấy có chút hoảng hốt, há miệng muốn nói chuyện, lại bị đối phương nhân cơ hội, sau đó một nụ hôn nồng nhiệt triệt triệt để để đúng chuẩn xông tới! Giang Thiên Dự thoáng rời khỏi môi đối phương, nhìn thấy Phương Hãn bị mình đè dưới thân mặt đỏ hồng, mắt ẩm ướt, nhịn không được lè lưỡi khẽ liếm môi cậu. Phương Hãn cảm thấy ngồi trên mây bay cũng không kích thích như vậy, đầu óc bị nụ hôn kịch liệt quấy đến hỗn loạn, tiếp đó trên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt mềm mại khiến cậu lại lần nữa choáng váng, tình hình, hình như không đúng lắm…
“Em nói em không rõ tâm tình của mình có giống với anh không, vậy, chúng ta chứng thực một chút đi…” Không biết có phải bị loại không khí mập mờ này lây nhiễm hay không, giọng nói Giang Thiên Dự khàn khàn, giữa những câu chữ mang theo mê hoặc dụ người.
“Cái gì…?” Phương Hãn chỉ kịp phát ra một tiếng nghi vấn, lời nói tiếp theo bị hoảng sợ mà nuốt về, một tay, không biết từ lúc nào đã lén lút lẻn vào vạt áo của cậu. Mà chủ nhân của cái tay kia lúc này đang cười như một con mèo trộm được thịt, động tác không ngừng lại, hoàn toàn không để ý đến ý nguyện người bên dưới. “Anh làm gì vậy!” Cảm giác da thịt mình bị xoa nắn, thậm chí hai điểm trước ngực đã bị sỗ sàng đảo qua, thân thể Phương Hãn cứng đờ đè cái tay đang quấy rối.
“Không phải anh nói rồi sao, chỉ là chứng thực cảm giác của em thôi, đừng sợ, anh sẽ không làm đến cuối cùng…” Giang Thiên Dự nhẹ giọng trúc trắc dụ hoặc người, một tay tự do khác tiếp tục công tác trước đó, giật mở áo Phương Hãn, sau đó cúi đầu hôn xuống.
“Đừng…” Phương Hãn chỉ cảm thấy trên da một trận thấm ướt, tiếp theo hai điểm nhỏ nhỏ kia rơi vào vuốt lang, đầu lưỡi Giang Thiên Dự quét qua đỉnh, làm cậu kinh hoàng thở ra, lập tức như che đậy mà bịt miệng mình, cậu cảm giác mình dường như rơi vào một tình cảnh lạ lẫm, mặc dù rất bàng hoàng, nhưng cũng không chán ghét…
“Hãn Hãn, em thực mẫn cảm.” Nhìn thấy hai tiểu điểm hồng nhạt dựng đứng lên, Giang Thiên Dự hài lòng kéo môi cười, miệng nhổ ra lời đủ khiến Phương Hãn xấu hổ giận dữ chết được.
“Anh đừng đùa!” Quả nhiên, Phương Hãn đỏ mặt muốn từ ghế sô pha ngồi dậy, không có kết quả, trên người bị một con heo siêu nặng đè, muốn thoát ra thật sự rất khó.
“Anh không đùa, Hãn Hãn, em từ từ cảm thụ…” Giang Thiên Dự đem người kéo về, sau đó hai tay dao động trên làn da đối phương, “Có cảm giác gì?”
“Rất nhột a…” Phương Hãn trái xoay phải xoay, nhưng trốn không thoát cảm giác ngứa ngáy khó chịu này, cậu phải cố sức nhịn mới không cười ra tiếng, đến mức ứa nước mắt.
Giang Thiên Dự vì cậu vô tâm vặn vẹo mà miệng hút lãnh khí, lập tức dùng hai tay cố định cậu: “Đừng lộn xộn, nếu không anh không thể đảm bảo không làm đến cùng.”
Nghe như thế, Phương Hãn quả nhiên cả người cứng ngắt, cùng là nam, cậu biết vật tròn nóng bỏng chặn trên bắp đùi mình là cái gì… Cậu hơi bất an nhìn lên người đàn ông đang xâm lược phía trên, miệng nhổ ra lời uy hiếp: “Nếu anh dám làm toàn bộ tôi liền bẹp dẹp chết anh!”
