“A…” Tịch Hải Đường bởi vì hành động đột nhiên của Cố Tích Tước mà ngây ngẩn cả người, lực trên cánh tay hắn mặc dù nặng nhưng cô phát giác ra được cánh tay của hắn đang run, mặc dù rất nhẹ nhưng xác thực là đang khẽ run lên.
Cô khẽ đẩy hắn ra, có chút mờ mịt hỏi, “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì… chính là nghĩ muốn ôm em một chút…”
Tịch Hải Đường mơ hồ đã nhận ra điều gì đó không thích hợp, cúi đầu nhìn nhìn bình sữa vừa mua trong tay, trong lòng có nhiều thứ đã hiểu rõ, “A…. anh không cần tự trách mình, những chuyện kia đều đã qua. Tiểu Thần khi còn bé kỳ thực rất biết điều, tôi còn chưa cùng con bé hao nhiều tâm tư như thế này đâu…”
“Hải Đường…” Hắn có chút muốn nói lại thôi.
“Ừ?”
Cố Tích Tước đang muốn nói gì, điện thoại đột nhiên vang lên, là Tần Hạo.
“Tần Hạo, cậu đến đâu rồi?”
“Vừa tới thành phố C rồi. Tước, cậu đoán tôi ở chỗ này gặp được ai?”
“Ai thế?”
“Hứa Mạn Lệ!”
“Cô ta tại sao lại ở chỗ đó? Cô ta cùng cậu tôi gặp mặt sao?”
“Tôi không xác định, chúng tôi vừa mới đến thành phố C liền gặp cô ta vội vã rời đi. Tôi cũng không biết cô ta tại sao phải ở đó nhưng trực giác của tôi tin tưởng cô ta cùng sự kiện kia không thoát khỏi liên quan.”
Cố Tích Tước nhíu mày lại, trầm giọng nói “Hứa Mạn Lệ ở tại bộ phận thiết kế của công ty cũng đủ lâu, đối với chuyện của công ty hiểu rõ không ít, nếu như cô ta thật sự cùng cậu tôi thông đồng làm bậy thì phiền toái sẽ không nhỏ.”
“Haiz, cái đồ phụ nữ ngực to mà lại không não kia thực làm cho người ta nổi giận.” Tần Hạo nhịn không được có chút nổi giận. “Bất quá… cô ta với cái chỉ số thông minh đó tôi nghĩ còn không làm gì quá mức, tôi cảm thấy được phía sau cô ta còn có cao thủ nữa.”
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, “Tôi lo lắng chính là cái này, Tần Hạo, cậu phải thật cẩn thận, không cần phải đả thảo kinh xà *.”
“Tôi hiểu rõ. Hứa Mạn Lệ mặc dù không phải là vai ác nhưng là không thể phủ nhận, cô ta dùng cáp váy của mình để quan hệ lôi kéo qua không ít người. Chúng ta không có cách nào xác định ai lại đột nhiên đến sau lưng chọc cho chúng ta một đao cả.”
Cố Tích Tước khẽ mị nhỏ con mắt, chuyện này không phải chuyện đùa, đối thủ đến cũng đã có chuẩn bị, hắn tuyệt đối không thể phớt lờ.
Cúp điện thoại, Tịch Hải Đường ngước mắt bắt gặp Cố Tích Tước đang nhíu mày, không khỏi có chút nghi vấn, “Là chuyện gì vậy? Hứa Mạn Lệ không phải là đã rời khỏi công ty rồi sao?”
“Đúng vậy. Từ lần trước Blood Diamond bị đánh tráo bị người ta vạch trần, cô ta đã bị đuổi khỏi công ty nhưng còn không nghĩ rằng cô ta lại không chịu an phận như vậy.”
Cố Tích Tước đơn giản đem sự tình cậu chuyện nói đơn giản cho Tịch Hải Đường nghe.
Tịch Hải Đườn khẽ rơi vào trầm tư, mặc dù cô cùng Hứa Mạn Lệ làm cộng sự trong một thời gian không quá dài nhưng cô cảm giác được Hứa Mạn Lệ không phải là một người phụ nữ chịu an phận thủ thường, hơn nữa lòng hư vinh còn rất mạnh, lòng ghen tỵ cũng rất mạnh, lúc trước bởi vì cô mặc một cái váy mới nhân dịp sinh nhật con gái mà đã nói rằng cô có ý định quyến rũ Cố Tích Tước… còn có chuyện tình ảnh chụp kia, Lưu Á Quang nói là Hứa Mạn Lệ ở toilet nhặt được điện thoại di động của cô sau đó đưa cho hắn ta… Thật là một người phụ nữ đáng sợ!
