Tuyết bắt đầu lại rơi, con đường trơn trượt khó đi, chân lại bị thương Tịch Hải Đường cảm giác mình cũng sắp kiên trì không nổi nữa nhưng còn chưa tìm được Tiểu Thần thì cô không thể ngã xuống được. Tuyệt đối không thể !
“Tiểu Thần… Tiểu Thần…Con đang ở đâu? Mẹ sẽ tới đón con…”
Tịch Hải Đường đi dọc theo đường phố tìm kiếm,không ý thức được cô đã đi qua bốn con phố trên người rơi đầy bông tuyết. Cô lại một chút cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại tâm tình vội vàng đi tìm con làm cho cô toát ra mô hôi nóng, gió thổi qua ấm lạnh luân chuyển, thân thể không tự chủ được nổi lên một cơn rùng mình. Cố Tích Tước đuổi theo từ phía sau “Em bình tĩnh một chút đi. Cứ như vậy đi tìm cũng không phải là biện pháp.Tiểu Thần còn không tìm được thì chính em đã quỵ ngã rồi.”
“Anh bớt làm bộ hảo tâm đi. Nếu không phải tại anh thì con gái của tôi làm sao lại đi lạc như vậy?” Tịch Hải Đường khống chế không nổi khóc lớn lên, nắm chặt tay thành quả đấm hung hăng đánh tới trên người hắn “Anh đem con gái trả lời cho tôi, trả lại cho tôi… Tiểu Thần là sinh mệnh của tôi… Anh tại sao lại có thể bỏ một đứa bé trên đường phố như vậy chứ….”
Cố Tích Tước trầm mặc, mặc kệ để cho cô phát tiết . Là lỗi của hắn, là hắn sai, hắn không nên xúc động như vậy. Cho dù trong lòng có tức giận như thế nào đi nữa cũng không nên trút giận lên một đứa trẻ. Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại quật cường của tiểu nha đầu kia làm cho trong lòng hắn cũng dâng lên một nỗi đau đớn giống như bị vật gì đó sít sao níu lấy trái tim vậy.
Doãn Ngân nãy giờ cũng không nói gì, nhắm mắt đi sát bên cạnh hắn, ánh mắt nhàn nhạt giống như không thể lượng thứ cho hành động trút giận đó của hắn. Gặp vẻ mặt của con trai Cố Tích Tước càng áy náy hơn, sự đau đớn trong lòng càng tăng lên đột nhiên kinh sợ hơn đối với hắn chính là sự đau lòng của hai mẹ con đúng là không sai biệt là mấy, rất giống nhau.
“Tiểu Thần… Con có nghe được mẹ nói không? Tiểu Thần… Con ở nơi nào..”
Lại đi qua một con phố vẫn không thu hoạch được gì, hỏi khắp người đi đường cũng không có bất kỳ manh mối nào. Tịch Hải Đường tuyệt vọng nước mắt ướt nhẹp gò má, hòa với bông tuyết trông rất thương tâm…
Ông trời ơi, tại sao phải như vậy đối với cô. Chẳng lẽ muốn làm cho cô mất đi con trai sau lại mất đi con gái sao ? Rút cuộc đời trước cô đã tạo nên cái nghiệt gì , vì cái gì mà đời này lại chịu lấy sự hành hạ như thế này? Vì cái gì cốt nhục chia lìa thống khổ lại phải nếm thêm một lần nữa?
Nhìn bộ dáng hoang mang lo sợ tiều tụy của cô, Cố Tích Tước cắn răng một tay ôm lấy cô vào trong ngực. Thân thể của cô nhỏ nhắn mềm mại như thế nhưng giờ khắc này càng lộ vẻ đơn bạc, lúc ôm cô hắn thậm chí còn có cảm giác lơ lửng, dự cảm cho hắn biết nếu như hôm nay không tìm được Tiểu Thần thì cô cũng sẽ biến mất như vậy.
“Thả tôi ra.” Cô ra sức giãy giụa, trong ánh mắt là ý hận hắn đến thấu xương.
Trên đường xe tới xe lui, người đi đường cũng tới tới lui lui, lưu lại không ít khách nghỉ chân nhưng đột nhiên không biết ai trong đám người lại nói một câu “ Xem kìa , trên màn hình lớn kia đang đưa tin vụ tai nạn xe , hình như là cô bé nhỏ kia bị đụng phải…”
Tịch Hải Đường trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, chậm rãi chậm rãi quay đầu lại hướng đến màn hình lớn nơi ngã tư…
Trên màn hình , nơi ngã tư đường xảy ra tai nạn là cách nơi này một con phố. Hai chiếc xe hơi đụng vào nha, một mảnh hỗn độn, giữa đường thấy mà giật mình, là vết máu nhuốm đỏ trền nền tuyết trắng, ở một bên nhân viên cứu hộ mang cáng đem tiểu cô nương bị thương kia lên xe cứu thương, máu vừa đi vừa chảy rắc đầy đất.
Trên băng ca đang đắp vải trắng không thấy rõ mặt của tiểu cô nương kia … Đứng là từ thân hình đến dáng vẻ, cao thấp mập ốm đều rất giống với Tiểu Thần…
Tịch Hải Đường che miệng lại, lắc đầu liên tục cưỡng ép chính mình đem nước mắt nuốt trở về . Không , không thể nào ,không thể nào là Tiểu Thần. Tiểu Thần không có thể nào lại không ngoan ngoãn như vậy, biết rất ràng cô không thể không có con gái, lại còn như vậy cố ý rời cô mà đi.
“Tiểu Thần… Không phải là con, có đúng hay không? Có đúng hay không? Con không thể bỏ mẹ, con đã nói con yêu mẹ nhất, muốn cùng mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới , muốn trở thành một thiên tài nhi đồng trong thị trường cổ phiếu. Con còn phải giúp mẹ kiếm thật nhiều tiền, mua nhà cho mẹ ở, nuôi một con chó thật lớn rồi mỗi ngày mang nó đi tản bộ… Tiểu Thần, những chuyện này con chưa có hoàn thành vì sao lại có thể rời mẹ mà đi? Con có biết hay không mẹ sẽ rất thương tâm, rất cô đơn. Một mình mẹ sẽ sống không nổi… Tiểu Thần … Tiểu Thần…”
Cố Tích Tước cứng cả người, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào màn hình nhìn vào cô bé trên băng ca kia . Đáy lòng hắn dâng lên một sự kinh hãi, một cô gái nhỏ con xinh đẹp như vậy, bộ dạng đáng yêu giống như thiên sứ nhưng làm sao có thể…
Doãn Ngân nhịn không được nước mắt đã rơi xuống, nghẹn ngào lắc đầu “ Không thể nào là Tiểu Thần… Không thể nào… Thân thủ của bạn ấy rất nhanh nhẹn khẳng định có thể né được va chạm kia . Ở trong trường học bạn ấy là nữ sinh chạy nhanh nhất … Người kia tuyệt đối không phải là Tiểu Thẩn, tuyệt đối không phải … không thể nào..”
