Cố Ngôn Chi nhíu mày, nói: “Toàn chân bát bảo hà diệp áp, tam bôi kê, thanh chưng tầm ngư, lỗ hương trư, hồng tiêu hoa thủy, sa oa ngẫu đái, canh thì đơn giản hơn, tuyết lê hạnh sấu, điểm tâm sau khi ăn thì đào giao ngân nhĩ ninh mộc qua. Xuất môn bên ngoài ăn đơn giản một chút là được rồi, còn thất thần làm gì, nhanh đi chuẩn bị đồ ăn!”
Cố Ngôn Chi sắc mặt không tốt nhìn tiểu nhị rống lên một tiếng, tiểu nhị lập tức run rẩy bỏ chạy .
Đám bộ hạ lập tức cúng bái lão Đại nhà mình, quả nhiên không hổ là lão Đại, công khoản ăn uống thế nhưng minh mục trương đảm tâm ngoan thủ lạt.
Cố Ngôn Chi vươn một ngón tay ở trên bàn điểm vài cái, lập tức có người cười chạy tới rót nước cho y.
Cố Ngôn Chi nhíu mày. Đối phương hiểu ý, lập tức rót rượu.
“Tính ngươi thông minh, gọi là gì?” Cố Ngôn Chi uống một ngụm rượu, vị cay của rượu theo yết hầu chảy xuống, mới vừa lòng hừ một tiếng.
“Lão Đại lại quên, ta là Triệu Toàn.” Triệu Toàn cười trả lời.
“Lão Đại, ngươi nhận thức Bạch y nhân vừa rồi?” Lại có một người đứng lên rót đầy rượu cho y, phát hiện y dùng ánh mắt hỏi thăm, lập tức nói: “Thuộc hạ Võ Đức.”
Cố Ngôn Chi hơi hơi nghiêng người về phía trước, một đám bộ hạ vòng xung quanh tất cả đều phi thường bát quái xông tới, vảnh tai chăm chú nghe, sợ bỏ qua một chữ.
“Hắn chính là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả(1), chỉ có thể là Duy Ninh thần giáo giáo chủ Cố Ngôn Chi.” Cố Ngôn Chi trong lúc khen ngợi mình, một chút cũng không keo kiệt dùng ngữ từ, hơn nữa chưa bao giờ cảm thấy ngữ từ này phi thường đáng ghét.
Ai ngờ đám bộ hạ nghe Cố Ngôn Chi nói xong, toàn bộ thay đổi sắc mặt nhỏ giọng nói: “Hắn chính là tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma, quỷ kế đa đoan, duy ngã độc tôn, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, chính là Duy Ninh giáo giáo chủ Cố Ngôn Chi?”
Cố Ngôn Chi vừa nghe, cảm thấy được những lời này so với y nói đánh giá rất cao, vì thế sảng khoái cười to ba tiếng ha ha ha nói: “Đúng vậy!”
Đám bộ hạ đều câm như hến, vùi đầu uống rượu, không hề hỏi nhiều.
Cố Ngôn Chi tự giác thấy không thú vị, cầm một bầu rượu trở về phòng.
Ngồi xếp bằng, khí tức trong cơ thể vẫn khô khốc lợi hại, so với mấy tháng trước hoàn toàn không lấy một chút khởi sắc, đây rõ ràng là thân thể không có nội lực. Mỗi khi đến lúc này, Cố Ngôn Chi sẽ dị thường thống hận cái tên hỗn đản đoạt lấy thân thể y!
Chuyện này có thể xem lại một tháng trước.
Lúc ấy, Cố Ngôn Chi theo thường lệ ngồi xuống vận công, lại đột nhiên cảm thấy khí huyết trong cơ thể nghịch lưu, hình như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Vì thế y phi thường sáng suốt hôn mê bất tỉnh, ngay lúc y tỉnh lại, trước mặt hoàn toàn biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đáng ra căn phòng nguyên bản hoa lệ lại biến thành đơn sơ, còn y thì nằm trên giường đau đầu muốn nứt ra.
“Thanh Cửu, tiến vào!” Cố Ngôn Chi đối với ngoài cửa hô một câu, thanh âm tự nhiên không giận mà uy.
Cửa mở, đi vào là một nam nhân mặc công phục bạch sắc. Làn da hơi ngăm đen do phơi nắng ở bên ngoài thường xuyên.
Nam nhân có chút quẫn bách nhìn Cố Ngôn Chi, tựa hồ hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Cố Ngôn Chi nhíu mày, y không nhớ rõ từ khi nào thì thu một tiểu tư, xem ra ngốc tới lợi hại. Bất quá bây giờ không phải là lúc suy tưởng. Y nói: “Lại đây giúp bổn tọa thay quần áo.”
Những lời này làm cho nam nhân càng thêm quẫn bách, trên mặt hắn còn hiện lên tia xấu hổ. Nam nhân chậm rãi đi tới, từ ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo, cấp cho Cố Ngôn Chi mặc vào.
