Trường học.
Tiểu Thần nằm sấp trên mặt bàn nghiêm túc chăm chỉ viết thiếp thiệp mừng chúc phúc, năm mới nhanh đến, cô bé nhận được không ít quà từ bạn học, đồng nghĩa cô bé cũng cần phải đáp lễ cho họ.
Người bạn ngồi bên cạnh sinh lòng hâm mộ “Tiểu Thần, thiệp của cậu thật là xinh đẹp nha, là mua ở đâu thế?”
“Không phải là tớ mua a, là một người bác rất tốt với tớ từ Mĩ mang về cho tớ.”
“Oa, cái nhìn của bác ấy thật là tốt nha, mỗi tấm thiệp đều đẹp mắt như vậy!”
“Hì hì, bởi vì bác ấy là nhà thiết kế trang sức mà cho nên rất biết chọn đồ.” Tiểu Thần hí mắt cười cười, lại cúi đầu bắt đầu viết thiệp chúc phúc. Cái này là cô bé định đưa cho Doãn Ngân bởi vì bọn họ bây giờ ở cùng một chỗ, cô bé cũng không có bí mật nhưng là cô bé muốn cho Doãn Ngân một kinh hỉ cho nên mới len lén cầm đến trường học để viết, trong chốc lát thừa dịp trong giờ nghỉ ngơi liền đưa cho cậu ấy.
Phía ngoài hành lang ban A, Tiểu Thần cười híp mắt đem một tấm thiệp mà cô bé cho rằng là xinh đẹp nhất đưa cho Doãn Ngân “Doãn Ngân, cái này tặng cho cậu, năm mới vui vẻ.”
Doãn Ngân nhìn tấm thiệp kia, đầu tiên là giật mình, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc không thể tưởng tượng được, giống như là nhận lấy một cái gì đánh mạnh vào mặt vậy, dừng một hồi lâu cậu bé mới chậm rãi tiếp nhận. Đôi môi khẽ mấp máy, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không có thể mở miệng, chỉ là từ từ đem món quà được cất kỹ trong túi đưa ra “Tiểu Thần, cái này tặng cho cậu, tớ vốn là muốn giờ nghỉ trưa này đi tìm cậu.”
Lúc này đến phiên Tiểu Thần kinh ngạc, cậu ấy tặng cho cô bé món quà là một đôi búp bê bản mới của Trung Quốc, rõ ràng giống hình dáng trên tấm thiếp của cô bé.
“Thật là đúng dịp.” Hai đứa con nít trăm miệng một lời, sau đó cùng nhau nở nụ cười. Thì ra đây chính là tâm linh hữu tê của các cặp sinh đôi sao.
“Doãn Ngân, cậu đối với loại búp bê bản Q của Trung Quốc cũng xem thật kỹ a, là thủy tinh sao?”
“Ừ, cậu thích không?”
“Thích. Nhưng là rất quý đi, cậu làm sao có tiền mua.”
“Cái này không phải là vừa mua a, là quà tặng cha tặng lúc tớ 5 tuổi, chú Tần Hạo nói là phải chạy rất nhiều nơi mới mua được đấy. ( Cái này là bi kịch lừa người à, Doãn Ngân đáng thương, Tần Hạo gạt người oa! Đó là hắn thay cố Tích Tước mua mà T_T)
Tiểu Thần trừng mắt nhìn, có chút thấp thỏm “Doãn Ngân, cậu đem quà sinh nhật tặng cho tớ, tốt như vậy sao?”
“Có gì không tốt chứ, cậu là em gái tớ, sinh nhật của tớ ngày đó cũng là sinh nhật cậu mà.”
Mặt Tiểu Thần ửng đỏ, anh trai đối với cô bé thực sự là thật tốt nha. Hắn thật sự nói được là làm được, thật sự cái gì đều nghĩ đến cô bé hết.
“Cảm ơn anh trai.”