Nhớ lại những việc đã qua, Tịch Hải Đường vẫn có chút sợ hãi trong lòng, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Cố Tích Tước tựa hồ là nhìn ra tâm tư của cô, lại càng hối hận với những hành vi của mình lúc trước, “Hải Đường, anh xin lỗi. Anh lúc trước thật là quá đáng,… bất quá những hình kia cùng với băng ghi hình anh đã hủy bỏ hết, đã sớm tiêu hủy. Ah chỉ là không biết nên nói như thế nào với em…”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là cúi đầu nhìn mũi chân của mình rồi thấp giọng nói, “Chuyện đã qua đừng nhắc lại, chúng ta đi thôi, đi xem Tố Tâm.”
“Ừ.”
Chủ Nhật.
Tịch Hải Đường giành một chút thời gian đi đến cửa hàng nhỏ của mình, là cuối tháng nên cô phải đưa tiền lương cho hai nhân viên ở cửa hàng.
“Tuệ Tuệ, Lâm Lâm, đây là tiền lương tháng này của hai em, cầm lấy.”
Hai nhân viên cửa hàng nhận lấy điền, đều có chút kinh ngạc, “Chị Hải Đường, như thế nào lại nhiều hơn 200 thế? Chị đếm sai rồi sao?”
Tịch Hải Đường lắc đầu cười, “Không sai đâu. Là chị nghĩ muốn đứa nhiều cho các em một chút. Mấy ngày nay trong cửa hàng đều phải làm phiền hai em, chị muốn cảm ơn hai đứa.”
“Chị Hải Đường, chị quá khách khí rồi. Chúng em còn không dám nhận thêm thế này đâu…”
“Nói cái gì thế. Tuệ Tuệ, Lâm Lâm, chị hiện tại có nhiều chuyện riêng phải làm lắm, hết cách phân thân rồi nên mọi chuyện trong cửa hàng tựa hồ là chẳng quan tâm được. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều sẽ dựa vào các em, về sau chị mỗi tháng đều đưa tiền lương bằng chừng này cho mấy đứa.”
“Chị Hải Đường, chị thật là một người tốt.” Tuệ Tuệ và Lâm Lâm hiện tại đang là sinh viện, sau thời gian học còn có thể kiếm được công việc như thế này vốn là đã rất vui mừng rồi, hơn nữa còn gặp được bà chủ tốt như vậy thực cảm động đến muốn khóc.
Tịch Hải Đường khẽ cười, “Các em cũng đừng tang bốc chị như thế.”
“Chúng em cũng không có nói quá mà…” Tuệ Tuệ cùng Lâm Lâm nghiêng con mắt nhìn nhìn nơi cửa, khẽ nở nụ cười, “Chị Hải Đường, bạn trai của chị lại tới đón chị rồi kìa. Nhất định là sợ có một người bạn gái tốt như chị bị người khác theo đuổi rồi.”
Tịch Hải Đường đột nhiên cau mày lại, “Cái gì chứ?”
Cô nhìn theo tầm mắt của hai sinh viên kia, liền thấy Cố Tích Tước đang đứng trước cửa hàng đợi cô.
Tịch Hải Đường đẩy cửa ra, đi đến trước xe của hắn mới hỏi, “Làm sao anh lại đến đây vậy?”
“Anh vừa rồi đi trại an dưỡng bên kia lại không gặp em ở đó, y tá bên đó nói là em giống như là đi tới khu vực trường đại học này. Anh không yên tâm để một mình em nên tới xem một chút, quả nhiên là em đến cửa hàng.” Khẩu khí của Cố Tích Tước như là có chút trầm trọng, rồi lại là thở phào nhẹ nhõm vậy.
Tịch Hải Đường không khỏi có chút kỳ quái, “Tôi chỉ tới đây phát lương cho hai nhân viên trông nom cửa hàng, mà bây giờ đang là ban ngày thì sẽ có chuyện gì được chứ? Anh đang lo lắng cái gì vậy?”
Cố Tích Tước khẽ thở dài một hơi, “Cứ cho là anh suy nghĩ nhiều đi.”
Có một số việc hắn không muốn nói cho cô biết, Tần Hạo ở bên kia điều tra được rằng chứng thực Hứa Mạn Lệ cùng cậu hắn thông đồng làm bậy, bán đứng công ty không ít tin tức. Hứa Mạn Lệ thoạt nhìn là có chủ tâm trả thù, trước kia Hải Đường cùng cô ta trong lúc đó có va chạm không tốt lắm, hắn có chút bận tâm Hứa Mạn Lệ sẽ làm ra chuyện gì khác với cô hay không?
