Ca giãi phẫu tựa hồ rất dài dằng dặc, ngoài cửa mọi người rất lo lắng. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ, giằng co trong một buổi tối đều có chút mệt nhọc nên đã ngủ gật liên tục.
Thấy thế Cố Tích Tước khẽ nhíu nhíu mày “Hải Đường, như vậy không được. Anh sẽ nói lái xe đến đưa mọi người về nhà.”
“Tôi cùng Tiểu Thần sẽ bắt xe về là được. Anh nói người đến đón Doãn Ngân là tốt rồi.”
“Không được, đã quá muộn rồi. Một mình em mang theo con nhỏ, không an toàn.”
“Không sao đâu…”
“Đừng có tranh cãi với anh. Anh không yên tâm.” Cố Tích Tước nói xong liền móc điện thoại trung túi ra, phân phó cho lái xe trong nhà đến đây tiếp ứng.
Tần Hạo nhìn nhìn dáng vẻ của hai đứa bé không mở sắp nổi hai con mắt lên rồi cũng có chút đau lòng “Lái xe tới cùng cần một hồi rất lâu đấy. Tôi thấy như vậy đi. Tôi cùng viện trưởng nói chuyện một chút, xem ở đây có gian phòng trống nào khá hơn không để cho hai đứa bé ngủ trước một lát.”
“Cũng tốt.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ “Anh đi nói chuyện với ông ấy đi.”
Tịch Hải Đường khẽ nhíu mày, trong lòng có điểm kỳ quái. Đây chẳng lẽ là đặc quyền của người có tiền hay sao, có thể tùy tiện cùng viện trưởng nói loại yêu cầu này?
Tần Hạo xoay người đi, không có mấy phút sau liền có câu trả lời “Có một phòng ở lầu 24, bình thường chuẩn bị cho những lãnh đạo cấp cao đến kiểm tra nhưng hiện tại vừa vặn trống không. Hải Đường, em mang theo Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lên đi, chờ lái xe lên đây anh sẽ gọi em.”
“Được.”
Tịch Hải Đường dẫn hai đứa bé vào thang máy, sau khi đợi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất Tần Hạo liền giảm thấp xuống thanh âm hỏi Cố Tích Tước “Anh điên rồi sao. Rõ ràng mang cô ấy đến nơi này? Anh đã quên bảy năm trước…”
“Vừa rồi chuyện xảy ra đột nhiên, tôi chưa kịp nghĩ quá nhiều nên chờ cho đến lúc sau thì đã không còn kịp rồi…. Chắc sẽ không có chuyện gì đâu? Cô ấy sẽ lập tức đi ngay mà.” Cố Tích Tước không quá chắc chắn nhưng vẫn cố nói, chỉ có thể hi vọng mọi chuyện không cần phải trở nên quá tệ.
Tần Hạo rất bất đắc dĩ, trong túi đã truyền đến một tín hiệu báo cho hắn biết có tin nhắn. Hắn nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng “Cố Tích Tước, tôi đời trước có phải là có nợ nần gì với anh đấy chứ?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Tích Tước cúi đầu xem điện thoại của Tần Hạo.
“Cái lão viện trưởng chết tiệt kia.” Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi “Vừa rồi tôi đi tìm ông ta, anh có biết ông ta nói với tôi cái gì không? Hắn nói hắn muốn đem cầm số tiền của anh trong những năm gần đây trả lại cho anh.”
“Có ý gì?” Giọng nói Cố Tích Tước đột nhiên lạnh lùng đứng lên.
“Quỷ mới biết lão ta muốn gì. Năm đó mở miệng quỷ là muốn tham lam những 1 Triệu thế mà bây giờ có lương tâm trỗi dậy chắc.”
“Nhất định phải thuyết phục hắn.”
“Tôi biết rõ, để tôi đi giải quyết với lão ta.”