Bộ dạng bi thương của ba người làm cho người ta đồng tình , người đi đường hảo tâm thiện ý nhắc nhở “Mọi người cứ đi đến hiện trường xem một chút , xác nhận xem thế nào.”
“Không” Tịch Hải Đường đột nhiên thét chói tai ra tiếng, bộ dạng giống như nổi điên lắc đầu “Tôi không đi, Tôi không đi. Người kia tuyệt đối không phải là Tiểu Thần , tôi không cần phải đi xem. Bảo bối của tôi sớm sẽ trở về tìm tôi . Nó rất thông minh cho dù lạc đường cũng sẽ nghĩ tới biện pháp về nhà …. Đúng vậy. Bảo bối của tôi là tốt nhất, cho tới bây giờ cũng chưa làm cho tôi thương tâm . Nó rất tốt, ngoan ngoãn, thật nghe lời, đi học liên tục thi chạy 100, viết chữ rất đẹp bất kể là hán ngữ hay là anh ngữ đều nói được rất lưu loát. Tham gia thi đấu đoạt giải nhất kiền xin tôi đi DisneyLand chơi, tôi ngã bệnh con gái tôi còn có thể đi tới bệnh viện đưa cơm, buổi tối trước khi ngủ sẽ cho tôi một nụ hôn ngủ ngon . Những lúc vui buồn thì con bé là người luôn chia xẻ cùng tôi …. Tôi sao lại có đứa con ngoan như thế làm sao lại như vậy mà rời tôi đi cho được ? Làm sao có thể chứ?”
Tịch Hải Đường vừa nói vừa khóc, lẩm bẩm tự nói làm cho chính mình có hy vọng khích lệ nhưng cho đến khi…
Trên màn hình xuất hiện một vệt sáng loang loáng, dần dần hiện rõ trên màn hình. Là một chiếc cài tóc nhỏ rất tinh xảo rơi trong vũng máu, chiếc kẹp tóc hình dáng cánh chim bẻ gãy một nữa – Thiên sứ trụy lạc…
Thân thể Tịch Hải Đường chậm rãi trượt xuống, ngồi chổm hổm trên mặt đất, vùi mặt lên đầu gối bên tai thoáng hiện lên giọng nói ngọt ngào trong trẻo của con gái..
“ Mẹ, cái cài tóc này thật đẹp nha. Con có thể lấy một cái hay không?”
“Đương nhiên là có thể, chỉ cần Tiểu Thần thích là được.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
“Đến đây để mẹ giúp con cài lên”
“Vâng ạ.”
Cái cài tóc kia cô mới cho Tiểu Thần cài lên chỉ một buổi sáng mà thôi, đầu ngón tay còn giống như lưu lại hương thơm trên sợi tóc của con gái nhưng vì cái gì chớp mắt liền…
“Tiểu Thần…” Tâm tê liệt chỉ biết khóc to lên giữa những bông tuyết trắng đang rơi xuống.
Cố Tích Tước cực kỳ khó khăn khi mang Tịch Hải Đường tâm trạng bi ai gần chết kia đến nơi ngã tư đường xảy ra chuyện không may kia . Hiện trường như lúc trước vẫn rất hỗn loạn, xe cứu thương đang chuẩn bị rời đi…
“Chờ một chút…” Cố Tích Tước phát hiện thâm âm của mình như thế nào trầm thấp, khàn khàn , rất trầm trọng. Chân của hắn thậm chí còn có chút run,
Con mắt Tịch Hải Đường sớm đã khóc đến sưng hồng lên, hai tay rũ xuống bên người cũng nắm thành quyền, dưới chân mỗi đi một bước hô hấp giống như là đang bị ai bóp nghẹt, giống như cô cũng đã sắp phải rời bỏ sinh mạng cuối cùng này.
Tay nhẹ nhàng nâng tấm vải trắng kia lên…
“Mẹ…” Giọng nói quen thuộc từ một hướng khác truyền đến, Tịch Hải Đường không dám tin quay đầu lại chỉ thấy thân thể rụt lại thật nhỏ của Tiểu Thần ở đường cái đối diện. Lệ rơi đầy mặt trên đầu cái kẹp bươm bướm kia vẫn còn hoàn hảo cài trên đầu.
“Tiểu Thần…” Tịch Hải Đường chạy thật nhanh đến, đem con gái sít sao ôm vào trong ngực đồng thời bả vai khẽ run lên nhưng cũng nhận ra được sự khác lạ của Tiểu Thần “Tiểu Thần, con làm sao vậy? Như thế nào mà lại run đến như thế này?”
“Mẹ…mẹ..huhu …” Đột nhiên Tiểu Thần lớn tiếng khóc lên, tất cả ủy khuất cùng sự sợ hãi theo nước mắt mà phát tiết ra ngoài, bộ dạng yếu ớt làm cho người khác phải đau lòng.
“Không khóc, không khóc. Bảo bối của mẹ không khóc, mẹ ở đây với con.”
Tiểu Thần sít sao núp trong ngực Tịch Hải Đường, vẫn như cũ run rẩy không ngừng, bên cạnh khóe môi nghẹn ngào nói “Mẹ… con vừa rồi cùng bạn nhỏ kia đứng cùng một chỗ ở đây. Chúng con đều muốn qua đường … nhưng dây giày của con bị lỏng nên còn liền ngồi xuống buộc nó lại. Bạn nhỏ kia đi trước…. sau đó con chợt nghe tiếng xe đụng lớn, ngẩng đầu lên xem liền nhìn thấy…Liền nhìn thấy bạn ấy té trên mặt đất, máu còn chảy rất nhiều …huhu… thật đáng sợ… thật đáng sợ…”
Nghe lời nói của Tiểu Thần, Tịch Hải Đường lại càng hoảng sợ. Thì ra con gái của cô cũng cách cái chết gần đến như vậy, cô thiếu chút nữa đã mất đi Tiểu Thần rồi.
