Cố Tích Tước lái xe, tai trái đeo tai nghe “Tần Hạo, tìm tôi có chuyện gì?”
“À… Anh bây giờ có nói chuyện được không? Hải Đường có ở đó không?”
Lông mày Cố Tích Tước nhíu lại “Không có, tôi đang lái xe đi một mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Hạo mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
“Rút cuộc là có chuyện gì mà cậu cứ ấp a ấp úng như vậy?”
“Cái kia…. Cố Tích Triêu cùng với Nhu Nhi đã trở lại.”
Mặt Cố Tích Tước phút chốc liền biến sắc “tôi không có phát thiệp mời cho bọn họ.”
“Anh không có phát không có nghĩa là người khác sẽ không thông báo cho hắn. Nhớ năm đó anh cùng Cố Tích Triêu tranh đoạt quyền thừa kế, không có ít người cũng đứng bên cạnh hắn, anh sẽ không quên đi chứ? Lần này, đúng là cơ hội tốt. Anh dùng danh nghĩa Kim Tước đi giúp lão Hạng, những người kia còn không còn rục rịch sao?”
Cố Tích Tước cười lạnh “Năm đó tôi cũng không sợ, không nói đến hiện tại sao?”
“Tước… Anh bây giờ không còn giống với trước kia. Anh đã có điểm yếu cũng đã có trách nhiệm.” Giọng Tần Hạo đột nhiên trở nên trầm trọng “Anh không cần phải phớt lờ.”
“Tôi hiểu.”
“Vậy anh có muốn hay không nhanh đi tới công ty?”
“Bây giờ còn chưa được, tôi phải đi sân bay đón Hải Đường cùng Tiểu Thần. Buổi chiều chúng ta muốn đi tới trung tâm hộ tịch một chuyến. Ông Hạng đã chuẩn bị xong, chuyện Hải Đường đổi tên không thể kéo dài được nữa.”
“Như vậy… Vậy anh đi đi, bên này tạm thời tôi sẽ quan sát nếu có gió thổi cỏ lay thì lập tức sẽ thông báo cho anh.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Cố Tích Tước trên mặt ngưng trọng thật lâu không tiêu tan.
Rất nhanh, hắn đi đến sân bay đón mẹ con Tịch Hải Đường.
“Chú Cố, sắc mặt của chú như thế nào không tốt lắm nha.” Tiểu Thần rất quan tâm hướng Cố Tích Tước hỏi, con mắt xinh đẹp nhay nháy, rất là đáng yêu.
Tịch Hải Đường cũng có bộ dạng hoang mang giống như con gái “Có phải chuyện công ty có áp lực lớn quá hay không? Không thuận lợi sao?”
Hắn lắc đầu “Không có, em đừng suy nghĩ lung tung. Chúng ta bây giờ trực tiếp đi đến trung tâm hộ tịch, em mang thẻ căn cước theo không?”
“Có mang theo.” Tịch Hải Đường mở giỏ xách ra, từ bên trong lấy ra một bọc giấy, bên trong đó có thẻ căn cước của cô, còn có các loại giấy chứng nhận khác.
Cố Tích Tước ghé mắt nhìn nhìn “Đây là cái gì, như thế nào lại nhiều như vậy?”
“Là chứng minh cùng các giấy tờ chứng nhận có liên quan. Tôi không biết cần cái gì, dù sao tất cả cũng nằm ở trong này nên mang đi hết, miễn cho đi lần thứ hai nữa.”
“Ừ.”
Lông mày của Tiểu Thần nhíu lại giống như suy tư, suy nghĩ một hồi lâu đều không nghĩ ra “Mẹ, có phải hay không từ này về sau mẹ sẽ đổi thành Hạng Nhược Vi sao?”
“Không đúng, không đúng. Ông ngoại con nói mẹ có thể gọi là Hải Đường, chỉ đem họ đổi đi mà thôi.”
“À.” Tiểu Thần nghe như vậy gật đầu nhẹ, nhưng chỉ trong chốc lát lại có nghi vấn “Mẹ, vậy còn con làm sao bây giờ? Con cũng sẽ đổi thành Hạng Tiểu Thần sao?”
“A…” Tịch Hải Đường giật mình, cô đúng là chưa có nghĩ qua vấn đề này. Tiểu Thần cùng họ với cô, nếu như cô sửa họ thì Tiểu Thần cũng phải đối mới đúng chứ? Nhưng là nếu còn nhỏ như Tiểu Thần đã phải sửa họ thì cũng sẽ có nhiều điều thay đổi đi theo, con bé còn chưa có chuẩn bị để tiếp nhận những thứ đó. Trời ạ, cô thật là một người mẹ thất trách.
