“ Không cần khẩn trương như vậy … Trước tiên hãy cùng anh nhảy một điệu nhảy đã “ Hắn tại bên tai cô thổi một hơi , thành công khi làm cho toàn thân cô run rẩy .
Tiếng nhạc vang lên , Tịch Hải Đường bị cưỡng chế bước vào sàn nhảy , toàn thân cứng ngắc , vẻ mặt càng không có biến chuyển gì làm cho cô cảm giác mình giống như một bức tượng gỗ biết nói tùy ý người đàn ông trước mặt này làm gì thì làm .
“ Buông lỏng cơ thể , đừng quá khẩn trương như vậy …Anh nhớ được thân thể của em rất là mềm mại …” Hắn cúi đầu xuống ở bên tai cô buông lời ác ý ,với bộ tây trang màu đen như chính là bọc đi linh hồn của quỷ vậy .
Cô nặng nề run lên , liên tục tránh đi ánh mắt của hắn nhưng đột nhiên trợn tròn , nhìn thẳng hắn , trong khoảnh khắc cô cảm thấy được trời đất giao hòa đang ở bên cạnh mình trở nên càng ngày càng xa vời , chung quanh tràn đầy không khí của sự căm hận .
“ Em hận anh sao ?” Hắn than nhẹ khẽ xuyên qua màng nhĩ của cô , trực tiếp bức trái tim của cô , ngón tay dài khẽ vuốt ve tấm lưng trần của cô , từng va chạm khiến cô cảm thấy thất kinh .
Tịch Hải Đường mím môi không nói , bao hàm ý hận thật lâu trong đôi mắt không tiêu tan , chẳng lẽ cô không nên hận hắn hay sao ? Rõ ràng bọn họ là người xa lạ nhưng thế nào lại dây dưa cả đêm .Cô chỉ là một người đàn bà bình thường , hẳn lại là giám đốc của tập đoàn Kim Tước .Hắn như vậy lại vì sao mà quan tâm cô , cô tại sao không thể phản kháng lại được ? Hắn thật sự muốn bức chết cô sao ?
Cố Tích Tước đột nhiên nở nụ cười , cười đến tà ác , cười đến lương bạc .Nếu như cô biết rõ hắn đã từng làm gì đối với cô , cô nhất định sẽ càng hận hắn hơn nữa .
Cánh tay để trên eo của cô càng ngày càng xiết chặt hơn , hắn mang nàng xoay tròn theo nhịp nhạc , dưới bàn chân hoa lệ di chuyển , khẩn trương nóng bỏng ngày càng gần với nhau khiến từng bước nhảy lại càng kinh tâm .
Tịch Hải Đường chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mê man , đèn flash lóng lánh không ngừng , cứ như việc khuôn mặt của người đàn ông trước mặt gần trong gang tấc nhưng cô lại không thấy rõ nét mặt của hắn , lúc sáng lúc tối giống như ánh sáng trong các phòng internet , chỉ cảm thấy bộ Dior Homme dính trên người hắn càng dị màu thêm đáng yêu , sắc điệu u ám lộ ra dường như bẻ gãy nghiền nát tất cả .
Tất cả đều giống như ảo giác !
Đúng vậy , là ảo giác .
Không phải là ảo giác thì sao lại tiêu tan ?
◎ ◎ ◎
Trong phòng rửa tay , Tịch Hải Đường dùng dòng nước lạnh như băng vỗ vào hai gò má của mình , làm lạnh đi làn da đang nóng ran kia , lại dường như muốn dập tắt ngọn lửa trong lồng ngực .Trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng dáng uyển chuyển , Hứa Mạn Lệ quyến rũ với bộ đầm đỏ đường hoàng và quý phái ,cổ sâu hình chữ V , phía dưới sung mãn giống như Xiongru thật , nhưng thật sự mà nói là cô ta không cam lòng mà liền lên tiếng
“ Tịch Hải Đường , cô rất đắc ý phải không ? Đoạt đi người có danh tiếng được tất cả nữ nhân hâm mộ ?”