“Không cần khách khí.” Doãn Ngân cũng có chút hơi thẹn thùng “Đúng rồi. Tiều Thần làm sao cậu mua được cái thiệp có hình búp bê Trung Quốc này a? Giống như rất khó mua được.”
“Cái này không phải là tớ mua, là một bác tặng.” Tiểu Thần thành thực nói.
Vẻ mặt Doãn Ngân thoáng cái cứng lại, trong ánh mắt bịt kín một tầng ảm đạm, bàn tay nhỏ bé đem tấm thiệp kia siết chặt “Tiểu Thần…Tớ không cần, cảm ơn cậu. Tớ biết rõ tâm ý của cậu thì tốt rồi.”
“A… vì cái gì a? Cậu không vui sao?” Tiểu Thần trừng mắt nhìn, không hiểu hắn vì cái gì bỗng nhiên lại không cần vừa rồi vẫn còn rất thích mà.
“Không tại sao, tớ chính là không muốn.” Giọng nói của Doãn Ngân có hơi chút lạnh nhạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần kinh ngạc “Doãn Ngân, rút cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu mau nói cho tớ biết, nếu không tớ sẽ thực vội vàng mà.”
“Tiểu Thần, đừng hỏi, tớ dù sao cũng không muốn tấm thiệp này, nếu như cậu kiên trì nghĩ tặng cho tớ thì mượn một tờ giấy rồi viết lên là xong, tớ cũng giống vậy sẽ rất thích.”
Tiểu Thần vô cùng nhăn nhúm nhưng giống như là có điểm đã hiểu ra “Doãn Ngân, cậu có phải là không thích cái thiệp mà bác ấy tặng sao?”
“.. Ừ.” Doãn Ngân do dự nhưng vẫn thành thực gật gật đầu.
“Doãn Ngân, bác ấy là người tốt a, cậu vì cái gì không thích hắn?”
“Bởi vì hắn sẽ cướp đi mẹ.”
“Hả?” Tiểu Thần mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng bởi vì kinh ngạc mà biến thành chữ O.
Doãn Ngân kéo tay Tiểu Thần, nghiêm túc nói “Tiểu Thần, cậu cũng biết là cái bác ấy mỗi lần nhìn mẹ con mắt đều nhìn rất thẳng tắp sao?”
“Không có cảm thấy nha, ai nhìn người đều không nhìn thẳng tắp như vậy?”
“Ai u, không phải à ý tứ kia. Tớ nói là, tớ cảm thấy được cái bác ấy thích mẹ.”
“Ha ha .” Tiểu Thần đột nhiên nở nụ cười “Thì ra là nói cái này nha, cậu yên tâm đi, mẹ sẽ không bị bác ấy cướp đi đâu.”
“Làm sao cậu biết được chứ?”
“Bởi vì tớ cùng mẹ ở Mĩ đã nhiều năm, nếu có thể đoạt đi thì cũng đã đoạt đi rồi còn muốn chờ gì cho tới bây giờ chứ.”
“Cái gì? Ông ta ở Mĩ đã thích mẹ rồi sao?” Doãn Ngân cảm giác nguy cơ nặng hơn.
Tiểu Thần cảm thấy Doãn Ngân lo lắng vớ vẩn, cô bé hỏi qua mẹ chuyện này mà mẹ cũng đã nói bác ấy chỉ là học trưởng của mẹ thôi, như thế nào có thể trở thành cha của bọn họ chứ, hơn nữa dù sao cô bé cũng đã có một người cha chân chính rồi mà.
Doãn Ngân vẫn không yên lòng, cậu bé nghĩ chuyện này nhất định phải báo cho cha biết mới được.
“Tiểu Thần, chúng ta hôm nay sau khi tan học có phải hay không đi bệnh viện thăm cha?”
“ừ, mẹ nói chú Tần Hạo sẽ đến đón chúng ta.” Trong ánh mắt Tiểu Thần lộ ra vẻ mong đợi, có thể đi thăm cha thật là vui nha.
Doãn Ngân nhíu nhíu mày “Mẹ không đi cùng sao?”
