Tịch Hải Đường đưa thân vào gian phòng của Tố Tâm, Cố Tích Tước cảm nhận được hương vị của cô ở trong căn phòng mà hắn mới bước chân vào đây. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn ngủ trên giường của người khác mà hắn lại có tính rất sạch sẽ . Đối với chăn mền các loại gì đó rất bắt bẻ, trong nhà người giúp việc cũng mỗi ngày giúp hắn thay ga giường cũng như chăn mền. Nhưng chính hắn cũng không dám tin rằng sẽ có ngày hắn nằm ở nằm ở nơi này , nơi có hương thơm nhàn nhạt toát ra từ chiếc chăn bông, chẳng những hắn không chê mà còn có chút thích. Trong đầu tự động tưởng tượng ra bình thường ban đêm cô cũng nằm ở nơi đây , hô hấp của hắn trở nên dần đều mơ màng chìm dần vào giấc ngủ .
Suy nghĩ của hắn bị cắt đứt, cửa truyền đến một tiếng đập nhẹ “Chú Cố, chú đã ngủ chưa ?”
“Chưa ngủ”Hắn đứng dậy mở cửa.
Ngay trước cửa, Tiểu Thần ôm một chiếc chăn bông thật dày , bộ dạng như đang cố để ôm được chiếc chăn đó vậy “Chú Cố, cái này cho chú .“
“Cho chú ?” Cố Tích Tước định thần nhìn nhìn tấm chăn trên tay tiểu nha đầu kia, không rõ có chuyện gì.
Tiểu Thần nhếch miệng nở nụ cười”Đây là chăn của cháu. Đêm nay cho chú mượn đắp , chú cao như vậy đắp chăn của mẹ cháu chắc chắn sẽ không vừa. Cháu đem cái này cho chú để chú đắp dưới chân , như vậy thì sẽ không lạnh nữa.”
Hành động vừa ngây thơ lại thiện lương của tiểu nha đầu này làm cho Cố Tích Tước vô cùng kinh ngạc , cô bé này nghĩ đến thật đúng là rất chu đáo . Nhưng chẳng phải tiểu nha đầu này không thích hắn sao vì cái gì còn đối với hắn tốt như vậy ?
“Tiểu…Tiểu Thần …” Cố Tích Tước cố gắng gọi ra tên của tiểu nha đầu này, phát hiện ra kỳ thật cũng không có khó như trong tưởng tượng của hắn.
“Vâng?” Tiểu Thần đang cố gắng giúp hắn sửa lại chăn mền loay hoay không có thời gian quay đầu lại cũng bởi vậy không nhìn thấy được ánh mắt ôn nhu của hắn giành cho cô bé này.
Nhìn tiểu nha đầu đang sửa soạn lại chăn mền cho mình , Cố Tích Tước đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi trong nháy mắt đã có chút thất thường. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lại khôi phục nguyên sắc thái lạnh lùng vốn có.
Tiểu Thần thấy hắn nửa ngày không có lên tiếng liền xoay đầu lại, nghi vấn hỏi “Chú Cố, chú tại sao không nói gì?”
“Không có gì…” Hắn nhàn nhạt lắc đầu.
“Chú không phải là có gì cần nói sao? Chú không cần phải ngại, chú cứ nói đi cháu sẽ giúp chú chuẩn bị.”Tiểu nha đầu này làm ra bộ dạng rất sẵn sàng giúp đỡ hắn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập sự chân thành.
Cố Tích Tước khẽ nhếch môi “Không cần, chú cái gì cũng không thiếu.” Hắn thiếu cái gì chính hắn còn không biết rõ ràng nhưng cũng có thể những thứ hắn thiếu thì hai mẹ con của Tịch Hải Đường đều không cấp nổi.
Tiểu Thần nháy mắt mấy cái xua đi sự hoang mang trong đáy mắt “Nói như vậy thì chú nên ngủ sớm đi một chút. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đưa mắt nhìn tiểu nha đầu kia rời đi, Tâm của Cố Tích Tước ngày càng loạn hơn. Hắn vốn đã không buồn ngủ rồi nhưng lần này lại càng không có lòng dạ nào mà ngủ nữa.
Nhìn chiếc chăn in hình những nhân vật trong bộ phim hoạt hình được sửa soạn chỉnh tề ngay cả giường ngủ cũng vậy khiến cho tâm của hắn luôn nguội lạnh nay lại không tự chủ được mà cảm giác được sự ấm áp.