Tần Hạo cầm di động khí thế hung hăng rời đi, Cố Tích Tước thì đứng nguyên tại chỗ với tâm tư phiền loạn. Như thế nào đột nhiên trong lúc này phát sinh nhiều chuyện như vậy? Ép hắn tới sắp không thở nổi…
Lầu 24 Tịch Hải Đường chiếu cố hai đứa bé ngủ thiếp đi, cô nhìn đồng hồ, không sai lệch giờ nhiều lắm cho nên cô gọi điện thoại cho Tố Tâm. Tố Tâm đi Hồng Kông một thời gian, đêm nay cô ấy sẽ bắt máy bay trở lại. Cô phải gọi điện thoại dặn dò cô ấy một chút.
Sợ đánh thức bọn nhỏ, Tịch Hải Đường nhẹ nhàng ra khỏi phòng đi đến hành lang. Cô còn chưa kịp bấm số điện thoại thì chợt nghe trong phòng làm việc ở dãy tầng trệt cuối cùng của viện trưởng có tiếng người nói chuyện rất nhỏ, thanh âm kia có chút quen thuộc, hình như là Tần Hạo.
“Tăng viện trưởng, trên thế giới này làm gì có bán thuốc hối hận. Năm đó ông đã nhận tiền sẽ không có cơ hội để đổi ý. Nếu có chết thì cũng phải đem theo bí mật xuống mồ. Tuyệt đối không thể nói cho cô ấy biết đứa bé kia là bị ai mang đi.”
Tịch Hải Đường kinh ngạc bụm miệng, là đang nói chuyện chuyện của con trai cô. Cô dường như ngừng thở, đem lỗ tai dán ở bên cạnh cửa, cận thận lắng nghe…
“Anh Tần, tôi không có biện pháp nào mà không thể không hối hận. Anh có biết hay không tôi mấy ngày hôm trước vừa vặn mới mất đi đứa cháu gái. Con bé mới 6 tuôi thôi, chỉ bị mấy chiếc xe đụng phải mà cuộc đời nó đã thay đổi. Con bé còn chưa vào tận phòng cấp cứu thì đã tắt thở…. Tôi biết rõ đây đều là do tôi tạo nghiệt, là tôi tham lam , là tôi làm hại người phụ nữ kia làm mất đi đứa con trai của mình. Chính tôi là người làm hại đứa bé kia từ khi vừa mới ra đời cho đến nay đã không có mẹ, đây đều là báo ứng. Ông trời có mắt, không phải là không báo mà là thời điểm còn chưa tới. Anh Tần, anh giúp tôi đem cầm số tiền này về đưa cho người kia đi. Tôi van anh, tôi thật sự không có biện pháp nào mà yên tâm sống thoải mái qua ngày…”
Trái tim Tịch Hải Đường trong nháy mắt như bị đánh trúng, đau đến sắp không còn cách nào hô hấp được. Thì ra tất cả đều là một âm mưu, là có người lấy tiền mua chuộc bệnh viện, là có người có ý định làm cho cô không tìm được manh mối, là có người củ tâm làm cho cô mất đi đứa con trai.
Phẫn nộ trong người cô bắt đầu dâng lên càng lúc càng mạnh, thân thể đang run rẩy, hô hấp dường như đã mất trật tự… Trước giờ cho đến nay cô chưa có bị kích thích đến phát cuồng như thế này.
Không trách được Tần Hạo bất kể như thế nào cũng không chịu nói cho cô biết tung tích của đứa bé kia, thì ra hắn cũng là đồng lõa. Hắn đã sớm biết hết thảy.
Cố nén đi ý tưởng xông vào trong đó, Tịch Hải Đường liên tục hít sâu nhiều lần, lại dè dặt như sợ mình làm ra một chút tiếng vang nào đó sẽ cắt đứt cuộc nói chuyện bên trong. Cô biết rất rõ, đây là cơ hôi hội duy nhất mà cô có, cơ hội duy nhất để có thể biết rõ tung tích của con trai.
