Tịch Hải Đường trừng mắt nhìn, lại cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt một chỗ rút cuộc mới xác định đây không phải là ảo giác “học trường…. anh tại sao lại ở nơi này?”
“Anh nhớ em.” Tiêu Mục Viễn ôm chặt cô thật giống như dùng hết khí lực trong toàn sinh mệnh để ôm vậy.
Động tác này, hắn ảo tưởng qua vô số lần, mười năm, suốt 10 năm.
Từ khi cô lần đầu tiên xông vào tầm mắt của hắn, hắn liền bắt đầu mong đợi. Nếu như nói thiết kế là tính mạng trọng yêu của hắn thì như vậy cô chính là động lực quan trọng nhất để cho hắn làm cái kia.
Lúc khinh cuồng của tuổi trẻ, hắn từng muốn dùng giải nhất của thiết kế để hướng cô cầu hơn, là hắn quá mức tự tin cho rằng tuổi thanh xuân vẫn còn có thể kéo dài, vì dùng thời gian rất nhiều mà cứ cho rằng cô vẫn sẽ đứng nguyên tại chỗ.
Hắn ôm ấp mơ ước cùng chấp cánh tình yêu bay sang bờ bên kia đại dương nhưng chưa từng nghĩ, sau khi hắn rời đi thì cô gặp phải biến cố bi thảm nhất trong cuộc đời, tâm của hắn không thay đổi nhưng từ đó trong nụ cười của cô đã có tạp chất, cũng từ đó hắn từ mong đợi biến thành chấp niệm (chấp nhận và hoài niệm)
Muốn bỏ cuộc nhưng là bỏ không được, quên không được.
Hắn lôi cô đi về hướng quảng trường Manhattan cách đó không xa, giáo đường với tiếng chuông hùng hậu xa xa, chim chóc ở xung qunah, trong không khí tràn đầy thanh tĩnh càng đẹp hơn.
Bầu trời sáng sủa, hắn mặc một chiếc áo gió màu xám nhật, tan ra hòa trong nắng vô cùng tinh xảo, ánh nắng mặt trời giống như ánh sáng phát ra từ Ôn Ngọc chậm rãi chảy xuôi trên người hắn, tĩnh và sinh động. Hắn không nói, không cười, bất động lại đã trở thành một ngọn gió cảnh, người đi đường qua lại liên tiếp nghỉ chân, hắn vẫn cứ bình tình tự nhiên như cũ.
Giống với thời điểm ở New York, hắn lẳng lặng ngồi trên ghế đá phía ngoài giáo đường, yên lặng chắp tay ở giáo đường cầu nguyện cho cô, đem bóng lưng nhỏ yếu ớt của cô đặt vào trong mắt mà cảm thấy đau trong lòng.
Đã từng có người bạn hỏi hắn, cậu nếu đã yêu cô ấy như vậy thì vì cái gì không cùng cô ấy cùng nhau cầu nguyện chứ?
Hắn cười mà không nó, kỳ thật cũng không phải là hắn không muốn.
Phương thức yêu một người rất quan trọng, nó quyệt định hai hướng, một là phương hướng tình yêu, một nữa là kết cục của tình yêu đó.
Khi hắn khốn khổ vì tình, hắn đi học tập triết học, có một thầy giáo triết Gypsy đã từng nói cho hắn biết, chuyện tình cảm cho tới bây giờ không phải là cái gì cao sang xa hoa cho lắm, mặc kệ kêt cục là cái gì thì đều là một loại sát thương, có thể là chết đối với người khác nhưng cũng là thương tổn chính bản thân mình.
Bởi vậy hắn coi chừng phương hướng của tình yêu mà không hỏi kết cục của phương hướng đó.
Trong không khí tràn ngập hương vị điêu linh, cô thả lỏng linh hồn đung đưa trong gió. Có lẽ có một ngày, bọn họ sẽ rời đi trên hai con đường khác nhau nhưng bây giờ có thể hay không, ôm lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau?
“Học trường, làm sao anh không hề báo trước mà đã về nước? cũng không gọi điện thoại trước cho em?”
Tiêu Mục Viễn nhàn nhạt nở nụ cười “Anh có gọi cho em nhưng mà em tắt máy.”
Tịch Hải Đường mở to mắt, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên là hết pin, lấy ra pin dự phòng rồi thay.
