Trong chùm sáng tư liệu phát ra từ trong cái vòng kim loại, Phong Dư đại thúc cũng không có để lại những thiết kế kinh hãi thế tục gì, cũng không có những thiết kế robot siêu cường kinh hãi vượt qua hệ thống robot M52, lại càng không có những loại bí kíp thiết kế nào có thể khiến cho Hứa Nhạc trở thành vị Cơ Giáp Sư đứng đầu Liên Bang. Cho nên Hứa Nhạc chỉ có thểở trong Đại học Lê Hoa bắt đầu học lại những kiến thức cơ sở cơ bản nhất. Ở nơi này hắn học vô cùng cố gắng, thậm chí là vô cùng khát khao, theo phán đoán của hắn, nhiều lắm là cần thêm nửa năm nữa thôi, là hắn có thể đem tất cả những gì mình muốn học, hoàn toàn thông suốt hết.
Bất quá những sơ đồ thiết kế bên trong cái vòng khiến cho Hứa Nhạc vô cùng cao hứng. Nếu như có thể đem những thứ công cụ này lắp ráp thành công, loại quang mang màu lam kia lại một lần nữa sáng lên, hắn sẽ có được năng lực kinh hãi, thoát khỏi sự kiểm soát của Liên Bang trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Hứa Nhạc biết năng lực của mình tới đâu, cũng đã theo thói quen đem những thứ mình có để tiến hành lắp ráp, làm thử xem thế nào.
Qua một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc tắt đi màn hình tư liệu do hệ thống bên trong cái vòng kim loại phát ra. Sau khi đến đây tiến hành thực nghiệm rất nhiều đêm, hắn xác nhận nơi này không có thiết bị theo dõi gì, mới dám tùy tiện tiến hành những bí mật lớn nhất của hắn ở đây.
Nhìn xuống thứ thiết bị plastic chịu lực cao cấp mặt ngoài, cùng với những hệ thống con chip vi mạch phức tạp bên trong, cùng với dáng vẻ bên ngoài trên tay mình, quả thật hắn cũng không dám nói nó là thứ thiết bị tinh tế cao cấp gì. Hứa Nhạc chăm chú kiểm tra mỗi một sợi nối kim loại trên bề mặt của cái thiết bị, vừa lòng gật gật đầu.
Phần lớn các linh kiện thiết bị đã sắp hoàn thành, có lẽ không thêm bao lâu nữa, khối dụng cụ thô ráp trong tay của Hứa Nhạc thật sự có thể phát ra lam quang. Lúc đó hắn có thể tự do chạy qua chạy lại cái bức tường hàng rào điện, đi vào khu vực bảo hộ của bộ luật Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã, thoát khỏi sự giám sát, tiến hành việc săn Trâu rừng.
Vấn đề duy nhất chính là có một số thiết bị đặc thù bị quản chế nghiêm ngặt. Hứa Nhạc trong lúc nhất thời căn bản không tìm ra cách nào để có thể kiếm được. Về việc này, mấy gã giao dịch chợ đen trên mạng cũng không khiến cho hắn có lòng tin.
o0o
Làm việc suốt hơn nửa đêm, đã khiến cho hắn tiêu hao phần lớn bộ phận tinh lực của mình. Cảm giác mệt mỏi mãnh liệt đánh úp hắn, khiến cho hắn cũng không hề có tinh thần suy nghĩ về chuyện của Trương Tiểu Manh nữa. Đầu gối lên trên một góc mềm mại trong khoang lái điều khiển con robot, lâm vào ngủ say.
Không biết trải qua bao lâu, một trận ồn ào náo nhiệt cực kỳ quái dị đã đem hắn trong giấc mộng đủ loại màu sắc bừng tỉnh lại. Hắn dụi dụi cặp mắt, cảm thấy có chút kỳ quái. Thời gian sáng sớm, như thế nào lại có người đến quấy rầy sự thanh tĩnh của mình cơ chứ? Huống chi khu H1 này từ trước đến nay vẫn đều im ắng. Ánh mắt quét nhìn về phía nơi thanh âm ồn ào kia truyền lại. Hứa Nhạc nhất lời hoảng sợ, bởi vì hắn nhìn thấy từ bên phía vách tường chứa con robot, đột nhiên vươn ra hai cánh tay máy móc thật dài, đang chụp về phía mình!