Cố Ngôn Chi áp lại lửa giận nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết bổn tọa ghét nhất quần áo bạch sắc?”
Nam nhân cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên tay, lại nhìn nhìn Cố Ngôn Chi, nói: “Nhưng mà lão Đại, đi gặp Trương đại nhân, ngươi chỉ có thể mặc quần áo bạch sắc a.”
Cố Ngôn Chi nổi giận, tên Trương đại nhân thật to gan, dám bắt đường đường giáo chủ Duy Ninh giáo mặc đồ bạch sắc!
“Đi, đem cái tên Trương đại nhân gọi tới cho bổn tọa!”
Nam nhân há miệng, tựa hồ có chút bất khả tư nghị nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Đại, đại ca, ngài có thể còn chưa tỉnh ngủ, không bằng ngài ngủ tiếp một chút đi!” Nói xong, lập tức đẩy cửa đóng cửa đi khỏi, biểu tình kia quả thực rất kỳ lạ.
Cố Ngôn Chi có bao giờ bị đãi ngộ ngư vậy, tức giận tới cực điểm, dùng sức vỗ đầu giường phá cái bàn, kết quả cái bàn chỉ kêu to lạch cạch hai tiếng rồi không có phản ứng nữa, y nhìn mà không dám tin. Bình thường cho dù không dùng nội lực, một chưởng xuống cái bàn cũng phải vỡ nát, nhưng bây giờ chỉ rung lên có hai tiếng?
Lúc này, y mới bắt đầu chú ý tới nội lực trong người. Đan điền vô luận vận công thế nào cũng không thể kết tụ nội lực, giống như sinh sôi bị cái gì đó ngăn trở. Chẳng lẽ do vừa rồi luyện công bị tẩu hỏa nhập ma?
Tẩu hỏa nhập ma có thể lớn có thể nhỏ, y xem tình trạng huyết mạch nghịch lưu, hẳn sẽ không nghiêm trọng, xem ra y cần một chút thời gian chậm rãi khôi phục nội lực .
Cố Ngôn Chi dùng sức thở dài một hơi, ghét bỏ nhìn thoáng qua bộ bạch y đặt bên cạnh, cuối cùng động thủ mặc vào .
Y xoay người hai vòng mới chuẩn bị xuất môn, khóe mắt lại phiêu tới gương đồng bên cạnh. Người trong gương đồng mày kiếm tinh mục, mũi cao thẳng, quả thật là một người anh tuấn.
Có điều! Cố Ngôn Chi lại cầm gương đồng dùng sức ném xuống đất, còn ra sức đạp mấy lần. Mẹ nó, tên hỗn đản nào trong gương, rốt cuộc con mẹ nó là ai a!
(1): Ý chỉ người trước, kẻ sau không ai bằng.
Cố Ngôn Chi sắc mặt không tốt nhìn tiểu nhị rống lên một tiếng, tiểu nhị lập tức run rẩy bỏ chạy .
Đám bộ hạ lập tức cúng bái lão Đại nhà mình, quả nhiên không hổ là lão Đại, công khoản ăn uống thế nhưng minh mục trương đảm tâm ngoan thủ lạt.
Cố Ngôn Chi vươn một ngón tay ở trên bàn điểm vài cái, lập tức có người cười chạy tới rót nước cho y.
Cố Ngôn Chi nhíu mày. Đối phương hiểu ý, lập tức rót rượu.
“Tính ngươi thông minh, gọi là gì?” Cố Ngôn Chi uống một ngụm rượu, vị cay của rượu theo yết hầu chảy xuống, mới vừa lòng hừ một tiếng.
“Lão Đại lại quên, ta là Triệu Toàn.” Triệu Toàn cười trả lời.
“Lão Đại, ngươi nhận thức Bạch y nhân vừa rồi?” Lại có một người đứng lên rót đầy rượu cho y, phát hiện y dùng ánh mắt hỏi thăm, lập tức nói: “Thuộc hạ Võ Đức.”
Cố Ngôn Chi hơi hơi nghiêng người về phía trước, một đám bộ hạ vòng xung quanh tất cả đều phi thường bát quái xông tới, vảnh tai chăm chú nghe, sợ bỏ qua một chữ.
“Hắn chính là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả(1), chỉ có thể là Duy Ninh thần giáo giáo chủ Cố Ngôn Chi.” Cố Ngôn Chi trong lúc khen ngợi mình, một chút cũng không keo kiệt dùng ngữ từ, hơn nữa chưa bao giờ cảm thấy ngữ từ này phi thường đáng ghét.
Ai ngờ đám bộ hạ nghe Cố Ngôn Chi nói xong, toàn bộ thay đổi sắc mặt nhỏ giọng nói: “Hắn chính là tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma, quỷ kế đa đoan, duy ngã độc tôn, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, chính là Duy Ninh giáo giáo chủ Cố Ngôn Chi?”
Cố Ngôn Chi vừa nghe, cảm thấy được những lời này so với y nói đánh giá rất cao, vì thế sảng khoái cười to ba tiếng ha ha ha nói: “Đúng vậy!”
