Tịch Hải Đường đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước tại Phẩm Lam, Cố Tích Triêu đem cô cùng Cố Tích Tước khóa tại đó, hắn hình như bị hạ độc, bộ dạng không khống chế nổi mình, rất điên cuồng, rất dữ dằn… Cô cực sợ, khi hắn nhào tới trong tích tắc, nghĩ tâm mình muốn chết cũng đã có nhưng là khi cô đang muốn buông tha sư chống cự thì hắn chợt ngừng lại, dùng một ánh mắt rất thâm trầm rất thống khổ nhìn cô rồi sau đó rất giãy giụa, rất thống khổ… Hắn dùng thủy tinh cắt tay mình, chảy ra rất nhiều rất nhiều máu… cuối cùng… cuối cùng hắn nhảy từ trân sân thượng xuống…
Cô nhớ rõ hình ảnh cuối cùng kia, hắn xoay người ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt như sương sau đó một cái nháy mắt, liền biến mất không thấy…
Cô nhớ rõ cái sân phơi trên tầng thượng kia đại khái là nằm ở tầng 4
Hắn như thế nhảy xuống….
Liền như vậy không hề cố kỵ mà nhảy xuống
Hắn còn nói cái gì kiếp sau, cái gì kiếp trước…
Tịch Hải Đường cả kinh dùng hai tay bưng kín mắt, chị lộ ra một đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Quan Tiểu Phi “Hắn… hắn như thế nào?”
Sắc mặt Quan Tiểu Phi cứng đờ “Hải Đường, em trước tiên nên chiếu cố chính mình đi… Cố Tích Tước anh ta … anh ấy không có việc gì, Tần Hạo đang ở cùng … Anh ấy nói hắn biết rõ em không muốn gặp cho nên anh ấy để cho chị đem Doãn Ngân đến cho em, nói cho em nhìn thấy con trai thì tốt rồi…”
Tịch Hải Đường có chút phản ứng không kịp, mặc dù cô không muốn nhìn thấy hắn nhưng là… hắn từ nơi cao như vậy nhảy xuống thật sự là không có chuyện gì sao? Còn có Doãn Ngân, Doãn Ngân được mang đến nơi này cũng không đi xem anh ta sao?
Quan Tiểu Phi thấy cô có chút chần chờ, vội vàng đánh mắt cho ý tá.
“Cô Tịch, cô mau nằm xuống đi để chúng tôi tiêm cho cô.” Y tá cầm lấy ống tiêm, gọn gàng mà tiêm cho Tịch Hải Đường cũng dặn dò “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt. Cô là kinh hãi quá độ, cần tĩnh dưỡng thật tốt.”
Không biết có phải hay không là do thuốc, Tịch Hải Đường thực sự cảm giác được mình không có khí lực để suy tư cái gì nữa, đầu rất nặng, rất muốn ngủ.
Doãn Ngân nắm thật chặt tay cô “Mẹ, con giúp mẹ.”
“Không… Doãn Ngân nhanh về nhà. Doãn Ngân phải trở về cùng Tiểu Thần, cùng em gái con a.”
“Mẹ…”
“Doãn Ngân, mẹ thoáng cái có 2 đứa con thật sự khiến mẹ rất vui. Mẹ sợ nhìn thấy con cùng Tiểu Thần sẽ khiến mẹ kích động quá lại bất tỉnh, cho nên khuya hôm nay mẹ không có về nhà. Con trở về cùng em gái có được không?”
Doãn Ngân ngưng một chút, gật đầu “Tốt, mẹ ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt. Con sẽ trở về chiếu cố em gái.”
“Ừ, Doãn Ngân rất ngoan.”
Doãn Ngân rất hiểu chuyện, hôn nhẹ lên mặt Tịch Hải Đường một cái “Mẹ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Mí mắt Tịch Hải Đường càng ngày càng nặng, bối rối ngăn cản không nổi, đang nhìn đến Quan Tiểu Phi mang theo Doãn Ngân rời đi, chậm rãi nhắm mắt lại mất đi ý thức cuối cùng.
Cố gia đại trạch
Tiểu Thần đang gào khóc, tiếng khóc rõ to như vậy trong phòng có vẻ đặc biệt cô tịch.
Cô ngủ thẳng đến nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mẹ không có ở đây, Doãn Ngân cũng không có ở đây, chú Cố cũng không có ở đây…. Tất cả đều không có ở đây! Chỉ còn lại một mình cô bé.