Hắn nghĩ thầm nên phái nhiều người âm thầm bảo vệ Hải Đường mới được.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường rời đi, thì trong cửa hàng nhỏ lại nghênh đón một người khách xinh đẹp diễm lệ, Tuệ Tuệ cùng Lâm Lâm đều là sững sờ.
“Xin hỏi chị cần mua gì ạ?”
“Tùy tiện xem một chút…” Người phụ nữ diễm lệ kia cười có chút kỳ quái.
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước quay trở về trại an dưỡng, y tá nói cho bọn họ biết tình hình của Tô Tâm vẫn như thường, không có chuyển biến gì mới.
Tâm của Tịch Hải Đường có chút thầm trầm xuống, “Sao lại vẫn như thường mà không có tiến bộ chút nào chứ. Cũng đã qua nhiều ngày điều trị như vậy rồi, tình trạng của Tố Tâm cũng không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, thậm chí ngay cả một dấu hiệu của việc cô ấy sẽ tỉnh lại cũng không có…”
Cố Tích Tước cũng cau mày lại rồi nói, “Hải Đường, bác sĩ cũng đã nói dưới tình huống lúc này của Tố Tâm thì nhất thời sẽ chưa tỉnh lại được, chúng ta chỉ có thể kiên trì chờ đợi mà thôi.”
“Anh biết không, ngày hôm qua bệnh nhân ở phòng bên cạnh kia cũng đã hôn mê khá lâu bỗng nhiên tỉnh lại, tôi cũng mong muốn Tố Tâm có thể có được kỳ tích như vậy…” Nói xong, đôi mắt của Tịch Hải Đường lại bắt đầu dâng lên một tầng nước.
Hắn đưa tay nắm lấy tay của cô mà an ủi, “Hải Đường đừng có gấp, trong lòng Tố Tâm biết em lo lắng cho cô ấy như vậy, nhất định cô ấy sẽ nỗ lực tỉnh lại sớm thôi.”
“Tôi cũng mong như vậy. Tôi đã đi hỏi người thân của bệnh nhân phòng bên cạnh, họ nói mẹ của bệnh nhân kia mỗi ngày đều ở đầu giường của hắn mà gọi hắn, nói chuyện cùng hắn, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra trong nhà cũng như ngoài xã hội. Bệnh nhân tuy rằng ngủ nhưng vẫn có tri giác, một năm trước bệnh nhân bắt đầu rơi lệ, nửa năm sau thì tay của hắn bắt đầu cử động… ngày hôm qua hắn rút cuộc cũng đã mở mắt…”
“Người thân nói chuyện cùng người bệnh như vậy có thể khiến họ nhanh tỉnh lại sao?”
“Hẳn là như vậy, bác sĩ đều nói là kỳ tích. Tôi cũng muốn làm như vậy, thế nhưng Tố Tâm cùng tôi sống cùng nhau ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, muốn đi chỗ nào tìm cha mẹ của cô ấy hay là bọn họ đã sớm mất rồi.
“Hải Đường, chúng ta không thể buông tha cho bất kỳ tia hi vọng nào được. Trường hợp của bệnh nhân phòng bên cạnh là một ví dụ, nó cổ vũ cho chúng ta. Em suy nghĩ một chút, Tố Tâm khi còn bé có cái gì trên người không…. Không là đầu mối hay là chúng ta điều tra xuống miền Nam. Sai người tìm khắp nơi về tin tức gia đình của Tố Tâm, sở dĩ thế giới này không có gì là không thể xảy ra có đúng không?
“Trên người Tố Tâm không có bất cứ thứ gì cả, bất quá trong lòng bàn tay phải của cô ấy chỉ có cái bớt đặc biệt kia thôi còn có thời gian khi chúng tôi sống ở cô nhi viện lúc nhỏ, cô ấy từng nói nghe giọng nói có thể biết được người ở đâu. Giọng của cô ấy giống như người Chiết Giang, viện trưởng cũng nói Tô Tâm có thể là cùng người nhà đi dã ngoại bất hạnh mà gặp phải động đất…”
“Giọng nói vùng Chiết Giang…?”
“Uh.”
“Hải Đường, chuyện này anh sẽ phái người điều tra thêm, em hãy thả lỏng tâm tình đi có được không?”
“Uh.”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy vai cô mà kéo cô vào trong lòng, cằm của hắn đề trên đỉnh đầu của cô, hai người trong lúc đó chỉ còn một khe hở nho nhỏ mà thôi.
( * : Đả thảo kinh xà (打 草 驚 蛇) là đập vào cỏ, làm động cho rắn sợ.
