Chủ nhật
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều nghỉ ở nhà.
Bình thường thì hai đứa đều rất vui vẻ vào ngày nghỉ cuối tuầ ày, nhưng là từ ngày đó cho tới nay, cứ mỗi ngày nghỉ cuối tuần thì tâm tình của bọn họ lại rất tồi tệ.
Tịch Hải Đường đi tới,đem Tiểu Thần và Doãn Ngân kéo đến trước mặt mình rồi hỏi, “ Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con làm sao vậy? Như thế nào lại không ra ngoài chơi, cũng không nói chuyện?”
Hai đứa bé đều nhất mực cúi đầu, không ai lên tiếng.
Trước kia nụ cười luôn ngự trị trên khuôn mặt của hai đứa trẻ ngây thơ này nhưng đột nhiên lúc này lại trầm mặc xuống làm cho Tịch Hải Đường rất đau lòng, cô khẽ vuốt đầu hai đứa rồi hỏi,”Các con lại muốn đi tìm cha sao?”
“vâng” Hai đứa bé đều buồn buồn mà trả lời.
Tịch Hải Đường nặn ra nụ cười, an ủi bọn họ,”Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nghĩ gì thì cha của các con đều biết được, nhưng cha sẽ không vui cũng sẽ buồn nếu như cha biết rõ các con không nghe lời như vậy. Hai đứa có hiểu không?”
“Hiểu… nhưng là chúng con nhịn không được…” Trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn chất đầy mây đen.
“Ngoan nào,không cần nghĩ tới chuyện này nữa, mẹ cùng hai đứa xem tivi có được không?”
“Không cần đâu ạ, chúng con vẫn nên đi đọc sách thì hơn.” Ánh mắt của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều có bộ dáng như muốn trốn tránh.
Tịch Hải Đường giật mình, để cho bọn nhỏ tự mình đi đọc sách, rồi sau đó bản thân mình mở tv ra, mở kênh tin tức, nữ dẫn chương trình xinh đẹp đang đưa tin về tài chính và kinh tế…
“Mới đây tổng giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Kim Tước Lạc Hàng Bân đã cùng chủ tịch An Hâm Thành của tập đoàn LE Hồng Kong cùng nhau dự buổi họp báo tin tức, chính thức tuyên bố đội ngoại song phương về việc hợp tác phát triển. Giới thương nghiệp cho rằng, lúc này đây sự hợp tác hai bên này sẽ đem đến lợi nhuận cao, hai tập đoàn lớn này sẽ thu về đc một lợi nhuận rất lớn, nhất là đối với tập đoàn Kim Tước mà nói, giang sơn đổi chủ sau khi tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tước Cố Tích Tước thôi giữ vị trí này. Cuộc hợp tác này có ý nghĩa rất lớn, sau nửa giờ triển khai cuộc họp báo, giá cổ phiếu của tập đoàn Kim Tước đã tăng lên 5 điểm, giới tryền thông rất ca tụng Lạc Hàng Bân là nhân tài trẻ tuổi có triển vọng, có thể nói là điển hình. Giang sơn đổi chủ, tuy nhiên không ít người phải hoài niệm tới sự quan trọng của tổng giám đốc tiền nhiệm tập đoàn Kim Tước Cố Tích Tước…”
Câu tiếp theo của người dẫn chương trình đã bị Tịch Hải Đường cắt ngang, quả nhiên khi nghe những tin tức này thực sự làm cho người ta nghe không vào được. Cô còn nhịn không được nói gì hai đứa trẻ?
Cô để điều khiển tivi xuống rồi nhẹ nhàng đi vào thư phòng.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang nằm sấp đưa lưng về phía cô viết cái gì đó trên bàn, rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho người ta phải đau lòng.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân…”
Nghe được tiếng gọi của cô, bả vai hai đứa trẻ nhỏ trong chốc lát đã run lên, sau đó đều đưa tay trái lên dụi mắt, động tác giống nhau như đúc và đều rất nhanh, nhưng Tịch Hải Đường vẫn nhìn được rất rõ rang. Thoáng cái, hốc mắt cô cũng nhịn không được mà có chút nóng lên.
“Mẹ…” Hai đứa bé quay đầu lại, trên mặt đều cố nặn ra nụ cười.
