Hạng Kiến Hào chống lại ánh mắt chân thành của Cố Tích Tước, trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn biết Cố Tích Tước đã rất nhiều năm, đối với hậu bối này từ các phương diện khác mà nói hắn là người tương đối biết thưởng thức. Nhưng ở trong ngành, trong vòng gió lốc tài chính, hắn được chính kiến Cố Tích Tước diệt trừ đối thủ như thế nào. Phương thức quyết đoán, lưu loát,mượn đao giết gười, binh không huyết nhận… quả nhiên là dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
Những việc làm kia không phù hợp với một con người có đạo đức thuần lương nhưng những lợi ích thu được lại rất tốt, Cố Tích Tước cũng không làm lỗ vốn làm ăn. Nhưng nếu như hắn lội vũng nước đục này thật đúng là không có thể đến được chỗ tốt gì, nếu đã không phải vì tiền, như vậy…. là vì người?
Hạng Kiến Hào lại nhìn Tịch Hải Đường, lại nghĩ tới một màn kia trong nhà của Tần Hạo khiến trong nội tâm đã vài phần hiểu rõ hơn.
Đối với Cố Tích Tước mà nói, đây là một canh bạc đánh đi nhưng lại có kết cục khó liệu. Hắn lại nguyện ý đánh toàn bộ một cách kiên định cho con người khiến hắn rung động.
Liên tục trầm mặc ở một bên Tịch Hải Đường cũng khẽ run lên, nhìn ra sự thưởng thức trong ánh mắt của cha đối với Cố Tích Tước, lại không bỏ được sự khó xử của cô. Dây thần kinh bị giấu thật xâu nơi đáy lòng đang xúc động nhất. Trên thế giới này có điều gì so với tình cảm là quan trọng hơn nữa, đó chính là trách nhiệm cùng sự hiếu thuận.
“Cha… nếu như cha không phản đối thì con sẽ cùng anh ấy thử xem.”
Dùng hôn nhân của con để bảo trụ tâm huyết cả đời của cha, đây là việc con gái nên làm. Hai mươi mấy năm qua, con đã không thể vì cha làm cái gì nên lúc này đây con sẽ cố gắng.
Bệnh viện tầng cao nhất, Tịch Hải Đường đứng lặng im. Cố Tích Tước chậm rãi đến gần, đêm ca cao nóng vừa mới mua ở máy bán hàng tự động đưa cho cô. Còn hắn lại uống một ly café đen, thói quen hương vị không đổi.
“Lựa chọn như vậy, rất ủy khuất cho em?” Hắn biết rõ cô không tình nguyện.
Tịch Hải Đường sững sờ “Cái gì?”
“Dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích, không phù hợp với khái niệm tình yêu của em. Anh hiểu được.”
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng nắm chặt chiếc cốc trong tay, nhiệt độ của ca cao hâm nóng xuyên thấu qua chiếc cốc truyền tới lòng bàn tay, một sự ấm áp lại xen lẫn cảm giác đau đớn rót vào than thể. Tình yêu lý tưởng của cô đã rách nát nơi năm 18 tuổi ấy rồi….
Cô đứng trầm mặc một lúc, Cố Tích Tước đi đến bên kia mái nhà tiếp điện thoại .Đôi giày da màu đen giẫm trên tầng tuyết dày, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên,rét lạnh yên tĩnh ban đêm ở nơi đây đã bị phá vỡ. Hắn tay cầm điện thoại nghe Tần Hạo hồi báo về tình hơn cơn lốc tài chính hiện tại như thế nào, vừa quay đầu nhìn bóng dáng xa xa của cô, cảm thụ con người cô.
Tựa hồ nhận ra hắn không yên lòng, đầu kia Tần Hạo đột nhiên nặng nề thời dài lên tiếng “Tước… Anh thực sự yêu cô ấy sao?”
Tần Hạo có chút không dám tin, mặc dù tiền vốn của Cố Tích Tước vẫn còn ở đó nhưng muốn dùng danh nghĩa của Kim Tước để nhảy vào chế trụ những cổ đông khác thì thực sự là nguy hiểm. Biết hắn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn không thể khống chế lý trí như vậy, lần đầu tiên thấy hắn đem công việc cùng việc riêng lẫn lộn vào một chỗ. Hắn tựa hồ như bị điểm mù nào đó nắm lấy, không cách nào chọc thủng cũng như vĩnh viễn không có cách nào có thể giải thoát được.
