Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 83: Giấy phạt

/114


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Ninh Xuyên vỗn dĩ không định che giấu chuyện này, nhưng cũng có chút giật mình thon thót, hỏi: “Bố nuôi, sao bố lại biết chuyện này?”

Lý Tranh thấy cậu thừa nhận, nhất thời nổi trận lôi đình: “Sao bố biết á? Con phải hỏi là ‘trong giới này còn bao nhiêu người chưa biết’ mới đúng.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Lý Tranh nói: “Con ở Bàn Cổ Plaza đâu phải ngày một ngày hai, ba con không có nhà ở đó, vậy con ở nhà ai? Trong những người mà con quen ai có thể mua được nhà ở đó? Con cho rằng đám phóng viên giải trí ngay cả chuyện này mà cũng không đoán ra được sao?”

Giản Ninh Xuyên thật sự cho rằng như thế. Cậu nghĩ mình đã rất cẩn thận, hầu như không bao giờ đi chung với Hoắc Phù, ngay cả ban nãy khi từ nhà tới đây, cũng là Hoắc Phù xuống bãi đỗ xe trước rồi cậu mới xuống sau.

“Bọn con ở cùng một chỗ, bọn con yêu nhau.” Cậu ăn nói cực kỳ nghiêm túc, thẳng thắn thừa nhận với Lý Tranh.

“…” Lý Tranh tức đến câm nín, sắc mặt trông vô cùng khó coi.

Giản Ninh Xuyên nói: “Bố nuôi, con không phải đang vui đùa nhất thời, từ hồi cấp hai con đã nhận ra mình là gay rồi, có điều con không nói cho bố biết thôi. Yêu đương đồng tính đâu phải chuyện gì sai trái, bố phải hiểu được chuyện này chứ…”

Lý Tranh: “Mấy chuyện đấy để nói sau đi, hai người như thế này đã bao lâu rồi?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Chẳng phải bố biết rõ con vẫn luôn sống ở nhà hắn hay sao? Bọn con xác định quan hệ trước, sau đó mới phát sinh quan hệ.”

Lý Tranh chợt nói: “Ồ! Thì ra là như vậy! Chẳng trách lúc trước bố kể chuyện hắn ta lừa gạt phụ nữ, con lại không chịu nghe, còn cãi rằng hắn ta rất tốt, tưởng thế nào, hóa ra còn cũng bị hắn ta lừa!”

Giản Ninh Xuyên: “Hắn không hề lừa con, hắn không phải loại người như bố vẫn nghĩ đâu.”

“EM HỌ CỦA BỐ!” Lý Tranh lớn tiếng nói: “Chỉ vì hắn mà bị hủy dung, một nữ diễn viên đã từng xinh đẹp nhường ấy, hiện tại không tìm được bạn trai, cũng không có cách nào tiếp tục sự nghiệp diễn xuất, cả đời này đều bị hủy hoại hết rồi! Bố đã không thèm tính toán với tên họ Hoắc cặn bã đó, nhưng hiện tại con nói gì cơ? CON YÊU ĐƯƠNG VỚI HẮN! XUYÊN XUYÊN! CON CÓ NÃO KHÔNG HẢ?!”

Giản Ninh Xuyên: “… Làm gì mà lớn tiếng thế? Không phải ai to mồm hơn thì người ấy có lý đâu. Sự kiện kia đúng là do hắn có lỗi, trước kia hắn đối xử quá tốt với những người bên cạnh, nhưng hắn không hề lừa gạt em họ của bố, cũng không có ý định lừa gạt bất kỳ một ai, hắn không phải tên đàn ông cặn bã, hắn là một người rất tốt.”

Lý Tranh tức muốn ói máu, nói: “Con bị hắn bỏ bùa mê thuốc lú rồi à! Con bao nhiêu tuổi? Hắn bao nhiêu tuổi? Bố nghe đồn hắn còn là một con ma ốm, đã bị bệnh tiểu đường đến mấy chục năm, con biết thế nào là bệnh tiểu đường không? Nó không thể trị hết được, không khác gì bệnh nan y đâu!”

Giản Ninh Xuyên: “Bố đừng có kỳ thị người mắc bệnh tiểu đường chứ! Sức khỏe của thầy Hoắc còn tốt hơn cả con đấy! Còn nữa, cái gì mà ‘bị bệnh đã mấy chục năm’ hả, hắn mới có 30 tuổi thôi… không tin bố nhìn wikipedia của hắn đi, hắn sinh năm 88 đó!” Thiện style thiện style, không phải cậu cố ý muốn nói dối bố nuôi, nhưng thầy Hoắc trẻ trung như thế, căn bản không giống người sinh năm 81, là năm 88! Chắc chắn là năm 88!

Lý Tranh luôn luôn văn nhã, rất hiếm khi tức giận, lúc này y đang mặc áo sơ mi phối với gilê, dáng vẻ đại thúc tao nhã sành điệu và trí thức, nhưng sắc mặt lại xanh mét, nhìn không giống như người thật, mà giống tượng sáp Lý Tranh trong viện bảo tàng Madame Tussaud —— Trước đây y từng phỉ nhổ rằng, lúc làm mô hình tượng sáp thì y đang chạy deadline bản thảo, mỗi ngày luôn ngủ không đủ giấc nên sắc mặt rất khó coi, cuối cùng thành phẩm được đúc ra trông chẳng khác nào cương thi —— Còn hiện tại là phiên bản cương thi tóc bạc trắng.

