Không biết vì cái gì, Tịch Hải Đường cảm giác tâm mình đột nhiên khẽ rút đau, thoáng cái liền nghĩ đến bảy năm trước hắn là như thế nào mà lúc say rượu thâm tình luyến ái kêu tên Nhu Nhi, hô hấp trở nên có chút mất tự nhiên.
“Nhu Nhi… buông tay.” Cố Tích Tước đưa tay muốn kéo đôi tay đang quấn trên eo mình ra, vừa nhấc con mắt liền nhìn thấy Hải Đường ở đầu kia của hành lang, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
“Hải Đường…”
Nghe được hắn gọi mình, Tịch Hải Đường phút chốc run lên, vô ý thức liền muốn chạy trốn. Cô không muốn nhìn thấy, cô thật sự là bất ngờ bắt gặp mà thôi.
“Anh Tước, anh không cần đi, em thực sự rất sợ hãi, cục cưng trong bụng cũng rất sợ hãi… anh cùng chúng ta…” Nhu Nhi ôm chặt lấy hắn không buông tay, tiêu điều lạnh lẽo thương xót thỉnh cầu đến điềm đạm đáng yêu.
“Nhu Nhi, em đừng như vậy.” Cố Tích Tước khẽ tăng lực nơi bàn tay, muốn đẩy cô ra.
“Anh Tước, anh có phải hay không đã không còn thương em nữa, anh đang trách em lựa chọn anh ấy sao? Anh từ trước đến nay sẽ không tự tuyệt em, anh nói đi có phải anh không còn thương em nữa không?” Giản Y Nhu tựa như đứa bé tùy hướng bình thường, theo sát không ngừng nghỉ.
Cố Tích Tước trên trán gân xanh nhảy lên “Nhu Nhi, em là chị dâu của anh.”
“Vậy thì thế nào? Anh vẫn là Cố Tích Tước của em mà.”
“Không, không phải, tôi hiện tại đã là chồng của người khác rồi.” Cố Tích Tước dùng sức đẩy Giản Y Nhu ra, xoay người đi về phía Tịch Hải Đường.
“Hải Đường… không cần đi…” Chỗ rẽ cầu thang, Cố Tích Tước kịp đuổi theo cô, giữ chặt tay cô trong nháy mắt phát giác đầu ngón tay của cô lạnh buốt “Hải Đường, em không nên hiểu lầm…”
“Tôi không có hiểu lầm gì cả.” Cô không cần hiểu lầm, cô so với bất luận kẻ nào đều biết được hắn yêu Nhu Nhi nhiều như thế nào.
Tịch Hải Đường cảm giác mình quá mệt mỏi rồi, bởi vì Nhu Nhi cô đã bỏ ra cái giá quá cao, thật vất vả mấy ngày này mới bĩnh tĩnh lại được nhưng Nhu Nhi lại như dùng một loại phương thức khác mà xuất hiện trước mặt cô, cô thực sự cảm thấy vận mệnh có lẽ quá đùa bỡn cô rồi chăng, mà cô cũng không tranh cái này làm chi, cô không muốn lại làm cho chính mình đau khổ.
Ngước mắt, Tịch Hải Đường nhìn về phía Cố Tích Tước, nhàn nhạt nói “Anh không cần đối với tôi giải thích cái gì cả, tôi chỉ là tới chỗ này thăm chị Phương thôi. Tôi không biết Nhu Nhi đang ở đây mà cũng không biết anh sẽ tới… Thực xin lỗi, quấy rầy rồi.”
“Hải Đường, em đang nói cái gì vậy. Cái gì mà quấy rầy hay không, anh cùng cô ấy không phải chuyện kia như em nghĩ.”
“Có phải hay không đều cùng tôi không có vấn đề gì cả.” Cô mặt không chút thay đổi đem tay của mình từ lòng bàn tay hắn rút về.
Tâm Cố Tích Tước như chìm xuống, hắn nhìn ra sắc mặt của cô có chút tái nhợt, nhịn không được có chút đau lòng “Em không sao chứ?”
“Không có việc gì, tôi chỉ là… có chút ngoài ý muốn. Thật sự là không có gì.”
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt cho hắn xe, cố gắng hướng hắn chứng minh mình thật sự rất tốt, xoay người muốn đi gấp.
Không ngờ, Nhu Nhi đột nhiên thống khổ khóc lớn…
“A… anh Tước…. cứu em… em đau bụng quá…”
Cố Tích Tước vội vàng chạy tới, vịn lấy tay Giản Y Nhu, mà tay của cô ta nắm chặt tay của hắn, sắc mặt trắng bệch.
“Anh Tước…. bụng của em đau úa… có phải hay không cục cưng cũng muốn sinh non sao? Không… không được… bác sĩ nói cục cưng còn chưa đủ tháng, sinh quá sớm sẽ gặp nguy hiểm… a… đau quá… em đau quá…”
Tịch Hải Đường nghe tiếng kêu thống khổ vạn phần của Giản Y Nhu làm cho kinh sợ, tiếng lòng run lên bần bật, giống như thấy được chính mình trước đây. Khi cô mang thai cũng trải qua loại tình huống như vậy. Rất đáng sợ.