Nghe câu hỏi của Tần Hạo, Cố Tích Tước sưng sờ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm tịch mịch, đưa tay đón lấy nhưng bông tuyết đang rơi xuống. Những bông tuyết ấy tàn trong lòng bàn tay của hắn, một cảm xúc lạnh buốt ướt át truyền tới. Đêm hôm đó của 7 năm trước, tựa hồ cũng là như thế này, cô đứng gần cửa sổ khiến cho tâm hắn cũng đã bị lạc…
Vị chua nơi cổ họng, trước sau một mảnh sương mù bao lấy Cố Tích Tước, không rõ ràng ảo mộng hay thực tại. Một thanh âm thê lương xuyên qua không khí “Kỳ thật, tôi đối vơi cô ấy không đơn giản chỉ là yêu… mà là không có cách nào để không yêu cô ấy.”
Thời đại hồng hoang thì Hàn Võ là tieu điều, đá phấn trắng chính là sự phiền phức. Sau đó là kỷ vô ái , biển cả tiêu điều bởi vì tính ái, không già ngày cũng không hoang tàn nữa.Đi qua trong cuộc đời hắn, hắn vẫn mãi luôn dừng lại yêu đương một người duy nhất là cô. Một tay dẫn hắn từng chút một thế nào là tình yêu, đưa hắn đến với tình yêu.
Thì ra một người cô độc không phải là bẩm sinh, là hắn đã từ nào không hay bắt đầu hiểu được tình cảm này.
Hắn không phải là một loại người yêu say đắm một hồi mà như trúng một loại cổ. Nó so với yêu say đắm một lúc càng trí mạng hơn, ma túy cũng có thể trừ bỏ nhưng loại tình cảm đối với cô thì lại không thể. Ngoại trừ thuận theo thì hắn không có lựa chọn nào khác.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đứng đối mặt với nhau, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ kinh ngạc giống nhau như đúc, bốn mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng nhìn ra nghi vấn tương tự trong mắt đối phương.
“Cái gì? Mẹ tớ cùng với cha cậu kết hôn?”
“Ừ, hình như là đúng như vậy.”
“Đây là tình huống gì?”
“Thì… về sau mẹ cậu cũng là mẹ của tớ, cha của tớ cũng là cha của cậu.” Mặc dù nghe rất tốt nhưng sự tốt đẹp này làm cho người cảm thấy tốt đẹp này lại không thực tế chút nào/
“Vậy có phải ông ngoại cũng là ông ngoại của hai chúng ta.”
“Đương nhiên.”
Tiểu Thần cau mày, cảm thấy có chút vấn đề muốn hỏi trước “Doãn Ngân, cậu cái gì cũng đều có, nói cho tớ nghe.”
“A?”
“A cái gì mà a, nói nhanh một chút. Tớ muốn so sánh một chút, người thân của chúng ta ai nhiều hơn?”
“Nhiều thì thế nào?”
“Nhiều người liền ăn thua thiệt thòi a. Cậu thử xem, mẹ tớ với cha cậu sau khi kết hôn thì tớ chỉ có thêm một người cha mà thôi. Còn cậu lại có thêm mẹ và ông ngoại, như vậy chẳng phải so với cậu thì tớ bị thua thiệt sao.”
Khóe miệng Doãn Ngân có chút run rẩy, cậu ấy sao lại phân chia rõ ràng như thế chứ. Nữ sinh này quả nhiên là quỷ hẹp hòi.
“Nói nhanh một chút !” Tiểu Thần nhất quyết không tha, nắm lấy tay áo Doãn Ngân lắc lắc.
Doãn Ngân không có cách đành phải nói “Người thân của tớ rất ít, ông bà nội sớm đã qua đời chỉ có một người bác. Bác ấy và cha tớ là anh em cùng cha khác mẹ, sau khi kết hôn ở nước ngoài thì tớ rất ít gặp bác ấy.”
“Còn gì nữa không?”
“Không có. Chỉ có như vậy.”
“A?” Tiểu Thần trợn tròn mắt “Cậu… người thân của cậu chỉ có vậy, còn không thường xuyên gặp mặt sao?”
“Ừ.”
“Vậy sơ với cậu tớ còn nhiều hơn a. Tớ có ông ngoại còn có cả cậu nha.” Tiểu Thần bẻ ngon tay đếm “A. còn có mẹ Tố Tâm, bất quá cái này không có thể chia xẻ. Tuyệt đối không được.”
“Cậu thật nhỏ mọn.”
“Nữ sinh đều là quỷ hẹp hòi mà.” Tiểu Thần giậm chân một cái, trợn mắt thở phì phì.