“ Hứa tổ trưởng , thực xin lỗi . Tôi thực không thoải mái .Xin cáo từ trước “ .Đã sớm mệt mỏi về tình thần và cả thể xác , Tịch Hải Đường xoay người muốn đi gấp
“ Đứng lại “ Hứa Mạn Lệ níu lấy cổ tay của Tịch Hải Đường , móng tay sắc bén kéo lê thành những vết đỏ tươi trên cánh tay của cô
Trên cánh tay cảm giác đau đớn , Tịch Hải Đường nhíu chặt mày không muốn tiếp tục dây dưa , giật mạnh đem tay của mình rút về , lảo đảo đạp cửa bỏ chạy …
Bên cạnh bồn rửa tay , cô để quên chiếc điện thoại di động của mình …
Dạ tiệc còn chưa kết thúc , Tịch Hải Đường đã nóng lòng muốn rời khỏi , không ngờ qua chỗ rẽ ở nơi cầu thang bộ bị người khác chặn lại.
“ Lưu phó tổng “ Tịch Hải Đường rất là kinh ngạc , cô cùng Lưu Á Quang xưa nay không có trao đổi gì .
“ Cô Tịch , đây chẳng phải là điện thoại của cô sao?” Lưu Á Quang khẽ nghiêng người , không có ý tốt liền đem Tịch Hải Đường vây hãm ở trước người .
Tịch Hải Đường quá sợ hãi , trong điện thoại di động có những hình kia …Cô đưa tay muốn cầm lại chiếc điện thoại di động của mìn , nhưng Lưu Á Quang lại đưa cao cánh tay lên đem nó đưa xa hơn .
“ Lưu phó tổng , anh muốn làm cái gì ?” Cả cơ thể Tịch Hải Đường khẽ run lên , sống lưng có chút lạnh cả người , ánh mắt Lưu Á Quang thoạt nhìn rất dâm tà .
“ Muốn tôi làm gì cô còn không hiểu sao ?” Lưu Á Quang dùng ánh mắt đáng giá Tich Hải Đường .Trước kia không phát hiện cô có cái gì đặc biệt , mặc dù là một con người không tệ nhưng thiếu đi sự nhiệt tình .Ót nhất so với hắn phong tình cùng Hứa Mạn Lệ thì lại không cách nào có thể so sánh được .Nhưng những hình ảnh kia của cô khơi gọi lên dục vọng đàn ông trong con người hắn
“ Lưu phó tổng , anh thả tôi ra …bằng không tôi sẽ gọi người “
“ Kêu đi , thứ đồ tốt cần phải có người cùng chia sẻ chứ “
“ Lưu phó tổng , anh không thể đối xử với tôi như vậy ? Hứa tổ trưởng , cô ấy …”
“ A, cô thực sự là khờ hay là giả ngu thế hả ? Cô nghĩ rằng tôi như thế nào mà lại có được cái điện thoại này ? Đương nhiên là Hứa Mạn Lệ đưa cho tôi “ Lưu Á Quang đem Tịch Hải Đường bức vào góc tường .
“Không … đừng tới đây “
“Dù gì đi nữa không phải là thanh thuần ngọc nữ gì cho kham , vậy để tôi nêm thử lại thì có làm sao đâu ? Cô ngoan ngoãn để cho ta vui chơi mấy lần , về sau chỗ tốt không thể thiếu phần của cô “
“ Hạ Lưu “
“ Làm bộ làm tịch giữ danh tiết của mình , cô sớm đã bị Tiêu Mục Viễn chơi nhiều lần rồi . Như thế nào , sợ tôi không có nhiều tiền hơn Tiêu Mục Viễn sao ? Năm trăm vạn đủ hay không ? Nếu như cô đồng ý với tôi , tôi sẽ giúp cô lấy được phần thưởng kia.Cô thấy thế nào ?”
