“Không… không nên tới… không cần…” Tịch Hải Đường nhìn ánh mắt tà ác của Lưu Á Quang nhịn không được mà hét ầm lên, mặc dù hắn còn không có đụng tới cô nhưng từ hắn có thể cam giác được hắn sự đáng sợ nơi hắn, giống như hắn rất hận cô, không phá hủy cô là không cam lòng.
“Không cần sao?” Lưu Á Quang giống như là nghe được một chuyện chê cười rất êm tai vậy, một tay kéo lấy tóc của cô, hung dữ mà nói, “Cô như thế này rồi sẽ xin tôi muốn thôi.”
Tịch Hải Đường toàn thân phát run, da đầu bị hắn kéo tới đau nhức, kinh hoảng, thậm chí cảm giác kinh hãi này đang lấp đầy dây thần kinh của cô, “Không… tôi với anh không thù không oán, anh tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Không thù không oán sao?” Ngữ điệu của Lưu Á Quang trở nên kích động điên cuồng lên, lực trên tay hắn càng gia tăng, “Nếu không phải cô, tôi sẽ bị Cố Tích Tước làm hại ngồi tù sao? Cô biết việc ngồi tù là cái mùi vị gì sao? Cô biết chỗ đó mọi người có bộ dạng quỷ quái như thế nào sao?”
Cảm xúc của hắn trở nên bừa bãi, mất không chết, Tịch Hải Đường cảm thấy da đầu của mình đau quá, nhưng đau nhức kia bù không được sự sợ hãi trong lòng cô, “Lưu Á Quang, thả tôi… thả tôi ra…”
Nghe được tiếng cầu xin tha thứ, Lưu Á Quang giống như chiếm được sự thỏa mãn một cách biến thí, lại thật sự rất sung sướng buông lỏng tay, nhưng những lời kế tiếp của hắn lại càng làm cho cô cảm thấy đáng sợ.
“Tôi vừa rồi tiêm vào cho cô chính là thuốc kích thích mạnh nhất của chợ đen, hiểu không, tôi ở trong tù cũng bị tiêm qua, còn bị hai kẻ đàn ông biến thái thượng đây. Rất nhanh thôi, cô sẽ nếm thử mùi vị mà tôi đã từng bị qua. Không, tôi muốn đem loại đau khổ này rót vào gấp bội gấp bội lên trên người của cô.”
“Không…” Sắc mặt của Tịch Hải Đường tái nhợt, thần kinh của toàn bộ cơ thể tựa hồ đều tê dại đi, bị sự sợ hãi bao phủ lấy, “Cố Tích Tước.. cứu tôi… Cố Tích Tước…”
“Im miệng! Không cho phép kêu tên của hắn.”
Lưu Á Quang một tay kéo lấy cô hướng về phía trong nhà kho bị bỏ hoang kia, ở giữa nóc nhà có những ngọn đền lung la lung lay, đâm vào mắt cô khiến cô không thể mở mắt ra, mà Lưu Á Quang ở trước mắt cô với vẻ mặt hung ác làm cho cô sợ hãi, sự tham lam muốn hủy diệt trong ánh mắt kia làm cho cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng tay chân đều bị cột lại, cô có muốn giãy dụa cũng không được.
“Không cần…” Thân thể của Tịch Hải Đường run rẩy khiến cô la khóc lớn lên.
Hắn cười tà, vẻ mặt có chút dữ tợn, “Đừng nóng vội, tôi sẽ cho thuốc phát tác toàn bộ. Tôi muốn làm cho Cố Tích Tước biết rõ mùi vị khi người phụ nữ của hắn bị tôi đùa bỡn là thế nào.”
“Không… Cố Tích Tước mau cứu tôi.. cứu.. cứu tôi..” Tịch Hải Đường không dám nghĩ nếu mình bị hắn vũ nhục thì sẽ như thế nào, nhất định là không có dũng khí sống sót.
Thân thể đang run rẩy, Tịch Hải Đường cảm giác được bụng của bụng của mình đột nhiên lướt qua được một dòng nước ấm khác thường, máu toàn thân đều đang sôi trào lên, giống như đang đốt cháy cô vậy. Nước mắt cô rơi càng ngày càng nhiều, cô không nên bị vũ nhục, cô thà chết chứ không chịu khuất phục.