Hắn theo bản năng chạy về phía khoang lái điều khiển. Nhưng mà khi hắn vừa mới chạy được vài bước, giẫm lên mặt ngoài bóng loáng của con robot, mới nhớ tới cái ba lô trên vai của mình, cái hệ thống cảm ứng đã lỗi thời giá một trăm vạn của mình. Còn có cái tuyệt đối không thể nào để người khác nhìn thấy, cái dụng cụ phát ra lam quang kia, cũng còn ở lại bên ngoài khoang lái điều khiển. Không mất nhiều thời gian mà lo lắng, hắn lập tức bỏ chạy. Nhưng mà ngay sau đó, hắn bi ai phát hiện, chính mình đã đánh giá sai tốc độ vận chuyển của hai cánh tay bằng máy thật dài kia. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảng bóng đen đã che lại cánh cửa của khoang lái điều khiển, ngăn lại tất cả tầm mắt của hắn. Từ trên cánh tay bằng máy kia truyền đến một dòng điện lưu thật mạnh, tổ hợp hợp kim cấu thành kia chợt phát ra một tiếng vang lớn. Hứa Nhạc vô cùng khiếp sợ nhìn trước mặt mình, bên ngoài khoang lái điều khiển vốn không có gì cả, lúc này được trang bị thêm một cánh cửa khoang hộ giáp trong suốt. Ngay sau đó hắn nghe thấy một thanh âm kỳ lạ do máy vi tính phát ra:
- Thành viên người lái. Mời vào chỗ!
Chỗ ngồi trong khoang lái điều khiển chợt vươn ra, đem thân thể Hứa Nhạc ràng lại chặt chẽ trên chỗ ngồi. Hắn lúc này đã thoát khỏi trạng thái kinh hoảng lúc nãy, xác nhận là mình bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý rời khỏi chiếc ghế này, nên mới thoáng buông thả tâm tình một chút, tò mò nghiêng tai nghe ngóng thanh âm do thiết bị điện tử phát ra kia.
- Yêu cầu huấn luyện đối chiến, nhận hay không?
Thanh âm điện tử kia lại vang lên.
Hứa Nhạc ngẩn người, nghĩ thầm Thai Chi Nguyên chẳng lẽ đã trở lại? Vì sao hôm nay lại không dùng những cảnh tượng thực tếảo, cánh tay máy của con robot lại còn tự động trang bị thêm một cái hộ giáp trong suốt nữa. Chẳng lẽ là muốn tiến hành huấn luyện thật? Nghĩ đến khả năng này, hắn bỗng nhiên cảm thấy được có chút hưng phấn. Luồng hơi nóng trong thân thể vốn bị hắn áp chế bắt đầu dâng lên.
Mới nếm được mùi vị tình yêu nam nữ, lại bị sự suy sụp nặng nề về mặt tình cảm. Hứa Nhạc là thanh niên đào phạm, trong lòng cũng sớm đã bị dồn nén rất lâu rồi. Bên trong Tinh Thần Hội Sở đợi Thai Chi Nguyên suốt mấy tiếng đồng hồ, bị mấy làn gió thơm kia khiến cho hắn sắp say. Luồng lửa nóng trong cơ thể của hắn đến bây giờ cũng chưa tìm ra được nơi để phát tiết. Cho dù là chuyên tâm tập trung làm việc suốt đêm, cũng không cách nào khiến tâm tình hắn bình ổn được.
Nếu đám lính bảo an của Thai Gia lúc đó không có ra tay, để cho hắn một quyền đánh chết Câu Tử, có lẽ lúc này tâm trí của Hứa Nhạc khẳng định là tốt hơn rất nhiều. Nhưng trên đời này cũng không có nhiều chữ nếu như vậy. Hứa Nhạc lúc này rất muốn ngồi vào khoang điều khiển bên trong con robot bằng hợp kim tùy tiện cùng với một người nào đó đánh nhau một trận. Hắn suy nghĩ một lát, gãy gãy đầu, ậm ừ một chút rồi nói:
- Được rồi.