Tắt đi chiếc đèn lớn trong phòng sau đó mở chiếc đèn bàn, hắn ngồi ở trước bàn sách lặng lặng xem kỹ một chồng sách về các phương diện thiết kế được xếp theo từng loại trên bàn . Hắn tiện tay mở ra một cuốn sách trên đó có bút tích xinh đẹp của cô để lại . Dưới góc trái bàn đọc sách là một ngăn kéo nho nhỏ , trên mặt mang theo một ống khóa nhưng cái chìa khóa lại quên không rút ra. Hắn khẽ nhíu mày, tự hỏi chính mình có muốn hay không mở ra xem. Đối với bí mật riêng tư của người khác thì hắn không có hứng thú nhưng là …
“Lại đến sinh nhật của bọn nhỏ, Tiểu Thần lại lớn lên một tuổi mà cuộc sống xa cách của mình cùng con trai lại tăng lên một năm … Rốt cuộc khi nào thì mình mới có thể tìm lại được con đây? Rút cuộc khi nào thì có thể nghe được đứa con trai của mình gọi mình một tiếng là mẹ đây ?Con trai của mình rút cuộc đang ở nơi nào ? Mẹ rất nhớ con…”
Tiện tay mở ra cuốn nhật ký của cô liền đọc ngay những dòng đó khiến cho tay Cố Tích Tước nhịn không được mà run lên . Hắn nhất định cần phải làm cho cô cùng Doãn Ngân phải quen biết nhau sao ?
Bình minh hôm sau ba người đều thức dậy rất sớm. Cố Tích Tước là vì có tâm sự nên một đêm không ngủ, Tịch Hải Đường vì chân đau nhức cả đêm mà Tiểu Thần thì muốn buổi sáng dậy xem tuyết đã rơi dày đến mức độ nào để xem có thể đắp người tuyết được chưa ?Nhưng tâm tư ham chơi của tiểu nha đầu rất nhanh đã bị đánh tiêu tan.
“Mẹ , sắc mặt của mẹ không được tốt cho lắm. Có phải hay không mẹ rất đau sao?”
“Không sao , lát nữa mẹ bôi thuốc lên thì sẽ nhanh khỏi thôi.” Tịch Hải Đường cố gắng an ủi con gái nhưng đúng là bộ dạng đang cắn răng nhẫn nại chịu đựng của cô không thể gạt được Cố Tích Tước.
Hắn ngổi xổm thân xuống, đem chân trái bị thương của cô nâng lên , nhíu mày “Giống như với ngày hôm qua thì nghiêm trọng hơn…”
Đáy mắt Tịch Hải Đường toát ra sự phẫn nộ , tối hôm qua nếu không phải hắn thì thương tích của cô nhất định cũng sẽ không nghiêm trọng hơn.
“Mẹ , có muốn đi bệnh viện hay không? Bàn chân của mẹ thoạt nhìn thật sự rất nghiêm trọng , đều sưng lên hết rồi.” Tiểu Thần rất lo lắng , con mắt xinh đẹp trong nháy mắt đang dâng ngập nước .
Thấy thế Tịch Hải Đường cảm thấy đau lòng không thôi, Cố Tích Tước cũng không khá hơn là bao nhiêu. Hắn lập tức quyết định “ Anh đưa em đi đến bác sĩ.”
“Cháu cũng muốn đi.” Tiểu Thần gấp đến độ rất muốn khóc lên.
Cố Tích Tước gật đầu đáp ứng “Đi thôi , chúng ta cùng nhau đi.”
“Hả? Chú Cố, đây là nơi nào vậy ? Không phải là chúng ta đi tới bệnh viện sao?” Tiểu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, càng nhìn càng thấy ngạc nhiên.
Tịch Hải Đường cũng lộ ra vẻ mặt kinh dị, thấp giọng hỏi Cố Tích Tước “ Anh dẫn chúng tôi đến nhà anh làm cái gì?”
“Anh sẽ mời bác sẽ đến đây.Hơn nữa em nên ở lại đây nghỉ ngơi, có quản gia cùng người giúp việc chăm sóc em thì anh sẽ yên tâm hơn.”
“Tôi không cần anh quan tâm .Tôi phải đi về..” Còn nói chưa xong xe đã lái vào Cố gia.
Doãn Ngân nghe được tiếng xe vang lên, rất nhanh chạy từ trong nhà ra “Cha..Hơ… Dì ? Tiểu Thần?”