Môi cô vô ý thức cắn chặt, cảm giác đau đớn làm cho cô duy trì một chút tỉnh táo nho nhỏ.
“Cố Tích Tước… Mau tới cứu tôi… Cố Tích Tước…” Cô vô ý thức gọi tên của hắn, tại thời khắc này cô chỉ muốn nhìn thấy hắn mà thôi.
“Câm Miệng! Không cho phép lại kêu tên của hắn.” Lưu Á Quang giống như bị kích thích, hung hăng đẩy ngã cô khiến Tích Hải Đường ngã nhào trên mặt đất.
Cửa kho hàng lại được mở ra, tiến vào là bốn năm người đàn ông, bọn chúng đều có vẻ mặt tà ác, không có bộ dạng tốt đẹp gì.
“Quang ca, người phụ nữ này có bộ dạng thật không tệ nha.”
“Vóc người không tồi.”
“Cũng không mùi vị khi nếm vào thì như thế nào?”
Tiếng nói chuyện khó nghe truyền vào tai của Tịch Hải Đường, làm cho sự khủng hoảng trong lòng cô càng tăng thêm, dự cảm xấu tròng càng tăng nhanh.
Lưu Á Quang cười lạnh, “Các anh em, chờ tôi nếm xong rồi tới lượt các cậu đều có phần. Tôi muốn làm cho Cố Tích Tích đau đến không muốn sống nữa.”
“Quang ca, dược tiêm vào người cô ta như thế nào còn không phát tác vậy?”
“Gấp cái gì, loại thuốc này có tính chất rất đặc biệt, càng phát tác muộn thì hiệu quả lại càng mãnh liệt.”
“Thế cô ta sẽ càng rất phóng đãng rồi sao?”
“Hiện tại cũng đã có chút rồi.”
Tịch Hải Đường nằm trên mặt đất càng không ngừng phát run, không có khí lực mà khóc hô nữa, cánh môi đã bị cắn nát đến mức rỉ máu, nhưng cái loại cảm giác đau đớn kia đã khắc chế không được cô nữa rồi. Thân thể của cô nóng quá, làm cho cô có cảm giác động muốn phủ phục bên chân của hắn mà cầu khẩn, cảm giác tuyệt vọng đầy trời đánh tới, làm cho cô càng hận không thể chết đi.
Chết!
Trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện lên chữ này.
Trong ánh mắt mờ mịt, sự kiên định lóe lên.
Đối với cô mà nói, lúc này cô cận kề với cái chết cũng không thể bị bọn họ động vào người một tý nào.
Trong tuyệt vọng, Tịch Hải Đường ngừng giãy giụa, con mắt nhắm lại, hàm răng cắn lên đầu lưỡi…
“Quang ca, cô ta muốn tự sát.”
“Đáng chết. Ngăn cô ta lại.”
Hai người đàn ông nhah chóng bắt được Tịch Hải Đường, một người nắm lấy cằm của cô, dùng khăn lông ngăn chặn miệng của cô lại.
Tịch Hải Đường tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống, chết cũng không được sao?
Thân thể càng ngày càng nóng, cô thật sự là không khống chế nổi, ánh mắt trở nên càng thêm mờ mịt lên, có chút mê huyễn.
“Quang ca, giống như là đã phát tác hết rồi.”
Khóe miệng Lưu Á Quang chứa đựng nụ cười tà ác, từng bước tiến tới gần.
Đang khi chỉ mành treo chuông thì cửa kho hàng lại bị một người đạp thật mạnh mà xông vào, Cố Tích Tước bắt gặp cảnh tượng bên trong thì chỉ nháy mắt đã hóa thân thành sử giả địa ngục lãnh lệ.
Lưu Á Quang cùng bọn thủ hạ gặp tình trạng của hắn lúc này, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng bọn họ cũng không sợ lắm, bọn họ có năm sáu người trong khi Cố Tích Tước chri có một mình.
Nhưng mà một giây sau…
Cửa kho hàng lại đột nhiên xuất hiện một người, làm cho tất cả mọi người, kể cả Cố Tích Tước đều phải kinh ngạc.
