Khí trời London âm u, rét lạnh và u buồn giống như tâm tình của Tịch Hải Đường bây giờ.
Nhiều lần trằn trọc, cô cùng Cố Tích Tước rút cuộc cũng chạy tới trung tâm cấp cứu chỗ Tố Tâm đang cấp cứu nhưng thời điểm bọn họ tới nơi thì Tố Tâm đã lọt vào trạng thái hôn mê.
Trong hành lang còn hai bạn học tại Cambridge của Tố Tâm, một người quốc tịch Hà Lan là bạn cùng phòng của Tố Tâm, cô khóc ôm chặt lấy Tịch Hải Đường “Trước khi hôn mê Tố Tâm liên tục kêu tên cô…. cô ấy nhất định là rất muốn gặp cô nhưng…. Bác sĩ nói Tố Tâm không biết khi nào có thể tỉnh lại… có thể một năm… có lẽ ba năm… có lẽ cả đời sẽ không tỉnh lại…”
Nước mắt Tịch Hải Đường chảy xuống…
“Tố Tâm… làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này?”
“Cô ấy mấy ngày nay trạng thái tinh thần không được tốt, cả đêm mất ngủ hoặc là gặp cơn ác mộng. Tôi cho là bởi vì áp lực lớn từ kỳ thi nhưng thành tích của Tố Tâm vẫn là tốt nhất, cô ấy không nên có phần áp lực lớn như vậy… Ngày hôm qua đã thi xong môn cuối cùng là văn sử học Châu Âu, chúng tôi dự định đi ăn cơm nhưng mà thời điểm qua đường thì bên cạnh có một chị ôm đứa bé, đứa bé kia liên tục khóc, Tố Tâm không biết như thế nào đã bị tiếng khóc của đứa bé kia hấp dẫn đến thất thần… thời điểm chiếc xe đi tới mà cô ấy vẫn còn thất thần, tôi còn chưa kịp kéo cô ấy…”
Tịch Hải Đường nhắm mắt lại, nhớ tới cơn ác mộng mà Tố Tâm đã nói với cô…
Cố Tích Tước đem ly cacao nóng cho Tịch Hải Đường, hy vọng có thể mượn sự ấm áp từ nó truyền đến lòng bàn tay cùng thân thể lạnh như băng của cô nhưng cô chỉ cứng ngắc tiếp nhận rồi nói nhẹ một câu “cảm ơn.”
Cô đem cái ly đặt ở trong lòng bàn tay, lại không có uống, ánh mắt vẫn ảm đạm có chút chết lặng.
Cố Tích Tước rất là đau lòng “Hải Đường, anh sẽ hộ trợ tìm bác sĩ tốt nhất tới trị liệu cho Tố Tâm, có lẽ cô ấy rất nhanh có thể tỉnh lại…”
Tịch Hải Đường rưng rưng lắc đầu “Vừa rồi bác sĩ kia cùng với cô giáo của Tố Tâm là vợ chồng, hắn đều nói.. không có hi vọng gì…”
“Vậy em có tính toán gì không?”
“Tôi không biết…” Vẻ mặt Tịch Hải Đường có chút mờ mịt, nơi đây cuộc sống chưa có quen thuộc, cô đưa mắt nhìn mọi thứ không quen trong mắt cũng không có ai có thể dựa vào chỉ có Cố Tích Tước ở bên người, nhưng trên người hắn gánh nặng so với cô còn nặng hơn gấp bội.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút cô biết rõ sớm đã qua thời gian có kết quả kiểm tra DNA, ngước mắt hỏi hắn “Anh không có gọi điện sao? Giờ đã có kết quả rồi.”
Cố Tích Tước mím môi lắc đầu, có lẽ là sợ hãi, có lẽ nghĩ là tạm thời trốn tránh nhưng hắn phát hiện ra chính mình thật sự không có dũng khí để gọi cuộc điện thoại kia.