Ngay khi hắn tỏ vẻ đồng ý, cái mô hình robot màu đen kia giống như tiếp nhận được số liệu truyền tải tới vậy, hệ thống truyền động lực phút chốc toàn bộ thu hồi vào trong vách tường nặng nề sau lưng. Thiết bị khống chế trên bục cao chậm rãi đem con robot chuyển xuống chỗ Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc ngồi vào trong khoang lái phòng điều khiển có lớp kính bảo hộ trong suốt, kinh ngạc nhìn lên bức tường đang dần dần tách ra làm hai. Lúc này hắn mới phát hiện ra, hóa ra phía sau khu H1, không ngờ lại là một căn phòng toàn bộ đều do hợp kim tạo thành.
Cửa lớn mở ra, bên trong luồng ánh sáng màu trắng chiếu rọi, trong gian phòng đối chiến vô cùng rộng rãi kia, có một con robot màu lam đen trông có vẻ cô đơn đang đứng chờ đợi hắn. Không có khán giả nào, cũng không có tiếng hoan hô. Con robot màu lam đen kia nhìn qua mặc dù cô đơn, lại lộ ra một cỗ hàn ý khiến người khác nhìn thấy tim phải đập nhanh. Hơn nữa... con robot đang lạnh lùng vươn một ngón tay cái hợp kim ra, vô cùng cao ngạo chỉa thẳng xuống đất.
o0o
Trường Đại học Lê Hoa nhìn bề ngoài vô cùng bình thường, nhưng không gian kiến trúc bên trong lại vô cùng rộng lớn. Nơi này là địa phương duy nhất của toàn bộ Đại Học Thành có thể tiến hành huấn luyện đối chiến giữa các robot với nhau. Đại Học Thành thuộc hệ thống giáo dục của Liên Bang, có rất ít trường Đại học đề cập đến mấy bộ phận thuộc về quân dụng kia. Đại học Lê Hoa có thể có được một khu vực huấn luyện robot như thế, có thể khiến cho người ta thấy được rất nhiều chuyện.
Hôm nay trong phòng thể thao tổng hợp có vẻ vô cùng náo nhiệt. Trên màn hình lập thể ba chiều bên ngoài phòng thể dục không ngừng chớp động những dòng chữ lớn, thu hút ánh mắt của mọi người đến xem. Trên đó ghi lại toàn bộ quá trình hoạt động giao lưu lần này của Học viện, đương nhiên là do Học Viện Quân Sự I giới thiệu. Trên cửa của phòng thể thao tổng hợp có treo mấy tấm biểu ngữ ghi lại mấy lời hoan nghênh linh tinh gì đó. Cũng không biết là chủ ý của ai, mà lại nghĩ ra những phương pháp keo kiệt đến vậy.
Lúc này đã gần như không có bất cứ sinh viên nào của Đại học Lê Hoa dừng chân nhìn lên màn hình giới thiệu của Học viện Quân Sự I kia. Bởi vì chỉ cần là công dân của Liên Bang, cũng không có ai không biết danh tiếng của Tam Viện. Phần lớn các sinh viên, thậm chí là những giáo sư bên trong Đại Học Thành, lúc này cũng đã chiếm một vị trí nào đó bên trong phòng thể thao tổng hợp, hăng hái bừng bừng mà chuẩn bị quan sát buổi biểu diễn của các quân nhân Học Viện Quân Sự I.
Tam Viện, là do Ủy Ban Phụ Trách An Toàn Tổng Thống Liên Bang ủy thác cho Bộ Quốc Phòng cùng với Bộ Giáo Dục hợp tác, quản lý ba Học Viện Quân Sự lớn, phân bố đặt tại ba khu vực hành chính quan trọng của Thủ Đô Tinh Quyển. Lịch sử của chúng vô cùng dài lâu, thanh danh vang dội nhất, tự nhiên chính là Học Viện Quân Sự I, nằm tại vùng ngoại ô đặc khu Thủ Đô Liên Bang. Từ thời kỳ hoang dã khai thác dãy Ngân Hà, trong cuộc chiến tranh cùng với Đế Quốc Huyết Hỏa, Học Viện Quân Sự I đã đào tạo ra vô số danh mãnh tướng, bất luận là trong Quân Đội hay trong xã hội Liên Bang, đều có địa vị cao cao tại thượng.
Mặc dù là hiện tại Học Viện Quân Sự cũng đã đào tạo ra những quan chức lưu manh thất đức giống như Thi Thanh Hải vậy, nhưng hình tượng của nó cũng không hề giảm sút chút nào.