Cố Tích Triêu với vẻ mặt lạnh lùng đang đi tới, trong tay cầm khẩu súng.
Gân xanh trên trán Cố Tích Tước đột nhiên nhảy dựng lên, “Cố Tích Triêu, đừng nói với tôi chuyện này anh cũng có phần chứ gì.”
Cố Tích Triêu cười lạnh một tiếng, “Dùng phong cách của tôi sẽ làm ra chuyện không có phần lưu tình nào như vậy sao?”
“Anh trước kia cũng đã làm chuyện so sánh với việc này cũng không kém bao nhiêu đâu.” Cố Tích Tước gầm lên, vừa cởi áo xuống khoác lên người Tịch Hải Đường.
Cố Tích Triêu giễu cợt, “Anh không cần làm bộ làm tịch làm quân tử làm gì, cô ấy trúng thuốc kích thích rất mạnh, rất cần chú em rồi.”
“Anh còn dám nói anh không có tham dự vào chuyện này sao?” Trong ánh mắt của Cố Tích Tước đầy sát ý.
Cố Tích Triêu không trả lời hắn, bàn tay giơ súng lên hướng về phía Lưu Á QUang cùng bọn thủ hạ của hắn bắn quét một vòng, đầu gối phải trái của mỗi người đều bị vài phát súng, thằng đến khi xương bánh chè ở hai bên đều lõm xuống. Tinh chuẩn vô cùng, không sai chút nào. Thủ pháp độc môn của tổ chức Mafia Italy. Người trúng thương mặc dù lấy ra được viên đạn cũng đứng lên không nổi nữa.
“A…” Trong kho hàng lập tứng vang lên tiếng kêu rên một mảnh.
Cố Tích Triêu nhếch khóe môi, “Cố Tích Tước, hiện tại chú tin rồi chứ? Bên ngoài có chiếc xe, mang người phụ nữ của chú đi giải thuốc đi, xong rồi tôi có chuyện nói với chú.”
Cố Tích Tước không nói cái gì nữa, đem Tịch Hải Đường từ trên mặt đất bế lên, lúc này Tần Hạo cũng mang người từ bên ngoài vọt vào, nhìn thấy Cố Tích Triêu cũng có chút ít kinh ngạc. Khi hắn nhìn thấy vết thương đo súng gây nên trên đầu gối của đám người Lưu Á Quang thì ngược lại như hít phải một hơi khí lạnh vậy, “Cố Tích Triêu, thì ra anh là … mafia…”
Cố Tích Triêu nhếch môi cườ nhạt, nét cười mờ nhạt kia giống như ám dạ chi hoa, một mảnh huyết sắc nở rộ giữa máu và nước mắt, giống như xé rách bầu trời kia. Cái loại hấp dẫn đó đủ để đổi lấy mạng. Đôi mắt u ám, dâu không thấy đáy, ánh mắt đầy hàn lệ, mơ hồ có máu tanh, ngũ quan tuấn mỹ, hình dáng thâm thúy, hiện ra dưới ánh sáng mị hoặc nhưng lại lạnh như băng đến thấu xương.
Cố Tích Triêu nhìn những người sau lưng Tần Hạo, nhìn ra được những người kia không phải là hạng người hời hợt, vẻ mặt satan của hắn khẽ vẽ lên một chút thiện lương mà nói, “Cậu đã rời khỏi Tần thị nhiều năm như vậy, không nên lại dính vào làm cái gì nữa… Con đường này là không đường về.”
Tần Hạo lập tức liền bói rối, đây là ngày gì vậy, người này đột nhiên đổi tính rồi sao?
Trong lúc nhất thời không biết biến chuyển ra sao nhưng xác thực là không có thời gian để suy nghĩ gì, ngước mắt nhìn về phía Cố Tích Tước, chỉ thấy trong mắt hắn ta toàn là những tia nhìn lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Tịch Hải Đường trong ngực thì lại cảm thấy đau lòng cùng thương tiếc.
“Tước, mau dẫn Hải Đường đi thôi, chuyện còn lại giao cho chúng ta xử lý đi.”