“ Anh cũng biết chuyện tiền thường “ Tịch Hải Đường chấn động , xem ra cái tên Lưu Á Quang này thoạt nhì không hề đơn giản giống như vậy .
“ Tôi đương nhiên là biết … biết nhiều là đằng khác “ Lưu Á Quang thừa dịp Tịch Hải Đường giật mình một cái mà ôm chặt bả vai của cô , lấn người nhào tới .
“ Thả tôi ra ..” Cô hoảng sợ trừng to mắt , âm thanh kêu cứu vừa phát ra đã bị nam nhân kia lấy tay che lại . Bóng ma của việc bị người khác của cường bạo từ bảy năm trước lại hiện về trong cô , nước mắt không ý thức mà đã chảy xuống hai gò má.
Tiếng thở dốc của người đàn ông vang lên bên tai cô nhưng trong phút chốc có một tiếng kêu thảm thiết vang lên , mọi nỗ lực cố gắng đẩy hắn ra của cô cảm giác như không cần thiết nữa .Cô từ tử mở đôi mắt đầy đẫm lệ của mình , trông thấy Lưu Á Quang đã bị người ta quăng xuống đất sau đó nghe thấy tiếng quyền đám cước đá…
Tịch Hải Đường đáy mắt lộ ra sự sợ hãi khôn cùng , cho đến khi bả vai được một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm vào cô mới hoàn hồn lại .Cô lúc này mới phát hiện ra Lưu Á Quang đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất mà trước mắt cô lại xuất hiện một ác ma khác.
Cố Tích Tước lạnh lùng nhìn cô “ Anh đã cứu em nhưng em không thể nói tiếng cảm ơn được sao ?”
“Cảm ơn “ Tịch Hải Đường bỗng nhiên lạnh lùng cười ra tiếng , ánh mắt trống rỗng thoáng hiện lên tia tức giận “ Anh còn muốn tôi cảm ơn anh sao ? Tất cả chẳng phải đều là do anh hại tôi sao ? Là anh , là anh , là anh … là anh …”
Tịch Hải Đường kích động , cảm xúc gần như mất khống chế , quả đấm của cô dày đặc như mưa rơi nện ở đầu vai của hắn .Nhưng lực đạo thì càng ngày càng nhỏ đi , thanh âm tức giận cũng dần dần khàn cả giọng .Cô trước mặt bổng tối sầm , thân thể mềm mại ngã xuống , rơi vào trạng thái hôn mê …
◎ ◎ ◎
Trên giường bệnh Tịch Hải Đường vẫn mê man như cũ , đôi mắt đẹp sắc lệ kiều nhan mất đi nét thanh lệ trước kia thay vào đó là một mảnh thảm đạm.
“ Bác sĩ , cô ấy như thế nào còn chưa tỉnh ?” Cố Tích Tước tực giận , bực mình hỏi.
“ Anh Cố , cô Tịch sức khỏe đã yếu nay lại hôn mê là do áp lực lớn nay lại bị đả kích mạnh .Hơn nữa lâu nay dinh dưỡng của cô ấy không đầy đủ , thể lực tổn hao tương đối nghiêm trọng cho nên mới hôn mê lâu như vậy “
“ Dinh dưỡng không đầy đủ ?” Cố Tích Tước nghe trong lời nói của bác sĩ có chút kinh ngạc .Cô như thế nhưng dinh dưỡng không đầy đủ sao ? Đã là một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi rồi còn không hiểu được việc quan tâm đến sức khỏe của bản thân sao ?Không biết vì nguyên nhân gì , Cố Tích Tước chỉ cảm thấy mình đang mắc giữa một hồi bực mình
“ Anh Cố , anh đừng lo lắng .Cô Tịch sẽ rất nhanh tỉnh lại , viện trưởng đã chú ý an theo yêu cầu của ngài an bài một y tá tốt nhất chờ cô Tịch tỉnh lại sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy .”
“ Được rồi “
◎ ◎ ◎
Tịch Hải Đường có một cơn ác mộng thật dài , thật đáng sợ ..