Kế thứ 13 trong 36 kế : Đánh cỏ động rắn, tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà lộ diện.
Đời Tam Quốc, Gia Cát Lượng từng thi hành kế này để phá vỡ mỹ nhân kế của Chu Du.
Chu Du không biết làm sao đối phó với chuyện Lưu Bị “mượn Kinh Châu”, nên lúc nào cũng rình rập cơ hội chiếm lại.
Chợt có tin Lưu phu nhân chết, bên Lưu Bị chuẩn bị ma chay. Chu Du bảo Lỗ Túc rằng:
- Lần này chúng ta có cơ lấy lại Kinh Châu
Lỗ Túc hỏi:
- Kế của Đô đốc ra sao?
Chu Du nói:
- Lưu Bị góa vợ, tất sẽ lấy vợ. Chúa công ta có cô em gái đẹp mà cương dũng. Trong phòng lúc nào cũng chứa vũ khí sáng choang, nữ binh thì vài trăm. Nay chúng ta nói với Chúa công cho người ướm hỏi ý Lưu Bị để kết thân. Ta sẽ lừa Lưu Bị đến đây bắt giam lại và buộc phải trả Kinh Châu để chuộc.
Lỗ Túc gật đầu, cùng Chu Du lên gặp Tôn Quyền để trình bày kế hoạch. Tôn Quyền nhất trí, liền phái Lã Phạm sang làm ông mai.
Lưu Bị nghe tin, vội vàng thương nghị với Gia Cát Lượng. Khổng Minh vui mừng cả cười, nói với Lã Phạm là Lưu Bị bằng lòng.
Lưu Bị qua Đông Ngô hỏi vợ, đem Triệu Vân đi cùng. Lúc lên đường, Gia Cát Lượng gọi Triệu Vân trao cho ba túi cẩm nang, dặn rằng cứ làm như thế, như thế…
Qua Đông Ngô, Triệu Vân mở cẩm nang thứ nhất, xem kế dặn trong đó rồi gọi năm trăm quân đến phân phó, bố trí đâu đấy. Vân rỉ tai Lưu Bị, nói Bị vào yết kiến Kiều Quốc Lão. Kiều Quốc Lão là nhạc phụ của Chu Du và Tôn Sách, Tôn Quyền còn gọi ông là ngoại thúc.
Lưu Bị ra mắt Kiều Quốc Lão bằng một lễ vật rất hậu hĩ và kể chuyện mình qua Đông Ngô là để cưới vợ. Mặt khác, năm trăm lính hầu của Lưu Bị đều mặc áo đỏ mới đi khắp phố phường rêu rao việc Lưu Bị làm rể Đông Ngô. Chỉ trong khoảnh khắc, cả nước đều hay biết.
Kiều Quốc Lão gặp Lưu Bị rồi, liền tức tốc vào cung mừng mẫu thân Tôn Quyền là Ngô Quốc Thái. Bà hết sức ngạc nhiên, hỏi chuyện lạ ở đâu tới. Kiều Quốc Lão trách móc:
- Lại còn giấu lão này, đã thỏa thuận gả Quận chúa cho Lưu Bị, nay cả nước chẳng ai không rõ, còn nói làm gì.
Quốc Thái ngơ ngác hơn nữa:
- Có việc đó thật ư? Sao ta không biết.
Lập tức ban lệnh thâu thập tin tức. Quả nhiên có thật. Quốc Thái nổi giận đùng đùng, cho gọi Tôn Quyền vào.
Tôn Quyền vào gặp mẹ, bị mắng một trận, Quyền biết cơ mưu bại lộ, đành thú thật nguyên do.
Quốc Thái càng nổi nóng hơn:
- Làm sao?
Tôn Quyền kể lại Chu Du muốn mượn danh “cầu hôn” để bắt Lưu Bị mà đòi Kinh Châu.
Ngô Quốc Thái mặt hầm hầm, vỗ bàn quát:
- Mày và Chu Du thống lĩnh sáu quận, tám châu, không còn kế sách gì lấy lại Kinh Châu nữa hay sao mà lại đem con gái ta làm mồi mỹ nhân kế sát hại Lưu Bị, để cho con ta góa bụa? Mày không biết thương em mày đến thế thì thôi.
Kiều Quốc Lão cũng nói vào:
- Dùng kế ấy lấy lại Kinh Châu, chẳng bỏ cho thiên hạ đàm tiếu, thật đáng xấu hổ, thôi sự đã trót rồi, phải sửa sai cho xong. Lưu Bị cũng là một tay anh hùng thời nay, vậy hãy chấp nhận hắn làm rể là đẹp nhất.