Trong lòng Giản Ninh Xuyên vẫn có tình cảm thân thiết với y, cậu làm nũng như một đứa nhỏ: “Bố nuôi ơi, bố đừng tức giận nữa mà, con lớn rồi, con biết mình đang làm cái gì, con thích Hoắc Phù, con yêu hắn, hắn cũng yêu con, bọn con sẽ sống bên nhau rất tốt.”

Lý Tranh nói: “Có thể tốt đến khi nào? Con lên wikipedia mà xem những biến chứng của bệnh tiểu đường đi, chỉ nhìn ảnh thôi mà bố đã muốn ói, con còn định sống tốt bên cạnh tên bệnh nhân buồn nôn ấy ư? Đừng tự lừa mình dối người Xuyên Xuyên ạ.”

Giản Ninh Xuyên ngẩn người, nói: “Bố nuôi, bố đừng dùng những từ ngữ như thế để nói về hắn nữa, con sẽ tức giận đấy.”

Lý Tranh nói: “Từ ngữ như thế nào? Buồn nôn hả? Hắn không buồn nôn sao? Kẻ như hắn từ trong ra đến ngoài đều buồn nôn, một tên lưu manh ngõ hẻm chẳng ra gì, suốt ngày chỉ biết đi lừa gạt người khác, nếu không phải hiện nay xã hội Trung Quốc phát triển dị dạng, thì kẻ như hắn cả đời này chỉ chết dí ở nơi ngõ hẻm rách nát ấy thôi…”

Giản Ninh Xuyên: “Bố đừng nói nữa! Con tức thật rồi đấy!”

Ánh mắt Lý Tranh nhìn cậu rất phức tạp, một lát sau mới nói: “Xuyên Xuyên, con đừng có học theo mẹ con, yêu sai người sẽ phải trả giá rất lớn.”

Giản Ninh Xuyên cố nén tức giận, đứng bật dậy, nói: “Bố làm sao thế? Sao lại đột nhiên nhắc đến mẹ của con! Mẹ con yêu sai người thì sao? Yêu sai người là lỗi của bà ấy à? Bà ấy hiện tại đang có cuộc sống rất hạnh phúc! Bố có vấn đề gì không?”

Lý Tranh cũng tức giận đứng bật dậy, nói lời cay nghiệt: “Nhắc đến cô ấy, là bởi vì dáng vẻ ngu ngốc bị tra nam lừa gạt này của con giống hệt cô ấy ngày xưa, đúng là mẹ con ruột không sai chút nào!”

Giản Ninh Xuyên đốp chát lại: “Há, rốt cuộc bố cũng chịu thừa nhận ba con là tra nam à? Con tưởng bố sẽ bênh vực ổng vô điều kiện đến cuối đời chứ!”

Lý Tranh: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Con có yêu sai người hay không, trong lòng con tự biết rõ, nếu sau này thời gian chứng minh rằng con sai, con sẽ tự mình chịu trách nhiệm. Còn bố thì sao?”

Lý Tranh lạnh lùng nói: “Bố làm sao?”

Giản Ninh Xuyên: “Bố…” Không được nói, không được nói, quên đi, chấm dứt ở đây thôi.

Lý Tranh nói tiếp: “Con nói rõ ràng xem nào, bố làm sao? Không nói chứ gì? Không nói thì bố sẽ tìm người phanh phui việc xấu của con với hắn, bố phải làm cho hắn thân bại danh liệt, bò từ đâu đến thì cút xéo lại về chỗ đấy đi, hắn căn bản không xứng đáng với những gì mà mình đang có.”

Giản Ninh Xuyên: “Bố đủ rồi đấy! Bố dựa vào cái gì mà ở đây khoa tay múa chân? Bố biết mẹ của con yêu sai người, vậy bố thì sao, không phải bố cũng yêu tên cặn bã ấy hay sao?”

Lý Tranh: “…”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Lý Tranh bỗng nhiên bình tĩnh lại, nói: “Con biết từ lâu rồi đúng không?”

Giản Ninh Xuyên: “Con…”

Lý Tranh: “Được lắm, đúng lúc lắm.”

Giản Ninh Xuyên: “???”

Lý Tranh ngồi xuống, chậm rãi rót một chén trà, nói: “Đến nước này thì cũng không còn gì để nói nữa, kịch bản mới tôi vốn dĩ không muốn tìm cậu diễn, cậu đi đi.”

Giản Ninh Xuyên nhìn thấy tay y đang run rẩy, trong lòng cậu vỡ òa hối hận, nói: “Bố nuôi, con không phải…”

Lý Tranh: “Đừng có gọi tôi là bố nuôi.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Lý Tranh để bình trà xuống, giương mắt lên nhìn cậu, nói: “Bởi vì Giản Hoa cho nên tôi mới nhận cậu làm con, hiện tại tôi và Giản Hoa đã cắt đứt quan hệ, cậu với tôi cũng không còn gì nữa. Giản Ninh Xuyên, tôi trước nay chưa bao giờ thích cậu, từ khi cậu còn nhỏ tôi đã rất ghét cậu rồi, nếu không phải vì ba của cậu, đến nhìn tôi cũng chẳng buồn nhìn cậu đâu.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Bệnh mít ướt của cậu đã khá hơn xưa, chí ít hiện tại cậu vẫn còn nhịn được, cúi gập người một cái với Lý Tranh, nói: “Cảm ơn, nhiều năm như vậy, vất vả cho chú rồi.”


[1] Áo sơ mi phối với gilê [2] Viện bảo tàng Madame Tussaud: là một bảo tàng có nhiều chi nhanh, chuyên làm tượng sáp về các nhân vật lịch sử, hoàng tộc, những người nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh, âm nhạc, thể thao cổ đại và đương đại, thậm chí cả những kẻ giết người nổi tiếng.


/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status