Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 35: Lãi to rồi

/114


Hoắc Phù không kịp đề phòng, bị cú đấm này nện cho chảy hai hàng máu mũi, vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Giản Ninh Xuyên cũng không ngờ mình lại ra tay nặng như thế, sửng sốt chốc lát, rồi mới chậm rì rì mò tới cửa, nhìn vào bên trong. Hoắc Phù đã đóng vòi nước lại, giật giấy vệ sinh nhét vào lỗ mũi, trông có vẻ chảy rất nhiều máu.

Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Giản Ninh Xuyên hỏi một câu: “Nè… anh có sao không?”

Hoắc Phù nhìn cậu qua gương, bộ dạng thương tâm nói: “Tôi biến thành “nè” rồi à?”

Giản Ninh Xuyên nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác.

Hoắc Phù rất nhanh đã đi ra, một bên lỗ mũi còn nhét giấy, trông khá buồn cười.

“Có thể đi được chưa?” Giản Ninh Xuyên chỉ vào cửa phòng, tức giận nói: “Đi mau đi mau.”

Hoắc Phù đứng đấy, chắp tay sau lưng, nói: “Tôi không thích.”

Giản Ninh Xuyên: “… Coi như anh không biết xấu hổ.”

Hoắc Phù buông mi, rồi lại giương lên, từ phía dưới nhìn sang, cái động tác nâng mắt liếc nhìn người này hắn làm đến là xinh đẹp, thực sự thực sự đẹp lắm luôn, đẹp đến mức Giản Ninh Xuyên lại định đánh hắn, máu mũi còn chưa ngừng chảy đã muốn tiếp tục dụ dỗ người ta rồi, Vương Tử Diệp nói đúng, tên này đũy như thế, không chơi lại được.

Tên ‘đũy nhất của làng đũy’ khiến người ta tức điên kia, đang hết sức thâm tình chân thành, nói: “Xuyên Xuyên, tôi thích em.”

Giản Ninh Xuyên muốn khóc to, thầm nghĩ, cút đi cái tên cặn bã thụ này! À không tên này không phải gay, há mồm liền nói láo, sao lại có loại người như thế hả? Vừa rồi không nên đấm vào mũi-mà phải hắc hổ vồ xôi-khỉ con trộm đào-đánh hắn bầm dập khắp nơi xanh đỏ tím vàng-không còn cảnh xuân tươi đẹp mới phải.

Thấy cậu không nói câu gì, Hoắc Phù lại buông mắt xuống, có chút thẹn thùng, lại có chút lúng túng nói: “Vừa nãy là tôi không đúng, xin lỗi. Em đừng chấp nhặt với tôi, tha thứ cho tôi lần này, nha?”

Ui nhìn tên giả nai đang diễn sâu kìa. Giản Ninh Xuyên nói: “Thổ lộ xong lại đổi ý, sự việc lạ đời thế cũng làm ra được, anh cảm thấy chỉ cần nói xin lỗi thì người khác phải tha thứ cho anh à?”

Hoắc Phù nói: “Ai là người khác? Tôi chỉ thổ lộ với mỗi mình em mà thôi.”

Giản Ninh Xuyên phục hẳn, nói: “Đừng có chém gió là anh chưa yêu đương bao giờ nữa, chẳng hiểu anh từng nói câu ấy với bao nhiêu người, mà trong lòng không một chút gánh nặng kiểu này. Anh thật sự quá xuất sắc luôn, đến tôi cũng bị anh làm cho buồn nôn.”

Hoắc Phù dường như có chút bi thương, nói: “Không có, tôi chưa từng nói câu ấy với người nào khác.”

Giản Ninh Xuyên nghiêm túc nói: “Thầy Hoắc… Hoắc Phù à, tôi là đồng tính luyến ái, anh không phải đúng không? Anh có biết đồng tính là gì không? Chính là tôi thương ai, tôi sẽ muốn lên giường với người đó; không giống mấy cô gái thơ ngây dễ lừa, chỉ cần anh ở bên cạnh trêu đùa hay dỗ ngọt là xong chuyện; mấy cổ ngây thơ, còn bọn tôi thì không, bọn tôi rất sắc tình rất bạo lực, anh có biết gay làm ‘chuyện đấy’ như thế nào không?”

Hoắc Phù: “…”

Giản Ninh Xuyên mặt không đổi sắc nói: “Anh đừng có chọc ghẹo linh tinh, tôi sợ hoa cúc nhỏ của anh không chịu được đâu.”

Hoắc Phù vô cùng khiếp sợ.

Giản Ninh Xuyên bày ra khuôn mặt hung ác lắm luôn, nói: “Còn chưa chịu đi? Không đi thì tí nữa anh đừng có hối hận.”

Hoắc Phù cố nhịn cười, nói: “Ừm… em muốn làm gì nào?”

Giản Ninh Xuyên trợn tròn mắt, nói: “Làm gì á? Có muốn chiêm ngưỡng gậy-như-ý của tôi không? Cẩn thận tôi lấy ra dọa chết anh!”

Hoắc Phù không nhịn được, cười văng: “Không được rồi, sao em đáng yêu thế này, ha ha ha ha ha ha.” Hắn cười đến đau cả mũi, vừa cười vừa dùng ngón tay nhét lại giấy vệ sinh.

Giản Ninh Xuyên thộn mặt, trong lòng phiền muộn, có gì đáng buồn cười à? Khinh mặt cậu non hả? Nếu không phải hai người đã thôi diễn trò, thật muốn móc ra cho Hoắc Phù nhìn, không tin là tên này còn cười được nữa.

Hoắc Phù thôi cười, nói: “Tức rồi à?”

Giản Ninh Xuyên phiền chết được: “Anh còn chưa chịu đi hả? Vậy tôi tới phòng khác.”

Cậu cầm điện thoại lên rồi muốn đi.

Hoắc Phù ngăn trước mặt cậu, nói: “Đừng thế mà.”

Giản Ninh Xuyên rống hắn: “Tôi rất mệt! Anh đừng làm phiền tôi nữa được không?”

Hai người đứng đối diện nhau, vẻ mặt của Giản Ninh Xuyên rất phức tạp, tức giận, căm hận, oan ức, bị phụ lòng.

“Xuyên Xuyên.” Tốc độ nói của Hoắc Phù rất chậm rãi: “Trên phương diện thổ lộ và yêu đương, tôi không hề có kinh nghiệm, xin em hãy cho tôi một cơ hội nữa, lần này tôi sẽ làm rất tốt.”

Giản Ninh Xuyên đến mắng còn chẳng buồn mắng nữa, đã tới mức này rồi, sao vẫn còn muốn lừa gạt người ta?

Hoắc Phù cao hơn cậu một chút, hơi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt của Giản Ninh Xuyên, nói: “Tôi chưa từng yêu đương, bởi vì năm tôi 15 tuổi đã bị chẩn đoán 

/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status