Cố Tích Tước cảm thấy không chút dễ chịu gì, nhìn ra được mối quan tâm của cô đối với chuyện của con gái, mà tên Tiểu Thần xác thực cũng là vấn đề. Hắn thoáng suy nghĩ một chút, hướng tiểu nha đầu với vẻ mặt đang mờ mịt “Tiểu Thần, chú cùng mẹ cháu kết hôn thì chú cũng sẽ là cha của cháu. Vậy cháu có nguyện ý mang họ của chú không?”
Lời của hắn làm cho Tịch Hải Đường chấn động “Như vậy sao được?”
“Có cái gì không được?” Ánh mắt Cố Tích Tước chân thành “Anh nói rồi, anh sẽ chiếu cố mẹ con em. Đối với anh mà nói, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân không có khác gì nhau.”
Cô luống cuống, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy. Cô nghĩ cô cần phải nói cho hắn biết rõ ràng về thân thế của Tiểu Thần nhưng là cô nên nói như thế nào đây? Tiểu Thần ở đây, cô không thể nói trước mặt con được.
Cố Tích Tược gặp Tịch Hải Đường đang im lặng liền biết ngay là cô đã đồng ý, ngược lại tiếp tục hỏi Tiểu Thần “Tiểu Thần, cháu theo họ chú cùng xếp hàng bảo bối với Doãn Ngân, có được hay không?”
“Cháu cũng phải đồng ý việc này như thế nào?”
“Ừ, vậy gọi cháu là Cố Doãn Thần nhé.Như thế nào?”
“Doãn Thần. Doãn Thần” Tiểu nha đầu bắt đầu loạn ngữ, không ngừng tái diễn cái tên mới này “A.. có thể tiến hành đi, mặc dù không được quen cho lắm.”
“Vậy là cháu đồng ý sao?” Cố Tích Tước lại có chút ít mong đợi, không biết vì cái, vừa nghĩ tới Tiểu Thần cùng họ với hắn, đáy lòng lại lướt qua một tia ấm áp hạnh phúc.
“Hì hì nhưng cháu có điều kiện a” Tiểu nha đầu giảo hoạt nở nụ cười “Chú phải học chơi được Plants vs. Zombies đi nha. Không học được cái kia, cháu sẽ không đổi sang họ của chú mà để họ của ông ngoại a.”
Cố Tích Tước bị lời nói của tiểu nha đầu này chọc cười “Được, chú nhất định cố gắng học, sớm ngày chơi qua cửa của cháu.”
“Ngoéo tay?”
“Ngoéo tay.” Cố Tích Tước duỗi một ngón tay ra cùng ngoéo tay với tiểu nha đầu này. Khi hắn động đến ngón út của tiểu nha đầu này không biết vì sao tim liền đập nhanh hơn.
Đến trung tâm hộ tịch, bọn họ được biết chủ nhiệm vừa vặn đang họp, không có biện pháp đành phải chờ một lát.
Tiểu Thần ngồi trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ, ngồi sát vào Tịch Hải Đường nhỏ giọng nói “Mẹ, con nghĩ con muốn đi toilet.”
“Ừ, mẹ đi cùng con.”
“Vâng nhưng đừng nói cho chú ấy biết. Quá mất mặt a.”
“Đứa nhỏ ngốc này, có cái gì mà mất mặt?”
“Con dù sao cũng là nữ, chú ấy là nam mà.” Tiểu Thần rất kiên trì.
Tịch Hải Đường sủng ái vuốt vuốt đầu con gái, không biết có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ này không? Có đôi khi thông minh đến kinh người nhưng cũng có đôi khi lại ngây thơ đến cả kinh. Thật không biết trong cái đầu nhỏ của con bé chứa đựng những gì.
“Được, mẹ không nói cho chú ấy biết. Chúng ta len lén đi.”
“Vâng.”
Tịch Hải Đường nhìn thoáng qua Cố Tích Tước “Tôi mang Tiểu Thần rời đi một chút.”
Con mắt liếc qua hướng toilet, hắn lập tức đã hiểu lại thấy khuôn mặt hồng hồng của tiểu nha đầu kia khiến hắn càng hiểu hơn. Nhịn không được, đôi môi mỏng nhếch lên. Tiểu nha đầu này, thật sự là quá đáng yêu a.
Hai mẹ con đi về hướng toilet, Cố Tích Tước liền có chút nhàm chán nên đứng lên tiện tay cầm lấy túi hồ sơ mà Tịch Hải Đường bỏ trên ghế. Miệng túi không có buộc chặt, những thứ linh tinh bên trong cùng các giấy tờ liền rơi xuống.
Hỏng bét… Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng,vội vàng khom lưng xuống nhặt lại.
Đột nhiên hé ra tờ giấy cũ kỹ màu vàng ố khiến hắn chú ý, là giấy khai sinh cũ của tiểu nha đầu kia nhưng ngày tháng năm sinh trên đó là…
“À… Anh bây giờ có nói chuyện được không? Hải Đường có ở đó không?”