Trong mộng hơi thở của đàn ông sít sao bao quanh cô , cường thế làm toàn thân cô phát run
“ Không được … không được tới đây … Thả tôi ra “
Cô muốn tỉnh lại , muốn thoát khỏi cảnh tượng đáng sợ kia nhưng lại phát hiện ra ý thức càng ngày càng lún sâu , càng vùi lấp càng nặng .Hô hấp trở nên dồn dập , hình ảnh hắc ám nhanh chóc trở thành một màu trắng .Trong phòng phẫu thuật các bác sĩ mặc áo blue trắng không chói mắt cho lắm , tiếng con khóc nỉ non càng ngày càng vang lên sau đó con trai bị người ta đoạt đi , càng chạy càng xa .
“Không được .Đem con trả lại cho tôi “ Cô đưa tay liên tục nắm lấy , lòng bàn tay lại trống trơn .
Sau đó là chuỗi những tấm hình thoải mái của cô .Từng tấm hình từ không trung bay tới , mỗi tấm giống như một bả chùy bén nhọn vô tình lăng trì trái tim của cô .Ánh mắt khinh bỉ của thế nhân làm thân cô đầy thương tích , Tiểu Thần cũng chầm chậm buông tay cô ra , còn người đã đem đứa con trai vừa ra đời của cô lại càng không quay đầu lại .
“Không … con của tôi … con của tôi …”
Nước mắt lăn xuống , tất cả kiên cường bất khuất của cô phút chốc biến thành sự mỏng manh yếu đuối .Cho dù đang mê man nhưng dòng nước mắt kia vẫn cứ chảy xuống khuôn mặt ngày càng tái nhợt ,đó chính là dù thời gian có cải biến dung nhan cũng không cải biến được sự vĩnh hằng của tình yêu, tuy rằng ly biệt đã lâu nhưng cũng không cách nào làm cho cốt nhục chia lìa .
Bên cạnh giường bệnh Cố Tích Tước run lên bần bật .Năm đó , hắn thực sự đã làm quá tàn nhẫn sao ?
Tiếng nhạc vang lên , Tịch Hải Đường bị cưỡng chế bước vào sàn nhảy , toàn thân cứng ngắc , vẻ mặt càng không có biến chuyển gì làm cho cô cảm giác mình giống như một bức tượng gỗ biết nói tùy ý người đàn ông trước mặt này làm gì thì làm .
“ Buông lỏng cơ thể , đừng quá khẩn trương như vậy …Anh nhớ được thân thể của em rất là mềm mại …” Hắn cúi đầu xuống ở bên tai cô buông lời ác ý ,với bộ tây trang màu đen như chính là bọc đi linh hồn của quỷ vậy .
Cô nặng nề run lên , liên tục tránh đi ánh mắt của hắn nhưng đột nhiên trợn tròn , nhìn thẳng hắn , trong khoảnh khắc cô cảm thấy được trời đất giao hòa đang ở bên cạnh mình trở nên càng ngày càng xa vời , chung quanh tràn đầy không khí của sự căm hận .
“ Em hận anh sao ?” Hắn than nhẹ khẽ xuyên qua màng nhĩ của cô , trực tiếp bức trái tim của cô , ngón tay dài khẽ vuốt ve tấm lưng trần của cô , từng va chạm khiến cô cảm thấy thất kinh .
Tịch Hải Đường mím môi không nói , bao hàm ý hận thật lâu trong đôi mắt không tiêu tan , chẳng lẽ cô không nên hận hắn hay sao ? Rõ ràng bọn họ là người xa lạ nhưng thế nào lại dây dưa cả đêm .Cô chỉ là một người đàn bà bình thường , hẳn lại là giám đốc của tập đoàn Kim Tước .Hắn như vậy lại vì sao mà quan tâm cô , cô tại sao không thể phản kháng lại được ? Hắn thật sự muốn bức chết cô sao ?