Bác sĩ cùng các y ta đến kịp thời, đem Giản Y Nhu vào phòng cấp cứ, Tịch Hải Đường không thể bước thêm bước nào nữa, đứng chết lặng nơi đó.
Cố Tích Tước cũng là vẻ mặt tiều tụy, giống như là lẩm bẩm tự nói cũng như đang nói với cô “Anh không biết Cố Tích Triêu đã làm gì với Nhu Nhi, cô ấy trước kia không phải như thế, mặc dù cũng sẽ tùy hướng cũng rất bám người nhưng không phải như bây giờ…. cô ấy bây giờ cùng với Giản Y Nhu trước kia là hai người khác nhau hoàn toàn.”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi, cô cũng cảm tháy có chút kỳ quái, Nhu Nhi cho cô cảm giác có gì đó không đúng, tinh thần của cô ấy tựa hồ không tốt lắm, mặc dù nói phụ nữ có thai thì cảm xúc sẽ không ổn định nhưng là Nhu Nhi cứ khoa trương như vậy thật sự có điểm khác thường.
“Còn không tìm được Cố Tích Triêu sao?”
“Không có. Hắn có chủ tâm trốn đi, không phải là dễ dàng như vậy mà tìm được hắn.”
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, vẻ mặt trầm xuống nhìn Cố Tích Tước “Anh Cố, tình hình cô Giản ngày càng kém, thai nhi trong bụng cô ấy phát triển thực sự không tốt, so với thai nhi bình thường đã nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa thể chất của cô ấy quá yếu không thích hợp cho việc mang thai, huống chi là thai nhi đang có vấn đề… Anh Cố, chồng của cô Giản khi nào có thể tới, nếu như hắn đồng ý ký tên, tôi đề nghị bọn họ bỏ đứa bé đi là cách tốt nhất, có thể làm phẫu thuật phá thai… Nói thật cho dù đứa bé được sinh ra cũng chưa chắc sẽ khỏe mạnh.”
Mi tâm Cố Tích Tước xiết chặt “Tình trạng cô ấy bây giờ như thế nào, hi vọng giữ được đứa bé có lớn hay không?”
“Tạm thời còn có thể nhưng là cảm xúc của cô Giản cực kỳ không ổn định, cô ấy nếu cứ hành hạ mình như vậy nữa thì thân thể của cô ấy cũng sẽ không chịu nổi nữa, thì càng đừng đề cập gì đến chuyện đứa bé.”
“Bác sĩ, xin người làm hết sức mà thôi.”
“Đó là đương nhiên. Anh Cố, tôi phát hiện cô Giản thường xuyên ngồi ngẩn người, sau đó đột nhiên trong một thời điểm nhất định nào đó thì tâm tình lại trở nên kích động. Anh Cố, cô Giản tựa hồ ở nơi này chỉ biết một mình anh, nếu thật có khả năng hi vọng anh có thể chiếu cố cô ấy nhiều một chút, nói chuyện cùng cô ấy, không làm cho cô ấy nghĩ ngợi lung tung, tận lực tránh cho tình huống như vừa nãy phát sinh nữa.”
“Được, tôi đã hiểu rõ.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, ghé mắt nhìn về phía Tịch Hải Đường, bả vai thẳng tắp khẽ rủ xuống, thì ra là có một số việc thật là có tâm mà vô lực.
“Hải Đường… anh hiện phải ở lại đây…” Trong giọng điệu của hắn có phần như muốn xin lỗi.
“Ừ.” Tịch Hải Đường giống như cũ nhẹ nhàng gật gật đầu “Yên tâm đi, tôi trở về sẽ nói cho Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, nói anh còn có công việc phải làm.”
Cố Tích Tước âm thầm than thở “Hải Đường, em nghĩ vậy sao?”
“Tôi?”
“Em sẽ không để ý sao?” Hắn đưa đôi mắt nhìn cô thật sâu, cố gắng từ bên trong đôi mắt ấy tìm ra một phần của sự để ý, coi như là một chút cũng đã tốt lắm rồi.
Tịch Hải Đường nâng con mắt lên, con mắt cũng không chớp lấy một cía mà ngưng mắt nhìn Cố Tích Tước, mà ánh mắt của hắn cũng sít sao khóa cô lại, bốn mắt nhìn nhau, bên trong mỗi ánh mắt chứa đựng hình bóng đối phương nhưng lại không lời nào để nói.