Cô áy náy “Thực xin lỗi, học trường em lại không có thể đi đón ở sân bay.”
“Không sao, anh cũng sẽ không lạc đường, đây là nơi anh sinh ra và lớn lên mà.” Hơn nữa, đây cũng là nơi của cô, là nơi đã khiến hắn động tâm.
“Học trưởng, anh lần này dự định ở tại thành phố T này mấy ngày?” Cô nhớ rõ lần trước hắn cũng chỉ ở đây có một buổi tối.
Hắn ngưng mắt nhìn, cho cô một cái đáp án ngoài ý muốn “Anh lần này dự định ở lại lâu.”
Tịch Hải Đường sững sờ “Thế công việc của anh làm sao bây giờ?”
“Tổng công ty ở New York anh đã sắp xếp xong xuôi, lúc này đây về nước là muốn lập một chi nhánh cho công ty.”
“Là chi nhánh trong nước của “Viễn Hành” sao?”
“Ừ.”
Tịch Hải Đường cảm thấy ngạc nhiên “Học trưởng, mọi người cùng anh đến đây cho nên cái kế hoạch này nhất định đã được ấn định kỹ càng, nhưng là như thế mà nào mà giới truyền thông lại không có lộ ra một chút tin tức nào?”
Tiêu Mục Viễn khẽ thở dài “Em cũng biết, anh luôn rất không ưa thích lộ diện trước giới truyền thông.”
Cô gật đầu nhẹ, hơi hài hước một chút “Nói cũng đúng, ‘Quỷ Thủ Thiên Tầm’ Tiêu Mục Viễn độc nhất vô nhị mà em biết đến nay có phải hay không là đã có khuyết điểm nha.
Tiêu Mục Viễn mím môi cười nhạt, kỳ thật cô không biết hắn không thích gặp mặt phỏng vấn là bởi vì mỗi lần đều bị ký giả hỏi về vấn đề tình cảm mà đáp án của vấn đề này không phải nằm ở hắn.
Di động Tịch Hải Đường chợt vang lên, là tin nhắn của Tiểu Thần “Mẹ, mẹ ở nơi nào, mau trở lại, cha đã làm giải phẫu xong.”
Lòng bàn tay khẽ rịn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng lộ ra tái nhợt.
“Hải Đường, có chuyện gì sao?”
“A… là Tiểu Thần. Học trưởng, em phải đi rồi.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, không cần. Anh còn cần phải đi làm việc nữa…” Tịch Hải Đường ghé mắt nhìn nhìn vài người ở chỗ không xa, là nhân viên làm việc ở tổng công ty ở New York.
Tiêu Mục Viễn hiểu rõ, gật đầu “Chính em đi đường phải cẩn thận.”
“Được. Chúng ta liên lạc sau.”
“Vâng.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng Tịch Hải Đường rời đi, ánh mắt Tiêu Mục Viễn trở nên thâm thúy, nhẹ nhàng ra hiêu, mấy nhân viên công tác kia liền đi tới trước mặt.
“Tìm tư liệu thiết kế của Bả Kình Lin đưa cho tôi xem, tất cả tài liệu.”
Tịch Hải Đường ngồi ở trên xe taxi, nhìn con đường hai bên đầy người qua lại, chợt nhớ tới một đoạn ca từ…
Cái cầu cao như xưa, vẫn ồn ào náo động lan tràn, cách biệt với tầm mắt là bầu trời cao chót vót kia, trong đám người vội vã xa lạ này, tâm nguyện có giống như xưa, hoàn toàn không biết cái gì cả khi hai bên sóng vai nhau.
Một khắc núi cao, một khắc vực sâu, người lạ cùng đồ vật sóng vai thất thủ. Từ lúc bắt đầu cho đến trước khi kết thúc, đủ loại thao túng những cái đó đều nằm trong lòng bàn tay, làm cho tất cả vẻ mặt đều ánh xạ lên của sự giới hạn.
Cô cùng Cố Tích Tước có phải hay không cũng như vậy, sắp đi về hướng cao nhất của giới hạn?
Đi vào bệnh viện, tâm tình thấp thỉm lần nữa mà đến. Vào thang máy, đè xuống phím số 15…
Tầng trệt ngày càng xa đi, tim của cô ngày càng đập mạnh…
ĐInh…
Cửa thang máy mở ra hai bên.