Trên khuôn mặt bé trai đầu tiên là kinh ngạc sau đó lập tức chuyển thành ngạc nhiên mừng rỡ. Thì ra cha tôi hôm qua không có về nhà là vì muốn đêm dì Hải Đường cùng với Tiểu Thần tới đây . Nói như vậy Doãn Ngân cũng không muốn trách cứ hắn vì sao sau khi về nước không có trực tiếp trở về nhà nữa.
Bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình của bệnh viện lớn nhất thành phố T đã bị một cú điện thoại của Cố Tích Tước mà tới Cố gia .Sau một hồi kiểm tra chấn thương của Tịch Hải Đường xong liền định luận “Nghỉ ngơi 3 tháng”
“Cái gì ? ba tháng?” Tịch Hải Đường chấn động.
“Chấn thương ảnh hưởng đến gân cốt thì phải nghỉ ngơi 100 ngày a .”
Cố Tích Tước nói chuyện với bác sĩ sau đó đưa hắn tờ chi phiếu và phái người đưa hắn về bệnh viện.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân thì vây quanh Tịch Hải Đường, hai khuôn mặt nhỏ nhắn với bộ dạng rất lo lắng hỏi cô “Mẹ (Dì ) ,có phải đau lắm không?”
Tịch Hải Đường ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ trăm miệng một lời sau đó cho bọn họ một nụ cười an ủi cùng nói đùa “ Không đau , không đau . Nhưng hai đứa mặt mày cứ ủ dột thế này, nói không chừng mẹ sẽ trở nên đau hơn a.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lập tức nặn ra nụ cười, mặc dù rất cứng ngắc và khó coi. Tịch Hải Đường buồn cười , cảm thấy rất thần kỳ hơn nữa chân thật sự cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Cố Tích Tước nhìn biểu tình vui vẻ hòa thuận của hai đứa trẻ thì khóe môi lạnh lùng cũng thoáng hòa hoãn “Doãn Ngân, con mang Tiểu Thần đi chơi đi. Hôm nay đúng lúc cuối tuần không cần phải đi học.”
“Vâng.” Doãn Ngân ra sức gật đầu nhưng bỗng nhiên dừng lại “Nhưng thưa cha, con hôm nay còn phải học thêm…”
“Cha sẽ gọi điện cho thầy giáo dạy kèm của con, nói cho thầy ấy biết hôm nay không cần đến đây dạy. Các con yên tâm đi chơi đi.”
“Cảm ơn cha.”
Hai đứa con nít vui vẻ chạy đi xa.
Trong phòng, Tịch Hải Đường đứng ngồi không yên, đơn độc cùng Cố Tích Tước trong cùng phòng khiến cho cô luôn không tự chủ được mà khẩn trương. Vì vậy cô vội vàng viện cớ “À, tôi rất mệt nên nghĩ sẽ nghỉ một chút …”
“Ăn một chút gì rồi ngủ tiếp. Phòng bếp đã chuẩn bị sẵn cả rồi.”
“Không cần. Tôi không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn. Đây là nhà anh nên anh nói thì em nên nghe lời chút đi.” Người đàn ông bá đạo này lại một lần nữa thể hiện rõ ràng .
Rất nhanh thức ăn phong phú liền được bưng lên, hắn cũng không nói gì liền trực tiếp một tay bưng chén canh một tay cầm muỗng nhỏ làm bộ muốn đút cho cô ăn “ Đây là canh xương mà Chu Tẩu đã cố ý nấu vì em. Nó có chức năng giúp khôi phục vết thương ở chân.”
Tịch Hải Đường ngẩng đầu nghiêng hướng ánh mắt của Cố Tích Tước, phát giác ánh mắt của hắn thần bí tĩnh mịch môi mỏng giống như cười mà cũng như không làm cho tim cô lần nữa đập càng ngày càng nhanh. Cô theo phản xạ lại cúi đầu thấp xuống.
“Tôi sẽ tự ăn được . Chân tôi bị thương chứ không phải tay.”
Cố Tích Tước nhíu mày hơi cười giỡn uy hiếp “ Anh không ngại dùng mọi phương thức để giúp em ăn đâu.”
“..” Tịch Hải Đường âm thầm cắn răng suy tính một chút . Thật là muốn nổi cáu nhưng vẫn há miệng ra.
