Phút chốc, Tịch Hải Đường liền biến sắc, một giây trong lúc đó huyết sắc hoàn toàn không có.
Nhu Nhi cái tên này là một yếu tố cực kỳ trọng yếu trong cơn ác mộng cuộc đời của cô, cô vĩnh viễn cũng không quên được đêm hôm đó người đàn ông bạo hành cô lần lượt kêu lên cái tên này, làm như thâm tình, làm như lưu luyến, làm như không chiếm được là không cam, làm như lấy được sự trấn an…. Cái tên này dịu dàng như thế, nhỏ nhắn mềm mại như thế nhưng lại là một thanh kiếm gây lên một loại thống khổ vô hình đổ nát trên thân thể cô, làm cho nội tâm cô đau triệt. Cô mãnh liệt nhắc nhở mình, cô chỉ là vật thay thế, cô không phải là Nhu Nhi, cô cùng Nhu Nhi một chút quan hệ cũng không có, lại bởi vì cô thừa nhận rồi thống khổ như vậy. Từ đó vạn kiếp bất phục.
Cô nhìn hướng Cố Tích Tước, ánh mắt là một mảnh mê võng “Nhu… Nhu Nhi là ai?”
Trong lòng Cố Tích Tước chợt lạnh, hắn phải cực lực bảo trí trấn định. Hắn không biết lúc này đây còn có thể hay không đã lừa gạt cô, tâm hắn dường như treo lên …
“Nhu Nhi … là chị dâu của anh.”
“Vợ của Cố Tích Triêu?”
“Đúng vậy.”
Tịch Hải Đường lại càng cả kinh, cô cảm thấy suy nghĩ thật là loạn, mơ hồ trong lúc đó cảm thấy không thích hợp nhưng lại không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào . “Cái kia… cô ấy tên là gì?”
“Giản Y Nhu.”
“Nha.” Có lẽ là cô quá nhạy cảm đi, trên thế giới nhiều người lớn lên giống nhau như vậy, huống chi là tên tương tự nhau.
Điện thoại vẫn liên tục vang lên, Tịch Hải Đường chậm rãi đem di động đưa cho Cố Tích Tước.
Hắn thấp thỏm bất an bấm nút nghe “Vâng…” Lúc này đây, hắn không dám gọi cái tên Nhu Nhi.
“Anh Tước…” Đầu kia điện thoại là một hồi tiếng khóc “Anh có tìm được anh ấy không ?”
“Còn không có.” Phái người đi ra ngoài tìm nhưng chưa có tin gì, một chút cũng không có, xem ra Cố Tích Triêu là có chủ tâm trốn đi.
“Anh Tước, anh bây giờ ở nơi nào? Anh có thẻ tới bệnh viện giúp em hay không, một mình em rất sợ..”
Cố Tích Tước khẽ thở dài, vì cái Nhu Nhi lại như vậy, có bất cứ chuyện gì thì vĩnh viễn ỷ lại vào hắn giúp cô giải quyết, từ trước là như thế bây giờ còn như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, mệt chết đi…
“Anh Tước, anh tại sao không nói chuyện. Anh không thể tới sao?”
“Anh đang phải truyền dịch.”
“Anh không muốn thì cứ nói, không cần nói dối gạt người.” Nhu Nhi không tin lời của hắn, trực tiếp cup điện thoại.
Cố Tích Tước xem di động, rất chản nản, ngẩng đầu nhìn Tịch Hải Đường, đáy mắt cô trần ngập nghi hoặc “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố Tích Triêu không thấy đâu, Nhu Nhi hiện tại ở một mình tại bệnh viện. Bác sĩ nói đứa bé trong bụng của cô ấy có diễn biến không tốt, tùy thời có thể sinh non.”
“Kia… thì cô ấy là một mình sợ hãi mới gọi cho anh sao?”
Hắn sững sờ, cứng ngắc đầu gật nhẹ xem là như thế đi.
Tâm Tịch Hải Đường ở trong một cái nháy mắt cũng căng thẳng lên, cô xem bộ dạng khó xử của Cố Tích Tước “Kỳ thật… là anh muốn đi phải không?”