Thi Thanh Hải đứng tại một khu vực im lặng của phòng thể thao tổng hợp, hai mắt hơi hơi híp lại, súng vác trên vai, đạn lên nòng chỉnh tề. Hắn chính là đang bảo vệ cho hai con robot màu xanh biếc đang được che lại bởi một cái lồng cách ly lớn. Chỉ là thân hình của hai con robot kia quả thật lớn quá mức, bất cứ ai liếc mắt nhìn qua cũng hiểu được thứ đó là thứ gì. Toàn bộ Liên Bang hiện tại cũng chỉ còn có khoảng bốn trăm con robot, không phải ai cũng có cơ hội có thể chính mắt nhìn thấy thứ được xưng là cỗ máy chiến tranh bạo lực có nghệ thuật hoàn mỹ nhất này. Tất cả các sinh viên trong Đại Học Lê Hoa, đều đang dùng ánh mắt hâm mộ cùng với kích động nhìn hai con robot được che đậy từ đầu tới chân kia. Nếu không phải do sợ hãi mấy gã binh lính cầm súng đứng gần đó, có lẽ bọn họ quả thật đã lén chạy tới sờ mó một phen.
Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm vào đám sinh viên đang không ngừng kích động. Hắn và bọn họ hoàn toàn bất đồng, hắn mặc dù không phải là những sinh viên chuyên về máy móc, nhưng đã từng học qua bốn năm trong Học Viện Quân Sự I, tự nhiên cũng đã từng tiếp xúc với robot. Hắn chỉ là đang suy nghĩ, vì sao Học Viện Quân Sự I lại lựa chọn Song Nguyệt Vũ Hội mà đến đây tiến hành tập huấn giao lưu chứ.
Đại học Lê Hoa đúng là một Đại học rất tốt, nhưng nếu so sánh với Học Viện Quân Sự I, thật sự là không thể nào bằng được. Nếu như nói đổi lại là một trường Đại học nào của Thủ Đô Tinh Quyển đến giao lưu, có lẽ còn có thể khiến người khác hiểu được. Thi Thanh Hải híp mắt lại, nhìn khuôn mặt của vị Hiệu trưởng trên bục kia có chút quen mắt, lại nhìn xuống mấy gã đàn em mặc quân phục của Học Viện Quân Sự I, sắc mặt nghiêm nghị, nhịn không được nở nụ cười. Thầm nghĩ nếu như lần này cuộc biểu diễn robot chỉ là muốn để chứng minh trước mặt Thái Tử, Học Viện Quân Sự I rõ ràng mạnh mẽ hơn Đại học Lê Hoa rất nhiều, như vậy biểu tình của đám đàn em kia không khỏi cũng có chút quá mức kiêu ngạo rồi.
Sinh viên của dám Học viện Quân Sự I vốn có sự kiêu ngạo trời sinh, nhưng bọn họ cũng có tư cách để mà kiêu ngạo. Thi Thanh Hải lấy từ trong túi của bộ y phục nhăn nheo ra một điếu thuốc lá, châm lửa, đưa lên miệng, có chút xuất thần ngẫm nghĩ. Mấy năm trước, có lẽ vẻ mặt của mình so với những tiểu tử kia còn muốn cao ngạo hơn. Hoạt động giao lưu chiến đấu ngày hôm nay, Học Viện Quân Sự I vô cùng khẳng khái, dùng máy bay vận tải quân dụng, từ thủ đô chở đến đây ba con robot. Lúc này hai con robot còn đang im lặng đứng trong cái lồng che kia, còn một con đã đi vào phòng đối chiến, đang làm thử một số thao tác khởi động robot cơ bản.
Góc này của phòng thể thao tổng hợp, để bảo vệ an toàn của phòng đối chiến, toàn bộ đều được phong bế lại, tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong, đều được hiển thị ra trên màn hình thật lớn bên ngoài, để cho các khán giả bên ngoài có thể nhìn thấy được tình hình.
Thi Thanh Hải ngẩng đầu lên, nhìn lên cái màn hình lớn, con robot màu lam đen trên đó đang làm ra động tác khinh thường khiêu khích. Hắn trào phúng nhếch môi cười một cái, nghĩ thầm trong Đại học Lê Hoa căn bản là không có dạy môn điều khiển máy móc, không biết gã ngốc tào lao nào lại chạy lên ứng chiến, ngoại trừ tự rước lấy nhục ra, còn có thể làm được gì cơ chứ? Đại học Lê Hoa chung quy không có khả năng kiếm ra được gã nào có được năng lực mà ứng chiến.