Tịch Hải Đường đi tới, đem hai đứa bé ôm lấy, “Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, các con nếu cảm thấy khổ sở thì cứ khóc lên đi, không cần phải nghẹn, lớn tiếng khóc lên là tốt rồi…”
Lời của cô còn chưa nói hết, Tiểu Thần đã bắt đầu khóc lớn lên, những giọt nước mắt thi nhau rớt trên quần áo của cô bé. Doãn Ngân cũng kìm lòng không được, hai đứa bé gào khóc, rất thương tâm và tuyệt vọng.
“Hu hu … Mẹ…. cha có phải bị bệnh rất nặng hay không, có phải sẽ chết hay không, chúng ta rút cuộc không thể gặp được cha sao?”
“Không!” Tịch Hải Đường phủ định hoàn toàn, cô đem hai đứa trẻ ôm thật chặt trong lòng, giống như muốn khảm sự kiên định của cô vào trong xương cốt của chúng vậy, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con không nên suy nghĩ bậy bạ. Cha các con sẽ không có chuyện gì, trong tay chúng ta đều không phải đều buộc tơ hồng sao, cái này rất có tác dụng.”
“Hu hu… cha thật đáng ghét, luôn để cho chúng ta phải khổ sở muốn khóc.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lau nước mắt, có chút tức giận nhưng cũng có chút đau lòng mà nói, nhưng bọn họ cảm thấy mẹ mình nói dung, nhất định là có hy vọng, giống như mẹ Tố Tâm ở trại an dương kia cũng đã dần tốt lên rồi.
“Mẹ, hôm ay chúng ta có đi xem mẹ Tố Tâm không?”
“Khoan đã, mẹ sẽ đưa các con đi cửa hàng máy tính được không?”
“Đi đến cửa hàng máy tính sao ạ?”
“Ừ, mẹ muốn mua máy tính cho Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, hai đứa có thích không?”
“Mẹ?” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều có chút kinh ngạc, mơ hồ đoán ra dụng ý của Tịch Hải Đường.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, mẹ biết rõ hai đứa vẫn luôn tìm hiểu thị trường chứng khoán, mặc dù thật sự không có đầu tư nhưng các con đối với cái đó rất có hứng thú, có dung hay không? Mẹ cho các con mua máy tính, về sau các con có thể dễ dàng quan sát hơn.”
“Mẹ… mẹ thật tốt…”
Tịch Hải Đường khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa bé, dung lòng ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt của hai đứa trẻ, ôn nhu nói, “nhưng mà mẹ có điều kiện, thành tích học tập của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân không được giảm xuống, không thể sau khi có máy tính mà ham chơi, có biết hay không?”
“Dạ, biết rõ.”
“Cũng không thể thức đêm, thức đêm đối với thân thể không tốt, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của các con sau này.”
“Vâng, mẹ yên tâm đi. Chúng con sẽ rất ngoan ngoãn, mẹ có thể cho chúng con nối mạng, cái loại hạn chế lưu lượng đó, chúng con nhất định sẽ không vượt quá dung lượng được giới hạn đâu.”
“Được, vậy cứ làm như thế đi.”
Tịch Hải Đường dụ dỗ hai đứa bé, dẫn bọn họ đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó thay quần áo ra cửa.
Trong cửa hàng máy tính có rất nhiều người, trước các quầy hàng của các nhãn hiệu cũng có không ít người, quầy hàng của vài nhãn hiệu nổi tiếng lại càng đông người hơn.
Tịch Hải Đường sợ nhiều người sẽ đụng phải mấy đứa nhỏ, liền chờ một chút, cô mang theo Tiểu Thần cùng Doãn Ngân ngồi ở một bên ghế dài, vừa chờ đợi vừa xem quảng cáo tuyên truyền trong tay, nghĩ thầm nên nghiên cứu trước một chút.
“Hải Đường?” Tiêu Mục Viễn vừa mới ra khỏi thang máy, liền thấy được Tịch Hải Đường mang theo hai đứa trẻ.
“A… học trưởng? Làm sao anh lại ở đây?” Tịch Hải Đường cũng hơi có chút ngoài ý muốn.
“Mua mấy linh kiện máy tính.”
Tiểu Thần cũng có lễ phép chào hỏi “ cháu chào bác”
Trái lại, Doãn Ngân đứng một bên lại.. không có bất kỳ phản ứng nào.
Tiêu Mục Viễn lập tức liền nở nụ cười, đứa nhỏ này từ lần đầu gặp mặt đã không thích hắn, thật đúng là không phải sự nhạy cảm bình thường.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều nghỉ ở nhà.