Cô hít một hơi thật sâu cắn chặt môi chậm rãi buông ta “Tôi để ý. Tôi chưa từng có để ý qua một người sâu sắc giống như Nhu Nhi, mỗi khi nghe được cái tên đó lòng của tôi đều như có ngàn kim châm vào, coi như là lần trước tôi với anh cùng đi xem cô ấy thì tôi không biết cô ấy là ai cả dưới tình huống như vậy. Tôi còn theo bản năng nói rằng trong lòng còn có khúc mắc, khi đó tôi cho là thần kinh của mình quá nhạy cảm mà bây giờ thì tôi biết rồi. Tôi càng thêm không có cách nào không ngại được nữa rồi, tôi không phải là thánh nhân, tôi không có biện pháp côi cô ấy như là một người xa lạ được, đương nhiên là tôi không thể làm gì được rồi. Đối với tôi mà nói, anh là một thanh đao thì cô ta chính là lưỡi đao của thanh đao ấy.”
Tâm Cố Tích Tước run rẩy lên “Hải Đường, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Ngoại trừ nói xin lỗi, hắn còn có thể nói cái gì đây?
Tịch Hải Đường nhàn nhạt lắc đầu “Không nên nói nữa, tôi nghĩ sẽ rời đi.”
Nét mặt của hắn hết sức thống khổ, tim như bị đao cắt “Hải Đường, tình cảm của anh đối với Nhu Nhi một lời khó nói hết, nhưng anh không thể bỏ mặc cô ấy, năm đó…”
“Tôi không muốn biết.” Cô cắt đứt lời của hắn, hai tay rũ xuống bên người nắm chặt thành quyền “Tôi đối với chuyện của các người không có hứng thú, vĩnh viễn cùng không muốn biết. Tôi phải đi.”
Phòng 206 của Phương Tú Quyên.
“Hải Đường, sắc mặt của em như thế nào lại không được tốt vậy?”
“A.. có sao?” Tịch Hải Đường giống như không được tự nhiên sờ sờ mặt của mình, ánh mắt hơi có ý né tránh.
Phương Tú Quyên gặp bộ dạng này của cô nhịn không được có chút đau lòng “Hải Đường, em có phải hay không làm việc quá mệt mỏi sao? Đừng liều mạng quá, một mình làm hai phần việc là quá cực khổ.”
“Không có chuyện gì, em có thể ứng phó được mà.” Tịch Hải Đường kiên định nói, mặc dù Cố Tích Tước đã đưa cho cô mấy thẻ vàng vô hạn ngạch nhưng cô không muốn dùng tiền của hắn, tuyệt đối sẽ không.
Lâm Linh không rõ chuyện gì, nửa nghiêm túc nửa cười giỡn đề nghị “Chị Hải Đường, chị dứt khoát tìm đàn ông mà gả đi, phiếu cơm dài hạn thật tốt nha.”
Sắc mặt Tịch Hải Đường cứng đờ, nhìn nhìn ngón tay áp út của mình, trên đó mặc dù không có nhẫn kết hôn nhưng cô đã là người kết hôn rồi.
Cô cùng Cố Tích Tước không có tổ chức hôn lễ, chuyện kết hôn của bọn họ cũng chỉ có vài người biết, chuyện tình này có được xem là ẩn cưới hay không đây. Tịch Hải Đường có chút tự giễu khi nghĩ tới.
Phương Tú Quyên là một trong số ít người biết được chuyện này, từ lâu trước cô đã nhìn ra Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước có cái gì đó không thích hợp mà trước đây không lâu Hải Đường mang theo hai đứa bé đến thăm cô, cô liền nhận ra Doãn Ngân, hỏi kỹ mới biết được Hải Đường cùng Cố Tích Tước rõ ràng là đã đăng ký kết hôn. Mặc dù Hải Đường chưa nói chuyện nảy rút cuộc là thế nào nhưng khi nhìn hai đứa trẻ đã lớn như vậy, tất cả cũng không khó gì mà suy đoán, chỉ là cô thật sự không thể nghĩ được giữa Hải Đường cùng Cố Tích Tước lại có sự ràng buộc sâu như vậy.
Gặp Lâm Linh nói như vậy khi Hải Đường đang không có lòng dạ nào khiến cô lâm vào lúng túng, Phương Tú Quyên vội vàng thay đổi đề tài “Đầu năm nay đàn ông đều không đáng tin cậy, em xem chị không phải ví dụ sao, chẳng phải bị dạy dỗ thê thảm đầy rồi đây sao. Phụ nữ có thể dựa vào chính mình là tốt nhất, Hải Đường nếu có thể làm như vậy hơn nữa em còn trẻ đương nhiên muốn hướng toàn lực cho sự nghiệp. Lâm Linh, em nói có đúng hay không.”
“A, cũng đúng nha.” Lâm Linh rút cuộc vẫn là người trẻ tuổi, tính tình lại cởi mở, rất nhanh đã bỏ qua mọi thứ.
“Nói đúng a, phụ nữ độc lập kinh tế, độc lập sự nghiệp mới tốt.” Phương Tú Quyên theo cái đề tài này mà nói thê, đột nhiên như nhớ tới cái gì vội vàng từ bên trong chiếc tủ đầu giường lấy ra một thiệp thư mời màu vàng chữ đỏ “Đúng rồi, cái trận đấu trong “Ước hẹn nắm tay” này chị không thể tham gia được, Hải Đường em tham gia đi.