Trước tiên đập vào mắt cô là giáo sư Will cùng trợ thủ của hắn ở cửa phòng mổ đang bị mọi người vây quanh, Tần hạo đang cùng bọn họ trao đổi, vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống như là bộ dạng nhẹ nhàng ngày thường. Quan Tiểu Phi cũng là sắc mặt khẩn trương, hai tay căng cứng nắm lấy gấu áo của mình, rất nhăn nhúm khiến dáng vẻ rất đáng thương, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân tay nắm tay cực kỳ dùng sức.
“Mẹ..” Hai đứa bé thấy cô liền cùng nhau chạy tới.
Đi theo bọn họ, cô chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh…
Đây là phòng bệnh rộng rãi, bố trí rất thoải mái, có một cửa sổ lớn được mở ra có thể nhìn xuống phía dưới kia nhưng lúc này màu sắc vàng nhàn nhạt của rèm cửa sổ đã hoàn toàn được kéo lên, làm như sợ ánh sáng bên ngoài truyền tới có thể quấy nhiễu đến bệnh nhân ở trên giường.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lôi kéo tay cô, một bên phải một bên trái, lòng bàn tay cố dùng sức với ý muốn lôi cô lại gần hơn một chút.
Trong nội tâm bật ra một tiếng than nhẹ, Tịch Hải Đường ngừng thở, cước bộ nhẹ thiểu ngang nhiên mà đi tới,cuối cùng đem ánh mắt chuyển hường tới giường bênh, ngưng mắt nhìn người đàn ông đang ngủ say kia.
Vừa rồi hắn mới làm giải phẫu còn chưa có tỉnh, mắt cứ chắm chặt, mi mắt dường như mê man mà nhíu chặt, giống như có điều gì đó không yên lòng. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đã gầy đi rất nhiều, cả hính dáng trở nên sâu hơn mà điểm một cái râu ria đã mọc ra, thoạt nhìn có vẻ chán chường không thôi.
Chăn mềm đắp nửa người, lộ ra băng vài dùng để bó ổn thỏa lồng ngực của hắn, trên đó mơ hồ còn rỉ ra vết màu…
Cô yên lặng quan sát người đàn ông đang bị thương kia, hô hấp dường như càng khó hơn…
Cô chưa từng gặp qua Cố Tích Tước với bộ dạng này,là người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô. Từ lúc mới bắt đầu đã lấy tư thế cường hãn xâm nhập tính mạng củ cô, rồi tới lần hai rồi lần thứ 3 tổn thương cô mà tới bây giờ hắn đột nhiên mất đi toàn bộ khí lực,hấp hối, lại làm cho cô cảm thấy có chút không chân thưc.
Tần Hạo khẽ thở dài một câu “Giáo sư Kohl nói hắn đại khái buổi tối sẽ tỉnh lại.”
Tịch Hải Đường yên lặng gật đầu, nói không nên cảm thụ gì của mình.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nghe được lời nói của Tần Hạo thì rất vui vẻ, tâm tình khó khăn hồi lâu rút cuộc thoáng một cái đã bình tĩnh trở lại chút ít. Hai đứa trẻ nhẹ nhàng đi tới trước giường bệnh, kềm nén không được duỗi bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng chạm vào gò má của hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ôn nhu dời lên trên, nghĩ vuốt ve đôi lông mày đang chau lại theo trong giấc mơ của hắn.
Tịch Hải Đường nhìn hai đứa bé, nổi lên cảm giác đau lòng, thật sự là máu mủ tình thâm, ngày này lăn qua lăn lại suốt, hai đứa trẻ đều gầy đi không ít.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con cùng mẹ đi về nhà nghỉ ngơi một chút có được hay không?”
Hai đứa trẻ ngẩn ra “Mẹ, chúng ta không cùng nhau ở đây chờ cha tỉnh lại sao?” Hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn đều giống nhau, tràn đầy nghi hoặc còn có giống như mong đợi.
Tịch Hải Đường bị vấn đề này hung hăng níu lấy trái tim, không biết nên trả lời vấn đề của bọn nhỏ như thế nào.
Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi liếc nhìn nhau, đến gần thấp giọng khuyên cô “Hải Đường, nên đối mặt thì hãy đối mặt một lần đi.”