“Gọi đi…” Cô nghiêm túc nhìn ánh mắt của hắn, giọng nói rất kiên định “Tôi biết rõ anh băn khoăn về tôi nhưng thực tế bày ra trước mắt, dù sao vẫn nên đối mặt không phải sao? Tôi đương nhiên cũng không hi vọng đứa bé kia thực sự có liên hệ với anh nhưng nếu như cô bé ấy thật sự là con của anh, vậy cũng không có biện pháp nào thay đổi phải không? Nhu Nhi đã như vậy, anh nếu không trôm nom đứa bé kia thì như thế nào cũng không thể nói nổi…”
Tịch Hải Đường cầm lấy di động của Cố Tích Tước, giúp hắn nhấn số gọi…
“Anh Cố , đã có kết quả kiểm tra, đứa bé là con của anh.”
Tâm Cố Tích Tước nặng nề run lên một cái, rút cuộc là trước mắt không nhìn thấy bất kỳ thứ ánh sáng nào.
“Anh Cố… anh Cố… anh vẫn còn nghe chứ? Thân thể của đứa bé ba giờ trước đột nhiên xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, chúng tôi đã cố làm hết sức khống chế nhưng là nhiệt độ của đứa bé bây giờ đã vượt qua 39 độ, nếu như tiếp tục tình trạng này không thể lạc quan được… anh tốt nhất là mau tới đây xem một chút..”
Bả vai chậm rãi rủ xuống, Cố Tích Tước cảm thấy trước nay chưa bao giờ vô lực như vậy, trong đầu trống rỗng, trước mắt cũng là một mảnh trời mênh mông, rút cuộc có ai có thể nói cho hắn biết hắn nên làm như thế nào? Rút cuộc là ai có thể nói cho hắn biết hắn rút cuộc làm như thế nòa mới có thể đem tổn thương đối với Tịch Hải Đường xuống đến mức thấp nhất đây?
Nhịp tim đập loạn, thân thể run rẩy, đầu ngập trong sự tuyệt vọng cùng tịch mịch, cơ thể lạnh dần, khôn cùng hắc ám, ý thức của hắn bồi hồi trong đêm tối, tìm không được cửa ra cho chính mình.
Hắn hoảng sợ phát hiện khí lực trong cơ thể mình đang từ tứ chi mà dần dần từng giọt từng giọt một bị rút đi, tê dại lan tràn đến toàn thân, tất cả tư tưởng cùng vẻ mặt đều trong nháy mắt ngưng kết thành băng, đến tâm cuối cùng cũng tràn lạnh như băng khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn nhất mất đi năng lực suy tư.
Đang lúc luống cuống, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, thần sắc hắn bỗng lãnh khốc cứng ngắc “Hải Đường… nếu như không có đứa bé kia, em có phải hay không có thể sẽ tha thứ cho anh?”
Tịch Hải Đường phút chốc mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự không dám tin, thần sắc của cô chỉ trong nháy mắt tiều tụy lại trở nên càng tái nhợt hơn “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem.”
“Nếu như… nếu như không có đứa bé kia….”
“Cố Tích Tước, anh là tên khốn kiếp.” Cô giơ tay hung hăng cho hắn một cái bạt tai.
Cố Tích Tước không hề động, vẻ mặt cùng tâm đồng dạng chết lặng.
Thanh âm Tịch Hải Đường run rẩy “Anh có biết hay không anh đang nói cái gì? Đó là con của anh mà.”
“Nhưng không phải là anh muốn có nó.”
“Lúc trước anh cũng không muốn Doãn Ngân và Tiểu Thần đó sao?”
Một câu khiến người trong mộng bừng tỉnh, thân thể nặng nề của Cố Tích Tước có chút lung lay, vẻ mặt thống khổ “Hải Đường, điều này không giống vơi..”
“Giống nhau.”
“Không giống. Doãn Ngân cùng Tiểu Thần là do em sinh ra mà anh yêu em.”
Cô lắc đầu, màn nước mỏng trong hai tròng mắt chiếu đến khuôn mặt tuyệt vọng thê lương của hắn, thật lâu cô mới chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng như sương “Nếu như anh có thể khinh thường một sinh mạng, anh liền không còn có tư cách nói yêu tôi.”
“Hải Đường…”
“Không nên nói nữa, Cố Tích Tước nếu như anh còn có một chút lương tâm, liền lập tức trở về nước.” Trong tiếng nói nghẹn ngào của cô mang theo sự ôn như, lời nói rất nhẹ, tốc độ cũng rất chậm nhưng từng chữ từng câu như châu như ngọc lại nặng nề nện vào lòng hắn.