Đám bộ hạ đều câm như hến, vùi đầu uống rượu, không hề hỏi nhiều.
Cố Ngôn Chi tự giác thấy không thú vị, cầm một bầu rượu trở về phòng.
Ngồi xếp bằng, khí tức trong cơ thể vẫn khô khốc lợi hại, so với mấy tháng trước hoàn toàn không lấy một chút khởi sắc, đây rõ ràng là thân thể không có nội lực. Mỗi khi đến lúc này, Cố Ngôn Chi sẽ dị thường thống hận cái tên hỗn đản đoạt lấy thân thể y!
Chuyện này có thể xem lại một tháng trước.
Lúc ấy, Cố Ngôn Chi theo thường lệ ngồi xuống vận công, lại đột nhiên cảm thấy khí huyết trong cơ thể nghịch lưu, hình như có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Vì thế y phi thường sáng suốt hôn mê bất tỉnh, ngay lúc y tỉnh lại, trước mặt hoàn toàn biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đáng ra căn phòng nguyên bản hoa lệ lại biến thành đơn sơ, còn y thì nằm trên giường đau đầu muốn nứt ra.
“Thanh Cửu, tiến vào!” Cố Ngôn Chi đối với ngoài cửa hô một câu, thanh âm tự nhiên không giận mà uy.
Cửa mở, đi vào là một nam nhân mặc công phục bạch sắc. Làn da hơi ngăm đen do phơi nắng ở bên ngoài thường xuyên.
Nam nhân có chút quẫn bách nhìn Cố Ngôn Chi, tựa hồ hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Cố Ngôn Chi nhíu mày, y không nhớ rõ từ khi nào thì thu một tiểu tư, xem ra ngốc tới lợi hại. Bất quá bây giờ không phải là lúc suy tưởng. Y nói: “Lại đây giúp bổn tọa thay quần áo.”
Những lời này làm cho nam nhân càng thêm quẫn bách, trên mặt hắn còn hiện lên tia xấu hổ. Nam nhân chậm rãi đi tới, từ ngăn tủ lấy ra một bộ quần áo, cấp cho Cố Ngôn Chi mặc vào.
Cố Ngôn Chi áp lại lửa giận nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết bổn tọa ghét nhất quần áo bạch sắc?”
Nam nhân cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên tay, lại nhìn nhìn Cố Ngôn Chi, nói: “Nhưng mà lão Đại, đi gặp Trương đại nhân, ngươi chỉ có thể mặc quần áo bạch sắc a.”
Cố Ngôn Chi nổi giận, tên Trương đại nhân thật to gan, dám bắt đường đường giáo chủ Duy Ninh giáo mặc đồ bạch sắc!
“Đi, đem cái tên Trương đại nhân gọi tới cho bổn tọa!”
Nam nhân há miệng, tựa hồ có chút bất khả tư nghị nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Đại, đại ca, ngài có thể còn chưa tỉnh ngủ, không bằng ngài ngủ tiếp một chút đi!” Nói xong, lập tức đẩy cửa đóng cửa đi khỏi, biểu tình kia quả thực rất kỳ lạ.
Cố Ngôn Chi có bao giờ bị đãi ngộ ngư vậy, tức giận tới cực điểm, dùng sức vỗ đầu giường phá cái bàn, kết quả cái bàn chỉ kêu to lạch cạch hai tiếng rồi không có phản ứng nữa, y nhìn mà không dám tin. Bình thường cho dù không dùng nội lực, một chưởng xuống cái bàn cũng phải vỡ nát, nhưng bây giờ chỉ rung lên có hai tiếng?
Lúc này, y mới bắt đầu chú ý tới nội lực trong người. Đan điền vô luận vận công thế nào cũng không thể kết tụ nội lực, giống như sinh sôi bị cái gì đó ngăn trở. Chẳng lẽ do vừa rồi luyện công bị tẩu hỏa nhập ma?
Tẩu hỏa nhập ma có thể lớn có thể nhỏ, y xem tình trạng huyết mạch nghịch lưu, hẳn sẽ không nghiêm trọng, xem ra y cần một chút thời gian chậm rãi khôi phục nội lực .
Cố Ngôn Chi dùng sức thở dài một hơi, ghét bỏ nhìn thoáng qua bộ bạch y đặt bên cạnh, cuối cùng động thủ mặc vào .
Y xoay người hai vòng mới chuẩn bị xuất môn, khóe mắt lại phiêu tới gương đồng bên cạnh. Người trong gương đồng mày kiếm tinh mục, mũi cao thẳng, quả thật là một người anh tuấn.
Có điều! Cố Ngôn Chi lại cầm gương đồng dùng sức ném xuống đất, còn ra sức đạp mấy lần. Mẹ nó, tên hỗn đản nào trong gương, rốt cuộc con mẹ nó là ai a!
(1): Ý chỉ người trước, kẻ sau không ai bằng.
/54
|