Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 66: Công hơn anh

/114


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc nói lời này Hoắc Phù ngầu không? NGẦU! Ngọt không? NGỌT!

Thế nhưng, Giản Ninh Xuyên lại bị tổn thương.

“Trong mắt anh, em chỉ là một cậu nhóc bị tình yêu làm cho mù quáng thôi sao?” Cậu không thể tin nổi mà hỏi: “Thầy Hoắc, lúc ở bên cạnh em, anh chưa bao giờ coi em là một người đàn ông trưởng thành có sức phán đoán à?”

Hoắc Phù nghiêng đầu nhìn cậu, có chút bất ngờ với phản ứng của Giản Ninh Xuyên.

Giản Ninh Xuyên nghiêm túc nói: “Em không phải một đứa trẻ bị tình yêu làm cho mù quáng, tại sao anh có thể nghĩ về em như vậy? Em biết mình cần gì muốn gì, em vẫn luôn luôn tỉnh táo, cớ gì anh bắt em phải giả vờ hồ đồ?”

Hoắc Phù thoáng nở nụ cười.

Giản Ninh Xuyên mất hứng nói: “Anh đừng có cười! Em rất nghiêm túc đó! Nếu anh nghĩ em như vậy, tại sao còn yêu đương với em? Ở trong mắt anh, em căn bản không có gì đặc biệt.”

Hoắc Phù nói: “Vậy ở trong mắt em, anh là người đặc biệt sao?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Đúng, anh đặc biệt già!”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Anh vừa lớn tuổi, vừa có bệnh, còn không chịu để em chịch, anh đặc biệt lắm luôn!”

Hoắc Phù thoáng lúng túng nói: “Ơ kìa, em…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Anh không hề nói bệnh máu khó đông của anh là do đường huyết cao, cái này là tự em mình tra được, em còn biết bệnh tiểu đường sẽ có những biến chứng gì, nếu như anh không ăn uống dưỡng sinh, sau này có thể sẽ bị mù, sẽ liệt chân, sẽ liệt dương, khi bị trúng gió tỷ lệ tắc mạch máu não cao hơn người bình thường rất nhiều; anh còn lớn hơn em 17 tuổi, cho dù không bị biến chứng, khi em chớm 30, hào hoa phong nhã đi bar đi nhậu đi karaoke, anh chỉ có thể ngồi nhà uống nước đun cẩu kỷ, theo chân mấy ông bà già ra quảng trường tập múa khiêu vũ.”

Hoắc Phù nghe đoạn đầu còn thấy đau thương, nghe đến đoạn sau thì chỉ biết dở khóc dở cười, nói: “Ông xã Xuyên Xuyên à, em có nhất thiết phải vậy không? Anh khóc thật bây giờ.”

Giản Ninh Xuyên nói tới mức hai mắt đỏ au: “Anh khóc đi! Em còn lâu mới dỗ, có lần nào anh nói khóc mà khóc thật đâu? Cuối cùng chỉ có mình em khóc thôi, sao bà xã lại như thế? Sao không thành thật chút nào hết vậy?”

Hoắc Phù giơ tay muốn chạm vào mặt cậu, lại bị Giản Ninh Xuyên né tránh, đành đặt tay lên vai cậu, xoa xoa.

Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng em sẽ không vì những bi kịch ‘có thể’ phát sinh kia, mà chối bỏ tình yêu của mình. Con người đều phải chết, lẽ nào vì sợ chết liền không muốn sống nữa sao? Cái này gọi là ‘mắc nghẹn bỏ ăn’… thôi quên đi, đồ mù chữ nhà anh nghe xong cũng không hiểu.”

Hoắc Phù: “…”

(mắc nghẹn bỏ ăn: vì chuyện nhỏ mà bỏ qua việc lớn)

Giản Ninh Xuyên khụt khịt mũi, nói: “Bà xã à, em nói cho anh biết, em yêu đương với anh cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong cuộc đời của em còn có rất nhiều chuyện phải làm; nếu như em rơi vào tình trạng của Ngô An Địch, em tuyệt đối sẽ không hành động ngu ngốc giống cô bé; nếu như anh là loại người giống gã bạn trai kia, em sẽ cho anh biến luôn và ngay. Yêu đương chính là muốn nói chuyện với nhau, em yêu anh bởi vì em thấy anh làm đúng, nếu như anh không đúng, em liền chẳng cần anh nữa.”

Khóe môi của Hoắc Phù hơi nhếch lên, nói: “Vậy có phải hôm nay anh đã không đúng lắm?”

Giản Ninh Xuyên như một đại trượng phu dạy bảo bà nhà, nói: “Sai hoàn toàn! Anh không hiểu được chồng mình, nhưng điều này có thể thông cảm được. Đối mặt với một người ưu tú như em, tình huống của anh lại không tốt, tâm lý có chút tự ti cũng là điều bình thường.”

Hoắc Phù: “Ồ…”

“Nhưng anh không thể vì vậy mà cho rằng em thế này thế khác, sự ưu tú của em không chỉ thể hiện ở khuôn mặt bảnh-si cu la-tam giác ngược-nhân ngư tuyến-ji ji to, mà nó còn thể hiện ở đây nữa!” Giản Ninh Xuyên chỉ chỉ vào đầu của mình, nói: “Em rất có tư tưởng, bản thân anh cần phải nỗ lực hết sức, như vậy mới đuổi kịp được tư tưởng của em.”

Hoắc Phù cười thành tiếng.

Giản Ninh Xuyên khó chịu nói: “Lại cười! Không cho cười!”

Hoắc Phù nói: “Không cười không cười, ông xã Xuyên Xuyên nói tiếp đi.”

“Em nói tới đâu rồi? À, nói tới trình độ tư tưởng của em.” Giản Ninh Xuyên nghiêm túc nói: “Thầy Hoắc, em muốn yêu anh thật tốt, muốn đóng phim thật tốt, muốn làm một người tốt, cũng muốn làm một diễn viên tốt. Tình yêu khiến em say mê, nhưng em vẫn rất tỉnh táo, em biết mình cần gì muốn gì, xin anh đừng nên coi thường em.”

Hoắc Phù nhìn cậu với ánh mắt rất kỳ dị, một lúc lâu sau mới nói: “Xuyên Xuyên, em so với tưởng tượng của anh càng…”

Vẻ mặt của Giản Ninh Xuyên mong chờ lắm luôn.

Hoắc Phù nói: “… Càng có thể rụng được nhiều tiền.”

Giản Ninh Xuyên lạnh lùng nói: “Biến, anh là cái đồ lưu manh ngõ hẻm yêu tiền như mạng.”

Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha.”

Giản Ninh Xuyên xù hết cả lông, vứt toẹt cái quần bò đang vướng víu ra, để chân trần bật dậy, đứng ở trên giường, tức giận nói: “Trình độ tư tưởng của em đây nè! Anh không nhìn thấy ánh sáng chói lóa trên đầu em hay sao? Tiền tiền tiền tiền, anh chỉ biết đến tiền thôi à? Tức chết em mất!”

Hoắc Phù ngửa đầu nhìn cậu, khoa trương che mắt lại, nói: “Quả nhiên chói lóa! Á! Mù mắt luôn rồi!”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Cậu ngồi xổm trước mặt Hoắc Phù, bởi vì không mặc quần, ngồi tách chân ra thì bất lịch sự quá, nên chuyển thành ôm đầu gối.

Hoắc Phù thả tay xuống.


/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status