“Anh nhớ em.” Tiêu Mục Viễn ôm chặt cô thật giống như dùng hết khí lực trong toàn sinh mệnh để ôm vậy.
Động tác này, hắn ảo tưởng qua vô số lần, mười năm, suốt 10 năm.
Từ khi cô lần đầu tiên xông vào tầm mắt của hắn, hắn liền bắt đầu mong đợi. Nếu như nói thiết kế là tính mạng trọng yêu của hắn thì như vậy cô chính là động lực quan trọng nhất để cho hắn làm cái kia.
Lúc khinh cuồng của tuổi trẻ, hắn từng muốn dùng giải nhất của thiết kế để hướng cô cầu hơn, là hắn quá mức tự tin cho rằng tuổi thanh xuân vẫn còn có thể kéo dài, vì dùng thời gian rất nhiều mà cứ cho rằng cô vẫn sẽ đứng nguyên tại chỗ.
Hắn ôm ấp mơ ước cùng chấp cánh tình yêu bay sang bờ bên kia đại dương nhưng chưa từng nghĩ, sau khi hắn rời đi thì cô gặp phải biến cố bi thảm nhất trong cuộc đời, tâm của hắn không thay đổi nhưng từ đó trong nụ cười của cô đã có tạp chất, cũng từ đó hắn từ mong đợi biến thành chấp niệm (chấp nhận và hoài niệm)
Muốn bỏ cuộc nhưng là bỏ không được, quên không được.
Hắn lôi cô đi về hướng quảng trường Manhattan cách đó không xa, giáo đường với tiếng chuông hùng hậu xa xa, chim chóc ở xung qunah, trong không khí tràn đầy thanh tĩnh càng đẹp hơn.
Bầu trời sáng sủa, hắn mặc một chiếc áo gió màu xám nhật, tan ra hòa trong nắng vô cùng tinh xảo, ánh nắng mặt trời giống như ánh sáng phát ra từ Ôn Ngọc chậm rãi chảy xuôi trên người hắn, tĩnh và sinh động. Hắn không nói, không cười, bất động lại đã trở thành một ngọn gió cảnh, người đi đường qua lại liên tiếp nghỉ chân, hắn vẫn cứ bình tình tự nhiên như cũ.
Giống với thời điểm ở New York, hắn lẳng lặng ngồi trên ghế đá phía ngoài giáo đường, yên lặng chắp tay ở giáo đường cầu nguyện cho cô, đem bóng lưng nhỏ yếu ớt của cô đặt vào trong mắt mà cảm thấy đau trong lòng.
Đã từng có người bạn hỏi hắn, cậu nếu đã yêu cô ấy như vậy thì vì cái gì không cùng cô ấy cùng nhau cầu nguyện chứ?
Hắn cười mà không nó, kỳ thật cũng không phải là hắn không muốn.
Phương thức yêu một người rất quan trọng, nó quyệt định hai hướng, một là phương hướng tình yêu, một nữa là kết cục của tình yêu đó.
Khi hắn khốn khổ vì tình, hắn đi học tập triết học, có một thầy giáo triết Gypsy đã từng nói cho hắn biết, chuyện tình cảm cho tới bây giờ không phải là cái gì cao sang xa hoa cho lắm, mặc kệ kêt cục là cái gì thì đều là một loại sát thương, có thể là chết đối với người khác nhưng cũng là thương tổn chính bản thân mình.
Bởi vậy hắn coi chừng phương hướng của tình yêu mà không hỏi kết cục của phương hướng đó.
Trong không khí tràn ngập hương vị điêu linh, cô thả lỏng linh hồn đung đưa trong gió. Có lẽ có một ngày, bọn họ sẽ rời đi trên hai con đường khác nhau nhưng bây giờ có thể hay không, ôm lẫn nhau, sưởi ấm lẫn nhau?
“Học trường, làm sao anh không hề báo trước mà đã về nước? cũng không gọi điện thoại trước cho em?”
Tiêu Mục Viễn nhàn nhạt nở nụ cười “Anh có gọi cho em nhưng mà em tắt máy.”
Tịch Hải Đường mở to mắt, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên là hết pin, lấy ra pin dự phòng rồi thay.
Cô áy náy “Thực xin lỗi, học trường em lại không có thể đi đón ở sân bay.”