“Hải Đường, anh…”
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu rõ cô ấy là đại tẩu của anh lại có thai, anh không yên tâm cũng rất bình thường a.” Tịch Hải Đường hoàn toàn không có nghĩ ngợi nhiều, bởi vì cô vừa nghe đến Nhu Nhi có thai ở một mình trong bệnh viện, liền hoàn toàn không chịu nổi. Cô thoáng cái liền nghĩ đến chính mình trước đây, bên cạnh không có một ai, thật cô đớn, thật sợ hãi. Cô so với bất kỳ kẻ nào cũng biết mùi vị đáng sợ của tình cảnh đó, cô so với bất luận kẻ nào cũng có thể lý giải được loại đau khổ này.
Nhừng nhìn từng chút một bình dịch đang chảy xuống, bình thứ hai lập tức truyền xong chỉ còn một chai nữa. Tịch Hải Đường quyết đoán làm một việc…
“Tôi đi cùng anh đến bệnh viện.”
“Cái gì?” Cố Tích Tước ngẩn ra, không thể tin được chính mình nghe được cái gì.
Cô lặp lại một lần nữa “Tôi cùng anh đi bệnh viện. Anh cái dạng này cũng không thể đem kim truyền dịch bỏ đi được. Anh cũng không thể lái xe, bảo tài xế đưa chúng ta đi, tôi giúp anh cầm bình nước biển.”
“Hải Đường…”
“Anh không muốn đi a?”
“Không phải… anh chỉ là ….chỉ là không hiểu. Em không biết là đã trễ thế này, anh đi xem một người phụ nữa khác thật sự là không tốt sao?”
“Cái gì người phụ nữ khác, cô ấy không phải là chị dâu của anh sao?” Cô bằng phẳng nói làm cho Cố Tích Tước xấu hổ vô cùng.
Trên xe, Tịch Hải Đường giúp Cố Tích Tước cầm lấy bình nước biển, cái bình tuy nhỏ nhưng là cần liên tục giơ tay lên thật cao, cũng rất vất vả. Cô thỉnh thoảng phải thay đổi tay.
“Hải Đường, để anh cầm lấy là được rồi.”
“Không cần, anh đừng động nếu không mũi kim thay đổi là nguy rồi. Tôi cũng không phải y ta, cũng sẽ không một lần nữa ghim kim . Nếu thế thì chai thuốc này rất lãng phí tiền, bệnh cũng không giảm đươc.” Cô vừa vừa kiểm tra mu bàn tay hắn, nơi băng dính dán không có nổi mụt kỳ quái, giải thích rõ hiện tượng này tất cả đều bình thường, từng giọt nước chảy xuống với tốc độ cũng rất bình thường, một phút 45 giọt, một giây cũng không kém.
Nhìn bộ dạng tri kỷ của cô, Cố Tích Tước nhịn không được mà rung động, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô.
Tịch Hải Đường ngẩn ra, ngước mắt chống lại ánh mắt của hắn “Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy em quá xinh đẹp giống như là một thiên sứ vậy.”
“Cái gì chứ… tôi chẳng qua chỉ là cảm động lây thôi…” Ánh mắt của cô khẽ ảm đạm xuống, trong thanh ầm cũng mang theo vài phần buồn bã “Anh biết không? Thời điểm trước kia tôi mang thai cũng là ở một mình, mặc dù Tố Tâm thường xuyên ở cùng tôi nhưng cô ấy vừa đi, trong phòng liền lặng xuống, an tĩnh đến đáng sợ… Tôi đọc ở trong sách có nói, người mẹ phải chuẩn bị nhiều chuyện , trao đổi nhiều, có như vậy khi sinh con ra mới có thể hoạt bát đáng yêu . Đối với người không biết những điều này liền tự mình lầm bầm lầu bầu một mình… bắt chước lời kịch trong phim ảnh hoặc là giả trang chính mình đi mua đồ ở ngoài cùng ông bà chủ cò kè mặc cả, còn có lúc muốn chính mình giống như người đứng ở đầu đường cầm lấy truyền đơn phát quảng cáo, mỗi lần phát lại nói ra một câu…Tôi càng không ngừng nói chuyện, tự nói với mình, đối với con mà nói. Lúc đó trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến mức tôi thậm chí có thể nói chuyện rất lâu.. cái loại cảm giác này tôi cả đời cũng không quên được.. cái loại cảm giác này sẽ làm cho người ta nổi điên…”
Trong buồng xe bịt kín, thanh âm của cô trầm thấp nghẹn ngào, nước mắt không tiếng động chảy xuôi ở trong lòng như một tảng băng nện thẳng vào trong lòng Cố Tích Tước.