“Huhu…huhu ..” Thân thể nho nhỏ co lại trong chăn, rất đáng thương.
Quản gia bị đánh thức cùng vài người giúp việc, toàn bộ không có cách nào dụ dỗ đã lâu đều dụ dỗ nhưng tiểu cô nương này vẫn không ngừng khóc. Nước mắt của cô bé giống như là tuyến trân châu bị chặt đứt, liên tục rơi ra, chiếc chăn đơn nhanh bị nước mắt của cô bé làm cho ướt.
“Tiểu Thần…” Doãn Ngân nghe tiếng khóc liền chạy vào gian phòng.
“Doãn Ngân.” Tiểu Thần giống như là tìm được bè gỗ để bám vào, từ trong chăn leo ra, thoáng cái nhào tới “Doãn Ngân, cậu đi đâu vậy? Cậu cùng mẹ tớ còn có cha cậu nữa đều đi ra ngoài à? Bọn họ cũng không trông thấy? Bọn họ như thế nào còn chưa trở lại a?” Con mắt tiểu cô nương tràn ngập hoang mang, nước mắt giống như chỉ cần một cái nháy mắt liền lại rớt xuống.
Doãn Ngân dắt tay nhỏ bé của cô bé, lại cầm lấy khăn long Chu tẩu đưa giúp Tiểu Thần lau mặt “Tiểu Thần đừng khóc, tớ có chuyện muốn nói cùng cậu…”
Trong căn phòng nhỏ, Doãn Ngân cùng Tiểu Thần sóng vai nằm trên giường, chiếc đèn nhỏ sáng rực rỡ, soi sáng ra hình ảnh của bọn họ.
“Doãn Ngân, lời cậu nói tớ không hiểu… vì cái gì cậu cũng trở thành con củ mẹ tớ chứ?”
“A… cái nà tớ cũng không phải là rất hiểu nhưng là dì Tiểu Phi nói, chúng ta là anh em, mẹ của cậu cũng là mẹ của tớ, cha của tớ cũng là cha của cậu. Chúng ta là sinh đôi a.”
“Sinh đôi? Bộ dạng của chúng ta lại không giống nhau.”
“Tớ lớn lên giống cha, cậu lớn lên giống mẹ cho nên mới không giống.”
“Cậu cũng là máu RH âm tính sao?”
“Ừ.”
“Tớ không tin.”
“Là thật, tớ không có lừa cậu.”
“Có gì chứng minh sao?”
“A…” Doãn Ngân suy nghĩ một chút, từ trong chăn leo ra “Cậu chờ tớ một chút.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ trở về phòng của mình tìm một thứ, đó là cái để chứng minh.”
“Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đi.”
Hai bàn tay nhỏ bé dắt nhau đi từ một gian phòng nhỏ đến cạnh một gian phòng khác ở sát bên.
Doãn Ngân mở ngăn kéo ra liền thấy giấy tờ chồng chất, lớn nhỏ mỏng dày, tất cả đều là các loại giấy tờ chứng minh gì đó từ trường học mà cậu bé cẩn thận cất giữ.
“A, tìm được rồi.”
Hắn đem một phần giấy khám sức khỏe đưa cho Tiểu Thần “Cậu xem, phía trên này có ghi nhóm máu của tớ là RH âm tính.”
Tiểu Thần nhíu mày nhìn nhìn “Thật đúng a.”
“Cậu lần này thì tin đi?”
Tiểu Thần lại lắc đầu “Tớ muốn nghe chính miệng mẹ nói mới tin được, tớ muốn đi tìm mẹ.”
“Tiểu Thần.” Doãn Ngân liền vội vàng kéo tay cô bé “Mẹ đã nói mẹ sẽ để cho tớ với cậu trước tiên ở cùng nhau một chút, phải đợi cậu thích ứng với quan hệ an hem của chúng ta sau mới chịu gặp chúng ta.”
“A?” Tiểu Thần có chút hoang mang “Vậy cha cậu đâu? Hắn cũng bởi vì thế mà trốn đi sao?”
“A…” Doãn Ngân bị hỏi khó, kỳ thật hắn cũng không biết cha rốt cuộc là đi nơi nào. Bất quá khả năng cha cũng bởi vì đột nhiên có thêm một đứa con gái, cũng có thể cũng giống như mẹ vì vui mừng quá mà té xỉu chăng?