Cố Tích Tước nhìn Tịch Hải Đường nằm trong ngực mình, phát hiện nhiệt độ cơ thể cô nóng đến phỏng người, hô hấp cũng có chút sai loạn, người mặc dù đang ở vào trạng thái mê mang nhưng thân thể lại giống như không chịu được sự không chế của cô mà rung động đến lạ kỳ, giống như là đang khao khát cái gì đó.
Cố Tích Tước ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích Triêu rồi hỏi, “Anh đã lăn lộn nhiều năm ở Italy nhiều năm như vậy, đối với loại thuốc này anh có thể nhìn ra được, có biện pháp giải thuốc hay không?”
“Nếu là uống vào thì ngược lại còn có biện pháp nhưng cô ấy vừa rồi là bị người ta tiêm vào, thuốc đã nhanh chóng xuyên thấu qua mạch máu rồi chạy khắp người rồi, hiện tại đã không còn kịp… có thể cứu cô ấy cũng chỉ có chú thôi.”
Cố Tích Tước âm thầm cắn răng, nhìn đám người Lưu Á Quang, vừa liếc nhìn Tần Hạo, “Tần Hạo, cậu biết nên làm như thế nào.”
“Đương nhiên.” Không biết vì cái gì, Tần Hạo nghe giọng nói của mình có ý tứ nịnh nọt nha.
Cố Tích Tước nhanh chóng ôm Tịch Hải Đường rời đi, sau cánh cửa nhà kho khép kín kia Tần Hạo phái người sít sao giữ lấy những kẻ kia, theo sát bên trong đó là những thanh âm gào khóc thảm thiết.
Tần Hạo đã sớm nhịn không được, vọt một bước xa liền tới trước mặt của Lưu Á Quang, khi hắn còn không kịp phản ứng liền vung một quả đấm, hung hăng mà nện xuống, “Tiểu tử, ngươi không muốn ngồi tù đúng không? Tôi hôm nay cho anh nếm thử mùi vị so với ngồi tù còn tệ hơn nữa.”
“A…” Tiếng kêu rên có chút vô cùng thê thảm và thống khổ.
Những người Tần Hạo mang tới cũng bắt đầu động thủ, mặc dù không thể giết người nhưng quyền đám cước đá luôn là có thể, rất nhanh tiếng kêu rên lan truyền khắp nơi.
“Không cần sao?” Lưu Á Quang giống như là nghe được một chuyện chê cười rất êm tai vậy, một tay kéo lấy tóc của cô, hung dữ mà nói, “Cô như thế này rồi sẽ xin tôi muốn thôi.”
Tịch Hải Đường toàn thân phát run, da đầu bị hắn kéo tới đau nhức, kinh hoảng, thậm chí cảm giác kinh hãi này đang lấp đầy dây thần kinh của cô, “Không… tôi với anh không thù không oán, anh tại sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Không thù không oán sao?” Ngữ điệu của Lưu Á Quang trở nên kích động điên cuồng lên, lực trên tay hắn càng gia tăng, “Nếu không phải cô, tôi sẽ bị Cố Tích Tước làm hại ngồi tù sao? Cô biết việc ngồi tù là cái mùi vị gì sao? Cô biết chỗ đó mọi người có bộ dạng quỷ quái như thế nào sao?”
Cảm xúc của hắn trở nên bừa bãi, mất không chết, Tịch Hải Đường cảm thấy da đầu của mình đau quá, nhưng đau nhức kia bù không được sự sợ hãi trong lòng cô, “Lưu Á Quang, thả tôi… thả tôi ra…”
Nghe được tiếng cầu xin tha thứ, Lưu Á Quang giống như chiếm được sự thỏa mãn một cách biến thí, lại thật sự rất sung sướng buông lỏng tay, nhưng những lời kế tiếp của hắn lại càng làm cho cô cảm thấy đáng sợ.
“Tôi vừa rồi tiêm vào cho cô chính là thuốc kích thích mạnh nhất của chợ đen, hiểu không, tôi ở trong tù cũng bị tiêm qua, còn bị hai kẻ đàn ông biến thái thượng đây. Rất nhanh thôi, cô sẽ nếm thử mùi vị mà tôi đã từng bị qua. Không, tôi muốn đem loại đau khổ này rót vào gấp bội gấp bội lên trên người của cô.”
