Gian Khách

Chương 588: Vào cung

/930


Thời gian ước chừng là vào mùa thu.

Những hàng lá cây hai màu vàng đỏ cùng với xanh mướt trải dài khắp nơi trong những đường lớn đường nhỏ trên tinh cầu Thiên Kinh Tinh. Bốn đầu phi cơ hạng nhẹ màu xanh nhạt, phần đuôi phun ra bốn luồng khí trắng dài, bay sát nhau trên tầng trời thấp, nhìn qua giống hệt như là bay lướt trên đầu ngọn cây, liền giống như là một cái ngòi bút diễm lệ của một vị họa sĩ ở trên bầu trời xẹt qua một khối màu trắng xinh đẹp, sau đó ở trên một cái sân bay nhỏ bên ngoài khu trung tâm Đô thành Thiên Kinh Tinh chậm rãi đáp xuống.

Đoàn người nhất thời chuyển sang những chiếc xe quân dụng đã đợi sẵn dưới sân bay, dọc theo những con đường quốc lộ cấp cao vô cùng rộng lớn, chằng chịt giống như những cái mạng nhện khắp nơi xung quanh khu sân bay, hướng về phía trung tâm thành thị mà xuất phát. Vừa qua khỏi thời gian giờ ngọ theo chuẩn của Đế Quốc liền đến được mục tiêu. Cánh cửa hông bên trong Hoàng cung, uy nghiêm mà lại lạnh như băng chậm rãi mở ra. Từ bên trong, một đội quân Hộ vệ Hoàng gia Đế Quốc mặc quân trang Hoàng thất vô cùng trang nghiêm, trầm mặc từ trong đoàn xe, đón nhận một cái giường quân dụng tự động di chuyển tiên tiến, hướng về phía khu trung tâm của Hoàng cung mà xuất phát đi.

Những sợi dây ràng màu trắng trên cái giường bệnh giống hệt như là những sợi tơ nhện chằng chịt, một phen đem cái gã nam nhân Liên Bang tuổi trẻ thân hình gầy guộc, suy yếu đến cực điểm, toàn thân bất động đang nằm trên cái giường bệnh di chuyển tự động kia gắt gao trói buộc chắc chắn lại, khiến cho hắn nhìn qua giống hệt như là một con côn trùng mắc phải lưới nhện, ngay sau đó sẽ lập tức bị hút hết máu huyết trong thân thể mà chết.

Trên một đường di chuyển này, đám người Đế Quốc cũng không có tiến hành che chắn lại khả năng nghe nhìn của Hứa Nhạc, khiến cho hắn rốt cuộc cũng có thể lần đầu tiên liếc mắt nhìn thấy cái tòa thành thị mà từ trước đến nay cũng chỉ tồn tại bên trong sự tưởng tượng của đám người Liên Bang bên kia mà thôi, Đô thành Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc.

Một mảnh rừng phong mênh mông hạo hàn như biển ở ngoài vùng ngoại ô, những con đường quốc lộ tốc độ cao rộng rãi mênh mông đến mức thần kỳ, những tòa kiến trúc mang phong vị hoàn toàn khác hẳn… Tất cả cũng đều mang đến cho hắn những sự rung động vô cùng lớn. Phải biết rằng bên phía Liên Bang tuy rằng sau khi trả giá vô số đại giới, rốt cuộc cũng đã thành công thu hoạch được dáng vẻ bề ngoài của cái tòa thành thị khổng lồ hùng vĩ này, thế nhưng cũng chưa từng có người nào của Liên Bang có thể tận mắt nhìn thấy nó như hắn hiện tại.

Có lẽ phàm là những người Liên Bang nào còn sống từng nhìn thấy qua Đô thành Thiên Kinh Tinh cũng đều đã chết hết đi rồi?

Hứa Nhạc biết rất rõ ràng, bất luận là Hoàng đế của Đế Quốc triệu kiện chính mình có dụng ý gì đi nữa, nhưng mà tử vong hẳn là vô cùng rõ ràng đã tiến đến gần thân thể của chính mình. Ngay trước khi chết lại có thể có cơ hội nhìn xem Đô thành của Đế Quốc, cảm thụ một chút bầu không khí mà đám người Liên Bang bên kia có lẽ cả đời cũng khó có thể cảm nhận nổi này. Dựa theo tính tình cố hữu trước giờ của hắn, bên trong đôi mắt hẳn là nên phát ra quang mang tham lam mà cảm khái rồi.

