GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG, ANH THUA RỒI

CHƯƠNG 1

/6


CHƯƠNG 1

   “ Hân Hân, cậu xem nè “.

   “ Có gì lạ chứ. Một người còn yêu nên vẫn nhớ , còn một người thì vô tâm hững hờ".

   Ngô Hân Hân ngồi tựa đầu vào ghế , hai mắt mơ màng nhìn trần nhà.

   “ Cũng phải tình yêu thật kỳ lạ”.  Miên Hương đưa mắt nhìn Hân Hân như suy nghĩ cái gì đó, cô đưa tay đụng đụng vào Hân Hân, nói :” Chuyện của câụ với tên biến thái kia sao rồi?”.

   Ngô Hân Hân ngồi bật dậy , mở to đôi mắt nhìn Miên Hương như muốn phun lửa rống :” Cái gì? Cậu bảo ai là biến thái, cậu chán sống rồi à?”.

   Miên Hương le lưỡi, rùng mình cô quen miệng rồi, biết làm sao được. Phải công nhận anh ta rất rất đẹp trai lại tài giỏi, đã vậy còn có gia thế sang chảnh như vậy ,chỉ là tính tình có chút cổ quái, lúc nào cũng gương mặt như cục đá không độ , bảo sao cô không gọi hắn là biến thái cơ chứ.

   Ngô Hân Hân đứng lên , bước đến bàn trang điểm soi lại chính mình trong gương. Cô hết quay trái lại quay phải. Miên Hương thở dài, thầm nghĩ :” Hân Hân thật ra không phải là một mỹ nữ hoàn hảo , cũng không phải quá tài giỏi. Nhưng cũng không phải là xấu nha, đôi mắt rất to ,lông mi dài như cánh quạt cộng với đôi môi hoa đào, mũi cao, lại thêm làn da hồng hào. Nhìn thế nào đi nữa thì cũng rất xinh xắn và khả ái, người gặp người thương, chẳng qua tính tình lại như trẻ con, cũng không dịu dàng như người ta nha".

  “ Hương Hương, cậu nghĩ bao giờ thì tớ sẽ khiến anh ấy yêu tớ hoàn toàn đây?”.

   “ Làm sao tớ biết được, tớ cũng chẳng phải anh ta".

   “ Xùy! Cậu không thể giả bộ nói được một câu an ủi tớ à?”

   Miên Hương lắc đầu cho ý kiến, cô thật bó tay với bạn mình.

*******

   Mặt trời một lần nữa lại le lói, những tia nắng ấm áp của mùa xuân chiếu rọi cả căn phòng. Ngô Hân Hân, khẽ nheo đôi mắt nhìn bầu trời qua ô cửa sổ, cô lẩm bẩm :” Thật nắng nha".

   Một tiếng sau.

   “ Bác tài, tới công ty BK&J “. Hân Hân ngồi vào chiếc taxi . Cô đưa mắt nhìn con đường dài đầy quen thuộc mình đã sinh sống không biết bao lâu rồi. Cô bỗng nhếch môi cười, hôm nay cô thật lạ bỗng nhiên lại suy nghĩ nhiều điều đã qua , thời gian thật sự đã qua đi, nó nhanh như một tia chớp vậy .

   Chiếc taxi nhanh chóng dừng lại trước một công ty sang trọng. Hân Hân nhẹ nhàng bước vào, cô đã quen thuộc đến nỗi có nhắm mắt cô vẫn đi đến nơi mình muốn được một cách dễ dàng. Rất nhanh , cô đã đứng trước một cánh cửa . Cô nhẹ nhàng đưa tay mở cửa, gương mặt tươi cười nói :” Chào buổi sáng, ông xã".

    Người đàn ông với gương mặt tuấn đến mỹ kia chỉ liếc mắt nhìn cô một giây rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc. Hân Hân miễn cưỡng bước đến bàn , hai tay chống lên mặt bàn đứng đối diện với ngừơi đàn ông lạnh lùng ấy, nhẹ nhàng mà nói là gằn từng chữ :” Triệu-Thần-Mặc-anh -dám-lơ-em?”. Người đàn ông khôi ngô ấy vẫn im lặng không để ý đến cô. Hân Hân đưa ngón tay thon dài khẽ nâng mặt hắn lên nhìn đối diện vào cô, khi hai mắt nhìn nhau trong lòng cô khẽ rủa một câu :” Chết tiệt", rồi cúi xuống in lên môi hắn một nụ hôn . Thần Mặc , có chút không kịp phản ứng tính mở miệng nói, lại nghe thấy tiếng cô nói” Không được nói chuyện khi hôn".