“Như thế nào? Hương vị như thế nào?” Hắn hỏi vô tình hay cố ý thổi hơi bên tai cô.
“Rất ngon. Anh giúp tôi cảm ơn Chu Tẩu.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút, bà ấy nhất định sẽ rất vui.” Hắn lại tiếp tục đút cho cô, trong động tác mang theo sự ôn nhu hiếm thấy lại khiến người khác không thể kháng cự.
Tịch Hải Đường tựa hồ đã nhận ra sự khác thường liền len lén ngước mắt mới phát hiện hắn cũng đang không chớp mắt mà nhìn cô. Đáy mắt tĩnh mịch chẳng biết lúc nào nhen nhóm hai ngọn lửa rừng rực giống như đang cháy lan từ cánh rừng lan ra đồng cỏ vậy.Trái tim của cô đập cuồng loạn đột nhiên bị sặc canh nóng hung hăng ho lên.
“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?” Cố Tích Tước gấp rút để chén xuống bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô. Mặc dù hỏi như vậy nhưng cạnh môi hắn lại rỉ ra nụ cười quỷ dị.
“Khụ..khụ…khụ.. không có việc gì . Tôi…khụ… không có việc gì…” Cô đỏ mặt lên , đôi mày nhăn nhanh chóng rụt thân thể lại nghĩ hết cách tránh đi sự đụng chạm của hắn.
Sau khi thật vất vả không chế hô hấp cô vội vàng nói lập trường của mình “Tôi đã ăn no rồi nên không cần phiền anh nữa.” Tiếp tục như vậy thật không hiểu là sẽ diễn ra cái tình trạng như thế nào nữa.
Cố Tích Tước cũng không cướng ép thêm nữa, đêm đĩa ăn qua một bên sau đó đi rửa tay. Hắn vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai đứa trẻ đang lén lén lút lút nhìn vào phòng.
“Các con đang làm gì ở đây?”
“À..” Vừa vặn bị bắt nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu không chịu nói lời nào. Người này nhìn người kia do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là Doãn Ngân gánh vác trách nhiệm nặng nề “Cha có thể giúp chúng con đi làm người tuyết được không?”
“Làm người tuyết sao?” Cố Tích Tước ngữ điệu cao lên lộ ra vẻ mặt quái dị.
Một giờ sau trong đình viện rộng rãi của Cố gia ,tuyết vẫn rơi nhiều bao phủ lấy 4 người tuyết tay cầm tay với bộ dạng rất ấm áp .
Doãn Ngân len lén hỏi Cố Tích Tước “Cha có phải không thích dì Hải Đường ? Cha muốn để dì ấy làm mẹ con sao?”
Suy nghĩ của hắn bị cắt đứt, cửa truyền đến một tiếng đập nhẹ “Chú Cố, chú đã ngủ chưa ?”
“Chưa ngủ”Hắn đứng dậy mở cửa.
Ngay trước cửa, Tiểu Thần ôm một chiếc chăn bông thật dày , bộ dạng như đang cố để ôm được chiếc chăn đó vậy “Chú Cố, cái này cho chú .“
“Cho chú ?” Cố Tích Tước định thần nhìn nhìn tấm chăn trên tay tiểu nha đầu kia, không rõ có chuyện gì.
Tiểu Thần nhếch miệng nở nụ cười”Đây là chăn của cháu. Đêm nay cho chú mượn đắp , chú cao như vậy đắp chăn của mẹ cháu chắc chắn sẽ không vừa. Cháu đem cái này cho chú để chú đắp dưới chân , như vậy thì sẽ không lạnh nữa.”
Hành động vừa ngây thơ lại thiện lương của tiểu nha đầu này làm cho Cố Tích Tước vô cùng kinh ngạc , cô bé này nghĩ đến thật đúng là rất chu đáo . Nhưng chẳng phải tiểu nha đầu này không thích hắn sao vì cái gì còn đối với hắn tốt như vậy ?
“Tiểu…Tiểu Thần …” Cố Tích Tước cố gắng gọi ra tên của tiểu nha đầu này, phát hiện ra kỳ thật cũng không có khó như trong tưởng tượng của hắn.
“Vâng?” Tiểu Thần đang cố gắng giúp hắn sửa lại chăn mền loay hoay không có thời gian quay đầu lại cũng bởi vậy không nhìn thấy được ánh mắt ôn nhu của hắn giành cho cô bé này.