“Không…” Sắc mặt của Tịch Hải Đường tái nhợt, thần kinh của toàn bộ cơ thể tựa hồ đều tê dại đi, bị sự sợ hãi bao phủ lấy, “Cố Tích Tước.. cứu tôi… Cố Tích Tước…”
“Im miệng! Không cho phép kêu tên của hắn.”
Lưu Á Quang một tay kéo lấy cô hướng về phía trong nhà kho bị bỏ hoang kia, ở giữa nóc nhà có những ngọn đền lung la lung lay, đâm vào mắt cô khiến cô không thể mở mắt ra, mà Lưu Á Quang ở trước mắt cô với vẻ mặt hung ác làm cho cô sợ hãi, sự tham lam muốn hủy diệt trong ánh mắt kia làm cho cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng tay chân đều bị cột lại, cô có muốn giãy dụa cũng không được.
“Không cần…” Thân thể của Tịch Hải Đường run rẩy khiến cô la khóc lớn lên.
Hắn cười tà, vẻ mặt có chút dữ tợn, “Đừng nóng vội, tôi sẽ cho thuốc phát tác toàn bộ. Tôi muốn làm cho Cố Tích Tước biết rõ mùi vị khi người phụ nữ của hắn bị tôi đùa bỡn là thế nào.”
“Không… Cố Tích Tước mau cứu tôi.. cứu.. cứu tôi..” Tịch Hải Đường không dám nghĩ nếu mình bị hắn vũ nhục thì sẽ như thế nào, nhất định là không có dũng khí sống sót.
Thân thể đang run rẩy, Tịch Hải Đường cảm giác được bụng của bụng của mình đột nhiên lướt qua được một dòng nước ấm khác thường, máu toàn thân đều đang sôi trào lên, giống như đang đốt cháy cô vậy. Nước mắt cô rơi càng ngày càng nhiều, cô không nên bị vũ nhục, cô thà chết chứ không chịu khuất phục.
Môi cô vô ý thức cắn chặt, cảm giác đau đớn làm cho cô duy trì một chút tỉnh táo nho nhỏ.
“Cố Tích Tước… Mau tới cứu tôi… Cố Tích Tước…” Cô vô ý thức gọi tên của hắn, tại thời khắc này cô chỉ muốn nhìn thấy hắn mà thôi.
“Câm Miệng! Không cho phép lại kêu tên của hắn.” Lưu Á Quang giống như bị kích thích, hung hăng đẩy ngã cô khiến Tích Hải Đường ngã nhào trên mặt đất.
Cửa kho hàng lại được mở ra, tiến vào là bốn năm người đàn ông, bọn chúng đều có vẻ mặt tà ác, không có bộ dạng tốt đẹp gì.
“Quang ca, người phụ nữ này có bộ dạng thật không tệ nha.”
“Vóc người không tồi.”
“Cũng không mùi vị khi nếm vào thì như thế nào?”
Tiếng nói chuyện khó nghe truyền vào tai của Tịch Hải Đường, làm cho sự khủng hoảng trong lòng cô càng tăng thêm, dự cảm xấu tròng càng tăng nhanh.
Lưu Á Quang cười lạnh, “Các anh em, chờ tôi nếm xong rồi tới lượt các cậu đều có phần. Tôi muốn làm cho Cố Tích Tích đau đến không muốn sống nữa.”
“Quang ca, dược tiêm vào người cô ta như thế nào còn không phát tác vậy?”
“Gấp cái gì, loại thuốc này có tính chất rất đặc biệt, càng phát tác muộn thì hiệu quả lại càng mãnh liệt.”
“Thế cô ta sẽ càng rất phóng đãng rồi sao?”
“Hiện tại cũng đã có chút rồi.”
Tịch Hải Đường nằm trên mặt đất càng không ngừng phát run, không có khí lực mà khóc hô nữa, cánh môi đã bị cắn nát đến mức rỉ máu, nhưng cái loại cảm giác đau đớn kia đã khắc chế không được cô nữa rồi. Thân thể của cô nóng quá, làm cho cô có cảm giác động muốn phủ phục bên chân của hắn mà cầu khẩn, cảm giác tuyệt vọng đầy trời đánh tới, làm cho cô càng hận không thể chết đi.