   Sau một hồi day dưa, Hân Hân cũng buông tha cho đôi môi đã bị cô làm cho xưng đỏ kia. Thần Mặc đưa mắt nhìn cô ,hỏi:” Có chuyện gì? Hôm nay, nhìn cô thật lạ".  Cô quay đầu bước đến ô cửa kính ngắm nhìn khung cảnh thành thị dưới con mắt mình, khẽ đáp:” Bao giờ anh cưới em?”. Thần Mặc có chút ngạc nhiên, anh chưa từng nghĩ cô sẽ hỏi như vậy mà bản thân anh cũng không hề nghĩ về chuyện sẽ cưới cô. Hân Hân bỗng quay đầu nhìn anh, nói “ Đã ba năm rồi, Thần Mặc. Em chờ anh yêu em rất lâu rồi", cô bước từng bước đến bàn làm việc của anh , đưa tay vuốt ve bình sứ đầy bông hồng đỏ, nói tiếp:” Ba năm theo đuổi, ba năm chờ đợi. Không lẽ vẫn chưa đủ sao?”. Thần Mặc vẫn không đáp. Cô nhếch môi cười :” Là em tự đa tình rồi. Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới em", rồi cô quay người rời đi.

   Nhìn bóng lưng đã đi rồi, Thần Mặc có chút bối rối anh không biết hôm nay cô làm sao lại như vậy , anh không quen nhìn thấy cô im lặng và hỏi anh những câu hỏi lạ lẫm như vậy.

***

   Hân Hân , nằm lỳ trong bồn tắm mặc cho mọi suy nghĩ cứ quanh đi quảnh lại trong đầu cô . Hình ảnh của người đàn ông lạnh lùng cứ hiện ra trước mắt cô , điều đó khiến cô thật đau lòng.

   “ Bíp….Bíp….Bíp'”

   Cô mở tin nhắn, nội dung thật ngắn gọn:” Tôi muốn ăn cơm cô làm". Cô bỗng bật cười, anh luôn là vậy, lúc nào cũng kiệm lời với cô.

   Cô vui vẻ, bỏ đi mọi suy nghĩ trong lòng bước nhanh đến chỗ anh. Thật ra, ba năm qua cũng không phải là không thay đổi, cô cảm thấy bản thân mình đã khiến anh thay đổi và mở lòng với cô rất nhiều rồi. Anh đưa chìa khóa nhà cho cô, cho phép cô đến phòng làm việc của mình bất cứ lúc nào….quan trọng nhất là chấp nhận cho cô một cơ hội.

   Hân Hân vui vẻ làm một bàn đầy thức ăn ngon, toàn là những món anh thích ăn. Thật lòng mà nói, cô là một người rất đảm đang, mọi người thường nói tính tình cô thật trẻ con nhưng ẩn sâu trong vẻ ngoài lạc quan ấy là những suy nghĩ thầm kín mà chỉ cô mới biết có biết bao nhiêu là lo lắng.

   " Tôi về rồi “

   Thần Mặc bước vào  phòng bếp, đập vào mắt anh là một bàn đầy thức ăn nhưng thứ thu hút sự chú ý của anh hơn lại là hình ảnh một cô gái xinh xắn đã chìm vào giấc ngủ, điều này  làm anh cảm thấy trong tim mình như nhen nhóm một thứ gì đó thật lạ lẫm. Cô luôn là người chờ đợi, lúc nào cũng vậy.  Thần Mặc bước đến bên cạnh bàn ăn , nhẹ giọng nói:” Hân Hân “.

   Ngô Hân Hân giật mình tỉnh giấc :” Anh về rồi à, sao trễ vậy “.

   Thần Mặc chỉ “ Ừm “ một tiếng.

   Thấy vậy, cô liền bước tới ngồi kế bên anh, cười nói :” Anh có đói lắm không? Để em hâm lại cho nóng, thức ăn nguội cả rồi".

   “Không cần đâu".

   Bữa cơm tối ấy với bầu không khí thật im lặng. Hôm nay, Hân Hân không giống như trước cô chỉ lẳng lặng ngồi cạnh anh mà không nói gì so với trước kia lúc nào cô cũng réo rắt mãi bên tai anh, hết nói đông lại nói tây, cô luôn là người chủ động kiếm chuyện để nói với anh.