Doãn Ngân loạn loạn nghĩ tới, dù sao cũng là đứa trẻ 6 tuổi đối mặt với những bước ngoặt lớn như thế trong đời, sức thừa nhận của tâm lý có vẻ hay không là quá nông cạn, hoàn toàn không có hướng về phương diện suy nghĩ tốt hơn…
“Hải Đường, em thức dậy làm cái gì thế? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều.” Quan Tiểu Phi vừa vào phòng bệnh liền chứng kiến Tịch Hải Đường muốn xuống giường nên vội vàng chạy tới.
“Tiểu Phi, em nghĩ nên xuất viện.” Tịch Hải Đường đã thay quần áo của bệnh viện, hiển nhiên là tâm ý đã quyết.
“Em nói đùa cái gì vậy? Mới một ngày a, ra viện cái gì? Thân thể còn chưa có nghỉ ngơi cho tốt đâu.”
“Em phải về nhà xem bọn nhỏ.” Vừa nghĩ tới cô có thể ôm Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, cái gì cô cũng bất chấp,
Quan Tiểu Phi nhịn không được lắc đầu “Haiz, bọn nhỏ chạy không được. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều rất tốt, em nên đem sự quan tâm của em đặt trong lòng đi. Cố Tích Tước coi như là đã đem con trai trả lại cho em thì chắc chắn sẽ không lại đoạt đi, em còn gấp cái gì?”
Tịch Hải Đường bừng tỉnh ngẩn ra “A… Cố Tích Tước đang ở đâu?”
“Anh ấy… cũng nhập viện rồi, tại lầu 15.” Quan Tiểu Phi nói xong cũng cảm thấy khó khăn…
Tâm Tịch Hải Đường khẽ nhói đâu, cũng đúng thôi, nhảy từ trên nơi cao như vậy xuống nhất định sẽ bị thường. Cô không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, nói thật cô có chút giật mình, hắn lấy cái khả năng không tốt ấy sẽ không toàn mạng được. Cô không biết cái khẩn cầu quan trọng kia trong đầu hắn nghĩ thế nào, cô chỉ biết rõ, nếu hắn như vậy lại khi phụ cô thì người không sống nổi là cô.
Sắc mặt có chút trắng bệch, Tịch Hải Đường cưỡng ép chính mình không suy nghĩ về hắn thêm nữa. Từ nay về sau giữa bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì, cô chỉ muốn hai đứa con của cô.
“Tiểu Phi, em thực sự không muốn tiếp tục đứng ở bệnh viện nữa. Em không thấy được bọn nhỏ sẽ thực lo lắng, em đi về nhà nghỉ ngơi cũng giống như vậy.”
“Này…” Quan Tiểu Phi lâm vào tình thế nguy nan không biết làm sao liền đi tới hành lang gọi điện cho Tần Hạo.
“Tần Hạo, Hải Đường không nên xuất viện, làm sao bây giờ a?”
“Cô ấy khá hơn chút nào không?”
“Có khá hơn chút… Trên thân thể không có vấn đề gì nhưng tâm lý thì không dễ chịu.”
“Tình huống thân thể của cô ấy đã cho phép cô ấy đi lại thì cứ như vậy, dù sao cô ấy cũng nghĩ tới hai đứa trẻ, hai đứa nó cũng rất cần cô ấy.” Thanh âm Tần Hạo nghe có chút mệt mỏi.
“Tần Hạo, anh có khỏe không? Bên kia tình huống như thế nào rồi?”
“Chẳng có gì đặc sắc…Tước đến bây giờ còn không có tỉnh, toàn thân cao thấp gãy 12 cái xương, 4 chỗ hiểm còn lại cũng không có gì, đầu bị thương nặng nhất.”
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Nơi này bác sĩ không có cách, anh phải người đi Mỹ mời giáo sư Kohl, có lẽ chừng 1h nữa hắn sẽ đến.”
“Tần Hạo… anh nói Cố Tích Tước có thể hay không cứ như vậy mà không tỉnh lại được?”
“Tiểu Phi! Đừng nói lung tung.”
“A, em hiểu. Vậy em sẽ giúp Hải Đường làm thủ tục xuất viện.”
“Ừ.”
“Chồng à, anh cũng chú ý thân thể, thức cả ngày cả đem, làm cho em rất đau lòng…” Quan Tiểu Phi khó khi ôn nhu.