Chết!
Trong đầu cô đột nhiên thoáng hiện lên chữ này.
Trong ánh mắt mờ mịt, sự kiên định lóe lên.
Đối với cô mà nói, lúc này cô cận kề với cái chết cũng không thể bị bọn họ động vào người một tý nào.
Trong tuyệt vọng, Tịch Hải Đường ngừng giãy giụa, con mắt nhắm lại, hàm răng cắn lên đầu lưỡi…
“Quang ca, cô ta muốn tự sát.”
“Đáng chết. Ngăn cô ta lại.”
Hai người đàn ông nhah chóng bắt được Tịch Hải Đường, một người nắm lấy cằm của cô, dùng khăn lông ngăn chặn miệng của cô lại.
Tịch Hải Đường tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống, chết cũng không được sao?
Thân thể càng ngày càng nóng, cô thật sự là không khống chế nổi, ánh mắt trở nên càng thêm mờ mịt lên, có chút mê huyễn.
“Quang ca, giống như là đã phát tác hết rồi.”
Khóe miệng Lưu Á Quang chứa đựng nụ cười tà ác, từng bước tiến tới gần.
Đang khi chỉ mành treo chuông thì cửa kho hàng lại bị một người đạp thật mạnh mà xông vào, Cố Tích Tước bắt gặp cảnh tượng bên trong thì chỉ nháy mắt đã hóa thân thành sử giả địa ngục lãnh lệ.
Lưu Á Quang cùng bọn thủ hạ gặp tình trạng của hắn lúc này, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng bọn họ cũng không sợ lắm, bọn họ có năm sáu người trong khi Cố Tích Tước chri có một mình.
Nhưng mà một giây sau…
Cửa kho hàng lại đột nhiên xuất hiện một người, làm cho tất cả mọi người, kể cả Cố Tích Tước đều phải kinh ngạc.
Cố Tích Triêu với vẻ mặt lạnh lùng đang đi tới, trong tay cầm khẩu súng.
Gân xanh trên trán Cố Tích Tước đột nhiên nhảy dựng lên, “Cố Tích Triêu, đừng nói với tôi chuyện này anh cũng có phần chứ gì.”
Cố Tích Triêu cười lạnh một tiếng, “Dùng phong cách của tôi sẽ làm ra chuyện không có phần lưu tình nào như vậy sao?”
“Anh trước kia cũng đã làm chuyện so sánh với việc này cũng không kém bao nhiêu đâu.” Cố Tích Tước gầm lên, vừa cởi áo xuống khoác lên người Tịch Hải Đường.
Cố Tích Triêu giễu cợt, “Anh không cần làm bộ làm tịch làm quân tử làm gì, cô ấy trúng thuốc kích thích rất mạnh, rất cần chú em rồi.”
“Anh còn dám nói anh không có tham dự vào chuyện này sao?” Trong ánh mắt của Cố Tích Tước đầy sát ý.
Cố Tích Triêu không trả lời hắn, bàn tay giơ súng lên hướng về phía Lưu Á QUang cùng bọn thủ hạ của hắn bắn quét một vòng, đầu gối phải trái của mỗi người đều bị vài phát súng, thằng đến khi xương bánh chè ở hai bên đều lõm xuống. Tinh chuẩn vô cùng, không sai chút nào. Thủ pháp độc môn của tổ chức Mafia Italy. Người trúng thương mặc dù lấy ra được viên đạn cũng đứng lên không nổi nữa.
“A…” Trong kho hàng lập tứng vang lên tiếng kêu rên một mảnh.
Cố Tích Triêu nhếch khóe môi, “Cố Tích Tước, hiện tại chú tin rồi chứ? Bên ngoài có chiếc xe, mang người phụ nữ của chú đi giải thuốc đi, xong rồi tôi có chuyện nói với chú.”