Tôn Quyền nói:
- Không được. Lưu Bị nay đã năm mươi tuổi, em gái ta mới mười tám đôi mươi.
Quốc Thái nói:
- Để mai ta gặp Lưu Bị. Nếu ta không ưng thì các ngươi muốn làm gì thì làm, nếu ta ưng, sẽ cho hắn làm con rể ta.
Hôm sau, Lưu Bị được vời đến chùa Cam Lộ để ra mắt Quốc Thái. Tuy Lưu Bị tuổi ngoài năm mươi nhưng thần thái oai vệ, ung dung, bà thoạt nhìn đã vui ngay. Bà liền ghé tai Tôn Quyền bảo rằng:
- Lưu Bị xứng đáng làm con rể ta, từ đây về sau, ta cấm ngươi hại Lưu Bị.
Phao đồn ầm lên, báo cho Kiều Quốc lão để ông già này vào cho Ngô Quốc Thái hay. Cỏ chung quanh đã bị động dữ dội thì con rắn phải sợ mà trườn ra bỏ chạy, ấy là mẹo Gia Cát vậy!
Đời Chiến quốc, Trung Sơn Vương yêu quý hai sủng phi là Âm Cơ và Giang Cơ. Cả hai đều tranh nhau chức Vương hậu.
Có vị mưu thần là Tư Mã Hi, rất giảo hoạt, cách làm tiền cũng cao minh, thấy hai sủng phi tranh nhau giành chức vị nên nghĩ kế xoay xở. Ông ngầm sai người đến nói với Âm Cơ:
- Muốn đoạt ngôi Vương hậu, không phải đẹp là xong, vì ngôi cao đó là chí tôn, ở đó có thể cai vạn dân, vạn nhất thất bại lại thập phần nguy hiểm, họa đến cả gia tộc. Đã tranh thì phải thắng lợi, muốn thắng lợi thì phải hỏi quan Tư Mã Hi.
Âm Cơ nghe bùi tai, bí mật liên lạc với Tư Mã Hi, Tư Mã Hi uốn ba tấc lưỡi thuyết phục nàng, khiến Âm Cơ vui thích, luôn miệng đa tạ:
- Nếu như tôi thành công, tôi sẽ không quên ơn ông.
Nàng lại đưa cho Tư Mã Hi cả chục món vàng quý giá. Tư Mã Hi làm sớ tâu lên vua Trung Sơn, nói mình có sẳn kế hoạch làm cường thịnh quốc gia và làm cho các nước lân bang yếu đi.
Vua Trung Sơn mừng lắm, cho gọi vào.
Tư Mã Hi tâu:
- Trước hết, xin cho thần qua Triệu quốc, danh nghĩa là viếng thăm nhưng thực chất là dò biết tình hình, động hướng quân sự, chính trị.
Vua Trung Sơn bằng lòng.
Tư Mã Hi đến Triệu. Sau khi việc công đã xong, mới ghé tai vua Triệu nói:
- Chúng tôi nghe nói ngài có rất nhiều mỹ nhân, thế mà từ ngày tôi đến đây chưa thấy ai đẹp cả. Rút lại, theo tôi chỉ có nàng Âm Cơ, sủng phi của vua nước tôi mới đáng là bậc tiên nữ giáng phàm mà thôi. Nàng đẹp đến nỗi không có bút nào vẽ nên, chẳng những vậy, nghi biểu của nàng còn đáng bậc mẫu nghi.
Triệu vương sáng mắt lên, hỏi:
- Làm sao đem nàng đến cho ta?
Tư Mã Hi cười mà rằng:
- Khó lắm, khó lắm, Âm Cơ tuy là cung phi, nhưng nàng được Trung Sơn Vương yêu quý lắm. Tôi chỉ khen vẻ đẹp của nàng thôi, xin ngài đừng đề cập chuyện đó, có thể đầu tôi sẽ rơi xuống không chừng.
Tư Mã Hi về nước, trình lên Trung Sơn Vương rằng:
- Vua Triệu là một ông vua tồi tệ, ưa dâm dật, nghe đâu y còn dòm ngó nàng Âm Cơ của bệ hạ nữa.
- Khốn nạn, tên khốn nạn!
- Ấy, xin Đại vương bớt giận, tình thế lúc này so sánh thì Triệu còn đang mạnh gấp bội ta. Nếu Triệu vương đòi Âm Cơ, ta thoái thì nguy lắm, mà ta đem cho thì thiên hạ cười chê.
- Phải làm sao bây giờ?