Sau cánh cửa, thanh âm của Tần Hạo càng trở nên trầm thấp, cũng là đối với sự cố của cô bé nhỏ kia có sự đồng cảm. Nhưng đó là ngoài ý muốn, hắn không thể bởi vì một sự việc ngoài ý muốn như vậy mà để cho bí mật khổ tâm che giấu bảy năm bị đưa ra ánh sáng.
“Tăng viện trưởng, tôi rất đồng tình với hoàn cảnh của ngài. Nhưng là bi kịch đã không cách nào có thể vãn hồi được rồi, ông nên bớt đau buồn đi. Nhưng đối với thỉnh cầu của ông thì tôi không thể đáp ứng.”
“Anh Tần, anh đã hỏi qua ý của người kia rồi sao?”
“Ý của tôi chính là ý của hắn. Tăng viện trưởng, ông là người thông minh, đừng cố gắng đi thăm dò cái gì. Điều đó đối với ông không có tốt đẹp gì, hiểu chưa?”
“….Vậy tôi có thể biết tung tích đứa bé kia bây giờ như thế nào không?”
Hô hấp của Tịch Hải Đường càng ngay càng nặng nề hơn, giống như chỉ cần dùng hơi một chút thì có thể đứt quãng vậy. Suy nghĩ bao nhiêu năm nay, suy nghĩ đã biết bao nhiêu lần cô biết rõ một khi tìm được đứa bé kia, cô liền phải phá hỏng lần thứ nhất gặp mặt bởi vì đây cùng là lúc cô sẽ biết rõ người đàn ông phá hủy cả cuộc đời cô rút cuộc là ai…
Cái loại cảm giác này giống như trong nháy mắt ở trong kén phá kén ra ngoài, là xé toang một lớp da thổng khổ, đâu đến tâm can. Rất nhiều bươm bướm cũng chỉ bởi thời khắc phá kén kia mà phải chết, bị đau mà chết. Đến ngay cả cô cũng đang gặp phải sự lựa chọn giống như vậy.
Phía trước thật giống như vách núi, cô nhất định phải bước đi ra bởi vì cô nhất định phải tìm được con trai, nhất định phải tìm được đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau suốt gần 10 tháng trời. Cô một lần cũng chưa từng được ôm qua đứa con trai của cô.
Cuộc sống yên lặng bởi vì đứa bé kia mà trở nên sinh động tươi mới. Sự hiện hữu của hắn làm cho tri giác sớm đã chết lặng của cô tỉnh lại, tham lam nghĩ rằng nếu như đứa bé đó đang ở bên cô thì tốt biết bao.
Miệng vết thương nội tâm dường như càng lớn bởi vì con của cô,không chịu khép lại bởi vì nội tâm là nơi ấm áp nhất, thích hợp nhất cho bất kỳ vật gì sinh trưởng.
Trong cửa đã không có động tĩnh, Tần Hạo đang suy tư. Cô lại cảm thấy như mỗi giây trôi qua đều là dày vò, đột nhiên trong lúc đó cô tự mình đứng lên. Thật may là thân thể của cô đủ khỏe mạnh, nếu không tất nhiên sẽ vì sự khẩn trương này mà hôn mê. Cũng là tại thời khắc này, cô mới thực sự ý thức được chính mình yếu ớt đến cỡ nào. Thậm chí đáy lòng cô không biểu đạt được sự mong đợi khắc sâu nhất, nếu như một người thực sự yêu quý ai đó thì thời điểm này sẽ phát hiện ngôn ngữ vô lực đến cỡ nào, lời nói cùng cảm giác vĩnh viễn có khoảng cách.
Nhanh lên….
Nói nhanh một chút…
Nhanh lên để cho cô còn biết rõ chân tướng đi!