Cố Tích Tước không nói cái gì nữa, đem Tịch Hải Đường từ trên mặt đất bế lên, lúc này Tần Hạo cũng mang người từ bên ngoài vọt vào, nhìn thấy Cố Tích Triêu cũng có chút ít kinh ngạc. Khi hắn nhìn thấy vết thương đo súng gây nên trên đầu gối của đám người Lưu Á Quang thì ngược lại như hít phải một hơi khí lạnh vậy, “Cố Tích Triêu, thì ra anh là … mafia…”
Cố Tích Triêu nhếch môi cườ nhạt, nét cười mờ nhạt kia giống như ám dạ chi hoa, một mảnh huyết sắc nở rộ giữa máu và nước mắt, giống như xé rách bầu trời kia. Cái loại hấp dẫn đó đủ để đổi lấy mạng. Đôi mắt u ám, dâu không thấy đáy, ánh mắt đầy hàn lệ, mơ hồ có máu tanh, ngũ quan tuấn mỹ, hình dáng thâm thúy, hiện ra dưới ánh sáng mị hoặc nhưng lại lạnh như băng đến thấu xương.
Cố Tích Triêu nhìn những người sau lưng Tần Hạo, nhìn ra được những người kia không phải là hạng người hời hợt, vẻ mặt satan của hắn khẽ vẽ lên một chút thiện lương mà nói, “Cậu đã rời khỏi Tần thị nhiều năm như vậy, không nên lại dính vào làm cái gì nữa… Con đường này là không đường về.”
Tần Hạo lập tức liền bói rối, đây là ngày gì vậy, người này đột nhiên đổi tính rồi sao?
Trong lúc nhất thời không biết biến chuyển ra sao nhưng xác thực là không có thời gian để suy nghĩ gì, ngước mắt nhìn về phía Cố Tích Tước, chỉ thấy trong mắt hắn ta toàn là những tia nhìn lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Tịch Hải Đường trong ngực thì lại cảm thấy đau lòng cùng thương tiếc.
“Tước, mau dẫn Hải Đường đi thôi, chuyện còn lại giao cho chúng ta xử lý đi.”
Cố Tích Tước nhìn Tịch Hải Đường nằm trong ngực mình, phát hiện nhiệt độ cơ thể cô nóng đến phỏng người, hô hấp cũng có chút sai loạn, người mặc dù đang ở vào trạng thái mê mang nhưng thân thể lại giống như không chịu được sự không chế của cô mà rung động đến lạ kỳ, giống như là đang khao khát cái gì đó.
Cố Tích Tước ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích Triêu rồi hỏi, “Anh đã lăn lộn nhiều năm ở Italy nhiều năm như vậy, đối với loại thuốc này anh có thể nhìn ra được, có biện pháp giải thuốc hay không?”
“Nếu là uống vào thì ngược lại còn có biện pháp nhưng cô ấy vừa rồi là bị người ta tiêm vào, thuốc đã nhanh chóng xuyên thấu qua mạch máu rồi chạy khắp người rồi, hiện tại đã không còn kịp… có thể cứu cô ấy cũng chỉ có chú thôi.”
Cố Tích Tước âm thầm cắn răng, nhìn đám người Lưu Á Quang, vừa liếc nhìn Tần Hạo, “Tần Hạo, cậu biết nên làm như thế nào.”
“Đương nhiên.” Không biết vì cái gì, Tần Hạo nghe giọng nói của mình có ý tứ nịnh nọt nha.
Cố Tích Tước nhanh chóng ôm Tịch Hải Đường rời đi, sau cánh cửa nhà kho khép kín kia Tần Hạo phái người sít sao giữ lấy những kẻ kia, theo sát bên trong đó là những thanh âm gào khóc thảm thiết.
Tần Hạo đã sớm nhịn không được, vọt một bước xa liền tới trước mặt của Lưu Á Quang, khi hắn còn không kịp phản ứng liền vung một quả đấm, hung hăng mà nện xuống, “Tiểu tử, ngươi không muốn ngồi tù đúng không? Tôi hôm nay cho anh nếm thử mùi vị so với ngồi tù còn tệ hơn nữa.”
“A…” Tiếng kêu rên có chút vô cùng thê thảm và thống khổ.
Những người Tần Hạo mang tới cũng bắt đầu động thủ, mặc dù không thể giết người nhưng quyền đám cước đá luôn là có thể, rất nhanh tiếng kêu rên lan truyền khắp nơi.
/128
|