“Hải Đường..” Hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, dùng hết toàn bộ khí lực trong sinh mệnh của hắn.
“Tay của anh..” Cô kinh hãi, muốn xem lấy đầu mũi kim của hắn nhưng hắn một bả kéo cái ống dịch ra xa, đem cô ôm vào trong ngực, vững vàng không chịu buông tay.
Hắn cúi đầu, nặng nề cắn lấy môi trên của cô. Trên trán sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, cô chỉ nhìn thấy nét mặt của hắn, tan nát cõi lòng đến mức làm lòng người sợ hãi. Từ đó cô nhớ ra chữ tình trên nhạc dạo của đường đời mình
“Trên đời pháp an phải song toàn, không phụ Như Lai không phụ người…”
Đến bệnh viện, bọn họ phát hiện là Nhu Nhi đã ngủ nhưng là bác sĩ nói cho bọn họ biết, cô ấy không phải là tự nguyện ngủ mà là phải tiêm thuốc an thần mới ngủ. Không biết là nguyên nhân gì, cảm xúc của Nhi Nhi lúc 11h trở nên rất kích động, một bộ mặt nhu nhược như chưa từng gặp, tính tình trở nên kỳ quái, như là bị cái gì đó kích thích, khuyên như thế nào cũng không được giống như là thay đổi thành người khác vậy. Bất đắc dĩ, bác sĩ đành phải tiêm thuốc an thần cũng tăng thêm lượng thuốc ngủ vô hại đối với thai nhi.
“Anh Có, cô Giản cứ một mực gọi tên chồng cô ấy. Nếu nói tâm bệnh cần có tâm dược y, hay là mau chóng được người ấy đi.”
“Tôi hiểu rõ, tôi sẽ tiếp tục phái người đi tìm.”
“Như vậy là không còn gì tốt hơn, bệnh viện chúng tôi bên này cũng sẽ làm hết sức .Anh cứ yên tâm.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, đây là chức trách của bệnh viện. Anh Cố, thuốc mà cô Giản dùng đều là thuốc nhập khẩu từ Đức, cần nói trước dự định cho nên phiền toái anh làm một chút thủ tục.”
“Được.”
“Vậy anh hãy đi theo tôi.”
“Được.”
Cố Tích Tước nắm chặt tay Hải Đường lại “Hải Đường, em ở chỗ này chờ anh một tý. Anh rất mau sẽ trở về.”
“Được, anh đi đi.”
Cố Tích Tước cùng bác sĩ rời đi, còn lại Tịch Hải Đường lẳng lặng đứng ở bên ngoài cửa kính thủy tinh của phòng bệnh nhìn Giản Y Nhu nằm trên giường bênh, trong lòng cô không rõ ràng cảm giác..
Đối với Giản Y Nhu, không hề nghi ngợi đầu tiên là đồng tình nhưng là trong lòng cô lại tự dưng sinh ra một điều khúc mắc. Cô kinh ngạc với tâm tình của mình, cũng âm thầm trách cứ mình là không nên nhưng không biết vì cái gì, cô cảm giác mình cùng Giản Y Nhu trong lúc đó có ngay cả một tầng vô hình chướng ngại…
Có lẽ vì tên của cô ấy có một chữ Nhu?
Có lẽ vì cô ấy là vợ của Cố Tích Triêu, mà Cố Tích Triêu cùng Tố Tâm trong lúc đó lại có quan hệ?
Không biết, có một loại tâm lý rất kỳ quái nhưng cô nghĩ không ra.