Cố Tích Tước đột nhiên nở nụ cười , cười đến tà ác , cười đến lương bạc .Nếu như cô biết rõ hắn đã từng làm gì đối với cô , cô nhất định sẽ càng hận hắn hơn nữa .
Cánh tay để trên eo của cô càng ngày càng xiết chặt hơn , hắn mang nàng xoay tròn theo nhịp nhạc , dưới bàn chân hoa lệ di chuyển , khẩn trương nóng bỏng ngày càng gần với nhau khiến từng bước nhảy lại càng kinh tâm .
Tịch Hải Đường chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mê man , đèn flash lóng lánh không ngừng , cứ như việc khuôn mặt của người đàn ông trước mặt gần trong gang tấc nhưng cô lại không thấy rõ nét mặt của hắn , lúc sáng lúc tối giống như ánh sáng trong các phòng internet , chỉ cảm thấy bộ Dior Homme dính trên người hắn càng dị màu thêm đáng yêu , sắc điệu u ám lộ ra dường như bẻ gãy nghiền nát tất cả .
Tất cả đều giống như ảo giác !
Đúng vậy , là ảo giác .
Không phải là ảo giác thì sao lại tiêu tan ?
◎ ◎ ◎
Trong phòng rửa tay , Tịch Hải Đường dùng dòng nước lạnh như băng vỗ vào hai gò má của mình , làm lạnh đi làn da đang nóng ran kia , lại dường như muốn dập tắt ngọn lửa trong lồng ngực .Trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng dáng uyển chuyển , Hứa Mạn Lệ quyến rũ với bộ đầm đỏ đường hoàng và quý phái ,cổ sâu hình chữ V , phía dưới sung mãn giống như Xiongru thật , nhưng thật sự mà nói là cô ta không cam lòng mà liền lên tiếng
“ Tịch Hải Đường , cô rất đắc ý phải không ? Đoạt đi người có danh tiếng được tất cả nữ nhân hâm mộ ?”
“ Hứa tổ trưởng , thực xin lỗi . Tôi thực không thoải mái .Xin cáo từ trước “ .Đã sớm mệt mỏi về tình thần và cả thể xác , Tịch Hải Đường xoay người muốn đi gấp
“ Đứng lại “ Hứa Mạn Lệ níu lấy cổ tay của Tịch Hải Đường , móng tay sắc bén kéo lê thành những vết đỏ tươi trên cánh tay của cô
Trên cánh tay cảm giác đau đớn , Tịch Hải Đường nhíu chặt mày không muốn tiếp tục dây dưa , giật mạnh đem tay của mình rút về , lảo đảo đạp cửa bỏ chạy …
Bên cạnh bồn rửa tay , cô để quên chiếc điện thoại di động của mình …
Dạ tiệc còn chưa kết thúc , Tịch Hải Đường đã nóng lòng muốn rời khỏi , không ngờ qua chỗ rẽ ở nơi cầu thang bộ bị người khác chặn lại.
“ Lưu phó tổng “ Tịch Hải Đường rất là kinh ngạc , cô cùng Lưu Á Quang xưa nay không có trao đổi gì .
“ Cô Tịch , đây chẳng phải là điện thoại của cô sao?” Lưu Á Quang khẽ nghiêng người , không có ý tốt liền đem Tịch Hải Đường vây hãm ở trước người .
Tịch Hải Đường quá sợ hãi , trong điện thoại di động có những hình kia …Cô đưa tay muốn cầm lại chiếc điện thoại di động của mìn , nhưng Lưu Á Quang lại đưa cao cánh tay lên đem nó đưa xa hơn .
“ Lưu phó tổng , anh muốn làm cái gì ?” Cả cơ thể Tịch Hải Đường khẽ run lên , sống lưng có chút lạnh cả người , ánh mắt Lưu Á Quang thoạt nhìn rất dâm tà .