Nhìn tiểu nha đầu đang sửa soạn lại chăn mền cho mình , Cố Tích Tước đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi trong nháy mắt đã có chút thất thường. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lại khôi phục nguyên sắc thái lạnh lùng vốn có.
Tiểu Thần thấy hắn nửa ngày không có lên tiếng liền xoay đầu lại, nghi vấn hỏi “Chú Cố, chú tại sao không nói gì?”
“Không có gì…” Hắn nhàn nhạt lắc đầu.
“Chú không phải là có gì cần nói sao? Chú không cần phải ngại, chú cứ nói đi cháu sẽ giúp chú chuẩn bị.”Tiểu nha đầu này làm ra bộ dạng rất sẵn sàng giúp đỡ hắn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập sự chân thành.
Cố Tích Tước khẽ nhếch môi “Không cần, chú cái gì cũng không thiếu.” Hắn thiếu cái gì chính hắn còn không biết rõ ràng nhưng cũng có thể những thứ hắn thiếu thì hai mẹ con của Tịch Hải Đường đều không cấp nổi.
Tiểu Thần nháy mắt mấy cái xua đi sự hoang mang trong đáy mắt “Nói như vậy thì chú nên ngủ sớm đi một chút. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đưa mắt nhìn tiểu nha đầu kia rời đi, Tâm của Cố Tích Tước ngày càng loạn hơn. Hắn vốn đã không buồn ngủ rồi nhưng lần này lại càng không có lòng dạ nào mà ngủ nữa.
Nhìn chiếc chăn in hình những nhân vật trong bộ phim hoạt hình được sửa soạn chỉnh tề ngay cả giường ngủ cũng vậy khiến cho tâm của hắn luôn nguội lạnh nay lại không tự chủ được mà cảm giác được sự ấm áp.
Tắt đi chiếc đèn lớn trong phòng sau đó mở chiếc đèn bàn, hắn ngồi ở trước bàn sách lặng lặng xem kỹ một chồng sách về các phương diện thiết kế được xếp theo từng loại trên bàn . Hắn tiện tay mở ra một cuốn sách trên đó có bút tích xinh đẹp của cô để lại . Dưới góc trái bàn đọc sách là một ngăn kéo nho nhỏ , trên mặt mang theo một ống khóa nhưng cái chìa khóa lại quên không rút ra. Hắn khẽ nhíu mày, tự hỏi chính mình có muốn hay không mở ra xem. Đối với bí mật riêng tư của người khác thì hắn không có hứng thú nhưng là …
“Lại đến sinh nhật của bọn nhỏ, Tiểu Thần lại lớn lên một tuổi mà cuộc sống xa cách của mình cùng con trai lại tăng lên một năm … Rốt cuộc khi nào thì mình mới có thể tìm lại được con đây? Rút cuộc khi nào thì có thể nghe được đứa con trai của mình gọi mình một tiếng là mẹ đây ?Con trai của mình rút cuộc đang ở nơi nào ? Mẹ rất nhớ con…”
Tiện tay mở ra cuốn nhật ký của cô liền đọc ngay những dòng đó khiến cho tay Cố Tích Tước nhịn không được mà run lên . Hắn nhất định cần phải làm cho cô cùng Doãn Ngân phải quen biết nhau sao ?
Bình minh hôm sau ba người đều thức dậy rất sớm. Cố Tích Tước là vì có tâm sự nên một đêm không ngủ, Tịch Hải Đường vì chân đau nhức cả đêm mà Tiểu Thần thì muốn buổi sáng dậy xem tuyết đã rơi dày đến mức độ nào để xem có thể đắp người tuyết được chưa ?Nhưng tâm tư ham chơi của tiểu nha đầu rất nhanh đã bị đánh tiêu tan.
“Mẹ , sắc mặt của mẹ không được tốt cho lắm. Có phải hay không mẹ rất đau sao?”
“Không sao , lát nữa mẹ bôi thuốc lên thì sẽ nhanh khỏi thôi.” Tịch Hải Đường cố gắng an ủi con gái nhưng đúng là bộ dạng đang cắn răng nhẫn nại chịu đựng của cô không thể gạt được Cố Tích Tước.
Hắn ngổi xổm thân xuống, đem chân trái bị thương của cô nâng lên , nhíu mày “Giống như với ngày hôm qua thì nghiêm trọng hơn…”
Đáy mắt Tịch Hải Đường toát ra sự phẫn nộ , tối hôm qua nếu không phải hắn thì thương tích của cô nhất định cũng sẽ không nghiêm trọng hơn.