“Không sao, anh cũng sẽ không lạc đường, đây là nơi anh sinh ra và lớn lên mà.” Hơn nữa, đây cũng là nơi của cô, là nơi đã khiến hắn động tâm.
“Học trưởng, anh lần này dự định ở tại thành phố T này mấy ngày?” Cô nhớ rõ lần trước hắn cũng chỉ ở đây có một buổi tối.
Hắn ngưng mắt nhìn, cho cô một cái đáp án ngoài ý muốn “Anh lần này dự định ở lại lâu.”
Tịch Hải Đường sững sờ “Thế công việc của anh làm sao bây giờ?”
“Tổng công ty ở New York anh đã sắp xếp xong xuôi, lúc này đây về nước là muốn lập một chi nhánh cho công ty.”
“Là chi nhánh trong nước của “Viễn Hành” sao?”
“Ừ.”
Tịch Hải Đường cảm thấy ngạc nhiên “Học trưởng, mọi người cùng anh đến đây cho nên cái kế hoạch này nhất định đã được ấn định kỹ càng, nhưng là như thế mà nào mà giới truyền thông lại không có lộ ra một chút tin tức nào?”
Tiêu Mục Viễn khẽ thở dài “Em cũng biết, anh luôn rất không ưa thích lộ diện trước giới truyền thông.”
Cô gật đầu nhẹ, hơi hài hước một chút “Nói cũng đúng, ‘Quỷ Thủ Thiên Tầm’ Tiêu Mục Viễn độc nhất vô nhị mà em biết đến nay có phải hay không là đã có khuyết điểm nha.
Tiêu Mục Viễn mím môi cười nhạt, kỳ thật cô không biết hắn không thích gặp mặt phỏng vấn là bởi vì mỗi lần đều bị ký giả hỏi về vấn đề tình cảm mà đáp án của vấn đề này không phải nằm ở hắn.
Di động Tịch Hải Đường chợt vang lên, là tin nhắn của Tiểu Thần “Mẹ, mẹ ở nơi nào, mau trở lại, cha đã làm giải phẫu xong.”
Lòng bàn tay khẽ rịn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng lộ ra tái nhợt.
“Hải Đường, có chuyện gì sao?”
“A… là Tiểu Thần. Học trưởng, em phải đi rồi.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, không cần. Anh còn cần phải đi làm việc nữa…” Tịch Hải Đường ghé mắt nhìn nhìn vài người ở chỗ không xa, là nhân viên làm việc ở tổng công ty ở New York.
Tiêu Mục Viễn hiểu rõ, gật đầu “Chính em đi đường phải cẩn thận.”
“Được. Chúng ta liên lạc sau.”
“Vâng.”
Đưa mắt nhìn bóng lưng Tịch Hải Đường rời đi, ánh mắt Tiêu Mục Viễn trở nên thâm thúy, nhẹ nhàng ra hiêu, mấy nhân viên công tác kia liền đi tới trước mặt.
“Tìm tư liệu thiết kế của Bả Kình Lin đưa cho tôi xem, tất cả tài liệu.”
Tịch Hải Đường ngồi ở trên xe taxi, nhìn con đường hai bên đầy người qua lại, chợt nhớ tới một đoạn ca từ…
Cái cầu cao như xưa, vẫn ồn ào náo động lan tràn, cách biệt với tầm mắt là bầu trời cao chót vót kia, trong đám người vội vã xa lạ này, tâm nguyện có giống như xưa, hoàn toàn không biết cái gì cả khi hai bên sóng vai nhau.
Một khắc núi cao, một khắc vực sâu, người lạ cùng đồ vật sóng vai thất thủ. Từ lúc bắt đầu cho đến trước khi kết thúc, đủ loại thao túng những cái đó đều nằm trong lòng bàn tay, làm cho tất cả vẻ mặt đều ánh xạ lên của sự giới hạn.
Cô cùng Cố Tích Tước có phải hay không cũng như vậy, sắp đi về hướng cao nhất của giới hạn?
Đi vào bệnh viện, tâm tình thấp thỉm lần nữa mà đến. Vào thang máy, đè xuống phím số 15…
Tầng trệt ngày càng xa đi, tim của cô ngày càng đập mạnh…
ĐInh…
Cửa thang máy mở ra hai bên.