- Theo hạ thần, chỉ còn biện pháp duy nhất là Đại vương nên phong cho Âm Cơ làm Vương hậu, để làm chết cái tà dâm của Triệu vương. Không lẽ làm vua mà đi đòi vợ kẻ khác, như thế chẳng bằng quân rợ.
Trung Sơn Vương gật đầu khen phải:
- Âm Cơ sẽ lên ngôi vương hậu.
Tư Mã Hi được ông sủng ái rất nhiều, mỗi ngày một giàu có, của cải ăn mấy đời không hết.
Cô khẽ đẩy hắn ra, có chút mờ mịt hỏi, “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì… chính là nghĩ muốn ôm em một chút…”
Tịch Hải Đường mơ hồ đã nhận ra điều gì đó không thích hợp, cúi đầu nhìn nhìn bình sữa vừa mua trong tay, trong lòng có nhiều thứ đã hiểu rõ, “A…. anh không cần tự trách mình, những chuyện kia đều đã qua. Tiểu Thần khi còn bé kỳ thực rất biết điều, tôi còn chưa cùng con bé hao nhiều tâm tư như thế này đâu…”
“Hải Đường…” Hắn có chút muốn nói lại thôi.
“Ừ?”
Cố Tích Tước đang muốn nói gì, điện thoại đột nhiên vang lên, là Tần Hạo.
“Tần Hạo, cậu đến đâu rồi?”
“Vừa tới thành phố C rồi. Tước, cậu đoán tôi ở chỗ này gặp được ai?”
“Ai thế?”
“Hứa Mạn Lệ!”
“Cô ta tại sao lại ở chỗ đó? Cô ta cùng cậu tôi gặp mặt sao?”
“Tôi không xác định, chúng tôi vừa mới đến thành phố C liền gặp cô ta vội vã rời đi. Tôi cũng không biết cô ta tại sao phải ở đó nhưng trực giác của tôi tin tưởng cô ta cùng sự kiện kia không thoát khỏi liên quan.”
Cố Tích Tước nhíu mày lại, trầm giọng nói “Hứa Mạn Lệ ở tại bộ phận thiết kế của công ty cũng đủ lâu, đối với chuyện của công ty hiểu rõ không ít, nếu như cô ta thật sự cùng cậu tôi thông đồng làm bậy thì phiền toái sẽ không nhỏ.”
“Haiz, cái đồ phụ nữ ngực to mà lại không não kia thực làm cho người ta nổi giận.” Tần Hạo nhịn không được có chút nổi giận. “Bất quá… cô ta với cái chỉ số thông minh đó tôi nghĩ còn không làm gì quá mức, tôi cảm thấy được phía sau cô ta còn có cao thủ nữa.”
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, “Tôi lo lắng chính là cái này, Tần Hạo, cậu phải thật cẩn thận, không cần phải đả thảo kinh xà *.”
“Tôi hiểu rõ. Hứa Mạn Lệ mặc dù không phải là vai ác nhưng là không thể phủ nhận, cô ta dùng cáp váy của mình để quan hệ lôi kéo qua không ít người. Chúng ta không có cách nào xác định ai lại đột nhiên đến sau lưng chọc cho chúng ta một đao cả.”
Cố Tích Tước khẽ mị nhỏ con mắt, chuyện này không phải chuyện đùa, đối thủ đến cũng đã có chuẩn bị, hắn tuyệt đối không thể phớt lờ.
Cúp điện thoại, Tịch Hải Đường ngước mắt bắt gặp Cố Tích Tước đang nhíu mày, không khỏi có chút nghi vấn, “Là chuyện gì vậy? Hứa Mạn Lệ không phải là đã rời khỏi công ty rồi sao?”
“Đúng vậy. Từ lần trước Blood Diamond bị đánh tráo bị người ta vạch trần, cô ta đã bị đuổi khỏi công ty nhưng còn không nghĩ rằng cô ta lại không chịu an phận như vậy.”
Cố Tích Tước đơn giản đem sự tình cậu chuyện nói đơn giản cho Tịch Hải Đường nghe.
Tịch Hải Đườn khẽ rơi vào trầm tư, mặc dù cô cùng Hứa Mạn Lệ làm cộng sự trong một thời gian không quá dài nhưng cô cảm giác được Hứa Mạn Lệ không phải là một người phụ nữ chịu an phận thủ thường, hơn nữa lòng hư vinh còn rất mạnh, lòng ghen tỵ cũng rất mạnh, lúc trước bởi vì cô mặc một cái váy mới nhân dịp sinh nhật con gái mà đã nói rằng cô có ý định quyến rũ Cố Tích Tước… còn có chuyện tình ảnh chụp kia, Lưu Á Quang nói là Hứa Mạn Lệ ở toilet nhặt được điện thoại di động của cô sau đó đưa cho hắn ta… Thật là một người phụ nữ đáng sợ!