“Bảo bối, đừng sợ… Mẹ ở đây với con, mẹ sẽ bảo vệ con…”
Đứng ở một bên hốc mắt Doãn Ngân cũng đã phiếm hồng, đem mặt áp sát vào cánh tay Cố Tích Tước mà Cố Tích Tước dùng sức nháy mắt cố gắng nhẫn đi sự ướt át trong ánh mắt. Nhưng nỗ lự rất nhiều lần cuối cùng lại không ngăn cản được cảm giác chua xót kia, một bông tuyết đnag rơi trên khuôn mặt của hắn cùng nước mắt của hắn dung hòa một chỗ chậm rãi biến mất.
Tiểu Thần sợ hãi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy tận mắt nhìn thất tai nạn xe cộ thảm thiết gây chết người như vậy thì trong lòng cũng xuất hiện bóng ma ám ảnh làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tràn ngập sự sợ hãi. Tịch Hải Đường sau một lúc dụ dỗ thì Tiểu Thần mới dần dần bình tĩnh trở lại, vẫy tay bắt một chiếc taxi hai mẹ con chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.
Cố Tích Tước thấy Tịch Hải Đường đang hết sức ôm Tiểu Thần, vô ý thức nghĩ muốn giúp đỡ nhưng cô dùng sức tránh ra, trong ánh tràn ngập ý tứ phân rõ giới hạn trong nháy mắt đã đứng xa hắn.
“Cố Tích Tước, từ nay về sau chúng ta không có liên quan gì đến nhau nữa. Anh không cần phải xuất hiện trước mặt mẹ con chúng tôi.”
“Hải Đường… thực xin lỗi. Anh không nên cứ như vậy mà bỏ lại Tiểu Thần.” Trong giọng nói của hắn ang theo sự hối hận sâu sắc nhưng trong ánh mắt hắn đối với cô lại tràn ngập sự mong đợi “Anh chính thức nhận lỗi với em có được hay không?”
Cô mặt cũng không chút thay đổi “Người anh nên xin lỗi không phải là tôi . Một đứa trẻ tận mắt nhìn thấy thảm kịch như vậy , có thể nào lại không lưu lại một sự kinh hoàng vĩnh viễn trong ký ức của nó hay không chứ?”
“Anh biết rõ là anh sai nhưng…”
“Đủ rồi! Chuyện hôm nay sai không chỉ phải có mình anh, tôi cũng không nên đem con để lại trong cửa hàng nhưng bây giờ chúng ta cũng phải đã nhận được bài học rồi sao. Cứ như vậy đi, đến đây chấm dứt.”
Nói xong, Tịch Hải Đường ôm Tiểu Thần ngồi trên taxi càng lúc càng xa.
Sau khi về đến nhà Tịch Hải Đường phát hiện Tiểu Thần ở trong ngực đã ngủ. Cô buông lỏng chân bị thương, cố hết sức đem con gái đặt lên trên giường giúp cô bé đắp kín chăn sau đó cô cũng nhẹ nhàng nằm bên con gái. Cho đến giờ phút này cô mới có thể nhận thức được cảm giác thiết thực, Tiểu Thần đang ở bên người cô, ở nơi mà cô có thể chạm tay đến.
Nước mắt lần nữa không tự động mà chảy xuống nhưng lúc này đây là hương vị của hạnh phúc.
Rét lạnh đầu đường, Cố Tích Tước cứng ngắc lại một hồi lâu cho đến khi Doãn Ngân gọi hắn thì hắn mới thoảng qua thần trí. Cúi đầu vừa nhìn, Doãn Ngân đã đông lạnh phải run lẩy bẩy.
“Doãn Ngân, lạnh quá chúng ta cũng trở về nhà đi.”
Lái xe mở cửa, hai cha con ngồi vào trong xe. Sự trầm mặc được Doãn Ngân đánh vỡ.
“Cha, cha đừng lo lắng quá. Con cùng Tiểu Thần có quan hệ rất tốt, chờ đến lúc đi học con sẽ thay cha nói xin lỗi với bạn ấy.”
Cố Tích Tước khẽ cười khổ “Đứa nhỏ ngốc, chuyện không có đơn giản như vậy.”
“Cha..”
“Được rồi Doãn Ngân, cha không có việc gì. Cha đã trải qua những điều tàn khốc hơn, chút chuyện nhỏ này không đả kích được ta đâu.” Cố Tích Tước giọng nói nghe như kiên cường nhưng lại lộ ra vẻ tự giễu nhẹ nhàng.
Xe chậm rãi tăng lên vận tốc lớn hơn, vững vàng chạy nhanh hướng về Cố gia. Dọc theo đường đi, hai cha con cũng không nói lời nào nữa bởi vì có mấy lời nói ra ngược lại sẽ dễ dàng hơn va chạm vào đáy lòng trầm trọng của hắn, chẳng những an ủi không được mà còn có khi phản tác dụng cũng nên.
Cố Tích Tước đột nhiên cảm giác được sự mệt mỏi, không chỉ hôm nay mà là từ lúc hắn xuất ngoại. Mấy ngày ở tại Italy làm cho tinh thần và thể xác của hắn đều rất mệt mỏi mà sau khi trở về nước thì cái cảm giác uể oải lại bừng tỉnh thêm gấp đôi.
Mấy ngày sau.
Tịch Hải Đường đang phải làm cơm tối, chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô từ trong kình cửa nhìn ra ngoài, đầu tiên là ngẩn ra sau đó vội vàng mở cửa.
“Tần Hạo, Tiểu Phi, sao hai người lại tới đây?”
“Chúng ta tới ăn ké nhà em bữa cơm đây.” Quan Tiểu Phi cười hớn hở nói, vừa đem quà vào cửa. Đó là một búp bê cực lớn giống như là một người bạn vậy, rất đẹp mắt.
“Hải Đường, Tiểu Thần đâu? Con búp bê này là muốn tặng cho cô bé nha.”
“Con bé còn chưa có tan học, hai người cũng thiệt là tới thì tới đi còn mang quà đến làm cái gì.”
“Ai nha, không sao đâu chỉ là búp bê thôi mà.”
Tịch Hải Đường rót trò mời Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi sau đó lại nhìn đồng hồ “Tần Hạo, Tiểu Phi, hai người cứ ngồi chơi một lát. Tôi đi xuống lầu mua ít thức ăn…”
Quan Tiểu Phi cười ra tiếng “Hải Đường, em rất thú vị nha. Chị vừa rồi là nói giớn, em còn tưởng là nói thực nha.Chúng tôi sao có thể để cho em mua thức ăn nấu cơm được chứ, lát nữa chúng tôi đi ra ngoài ăn. Tần Hạo sẽ trả tiền mà.”
“Làm vậy thực ngại quá…”
“Có cái gì mà ngại chứ, đàn ông đàn ang mời phụ nữ ăn cơm là đạo lý hiển nhiên mà. Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn được mời hai đại mỹ nữ và một tiểu mỹ nữ . Đó là vinh hạnh của anh ấy mới đúng.”