Tịch Hải Đường càng không ngừng cầu nguyện, mồ hôi lạnh không tự chủ được mà rỉ ra, làm ướt đi lớp quần áo đang mặc trên người. Cô lại không có chút cảm giác nào, toàn bộ tâm trí đều tập trung cho tính giác đặt nơi cuộc nói chuyện đằng sau cánh cửa. Chở đầy lo lắng cùng hi vọng của cô, nơi nội tâm đang liên tục mong đợi, cũng là chưa bao giờ nghĩ tới có thể chính tai nghe được điều gì đó không tốt sẽ khóc lên sao.
Vì giờ khắc này cô càng cô đơn nhiều hơn, đau đớn nhiều hơn nhưng không sao cả. Bởi vì sự mẫn cảm cùng yếu ớt đã dần được khống chế, cũng giống như khi có lời đồn đãi những chuyện nhảm thì cô vì đạo nghĩa mà càng không thể lùi bước.
Trong phòng vang lên một tiếng thở dài “Tăng viện trường, ông đây sao lại khổ như thế chứ? Biết rõ là không nên biết, việc này giống với việc của ông sao ?”
“Không, không giống… Anh Tần, anh có con chưa?” Viện trưởng đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Tần Hạo ngẩn ra, lắc đầu “Chưa có.”
“Chính vậy cho nên anh sẽ không hiểu. Anh Tần, anh biết không? Cháu gái của tôi là do một tay tôi nuôi lớn, cha mẹ của con bé từ khi nó vừa ra đời đã ly hôn. Hai người họ đểu ở nước ngoài và bây giờ đã có gia đình mới, không có người yêu thương con bé, chỉ có mình tôi có thể chiếu cố đến nó. Tôi lại có rất nhiều tiền, cố gắng cho con bé những thứ tốt nhất nhưng đến cuối cùng là… Đến cuối cùng là tôi hại con bé. Đều là lỗi của tôi, chính con bé đã chứng mình là tôi đang bị trừng phạt.”
“Tăng viện trưởng… Tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn…”
“Không. Không phải vậy…. Đây mới thật là báo ứng…”
“Ông tội gì như vậy.”
“Tôi muốn biết tung tích đứa bé kia, đi xem cậu bé một chút. Anh Tần, anh hãy thông cảm cho hoàn cảnh đáng thương của tôi mà có thể cho tôi nhìn đứa bé kia một chút xem nó có tốt hay không? Chỉ liếc mắt nhìn một cái là tốt rồi… Tôi nợ đứa bé đó, cháu gái tôi đã phải trả… tôi cầu xin anh…”
Tần Hạo mím môi không nói, trong ánh mắt có một chút ướt át. Hắn không cho rằng đầy là tuần hoàn nhân quả nhưng hắn thấy được nhân tính căn bản của một con người. Hắn không thể tin được, viện trưởng hăng hái tham lam của bảy năm trước kia sẽ có thể có bi kịch như ngày hôm nay. Hắn có chút dao động.
Tịch Hải Đường cảm thấy hô hấp của mình dường như sắp dừng lại. Cô cảm giác được Tần Hạo đang do dự, hắn lập tức lập tức sẽ nói ra.
Tay đã bắt đầu rung, chân cũng đã rung, toàn thân cao thấp cùng tất cả các dây thần kinh đều rung động như chỉ mành treo chuông..
Điện thoại di động liên tục bị cô bóp trong lòng bàn tay đột nhiên cũng run lên một cái, cô thậm chí không xác định đó là bởi vì nhận được nhắn hay bởi vì cô đang run rẩy. Nhưng cô cũng không nghĩ được nhiều, cực nhanh tắt máy, bị hù dọa sợ hết hồn hết vía.
Sẽ không có bị phát hiện chứ, mới một giây. Không! Ngay cả một giây cũng chưa tới. Tịch Hải Đường ngày càng bất an hơn, hô hấp cũng không dám…
Tần Hạo rút cuộc cũng quyết định “Tăng viện trưởng, tôi có thể nói cho ông biết…”
Thấy thế Cố Tích Tước khẽ nhíu nhíu mày “Hải Đường, như vậy không được. Anh sẽ nói lái xe đến đưa mọi người về nhà.”