“Cảm ơn, vợ.” Tần Hạo cũng là cảm động không thôi liền nói “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi đều tự bay.” Nhưng khi hắn nhìn Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường, rồi nhìn lại hắn cùng Tiểu Phi, kỳ thật trên thế giới này thực sự có tình yêu. Sao mà may mắn, bọn họ đều ngoại lệ được câu nói kia.
Cô nhớ rõ hình ảnh cuối cùng kia, hắn xoay người ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt như sương sau đó một cái nháy mắt, liền biến mất không thấy…
Cô nhớ rõ cái sân phơi trên tầng thượng kia đại khái là nằm ở tầng 4
Hắn như thế nhảy xuống….
Liền như vậy không hề cố kỵ mà nhảy xuống
Hắn còn nói cái gì kiếp sau, cái gì kiếp trước…
Tịch Hải Đường cả kinh dùng hai tay bưng kín mắt, chị lộ ra một đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Quan Tiểu Phi “Hắn… hắn như thế nào?”
Sắc mặt Quan Tiểu Phi cứng đờ “Hải Đường, em trước tiên nên chiếu cố chính mình đi… Cố Tích Tước anh ta … anh ấy không có việc gì, Tần Hạo đang ở cùng … Anh ấy nói hắn biết rõ em không muốn gặp cho nên anh ấy để cho chị đem Doãn Ngân đến cho em, nói cho em nhìn thấy con trai thì tốt rồi…”
Tịch Hải Đường có chút phản ứng không kịp, mặc dù cô không muốn nhìn thấy hắn nhưng là… hắn từ nơi cao như vậy nhảy xuống thật sự là không có chuyện gì sao? Còn có Doãn Ngân, Doãn Ngân được mang đến nơi này cũng không đi xem anh ta sao?
Quan Tiểu Phi thấy cô có chút chần chờ, vội vàng đánh mắt cho ý tá.
“Cô Tịch, cô mau nằm xuống đi để chúng tôi tiêm cho cô.” Y tá cầm lấy ống tiêm, gọn gàng mà tiêm cho Tịch Hải Đường cũng dặn dò “Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt. Cô là kinh hãi quá độ, cần tĩnh dưỡng thật tốt.”
Không biết có phải hay không là do thuốc, Tịch Hải Đường thực sự cảm giác được mình không có khí lực để suy tư cái gì nữa, đầu rất nặng, rất muốn ngủ.
Doãn Ngân nắm thật chặt tay cô “Mẹ, con giúp mẹ.”
“Không… Doãn Ngân nhanh về nhà. Doãn Ngân phải trở về cùng Tiểu Thần, cùng em gái con a.”
“Mẹ…”
“Doãn Ngân, mẹ thoáng cái có 2 đứa con thật sự khiến mẹ rất vui. Mẹ sợ nhìn thấy con cùng Tiểu Thần sẽ khiến mẹ kích động quá lại bất tỉnh, cho nên khuya hôm nay mẹ không có về nhà. Con trở về cùng em gái có được không?”
Doãn Ngân ngưng một chút, gật đầu “Tốt, mẹ ở bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt. Con sẽ trở về chiếu cố em gái.”
“Ừ, Doãn Ngân rất ngoan.”
Doãn Ngân rất hiểu chuyện, hôn nhẹ lên mặt Tịch Hải Đường một cái “Mẹ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Mí mắt Tịch Hải Đường càng ngày càng nặng, bối rối ngăn cản không nổi, đang nhìn đến Quan Tiểu Phi mang theo Doãn Ngân rời đi, chậm rãi nhắm mắt lại mất đi ý thức cuối cùng.
Cố gia đại trạch
Tiểu Thần đang gào khóc, tiếng khóc rõ to như vậy trong phòng có vẻ đặc biệt cô tịch.
Cô ngủ thẳng đến nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mẹ không có ở đây, Doãn Ngân cũng không có ở đây, chú Cố cũng không có ở đây…. Tất cả đều không có ở đây! Chỉ còn lại một mình cô bé.
“Huhu…huhu ..” Thân thể nho nhỏ co lại trong chăn, rất đáng thương.
Quản gia bị đánh thức cùng vài người giúp việc, toàn bộ không có cách nào dụ dỗ đã lâu đều dụ dỗ nhưng tiểu cô nương này vẫn không ngừng khóc. Nước mắt của cô bé giống như là tuyến trân châu bị chặt đứt, liên tục rơi ra, chiếc chăn đơn nhanh bị nước mắt của cô bé làm cho ướt.
