Nhu Nhi?
“Nhu Nhi, em tại sao lại ở nơi này?” Cố Tích Tước giật mình nhìn lại cô “Một mình em sao?”
“Anh Tước….” Giản Y Nhu lã chã mà khóc, bộ dáng suy yếu giống như thoáng cái sẽ té xỉu.
“Nhu Nhi, Cố Tích Triêu đâu?”
“Em không biết… chúng tôi mới xuống máy bay không bao lâu, anh ấy đã không thấy tăm hơn. Em gọi vào điện thoại di động của hắn thì tắt máy, đi tìm quán rượu chúng ta hay đến cũng không có. Em không tìm được hắn.
Cố Tích Tước mím mối, trong nháy mắt đã hiểu Cố Tích Triêu là cố ý. Hắn cố ý đem Nhu Nhi về, sau đó chính mình mất tích, hắn muốn đem Nhu Nhi ném cho hắn, làm cho hắn phân tâm.
“Anh Tước, anh giúp em tìm anh ấy có được không? Em không được anh ấy nên rất lo lắng.” Giản Y Nhu trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, đang mang thai lại trải quãng đường dài bôn ba khiến cô mệt mỏi hay bỏi vì tìm không được Cố Tích Triêu mà cảm thấy lo lắng sắc hãi hung, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tay Cố Tích Tước nắm thành quyền, vì Nhu Nhi cảm thấy không đáng giá, Cố Tích Triêu căn bản không đáng để cho cô ấy yêu như vậy.
“Anh Tước…” Giản Y Nhu duỗi tay ra bấu víu lấy khuỷu tay hắn, giống như trước cùng hắn làm nũng. Hắn từ trước đến nay đều không có biện pháp cự tuyệt cô, hiện tại cũng giống như vậy. Nhưng có điều gì đó không đúng, Cố Tích Tước cúi đầu nhìn đến tay của mình, đáy mắt thâm thúy hơi có chút khác thường. Đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mình gây ra tội ác, một tội ác mãnh liệt.
Không để lại dấu vết, hắn rút tay về “Nhu Nhi, em trước tiên cùng anh về công ty. Anh phái người đi tìm Cố Tích Triêu.”
“Vâng.” Giản Y Nhu vui vẻ gật gật đầu “Anh Tước, em cũng biết anh là người tốt nhất, chỉ có anh có thể giúp em.”
Cố Tích Tước ngẩn ra, đối mặt với nét tươi cười của Nhu Nhi, hắn cảm giác có vài phần thấp thỏng, vô ý thức không muốn mở rộng tầm mắt nữa…
Bên kia, Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần đang ở nhà trọ thu thập hành lý, chợt nghe tiếng vang khác thường ở cửa.
“Mẹ, giống như có động tĩnh. Là cái gì a?”
“Hả…” Tịch Hải Đường hướng về phía Tiểu Thần làm một hành động bảo con gái không được lên tiếng, sau đó đi ra cửa nhìn qua.
Cửa bảo vệ thì đóng chặt, từ trong kính nhìn ra phía ngoài cũng không có thấy người gõ cửa…
Kỳ quái?
Chẳng lẽ là ảo giác?
“Mẹ, mẹ có hay không ngửi thấy trong nhà mình có mùi lạ nha?” Tiểu Thần cố gắng dùng cái mũi nhỏ ngửi một cái, ngàng ngửi càng cảm thấy kỳ quái.
Tịch Hải Đường cũng nhíu nhíu mày “Hình như là có một chút… giống như là mùi thuốc lá?”
“Mùi thuốc lá mà. Không thể nào. Trong nhà vừa rồi không có người hút thuốc.”
“Nói cũng phải.” Tịch Hải Đường nghĩ không ra, trấn tĩnh lại “Có lẽ là chúng ta dọn cái rương kia nên có mùi đó đi, thay đổi không khí là tốt rồi.”
“Vâng, chúng ta tiếp tục dọn đồ đi mẹ.”
“Ừ.” Hai mẹ con lại tiếp tục thu xếp đồ đạc, chỉ cảm thấy sự khác thường vừa rồi là ảo giác.
Họ không biết ngay dưới lầu, có một chiếc Rolls-Royce màu đen đang chậm rãi chạy qua.
Nhân viên quản lý khu Cẩm Tú xã nhịn không được nói thầm “Người có tiền thật là tốt, Spyker C8 rồi lại Rolls-Royce.”
Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần trải qua cả một buổi chiều rút cuộc cũng đóng gói xong hành lý, có tổng cộng 3 cái rương, hai lớn một nhỏ. Kỳ thực thì quần áo của hai người không có bao nhiêu nhưng sách vở cũng không ít. Trong phần sách vở của Tịch Hải Đường chủ yếu là những sách về thiết kế, đồ dùng học tập của Tiểu Thần cùng rất nhiều, ba lô nhỏ cũng đã nhét đầy phình.