“ Muốn tôi làm gì cô còn không hiểu sao ?” Lưu Á Quang dùng ánh mắt đáng giá Tich Hải Đường .Trước kia không phát hiện cô có cái gì đặc biệt , mặc dù là một con người không tệ nhưng thiếu đi sự nhiệt tình .Ót nhất so với hắn phong tình cùng Hứa Mạn Lệ thì lại không cách nào có thể so sánh được .Nhưng những hình ảnh kia của cô khơi gọi lên dục vọng đàn ông trong con người hắn
“ Lưu phó tổng , anh thả tôi ra …bằng không tôi sẽ gọi người “
“ Kêu đi , thứ đồ tốt cần phải có người cùng chia sẻ chứ “
“ Lưu phó tổng , anh không thể đối xử với tôi như vậy ? Hứa tổ trưởng , cô ấy …”
“ A, cô thực sự là khờ hay là giả ngu thế hả ? Cô nghĩ rằng tôi như thế nào mà lại có được cái điện thoại này ? Đương nhiên là Hứa Mạn Lệ đưa cho tôi “ Lưu Á Quang đem Tịch Hải Đường bức vào góc tường .
“Không … đừng tới đây “
“Dù gì đi nữa không phải là thanh thuần ngọc nữ gì cho kham , vậy để tôi nêm thử lại thì có làm sao đâu ? Cô ngoan ngoãn để cho ta vui chơi mấy lần , về sau chỗ tốt không thể thiếu phần của cô “
“ Hạ Lưu “
“ Làm bộ làm tịch giữ danh tiết của mình , cô sớm đã bị Tiêu Mục Viễn chơi nhiều lần rồi . Như thế nào , sợ tôi không có nhiều tiền hơn Tiêu Mục Viễn sao ? Năm trăm vạn đủ hay không ? Nếu như cô đồng ý với tôi , tôi sẽ giúp cô lấy được phần thưởng kia.Cô thấy thế nào ?”
“ Anh cũng biết chuyện tiền thường “ Tịch Hải Đường chấn động , xem ra cái tên Lưu Á Quang này thoạt nhì không hề đơn giản giống như vậy .
“ Tôi đương nhiên là biết … biết nhiều là đằng khác “ Lưu Á Quang thừa dịp Tịch Hải Đường giật mình một cái mà ôm chặt bả vai của cô , lấn người nhào tới .
“ Thả tôi ra ..” Cô hoảng sợ trừng to mắt , âm thanh kêu cứu vừa phát ra đã bị nam nhân kia lấy tay che lại . Bóng ma của việc bị người khác của cường bạo từ bảy năm trước lại hiện về trong cô , nước mắt không ý thức mà đã chảy xuống hai gò má.
Tiếng thở dốc của người đàn ông vang lên bên tai cô nhưng trong phút chốc có một tiếng kêu thảm thiết vang lên , mọi nỗ lực cố gắng đẩy hắn ra của cô cảm giác như không cần thiết nữa .Cô từ tử mở đôi mắt đầy đẫm lệ của mình , trông thấy Lưu Á Quang đã bị người ta quăng xuống đất sau đó nghe thấy tiếng quyền đám cước đá…
Tịch Hải Đường đáy mắt lộ ra sự sợ hãi khôn cùng , cho đến khi bả vai được một cánh tay rắn chắc hữu lực ôm vào cô mới hoàn hồn lại .Cô lúc này mới phát hiện ra Lưu Á Quang đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất mà trước mắt cô lại xuất hiện một ác ma khác.
Cố Tích Tước lạnh lùng nhìn cô “ Anh đã cứu em nhưng em không thể nói tiếng cảm ơn được sao ?”