Hải Đường cùng Lâm Linh đều ngẩn ra “Ước hẹn nắm tay.”
Ước hẹn nắm tay, là cuộc hội ngộ của những nhân vật nổi tiếng trong giới thiết kế đá quý trên khắp thế giợi, giống như giải Kim Tượng của Hồng Kông vậy, địa vị những người tham gia trong cuộc thi này hết sức quan trọng. Nó đã được thừa kế từ trăm năm trước, mười năm một lần rất là đồ sộ. Những người phàm là theo ngành thiết kế trang sức đều mơ ước có thể mang theo tác phẩm của mình đi dự thi, bất kể có đoạt giải hay không chỉ cần nhận được thư mới là đã khẳng định được vị trí của mình trong giới thiết kế rồi, chỉ là một lá thư mời nhỏ bé nhưng năng lực cùng việc công nhận thực lực lại là quyền uy tối cao nhất mà người đó được hưởng.
“Chị Phương, ‘Ước hẹn nắm tay’ 10 năm mới tổ chức một lần, chị không đi thì sẽ rất đáng tiếc.”
“Tiếc nuối cũng không có cách nào cả, ngày sinh dự tính của chị cũng sắp đến, làm sao có thời giờ cùng tinh lực để thiết kế tác phẩm được? Hải Đường, chị đem cơ hội này cho em, em thử một chút đi.”
“Nhưng là người ta muốn mời chị mà..”
“Không sao đâu, chị làm trong ngành này cũng đã hơn 20 năm rồi, không có ít người biết đến chị. Chị sẽ nói với bọn họ rằng tình huống của chị không thể tham gia cuộc thi cũng là bình thường mà, đem cơ hội nhường cho người mới không phải là càng tốt sao?”
“Em thực sự rất sợ.” Tịch Hải Đường còn không chắc chắn, cô đối với bản thân mình không tin được là thế nào.
“Hải Đường, em cứ yên tâm chuẩn bị tác phẩm đi, những chuyện khác giao cho chị.”
Lâm Linh cũng gật đầu liên tục “Hải Đường, chị Phương nói đúng a, cơ hội ngàn năm có một như thế này, có mấy nhà thiết kế có thể chính mình thiết kế được tác phẩm tham gia cuộc thi 10 năm mới có một lần này chứ, có người thiết kế chưa đủ 10 năm đã phải chán nản rút khỏi ngành này rồi, chị có thể ngàn vạn lần không nên lãng phí vô ích cơ hội tốt như vậy nha.”
Tịch Hải Đường âm thầm nắm chặt tay, có lẽ thật sự nên thử sức một lần.
Ban đêm, Tịch Hải Đường liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị thiết kế tác phẩm.
Hai đứa bé đều đã ngủ, công việc của cô mới có thể bắt đầu.
Mở máy tính lên, Tịch Hải Đường lên mạng sưu tầm tư liệu có liên quan đến “Ước hẹn nắm tay”, những lần tổ chức đều là tiến hành trao giải thưởng vào cuối tháng ba mà tất cả người dự thi nhất định phải giao tác phẩm trước tháng ba cho nên hiện tại có chỉ còn thời gian hơn một tháng mà thôi.
Mở ra websites chuyên đề, trên trang chủ hiện ra chính là tác phẩm vô địch của lần tổ chức trước, trải qua mười năm, trải qua thời gian lâu như vậy không suy biến, người thiết kế ký tên – Tiêu Mục Viễn.
Tịch Hải Đường kìm lòng không được khóe môi khẽ nhếch lên, mười năm trước học trưởng tìm cô đi ra bờ đá san hô ngầm ở bở biển để làm ngoại cảnh. Cô bị hù dọa gần chết, sợ mình biểu hiện không lưu loát, không có cách nào thể hiện ra linh hồn trong tác phẩm của hắn, nhưng không nghĩ tới thật sự lại thành công. Hứa dựa vào tác phẩm đoạt giải nhát kia, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt giải nhất của “Ước hẹn nắm tay”, từ đó trở thành truyền kỳ trong giới thiết kế đá quý.
Mười năm a, chỉ chớp mắt đã qua 10 năm.
Nhẹ nhàng cảm khái, Tịch Hải Đường hơi có chút thất thần thế cho nên không có thể kịp thời phát hiện Cố Tích Tước đã mở cửa vào nhà lúc nào, cho đến khi tiếng bước chân của hắn truyền tới cửa phòng của cô, cô mới bỗng nhiên kinh sợ.
“A… anh không phải nói đêm nay muốn ở lại bệnh viện sao, tại sao lại đột nhiên đến đây.”