Bình thường thì hai đứa đều rất vui vẻ vào ngày nghỉ cuối tuầ ày, nhưng là từ ngày đó cho tới nay, cứ mỗi ngày nghỉ cuối tuần thì tâm tình của bọn họ lại rất tồi tệ.
Tịch Hải Đường đi tới,đem Tiểu Thần và Doãn Ngân kéo đến trước mặt mình rồi hỏi, “ Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con làm sao vậy? Như thế nào lại không ra ngoài chơi, cũng không nói chuyện?”
Hai đứa bé đều nhất mực cúi đầu, không ai lên tiếng.
Trước kia nụ cười luôn ngự trị trên khuôn mặt của hai đứa trẻ ngây thơ này nhưng đột nhiên lúc này lại trầm mặc xuống làm cho Tịch Hải Đường rất đau lòng, cô khẽ vuốt đầu hai đứa rồi hỏi,”Các con lại muốn đi tìm cha sao?”
“vâng” Hai đứa bé đều buồn buồn mà trả lời.
Tịch Hải Đường nặn ra nụ cười, an ủi bọn họ,”Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nghĩ gì thì cha của các con đều biết được, nhưng cha sẽ không vui cũng sẽ buồn nếu như cha biết rõ các con không nghe lời như vậy. Hai đứa có hiểu không?”
“Hiểu… nhưng là chúng con nhịn không được…” Trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn chất đầy mây đen.
“Ngoan nào,không cần nghĩ tới chuyện này nữa, mẹ cùng hai đứa xem tivi có được không?”
“Không cần đâu ạ, chúng con vẫn nên đi đọc sách thì hơn.” Ánh mắt của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều có bộ dáng như muốn trốn tránh.
Tịch Hải Đường giật mình, để cho bọn nhỏ tự mình đi đọc sách, rồi sau đó bản thân mình mở tv ra, mở kênh tin tức, nữ dẫn chương trình xinh đẹp đang đưa tin về tài chính và kinh tế…
“Mới đây tổng giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Kim Tước Lạc Hàng Bân đã cùng chủ tịch An Hâm Thành của tập đoàn LE Hồng Kong cùng nhau dự buổi họp báo tin tức, chính thức tuyên bố đội ngoại song phương về việc hợp tác phát triển. Giới thương nghiệp cho rằng, lúc này đây sự hợp tác hai bên này sẽ đem đến lợi nhuận cao, hai tập đoàn lớn này sẽ thu về đc một lợi nhuận rất lớn, nhất là đối với tập đoàn Kim Tước mà nói, giang sơn đổi chủ sau khi tổng giám đốc của tập đoàn Kim Tước Cố Tích Tước thôi giữ vị trí này. Cuộc hợp tác này có ý nghĩa rất lớn, sau nửa giờ triển khai cuộc họp báo, giá cổ phiếu của tập đoàn Kim Tước đã tăng lên 5 điểm, giới tryền thông rất ca tụng Lạc Hàng Bân là nhân tài trẻ tuổi có triển vọng, có thể nói là điển hình. Giang sơn đổi chủ, tuy nhiên không ít người phải hoài niệm tới sự quan trọng của tổng giám đốc tiền nhiệm tập đoàn Kim Tước Cố Tích Tước…”
Câu tiếp theo của người dẫn chương trình đã bị Tịch Hải Đường cắt ngang, quả nhiên khi nghe những tin tức này thực sự làm cho người ta nghe không vào được. Cô còn nhịn không được nói gì hai đứa trẻ?
Cô để điều khiển tivi xuống rồi nhẹ nhàng đi vào thư phòng.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang nằm sấp đưa lưng về phía cô viết cái gì đó trên bàn, rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm cho người ta phải đau lòng.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân…”
Nghe được tiếng gọi của cô, bả vai hai đứa trẻ nhỏ trong chốc lát đã run lên, sau đó đều đưa tay trái lên dụi mắt, động tác giống nhau như đúc và đều rất nhanh, nhưng Tịch Hải Đường vẫn nhìn được rất rõ rang. Thoáng cái, hốc mắt cô cũng nhịn không được mà có chút nóng lên.
“Mẹ…” Hai đứa bé quay đầu lại, trên mặt đều cố nặn ra nụ cười.