“Mẹ nói hôm nay mẹ phải đi làm.”
“Như vậy a…” Doãn Ngân khẽ thở dài một cái, không biết vì cái gì cậu bé cảm giác được, cha cùng với mẹ có cái gì đó không đúng. Trước nói còn muốn kết hôn nhưng gần đây cũng không có nhắc qua chuyện này, mặc dù nói cha bị thương nằm tại bệnh viện nhưng lễ kết hôn có thể lùi lại a, làm sao có thể bặt vô âm tín như thế?
Tịch Hải Đường nhìn đồng hồ, đoán chừng là thời gian tan học đã đến, liền cầm điện thoại gọi cho Quan Tiểu Phi.
“Tiểu Phi, là em…. Có thể hay không cầu xin cậu một việc?”
“Hải Đường, em có việc gì cứ nói thẳng đi, chị nhất định sẽ làm hết sức.”
“Vâng, vậy em cảm ơn chị trước. Tiểu Phi, lát nữa bọn nhỏ muốn đến bệnh viện thăm Cố Tích Tước, buổi sáng Doãn Ngân có hỏi em có đi hay không. Em nói dối con là hôm khác sẽ đến hôm nay em còn phải đi làm nữa, em nhìn thấy bộ dạng của nó có chút thất vọng… Em hôm nay suy nghĩ cả ngày, cảm thấy cứ như vậy không tốt. Doãn Ngân so với những đứa trẻ khác rất mẫn cảm, em không muốn làm cho nó không vui cho nên em vừa rồi có gửi một bó hoa, chị giúp em nhận một chút rồi đưa đến bệnh viện. Chắc Doãn Ngân sẽ rất vui…”
“Hải Đường, em thật sự là người mẹ tốt.”
“Nào có… Em không phải là người mẹ tốt, em chỉ có thể làm như vậy thôi…” Tịch Hải Đường nhịn không được hốc mắt có chút nóng lên.
Tiểu Thần nằm sấp trên mặt bàn nghiêm túc chăm chỉ viết thiếp thiệp mừng chúc phúc, năm mới nhanh đến, cô bé nhận được không ít quà từ bạn học, đồng nghĩa cô bé cũng cần phải đáp lễ cho họ.
Người bạn ngồi bên cạnh sinh lòng hâm mộ “Tiểu Thần, thiệp của cậu thật là xinh đẹp nha, là mua ở đâu thế?”
“Không phải là tớ mua a, là một người bác rất tốt với tớ từ Mĩ mang về cho tớ.”
“Oa, cái nhìn của bác ấy thật là tốt nha, mỗi tấm thiệp đều đẹp mắt như vậy!”
“Hì hì, bởi vì bác ấy là nhà thiết kế trang sức mà cho nên rất biết chọn đồ.” Tiểu Thần hí mắt cười cười, lại cúi đầu bắt đầu viết thiệp chúc phúc. Cái này là cô bé định đưa cho Doãn Ngân bởi vì bọn họ bây giờ ở cùng một chỗ, cô bé cũng không có bí mật nhưng là cô bé muốn cho Doãn Ngân một kinh hỉ cho nên mới len lén cầm đến trường học để viết, trong chốc lát thừa dịp trong giờ nghỉ ngơi liền đưa cho cậu ấy.
Phía ngoài hành lang ban A, Tiểu Thần cười híp mắt đem một tấm thiệp mà cô bé cho rằng là xinh đẹp nhất đưa cho Doãn Ngân “Doãn Ngân, cái này tặng cho cậu, năm mới vui vẻ.”
Doãn Ngân nhìn tấm thiệp kia, đầu tiên là giật mình, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc không thể tưởng tượng được, giống như là nhận lấy một cái gì đánh mạnh vào mặt vậy, dừng một hồi lâu cậu bé mới chậm rãi tiếp nhận. Đôi môi khẽ mấp máy, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không có thể mở miệng, chỉ là từ từ đem món quà được cất kỹ trong túi đưa ra “Tiểu Thần, cái này tặng cho cậu, tớ vốn là muốn giờ nghỉ trưa này đi tìm cậu.”