“Tôi cùng Tiểu Thần sẽ bắt xe về là được. Anh nói người đến đón Doãn Ngân là tốt rồi.”
“Không được, đã quá muộn rồi. Một mình em mang theo con nhỏ, không an toàn.”
“Không sao đâu…”
“Đừng có tranh cãi với anh. Anh không yên tâm.” Cố Tích Tước nói xong liền móc điện thoại trung túi ra, phân phó cho lái xe trong nhà đến đây tiếp ứng.
Tần Hạo nhìn nhìn dáng vẻ của hai đứa bé không mở sắp nổi hai con mắt lên rồi cũng có chút đau lòng “Lái xe tới cùng cần một hồi rất lâu đấy. Tôi thấy như vậy đi. Tôi cùng viện trưởng nói chuyện một chút, xem ở đây có gian phòng trống nào khá hơn không để cho hai đứa bé ngủ trước một lát.”
“Cũng tốt.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ “Anh đi nói chuyện với ông ấy đi.”
Tịch Hải Đường khẽ nhíu mày, trong lòng có điểm kỳ quái. Đây chẳng lẽ là đặc quyền của người có tiền hay sao, có thể tùy tiện cùng viện trưởng nói loại yêu cầu này?
Tần Hạo xoay người đi, không có mấy phút sau liền có câu trả lời “Có một phòng ở lầu 24, bình thường chuẩn bị cho những lãnh đạo cấp cao đến kiểm tra nhưng hiện tại vừa vặn trống không. Hải Đường, em mang theo Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lên đi, chờ lái xe lên đây anh sẽ gọi em.”
“Được.”
Tịch Hải Đường dẫn hai đứa bé vào thang máy, sau khi đợi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất Tần Hạo liền giảm thấp xuống thanh âm hỏi Cố Tích Tước “Anh điên rồi sao. Rõ ràng mang cô ấy đến nơi này? Anh đã quên bảy năm trước…”
“Vừa rồi chuyện xảy ra đột nhiên, tôi chưa kịp nghĩ quá nhiều nên chờ cho đến lúc sau thì đã không còn kịp rồi…. Chắc sẽ không có chuyện gì đâu? Cô ấy sẽ lập tức đi ngay mà.” Cố Tích Tước không quá chắc chắn nhưng vẫn cố nói, chỉ có thể hi vọng mọi chuyện không cần phải trở nên quá tệ.
Tần Hạo rất bất đắc dĩ, trong túi đã truyền đến một tín hiệu báo cho hắn biết có tin nhắn. Hắn nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng “Cố Tích Tước, tôi đời trước có phải là có nợ nần gì với anh đấy chứ?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Tích Tước cúi đầu xem điện thoại của Tần Hạo.
“Cái lão viện trưởng chết tiệt kia.” Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi “Vừa rồi tôi đi tìm ông ta, anh có biết ông ta nói với tôi cái gì không? Hắn nói hắn muốn đem cầm số tiền của anh trong những năm gần đây trả lại cho anh.”
“Có ý gì?” Giọng nói Cố Tích Tước đột nhiên lạnh lùng đứng lên.
“Quỷ mới biết lão ta muốn gì. Năm đó mở miệng quỷ là muốn tham lam những 1 Triệu thế mà bây giờ có lương tâm trỗi dậy chắc.”
“Nhất định phải thuyết phục hắn.”
“Tôi biết rõ, để tôi đi giải quyết với lão ta.”