“Cảm ơn “ Tịch Hải Đường bỗng nhiên lạnh lùng cười ra tiếng , ánh mắt trống rỗng thoáng hiện lên tia tức giận “ Anh còn muốn tôi cảm ơn anh sao ? Tất cả chẳng phải đều là do anh hại tôi sao ? Là anh , là anh , là anh … là anh …”
Tịch Hải Đường kích động , cảm xúc gần như mất khống chế , quả đấm của cô dày đặc như mưa rơi nện ở đầu vai của hắn .Nhưng lực đạo thì càng ngày càng nhỏ đi , thanh âm tức giận cũng dần dần khàn cả giọng .Cô trước mặt bổng tối sầm , thân thể mềm mại ngã xuống , rơi vào trạng thái hôn mê …
◎ ◎ ◎
Trên giường bệnh Tịch Hải Đường vẫn mê man như cũ , đôi mắt đẹp sắc lệ kiều nhan mất đi nét thanh lệ trước kia thay vào đó là một mảnh thảm đạm.
“ Bác sĩ , cô ấy như thế nào còn chưa tỉnh ?” Cố Tích Tước tực giận , bực mình hỏi.
“ Anh Cố , cô Tịch sức khỏe đã yếu nay lại hôn mê là do áp lực lớn nay lại bị đả kích mạnh .Hơn nữa lâu nay dinh dưỡng của cô ấy không đầy đủ , thể lực tổn hao tương đối nghiêm trọng cho nên mới hôn mê lâu như vậy “
“ Dinh dưỡng không đầy đủ ?” Cố Tích Tước nghe trong lời nói của bác sĩ có chút kinh ngạc .Cô như thế nhưng dinh dưỡng không đầy đủ sao ? Đã là một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi rồi còn không hiểu được việc quan tâm đến sức khỏe của bản thân sao ?Không biết vì nguyên nhân gì , Cố Tích Tước chỉ cảm thấy mình đang mắc giữa một hồi bực mình
“ Anh Cố , anh đừng lo lắng .Cô Tịch sẽ rất nhanh tỉnh lại , viện trưởng đã chú ý an theo yêu cầu của ngài an bài một y tá tốt nhất chờ cô Tịch tỉnh lại sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy .”
“ Được rồi “
◎ ◎ ◎
Tịch Hải Đường có một cơn ác mộng thật dài , thật đáng sợ ..
Trong mộng hơi thở của đàn ông sít sao bao quanh cô , cường thế làm toàn thân cô phát run
“ Không được … không được tới đây … Thả tôi ra “
Cô muốn tỉnh lại , muốn thoát khỏi cảnh tượng đáng sợ kia nhưng lại phát hiện ra ý thức càng ngày càng lún sâu , càng vùi lấp càng nặng .Hô hấp trở nên dồn dập , hình ảnh hắc ám nhanh chóc trở thành một màu trắng .Trong phòng phẫu thuật các bác sĩ mặc áo blue trắng không chói mắt cho lắm , tiếng con khóc nỉ non càng ngày càng vang lên sau đó con trai bị người ta đoạt đi , càng chạy càng xa .
“Không được .Đem con trả lại cho tôi “ Cô đưa tay liên tục nắm lấy , lòng bàn tay lại trống trơn .
Sau đó là chuỗi những tấm hình thoải mái của cô .Từng tấm hình từ không trung bay tới , mỗi tấm giống như một bả chùy bén nhọn vô tình lăng trì trái tim của cô .Ánh mắt khinh bỉ của thế nhân làm thân cô đầy thương tích , Tiểu Thần cũng chầm chậm buông tay cô ra , còn người đã đem đứa con trai vừa ra đời của cô lại càng không quay đầu lại .
“Không … con của tôi … con của tôi …”
Nước mắt lăn xuống , tất cả kiên cường bất khuất của cô phút chốc biến thành sự mỏng manh yếu đuối .Cho dù đang mê man nhưng dòng nước mắt kia vẫn cứ chảy xuống khuôn mặt ngày càng tái nhợt ,đó chính là dù thời gian có cải biến dung nhan cũng không cải biến được sự vĩnh hằng của tình yêu, tuy rằng ly biệt đã lâu nhưng cũng không cách nào làm cho cốt nhục chia lìa .
Bên cạnh giường bệnh Cố Tích Tước run lên bần bật .Năm đó , hắn thực sự đã làm quá tàn nhẫn sao ?
/128
|