   Sau bữa tối, Hân Hân nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ đêm. Cô thở dài đầy mệt mỏi, có lẽ đêm nay phải ngủ lại rồi. Đây cũng không phải là lần đầu cô ngủ lại nhà anh, Hân Hân cảm thấy chuyện này cũng thật bình thường không có gì là to tát, thậm chí cô và anh cũng ngủ chung một giường nhưng chỉ đơn giản là ngủ chung mà thôi.

   Thần Mặc mệt mỏi nằm trên giường, anh luôn tất bậc với công việc đơn giản chỉ là để giết thời gian . Hân Hân gối đầu lên cánh tay anh, bàn tay khẽ di chuyển trước ngực anh . Cô thật thích cảm giác nghịch ngợm lòng ngực săn chắc của anh, không biết qua bao lâu Hân Hân bỗng thì thào :” Ba năm theo đuổi lại cộng thêm ba năm chờ đợi, anh có phải đã quen nhìn thấy em hiện huữ trong tâm trí anh rồi không?”. Thần Mặc nhếch môi khẽ cười :” Vớ vẩn “, nghe được tiếng cười của anh cô lấy làm niềm vui lại nói:” Không trả lời, có nghĩa là em nói đúng". Lần này, Thần Mặc đáp lại:” Không biết".

   “ Kẻ si tình vẫn luôn là người chịu khổ. Là em thích anh trước, là em cố chấp theo đuổi anh, em làm mọi thứ chỉ để đổi lại nụ cười của anh, em muốn chạm tay vào trái tim anh một lần và mãi mãi. Nhưng còn anh, anh cũng thật cô chấp. Ba năm qua đi, không lẽ anh vẫn chưa quên được cô ấy, dù cho cô ấy là người phản bội sao?”.

   Thần Mặc bỗng chốc im lặng, anh không đáp. Hân Hân cảm thấy mắt mình như có một tầng hơi nước làm mờ cả mắt, cô quay người nằm về một phía khác. Trước mặt anh có lẽ cô luôn là người mạnh mẽ , mặt cô cũng thật dày lúc nào cũng bám lấy anh như hình với bóng. Nhưng đêm về , cô vẫn luôn tự lau đi từng giọt lệ chính mình. Cô không nói ra không có nghĩa là cô không đau lòng, cảm giác phải đối mặt với sự thờ ơ của một người mình yêu thật sự rất đau.

   Sáu năm trước…

   Khi cô còn là một sinh viên năm nhất của một trường Đại học có tiếng, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh người con trai khôi ngô với chiếc áo sơ mi trắng, cô như cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp. Sau lần gặp đó, cô không từ bỏ mọi thủ đoạn để được ở gần anh mặc dù anh đã có bạn gái. Mãi cho đến khi ,hai năm nữa qua đi người con gái anh yêu laị vô tình bỏ anh để nắm tay cùng một người khác, chỉ để lại một câu nói :” Tôi không yêu anh nữa".

   Một lần nữa , cô đến bên anh vẫn âm thầm theo dõi anh. Cô bỏ đi một năm nữa của tuổi thanh xuân và chỉ đơn thuần nhìn anh từ xa. Sau ba năm Đại học, cô quyết định bày tỏ với anh. Vào ngày thu, bầu trời đầy lá bay Hân Hân bước tới truớc mặt Thần Mặc, nói to :” Làm người yêu em đi". Lúc ấy , Thần Mặc chỉ lạnh lùng nhìn cô cười như không cười, phun ra hai chữ:” Không muốn". Cô lại đáp:” Em thề có trời em tốt hơn Tạ Hy Na mà anh yêu rất nhiều, cho em một cơ hội em sẽ  chăm sóc cho anh, có được không".

  ****

   Đêm lạnh nhưng lòng cô còn lạnh hơn, trái tim như có hàng vạn mũi dao dày vò. Từng giọt nước mắt cứ đua nhau rơi rớt, cô vẫn luôn âm thầm như vậy, vẫn cố chấp theo đuổi như vậy. Thời gian sáu năm chỉ sợ cũng không đủ làm anh thay đổi, nhưng biết làm sao bây giờ chỉ còn một năm mà thôi . Phải, có lẽ chỉ một năm nữa thôi. Cô sẽ từ bỏ tình yêu ngu ngốc này, nhưng cô thật lòng không muốn rời xa anh.

   Thần Mặc quay đầu chỉ thấy bóng lưng đầy cô đơn của cô, bóng lưng ấy thật nhỏ bé . Anh nhíu mày , đêm nay anh cảm thấy thật khó chịu. Phải hay không vì sự quay lưng của cô đã có tác động nào đó đến trái tim anh.

/6

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status