Tần Hạo cầm di động khí thế hung hăng rời đi, Cố Tích Tước thì đứng nguyên tại chỗ với tâm tư phiền loạn. Như thế nào đột nhiên trong lúc này phát sinh nhiều chuyện như vậy? Ép hắn tới sắp không thở nổi…
Lầu 24 Tịch Hải Đường chiếu cố hai đứa bé ngủ thiếp đi, cô nhìn đồng hồ, không sai lệch giờ nhiều lắm cho nên cô gọi điện thoại cho Tố Tâm. Tố Tâm đi Hồng Kông một thời gian, đêm nay cô ấy sẽ bắt máy bay trở lại. Cô phải gọi điện thoại dặn dò cô ấy một chút.
Sợ đánh thức bọn nhỏ, Tịch Hải Đường nhẹ nhàng ra khỏi phòng đi đến hành lang. Cô còn chưa kịp bấm số điện thoại thì chợt nghe trong phòng làm việc ở dãy tầng trệt cuối cùng của viện trưởng có tiếng người nói chuyện rất nhỏ, thanh âm kia có chút quen thuộc, hình như là Tần Hạo.
“Tăng viện trưởng, trên thế giới này làm gì có bán thuốc hối hận. Năm đó ông đã nhận tiền sẽ không có cơ hội để đổi ý. Nếu có chết thì cũng phải đem theo bí mật xuống mồ. Tuyệt đối không thể nói cho cô ấy biết đứa bé kia là bị ai mang đi.”
Tịch Hải Đường kinh ngạc bụm miệng, là đang nói chuyện chuyện của con trai cô. Cô dường như ngừng thở, đem lỗ tai dán ở bên cạnh cửa, cận thận lắng nghe…
“Anh Tần, tôi không có biện pháp nào mà không thể không hối hận. Anh có biết hay không tôi mấy ngày hôm trước vừa vặn mới mất đi đứa cháu gái. Con bé mới 6 tuôi thôi, chỉ bị mấy chiếc xe đụng phải mà cuộc đời nó đã thay đổi. Con bé còn chưa vào tận phòng cấp cứu thì đã tắt thở…. Tôi biết rõ đây đều là do tôi tạo nghiệt, là tôi tham lam , là tôi làm hại người phụ nữ kia làm mất đi đứa con trai của mình. Chính tôi là người làm hại đứa bé kia từ khi vừa mới ra đời cho đến nay đã không có mẹ, đây đều là báo ứng. Ông trời có mắt, không phải là không báo mà là thời điểm còn chưa tới. Anh Tần, anh giúp tôi đem cầm số tiền này về đưa cho người kia đi. Tôi van anh, tôi thật sự không có biện pháp nào mà yên tâm sống thoải mái qua ngày…”
Trái tim Tịch Hải Đường trong nháy mắt như bị đánh trúng, đau đến sắp không còn cách nào hô hấp được. Thì ra tất cả đều là một âm mưu, là có người lấy tiền mua chuộc bệnh viện, là có người có ý định làm cho cô không tìm được manh mối, là có người củ tâm làm cho cô mất đi đứa con trai.
Phẫn nộ trong người cô bắt đầu dâng lên càng lúc càng mạnh, thân thể đang run rẩy, hô hấp dường như đã mất trật tự… Trước giờ cho đến nay cô chưa có bị kích thích đến phát cuồng như thế này.
Không trách được Tần Hạo bất kể như thế nào cũng không chịu nói cho cô biết tung tích của đứa bé kia, thì ra hắn cũng là đồng lõa. Hắn đã sớm biết hết thảy.
Cố nén đi ý tưởng xông vào trong đó, Tịch Hải Đường liên tục hít sâu nhiều lần, lại dè dặt như sợ mình làm ra một chút tiếng vang nào đó sẽ cắt đứt cuộc nói chuyện bên trong. Cô biết rất rõ, đây là cơ hôi hội duy nhất mà cô có, cơ hội duy nhất để có thể biết rõ tung tích của con trai.