Hắn đột nhiên hướng cô vươn tay, đau lòng ôm hai bả vai mảnh khảnh của cô, hắn còn tưởng rằng cô sẽ đem tay mình bỏ ra nhưng cô không có chỉ là dùng một vẻ mặt có vẻ hơi ngu đần theo dõi hắn, vẻ mặt khổ sở.
Hắn nhìn qua cô, khóe môi cứng rắn khơi gợi lên một độ cong đẹp.
Rõ ràng là mỉm cười nhưng rơi xuống trong mắt cô lại đau thương như vậy, đau nhức như thế. Đột nhiên cô trở tay ôm lấy hắn “Đi thôi,lên đường bình an.”
Hắn từ từ buông cô ra, liếc mắt nhìn cô thật sâu trong chốc lát sau đó cũng không quay đầu lại liền xoay người rời đi. Hắn sẽ không để cho mình ở nơi này chờ đợi nhiều hơn một giây một phút nào bởi mỗi giây mỗi phút chờ đợi mà nói hắn liền cảm thấy nhiều hơn một phần đau lòng không thôi.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đi như vậy, với cô ấy mà nói và với mình mà nói thì đây đều là lựa chọn tốt nhất.
Tịch Hải Đường nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tích Tước, trên mặt phảng phất một tia ảm đạm đau thương, bất đăc dĩ khóe miệng giật giật, có chút buồn bã, còn có chút lưu luyến.
Quay đầu thoáng nhìn lên chậu hoa tươi trên bệ cửa sổ nơi hành lang bệnh viện, cánh hoa cô đơn, vẹn vẹn như thế, trong phút chốc …
Cố Tích Tước trở lại trong nước, sau khi máy bay hạ cánh liền đến thẳng khoa phụ sản của bệnh viện, dọc theo đường đi bác sĩ nơi đó lại gọi cho hắn nhiều cuộc điện thoại, chắc là đứa bé kia đã muốn giữ không được.
Không ngoài ý muốn, tại cửa phòng bệnh hắn nhìn thấy Cố Tích Triêu.
Không biết vì cái gì, Cố Tích Tước tại thời khắc này rõ ràng thật là bình tĩnh, nếu đặt vào trước kia thì cơ hồ là không dám tưởng tượng. Hắn và Cố Tích Triêu từ nhỏ đã đối lập, cái gì đều tranh cho đến ngươi chết ta sống mới thôi nhưng là bây giờ hắn ngay cả cùng hắn nói một câu cũng không đủ khí lực mà nói.
Trong phòng bệnh, Nhu Nhi vẫn là tinh thần hoảng hốt như cũ, đứa con đáng thương cũng từ sau khi sinh ra không được ôm lấy một cái.
Bác sĩ sau khi nhìn thấy Cố Tích Tước, thở phào nhẹ nhõm “Anh Cố, anh đã tới. Thật xin lỗi, tình huống đứa bé ngày càng nghiêm trọng… cái kia… anh ôm cô bé đi cho mẹ nó nhìn một chút đi…tóm lại là huyết nhục chí thân…”
“Được.” Vẻ mặt Cố Tích Tước không chút thay đổi,gật đầu nhẹ một cái.
Y tá rất nhanh từ phòng ấm đem cô bé ôm tới, thời điểm Cố Tích Tước tiếp nhận con gái đều là hai tay run rẩy, đứa bé này thật sự ất nhỏ so với thời điểm Doãn Ngân sinh ra còn nhỏ hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, có chút tái nhợt, giống như bộ dạng thiếu máu…
Y tá giúp hắn mở cửa phòng bệnh của Giản Y Nhu, hết lần này đến lần khác dặn dò “Phải cận thận, không cần phải kích thích cô ấy.”
“Được.” Cố Tích Tước nhẹ nhàng gõ cửa, ôm con gái đi vào, lại không nghĩ Cố Tích Triêu cũng sẽ đi vào.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, Cố Tích Tước không nói gì, Cố Tích Triêu cùng Nhu Nhi cuối cùng vẫn là một hồi vợ chồng, đến nhìn cô ấy một chút cũng là bình thường.