Lông mày Cố Tích Tước nhíu lại “Không có, tôi đang lái xe đi một mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Hạo mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
“Rút cuộc là có chuyện gì mà cậu cứ ấp a ấp úng như vậy?”
“Cái kia…. Cố Tích Triêu cùng với Nhu Nhi đã trở lại.”
Mặt Cố Tích Tước phút chốc liền biến sắc “tôi không có phát thiệp mời cho bọn họ.”
“Anh không có phát không có nghĩa là người khác sẽ không thông báo cho hắn. Nhớ năm đó anh cùng Cố Tích Triêu tranh đoạt quyền thừa kế, không có ít người cũng đứng bên cạnh hắn, anh sẽ không quên đi chứ? Lần này, đúng là cơ hội tốt. Anh dùng danh nghĩa Kim Tước đi giúp lão Hạng, những người kia còn không còn rục rịch sao?”
Cố Tích Tước cười lạnh “Năm đó tôi cũng không sợ, không nói đến hiện tại sao?”
“Tước… Anh bây giờ không còn giống với trước kia. Anh đã có điểm yếu cũng đã có trách nhiệm.” Giọng Tần Hạo đột nhiên trở nên trầm trọng “Anh không cần phải phớt lờ.”
“Tôi hiểu.”
“Vậy anh có muốn hay không nhanh đi tới công ty?”
“Bây giờ còn chưa được, tôi phải đi sân bay đón Hải Đường cùng Tiểu Thần. Buổi chiều chúng ta muốn đi tới trung tâm hộ tịch một chuyến. Ông Hạng đã chuẩn bị xong, chuyện Hải Đường đổi tên không thể kéo dài được nữa.”
“Như vậy… Vậy anh đi đi, bên này tạm thời tôi sẽ quan sát nếu có gió thổi cỏ lay thì lập tức sẽ thông báo cho anh.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Cố Tích Tước trên mặt ngưng trọng thật lâu không tiêu tan.
Rất nhanh, hắn đi đến sân bay đón mẹ con Tịch Hải Đường.
“Chú Cố, sắc mặt của chú như thế nào không tốt lắm nha.” Tiểu Thần rất quan tâm hướng Cố Tích Tước hỏi, con mắt xinh đẹp nhay nháy, rất là đáng yêu.
Tịch Hải Đường cũng có bộ dạng hoang mang giống như con gái “Có phải chuyện công ty có áp lực lớn quá hay không? Không thuận lợi sao?”
Hắn lắc đầu “Không có, em đừng suy nghĩ lung tung. Chúng ta bây giờ trực tiếp đi đến trung tâm hộ tịch, em mang thẻ căn cước theo không?”
“Có mang theo.” Tịch Hải Đường mở giỏ xách ra, từ bên trong lấy ra một bọc giấy, bên trong đó có thẻ căn cước của cô, còn có các loại giấy chứng nhận khác.
Cố Tích Tước ghé mắt nhìn nhìn “Đây là cái gì, như thế nào lại nhiều như vậy?”
“Là chứng minh cùng các giấy tờ chứng nhận có liên quan. Tôi không biết cần cái gì, dù sao tất cả cũng nằm ở trong này nên mang đi hết, miễn cho đi lần thứ hai nữa.”
“Ừ.”
Lông mày của Tiểu Thần nhíu lại giống như suy tư, suy nghĩ một hồi lâu đều không nghĩ ra “Mẹ, có phải hay không từ này về sau mẹ sẽ đổi thành Hạng Nhược Vi sao?”
“Không đúng, không đúng. Ông ngoại con nói mẹ có thể gọi là Hải Đường, chỉ đem họ đổi đi mà thôi.”
“À.” Tiểu Thần nghe như vậy gật đầu nhẹ, nhưng chỉ trong chốc lát lại có nghi vấn “Mẹ, vậy còn con làm sao bây giờ? Con cũng sẽ đổi thành Hạng Tiểu Thần sao?”
“A…” Tịch Hải Đường giật mình, cô đúng là chưa có nghĩ qua vấn đề này. Tiểu Thần cùng họ với cô, nếu như cô sửa họ thì Tiểu Thần cũng phải đối mới đúng chứ? Nhưng là nếu còn nhỏ như Tiểu Thần đã phải sửa họ thì cũng sẽ có nhiều điều thay đổi đi theo, con bé còn chưa có chuẩn bị để tiếp nhận những thứ đó. Trời ạ, cô thật là một người mẹ thất trách.