Nhưng mà ngày hôm nay, bên trong cặp mắt vốn dĩ cũng không quá lớn kia của hắn cũng chỉ còn có một loại quang mang bình tĩnh mà thôi. Cho dù có nhìn thấy cái tòa Hoàng cung vô cùng nguy nga hùng tráng, cái tòa kiến trúc nhân loại được xưng là đồ sộ hùng vĩ nhất toàn bộ vũ trụ này, nội tâm hắn không ngừng chấn động không thôi, thế nhưng biểu tình trên mặt hắn lại được khống chế vô cùng tốt.

Đám quân nhân sĩ quan phụ trách hộ tống cái giường bệnh tự động di chuyển hướng về phía sâu trong Hoàng cung này đi tới kia, chú ý đến vẻ mặt bình tĩnh kỳ lạ của cái gã tù binh Liên Bang này, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần cảm giác có chút quái dị.

Bình tĩnh hoàn toàn là giả bộ mà thôi, mà cái vẻ trầm mặc này cũng hoàn toàn là giả bộ mà thôi. Hứa Nhạc nheo cặp mắt nhìn về phía cái tòa kiến trúc hợp kim hình trụ khổng lồ xa tận lên chín tầng mây cách đó không xa, đoán được cái chỗ kia đại khái chính là tòa cung điện mà theo như nghe đồn là Hoàng đế Đế Quốc đang sống ở trong đó. Thế nhưng thân thể đang di chuyển của hắn lại đang hung hăng rung động một phen, nhưng mà biểu tình trên vẻ mặt lại là một mảnh cực kỳ lạnh lùng mà thôi.

Cả cuộc đời con người này có thể có bao nhiêu lần chân chính là thời điểm quan trọng thật sự cơ chứ? Kết hôn, sống chết, tang lễ… Hôm nay hắn thân là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang, sắp sửa có thể gặp mặt được cái gã địch nhân lớn nhất của toàn bộ Liên Bang này, cái gã Hoàng đế Đế Quốc hiếu chiến cuồng vọng mà cực kỳ tàn nhẫn kia. Lúc này hắn còn không giả bộ lãnh khốc, thì lúc nào giả bộ nữa đây? Vào thời khắc này, hắn vô cùng tưởng niệm đến cái cặp kính râm to lớn gần như che cả hơn phân nửa khuôn mặt mà Trâu Úc đã từng đưa cho mình kia, nghĩ rằng mình hẳn nên là Đỗ Thiếu Khanh thì mới đúng.

Cưỡi trên cái loại thang máy tự động huyền phù, mà bên phía Liên Bang bởi vì tiêu hao năng lượng quá mức khổng lồ nên sớm đã bị Ủy ban Quản lý Điều phối Nguồn năng lượng Liên Bang sớm hạ mệnh lệnh cưỡng chế đào thải, thời gian hắn di chuyển cũng không quá mức lâu dài, liền từ trên mặt đất tràn đầy hoa cỏ xinh tương cùng với những thiết bị theo dõi tiên tiến của tòa Hoàng cung mà đi thẳng lên bầu trời.

Quả thật là đi thẳng lên bầu trời!

Vầng thái dương xa xa đang chậm rãi hướng về phía đường chân trời thong thả di động. Một đám mây không lồ vừa mới được một tia nắng chiều chiếu rọi, những luồng kim quang bốc lên, soi đỏ thân người, lại tựa hồ như là đang phập phềnh lơ lửng bên ngoài tòa đại lâu, khiến cho người ta có một loại cảm giác như là sờ tay ra là có thể đụng được vào mây trời…

Tất cả những người từ trước đến giờ cũng chỉ sống bên dưới mặt đất này, cho dù là tâm chí có kiên nghị, trầm ổn như thế nào đi chăng nữa, cho dù có thích thú đối với mặt đất đến thế nào đi chăng nữa, chung quy cũng sẽ bị cái cảm giác rời xa mặt đất, thân thể bên cạnh những áng mây bồng bềnh khiến cho càng ngày càng phiêu lãng. Cái bầu không khí càng ngày càng cao, càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày rời xa sinh linh bên dưới mặt đất này, không ngờ lại có một sức lôi cuốn vô cùng đặc biệt đối với con người. Trên thực tế, rất nhiều những gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc xem đây chính là khoái cảm trong công việc của cả cuộc đời mình.