Doãn Ngân thấy bạn tức giận, đành phải nặn ra một nụ cười tươi tắn an ủi “Tiểu Thần, đừng nóng giận. Tất cả những đồ tốt về sau sẽ đều chia cho cậu một nửa. Đúng rồi, hôm nay sau khi tan học hãy cùng tớ ngồi xe về nha, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm…”
Hắn biết Cố Tích Tước đã rất nhiều năm, đối với hậu bối này từ các phương diện khác mà nói hắn là người tương đối biết thưởng thức. Nhưng ở trong ngành, trong vòng gió lốc tài chính, hắn được chính kiến Cố Tích Tước diệt trừ đối thủ như thế nào. Phương thức quyết đoán, lưu loát,mượn đao giết gười, binh không huyết nhận… quả nhiên là dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
Những việc làm kia không phù hợp với một con người có đạo đức thuần lương nhưng những lợi ích thu được lại rất tốt, Cố Tích Tước cũng không làm lỗ vốn làm ăn. Nhưng nếu như hắn lội vũng nước đục này thật đúng là không có thể đến được chỗ tốt gì, nếu đã không phải vì tiền, như vậy…. là vì người?
Hạng Kiến Hào lại nhìn Tịch Hải Đường, lại nghĩ tới một màn kia trong nhà của Tần Hạo khiến trong nội tâm đã vài phần hiểu rõ hơn.
Đối với Cố Tích Tước mà nói, đây là một canh bạc đánh đi nhưng lại có kết cục khó liệu. Hắn lại nguyện ý đánh toàn bộ một cách kiên định cho con người khiến hắn rung động.
Liên tục trầm mặc ở một bên Tịch Hải Đường cũng khẽ run lên, nhìn ra sự thưởng thức trong ánh mắt của cha đối với Cố Tích Tước, lại không bỏ được sự khó xử của cô. Dây thần kinh bị giấu thật xâu nơi đáy lòng đang xúc động nhất. Trên thế giới này có điều gì so với tình cảm là quan trọng hơn nữa, đó chính là trách nhiệm cùng sự hiếu thuận.
“Cha… nếu như cha không phản đối thì con sẽ cùng anh ấy thử xem.”
Dùng hôn nhân của con để bảo trụ tâm huyết cả đời của cha, đây là việc con gái nên làm. Hai mươi mấy năm qua, con đã không thể vì cha làm cái gì nên lúc này đây con sẽ cố gắng.
Bệnh viện tầng cao nhất, Tịch Hải Đường đứng lặng im. Cố Tích Tước chậm rãi đến gần, đêm ca cao nóng vừa mới mua ở máy bán hàng tự động đưa cho cô. Còn hắn lại uống một ly café đen, thói quen hương vị không đổi.
“Lựa chọn như vậy, rất ủy khuất cho em?” Hắn biết rõ cô không tình nguyện.
Tịch Hải Đường sững sờ “Cái gì?”
“Dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích, không phù hợp với khái niệm tình yêu của em. Anh hiểu được.”
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng nắm chặt chiếc cốc trong tay, nhiệt độ của ca cao hâm nóng xuyên thấu qua chiếc cốc truyền tới lòng bàn tay, một sự ấm áp lại xen lẫn cảm giác đau đớn rót vào than thể. Tình yêu lý tưởng của cô đã rách nát nơi năm 18 tuổi ấy rồi….
Cô đứng trầm mặc một lúc, Cố Tích Tước đi đến bên kia mái nhà tiếp điện thoại .Đôi giày da màu đen giẫm trên tầng tuyết dày, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên,rét lạnh yên tĩnh ban đêm ở nơi đây đã bị phá vỡ. Hắn tay cầm điện thoại nghe Tần Hạo hồi báo về tình hơn cơn lốc tài chính hiện tại như thế nào, vừa quay đầu nhìn bóng dáng xa xa của cô, cảm thụ con người cô.
Tựa hồ nhận ra hắn không yên lòng, đầu kia Tần Hạo đột nhiên nặng nề thời dài lên tiếng “Tước… Anh thực sự yêu cô ấy sao?”
Tần Hạo có chút không dám tin, mặc dù tiền vốn của Cố Tích Tước vẫn còn ở đó nhưng muốn dùng danh nghĩa của Kim Tước để nhảy vào chế trụ những cổ đông khác thì thực sự là nguy hiểm. Biết hắn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn không thể khống chế lý trí như vậy, lần đầu tiên thấy hắn đem công việc cùng việc riêng lẫn lộn vào một chỗ. Hắn tựa hồ như bị điểm mù nào đó nắm lấy, không cách nào chọc thủng cũng như vĩnh viễn không có cách nào có thể giải thoát được.