“Anh…”Mới mở miệng, ánh mắt Cố Tích Tước lơ đãng ngước mắt liền nhìn thấy máy tính của cô, hình ảnh dừng lại nơi chữ ký của Tiêu Mục Viễn.
“Nhu Nhi… buông tay.” Cố Tích Tước đưa tay muốn kéo đôi tay đang quấn trên eo mình ra, vừa nhấc con mắt liền nhìn thấy Hải Đường ở đầu kia của hành lang, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
“Hải Đường…”
Nghe được hắn gọi mình, Tịch Hải Đường phút chốc run lên, vô ý thức liền muốn chạy trốn. Cô không muốn nhìn thấy, cô thật sự là bất ngờ bắt gặp mà thôi.
“Anh Tước, anh không cần đi, em thực sự rất sợ hãi, cục cưng trong bụng cũng rất sợ hãi… anh cùng chúng ta…” Nhu Nhi ôm chặt lấy hắn không buông tay, tiêu điều lạnh lẽo thương xót thỉnh cầu đến điềm đạm đáng yêu.
“Nhu Nhi, em đừng như vậy.” Cố Tích Tước khẽ tăng lực nơi bàn tay, muốn đẩy cô ra.
“Anh Tước, anh có phải hay không đã không còn thương em nữa, anh đang trách em lựa chọn anh ấy sao? Anh từ trước đến nay sẽ không tự tuyệt em, anh nói đi có phải anh không còn thương em nữa không?” Giản Y Nhu tựa như đứa bé tùy hướng bình thường, theo sát không ngừng nghỉ.
Cố Tích Tước trên trán gân xanh nhảy lên “Nhu Nhi, em là chị dâu của anh.”
“Vậy thì thế nào? Anh vẫn là Cố Tích Tước của em mà.”
“Không, không phải, tôi hiện tại đã là chồng của người khác rồi.” Cố Tích Tước dùng sức đẩy Giản Y Nhu ra, xoay người đi về phía Tịch Hải Đường.
“Hải Đường… không cần đi…” Chỗ rẽ cầu thang, Cố Tích Tước kịp đuổi theo cô, giữ chặt tay cô trong nháy mắt phát giác đầu ngón tay của cô lạnh buốt “Hải Đường, em không nên hiểu lầm…”
“Tôi không có hiểu lầm gì cả.” Cô không cần hiểu lầm, cô so với bất luận kẻ nào đều biết được hắn yêu Nhu Nhi nhiều như thế nào.
Tịch Hải Đường cảm giác mình quá mệt mỏi rồi, bởi vì Nhu Nhi cô đã bỏ ra cái giá quá cao, thật vất vả mấy ngày này mới bĩnh tĩnh lại được nhưng Nhu Nhi lại như dùng một loại phương thức khác mà xuất hiện trước mặt cô, cô thực sự cảm thấy vận mệnh có lẽ quá đùa bỡn cô rồi chăng, mà cô cũng không tranh cái này làm chi, cô không muốn lại làm cho chính mình đau khổ.
Ngước mắt, Tịch Hải Đường nhìn về phía Cố Tích Tước, nhàn nhạt nói “Anh không cần đối với tôi giải thích cái gì cả, tôi chỉ là tới chỗ này thăm chị Phương thôi. Tôi không biết Nhu Nhi đang ở đây mà cũng không biết anh sẽ tới… Thực xin lỗi, quấy rầy rồi.”
“Hải Đường, em đang nói cái gì vậy. Cái gì mà quấy rầy hay không, anh cùng cô ấy không phải chuyện kia như em nghĩ.”
“Có phải hay không đều cùng tôi không có vấn đề gì cả.” Cô mặt không chút thay đổi đem tay của mình từ lòng bàn tay hắn rút về.
Tâm Cố Tích Tước như chìm xuống, hắn nhìn ra sắc mặt của cô có chút tái nhợt, nhịn không được có chút đau lòng “Em không sao chứ?”
“Không có việc gì, tôi chỉ là… có chút ngoài ý muốn. Thật sự là không có gì.”
Cô cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt cho hắn xe, cố gắng hướng hắn chứng minh mình thật sự rất tốt, xoay người muốn đi gấp.
Không ngờ, Nhu Nhi đột nhiên thống khổ khóc lớn…
“A… anh Tước…. cứu em… em đau bụng quá…”
Cố Tích Tước vội vàng chạy tới, vịn lấy tay Giản Y Nhu, mà tay của cô ta nắm chặt tay của hắn, sắc mặt trắng bệch.
“Anh Tước…. bụng của em đau úa… có phải hay không cục cưng cũng muốn sinh non sao? Không… không được… bác sĩ nói cục cưng còn chưa đủ tháng, sinh quá sớm sẽ gặp nguy hiểm… a… đau quá… em đau quá…”
Tịch Hải Đường nghe tiếng kêu thống khổ vạn phần của Giản Y Nhu làm cho kinh sợ, tiếng lòng run lên bần bật, giống như thấy được chính mình trước đây. Khi cô mang thai cũng trải qua loại tình huống như vậy. Rất đáng sợ.