Nhu Nhi cái tên này là một yếu tố cực kỳ trọng yếu trong cơn ác mộng cuộc đời của cô, cô vĩnh viễn cũng không quên được đêm hôm đó người đàn ông bạo hành cô lần lượt kêu lên cái tên này, làm như thâm tình, làm như lưu luyến, làm như không chiếm được là không cam, làm như lấy được sự trấn an…. Cái tên này dịu dàng như thế, nhỏ nhắn mềm mại như thế nhưng lại là một thanh kiếm gây lên một loại thống khổ vô hình đổ nát trên thân thể cô, làm cho nội tâm cô đau triệt. Cô mãnh liệt nhắc nhở mình, cô chỉ là vật thay thế, cô không phải là Nhu Nhi, cô cùng Nhu Nhi một chút quan hệ cũng không có, lại bởi vì cô thừa nhận rồi thống khổ như vậy. Từ đó vạn kiếp bất phục.
Cô nhìn hướng Cố Tích Tước, ánh mắt là một mảnh mê võng “Nhu… Nhu Nhi là ai?”
Trong lòng Cố Tích Tước chợt lạnh, hắn phải cực lực bảo trí trấn định. Hắn không biết lúc này đây còn có thể hay không đã lừa gạt cô, tâm hắn dường như treo lên …
“Nhu Nhi … là chị dâu của anh.”
“Vợ của Cố Tích Triêu?”
“Đúng vậy.”
Tịch Hải Đường lại càng cả kinh, cô cảm thấy suy nghĩ thật là loạn, mơ hồ trong lúc đó cảm thấy không thích hợp nhưng lại không nghĩ ra là lạ ở chỗ nào . “Cái kia… cô ấy tên là gì?”
“Giản Y Nhu.”
“Nha.” Có lẽ là cô quá nhạy cảm đi, trên thế giới nhiều người lớn lên giống nhau như vậy, huống chi là tên tương tự nhau.
Điện thoại vẫn liên tục vang lên, Tịch Hải Đường chậm rãi đem di động đưa cho Cố Tích Tước.
Hắn thấp thỏm bất an bấm nút nghe “Vâng…” Lúc này đây, hắn không dám gọi cái tên Nhu Nhi.
“Anh Tước…” Đầu kia điện thoại là một hồi tiếng khóc “Anh có tìm được anh ấy không ?”
“Còn không có.” Phái người đi ra ngoài tìm nhưng chưa có tin gì, một chút cũng không có, xem ra Cố Tích Triêu là có chủ tâm trốn đi.
“Anh Tước, anh bây giờ ở nơi nào? Anh có thẻ tới bệnh viện giúp em hay không, một mình em rất sợ..”
Cố Tích Tước khẽ thở dài, vì cái Nhu Nhi lại như vậy, có bất cứ chuyện gì thì vĩnh viễn ỷ lại vào hắn giúp cô giải quyết, từ trước là như thế bây giờ còn như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, mệt chết đi…
“Anh Tước, anh tại sao không nói chuyện. Anh không thể tới sao?”
“Anh đang phải truyền dịch.”
“Anh không muốn thì cứ nói, không cần nói dối gạt người.” Nhu Nhi không tin lời của hắn, trực tiếp cup điện thoại.
Cố Tích Tước xem di động, rất chản nản, ngẩng đầu nhìn Tịch Hải Đường, đáy mắt cô trần ngập nghi hoặc “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cố Tích Triêu không thấy đâu, Nhu Nhi hiện tại ở một mình tại bệnh viện. Bác sĩ nói đứa bé trong bụng của cô ấy có diễn biến không tốt, tùy thời có thể sinh non.”
“Kia… thì cô ấy là một mình sợ hãi mới gọi cho anh sao?”
Hắn sững sờ, cứng ngắc đầu gật nhẹ xem là như thế đi.
Tâm Tịch Hải Đường ở trong một cái nháy mắt cũng căng thẳng lên, cô xem bộ dạng khó xử của Cố Tích Tước “Kỳ thật… là anh muốn đi phải không?”