Tần Hạo trợn trắng mắt “Xin hỏi Quan Tiểu Phi, em bảo là hai đại mỹ nữ sao? Nhưng như thế nào anh chỉ thấy mỗi một mình Hải Đường còn một người khác đang ở đâu . Ở nơi nào vậy?”
Tần Hạo phóng tầm mắt khắp nơi ngắm nhìn nhưng chính là lại không xem đến Tiểu Phi khiến cho Quan Tiểu Phi tức giận đến dẩu môi lên “ Ánh mắt anh nhìn đi đâu thế? Em là một mỹ nữ lớn như vậy mà anh còn nhìn không thấy tới. Vô sỉ!”
Nói xong Quan Tiểu Phi đem quả đấm đánh tới nhưng bị Tần Hạo bắt được bàn tay nhỏ bé “Vợ à, thân thủ của em ngày càng kém nha.”
Quan Tiểu Phi nheo con mắt lại giận dữ quát “Đáng giận. Đàn ông đều là như vậy rất đáng giận có phải hay không Hải Đường?”
Tịch Hải Đường chợt bị gọi tên còn bị hỏi một câu hỏi với vấn đề kỳ quái như vậy. Tịch Hải Đường ngẩn ra cảm thấy đoạn hội thoại rồi có chút mùi mẫn lại tinh tế cân nhắc. Hai người này sẽ không phải đến thay Cố Tích Tước cầu tình chứ?
Lúc này cửa truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng, Tiểu Thần đeo cặp sách bước vào cửa “Mẹ, con đã trở về… A,, trong nhà có khách sao ạ?”
“Tiểu Thần, con mau tới đâu chào chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi đi “ Tịch Hải Đường thuận tiện cầm lấy cặp sách của con gái.
“Cháu chào chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi.”
“Rất tốt, Tiểu Thần thực ngoan ngoãn.” Quan Tiểu Phi cười nhẹ nhàng đem con búp bê đến “Tiểu Thần, đây là quà mà chú Tần Hạo cùng dì tặng cho cháu. Nào mau đến đây cầm lấy đi.”
Tiểu Thần mở to con mắt nhìn ra được đối với con búp bê này rất thích nhưng cô bé không dám trực tiếp đưa tay đón nhận mà là trước hết nhìn thoáng qua Tịch Hải Đường. Tuy chỉ là một động tác nhỏ như vậy lại làm cho Tần Hạo đột nhiên ngơ ngác một chút nhưng vẫn nhìn ra được. Đó là một đứa bé cực kỳ nhu thuận hiểu chuyện.
Quan Tiểu Phi mặc dù không có tỉ mỉ như Tần Hạo nhưng tính tình nhiệt tình chịu không được sự lề mề liền hối “Hải Đường, em mau gọi Tiểu Thần đến nhận đi.”
“Được.”Tịch Hải Đường khẽ mỉm cười “Tiểu Thần, con đếm cầm lấy đi.”
“Vâng.” Tiểu Thần nhận con búp bê cao bằng cô bé sai lệch không bao nhiêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt vui mừng . Sau đó rất lễ phép nói cảm ơn “Cảm ơn chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi. Cháu sẽ giữ cẩn thận con búp bê này.”
“Haha , thực ngoan ngoãn.”
Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi mặc dù đã kết hôn nhiều năm nhưng đều vì sự nghiệp mà chưa từng nghĩ tới vấn đề con cái. Có thể thấy được Tiểu Thần đáng yêu như thế, đột nhiên tâm có điểm động.
Quan Tiểu Phi kéo tay Tiểu Thần,bản năng tình thương của người mẹ của một người phụ nữ bắt đầu phát huy “Tiểu Thần, lát nữa chúng ta ra ngoài đi ăn cơm. Cháu thích đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”
“Cái này… cháu thích nhất là ăn ở nhà. Mẹ cháu làm đồ ăn rất ngon.”
“Ai u, cháu thật không hổ là con gái của mẹ cháu. Bộ dạng nói chuyện đến cả giọng nói cũng rất giống nhua nhưng chúng ta hôm nay nhất định phải đi ra ngoài ăn. Dì có việc đại sự muốn thương lượng cùng với cháu.”
“Vâng? Đại sự gì ạ?”
“Ngày hôm nay là ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn của dì cùng chú Tần Hạo, Tiểu Thần đến làm hoa đồng có được hay không?” Quan Tiểu Phi vẻ mặt hạnh phúc hỏi, hiển nhiên đối với ngày kỷ niệm này phi thường mong đợi.
Tiểu Thần lại ngẩng đầu nhìn Tịch Hải Đường “Mẹ, con có thể đi hay không?”
“Đương nhiên là con có thể đi. Kỷ niệm ngày kết hôn của chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi là ngày tốt. Tiểu Thần đi làm hoa đồng cũng chính là chúc phúc cho hai người bọn họ.”
“Vâng, mẹ nói cũng đúng. Con cũng hi vọng hai người họ mãi mãi sống hạnh phúc.”
Để cho Tiểu Thần làm hoa đồng trong ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn đó cứ như vậy được quyết định, Tần Hạo cùng Quan Tiểu phi chuyến này mã đáo thành công khiến hai vợ chồng rất ăn ý nhìn đối phương một cái rồi khóe môi đều len lén giương cao.
Trước khi đi ăn cơm, Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần trở về phòng thay quần áo. Tần Hạo giảm thanh âm xuống thấp hỏi Quan Tiểu Phi “Tiểu Phi, em chắc chiêu này có tác dụng sao? Em xác định có thể giúp được Cố Tích Tước sao?”
“Cái này khó mà nói.” Quan Tiểu Phi giảo hoạt nở nụ cười “Nhưng là…”
“Nhưng cái gì…”
“Nhưng chẳng phải đối với Cố Tích Tước hiển nhiên còn không phải hoàn toàn là không cứu được nữa sao. Hắn lần nay nha, hình như là động tâm thật là muốn hướng Hải Đường cùng Tiểu Thần xin lỗi. Điều này chứng tỏ rõ lương tâm của hắn chưa mất sao.Là một cán bộ của một quốc gia, là một công bộc của nhân dân, em có trách nhiệm cùng nghĩa vụ giúp hắn một chút.”
Tần Hạo thở dài đối với bộ dạng lên mặt của vợ mình như vậy thì không nói gì nhưng hắn chính là yêu cô chính nhờ điều đó “Vợ à, giác ngộ của em thật cao nha.”