Mang theo một tia tiếc nuối nồng đậm trong lòng, Hứa Nhạc đang bị trang chặt chẽ trên cái giường bệnh, có chút gian nan vặn vẹo cổ của mình, đem ánh mắt từ bên ngoài vầng mây tía xinh đẹp bên ngoài tòa nhà Hoàng cung thu hồi lạnh, khẽ nheo ánh mắt nhìn về một khoảng không vô cùng u ám phía trước mặt, nhìn về phía cái bóng dáng đang ở tại chỗ sâu bên trong mảnh u ám kia.

Cái bóng dáng kia thuộc về một gã trung niên nhân nào đó, là một gã trung niên nhân, trên người mặc một bộ áo choàng, đang ngồi trên một cái ngai to lớn, bộ dáng hờ hững, tay đặc hờ lên trên một cây kiếm phong cách cổ xưa toàn thân bằng vàng chói lọi.

Có một bức bình phong khẽ che hờ phía trước cái ngai vàng to lớn kia. Bên trên bức bình phong là một đóa hoa hướng dương được thêu bằng loại chỉ vàng quý phái. Lúc này những tia nắng chiều bên ngoài tòa đại lâu chiếu rọi vào, phản xạ lên ánh kim quang của đóa hướng dương, làm cho trước mặt của bức bình phong này giống như là sắp sửa bốc cháy lên vậy. Đóa hoa hướng dương sắc xảo vô cùng tựa hồ như sắp sửa sống lại. Nhưng mà tất cả ánh sáng rực rỡ từ trên đóa hoa hướng dương kia chiếu rọi ra, dừng lại ở trên bóng dáng của cái vị trung niên nhân kia, cũng nhất thời trở nên ảm đạm trở lại.

Bởi vì cái vị trung niên nhân kia chính là Hoàng đế Bệ hạ của Đế Quốc, chính là gã nam nhân có quyền lực lớn nhất trong toàn bộ cõi vũ trụ này.

Bên trong Liên Bang cũng chưa từng có ai nhìn thấy qua hình dáng thật sự của Hoàng đế Đế Quốc cả. Mọi người cũng chỉ biết rằng hắn ta tên là Hoài Phu Sa, là Đại Hoàng đế thứ 79 của Vương triều Bạch Cận của Đế Quốc, là vị Quân chủ tối cao vô thượng của toàn bộ Tinh vực Tả Thiên này. Trên thực tế, thậm chí ngay cả những bình dân bá tánh bình thường, thậm chí là một vài quý tộc trên các tinh cầu xa xôi của Đế Quốc đi chăng nữa, cũng không biết được hình dáng thực tế của Hoàng đế Bệ hạ của chính bọn họ nữa. Từ ngày mà ông ta đăng cơ, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua trên bất cứ hệ thống thông tin truyền thông gì của Đế Quốc, cũng không hề có bất cứ hình ảnh tư liệu gì lưu lạc ra bên ngoài cả.

Những nghiên cứu của phương diện Liên Bang đều cho rằng, cái vị Hoàng đế Bệ hạ này ở trước mặt thần dân mình chính là cố tình bảo trì cái cảm giác thần bí của chính mình, dùng để tiện lợi cho việc giữ gìn chế độ thống trị đang lung lay sắp đổ của Hoàng thất.

Ở trong rất nhiều các bài thảo luận công cộng tìm kiếm những tin giật gân mới lạ bên Liên Bang, mọi người thậm chí còn một phen đem vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc này cùng với cái vị thủ lĩnh tình báo của Phiến Quân Thanh Long Sơn kia xưng là hai nhân vật thần bí nhất trong toàn bộ vũ trụ này.

Hứa Nhạc cũng không cho rằng đúng là như vậy. Trong suy nghĩ của hắn, cái vị đại thúc miệng đầy những cái răng hỏng kia mới chính thức xứng đôi với hai chữ ‘thần bí’ này.

Nhưng mà thân là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang, có thể tận mắt nhìn thấy Hoàng đế của Đế Quốc, có thể gần gũi tiếp xúc đối phương đến như thế, như thế nào lại có thể không kích động được đây?