Bác sĩ cùng các y ta đến kịp thời, đem Giản Y Nhu vào phòng cấp cứ, Tịch Hải Đường không thể bước thêm bước nào nữa, đứng chết lặng nơi đó.
Cố Tích Tước cũng là vẻ mặt tiều tụy, giống như là lẩm bẩm tự nói cũng như đang nói với cô “Anh không biết Cố Tích Triêu đã làm gì với Nhu Nhi, cô ấy trước kia không phải như thế, mặc dù cũng sẽ tùy hướng cũng rất bám người nhưng không phải như bây giờ…. cô ấy bây giờ cùng với Giản Y Nhu trước kia là hai người khác nhau hoàn toàn.”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi, cô cũng cảm tháy có chút kỳ quái, Nhu Nhi cho cô cảm giác có gì đó không đúng, tinh thần của cô ấy tựa hồ không tốt lắm, mặc dù nói phụ nữ có thai thì cảm xúc sẽ không ổn định nhưng là Nhu Nhi cứ khoa trương như vậy thật sự có điểm khác thường.
“Còn không tìm được Cố Tích Triêu sao?”
“Không có. Hắn có chủ tâm trốn đi, không phải là dễ dàng như vậy mà tìm được hắn.”
Bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, vẻ mặt trầm xuống nhìn Cố Tích Tước “Anh Cố, tình hình cô Giản ngày càng kém, thai nhi trong bụng cô ấy phát triển thực sự không tốt, so với thai nhi bình thường đã nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa thể chất của cô ấy quá yếu không thích hợp cho việc mang thai, huống chi là thai nhi đang có vấn đề… Anh Cố, chồng của cô Giản khi nào có thể tới, nếu như hắn đồng ý ký tên, tôi đề nghị bọn họ bỏ đứa bé đi là cách tốt nhất, có thể làm phẫu thuật phá thai… Nói thật cho dù đứa bé được sinh ra cũng chưa chắc sẽ khỏe mạnh.”
Mi tâm Cố Tích Tước xiết chặt “Tình trạng cô ấy bây giờ như thế nào, hi vọng giữ được đứa bé có lớn hay không?”
“Tạm thời còn có thể nhưng là cảm xúc của cô Giản cực kỳ không ổn định, cô ấy nếu cứ hành hạ mình như vậy nữa thì thân thể của cô ấy cũng sẽ không chịu nổi nữa, thì càng đừng đề cập gì đến chuyện đứa bé.”
“Bác sĩ, xin người làm hết sức mà thôi.”
“Đó là đương nhiên. Anh Cố, tôi phát hiện cô Giản thường xuyên ngồi ngẩn người, sau đó đột nhiên trong một thời điểm nhất định nào đó thì tâm tình lại trở nên kích động. Anh Cố, cô Giản tựa hồ ở nơi này chỉ biết một mình anh, nếu thật có khả năng hi vọng anh có thể chiếu cố cô ấy nhiều một chút, nói chuyện cùng cô ấy, không làm cho cô ấy nghĩ ngợi lung tung, tận lực tránh cho tình huống như vừa nãy phát sinh nữa.”
“Được, tôi đã hiểu rõ.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, ghé mắt nhìn về phía Tịch Hải Đường, bả vai thẳng tắp khẽ rủ xuống, thì ra là có một số việc thật là có tâm mà vô lực.
“Hải Đường… anh hiện phải ở lại đây…” Trong giọng điệu của hắn có phần như muốn xin lỗi.
“Ừ.” Tịch Hải Đường giống như cũ nhẹ nhàng gật gật đầu “Yên tâm đi, tôi trở về sẽ nói cho Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, nói anh còn có công việc phải làm.”
Cố Tích Tước âm thầm than thở “Hải Đường, em nghĩ vậy sao?”
“Tôi?”
“Em sẽ không để ý sao?” Hắn đưa đôi mắt nhìn cô thật sâu, cố gắng từ bên trong đôi mắt ấy tìm ra một phần của sự để ý, coi như là một chút cũng đã tốt lắm rồi.
Tịch Hải Đường nâng con mắt lên, con mắt cũng không chớp lấy một cía mà ngưng mắt nhìn Cố Tích Tước, mà ánh mắt của hắn cũng sít sao khóa cô lại, bốn mắt nhìn nhau, bên trong mỗi ánh mắt chứa đựng hình bóng đối phương nhưng lại không lời nào để nói.