Tịch Hải Đường đi tới, đem hai đứa bé ôm lấy, “Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, các con nếu cảm thấy khổ sở thì cứ khóc lên đi, không cần phải nghẹn, lớn tiếng khóc lên là tốt rồi…”
Lời của cô còn chưa nói hết, Tiểu Thần đã bắt đầu khóc lớn lên, những giọt nước mắt thi nhau rớt trên quần áo của cô bé. Doãn Ngân cũng kìm lòng không được, hai đứa bé gào khóc, rất thương tâm và tuyệt vọng.
“Hu hu … Mẹ…. cha có phải bị bệnh rất nặng hay không, có phải sẽ chết hay không, chúng ta rút cuộc không thể gặp được cha sao?”
“Không!” Tịch Hải Đường phủ định hoàn toàn, cô đem hai đứa trẻ ôm thật chặt trong lòng, giống như muốn khảm sự kiên định của cô vào trong xương cốt của chúng vậy, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con không nên suy nghĩ bậy bạ. Cha các con sẽ không có chuyện gì, trong tay chúng ta đều không phải đều buộc tơ hồng sao, cái này rất có tác dụng.”
“Hu hu… cha thật đáng ghét, luôn để cho chúng ta phải khổ sở muốn khóc.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân lau nước mắt, có chút tức giận nhưng cũng có chút đau lòng mà nói, nhưng bọn họ cảm thấy mẹ mình nói dung, nhất định là có hy vọng, giống như mẹ Tố Tâm ở trại an dương kia cũng đã dần tốt lên rồi.
“Mẹ, hôm ay chúng ta có đi xem mẹ Tố Tâm không?”
“Khoan đã, mẹ sẽ đưa các con đi cửa hàng máy tính được không?”
“Đi đến cửa hàng máy tính sao ạ?”
“Ừ, mẹ muốn mua máy tính cho Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, hai đứa có thích không?”
“Mẹ?” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều có chút kinh ngạc, mơ hồ đoán ra dụng ý của Tịch Hải Đường.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, mẹ biết rõ hai đứa vẫn luôn tìm hiểu thị trường chứng khoán, mặc dù thật sự không có đầu tư nhưng các con đối với cái đó rất có hứng thú, có dung hay không? Mẹ cho các con mua máy tính, về sau các con có thể dễ dàng quan sát hơn.”
“Mẹ… mẹ thật tốt…”
Tịch Hải Đường khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa bé, dung lòng ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi mắt của hai đứa trẻ, ôn nhu nói, “nhưng mà mẹ có điều kiện, thành tích học tập của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân không được giảm xuống, không thể sau khi có máy tính mà ham chơi, có biết hay không?”
“Dạ, biết rõ.”
“Cũng không thể thức đêm, thức đêm đối với thân thể không tốt, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của các con sau này.”
“Vâng, mẹ yên tâm đi. Chúng con sẽ rất ngoan ngoãn, mẹ có thể cho chúng con nối mạng, cái loại hạn chế lưu lượng đó, chúng con nhất định sẽ không vượt quá dung lượng được giới hạn đâu.”
“Được, vậy cứ làm như thế đi.”
Tịch Hải Đường dụ dỗ hai đứa bé, dẫn bọn họ đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó thay quần áo ra cửa.
Trong cửa hàng máy tính có rất nhiều người, trước các quầy hàng của các nhãn hiệu cũng có không ít người, quầy hàng của vài nhãn hiệu nổi tiếng lại càng đông người hơn.
Tịch Hải Đường sợ nhiều người sẽ đụng phải mấy đứa nhỏ, liền chờ một chút, cô mang theo Tiểu Thần cùng Doãn Ngân ngồi ở một bên ghế dài, vừa chờ đợi vừa xem quảng cáo tuyên truyền trong tay, nghĩ thầm nên nghiên cứu trước một chút.
“Hải Đường?” Tiêu Mục Viễn vừa mới ra khỏi thang máy, liền thấy được Tịch Hải Đường mang theo hai đứa trẻ.
“A… học trưởng? Làm sao anh lại ở đây?” Tịch Hải Đường cũng hơi có chút ngoài ý muốn.
“Mua mấy linh kiện máy tính.”
Tiểu Thần cũng có lễ phép chào hỏi “ cháu chào bác”
Trái lại, Doãn Ngân đứng một bên lại.. không có bất kỳ phản ứng nào.
Tiêu Mục Viễn lập tức liền nở nụ cười, đứa nhỏ này từ lần đầu gặp mặt đã không thích hắn, thật đúng là không phải sự nhạy cảm bình thường.
/128
|