Lúc này đến phiên Tiểu Thần kinh ngạc, cậu ấy tặng cho cô bé món quà là một đôi búp bê bản mới của Trung Quốc, rõ ràng giống hình dáng trên tấm thiếp của cô bé.
“Thật là đúng dịp.” Hai đứa con nít trăm miệng một lời, sau đó cùng nhau nở nụ cười. Thì ra đây chính là tâm linh hữu tê của các cặp sinh đôi sao.
“Doãn Ngân, cậu đối với loại búp bê bản Q của Trung Quốc cũng xem thật kỹ a, là thủy tinh sao?”
“Ừ, cậu thích không?”
“Thích. Nhưng là rất quý đi, cậu làm sao có tiền mua.”
“Cái này không phải là vừa mua a, là quà tặng cha tặng lúc tớ 5 tuổi, chú Tần Hạo nói là phải chạy rất nhiều nơi mới mua được đấy. ( Cái này là bi kịch lừa người à, Doãn Ngân đáng thương, Tần Hạo gạt người oa! Đó là hắn thay cố Tích Tước mua mà T_T)
Tiểu Thần trừng mắt nhìn, có chút thấp thỏm “Doãn Ngân, cậu đem quà sinh nhật tặng cho tớ, tốt như vậy sao?”
“Có gì không tốt chứ, cậu là em gái tớ, sinh nhật của tớ ngày đó cũng là sinh nhật cậu mà.”
Mặt Tiểu Thần ửng đỏ, anh trai đối với cô bé thực sự là thật tốt nha. Hắn thật sự nói được là làm được, thật sự cái gì đều nghĩ đến cô bé hết.
“Cảm ơn anh trai.”
“Không cần khách khí.” Doãn Ngân cũng có chút hơi thẹn thùng “Đúng rồi. Tiều Thần làm sao cậu mua được cái thiệp có hình búp bê Trung Quốc này a? Giống như rất khó mua được.”
“Cái này không phải là tớ mua, là một bác tặng.” Tiểu Thần thành thực nói.
Vẻ mặt Doãn Ngân thoáng cái cứng lại, trong ánh mắt bịt kín một tầng ảm đạm, bàn tay nhỏ bé đem tấm thiệp kia siết chặt “Tiểu Thần…Tớ không cần, cảm ơn cậu. Tớ biết rõ tâm ý của cậu thì tốt rồi.”
“A… vì cái gì a? Cậu không vui sao?” Tiểu Thần trừng mắt nhìn, không hiểu hắn vì cái gì bỗng nhiên lại không cần vừa rồi vẫn còn rất thích mà.
“Không tại sao, tớ chính là không muốn.” Giọng nói của Doãn Ngân có hơi chút lạnh nhạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần kinh ngạc “Doãn Ngân, rút cuộc chuyện gì xảy ra? Cậu mau nói cho tớ biết, nếu không tớ sẽ thực vội vàng mà.”
“Tiểu Thần, đừng hỏi, tớ dù sao cũng không muốn tấm thiệp này, nếu như cậu kiên trì nghĩ tặng cho tớ thì mượn một tờ giấy rồi viết lên là xong, tớ cũng giống vậy sẽ rất thích.”
Tiểu Thần vô cùng nhăn nhúm nhưng giống như là có điểm đã hiểu ra “Doãn Ngân, cậu có phải là không thích cái thiệp mà bác ấy tặng sao?”
“.. Ừ.” Doãn Ngân do dự nhưng vẫn thành thực gật gật đầu.
“Doãn Ngân, bác ấy là người tốt a, cậu vì cái gì không thích hắn?”
“Bởi vì hắn sẽ cướp đi mẹ.”
“Hả?” Tiểu Thần mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng bởi vì kinh ngạc mà biến thành chữ O.