“Nhu Nhi… Nhu Nhi…” Cố Tích Tước nhẹ nhàng kêu Giản Y Nhu, cố gắng từ ánh mắt mê man của cô mà kéo cô trở về hiện tại.
Giản Y Nhu từ từ quay đầu, trừng mắt nhìn “Anh là đang gọi tôi sao?”
“ĐÚng vậy, là anh đang gọi em, em là Nhu Nhi.”
Giản Y Nhu lắc đầu, vẻ mặt có chút mê man “Tôi không phải là Nhu Nhi, tôi là Y Tâm… Tôi là Y Tâm… tôi là Y Tâm…”
Tâm Cố Tích Tước chìm xuống, ánh mắt liếc về Cố Tích Triêu, hai mắt của hắn thấy được một sự trầm trọng mặc dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
“Nhu Nhi, em xem đứa bé này một chút… nó là con gái của em…” Cố Tích Tước thấy trạng thái Giản Y Nhu coi như đã vững vàng, đem con gái hướng trước mặt cô chạm một chút.
“Con gái của tôi?” Giản Y Nhu rất mờ mịt, chỉ vào cái mũi của mình, bộ dạng không tin tưởng.
Cố Tích Tước kiên nhẫn an ủi cô “Đúng vậy, đây là con gái của em… em xem con một chút…”
Vẻ mặt Giản Y Nhu rất kỳ quái, cúi đầu nhìn con gái trong ngực mình, lắc đầu “Nó không phải là con của tôi.. bộ dạng một chút cũng không giống tôi a…”
Cố Tích Tước hơi ngẩn ra, xác thực đứa nhỏ này bộ dạng không giống với Giản Y Nhu.
Giản Y Nhu nhìn Cố Tích Tước, si ngốc nở nụ cười “Đứa nhỏ này lớn lên giống anh a, con mắt giống như…”
Cô đứng lên xoay quanh nhìn Cố Tích Tước, một cái ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy Cố Tích Triêu đứng ở cửa phòng bệnh, bất chợt rùng mình một cái..
“kỳ quái, như thế nào hai người các anh bộ dạng giống nhau như vậy a, đứa bé này lớn lên cũng rất giống hắn a. Đây rút cuộc là như thế nào?”
Nhiều lần trằn trọc, cô cùng Cố Tích Tước rút cuộc cũng chạy tới trung tâm cấp cứu chỗ Tố Tâm đang cấp cứu nhưng thời điểm bọn họ tới nơi thì Tố Tâm đã lọt vào trạng thái hôn mê.
Trong hành lang còn hai bạn học tại Cambridge của Tố Tâm, một người quốc tịch Hà Lan là bạn cùng phòng của Tố Tâm, cô khóc ôm chặt lấy Tịch Hải Đường “Trước khi hôn mê Tố Tâm liên tục kêu tên cô…. cô ấy nhất định là rất muốn gặp cô nhưng…. Bác sĩ nói Tố Tâm không biết khi nào có thể tỉnh lại… có thể một năm… có lẽ ba năm… có lẽ cả đời sẽ không tỉnh lại…”
Nước mắt Tịch Hải Đường chảy xuống…
“Tố Tâm… làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này?”
“Cô ấy mấy ngày nay trạng thái tinh thần không được tốt, cả đêm mất ngủ hoặc là gặp cơn ác mộng. Tôi cho là bởi vì áp lực lớn từ kỳ thi nhưng thành tích của Tố Tâm vẫn là tốt nhất, cô ấy không nên có phần áp lực lớn như vậy… Ngày hôm qua đã thi xong môn cuối cùng là văn sử học Châu Âu, chúng tôi dự định đi ăn cơm nhưng mà thời điểm qua đường thì bên cạnh có một chị ôm đứa bé, đứa bé kia liên tục khóc, Tố Tâm không biết như thế nào đã bị tiếng khóc của đứa bé kia hấp dẫn đến thất thần… thời điểm chiếc xe đi tới mà cô ấy vẫn còn thất thần, tôi còn chưa kịp kéo cô ấy…”
Tịch Hải Đường nhắm mắt lại, nhớ tới cơn ác mộng mà Tố Tâm đã nói với cô…
Cố Tích Tước đem ly cacao nóng cho Tịch Hải Đường, hy vọng có thể mượn sự ấm áp từ nó truyền đến lòng bàn tay cùng thân thể lạnh như băng của cô nhưng cô chỉ cứng ngắc tiếp nhận rồi nói nhẹ một câu “cảm ơn.”