Giang Thiên Dự nghe vậy khiêu mi: “Em có biết giữa hai người đàn ông toàn bộ thế nào không?”
“Hừ, chưa thấy heo chạy cũng đã nếm qua thịt heo.” Thời đại internet có thứ gì không thể tìm, tùy tiện gõ cũng ra một đống, Phương Hãn khinh thường hừ nói, hồn nhiên không cảm giác ngực mình mở rộng, mặt trên vẫn còn con đại dã lang mắt tỏa lục quang.
“Vậy sau này anh không cần lo lắng…” Giang Thiên Dự cười cúi đầu hôn Phương Hãn, gặm đối phương một miệng một mặt nước bọt mới dừng lại, “Như vậy, có cảm giác gì, chán ghét không, cảm thấy buồn nôn không?”
Phương Hãn bình thuận lại hơi thở hổn hển, trả lời: “Không ghét…”
“Vậy, thoải mái không?” Tay Giang Thiên Dự lén lút trượt xuống nửa người dưới của đối phương, dự định đánh lén, nhưng giữa đường bị người bắt tại trận.
“Anh muốn làm gì?” Phương Hãn bắt lấy tay anh ta, tuy cảm giác bị hôn bị sờ, cậu thật sự không ghét, thậm chí còn rất thoải mái, nhưng là chỗ kia, cậu tạm thời không có ý định để Giang Thiên Dự chạm vào.
“Không ghét nghĩa là em cũng thích, hơn nữa không phải cũng đã đứng lên rồi sao?” Giang Thiên Dự hàm ý sâu xa nhìn xuống phía dưới, sau đó động thắt lưng của mình, “Bà xã, anh cũng đứng lên rồi…”
Phương Hãn bị anh ta chạm vào thắt lưng mềm nhũn, thật ra trước đó cậu đã động tình, cảm giác nửa người dưới dựng đứng khiến cậu vô cùng xấu hổ, cộng thêm Giang Thiên Dự cố ý dùng ngôn ngữ khiêu khích cậu, càng khiến tim cậu đập như nện búa: “Anh đừng lộn xộn, mau đứng lên!”
“Bảo bối, chúng ta dùng tay…” Giang Thiên Dự không nghe theo, mang mấy chữ thừa lại thổi khí vào tai Phương Hãn, chọc đối phương một trận run run.
Phương Hãn nghe vậy một cước đá người trên mình ra, giọng điệu ngạo mạn nói: “Anh tự mình giải quyết.” Mặc dù đã quyết định muốn cùng anh ta thử một lần đoạn tình cảm này, nhưng thân thể tiếp xúc không thuần khiết này vẫn là sau này hẳn tới.
“Bà xã…” Nhìn Phương Hãn toàn thân mất trật tự, Giang Thiên Dự đáng thương kêu lên, tuy không có ý làm toàn bộ, nhưng ít ra có thể để tiểu huynh đệ của bọn họ thẳng thắn gặp nhau một chút, đũng quần bị căng đến có chút khó chịu… Được rồi, anh thừa nhận đoạn này tới có chút sớm. Tiếp nhận ánh nhìn căm tức của đối phương, Giang Thiên Dự đành phải thỏa hiệp, “Vậy, cho anh mượn phòng tắm.” Xem ra đành phải vất vả tay phải của mình rồi.
Phương Hãn nhìn đối phương dùng tư thế mất tự nhiên đi vào phòng tắm, bản thân cũng đỏ mặt chỉnh đốn toàn thân nhếch nhác, lúc chạm đến hạ thân vẫn đang bừng bừng sức sống, anh thấp giọng xỉ vả: “Tên cầm thú này!” Nhìn tiểu huynh đệ nhất thời không thể mềm lại, cậu chỉ có thể dở khóc dở cười mà trở về phòng, tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Trong phòng tắm Giang Thiên Dự một bên hầu hạ tiểu đệ đệ của mình, một bên thỏa mãn nghĩ: nhìn phản ứng của bà xã đã biết cậu ấy không ghét~ hơn nữa thân thể lại mẫn cảm như vậy, sau này có tính phúc~
/70
|