Cố hết sức một chút Tịch Hải Đường mang những thứ đó chuyển xuống dưới lầu, Tiểu Thần cũng đi theo hỗ trợ.
“Tiểu Thần, có mệt hay không?”
“Con không sao.” Tiểu nha đầu có thể làm được việc này, ngửa đầu nở nụ cười.
Tịch Hải Đường vỗ nhẹ lên đầu con gái “Tiểu Thần, con rất ngoan. Mẹ có được đứa con gái như vậy, thật sự cảm thấy thật hạnh phúc.”
“Về sau mẹ sẽ hạnh phúc hơn. Chú Cố không phải nói sao, chú ấy sẽ gắng để mẹ có cuộc sống trôi qua trong những ngày hạnh phúc.”
“Tiểu Thần… Con có phải rất thích chú ấy hay không?”
“Thích a. Nhưng là con vẫn thích mẹ nhất.” Tiểu Thần đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Hải Đường “Mẹ, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng rất yêu Tiểu Thần của mẹ.” Tịch Hải Đường khom lưng hôn một chút lên gò má của con gái, cảm thấy bội phần an ủi “Đi thôi, chúng ta đi thuê xe.”
“Vâng.”
Hai mẹ con mang theo tất cả hành lý lớn nhỏ lại khiến cho nhân viên quản lý của xã khu chú ý “Cô Tịch, cô đây là muốn đi xa nhà hay sao mà lại đem nhiều hành lý như vậy?”
“A… cúng tôi sẽ dọn đi.”
Tiểu Thần cũng đi theo gật đầu “Bác ơi, cháu và mẹ cháu sẽ chuyển đi nhưng là cháu sẽ nghĩ tới bác nhiều lắm a. Về sau có cơ hội, cháu sẽ trở lại thăm bác.”
“Ừ, thật sự là một nha đầu nhu thuận nha.” Nhân viên quả lý đối với Tiểu Thần rất là ưa thích, cũng mơ hồ đoán được mẹ con các cô là muốn chuyển đi nơi nào, sự xuất nhập của chiếc xe cao cấp nổi tiếng cùng người đàn ông kia đúng là rất thường xuyên đến đây. Nhưng thời điểm dọn nhà thế nào mà không có ở đây nhỉ?
“Cô Tịch, cái kia… bạn trai của cô trước đây không lâu còn tới chỗ này chạy lung tung một vòng, như thế nào bây giờ lại không có ở đây cùng hai người khuôn đồ xuống vậy. Như vậy không hay lắm, đều đã muốn ở cùng một chỗ rồi. Cô Tịch, đừng trách bác đây nhiều chuyện, cô phải hiểu được người đàn ông sẽ chăm sóc cô sau này mới được.”
“A…” Tịch Hải Đường ngây ngẩn cả người, Cố Tích Tước hôm nay chưa từng tới mà? Như thế nào bác ấy lại nói đã gặp qua hắn ở đây?
“Bác quản lý, bác có phải hay không nhận lầm người rồi?”
“Nói bậy! Tuy bác đã già nhưng là con mắt cũng không có hoa. Coi như là hắn hôm nay thay đổi xe đi, ta cũng sẽ không nhận lầm.” Nhân viên quản lý xã khu rất tự tin, một mực chắc chắn.
Tịch Hải Đường lại cảm thấy càng kỳ quái, trông đầu đột nhiên thoáng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ….?
Cửa có tiếng vang, trong phòng có mùi thuốc lá, nhiên viên quản lý lại gặp được…
Là Cố Tích Triêu?
Nhất định là Cố Tích Triêu.
Chỉ là hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Là tìm Tố Tâm à?
Thần sắc Tịch Hải Đường khẩn trương hơn, bởi vì chuyện này tới ngoài ý muốn mà tay chân trở sợ hãi, vô ý thức liền lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tích Tước, nhưng là đầu bên kia thế nào lại không có người nghe máy.
“Tiểu Thần, con trước ngồi chỗ này cùng bác quản lý trong chốc lát được hay không, mẹ cần đi ra ngoài một chuyến.”
“Mẹ muốn đi đâu thế?”
“Đi tìm chú Cố, mẹ có chút việc sẽ rất mau trở về, được không?”
“Được, con sẽ ở đây đợi mẹ.”
“Tiểu Thần rất ngoan, mẹ sẽ trở lại rất nhanh.”
Dàn xếp tốt cho con gái, Tịch Hải Đường bắt xe taxi liền vội vã đến cao ốc Kim Tước.