“Hải Đường, anh…”
“Anh không cần giải thích, tôi hiểu rõ cô ấy là đại tẩu của anh lại có thai, anh không yên tâm cũng rất bình thường a.” Tịch Hải Đường hoàn toàn không có nghĩ ngợi nhiều, bởi vì cô vừa nghe đến Nhu Nhi có thai ở một mình trong bệnh viện, liền hoàn toàn không chịu nổi. Cô thoáng cái liền nghĩ đến chính mình trước đây, bên cạnh không có một ai, thật cô đớn, thật sợ hãi. Cô so với bất kỳ kẻ nào cũng biết mùi vị đáng sợ của tình cảnh đó, cô so với bất luận kẻ nào cũng có thể lý giải được loại đau khổ này.
Nhừng nhìn từng chút một bình dịch đang chảy xuống, bình thứ hai lập tức truyền xong chỉ còn một chai nữa. Tịch Hải Đường quyết đoán làm một việc…
“Tôi đi cùng anh đến bệnh viện.”
“Cái gì?” Cố Tích Tước ngẩn ra, không thể tin được chính mình nghe được cái gì.
Cô lặp lại một lần nữa “Tôi cùng anh đi bệnh viện. Anh cái dạng này cũng không thể đem kim truyền dịch bỏ đi được. Anh cũng không thể lái xe, bảo tài xế đưa chúng ta đi, tôi giúp anh cầm bình nước biển.”
“Hải Đường…”
“Anh không muốn đi a?”
“Không phải… anh chỉ là ….chỉ là không hiểu. Em không biết là đã trễ thế này, anh đi xem một người phụ nữa khác thật sự là không tốt sao?”
“Cái gì người phụ nữ khác, cô ấy không phải là chị dâu của anh sao?” Cô bằng phẳng nói làm cho Cố Tích Tước xấu hổ vô cùng.
Trên xe, Tịch Hải Đường giúp Cố Tích Tước cầm lấy bình nước biển, cái bình tuy nhỏ nhưng là cần liên tục giơ tay lên thật cao, cũng rất vất vả. Cô thỉnh thoảng phải thay đổi tay.
“Hải Đường, để anh cầm lấy là được rồi.”
“Không cần, anh đừng động nếu không mũi kim thay đổi là nguy rồi. Tôi cũng không phải y ta, cũng sẽ không một lần nữa ghim kim . Nếu thế thì chai thuốc này rất lãng phí tiền, bệnh cũng không giảm đươc.” Cô vừa vừa kiểm tra mu bàn tay hắn, nơi băng dính dán không có nổi mụt kỳ quái, giải thích rõ hiện tượng này tất cả đều bình thường, từng giọt nước chảy xuống với tốc độ cũng rất bình thường, một phút 45 giọt, một giây cũng không kém.
Nhìn bộ dạng tri kỷ của cô, Cố Tích Tước nhịn không được mà rung động, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô.
Tịch Hải Đường ngẩn ra, ngước mắt chống lại ánh mắt của hắn “Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy em quá xinh đẹp giống như là một thiên sứ vậy.”
“Cái gì chứ… tôi chẳng qua chỉ là cảm động lây thôi…” Ánh mắt của cô khẽ ảm đạm xuống, trong thanh ầm cũng mang theo vài phần buồn bã “Anh biết không? Thời điểm trước kia tôi mang thai cũng là ở một mình, mặc dù Tố Tâm thường xuyên ở cùng tôi nhưng cô ấy vừa đi, trong phòng liền lặng xuống, an tĩnh đến đáng sợ… Tôi đọc ở trong sách có nói, người mẹ phải chuẩn bị nhiều chuyện , trao đổi nhiều, có như vậy khi sinh con ra mới có thể hoạt bát đáng yêu . Đối với người không biết những điều này liền tự mình lầm bầm lầu bầu một mình… bắt chước lời kịch trong phim ảnh hoặc là giả trang chính mình đi mua đồ ở ngoài cùng ông bà chủ cò kè mặc cả, còn có lúc muốn chính mình giống như người đứng ở đầu đường cầm lấy truyền đơn phát quảng cáo, mỗi lần phát lại nói ra một câu…Tôi càng không ngừng nói chuyện, tự nói với mình, đối với con mà nói. Lúc đó trong phòng rất an tĩnh, an tĩnh đến mức tôi thậm chí có thể nói chuyện rất lâu.. cái loại cảm giác này tôi cả đời cũng không quên được.. cái loại cảm giác này sẽ làm cho người ta nổi điên…”
Trong buồng xe bịt kín, thanh âm của cô trầm thấp nghẹn ngào, nước mắt không tiếng động chảy xuôi ở trong lòng như một tảng băng nện thẳng vào trong lòng Cố Tích Tước.