“Tiểu Thần…” Doãn Ngân nghe tiếng khóc liền chạy vào gian phòng.
“Doãn Ngân.” Tiểu Thần giống như là tìm được bè gỗ để bám vào, từ trong chăn leo ra, thoáng cái nhào tới “Doãn Ngân, cậu đi đâu vậy? Cậu cùng mẹ tớ còn có cha cậu nữa đều đi ra ngoài à? Bọn họ cũng không trông thấy? Bọn họ như thế nào còn chưa trở lại a?” Con mắt tiểu cô nương tràn ngập hoang mang, nước mắt giống như chỉ cần một cái nháy mắt liền lại rớt xuống.
Doãn Ngân dắt tay nhỏ bé của cô bé, lại cầm lấy khăn long Chu tẩu đưa giúp Tiểu Thần lau mặt “Tiểu Thần đừng khóc, tớ có chuyện muốn nói cùng cậu…”
Trong căn phòng nhỏ, Doãn Ngân cùng Tiểu Thần sóng vai nằm trên giường, chiếc đèn nhỏ sáng rực rỡ, soi sáng ra hình ảnh của bọn họ.
“Doãn Ngân, lời cậu nói tớ không hiểu… vì cái gì cậu cũng trở thành con củ mẹ tớ chứ?”
“A… cái nà tớ cũng không phải là rất hiểu nhưng là dì Tiểu Phi nói, chúng ta là anh em, mẹ của cậu cũng là mẹ của tớ, cha của tớ cũng là cha của cậu. Chúng ta là sinh đôi a.”
“Sinh đôi? Bộ dạng của chúng ta lại không giống nhau.”
“Tớ lớn lên giống cha, cậu lớn lên giống mẹ cho nên mới không giống.”
“Cậu cũng là máu RH âm tính sao?”
“Ừ.”
“Tớ không tin.”
“Là thật, tớ không có lừa cậu.”
“Có gì chứng minh sao?”
“A…” Doãn Ngân suy nghĩ một chút, từ trong chăn leo ra “Cậu chờ tớ một chút.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ trở về phòng của mình tìm một thứ, đó là cái để chứng minh.”
“Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đi.”
Hai bàn tay nhỏ bé dắt nhau đi từ một gian phòng nhỏ đến cạnh một gian phòng khác ở sát bên.
Doãn Ngân mở ngăn kéo ra liền thấy giấy tờ chồng chất, lớn nhỏ mỏng dày, tất cả đều là các loại giấy tờ chứng minh gì đó từ trường học mà cậu bé cẩn thận cất giữ.
“A, tìm được rồi.”
Hắn đem một phần giấy khám sức khỏe đưa cho Tiểu Thần “Cậu xem, phía trên này có ghi nhóm máu của tớ là RH âm tính.”
Tiểu Thần nhíu mày nhìn nhìn “Thật đúng a.”
“Cậu lần này thì tin đi?”
Tiểu Thần lại lắc đầu “Tớ muốn nghe chính miệng mẹ nói mới tin được, tớ muốn đi tìm mẹ.”
“Tiểu Thần.” Doãn Ngân liền vội vàng kéo tay cô bé “Mẹ đã nói mẹ sẽ để cho tớ với cậu trước tiên ở cùng nhau một chút, phải đợi cậu thích ứng với quan hệ an hem của chúng ta sau mới chịu gặp chúng ta.”
“A?” Tiểu Thần có chút hoang mang “Vậy cha cậu đâu? Hắn cũng bởi vì thế mà trốn đi sao?”
“A…” Doãn Ngân bị hỏi khó, kỳ thật hắn cũng không biết cha rốt cuộc là đi nơi nào. Bất quá khả năng cha cũng bởi vì đột nhiên có thêm một đứa con gái, cũng có thể cũng giống như mẹ vì vui mừng quá mà té xỉu chăng?
Doãn Ngân loạn loạn nghĩ tới, dù sao cũng là đứa trẻ 6 tuổi đối mặt với những bước ngoặt lớn như thế trong đời, sức thừa nhận của tâm lý có vẻ hay không là quá nông cạn, hoàn toàn không có hướng về phương diện suy nghĩ tốt hơn…
“Hải Đường, em thức dậy làm cái gì thế? Bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều.” Quan Tiểu Phi vừa vào phòng bệnh liền chứng kiến Tịch Hải Đường muốn xuống giường nên vội vàng chạy tới.