“Nhu Nhi, em tại sao lại ở nơi này?” Cố Tích Tước giật mình nhìn lại cô “Một mình em sao?”
“Anh Tước….” Giản Y Nhu lã chã mà khóc, bộ dáng suy yếu giống như thoáng cái sẽ té xỉu.
“Nhu Nhi, Cố Tích Triêu đâu?”
“Em không biết… chúng tôi mới xuống máy bay không bao lâu, anh ấy đã không thấy tăm hơn. Em gọi vào điện thoại di động của hắn thì tắt máy, đi tìm quán rượu chúng ta hay đến cũng không có. Em không tìm được hắn.
Cố Tích Tước mím mối, trong nháy mắt đã hiểu Cố Tích Triêu là cố ý. Hắn cố ý đem Nhu Nhi về, sau đó chính mình mất tích, hắn muốn đem Nhu Nhi ném cho hắn, làm cho hắn phân tâm.
“Anh Tước, anh giúp em tìm anh ấy có được không? Em không được anh ấy nên rất lo lắng.” Giản Y Nhu trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, đang mang thai lại trải quãng đường dài bôn ba khiến cô mệt mỏi hay bỏi vì tìm không được Cố Tích Triêu mà cảm thấy lo lắng sắc hãi hung, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tay Cố Tích Tước nắm thành quyền, vì Nhu Nhi cảm thấy không đáng giá, Cố Tích Triêu căn bản không đáng để cho cô ấy yêu như vậy.
“Anh Tước…” Giản Y Nhu duỗi tay ra bấu víu lấy khuỷu tay hắn, giống như trước cùng hắn làm nũng. Hắn từ trước đến nay đều không có biện pháp cự tuyệt cô, hiện tại cũng giống như vậy. Nhưng có điều gì đó không đúng, Cố Tích Tước cúi đầu nhìn đến tay của mình, đáy mắt thâm thúy hơi có chút khác thường. Đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mình gây ra tội ác, một tội ác mãnh liệt.
Không để lại dấu vết, hắn rút tay về “Nhu Nhi, em trước tiên cùng anh về công ty. Anh phái người đi tìm Cố Tích Triêu.”
“Vâng.” Giản Y Nhu vui vẻ gật gật đầu “Anh Tước, em cũng biết anh là người tốt nhất, chỉ có anh có thể giúp em.”
Cố Tích Tước ngẩn ra, đối mặt với nét tươi cười của Nhu Nhi, hắn cảm giác có vài phần thấp thỏng, vô ý thức không muốn mở rộng tầm mắt nữa…
Bên kia, Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần đang ở nhà trọ thu thập hành lý, chợt nghe tiếng vang khác thường ở cửa.
“Mẹ, giống như có động tĩnh. Là cái gì a?”
“Hả…” Tịch Hải Đường hướng về phía Tiểu Thần làm một hành động bảo con gái không được lên tiếng, sau đó đi ra cửa nhìn qua.
Cửa bảo vệ thì đóng chặt, từ trong kính nhìn ra phía ngoài cũng không có thấy người gõ cửa…
Kỳ quái?
Chẳng lẽ là ảo giác?
“Mẹ, mẹ có hay không ngửi thấy trong nhà mình có mùi lạ nha?” Tiểu Thần cố gắng dùng cái mũi nhỏ ngửi một cái, ngàng ngửi càng cảm thấy kỳ quái.
Tịch Hải Đường cũng nhíu nhíu mày “Hình như là có một chút… giống như là mùi thuốc lá?”
“Mùi thuốc lá mà. Không thể nào. Trong nhà vừa rồi không có người hút thuốc.”
“Nói cũng phải.” Tịch Hải Đường nghĩ không ra, trấn tĩnh lại “Có lẽ là chúng ta dọn cái rương kia nên có mùi đó đi, thay đổi không khí là tốt rồi.”
“Vâng, chúng ta tiếp tục dọn đồ đi mẹ.”
“Ừ.” Hai mẹ con lại tiếp tục thu xếp đồ đạc, chỉ cảm thấy sự khác thường vừa rồi là ảo giác.
Họ không biết ngay dưới lầu, có một chiếc Rolls-Royce màu đen đang chậm rãi chạy qua.
Nhân viên quản lý khu Cẩm Tú xã nhịn không được nói thầm “Người có tiền thật là tốt, Spyker C8 rồi lại Rolls-Royce.”
Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần trải qua cả một buổi chiều rút cuộc cũng đóng gói xong hành lý, có tổng cộng 3 cái rương, hai lớn một nhỏ. Kỳ thực thì quần áo của hai người không có bao nhiêu nhưng sách vở cũng không ít. Trong phần sách vở của Tịch Hải Đường chủ yếu là những sách về thiết kế, đồ dùng học tập của Tiểu Thần cùng rất nhiều, ba lô nhỏ cũng đã nhét đầy phình.