Sau cánh cửa, thanh âm của Tần Hạo càng trở nên trầm thấp, cũng là đối với sự cố của cô bé nhỏ kia có sự đồng cảm. Nhưng đó là ngoài ý muốn, hắn không thể bởi vì một sự việc ngoài ý muốn như vậy mà để cho bí mật khổ tâm che giấu bảy năm bị đưa ra ánh sáng.
“Tăng viện trưởng, tôi rất đồng tình với hoàn cảnh của ngài. Nhưng là bi kịch đã không cách nào có thể vãn hồi được rồi, ông nên bớt đau buồn đi. Nhưng đối với thỉnh cầu của ông thì tôi không thể đáp ứng.”
“Anh Tần, anh đã hỏi qua ý của người kia rồi sao?”
“Ý của tôi chính là ý của hắn. Tăng viện trưởng, ông là người thông minh, đừng cố gắng đi thăm dò cái gì. Điều đó đối với ông không có tốt đẹp gì, hiểu chưa?”
“….Vậy tôi có thể biết tung tích đứa bé kia bây giờ như thế nào không?”
Hô hấp của Tịch Hải Đường càng ngay càng nặng nề hơn, giống như chỉ cần dùng hơi một chút thì có thể đứt quãng vậy. Suy nghĩ bao nhiêu năm nay, suy nghĩ đã biết bao nhiêu lần cô biết rõ một khi tìm được đứa bé kia, cô liền phải phá hỏng lần thứ nhất gặp mặt bởi vì đây cùng là lúc cô sẽ biết rõ người đàn ông phá hủy cả cuộc đời cô rút cuộc là ai…
Cái loại cảm giác này giống như trong nháy mắt ở trong kén phá kén ra ngoài, là xé toang một lớp da thổng khổ, đâu đến tâm can. Rất nhiều bươm bướm cũng chỉ bởi thời khắc phá kén kia mà phải chết, bị đau mà chết. Đến ngay cả cô cũng đang gặp phải sự lựa chọn giống như vậy.
Phía trước thật giống như vách núi, cô nhất định phải bước đi ra bởi vì cô nhất định phải tìm được con trai, nhất định phải tìm được đứa con mà cô đã mang nặng đẻ đau suốt gần 10 tháng trời. Cô một lần cũng chưa từng được ôm qua đứa con trai của cô.
Cuộc sống yên lặng bởi vì đứa bé kia mà trở nên sinh động tươi mới. Sự hiện hữu của hắn làm cho tri giác sớm đã chết lặng của cô tỉnh lại, tham lam nghĩ rằng nếu như đứa bé đó đang ở bên cô thì tốt biết bao.
Miệng vết thương nội tâm dường như càng lớn bởi vì con của cô,không chịu khép lại bởi vì nội tâm là nơi ấm áp nhất, thích hợp nhất cho bất kỳ vật gì sinh trưởng.
Trong cửa đã không có động tĩnh, Tần Hạo đang suy tư. Cô lại cảm thấy như mỗi giây trôi qua đều là dày vò, đột nhiên trong lúc đó cô tự mình đứng lên. Thật may là thân thể của cô đủ khỏe mạnh, nếu không tất nhiên sẽ vì sự khẩn trương này mà hôn mê. Cũng là tại thời khắc này, cô mới thực sự ý thức được chính mình yếu ớt đến cỡ nào. Thậm chí đáy lòng cô không biểu đạt được sự mong đợi khắc sâu nhất, nếu như một người thực sự yêu quý ai đó thì thời điểm này sẽ phát hiện ngôn ngữ vô lực đến cỡ nào, lời nói cùng cảm giác vĩnh viễn có khoảng cách.
Nhanh lên….
Nói nhanh một chút…
Nhanh lên để cho cô còn biết rõ chân tướng đi!