Ngày mốt là cuộc họp thường niên, ngày mai mình cần phải lên đường. Ngày mốt còn phải bay cả ngày nữa... Mẹ ơi, tổ quốc lớn đến như vậy, ta muốn điên rồi.
Bất quá những sơ đồ thiết kế bên trong cái vòng khiến cho Hứa Nhạc vô cùng cao hứng. Nếu như có thể đem những thứ công cụ này lắp ráp thành công, loại quang mang màu lam kia lại một lần nữa sáng lên, hắn sẽ có được năng lực kinh hãi, thoát khỏi sự kiểm soát của Liên Bang trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Hứa Nhạc biết năng lực của mình tới đâu, cũng đã theo thói quen đem những thứ mình có để tiến hành lắp ráp, làm thử xem thế nào.
Qua một lúc thật lâu sau, Hứa Nhạc tắt đi màn hình tư liệu do hệ thống bên trong cái vòng kim loại phát ra. Sau khi đến đây tiến hành thực nghiệm rất nhiều đêm, hắn xác nhận nơi này không có thiết bị theo dõi gì, mới dám tùy tiện tiến hành những bí mật lớn nhất của hắn ở đây.
Nhìn xuống thứ thiết bị plastic chịu lực cao cấp mặt ngoài, cùng với những hệ thống con chip vi mạch phức tạp bên trong, cùng với dáng vẻ bên ngoài trên tay mình, quả thật hắn cũng không dám nói nó là thứ thiết bị tinh tế cao cấp gì. Hứa Nhạc chăm chú kiểm tra mỗi một sợi nối kim loại trên bề mặt của cái thiết bị, vừa lòng gật gật đầu.
Phần lớn các linh kiện thiết bị đã sắp hoàn thành, có lẽ không thêm bao lâu nữa, khối dụng cụ thô ráp trong tay của Hứa Nhạc thật sự có thể phát ra lam quang. Lúc đó hắn có thể tự do chạy qua chạy lại cái bức tường hàng rào điện, đi vào khu vực bảo hộ của bộ luật Bảo Vệ Động Vật Hoang Dã, thoát khỏi sự giám sát, tiến hành việc săn Trâu rừng.
Vấn đề duy nhất chính là có một số thiết bị đặc thù bị quản chế nghiêm ngặt. Hứa Nhạc trong lúc nhất thời căn bản không tìm ra cách nào để có thể kiếm được. Về việc này, mấy gã giao dịch chợ đen trên mạng cũng không khiến cho hắn có lòng tin.
o0o
Làm việc suốt hơn nửa đêm, đã khiến cho hắn tiêu hao phần lớn bộ phận tinh lực của mình. Cảm giác mệt mỏi mãnh liệt đánh úp hắn, khiến cho hắn cũng không hề có tinh thần suy nghĩ về chuyện của Trương Tiểu Manh nữa. Đầu gối lên trên một góc mềm mại trong khoang lái điều khiển con robot, lâm vào ngủ say.
Không biết trải qua bao lâu, một trận ồn ào náo nhiệt cực kỳ quái dị đã đem hắn trong giấc mộng đủ loại màu sắc bừng tỉnh lại. Hắn dụi dụi cặp mắt, cảm thấy có chút kỳ quái. Thời gian sáng sớm, như thế nào lại có người đến quấy rầy sự thanh tĩnh của mình cơ chứ? Huống chi khu H1 này từ trước đến nay vẫn đều im ắng. Ánh mắt quét nhìn về phía nơi thanh âm ồn ào kia truyền lại. Hứa Nhạc nhất lời hoảng sợ, bởi vì hắn nhìn thấy từ bên phía vách tường chứa con robot, đột nhiên vươn ra hai cánh tay máy móc thật dài, đang chụp về phía mình!