Cố hết sức một chút Tịch Hải Đường mang những thứ đó chuyển xuống dưới lầu, Tiểu Thần cũng đi theo hỗ trợ.
“Tiểu Thần, có mệt hay không?”
“Con không sao.” Tiểu nha đầu có thể làm được việc này, ngửa đầu nở nụ cười.
Tịch Hải Đường vỗ nhẹ lên đầu con gái “Tiểu Thần, con rất ngoan. Mẹ có được đứa con gái như vậy, thật sự cảm thấy thật hạnh phúc.”
“Về sau mẹ sẽ hạnh phúc hơn. Chú Cố không phải nói sao, chú ấy sẽ gắng để mẹ có cuộc sống trôi qua trong những ngày hạnh phúc.”
“Tiểu Thần… Con có phải rất thích chú ấy hay không?”
“Thích a. Nhưng là con vẫn thích mẹ nhất.” Tiểu Thần đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Hải Đường “Mẹ, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng rất yêu Tiểu Thần của mẹ.” Tịch Hải Đường khom lưng hôn một chút lên gò má của con gái, cảm thấy bội phần an ủi “Đi thôi, chúng ta đi thuê xe.”
“Vâng.”
Hai mẹ con mang theo tất cả hành lý lớn nhỏ lại khiến cho nhân viên quản lý của xã khu chú ý “Cô Tịch, cô đây là muốn đi xa nhà hay sao mà lại đem nhiều hành lý như vậy?”
“A… cúng tôi sẽ dọn đi.”
Tiểu Thần cũng đi theo gật đầu “Bác ơi, cháu và mẹ cháu sẽ chuyển đi nhưng là cháu sẽ nghĩ tới bác nhiều lắm a. Về sau có cơ hội, cháu sẽ trở lại thăm bác.”
“Ừ, thật sự là một nha đầu nhu thuận nha.” Nhân viên quả lý đối với Tiểu Thần rất là ưa thích, cũng mơ hồ đoán được mẹ con các cô là muốn chuyển đi nơi nào, sự xuất nhập của chiếc xe cao cấp nổi tiếng cùng người đàn ông kia đúng là rất thường xuyên đến đây. Nhưng thời điểm dọn nhà thế nào mà không có ở đây nhỉ?
“Cô Tịch, cái kia… bạn trai của cô trước đây không lâu còn tới chỗ này chạy lung tung một vòng, như thế nào bây giờ lại không có ở đây cùng hai người khuôn đồ xuống vậy. Như vậy không hay lắm, đều đã muốn ở cùng một chỗ rồi. Cô Tịch, đừng trách bác đây nhiều chuyện, cô phải hiểu được người đàn ông sẽ chăm sóc cô sau này mới được.”
“A…” Tịch Hải Đường ngây ngẩn cả người, Cố Tích Tước hôm nay chưa từng tới mà? Như thế nào bác ấy lại nói đã gặp qua hắn ở đây?
“Bác quản lý, bác có phải hay không nhận lầm người rồi?”
“Nói bậy! Tuy bác đã già nhưng là con mắt cũng không có hoa. Coi như là hắn hôm nay thay đổi xe đi, ta cũng sẽ không nhận lầm.” Nhân viên quản lý xã khu rất tự tin, một mực chắc chắn.
Tịch Hải Đường lại cảm thấy càng kỳ quái, trông đầu đột nhiên thoáng hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ….?
Cửa có tiếng vang, trong phòng có mùi thuốc lá, nhiên viên quản lý lại gặp được…
Là Cố Tích Triêu?
Nhất định là Cố Tích Triêu.
Chỉ là hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Là tìm Tố Tâm à?
Thần sắc Tịch Hải Đường khẩn trương hơn, bởi vì chuyện này tới ngoài ý muốn mà tay chân trở sợ hãi, vô ý thức liền lấy điện thoại ra gọi cho Cố Tích Tước, nhưng là đầu bên kia thế nào lại không có người nghe máy.
“Tiểu Thần, con trước ngồi chỗ này cùng bác quản lý trong chốc lát được hay không, mẹ cần đi ra ngoài một chuyến.”
“Mẹ muốn đi đâu thế?”
“Đi tìm chú Cố, mẹ có chút việc sẽ rất mau trở về, được không?”
“Được, con sẽ ở đây đợi mẹ.”
“Tiểu Thần rất ngoan, mẹ sẽ trở lại rất nhanh.”
Dàn xếp tốt cho con gái, Tịch Hải Đường bắt xe taxi liền vội vã đến cao ốc Kim Tước.
/128
|