“Đó là đương nhiên. Em là ai ? Là Quan Tiểu Phi mà .”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng nhịn không được mong đọi ngày kỷ niệm kết hôn đến nhanh một chút…
“Tiểu Thần… Tiểu Thần…Con đang ở đâu? Mẹ sẽ tới đón con…”
Tịch Hải Đường đi dọc theo đường phố tìm kiếm,không ý thức được cô đã đi qua bốn con phố trên người rơi đầy bông tuyết. Cô lại một chút cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại tâm tình vội vàng đi tìm con làm cho cô toát ra mô hôi nóng, gió thổi qua ấm lạnh luân chuyển, thân thể không tự chủ được nổi lên một cơn rùng mình. Cố Tích Tước đuổi theo từ phía sau “Em bình tĩnh một chút đi. Cứ như vậy đi tìm cũng không phải là biện pháp.Tiểu Thần còn không tìm được thì chính em đã quỵ ngã rồi.”
“Anh bớt làm bộ hảo tâm đi. Nếu không phải tại anh thì con gái của tôi làm sao lại đi lạc như vậy?” Tịch Hải Đường khống chế không nổi khóc lớn lên, nắm chặt tay thành quả đấm hung hăng đánh tới trên người hắn “Anh đem con gái trả lời cho tôi, trả lại cho tôi… Tiểu Thần là sinh mệnh của tôi… Anh tại sao lại có thể bỏ một đứa bé trên đường phố như vậy chứ….”
Cố Tích Tước trầm mặc, mặc kệ để cho cô phát tiết . Là lỗi của hắn, là hắn sai, hắn không nên xúc động như vậy. Cho dù trong lòng có tức giận như thế nào đi nữa cũng không nên trút giận lên một đứa trẻ. Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lại quật cường của tiểu nha đầu kia làm cho trong lòng hắn cũng dâng lên một nỗi đau đớn giống như bị vật gì đó sít sao níu lấy trái tim vậy.
Doãn Ngân nãy giờ cũng không nói gì, nhắm mắt đi sát bên cạnh hắn, ánh mắt nhàn nhạt giống như không thể lượng thứ cho hành động trút giận đó của hắn. Gặp vẻ mặt của con trai Cố Tích Tước càng áy náy hơn, sự đau đớn trong lòng càng tăng lên đột nhiên kinh sợ hơn đối với hắn chính là sự đau lòng của hai mẹ con đúng là không sai biệt là mấy, rất giống nhau.
“Tiểu Thần… Con có nghe được mẹ nói không? Tiểu Thần… Con ở nơi nào..”
Lại đi qua một con phố vẫn không thu hoạch được gì, hỏi khắp người đi đường cũng không có bất kỳ manh mối nào. Tịch Hải Đường tuyệt vọng nước mắt ướt nhẹp gò má, hòa với bông tuyết trông rất thương tâm…
Ông trời ơi, tại sao phải như vậy đối với cô. Chẳng lẽ muốn làm cho cô mất đi con trai sau lại mất đi con gái sao ? Rút cuộc đời trước cô đã tạo nên cái nghiệt gì , vì cái gì mà đời này lại chịu lấy sự hành hạ như thế này? Vì cái gì cốt nhục chia lìa thống khổ lại phải nếm thêm một lần nữa?
Nhìn bộ dáng hoang mang lo sợ tiều tụy của cô, Cố Tích Tước cắn răng một tay ôm lấy cô vào trong ngực. Thân thể của cô nhỏ nhắn mềm mại như thế nhưng giờ khắc này càng lộ vẻ đơn bạc, lúc ôm cô hắn thậm chí còn có cảm giác lơ lửng, dự cảm cho hắn biết nếu như hôm nay không tìm được Tiểu Thần thì cô cũng sẽ biến mất như vậy.
“Thả tôi ra.” Cô ra sức giãy giụa, trong ánh mắt là ý hận hắn đến thấu xương.
Trên đường xe tới xe lui, người đi đường cũng tới tới lui lui, lưu lại không ít khách nghỉ chân nhưng đột nhiên không biết ai trong đám người lại nói một câu “ Xem kìa , trên màn hình lớn kia đang đưa tin vụ tai nạn xe , hình như là cô bé nhỏ kia bị đụng phải…”
Tịch Hải Đường trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, chậm rãi chậm rãi quay đầu lại hướng đến màn hình lớn nơi ngã tư…
Trên màn hình , nơi ngã tư đường xảy ra tai nạn là cách nơi này một con phố. Hai chiếc xe hơi đụng vào nha, một mảnh hỗn độn, giữa đường thấy mà giật mình, là vết máu nhuốm đỏ trền nền tuyết trắng, ở một bên nhân viên cứu hộ mang cáng đem tiểu cô nương bị thương kia lên xe cứu thương, máu vừa đi vừa chảy rắc đầy đất.
Trên băng ca đang đắp vải trắng không thấy rõ mặt của tiểu cô nương kia … Đứng là từ thân hình đến dáng vẻ, cao thấp mập ốm đều rất giống với Tiểu Thần…
Tịch Hải Đường che miệng lại, lắc đầu liên tục cưỡng ép chính mình đem nước mắt nuốt trở về . Không , không thể nào ,không thể nào là Tiểu Thần. Tiểu Thần không có thể nào lại không ngoan ngoãn như vậy, biết rất ràng cô không thể không có con gái, lại còn như vậy cố ý rời cô mà đi.
“Tiểu Thần… Không phải là con, có đúng hay không? Có đúng hay không? Con không thể bỏ mẹ, con đã nói con yêu mẹ nhất, muốn cùng mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới , muốn trở thành một thiên tài nhi đồng trong thị trường cổ phiếu. Con còn phải giúp mẹ kiếm thật nhiều tiền, mua nhà cho mẹ ở, nuôi một con chó thật lớn rồi mỗi ngày mang nó đi tản bộ… Tiểu Thần, những chuyện này con chưa có hoàn thành vì sao lại có thể rời mẹ mà đi? Con có biết hay không mẹ sẽ rất thương tâm, rất cô đơn. Một mình mẹ sẽ sống không nổi… Tiểu Thần … Tiểu Thần…”
Cố Tích Tước cứng cả người, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào màn hình nhìn vào cô bé trên băng ca kia . Đáy lòng hắn dâng lên một sự kinh hãi, một cô gái nhỏ con xinh đẹp như vậy, bộ dạng đáng yêu giống như thiên sứ nhưng làm sao có thể…
Doãn Ngân nhịn không được nước mắt đã rơi xuống, nghẹn ngào lắc đầu “ Không thể nào là Tiểu Thần… Không thể nào… Thân thủ của bạn ấy rất nhanh nhẹn khẳng định có thể né được va chạm kia . Ở trong trường học bạn ấy là nữ sinh chạy nhanh nhất … Người kia tuyệt đối không phải là Tiểu Thẩn, tuyệt đối không phải … không thể nào..”