Cô hít một hơi thật sâu cắn chặt môi chậm rãi buông ta “Tôi để ý. Tôi chưa từng có để ý qua một người sâu sắc giống như Nhu Nhi, mỗi khi nghe được cái tên đó lòng của tôi đều như có ngàn kim châm vào, coi như là lần trước tôi với anh cùng đi xem cô ấy thì tôi không biết cô ấy là ai cả dưới tình huống như vậy. Tôi còn theo bản năng nói rằng trong lòng còn có khúc mắc, khi đó tôi cho là thần kinh của mình quá nhạy cảm mà bây giờ thì tôi biết rồi. Tôi càng thêm không có cách nào không ngại được nữa rồi, tôi không phải là thánh nhân, tôi không có biện pháp côi cô ấy như là một người xa lạ được, đương nhiên là tôi không thể làm gì được rồi. Đối với tôi mà nói, anh là một thanh đao thì cô ta chính là lưỡi đao của thanh đao ấy.”
Tâm Cố Tích Tước run rẩy lên “Hải Đường, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Ngoại trừ nói xin lỗi, hắn còn có thể nói cái gì đây?
Tịch Hải Đường nhàn nhạt lắc đầu “Không nên nói nữa, tôi nghĩ sẽ rời đi.”
Nét mặt của hắn hết sức thống khổ, tim như bị đao cắt “Hải Đường, tình cảm của anh đối với Nhu Nhi một lời khó nói hết, nhưng anh không thể bỏ mặc cô ấy, năm đó…”
“Tôi không muốn biết.” Cô cắt đứt lời của hắn, hai tay rũ xuống bên người nắm chặt thành quyền “Tôi đối với chuyện của các người không có hứng thú, vĩnh viễn cùng không muốn biết. Tôi phải đi.”
Phòng 206 của Phương Tú Quyên.
“Hải Đường, sắc mặt của em như thế nào lại không được tốt vậy?”
“A.. có sao?” Tịch Hải Đường giống như không được tự nhiên sờ sờ mặt của mình, ánh mắt hơi có ý né tránh.
Phương Tú Quyên gặp bộ dạng này của cô nhịn không được có chút đau lòng “Hải Đường, em có phải hay không làm việc quá mệt mỏi sao? Đừng liều mạng quá, một mình làm hai phần việc là quá cực khổ.”
“Không có chuyện gì, em có thể ứng phó được mà.” Tịch Hải Đường kiên định nói, mặc dù Cố Tích Tước đã đưa cho cô mấy thẻ vàng vô hạn ngạch nhưng cô không muốn dùng tiền của hắn, tuyệt đối sẽ không.
Lâm Linh không rõ chuyện gì, nửa nghiêm túc nửa cười giỡn đề nghị “Chị Hải Đường, chị dứt khoát tìm đàn ông mà gả đi, phiếu cơm dài hạn thật tốt nha.”
Sắc mặt Tịch Hải Đường cứng đờ, nhìn nhìn ngón tay áp út của mình, trên đó mặc dù không có nhẫn kết hôn nhưng cô đã là người kết hôn rồi.
Cô cùng Cố Tích Tước không có tổ chức hôn lễ, chuyện kết hôn của bọn họ cũng chỉ có vài người biết, chuyện tình này có được xem là ẩn cưới hay không đây. Tịch Hải Đường có chút tự giễu khi nghĩ tới.
Phương Tú Quyên là một trong số ít người biết được chuyện này, từ lâu trước cô đã nhìn ra Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước có cái gì đó không thích hợp mà trước đây không lâu Hải Đường mang theo hai đứa bé đến thăm cô, cô liền nhận ra Doãn Ngân, hỏi kỹ mới biết được Hải Đường cùng Cố Tích Tước rõ ràng là đã đăng ký kết hôn. Mặc dù Hải Đường chưa nói chuyện nảy rút cuộc là thế nào nhưng khi nhìn hai đứa trẻ đã lớn như vậy, tất cả cũng không khó gì mà suy đoán, chỉ là cô thật sự không thể nghĩ được giữa Hải Đường cùng Cố Tích Tước lại có sự ràng buộc sâu như vậy.
Gặp Lâm Linh nói như vậy khi Hải Đường đang không có lòng dạ nào khiến cô lâm vào lúng túng, Phương Tú Quyên vội vàng thay đổi đề tài “Đầu năm nay đàn ông đều không đáng tin cậy, em xem chị không phải ví dụ sao, chẳng phải bị dạy dỗ thê thảm đầy rồi đây sao. Phụ nữ có thể dựa vào chính mình là tốt nhất, Hải Đường nếu có thể làm như vậy hơn nữa em còn trẻ đương nhiên muốn hướng toàn lực cho sự nghiệp. Lâm Linh, em nói có đúng hay không.”
“A, cũng đúng nha.” Lâm Linh rút cuộc vẫn là người trẻ tuổi, tính tình lại cởi mở, rất nhanh đã bỏ qua mọi thứ.
“Nói đúng a, phụ nữ độc lập kinh tế, độc lập sự nghiệp mới tốt.” Phương Tú Quyên theo cái đề tài này mà nói thê, đột nhiên như nhớ tới cái gì vội vàng từ bên trong chiếc tủ đầu giường lấy ra một thiệp thư mời màu vàng chữ đỏ “Đúng rồi, cái trận đấu trong “Ước hẹn nắm tay” này chị không thể tham gia được, Hải Đường em tham gia đi.