Hắn theo bản năng chạy về phía khoang lái điều khiển. Nhưng mà khi hắn vừa mới chạy được vài bước, giẫm lên mặt ngoài bóng loáng của con robot, mới nhớ tới cái ba lô trên vai của mình, cái hệ thống cảm ứng đã lỗi thời giá một trăm vạn của mình. Còn có cái tuyệt đối không thể nào để người khác nhìn thấy, cái dụng cụ phát ra lam quang kia, cũng còn ở lại bên ngoài khoang lái điều khiển. Không mất nhiều thời gian mà lo lắng, hắn lập tức bỏ chạy. Nhưng mà ngay sau đó, hắn bi ai phát hiện, chính mình đã đánh giá sai tốc độ vận chuyển của hai cánh tay bằng máy thật dài kia. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảng bóng đen đã che lại cánh cửa của khoang lái điều khiển, ngăn lại tất cả tầm mắt của hắn. Từ trên cánh tay bằng máy kia truyền đến một dòng điện lưu thật mạnh, tổ hợp hợp kim cấu thành kia chợt phát ra một tiếng vang lớn. Hứa Nhạc vô cùng khiếp sợ nhìn trước mặt mình, bên ngoài khoang lái điều khiển vốn không có gì cả, lúc này được trang bị thêm một cánh cửa khoang hộ giáp trong suốt. Ngay sau đó hắn nghe thấy một thanh âm kỳ lạ do máy vi tính phát ra:
- Thành viên người lái. Mời vào chỗ!
Chỗ ngồi trong khoang lái điều khiển chợt vươn ra, đem thân thể Hứa Nhạc ràng lại chặt chẽ trên chỗ ngồi. Hắn lúc này đã thoát khỏi trạng thái kinh hoảng lúc nãy, xác nhận là mình bất cứ lúc nào cũng có thể tùy ý rời khỏi chiếc ghế này, nên mới thoáng buông thả tâm tình một chút, tò mò nghiêng tai nghe ngóng thanh âm do thiết bị điện tử phát ra kia.
- Yêu cầu huấn luyện đối chiến, nhận hay không?
Thanh âm điện tử kia lại vang lên.
Hứa Nhạc ngẩn người, nghĩ thầm Thai Chi Nguyên chẳng lẽ đã trở lại? Vì sao hôm nay lại không dùng những cảnh tượng thực tếảo, cánh tay máy của con robot lại còn tự động trang bị thêm một cái hộ giáp trong suốt nữa. Chẳng lẽ là muốn tiến hành huấn luyện thật? Nghĩ đến khả năng này, hắn bỗng nhiên cảm thấy được có chút hưng phấn. Luồng hơi nóng trong thân thể vốn bị hắn áp chế bắt đầu dâng lên.
Mới nếm được mùi vị tình yêu nam nữ, lại bị sự suy sụp nặng nề về mặt tình cảm. Hứa Nhạc là thanh niên đào phạm, trong lòng cũng sớm đã bị dồn nén rất lâu rồi. Bên trong Tinh Thần Hội Sở đợi Thai Chi Nguyên suốt mấy tiếng đồng hồ, bị mấy làn gió thơm kia khiến cho hắn sắp say. Luồng lửa nóng trong cơ thể của hắn đến bây giờ cũng chưa tìm ra được nơi để phát tiết. Cho dù là chuyên tâm tập trung làm việc suốt đêm, cũng không cách nào khiến tâm tình hắn bình ổn được.
Nếu đám lính bảo an của Thai Gia lúc đó không có ra tay, để cho hắn một quyền đánh chết Câu Tử, có lẽ lúc này tâm trí của Hứa Nhạc khẳng định là tốt hơn rất nhiều. Nhưng trên đời này cũng không có nhiều chữ nếu như vậy. Hứa Nhạc lúc này rất muốn ngồi vào khoang điều khiển bên trong con robot bằng hợp kim tùy tiện cùng với một người nào đó đánh nhau một trận. Hắn suy nghĩ một lát, gãy gãy đầu, ậm ừ một chút rồi nói:
- Được rồi.
Ngay khi hắn tỏ vẻ đồng ý, cái mô hình robot màu đen kia giống như tiếp nhận được số liệu truyền tải tới vậy, hệ thống truyền động lực phút chốc toàn bộ thu hồi vào trong vách tường nặng nề sau lưng. Thiết bị khống chế trên bục cao chậm rãi đem con robot chuyển xuống chỗ Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc ngồi vào trong khoang lái phòng điều khiển có lớp kính bảo hộ trong suốt, kinh ngạc nhìn lên bức tường đang dần dần tách ra làm hai. Lúc này hắn mới phát hiện ra, hóa ra phía sau khu H1, không ngờ lại là một căn phòng toàn bộ đều do hợp kim tạo thành.