Bộ dạng bi thương của ba người làm cho người ta đồng tình , người đi đường hảo tâm thiện ý nhắc nhở “Mọi người cứ đi đến hiện trường xem một chút , xác nhận xem thế nào.”
“Không” Tịch Hải Đường đột nhiên thét chói tai ra tiếng, bộ dạng giống như nổi điên lắc đầu “Tôi không đi, Tôi không đi. Người kia tuyệt đối không phải là Tiểu Thần , tôi không cần phải đi xem. Bảo bối của tôi sớm sẽ trở về tìm tôi . Nó rất thông minh cho dù lạc đường cũng sẽ nghĩ tới biện pháp về nhà …. Đúng vậy. Bảo bối của tôi là tốt nhất, cho tới bây giờ cũng chưa làm cho tôi thương tâm . Nó rất tốt, ngoan ngoãn, thật nghe lời, đi học liên tục thi chạy 100, viết chữ rất đẹp bất kể là hán ngữ hay là anh ngữ đều nói được rất lưu loát. Tham gia thi đấu đoạt giải nhất kiền xin tôi đi DisneyLand chơi, tôi ngã bệnh con gái tôi còn có thể đi tới bệnh viện đưa cơm, buổi tối trước khi ngủ sẽ cho tôi một nụ hôn ngủ ngon . Những lúc vui buồn thì con bé là người luôn chia xẻ cùng tôi …. Tôi sao lại có đứa con ngoan như thế làm sao lại như vậy mà rời tôi đi cho được ? Làm sao có thể chứ?”
Tịch Hải Đường vừa nói vừa khóc, lẩm bẩm tự nói làm cho chính mình có hy vọng khích lệ nhưng cho đến khi…
Trên màn hình xuất hiện một vệt sáng loang loáng, dần dần hiện rõ trên màn hình. Là một chiếc cài tóc nhỏ rất tinh xảo rơi trong vũng máu, chiếc kẹp tóc hình dáng cánh chim bẻ gãy một nữa – Thiên sứ trụy lạc…
Thân thể Tịch Hải Đường chậm rãi trượt xuống, ngồi chổm hổm trên mặt đất, vùi mặt lên đầu gối bên tai thoáng hiện lên giọng nói ngọt ngào trong trẻo của con gái..
“ Mẹ, cái cài tóc này thật đẹp nha. Con có thể lấy một cái hay không?”
“Đương nhiên là có thể, chỉ cần Tiểu Thần thích là được.”
“Vâng, con cảm ơn mẹ.”
“Đến đây để mẹ giúp con cài lên”
“Vâng ạ.”
Cái cài tóc kia cô mới cho Tiểu Thần cài lên chỉ một buổi sáng mà thôi, đầu ngón tay còn giống như lưu lại hương thơm trên sợi tóc của con gái nhưng vì cái gì chớp mắt liền…
“Tiểu Thần…” Tâm tê liệt chỉ biết khóc to lên giữa những bông tuyết trắng đang rơi xuống.
Cố Tích Tước cực kỳ khó khăn khi mang Tịch Hải Đường tâm trạng bi ai gần chết kia đến nơi ngã tư đường xảy ra chuyện không may kia . Hiện trường như lúc trước vẫn rất hỗn loạn, xe cứu thương đang chuẩn bị rời đi…
“Chờ một chút…” Cố Tích Tước phát hiện thâm âm của mình như thế nào trầm thấp, khàn khàn , rất trầm trọng. Chân của hắn thậm chí còn có chút run,
Con mắt Tịch Hải Đường sớm đã khóc đến sưng hồng lên, hai tay rũ xuống bên người cũng nắm thành quyền, dưới chân mỗi đi một bước hô hấp giống như là đang bị ai bóp nghẹt, giống như cô cũng đã sắp phải rời bỏ sinh mạng cuối cùng này.
Tay nhẹ nhàng nâng tấm vải trắng kia lên…
“Mẹ…” Giọng nói quen thuộc từ một hướng khác truyền đến, Tịch Hải Đường không dám tin quay đầu lại chỉ thấy thân thể rụt lại thật nhỏ của Tiểu Thần ở đường cái đối diện. Lệ rơi đầy mặt trên đầu cái kẹp bươm bướm kia vẫn còn hoàn hảo cài trên đầu.
“Tiểu Thần…” Tịch Hải Đường chạy thật nhanh đến, đem con gái sít sao ôm vào trong ngực đồng thời bả vai khẽ run lên nhưng cũng nhận ra được sự khác lạ của Tiểu Thần “Tiểu Thần, con làm sao vậy? Như thế nào mà lại run đến như thế này?”
“Mẹ…mẹ..huhu …” Đột nhiên Tiểu Thần lớn tiếng khóc lên, tất cả ủy khuất cùng sự sợ hãi theo nước mắt mà phát tiết ra ngoài, bộ dạng yếu ớt làm cho người khác phải đau lòng.
“Không khóc, không khóc. Bảo bối của mẹ không khóc, mẹ ở đây với con.”
Tiểu Thần sít sao núp trong ngực Tịch Hải Đường, vẫn như cũ run rẩy không ngừng, bên cạnh khóe môi nghẹn ngào nói “Mẹ… con vừa rồi cùng bạn nhỏ kia đứng cùng một chỗ ở đây. Chúng con đều muốn qua đường … nhưng dây giày của con bị lỏng nên còn liền ngồi xuống buộc nó lại. Bạn nhỏ kia đi trước…. sau đó con chợt nghe tiếng xe đụng lớn, ngẩng đầu lên xem liền nhìn thấy…Liền nhìn thấy bạn ấy té trên mặt đất, máu còn chảy rất nhiều …huhu… thật đáng sợ… thật đáng sợ…”
Nghe lời nói của Tiểu Thần, Tịch Hải Đường lại càng hoảng sợ. Thì ra con gái của cô cũng cách cái chết gần đến như vậy, cô thiếu chút nữa đã mất đi Tiểu Thần rồi.
“Bảo bối, đừng sợ… Mẹ ở đây với con, mẹ sẽ bảo vệ con…”
Đứng ở một bên hốc mắt Doãn Ngân cũng đã phiếm hồng, đem mặt áp sát vào cánh tay Cố Tích Tước mà Cố Tích Tước dùng sức nháy mắt cố gắng nhẫn đi sự ướt át trong ánh mắt. Nhưng nỗ lự rất nhiều lần cuối cùng lại không ngăn cản được cảm giác chua xót kia, một bông tuyết đnag rơi trên khuôn mặt của hắn cùng nước mắt của hắn dung hòa một chỗ chậm rãi biến mất.