“Mẹ , có muốn đi bệnh viện hay không? Bàn chân của mẹ thoạt nhìn thật sự rất nghiêm trọng , đều sưng lên hết rồi.” Tiểu Thần rất lo lắng , con mắt xinh đẹp trong nháy mắt đang dâng ngập nước .
Thấy thế Tịch Hải Đường cảm thấy đau lòng không thôi, Cố Tích Tước cũng không khá hơn là bao nhiêu. Hắn lập tức quyết định “ Anh đưa em đi đến bác sĩ.”
“Cháu cũng muốn đi.” Tiểu Thần gấp đến độ rất muốn khóc lên.
Cố Tích Tước gật đầu đáp ứng “Đi thôi , chúng ta cùng nhau đi.”
“Hả? Chú Cố, đây là nơi nào vậy ? Không phải là chúng ta đi tới bệnh viện sao?” Tiểu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, càng nhìn càng thấy ngạc nhiên.
Tịch Hải Đường cũng lộ ra vẻ mặt kinh dị, thấp giọng hỏi Cố Tích Tước “ Anh dẫn chúng tôi đến nhà anh làm cái gì?”
“Anh sẽ mời bác sẽ đến đây.Hơn nữa em nên ở lại đây nghỉ ngơi, có quản gia cùng người giúp việc chăm sóc em thì anh sẽ yên tâm hơn.”
“Tôi không cần anh quan tâm .Tôi phải đi về..” Còn nói chưa xong xe đã lái vào Cố gia.
Doãn Ngân nghe được tiếng xe vang lên, rất nhanh chạy từ trong nhà ra “Cha..Hơ… Dì ? Tiểu Thần?”
Trên khuôn mặt bé trai đầu tiên là kinh ngạc sau đó lập tức chuyển thành ngạc nhiên mừng rỡ. Thì ra cha tôi hôm qua không có về nhà là vì muốn đêm dì Hải Đường cùng với Tiểu Thần tới đây . Nói như vậy Doãn Ngân cũng không muốn trách cứ hắn vì sao sau khi về nước không có trực tiếp trở về nhà nữa.
Bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình của bệnh viện lớn nhất thành phố T đã bị một cú điện thoại của Cố Tích Tước mà tới Cố gia .Sau một hồi kiểm tra chấn thương của Tịch Hải Đường xong liền định luận “Nghỉ ngơi 3 tháng”
“Cái gì ? ba tháng?” Tịch Hải Đường chấn động.
“Chấn thương ảnh hưởng đến gân cốt thì phải nghỉ ngơi 100 ngày a .”
Cố Tích Tước nói chuyện với bác sĩ sau đó đưa hắn tờ chi phiếu và phái người đưa hắn về bệnh viện.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân thì vây quanh Tịch Hải Đường, hai khuôn mặt nhỏ nhắn với bộ dạng rất lo lắng hỏi cô “Mẹ (Dì ) ,có phải đau lắm không?”
Tịch Hải Đường ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ trăm miệng một lời sau đó cho bọn họ một nụ cười an ủi cùng nói đùa “ Không đau , không đau . Nhưng hai đứa mặt mày cứ ủ dột thế này, nói không chừng mẹ sẽ trở nên đau hơn a.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lập tức nặn ra nụ cười, mặc dù rất cứng ngắc và khó coi. Tịch Hải Đường buồn cười , cảm thấy rất thần kỳ hơn nữa chân thật sự cũng chẳng thấy đau đớn gì.
Cố Tích Tước nhìn biểu tình vui vẻ hòa thuận của hai đứa trẻ thì khóe môi lạnh lùng cũng thoáng hòa hoãn “Doãn Ngân, con mang Tiểu Thần đi chơi đi. Hôm nay đúng lúc cuối tuần không cần phải đi học.”
“Vâng.” Doãn Ngân ra sức gật đầu nhưng bỗng nhiên dừng lại “Nhưng thưa cha, con hôm nay còn phải học thêm…”
“Cha sẽ gọi điện cho thầy giáo dạy kèm của con, nói cho thầy ấy biết hôm nay không cần đến đây dạy. Các con yên tâm đi chơi đi.”
“Cảm ơn cha.”
Hai đứa con nít vui vẻ chạy đi xa.