Cô đem cái ly đặt ở trong lòng bàn tay, lại không có uống, ánh mắt vẫn ảm đạm có chút chết lặng.
Cố Tích Tước rất là đau lòng “Hải Đường, anh sẽ hộ trợ tìm bác sĩ tốt nhất tới trị liệu cho Tố Tâm, có lẽ cô ấy rất nhanh có thể tỉnh lại…”
Tịch Hải Đường rưng rưng lắc đầu “Vừa rồi bác sĩ kia cùng với cô giáo của Tố Tâm là vợ chồng, hắn đều nói.. không có hi vọng gì…”
“Vậy em có tính toán gì không?”
“Tôi không biết…” Vẻ mặt Tịch Hải Đường có chút mờ mịt, nơi đây cuộc sống chưa có quen thuộc, cô đưa mắt nhìn mọi thứ không quen trong mắt cũng không có ai có thể dựa vào chỉ có Cố Tích Tước ở bên người, nhưng trên người hắn gánh nặng so với cô còn nặng hơn gấp bội.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút cô biết rõ sớm đã qua thời gian có kết quả kiểm tra DNA, ngước mắt hỏi hắn “Anh không có gọi điện sao? Giờ đã có kết quả rồi.”
Cố Tích Tước mím môi lắc đầu, có lẽ là sợ hãi, có lẽ nghĩ là tạm thời trốn tránh nhưng hắn phát hiện ra chính mình thật sự không có dũng khí để gọi cuộc điện thoại kia.
“Gọi đi…” Cô nghiêm túc nhìn ánh mắt của hắn, giọng nói rất kiên định “Tôi biết rõ anh băn khoăn về tôi nhưng thực tế bày ra trước mắt, dù sao vẫn nên đối mặt không phải sao? Tôi đương nhiên cũng không hi vọng đứa bé kia thực sự có liên hệ với anh nhưng nếu như cô bé ấy thật sự là con của anh, vậy cũng không có biện pháp nào thay đổi phải không? Nhu Nhi đã như vậy, anh nếu không trôm nom đứa bé kia thì như thế nào cũng không thể nói nổi…”
Tịch Hải Đường cầm lấy di động của Cố Tích Tước, giúp hắn nhấn số gọi…
“Anh Cố , đã có kết quả kiểm tra, đứa bé là con của anh.”
Tâm Cố Tích Tước nặng nề run lên một cái, rút cuộc là trước mắt không nhìn thấy bất kỳ thứ ánh sáng nào.
“Anh Cố… anh Cố… anh vẫn còn nghe chứ? Thân thể của đứa bé ba giờ trước đột nhiên xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, chúng tôi đã cố làm hết sức khống chế nhưng là nhiệt độ của đứa bé bây giờ đã vượt qua 39 độ, nếu như tiếp tục tình trạng này không thể lạc quan được… anh tốt nhất là mau tới đây xem một chút..”
Bả vai chậm rãi rủ xuống, Cố Tích Tước cảm thấy trước nay chưa bao giờ vô lực như vậy, trong đầu trống rỗng, trước mắt cũng là một mảnh trời mênh mông, rút cuộc có ai có thể nói cho hắn biết hắn nên làm như thế nào? Rút cuộc là ai có thể nói cho hắn biết hắn rút cuộc làm như thế nòa mới có thể đem tổn thương đối với Tịch Hải Đường xuống đến mức thấp nhất đây?
Nhịp tim đập loạn, thân thể run rẩy, đầu ngập trong sự tuyệt vọng cùng tịch mịch, cơ thể lạnh dần, khôn cùng hắc ám, ý thức của hắn bồi hồi trong đêm tối, tìm không được cửa ra cho chính mình.
Hắn hoảng sợ phát hiện khí lực trong cơ thể mình đang từ tứ chi mà dần dần từng giọt từng giọt một bị rút đi, tê dại lan tràn đến toàn thân, tất cả tư tưởng cùng vẻ mặt đều trong nháy mắt ngưng kết thành băng, đến tâm cuối cùng cũng tràn lạnh như băng khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn nhất mất đi năng lực suy tư.