Nhớ lại những việc đã qua, Tịch Hải Đường vẫn có chút sợ hãi trong lòng, sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
Cố Tích Tước tựa hồ là nhìn ra tâm tư của cô, lại càng hối hận với những hành vi của mình lúc trước, “Hải Đường, anh xin lỗi. Anh lúc trước thật là quá đáng,… bất quá những hình kia cùng với băng ghi hình anh đã hủy bỏ hết, đã sớm tiêu hủy. Ah chỉ là không biết nên nói như thế nào với em…”
Tịch Hải Đường cắn chặt môi, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là cúi đầu nhìn mũi chân của mình rồi thấp giọng nói, “Chuyện đã qua đừng nhắc lại, chúng ta đi thôi, đi xem Tố Tâm.”
“Ừ.”
Chủ Nhật.
Tịch Hải Đường giành một chút thời gian đi đến cửa hàng nhỏ của mình, là cuối tháng nên cô phải đưa tiền lương cho hai nhân viên ở cửa hàng.
“Tuệ Tuệ, Lâm Lâm, đây là tiền lương tháng này của hai em, cầm lấy.”
Hai nhân viên cửa hàng nhận lấy điền, đều có chút kinh ngạc, “Chị Hải Đường, như thế nào lại nhiều hơn 200 thế? Chị đếm sai rồi sao?”
Tịch Hải Đường lắc đầu cười, “Không sai đâu. Là chị nghĩ muốn đứa nhiều cho các em một chút. Mấy ngày nay trong cửa hàng đều phải làm phiền hai em, chị muốn cảm ơn hai đứa.”
“Chị Hải Đường, chị quá khách khí rồi. Chúng em còn không dám nhận thêm thế này đâu…”
“Nói cái gì thế. Tuệ Tuệ, Lâm Lâm, chị hiện tại có nhiều chuyện riêng phải làm lắm, hết cách phân thân rồi nên mọi chuyện trong cửa hàng tựa hồ là chẳng quan tâm được. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều sẽ dựa vào các em, về sau chị mỗi tháng đều đưa tiền lương bằng chừng này cho mấy đứa.”
“Chị Hải Đường, chị thật là một người tốt.” Tuệ Tuệ và Lâm Lâm hiện tại đang là sinh viện, sau thời gian học còn có thể kiếm được công việc như thế này vốn là đã rất vui mừng rồi, hơn nữa còn gặp được bà chủ tốt như vậy thực cảm động đến muốn khóc.
Tịch Hải Đường khẽ cười, “Các em cũng đừng tang bốc chị như thế.”
“Chúng em cũng không có nói quá mà…” Tuệ Tuệ cùng Lâm Lâm nghiêng con mắt nhìn nhìn nơi cửa, khẽ nở nụ cười, “Chị Hải Đường, bạn trai của chị lại tới đón chị rồi kìa. Nhất định là sợ có một người bạn gái tốt như chị bị người khác theo đuổi rồi.”
Tịch Hải Đường đột nhiên cau mày lại, “Cái gì chứ?”
Cô nhìn theo tầm mắt của hai sinh viên kia, liền thấy Cố Tích Tước đang đứng trước cửa hàng đợi cô.
Tịch Hải Đường đẩy cửa ra, đi đến trước xe của hắn mới hỏi, “Làm sao anh lại đến đây vậy?”
“Anh vừa rồi đi trại an dưỡng bên kia lại không gặp em ở đó, y tá bên đó nói là em giống như là đi tới khu vực trường đại học này. Anh không yên tâm để một mình em nên tới xem một chút, quả nhiên là em đến cửa hàng.” Khẩu khí của Cố Tích Tước như là có chút trầm trọng, rồi lại là thở phào nhẹ nhõm vậy.
Tịch Hải Đường không khỏi có chút kỳ quái, “Tôi chỉ tới đây phát lương cho hai nhân viên trông nom cửa hàng, mà bây giờ đang là ban ngày thì sẽ có chuyện gì được chứ? Anh đang lo lắng cái gì vậy?”
Cố Tích Tước khẽ thở dài một hơi, “Cứ cho là anh suy nghĩ nhiều đi.”