Khoảng cách với cái bình phong có đóa hoa hướng dương vàng óng kia càng ngày càng gần, cái bóng dáng mặc áo choàng kia cũng càng ngày càng rõ ràng hơn trước, tâm tình của Hứa Nhạc cũng càng ngày càng trở nên khẩn trương hơn nhiều. Từ sau khi trốn thoát khỏi Đại khu Đông Lâm, hắn từng gặp qua rất nhiều vị đại nhân vật khí thế phi phàm. Hơn nữa hắn còn là khách quen thuộc trong các bữa tiệc tối tư nhân trong tòa nhà Dinh thự Tổng Thống Liên Bang, nhưng mà không biết vì cái gì, hắn cuối cũng cũng cứ cảm thấy cái vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc mặc áo choàng kia, gây cho hắn một loại cảm giác áp bách đặc biệt mãnh liệt.

Cái này là hương vị của quyền lực hay là hương vị của tử vong đây chứ? Đây là bởi vì thân phận của kẻ này là Hoàng đế hay là một gã địch quân bình thường đây? Hứa Nhạc hiện tại cũng không thấu hiểu rõ ràng lắm về cái này. Nhưng mà hắn có thể xác định rõ ràng, từ khi sinh ra cho đến đây, đại khái cũng chỉ có lúc tại nhà giam quân sự Khuynh Thành, lần đầu tiên gặp mặt vị Quân Thần Lý Thất Phu kia, tâm tình hắn mới có thể ba động mãnh liệt giống như thế này.

Hoài Thảo Thi lúc này đang đứng im phía sau bức bình phong hoa hướng dương, phía trước cái ngai vàng kia có một gã quý tộc Đế Quốc đầu tóc bạc phơ, đang khẽ cúi nửa thân mình, nhẹ giọng thuật lại chuyện gì đó cho vị trung niên nhân đang ngồi trên ngai vàng.

Hoàng đế Đế Quốc trong cái áo bào kia chậm rãi nâng lên cánh tay phải của mình, cái động tác vô cùng đơn giản này lại đủ để ra mệnh lệnh cho trăm vạn đại quân phải đồng thời dừng lại cước bộ. Những luồng gió thổi nhàn nhạt bên ngoài cung điện tựa hồ cũng ngay lúc này thoáng tạm dừng lại một lát, vị quý tộc tóc bạc kia cũng nhất thời dừng lại bài báo cáo của chính mình.

Thanh âm của Hoàng đế Đế Quốc hơi có chút trầm thấp, giống hệt như là một trang giấy của một quyển sách nhẹ nhàng bị gió thổi phất qua vậy.

- Là cậu giết chết Thân vương Mạch Đức Lâm?

- Phải!

Hứa Nhạc cũng không có nhìn Hoài Thảo Thi đang đứng phía sau bức bình phong kia, chỉ là khẽ nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía bóng dáng của vị Hoàng đế Đế Quốc, bình tĩnh trả lời, tựa hồ như là đang trả lời một vấn đề cực kỳ nhỏ bé nào đó trong trình tự hoạt động của con Robot MX vậy.

- Là cậu ở trên tinh cầu 3320 đã tự mình kích hoạt mạng lưới Hiến Chương?

- Phải!

- Là cậu đã chính mình giết chết Quận vương Tạp Đốn?

- Phải!

Vị Hoàng đế Đế Quốc cũng không có quay đầu nhìn lại, ánh mắt hẳn là đang dừng lại ở trên người gã quý tộc tuổi già tóc bạc kia, phát ra một vài tiếng cười có chút quái dị.

- Cậu cùng với Nạp Tư Lý… Là có quan hệ gì?

- Chưa từng nghe qua cái tên này!

- À, nghe nói hắn ở bên kia, cuối cùng sử dụng cái tên giả, gọi là Phong Dư thì phải?

Hoàng đế Đế Quốc chậm rãi xoay người nhìn lại, trên dung nhan lạnh lùng ung dung đến cực điểm.

Nghe được cái câu hỏi cuối cùng này của ông ta, đồng tử trong mắt của Hứa Nhạc đột nhiên co rút mạnh mẽ lại. Hắn nghĩ thấy mấy cái sợi dây ràng buộc trên cổ của mình đột nhiên chợt co rút lại một chút, khiến cho chính mình cảm thấy có chút khó thở!


/930

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status