Tiểu Thần sợ hãi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy tận mắt nhìn thất tai nạn xe cộ thảm thiết gây chết người như vậy thì trong lòng cũng xuất hiện bóng ma ám ảnh làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tràn ngập sự sợ hãi. Tịch Hải Đường sau một lúc dụ dỗ thì Tiểu Thần mới dần dần bình tĩnh trở lại, vẫy tay bắt một chiếc taxi hai mẹ con chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.
Cố Tích Tước thấy Tịch Hải Đường đang hết sức ôm Tiểu Thần, vô ý thức nghĩ muốn giúp đỡ nhưng cô dùng sức tránh ra, trong ánh tràn ngập ý tứ phân rõ giới hạn trong nháy mắt đã đứng xa hắn.
“Cố Tích Tước, từ nay về sau chúng ta không có liên quan gì đến nhau nữa. Anh không cần phải xuất hiện trước mặt mẹ con chúng tôi.”
“Hải Đường… thực xin lỗi. Anh không nên cứ như vậy mà bỏ lại Tiểu Thần.” Trong giọng nói của hắn ang theo sự hối hận sâu sắc nhưng trong ánh mắt hắn đối với cô lại tràn ngập sự mong đợi “Anh chính thức nhận lỗi với em có được hay không?”
Cô mặt cũng không chút thay đổi “Người anh nên xin lỗi không phải là tôi . Một đứa trẻ tận mắt nhìn thấy thảm kịch như vậy , có thể nào lại không lưu lại một sự kinh hoàng vĩnh viễn trong ký ức của nó hay không chứ?”
“Anh biết rõ là anh sai nhưng…”
“Đủ rồi! Chuyện hôm nay sai không chỉ phải có mình anh, tôi cũng không nên đem con để lại trong cửa hàng nhưng bây giờ chúng ta cũng phải đã nhận được bài học rồi sao. Cứ như vậy đi, đến đây chấm dứt.”
Nói xong, Tịch Hải Đường ôm Tiểu Thần ngồi trên taxi càng lúc càng xa.
Sau khi về đến nhà Tịch Hải Đường phát hiện Tiểu Thần ở trong ngực đã ngủ. Cô buông lỏng chân bị thương, cố hết sức đem con gái đặt lên trên giường giúp cô bé đắp kín chăn sau đó cô cũng nhẹ nhàng nằm bên con gái. Cho đến giờ phút này cô mới có thể nhận thức được cảm giác thiết thực, Tiểu Thần đang ở bên người cô, ở nơi mà cô có thể chạm tay đến.
Nước mắt lần nữa không tự động mà chảy xuống nhưng lúc này đây là hương vị của hạnh phúc.
Rét lạnh đầu đường, Cố Tích Tước cứng ngắc lại một hồi lâu cho đến khi Doãn Ngân gọi hắn thì hắn mới thoảng qua thần trí. Cúi đầu vừa nhìn, Doãn Ngân đã đông lạnh phải run lẩy bẩy.
“Doãn Ngân, lạnh quá chúng ta cũng trở về nhà đi.”
Lái xe mở cửa, hai cha con ngồi vào trong xe. Sự trầm mặc được Doãn Ngân đánh vỡ.
“Cha, cha đừng lo lắng quá. Con cùng Tiểu Thần có quan hệ rất tốt, chờ đến lúc đi học con sẽ thay cha nói xin lỗi với bạn ấy.”
Cố Tích Tước khẽ cười khổ “Đứa nhỏ ngốc, chuyện không có đơn giản như vậy.”
“Cha..”
“Được rồi Doãn Ngân, cha không có việc gì. Cha đã trải qua những điều tàn khốc hơn, chút chuyện nhỏ này không đả kích được ta đâu.” Cố Tích Tước giọng nói nghe như kiên cường nhưng lại lộ ra vẻ tự giễu nhẹ nhàng.
Xe chậm rãi tăng lên vận tốc lớn hơn, vững vàng chạy nhanh hướng về Cố gia. Dọc theo đường đi, hai cha con cũng không nói lời nào nữa bởi vì có mấy lời nói ra ngược lại sẽ dễ dàng hơn va chạm vào đáy lòng trầm trọng của hắn, chẳng những an ủi không được mà còn có khi phản tác dụng cũng nên.
Cố Tích Tước đột nhiên cảm giác được sự mệt mỏi, không chỉ hôm nay mà là từ lúc hắn xuất ngoại. Mấy ngày ở tại Italy làm cho tinh thần và thể xác của hắn đều rất mệt mỏi mà sau khi trở về nước thì cái cảm giác uể oải lại bừng tỉnh thêm gấp đôi.
Mấy ngày sau.
Tịch Hải Đường đang phải làm cơm tối, chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô từ trong kình cửa nhìn ra ngoài, đầu tiên là ngẩn ra sau đó vội vàng mở cửa.
“Tần Hạo, Tiểu Phi, sao hai người lại tới đây?”
“Chúng ta tới ăn ké nhà em bữa cơm đây.” Quan Tiểu Phi cười hớn hở nói, vừa đem quà vào cửa. Đó là một búp bê cực lớn giống như là một người bạn vậy, rất đẹp mắt.
“Hải Đường, Tiểu Thần đâu? Con búp bê này là muốn tặng cho cô bé nha.”
“Con bé còn chưa có tan học, hai người cũng thiệt là tới thì tới đi còn mang quà đến làm cái gì.”
“Ai nha, không sao đâu chỉ là búp bê thôi mà.”
Tịch Hải Đường rót trò mời Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi sau đó lại nhìn đồng hồ “Tần Hạo, Tiểu Phi, hai người cứ ngồi chơi một lát. Tôi đi xuống lầu mua ít thức ăn…”
Quan Tiểu Phi cười ra tiếng “Hải Đường, em rất thú vị nha. Chị vừa rồi là nói giớn, em còn tưởng là nói thực nha.Chúng tôi sao có thể để cho em mua thức ăn nấu cơm được chứ, lát nữa chúng tôi đi ra ngoài ăn. Tần Hạo sẽ trả tiền mà.”
“Làm vậy thực ngại quá…”
“Có cái gì mà ngại chứ, đàn ông đàn ang mời phụ nữ ăn cơm là đạo lý hiển nhiên mà. Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn được mời hai đại mỹ nữ và một tiểu mỹ nữ . Đó là vinh hạnh của anh ấy mới đúng.”