Cố Tích Tước cảm thấy không chút dễ chịu gì, nhìn ra được mối quan tâm của cô đối với chuyện của con gái, mà tên Tiểu Thần xác thực cũng là vấn đề. Hắn thoáng suy nghĩ một chút, hướng tiểu nha đầu với vẻ mặt đang mờ mịt “Tiểu Thần, chú cùng mẹ cháu kết hôn thì chú cũng sẽ là cha của cháu. Vậy cháu có nguyện ý mang họ của chú không?”
Lời của hắn làm cho Tịch Hải Đường chấn động “Như vậy sao được?”
“Có cái gì không được?” Ánh mắt Cố Tích Tước chân thành “Anh nói rồi, anh sẽ chiếu cố mẹ con em. Đối với anh mà nói, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân không có khác gì nhau.”
Cô luống cuống, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy. Cô nghĩ cô cần phải nói cho hắn biết rõ ràng về thân thế của Tiểu Thần nhưng là cô nên nói như thế nào đây? Tiểu Thần ở đây, cô không thể nói trước mặt con được.
Cố Tích Tược gặp Tịch Hải Đường đang im lặng liền biết ngay là cô đã đồng ý, ngược lại tiếp tục hỏi Tiểu Thần “Tiểu Thần, cháu theo họ chú cùng xếp hàng bảo bối với Doãn Ngân, có được hay không?”
“Cháu cũng phải đồng ý việc này như thế nào?”
“Ừ, vậy gọi cháu là Cố Doãn Thần nhé.Như thế nào?”
“Doãn Thần. Doãn Thần” Tiểu nha đầu bắt đầu loạn ngữ, không ngừng tái diễn cái tên mới này “A.. có thể tiến hành đi, mặc dù không được quen cho lắm.”
“Vậy là cháu đồng ý sao?” Cố Tích Tước lại có chút ít mong đợi, không biết vì cái, vừa nghĩ tới Tiểu Thần cùng họ với hắn, đáy lòng lại lướt qua một tia ấm áp hạnh phúc.
“Hì hì nhưng cháu có điều kiện a” Tiểu nha đầu giảo hoạt nở nụ cười “Chú phải học chơi được Plants vs. Zombies đi nha. Không học được cái kia, cháu sẽ không đổi sang họ của chú mà để họ của ông ngoại a.”
Cố Tích Tước bị lời nói của tiểu nha đầu này chọc cười “Được, chú nhất định cố gắng học, sớm ngày chơi qua cửa của cháu.”
“Ngoéo tay?”
“Ngoéo tay.” Cố Tích Tước duỗi một ngón tay ra cùng ngoéo tay với tiểu nha đầu này. Khi hắn động đến ngón út của tiểu nha đầu này không biết vì sao tim liền đập nhanh hơn.
Đến trung tâm hộ tịch, bọn họ được biết chủ nhiệm vừa vặn đang họp, không có biện pháp đành phải chờ một lát.
Tiểu Thần ngồi trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ, ngồi sát vào Tịch Hải Đường nhỏ giọng nói “Mẹ, con nghĩ con muốn đi toilet.”
“Ừ, mẹ đi cùng con.”
“Vâng nhưng đừng nói cho chú ấy biết. Quá mất mặt a.”
“Đứa nhỏ ngốc này, có cái gì mà mất mặt?”
“Con dù sao cũng là nữ, chú ấy là nam mà.” Tiểu Thần rất kiên trì.
Tịch Hải Đường sủng ái vuốt vuốt đầu con gái, không biết có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ này không? Có đôi khi thông minh đến kinh người nhưng cũng có đôi khi lại ngây thơ đến cả kinh. Thật không biết trong cái đầu nhỏ của con bé chứa đựng những gì.
“Được, mẹ không nói cho chú ấy biết. Chúng ta len lén đi.”
“Vâng.”
Tịch Hải Đường nhìn thoáng qua Cố Tích Tước “Tôi mang Tiểu Thần rời đi một chút.”
Con mắt liếc qua hướng toilet, hắn lập tức đã hiểu lại thấy khuôn mặt hồng hồng của tiểu nha đầu kia khiến hắn càng hiểu hơn. Nhịn không được, đôi môi mỏng nhếch lên. Tiểu nha đầu này, thật sự là quá đáng yêu a.
Hai mẹ con đi về hướng toilet, Cố Tích Tước liền có chút nhàm chán nên đứng lên tiện tay cầm lấy túi hồ sơ mà Tịch Hải Đường bỏ trên ghế. Miệng túi không có buộc chặt, những thứ linh tinh bên trong cùng các giấy tờ liền rơi xuống.
Hỏng bét… Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng,vội vàng khom lưng xuống nhặt lại.
Đột nhiên hé ra tờ giấy cũ kỹ màu vàng ố khiến hắn chú ý, là giấy khai sinh cũ của tiểu nha đầu kia nhưng ngày tháng năm sinh trên đó là…
/128
|