Cửa lớn mở ra, bên trong luồng ánh sáng màu trắng chiếu rọi, trong gian phòng đối chiến vô cùng rộng rãi kia, có một con robot màu lam đen trông có vẻ cô đơn đang đứng chờ đợi hắn. Không có khán giả nào, cũng không có tiếng hoan hô. Con robot màu lam đen kia nhìn qua mặc dù cô đơn, lại lộ ra một cỗ hàn ý khiến người khác nhìn thấy tim phải đập nhanh. Hơn nữa... con robot đang lạnh lùng vươn một ngón tay cái hợp kim ra, vô cùng cao ngạo chỉa thẳng xuống đất.
o0o
Trường Đại học Lê Hoa nhìn bề ngoài vô cùng bình thường, nhưng không gian kiến trúc bên trong lại vô cùng rộng lớn. Nơi này là địa phương duy nhất của toàn bộ Đại Học Thành có thể tiến hành huấn luyện đối chiến giữa các robot với nhau. Đại Học Thành thuộc hệ thống giáo dục của Liên Bang, có rất ít trường Đại học đề cập đến mấy bộ phận thuộc về quân dụng kia. Đại học Lê Hoa có thể có được một khu vực huấn luyện robot như thế, có thể khiến cho người ta thấy được rất nhiều chuyện.
Hôm nay trong phòng thể thao tổng hợp có vẻ vô cùng náo nhiệt. Trên màn hình lập thể ba chiều bên ngoài phòng thể dục không ngừng chớp động những dòng chữ lớn, thu hút ánh mắt của mọi người đến xem. Trên đó ghi lại toàn bộ quá trình hoạt động giao lưu lần này của Học viện, đương nhiên là do Học Viện Quân Sự I giới thiệu. Trên cửa của phòng thể thao tổng hợp có treo mấy tấm biểu ngữ ghi lại mấy lời hoan nghênh linh tinh gì đó. Cũng không biết là chủ ý của ai, mà lại nghĩ ra những phương pháp keo kiệt đến vậy.
Lúc này đã gần như không có bất cứ sinh viên nào của Đại học Lê Hoa dừng chân nhìn lên màn hình giới thiệu của Học viện Quân Sự I kia. Bởi vì chỉ cần là công dân của Liên Bang, cũng không có ai không biết danh tiếng của Tam Viện. Phần lớn các sinh viên, thậm chí là những giáo sư bên trong Đại Học Thành, lúc này cũng đã chiếm một vị trí nào đó bên trong phòng thể thao tổng hợp, hăng hái bừng bừng mà chuẩn bị quan sát buổi biểu diễn của các quân nhân Học Viện Quân Sự I.
Tam Viện, là do Ủy Ban Phụ Trách An Toàn Tổng Thống Liên Bang ủy thác cho Bộ Quốc Phòng cùng với Bộ Giáo Dục hợp tác, quản lý ba Học Viện Quân Sự lớn, phân bố đặt tại ba khu vực hành chính quan trọng của Thủ Đô Tinh Quyển. Lịch sử của chúng vô cùng dài lâu, thanh danh vang dội nhất, tự nhiên chính là Học Viện Quân Sự I, nằm tại vùng ngoại ô đặc khu Thủ Đô Liên Bang. Từ thời kỳ hoang dã khai thác dãy Ngân Hà, trong cuộc chiến tranh cùng với Đế Quốc Huyết Hỏa, Học Viện Quân Sự I đã đào tạo ra vô số danh mãnh tướng, bất luận là trong Quân Đội hay trong xã hội Liên Bang, đều có địa vị cao cao tại thượng.
Mặc dù là hiện tại Học Viện Quân Sự cũng đã đào tạo ra những quan chức lưu manh thất đức giống như Thi Thanh Hải vậy, nhưng hình tượng của nó cũng không hề giảm sút chút nào.