Hải Đường cùng Lâm Linh đều ngẩn ra “Ước hẹn nắm tay.”
Ước hẹn nắm tay, là cuộc hội ngộ của những nhân vật nổi tiếng trong giới thiết kế đá quý trên khắp thế giợi, giống như giải Kim Tượng của Hồng Kông vậy, địa vị những người tham gia trong cuộc thi này hết sức quan trọng. Nó đã được thừa kế từ trăm năm trước, mười năm một lần rất là đồ sộ. Những người phàm là theo ngành thiết kế trang sức đều mơ ước có thể mang theo tác phẩm của mình đi dự thi, bất kể có đoạt giải hay không chỉ cần nhận được thư mới là đã khẳng định được vị trí của mình trong giới thiết kế rồi, chỉ là một lá thư mời nhỏ bé nhưng năng lực cùng việc công nhận thực lực lại là quyền uy tối cao nhất mà người đó được hưởng.
“Chị Phương, ‘Ước hẹn nắm tay’ 10 năm mới tổ chức một lần, chị không đi thì sẽ rất đáng tiếc.”
“Tiếc nuối cũng không có cách nào cả, ngày sinh dự tính của chị cũng sắp đến, làm sao có thời giờ cùng tinh lực để thiết kế tác phẩm được? Hải Đường, chị đem cơ hội này cho em, em thử một chút đi.”
“Nhưng là người ta muốn mời chị mà..”
“Không sao đâu, chị làm trong ngành này cũng đã hơn 20 năm rồi, không có ít người biết đến chị. Chị sẽ nói với bọn họ rằng tình huống của chị không thể tham gia cuộc thi cũng là bình thường mà, đem cơ hội nhường cho người mới không phải là càng tốt sao?”
“Em thực sự rất sợ.” Tịch Hải Đường còn không chắc chắn, cô đối với bản thân mình không tin được là thế nào.
“Hải Đường, em cứ yên tâm chuẩn bị tác phẩm đi, những chuyện khác giao cho chị.”
Lâm Linh cũng gật đầu liên tục “Hải Đường, chị Phương nói đúng a, cơ hội ngàn năm có một như thế này, có mấy nhà thiết kế có thể chính mình thiết kế được tác phẩm tham gia cuộc thi 10 năm mới có một lần này chứ, có người thiết kế chưa đủ 10 năm đã phải chán nản rút khỏi ngành này rồi, chị có thể ngàn vạn lần không nên lãng phí vô ích cơ hội tốt như vậy nha.”
Tịch Hải Đường âm thầm nắm chặt tay, có lẽ thật sự nên thử sức một lần.
Ban đêm, Tịch Hải Đường liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị thiết kế tác phẩm.
Hai đứa bé đều đã ngủ, công việc của cô mới có thể bắt đầu.
Mở máy tính lên, Tịch Hải Đường lên mạng sưu tầm tư liệu có liên quan đến “Ước hẹn nắm tay”, những lần tổ chức đều là tiến hành trao giải thưởng vào cuối tháng ba mà tất cả người dự thi nhất định phải giao tác phẩm trước tháng ba cho nên hiện tại có chỉ còn thời gian hơn một tháng mà thôi.
Mở ra websites chuyên đề, trên trang chủ hiện ra chính là tác phẩm vô địch của lần tổ chức trước, trải qua mười năm, trải qua thời gian lâu như vậy không suy biến, người thiết kế ký tên – Tiêu Mục Viễn.
Tịch Hải Đường kìm lòng không được khóe môi khẽ nhếch lên, mười năm trước học trưởng tìm cô đi ra bờ đá san hô ngầm ở bở biển để làm ngoại cảnh. Cô bị hù dọa gần chết, sợ mình biểu hiện không lưu loát, không có cách nào thể hiện ra linh hồn trong tác phẩm của hắn, nhưng không nghĩ tới thật sự lại thành công. Hứa dựa vào tác phẩm đoạt giải nhát kia, trở thành người trẻ tuổi nhất đạt giải nhất của “Ước hẹn nắm tay”, từ đó trở thành truyền kỳ trong giới thiết kế đá quý.
Mười năm a, chỉ chớp mắt đã qua 10 năm.
Nhẹ nhàng cảm khái, Tịch Hải Đường hơi có chút thất thần thế cho nên không có thể kịp thời phát hiện Cố Tích Tước đã mở cửa vào nhà lúc nào, cho đến khi tiếng bước chân của hắn truyền tới cửa phòng của cô, cô mới bỗng nhiên kinh sợ.
“A… anh không phải nói đêm nay muốn ở lại bệnh viện sao, tại sao lại đột nhiên đến đây.”
“Anh…”Mới mở miệng, ánh mắt Cố Tích Tước lơ đãng ngước mắt liền nhìn thấy máy tính của cô, hình ảnh dừng lại nơi chữ ký của Tiêu Mục Viễn.
/128
|