Tịch Hải Đường càng không ngừng cầu nguyện, mồ hôi lạnh không tự chủ được mà rỉ ra, làm ướt đi lớp quần áo đang mặc trên người. Cô lại không có chút cảm giác nào, toàn bộ tâm trí đều tập trung cho tính giác đặt nơi cuộc nói chuyện đằng sau cánh cửa. Chở đầy lo lắng cùng hi vọng của cô, nơi nội tâm đang liên tục mong đợi, cũng là chưa bao giờ nghĩ tới có thể chính tai nghe được điều gì đó không tốt sẽ khóc lên sao.
Vì giờ khắc này cô càng cô đơn nhiều hơn, đau đớn nhiều hơn nhưng không sao cả. Bởi vì sự mẫn cảm cùng yếu ớt đã dần được khống chế, cũng giống như khi có lời đồn đãi những chuyện nhảm thì cô vì đạo nghĩa mà càng không thể lùi bước.
Trong phòng vang lên một tiếng thở dài “Tăng viện trường, ông đây sao lại khổ như thế chứ? Biết rõ là không nên biết, việc này giống với việc của ông sao ?”
“Không, không giống… Anh Tần, anh có con chưa?” Viện trưởng đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Tần Hạo ngẩn ra, lắc đầu “Chưa có.”
“Chính vậy cho nên anh sẽ không hiểu. Anh Tần, anh biết không? Cháu gái của tôi là do một tay tôi nuôi lớn, cha mẹ của con bé từ khi nó vừa ra đời đã ly hôn. Hai người họ đểu ở nước ngoài và bây giờ đã có gia đình mới, không có người yêu thương con bé, chỉ có mình tôi có thể chiếu cố đến nó. Tôi lại có rất nhiều tiền, cố gắng cho con bé những thứ tốt nhất nhưng đến cuối cùng là… Đến cuối cùng là tôi hại con bé. Đều là lỗi của tôi, chính con bé đã chứng mình là tôi đang bị trừng phạt.”
“Tăng viện trưởng… Tai nạn xe cộ là ngoài ý muốn…”
“Không. Không phải vậy…. Đây mới thật là báo ứng…”
“Ông tội gì như vậy.”
“Tôi muốn biết tung tích đứa bé kia, đi xem cậu bé một chút. Anh Tần, anh hãy thông cảm cho hoàn cảnh đáng thương của tôi mà có thể cho tôi nhìn đứa bé kia một chút xem nó có tốt hay không? Chỉ liếc mắt nhìn một cái là tốt rồi… Tôi nợ đứa bé đó, cháu gái tôi đã phải trả… tôi cầu xin anh…”
Tần Hạo mím môi không nói, trong ánh mắt có một chút ướt át. Hắn không cho rằng đầy là tuần hoàn nhân quả nhưng hắn thấy được nhân tính căn bản của một con người. Hắn không thể tin được, viện trưởng hăng hái tham lam của bảy năm trước kia sẽ có thể có bi kịch như ngày hôm nay. Hắn có chút dao động.
Tịch Hải Đường cảm thấy hô hấp của mình dường như sắp dừng lại. Cô cảm giác được Tần Hạo đang do dự, hắn lập tức lập tức sẽ nói ra.
Tay đã bắt đầu rung, chân cũng đã rung, toàn thân cao thấp cùng tất cả các dây thần kinh đều rung động như chỉ mành treo chuông..
Điện thoại di động liên tục bị cô bóp trong lòng bàn tay đột nhiên cũng run lên một cái, cô thậm chí không xác định đó là bởi vì nhận được nhắn hay bởi vì cô đang run rẩy. Nhưng cô cũng không nghĩ được nhiều, cực nhanh tắt máy, bị hù dọa sợ hết hồn hết vía.
Sẽ không có bị phát hiện chứ, mới một giây. Không! Ngay cả một giây cũng chưa tới. Tịch Hải Đường ngày càng bất an hơn, hô hấp cũng không dám…
Tần Hạo rút cuộc cũng quyết định “Tăng viện trưởng, tôi có thể nói cho ông biết…”
/128
|