Tần Hạo trợn trắng mắt “Xin hỏi Quan Tiểu Phi, em bảo là hai đại mỹ nữ sao? Nhưng như thế nào anh chỉ thấy mỗi một mình Hải Đường còn một người khác đang ở đâu . Ở nơi nào vậy?”
Tần Hạo phóng tầm mắt khắp nơi ngắm nhìn nhưng chính là lại không xem đến Tiểu Phi khiến cho Quan Tiểu Phi tức giận đến dẩu môi lên “ Ánh mắt anh nhìn đi đâu thế? Em là một mỹ nữ lớn như vậy mà anh còn nhìn không thấy tới. Vô sỉ!”
Nói xong Quan Tiểu Phi đem quả đấm đánh tới nhưng bị Tần Hạo bắt được bàn tay nhỏ bé “Vợ à, thân thủ của em ngày càng kém nha.”
Quan Tiểu Phi nheo con mắt lại giận dữ quát “Đáng giận. Đàn ông đều là như vậy rất đáng giận có phải hay không Hải Đường?”
Tịch Hải Đường chợt bị gọi tên còn bị hỏi một câu hỏi với vấn đề kỳ quái như vậy. Tịch Hải Đường ngẩn ra cảm thấy đoạn hội thoại rồi có chút mùi mẫn lại tinh tế cân nhắc. Hai người này sẽ không phải đến thay Cố Tích Tước cầu tình chứ?
Lúc này cửa truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng, Tiểu Thần đeo cặp sách bước vào cửa “Mẹ, con đã trở về… A,, trong nhà có khách sao ạ?”
“Tiểu Thần, con mau tới đâu chào chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi đi “ Tịch Hải Đường thuận tiện cầm lấy cặp sách của con gái.
“Cháu chào chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi.”
“Rất tốt, Tiểu Thần thực ngoan ngoãn.” Quan Tiểu Phi cười nhẹ nhàng đem con búp bê đến “Tiểu Thần, đây là quà mà chú Tần Hạo cùng dì tặng cho cháu. Nào mau đến đây cầm lấy đi.”
Tiểu Thần mở to con mắt nhìn ra được đối với con búp bê này rất thích nhưng cô bé không dám trực tiếp đưa tay đón nhận mà là trước hết nhìn thoáng qua Tịch Hải Đường. Tuy chỉ là một động tác nhỏ như vậy lại làm cho Tần Hạo đột nhiên ngơ ngác một chút nhưng vẫn nhìn ra được. Đó là một đứa bé cực kỳ nhu thuận hiểu chuyện.
Quan Tiểu Phi mặc dù không có tỉ mỉ như Tần Hạo nhưng tính tình nhiệt tình chịu không được sự lề mề liền hối “Hải Đường, em mau gọi Tiểu Thần đến nhận đi.”
“Được.”Tịch Hải Đường khẽ mỉm cười “Tiểu Thần, con đếm cầm lấy đi.”
“Vâng.” Tiểu Thần nhận con búp bê cao bằng cô bé sai lệch không bao nhiêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt vui mừng . Sau đó rất lễ phép nói cảm ơn “Cảm ơn chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi. Cháu sẽ giữ cẩn thận con búp bê này.”
“Haha , thực ngoan ngoãn.”
Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi mặc dù đã kết hôn nhiều năm nhưng đều vì sự nghiệp mà chưa từng nghĩ tới vấn đề con cái. Có thể thấy được Tiểu Thần đáng yêu như thế, đột nhiên tâm có điểm động.
Quan Tiểu Phi kéo tay Tiểu Thần,bản năng tình thương của người mẹ của một người phụ nữ bắt đầu phát huy “Tiểu Thần, lát nữa chúng ta ra ngoài đi ăn cơm. Cháu thích đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây?”
“Cái này… cháu thích nhất là ăn ở nhà. Mẹ cháu làm đồ ăn rất ngon.”
“Ai u, cháu thật không hổ là con gái của mẹ cháu. Bộ dạng nói chuyện đến cả giọng nói cũng rất giống nhua nhưng chúng ta hôm nay nhất định phải đi ra ngoài ăn. Dì có việc đại sự muốn thương lượng cùng với cháu.”
“Vâng? Đại sự gì ạ?”
“Ngày hôm nay là ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn của dì cùng chú Tần Hạo, Tiểu Thần đến làm hoa đồng có được hay không?” Quan Tiểu Phi vẻ mặt hạnh phúc hỏi, hiển nhiên đối với ngày kỷ niệm này phi thường mong đợi.
Tiểu Thần lại ngẩng đầu nhìn Tịch Hải Đường “Mẹ, con có thể đi hay không?”
“Đương nhiên là con có thể đi. Kỷ niệm ngày kết hôn của chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi là ngày tốt. Tiểu Thần đi làm hoa đồng cũng chính là chúc phúc cho hai người bọn họ.”
“Vâng, mẹ nói cũng đúng. Con cũng hi vọng hai người họ mãi mãi sống hạnh phúc.”
Để cho Tiểu Thần làm hoa đồng trong ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn đó cứ như vậy được quyết định, Tần Hạo cùng Quan Tiểu phi chuyến này mã đáo thành công khiến hai vợ chồng rất ăn ý nhìn đối phương một cái rồi khóe môi đều len lén giương cao.
Trước khi đi ăn cơm, Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần trở về phòng thay quần áo. Tần Hạo giảm thanh âm xuống thấp hỏi Quan Tiểu Phi “Tiểu Phi, em chắc chiêu này có tác dụng sao? Em xác định có thể giúp được Cố Tích Tước sao?”
“Cái này khó mà nói.” Quan Tiểu Phi giảo hoạt nở nụ cười “Nhưng là…”
“Nhưng cái gì…”
“Nhưng chẳng phải đối với Cố Tích Tước hiển nhiên còn không phải hoàn toàn là không cứu được nữa sao. Hắn lần nay nha, hình như là động tâm thật là muốn hướng Hải Đường cùng Tiểu Thần xin lỗi. Điều này chứng tỏ rõ lương tâm của hắn chưa mất sao.Là một cán bộ của một quốc gia, là một công bộc của nhân dân, em có trách nhiệm cùng nghĩa vụ giúp hắn một chút.”
Tần Hạo thở dài đối với bộ dạng lên mặt của vợ mình như vậy thì không nói gì nhưng hắn chính là yêu cô chính nhờ điều đó “Vợ à, giác ngộ của em thật cao nha.”
“Đó là đương nhiên. Em là ai ? Là Quan Tiểu Phi mà .”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng nhịn không được mong đọi ngày kỷ niệm kết hôn đến nhanh một chút…
/128
|