Thi Thanh Hải đứng tại một khu vực im lặng của phòng thể thao tổng hợp, hai mắt hơi hơi híp lại, súng vác trên vai, đạn lên nòng chỉnh tề. Hắn chính là đang bảo vệ cho hai con robot màu xanh biếc đang được che lại bởi một cái lồng cách ly lớn. Chỉ là thân hình của hai con robot kia quả thật lớn quá mức, bất cứ ai liếc mắt nhìn qua cũng hiểu được thứ đó là thứ gì. Toàn bộ Liên Bang hiện tại cũng chỉ còn có khoảng bốn trăm con robot, không phải ai cũng có cơ hội có thể chính mắt nhìn thấy thứ được xưng là cỗ máy chiến tranh bạo lực có nghệ thuật hoàn mỹ nhất này. Tất cả các sinh viên trong Đại Học Lê Hoa, đều đang dùng ánh mắt hâm mộ cùng với kích động nhìn hai con robot được che đậy từ đầu tới chân kia. Nếu không phải do sợ hãi mấy gã binh lính cầm súng đứng gần đó, có lẽ bọn họ quả thật đã lén chạy tới sờ mó một phen.
Thi Thanh Hải nhìn chằm chằm vào đám sinh viên đang không ngừng kích động. Hắn và bọn họ hoàn toàn bất đồng, hắn mặc dù không phải là những sinh viên chuyên về máy móc, nhưng đã từng học qua bốn năm trong Học Viện Quân Sự I, tự nhiên cũng đã từng tiếp xúc với robot. Hắn chỉ là đang suy nghĩ, vì sao Học Viện Quân Sự I lại lựa chọn Song Nguyệt Vũ Hội mà đến đây tiến hành tập huấn giao lưu chứ.
Đại học Lê Hoa đúng là một Đại học rất tốt, nhưng nếu so sánh với Học Viện Quân Sự I, thật sự là không thể nào bằng được. Nếu như nói đổi lại là một trường Đại học nào của Thủ Đô Tinh Quyển đến giao lưu, có lẽ còn có thể khiến người khác hiểu được. Thi Thanh Hải híp mắt lại, nhìn khuôn mặt của vị Hiệu trưởng trên bục kia có chút quen mắt, lại nhìn xuống mấy gã đàn em mặc quân phục của Học Viện Quân Sự I, sắc mặt nghiêm nghị, nhịn không được nở nụ cười. Thầm nghĩ nếu như lần này cuộc biểu diễn robot chỉ là muốn để chứng minh trước mặt Thái Tử, Học Viện Quân Sự I rõ ràng mạnh mẽ hơn Đại học Lê Hoa rất nhiều, như vậy biểu tình của đám đàn em kia không khỏi cũng có chút quá mức kiêu ngạo rồi.
Sinh viên của dám Học viện Quân Sự I vốn có sự kiêu ngạo trời sinh, nhưng bọn họ cũng có tư cách để mà kiêu ngạo. Thi Thanh Hải lấy từ trong túi của bộ y phục nhăn nheo ra một điếu thuốc lá, châm lửa, đưa lên miệng, có chút xuất thần ngẫm nghĩ. Mấy năm trước, có lẽ vẻ mặt của mình so với những tiểu tử kia còn muốn cao ngạo hơn. Hoạt động giao lưu chiến đấu ngày hôm nay, Học Viện Quân Sự I vô cùng khẳng khái, dùng máy bay vận tải quân dụng, từ thủ đô chở đến đây ba con robot. Lúc này hai con robot còn đang im lặng đứng trong cái lồng che kia, còn một con đã đi vào phòng đối chiến, đang làm thử một số thao tác khởi động robot cơ bản.
Góc này của phòng thể thao tổng hợp, để bảo vệ an toàn của phòng đối chiến, toàn bộ đều được phong bế lại, tất cả mọi chuyện phát sinh bên trong, đều được hiển thị ra trên màn hình thật lớn bên ngoài, để cho các khán giả bên ngoài có thể nhìn thấy được tình hình.
Thi Thanh Hải ngẩng đầu lên, nhìn lên cái màn hình lớn, con robot màu lam đen trên đó đang làm ra động tác khinh thường khiêu khích. Hắn trào phúng nhếch môi cười một cái, nghĩ thầm trong Đại học Lê Hoa căn bản là không có dạy môn điều khiển máy móc, không biết gã ngốc tào lao nào lại chạy lên ứng chiến, ngoại trừ tự rước lấy nhục ra, còn có thể làm được gì cơ chứ? Đại học Lê Hoa chung quy không có khả năng kiếm ra được gã nào có được năng lực mà ứng chiến.
Ngày mốt là cuộc họp thường niên, ngày mai mình cần phải lên đường. Ngày mốt còn phải bay cả ngày nữa... Mẹ ơi, tổ quốc lớn đến như vậy, ta muốn điên rồi.
/930
|