Đang lúc luống cuống, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, thần sắc hắn bỗng lãnh khốc cứng ngắc “Hải Đường… nếu như không có đứa bé kia, em có phải hay không có thể sẽ tha thứ cho anh?”
Tịch Hải Đường phút chốc mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự không dám tin, thần sắc của cô chỉ trong nháy mắt tiều tụy lại trở nên càng tái nhợt hơn “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem.”
“Nếu như… nếu như không có đứa bé kia….”
“Cố Tích Tước, anh là tên khốn kiếp.” Cô giơ tay hung hăng cho hắn một cái bạt tai.
Cố Tích Tước không hề động, vẻ mặt cùng tâm đồng dạng chết lặng.
Thanh âm Tịch Hải Đường run rẩy “Anh có biết hay không anh đang nói cái gì? Đó là con của anh mà.”
“Nhưng không phải là anh muốn có nó.”
“Lúc trước anh cũng không muốn Doãn Ngân và Tiểu Thần đó sao?”
Một câu khiến người trong mộng bừng tỉnh, thân thể nặng nề của Cố Tích Tước có chút lung lay, vẻ mặt thống khổ “Hải Đường, điều này không giống vơi..”
“Giống nhau.”
“Không giống. Doãn Ngân cùng Tiểu Thần là do em sinh ra mà anh yêu em.”
Cô lắc đầu, màn nước mỏng trong hai tròng mắt chiếu đến khuôn mặt tuyệt vọng thê lương của hắn, thật lâu cô mới chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng như sương “Nếu như anh có thể khinh thường một sinh mạng, anh liền không còn có tư cách nói yêu tôi.”
“Hải Đường…”
“Không nên nói nữa, Cố Tích Tước nếu như anh còn có một chút lương tâm, liền lập tức trở về nước.” Trong tiếng nói nghẹn ngào của cô mang theo sự ôn như, lời nói rất nhẹ, tốc độ cũng rất chậm nhưng từng chữ từng câu như châu như ngọc lại nặng nề nện vào lòng hắn.
Hắn đột nhiên hướng cô vươn tay, đau lòng ôm hai bả vai mảnh khảnh của cô, hắn còn tưởng rằng cô sẽ đem tay mình bỏ ra nhưng cô không có chỉ là dùng một vẻ mặt có vẻ hơi ngu đần theo dõi hắn, vẻ mặt khổ sở.
Hắn nhìn qua cô, khóe môi cứng rắn khơi gợi lên một độ cong đẹp.
Rõ ràng là mỉm cười nhưng rơi xuống trong mắt cô lại đau thương như vậy, đau nhức như thế. Đột nhiên cô trở tay ôm lấy hắn “Đi thôi,lên đường bình an.”
Hắn từ từ buông cô ra, liếc mắt nhìn cô thật sâu trong chốc lát sau đó cũng không quay đầu lại liền xoay người rời đi. Hắn sẽ không để cho mình ở nơi này chờ đợi nhiều hơn một giây một phút nào bởi mỗi giây mỗi phút chờ đợi mà nói hắn liền cảm thấy nhiều hơn một phần đau lòng không thôi.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đi như vậy, với cô ấy mà nói và với mình mà nói thì đây đều là lựa chọn tốt nhất.
Tịch Hải Đường nhìn bóng lưng rời đi của Cố Tích Tước, trên mặt phảng phất một tia ảm đạm đau thương, bất đăc dĩ khóe miệng giật giật, có chút buồn bã, còn có chút lưu luyến.
Quay đầu thoáng nhìn lên chậu hoa tươi trên bệ cửa sổ nơi hành lang bệnh viện, cánh hoa cô đơn, vẹn vẹn như thế, trong phút chốc …
Cố Tích Tước trở lại trong nước, sau khi máy bay hạ cánh liền đến thẳng khoa phụ sản của bệnh viện, dọc theo đường đi bác sĩ nơi đó lại gọi cho hắn nhiều cuộc điện thoại, chắc là đứa bé kia đã muốn giữ không được.
Không ngoài ý muốn, tại cửa phòng bệnh hắn nhìn thấy Cố Tích Triêu.