Nghe câu hỏi của Tần Hạo, Cố Tích Tước sưng sờ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm tịch mịch, đưa tay đón lấy nhưng bông tuyết đang rơi xuống. Những bông tuyết ấy tàn trong lòng bàn tay của hắn, một cảm xúc lạnh buốt ướt át truyền tới. Đêm hôm đó của 7 năm trước, tựa hồ cũng là như thế này, cô đứng gần cửa sổ khiến cho tâm hắn cũng đã bị lạc…
Vị chua nơi cổ họng, trước sau một mảnh sương mù bao lấy Cố Tích Tước, không rõ ràng ảo mộng hay thực tại. Một thanh âm thê lương xuyên qua không khí “Kỳ thật, tôi đối vơi cô ấy không đơn giản chỉ là yêu… mà là không có cách nào để không yêu cô ấy.”
Thời đại hồng hoang thì Hàn Võ là tieu điều, đá phấn trắng chính là sự phiền phức. Sau đó là kỷ vô ái , biển cả tiêu điều bởi vì tính ái, không già ngày cũng không hoang tàn nữa.Đi qua trong cuộc đời hắn, hắn vẫn mãi luôn dừng lại yêu đương một người duy nhất là cô. Một tay dẫn hắn từng chút một thế nào là tình yêu, đưa hắn đến với tình yêu.
Thì ra một người cô độc không phải là bẩm sinh, là hắn đã từ nào không hay bắt đầu hiểu được tình cảm này.
Hắn không phải là một loại người yêu say đắm một hồi mà như trúng một loại cổ. Nó so với yêu say đắm một lúc càng trí mạng hơn, ma túy cũng có thể trừ bỏ nhưng loại tình cảm đối với cô thì lại không thể. Ngoại trừ thuận theo thì hắn không có lựa chọn nào khác.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đứng đối mặt với nhau, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ kinh ngạc giống nhau như đúc, bốn mắt nhìn nhau. Bọn họ cũng nhìn ra nghi vấn tương tự trong mắt đối phương.
“Cái gì? Mẹ tớ cùng với cha cậu kết hôn?”
“Ừ, hình như là đúng như vậy.”
“Đây là tình huống gì?”
“Thì… về sau mẹ cậu cũng là mẹ của tớ, cha của tớ cũng là cha của cậu.” Mặc dù nghe rất tốt nhưng sự tốt đẹp này làm cho người cảm thấy tốt đẹp này lại không thực tế chút nào/
“Vậy có phải ông ngoại cũng là ông ngoại của hai chúng ta.”
“Đương nhiên.”
Tiểu Thần cau mày, cảm thấy có chút vấn đề muốn hỏi trước “Doãn Ngân, cậu cái gì cũng đều có, nói cho tớ nghe.”
“A?”
“A cái gì mà a, nói nhanh một chút. Tớ muốn so sánh một chút, người thân của chúng ta ai nhiều hơn?”
“Nhiều thì thế nào?”
“Nhiều người liền ăn thua thiệt thòi a. Cậu thử xem, mẹ tớ với cha cậu sau khi kết hôn thì tớ chỉ có thêm một người cha mà thôi. Còn cậu lại có thêm mẹ và ông ngoại, như vậy chẳng phải so với cậu thì tớ bị thua thiệt sao.”
Khóe miệng Doãn Ngân có chút run rẩy, cậu ấy sao lại phân chia rõ ràng như thế chứ. Nữ sinh này quả nhiên là quỷ hẹp hòi.
“Nói nhanh một chút !” Tiểu Thần nhất quyết không tha, nắm lấy tay áo Doãn Ngân lắc lắc.
Doãn Ngân không có cách đành phải nói “Người thân của tớ rất ít, ông bà nội sớm đã qua đời chỉ có một người bác. Bác ấy và cha tớ là anh em cùng cha khác mẹ, sau khi kết hôn ở nước ngoài thì tớ rất ít gặp bác ấy.”
“Còn gì nữa không?”
“Không có. Chỉ có như vậy.”
“A?” Tiểu Thần trợn tròn mắt “Cậu… người thân của cậu chỉ có vậy, còn không thường xuyên gặp mặt sao?”
“Ừ.”
“Vậy sơ với cậu tớ còn nhiều hơn a. Tớ có ông ngoại còn có cả cậu nha.” Tiểu Thần bẻ ngon tay đếm “A. còn có mẹ Tố Tâm, bất quá cái này không có thể chia xẻ. Tuyệt đối không được.”
“Cậu thật nhỏ mọn.”
“Nữ sinh đều là quỷ hẹp hòi mà.” Tiểu Thần giậm chân một cái, trợn mắt thở phì phì.
Doãn Ngân thấy bạn tức giận, đành phải nặn ra một nụ cười tươi tắn an ủi “Tiểu Thần, đừng nóng giận. Tất cả những đồ tốt về sau sẽ đều chia cho cậu một nửa. Đúng rồi, hôm nay sau khi tan học hãy cùng tớ ngồi xe về nha, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm…”
/128
|