“Hải Đường..” Hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, dùng hết toàn bộ khí lực trong sinh mệnh của hắn.
“Tay của anh..” Cô kinh hãi, muốn xem lấy đầu mũi kim của hắn nhưng hắn một bả kéo cái ống dịch ra xa, đem cô ôm vào trong ngực, vững vàng không chịu buông tay.
Hắn cúi đầu, nặng nề cắn lấy môi trên của cô. Trên trán sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt, cô chỉ nhìn thấy nét mặt của hắn, tan nát cõi lòng đến mức làm lòng người sợ hãi. Từ đó cô nhớ ra chữ tình trên nhạc dạo của đường đời mình
“Trên đời pháp an phải song toàn, không phụ Như Lai không phụ người…”
Đến bệnh viện, bọn họ phát hiện là Nhu Nhi đã ngủ nhưng là bác sĩ nói cho bọn họ biết, cô ấy không phải là tự nguyện ngủ mà là phải tiêm thuốc an thần mới ngủ. Không biết là nguyên nhân gì, cảm xúc của Nhi Nhi lúc 11h trở nên rất kích động, một bộ mặt nhu nhược như chưa từng gặp, tính tình trở nên kỳ quái, như là bị cái gì đó kích thích, khuyên như thế nào cũng không được giống như là thay đổi thành người khác vậy. Bất đắc dĩ, bác sĩ đành phải tiêm thuốc an thần cũng tăng thêm lượng thuốc ngủ vô hại đối với thai nhi.
“Anh Có, cô Giản cứ một mực gọi tên chồng cô ấy. Nếu nói tâm bệnh cần có tâm dược y, hay là mau chóng được người ấy đi.”
“Tôi hiểu rõ, tôi sẽ tiếp tục phái người đi tìm.”
“Như vậy là không còn gì tốt hơn, bệnh viện chúng tôi bên này cũng sẽ làm hết sức .Anh cứ yên tâm.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, đây là chức trách của bệnh viện. Anh Cố, thuốc mà cô Giản dùng đều là thuốc nhập khẩu từ Đức, cần nói trước dự định cho nên phiền toái anh làm một chút thủ tục.”
“Được.”
“Vậy anh hãy đi theo tôi.”
“Được.”
Cố Tích Tước nắm chặt tay Hải Đường lại “Hải Đường, em ở chỗ này chờ anh một tý. Anh rất mau sẽ trở về.”
“Được, anh đi đi.”
Cố Tích Tước cùng bác sĩ rời đi, còn lại Tịch Hải Đường lẳng lặng đứng ở bên ngoài cửa kính thủy tinh của phòng bệnh nhìn Giản Y Nhu nằm trên giường bênh, trong lòng cô không rõ ràng cảm giác..
Đối với Giản Y Nhu, không hề nghi ngợi đầu tiên là đồng tình nhưng là trong lòng cô lại tự dưng sinh ra một điều khúc mắc. Cô kinh ngạc với tâm tình của mình, cũng âm thầm trách cứ mình là không nên nhưng không biết vì cái gì, cô cảm giác mình cùng Giản Y Nhu trong lúc đó có ngay cả một tầng vô hình chướng ngại…
Có lẽ vì tên của cô ấy có một chữ Nhu?
Có lẽ vì cô ấy là vợ của Cố Tích Triêu, mà Cố Tích Triêu cùng Tố Tâm trong lúc đó lại có quan hệ?
Không biết, có một loại tâm lý rất kỳ quái nhưng cô nghĩ không ra.
/128
|