“Tiểu Phi, em nghĩ nên xuất viện.” Tịch Hải Đường đã thay quần áo của bệnh viện, hiển nhiên là tâm ý đã quyết.
“Em nói đùa cái gì vậy? Mới một ngày a, ra viện cái gì? Thân thể còn chưa có nghỉ ngơi cho tốt đâu.”
“Em phải về nhà xem bọn nhỏ.” Vừa nghĩ tới cô có thể ôm Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, cái gì cô cũng bất chấp,
Quan Tiểu Phi nhịn không được lắc đầu “Haiz, bọn nhỏ chạy không được. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều rất tốt, em nên đem sự quan tâm của em đặt trong lòng đi. Cố Tích Tước coi như là đã đem con trai trả lại cho em thì chắc chắn sẽ không lại đoạt đi, em còn gấp cái gì?”
Tịch Hải Đường bừng tỉnh ngẩn ra “A… Cố Tích Tước đang ở đâu?”
“Anh ấy… cũng nhập viện rồi, tại lầu 15.” Quan Tiểu Phi nói xong cũng cảm thấy khó khăn…
Tâm Tịch Hải Đường khẽ nhói đâu, cũng đúng thôi, nhảy từ trên nơi cao như vậy xuống nhất định sẽ bị thường. Cô không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, nói thật cô có chút giật mình, hắn lấy cái khả năng không tốt ấy sẽ không toàn mạng được. Cô không biết cái khẩn cầu quan trọng kia trong đầu hắn nghĩ thế nào, cô chỉ biết rõ, nếu hắn như vậy lại khi phụ cô thì người không sống nổi là cô.
Sắc mặt có chút trắng bệch, Tịch Hải Đường cưỡng ép chính mình không suy nghĩ về hắn thêm nữa. Từ nay về sau giữa bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì, cô chỉ muốn hai đứa con của cô.
“Tiểu Phi, em thực sự không muốn tiếp tục đứng ở bệnh viện nữa. Em không thấy được bọn nhỏ sẽ thực lo lắng, em đi về nhà nghỉ ngơi cũng giống như vậy.”
“Này…” Quan Tiểu Phi lâm vào tình thế nguy nan không biết làm sao liền đi tới hành lang gọi điện cho Tần Hạo.
“Tần Hạo, Hải Đường không nên xuất viện, làm sao bây giờ a?”
“Cô ấy khá hơn chút nào không?”
“Có khá hơn chút… Trên thân thể không có vấn đề gì nhưng tâm lý thì không dễ chịu.”
“Tình huống thân thể của cô ấy đã cho phép cô ấy đi lại thì cứ như vậy, dù sao cô ấy cũng nghĩ tới hai đứa trẻ, hai đứa nó cũng rất cần cô ấy.” Thanh âm Tần Hạo nghe có chút mệt mỏi.
“Tần Hạo, anh có khỏe không? Bên kia tình huống như thế nào rồi?”
“Chẳng có gì đặc sắc…Tước đến bây giờ còn không có tỉnh, toàn thân cao thấp gãy 12 cái xương, 4 chỗ hiểm còn lại cũng không có gì, đầu bị thương nặng nhất.”
“Bác sĩ nói như thế nào?”
“Nơi này bác sĩ không có cách, anh phải người đi Mỹ mời giáo sư Kohl, có lẽ chừng 1h nữa hắn sẽ đến.”
“Tần Hạo… anh nói Cố Tích Tước có thể hay không cứ như vậy mà không tỉnh lại được?”
“Tiểu Phi! Đừng nói lung tung.”
“A, em hiểu. Vậy em sẽ giúp Hải Đường làm thủ tục xuất viện.”
“Ừ.”
“Chồng à, anh cũng chú ý thân thể, thức cả ngày cả đem, làm cho em rất đau lòng…” Quan Tiểu Phi khó khi ôn nhu.
“Cảm ơn, vợ.” Tần Hạo cũng là cảm động không thôi liền nói “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi đều tự bay.” Nhưng khi hắn nhìn Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường, rồi nhìn lại hắn cùng Tiểu Phi, kỳ thật trên thế giới này thực sự có tình yêu. Sao mà may mắn, bọn họ đều ngoại lệ được câu nói kia.
/128
|