Doãn Ngân kéo tay Tiểu Thần, nghiêm túc nói “Tiểu Thần, cậu cũng biết là cái bác ấy mỗi lần nhìn mẹ con mắt đều nhìn rất thẳng tắp sao?”
“Không có cảm thấy nha, ai nhìn người đều không nhìn thẳng tắp như vậy?”
“Ai u, không phải à ý tứ kia. Tớ nói là, tớ cảm thấy được cái bác ấy thích mẹ.”
“Ha ha .” Tiểu Thần đột nhiên nở nụ cười “Thì ra là nói cái này nha, cậu yên tâm đi, mẹ sẽ không bị bác ấy cướp đi đâu.”
“Làm sao cậu biết được chứ?”
“Bởi vì tớ cùng mẹ ở Mĩ đã nhiều năm, nếu có thể đoạt đi thì cũng đã đoạt đi rồi còn muốn chờ gì cho tới bây giờ chứ.”
“Cái gì? Ông ta ở Mĩ đã thích mẹ rồi sao?” Doãn Ngân cảm giác nguy cơ nặng hơn.
Tiểu Thần cảm thấy Doãn Ngân lo lắng vớ vẩn, cô bé hỏi qua mẹ chuyện này mà mẹ cũng đã nói bác ấy chỉ là học trưởng của mẹ thôi, như thế nào có thể trở thành cha của bọn họ chứ, hơn nữa dù sao cô bé cũng đã có một người cha chân chính rồi mà.
Doãn Ngân vẫn không yên lòng, cậu bé nghĩ chuyện này nhất định phải báo cho cha biết mới được.
“Tiểu Thần, chúng ta hôm nay sau khi tan học có phải hay không đi bệnh viện thăm cha?”
“ừ, mẹ nói chú Tần Hạo sẽ đến đón chúng ta.” Trong ánh mắt Tiểu Thần lộ ra vẻ mong đợi, có thể đi thăm cha thật là vui nha.
Doãn Ngân nhíu nhíu mày “Mẹ không đi cùng sao?”
“Mẹ nói hôm nay mẹ phải đi làm.”
“Như vậy a…” Doãn Ngân khẽ thở dài một cái, không biết vì cái gì cậu bé cảm giác được, cha cùng với mẹ có cái gì đó không đúng. Trước nói còn muốn kết hôn nhưng gần đây cũng không có nhắc qua chuyện này, mặc dù nói cha bị thương nằm tại bệnh viện nhưng lễ kết hôn có thể lùi lại a, làm sao có thể bặt vô âm tín như thế?
Tịch Hải Đường nhìn đồng hồ, đoán chừng là thời gian tan học đã đến, liền cầm điện thoại gọi cho Quan Tiểu Phi.
“Tiểu Phi, là em…. Có thể hay không cầu xin cậu một việc?”
“Hải Đường, em có việc gì cứ nói thẳng đi, chị nhất định sẽ làm hết sức.”
“Vâng, vậy em cảm ơn chị trước. Tiểu Phi, lát nữa bọn nhỏ muốn đến bệnh viện thăm Cố Tích Tước, buổi sáng Doãn Ngân có hỏi em có đi hay không. Em nói dối con là hôm khác sẽ đến hôm nay em còn phải đi làm nữa, em nhìn thấy bộ dạng của nó có chút thất vọng… Em hôm nay suy nghĩ cả ngày, cảm thấy cứ như vậy không tốt. Doãn Ngân so với những đứa trẻ khác rất mẫn cảm, em không muốn làm cho nó không vui cho nên em vừa rồi có gửi một bó hoa, chị giúp em nhận một chút rồi đưa đến bệnh viện. Chắc Doãn Ngân sẽ rất vui…”
“Hải Đường, em thật sự là người mẹ tốt.”
“Nào có… Em không phải là người mẹ tốt, em chỉ có thể làm như vậy thôi…” Tịch Hải Đường nhịn không được hốc mắt có chút nóng lên.
/128
|