Trước tiên đập vào mắt cô là giáo sư Will cùng trợ thủ của hắn ở cửa phòng mổ đang bị mọi người vây quanh, Tần hạo đang cùng bọn họ trao đổi, vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống như là bộ dạng nhẹ nhàng ngày thường. Quan Tiểu Phi cũng là sắc mặt khẩn trương, hai tay căng cứng nắm lấy gấu áo của mình, rất nhăn nhúm khiến dáng vẻ rất đáng thương, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân tay nắm tay cực kỳ dùng sức.
“Mẹ..” Hai đứa bé thấy cô liền cùng nhau chạy tới.
Đi theo bọn họ, cô chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh…
Đây là phòng bệnh rộng rãi, bố trí rất thoải mái, có một cửa sổ lớn được mở ra có thể nhìn xuống phía dưới kia nhưng lúc này màu sắc vàng nhàn nhạt của rèm cửa sổ đã hoàn toàn được kéo lên, làm như sợ ánh sáng bên ngoài truyền tới có thể quấy nhiễu đến bệnh nhân ở trên giường.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lôi kéo tay cô, một bên phải một bên trái, lòng bàn tay cố dùng sức với ý muốn lôi cô lại gần hơn một chút.
Trong nội tâm bật ra một tiếng than nhẹ, Tịch Hải Đường ngừng thở, cước bộ nhẹ thiểu ngang nhiên mà đi tới,cuối cùng đem ánh mắt chuyển hường tới giường bênh, ngưng mắt nhìn người đàn ông đang ngủ say kia.
Vừa rồi hắn mới làm giải phẫu còn chưa có tỉnh, mắt cứ chắm chặt, mi mắt dường như mê man mà nhíu chặt, giống như có điều gì đó không yên lòng. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đã gầy đi rất nhiều, cả hính dáng trở nên sâu hơn mà điểm một cái râu ria đã mọc ra, thoạt nhìn có vẻ chán chường không thôi.
Chăn mềm đắp nửa người, lộ ra băng vài dùng để bó ổn thỏa lồng ngực của hắn, trên đó mơ hồ còn rỉ ra vết màu…
Cô yên lặng quan sát người đàn ông đang bị thương kia, hô hấp dường như càng khó hơn…
Cô chưa từng gặp qua Cố Tích Tước với bộ dạng này,là người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô. Từ lúc mới bắt đầu đã lấy tư thế cường hãn xâm nhập tính mạng củ cô, rồi tới lần hai rồi lần thứ 3 tổn thương cô mà tới bây giờ hắn đột nhiên mất đi toàn bộ khí lực,hấp hối, lại làm cho cô cảm thấy có chút không chân thưc.
Tần Hạo khẽ thở dài một câu “Giáo sư Kohl nói hắn đại khái buổi tối sẽ tỉnh lại.”
Tịch Hải Đường yên lặng gật đầu, nói không nên cảm thụ gì của mình.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nghe được lời nói của Tần Hạo thì rất vui vẻ, tâm tình khó khăn hồi lâu rút cuộc thoáng một cái đã bình tĩnh trở lại chút ít. Hai đứa trẻ nhẹ nhàng đi tới trước giường bệnh, kềm nén không được duỗi bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng chạm vào gò má của hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ôn nhu dời lên trên, nghĩ vuốt ve đôi lông mày đang chau lại theo trong giấc mơ của hắn.
Tịch Hải Đường nhìn hai đứa bé, nổi lên cảm giác đau lòng, thật sự là máu mủ tình thâm, ngày này lăn qua lăn lại suốt, hai đứa trẻ đều gầy đi không ít.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con cùng mẹ đi về nhà nghỉ ngơi một chút có được hay không?”
Hai đứa trẻ ngẩn ra “Mẹ, chúng ta không cùng nhau ở đây chờ cha tỉnh lại sao?” Hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn đều giống nhau, tràn đầy nghi hoặc còn có giống như mong đợi.
Tịch Hải Đường bị vấn đề này hung hăng níu lấy trái tim, không biết nên trả lời vấn đề của bọn nhỏ như thế nào.
Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi liếc nhìn nhau, đến gần thấp giọng khuyên cô “Hải Đường, nên đối mặt thì hãy đối mặt một lần đi.”
/128
|