Không biết vì cái gì, Cố Tích Tước tại thời khắc này rõ ràng thật là bình tĩnh, nếu đặt vào trước kia thì cơ hồ là không dám tưởng tượng. Hắn và Cố Tích Triêu từ nhỏ đã đối lập, cái gì đều tranh cho đến ngươi chết ta sống mới thôi nhưng là bây giờ hắn ngay cả cùng hắn nói một câu cũng không đủ khí lực mà nói.
Trong phòng bệnh, Nhu Nhi vẫn là tinh thần hoảng hốt như cũ, đứa con đáng thương cũng từ sau khi sinh ra không được ôm lấy một cái.
Bác sĩ sau khi nhìn thấy Cố Tích Tước, thở phào nhẹ nhõm “Anh Cố, anh đã tới. Thật xin lỗi, tình huống đứa bé ngày càng nghiêm trọng… cái kia… anh ôm cô bé đi cho mẹ nó nhìn một chút đi…tóm lại là huyết nhục chí thân…”
“Được.” Vẻ mặt Cố Tích Tước không chút thay đổi,gật đầu nhẹ một cái.
Y tá rất nhanh từ phòng ấm đem cô bé ôm tới, thời điểm Cố Tích Tước tiếp nhận con gái đều là hai tay run rẩy, đứa bé này thật sự ất nhỏ so với thời điểm Doãn Ngân sinh ra còn nhỏ hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, có chút tái nhợt, giống như bộ dạng thiếu máu…
Y tá giúp hắn mở cửa phòng bệnh của Giản Y Nhu, hết lần này đến lần khác dặn dò “Phải cận thận, không cần phải kích thích cô ấy.”
“Được.” Cố Tích Tước nhẹ nhàng gõ cửa, ôm con gái đi vào, lại không nghĩ Cố Tích Triêu cũng sẽ đi vào.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, Cố Tích Tước không nói gì, Cố Tích Triêu cùng Nhu Nhi cuối cùng vẫn là một hồi vợ chồng, đến nhìn cô ấy một chút cũng là bình thường.
“Nhu Nhi… Nhu Nhi…” Cố Tích Tước nhẹ nhàng kêu Giản Y Nhu, cố gắng từ ánh mắt mê man của cô mà kéo cô trở về hiện tại.
Giản Y Nhu từ từ quay đầu, trừng mắt nhìn “Anh là đang gọi tôi sao?”
“ĐÚng vậy, là anh đang gọi em, em là Nhu Nhi.”
Giản Y Nhu lắc đầu, vẻ mặt có chút mê man “Tôi không phải là Nhu Nhi, tôi là Y Tâm… Tôi là Y Tâm… tôi là Y Tâm…”
Tâm Cố Tích Tước chìm xuống, ánh mắt liếc về Cố Tích Triêu, hai mắt của hắn thấy được một sự trầm trọng mặc dù chỉ là một giây ngắn ngủi.
“Nhu Nhi, em xem đứa bé này một chút… nó là con gái của em…” Cố Tích Tước thấy trạng thái Giản Y Nhu coi như đã vững vàng, đem con gái hướng trước mặt cô chạm một chút.
“Con gái của tôi?” Giản Y Nhu rất mờ mịt, chỉ vào cái mũi của mình, bộ dạng không tin tưởng.
Cố Tích Tước kiên nhẫn an ủi cô “Đúng vậy, đây là con gái của em… em xem con một chút…”
Vẻ mặt Giản Y Nhu rất kỳ quái, cúi đầu nhìn con gái trong ngực mình, lắc đầu “Nó không phải là con của tôi.. bộ dạng một chút cũng không giống tôi a…”
Cố Tích Tước hơi ngẩn ra, xác thực đứa nhỏ này bộ dạng không giống với Giản Y Nhu.
Giản Y Nhu nhìn Cố Tích Tước, si ngốc nở nụ cười “Đứa nhỏ này lớn lên giống anh a, con mắt giống như…”
Cô đứng lên xoay quanh nhìn Cố Tích Tước, một cái ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy Cố Tích Triêu đứng ở cửa phòng bệnh, bất chợt rùng mình một cái..
“kỳ quái, như thế nào hai người các anh bộ dạng giống nhau như vậy a, đứa bé này lớn lên cũng rất giống hắn a. Đây rút cuộc là như thế nào?”
/128
|