Trong phòng, Tịch Hải Đường đứng ngồi không yên, đơn độc cùng Cố Tích Tước trong cùng phòng khiến cho cô luôn không tự chủ được mà khẩn trương. Vì vậy cô vội vàng viện cớ “À, tôi rất mệt nên nghĩ sẽ nghỉ một chút …”
“Ăn một chút gì rồi ngủ tiếp. Phòng bếp đã chuẩn bị sẵn cả rồi.”
“Không cần. Tôi không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn. Đây là nhà anh nên anh nói thì em nên nghe lời chút đi.” Người đàn ông bá đạo này lại một lần nữa thể hiện rõ ràng .
Rất nhanh thức ăn phong phú liền được bưng lên, hắn cũng không nói gì liền trực tiếp một tay bưng chén canh một tay cầm muỗng nhỏ làm bộ muốn đút cho cô ăn “ Đây là canh xương mà Chu Tẩu đã cố ý nấu vì em. Nó có chức năng giúp khôi phục vết thương ở chân.”
Tịch Hải Đường ngẩng đầu nghiêng hướng ánh mắt của Cố Tích Tước, phát giác ánh mắt của hắn thần bí tĩnh mịch môi mỏng giống như cười mà cũng như không làm cho tim cô lần nữa đập càng ngày càng nhanh. Cô theo phản xạ lại cúi đầu thấp xuống.
“Tôi sẽ tự ăn được . Chân tôi bị thương chứ không phải tay.”
Cố Tích Tước nhíu mày hơi cười giỡn uy hiếp “ Anh không ngại dùng mọi phương thức để giúp em ăn đâu.”
“..” Tịch Hải Đường âm thầm cắn răng suy tính một chút . Thật là muốn nổi cáu nhưng vẫn há miệng ra.
“Như thế nào? Hương vị như thế nào?” Hắn hỏi vô tình hay cố ý thổi hơi bên tai cô.
“Rất ngon. Anh giúp tôi cảm ơn Chu Tẩu.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút, bà ấy nhất định sẽ rất vui.” Hắn lại tiếp tục đút cho cô, trong động tác mang theo sự ôn nhu hiếm thấy lại khiến người khác không thể kháng cự.
Tịch Hải Đường tựa hồ đã nhận ra sự khác thường liền len lén ngước mắt mới phát hiện hắn cũng đang không chớp mắt mà nhìn cô. Đáy mắt tĩnh mịch chẳng biết lúc nào nhen nhóm hai ngọn lửa rừng rực giống như đang cháy lan từ cánh rừng lan ra đồng cỏ vậy.Trái tim của cô đập cuồng loạn đột nhiên bị sặc canh nóng hung hăng ho lên.
“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?” Cố Tích Tước gấp rút để chén xuống bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô. Mặc dù hỏi như vậy nhưng cạnh môi hắn lại rỉ ra nụ cười quỷ dị.
“Khụ..khụ…khụ.. không có việc gì . Tôi…khụ… không có việc gì…” Cô đỏ mặt lên , đôi mày nhăn nhanh chóng rụt thân thể lại nghĩ hết cách tránh đi sự đụng chạm của hắn.
Sau khi thật vất vả không chế hô hấp cô vội vàng nói lập trường của mình “Tôi đã ăn no rồi nên không cần phiền anh nữa.” Tiếp tục như vậy thật không hiểu là sẽ diễn ra cái tình trạng như thế nào nữa.
Cố Tích Tước cũng không cướng ép thêm nữa, đêm đĩa ăn qua một bên sau đó đi rửa tay. Hắn vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai đứa trẻ đang lén lén lút lút nhìn vào phòng.
“Các con đang làm gì ở đây?”
“À..” Vừa vặn bị bắt nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nhanh chóng đỏ lên, cúi đầu không chịu nói lời nào. Người này nhìn người kia do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là Doãn Ngân gánh vác trách nhiệm nặng nề “Cha có thể giúp chúng con đi làm người tuyết được không?”
“Làm người tuyết sao?” Cố Tích Tước ngữ điệu cao lên lộ ra vẻ mặt quái dị.
Một giờ sau trong đình viện rộng rãi của Cố gia ,tuyết vẫn rơi nhiều bao phủ lấy 4 người tuyết tay cầm tay với bộ dạng rất ấm áp .
Doãn Ngân len lén hỏi Cố Tích Tước “Cha có phải không thích dì Hải Đường ? Cha muốn để dì ấy làm mẹ con sao?”
/128
|