Có một số việc hắn không muốn nói cho cô biết, Tần Hạo ở bên kia điều tra được rằng chứng thực Hứa Mạn Lệ cùng cậu hắn thông đồng làm bậy, bán đứng công ty không ít tin tức. Hứa Mạn Lệ thoạt nhìn là có chủ tâm trả thù, trước kia Hải Đường cùng cô ta trong lúc đó có va chạm không tốt lắm, hắn có chút bận tâm Hứa Mạn Lệ sẽ làm ra chuyện gì khác với cô hay không?
Hắn nghĩ thầm nên phái nhiều người âm thầm bảo vệ Hải Đường mới được.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường rời đi, thì trong cửa hàng nhỏ lại nghênh đón một người khách xinh đẹp diễm lệ, Tuệ Tuệ cùng Lâm Lâm đều là sững sờ.
“Xin hỏi chị cần mua gì ạ?”
“Tùy tiện xem một chút…” Người phụ nữ diễm lệ kia cười có chút kỳ quái.
Tịch Hải Đường cùng Cố Tích Tước quay trở về trại an dưỡng, y tá nói cho bọn họ biết tình hình của Tô Tâm vẫn như thường, không có chuyển biến gì mới.
Tâm của Tịch Hải Đường có chút thầm trầm xuống, “Sao lại vẫn như thường mà không có tiến bộ chút nào chứ. Cũng đã qua nhiều ngày điều trị như vậy rồi, tình trạng của Tố Tâm cũng không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, thậm chí ngay cả một dấu hiệu của việc cô ấy sẽ tỉnh lại cũng không có…”
Cố Tích Tước cũng cau mày lại rồi nói, “Hải Đường, bác sĩ cũng đã nói dưới tình huống lúc này của Tố Tâm thì nhất thời sẽ chưa tỉnh lại được, chúng ta chỉ có thể kiên trì chờ đợi mà thôi.”
“Anh biết không, ngày hôm qua bệnh nhân ở phòng bên cạnh kia cũng đã hôn mê khá lâu bỗng nhiên tỉnh lại, tôi cũng mong muốn Tố Tâm có thể có được kỳ tích như vậy…” Nói xong, đôi mắt của Tịch Hải Đường lại bắt đầu dâng lên một tầng nước.
Hắn đưa tay nắm lấy tay của cô mà an ủi, “Hải Đường đừng có gấp, trong lòng Tố Tâm biết em lo lắng cho cô ấy như vậy, nhất định cô ấy sẽ nỗ lực tỉnh lại sớm thôi.”
“Tôi cũng mong như vậy. Tôi đã đi hỏi người thân của bệnh nhân phòng bên cạnh, họ nói mẹ của bệnh nhân kia mỗi ngày đều ở đầu giường của hắn mà gọi hắn, nói chuyện cùng hắn, kể cho hắn nghe những chuyện xảy ra trong nhà cũng như ngoài xã hội. Bệnh nhân tuy rằng ngủ nhưng vẫn có tri giác, một năm trước bệnh nhân bắt đầu rơi lệ, nửa năm sau thì tay của hắn bắt đầu cử động… ngày hôm qua hắn rút cuộc cũng đã mở mắt…”
“Người thân nói chuyện cùng người bệnh như vậy có thể khiến họ nhanh tỉnh lại sao?”
“Hẳn là như vậy, bác sĩ đều nói là kỳ tích. Tôi cũng muốn làm như vậy, thế nhưng Tố Tâm cùng tôi sống cùng nhau ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, muốn đi chỗ nào tìm cha mẹ của cô ấy hay là bọn họ đã sớm mất rồi.
“Hải Đường, chúng ta không thể buông tha cho bất kỳ tia hi vọng nào được. Trường hợp của bệnh nhân phòng bên cạnh là một ví dụ, nó cổ vũ cho chúng ta. Em suy nghĩ một chút, Tố Tâm khi còn bé có cái gì trên người không…. Không là đầu mối hay là chúng ta điều tra xuống miền Nam. Sai người tìm khắp nơi về tin tức gia đình của Tố Tâm, sở dĩ thế giới này không có gì là không thể xảy ra có đúng không?
“Trên người Tố Tâm không có bất cứ thứ gì cả, bất quá trong lòng bàn tay phải của cô ấy chỉ có cái bớt đặc biệt kia thôi còn có thời gian khi chúng tôi sống ở cô nhi viện lúc nhỏ, cô ấy từng nói nghe giọng nói có thể biết được người ở đâu. Giọng của cô ấy giống như người Chiết Giang, viện trưởng cũng nói Tô Tâm có thể là cùng người nhà đi dã ngoại bất hạnh mà gặp phải động đất…”
“Giọng nói vùng Chiết Giang…?”
“Uh.”
“Hải Đường, chuyện này anh sẽ phái người điều tra thêm, em hãy thả lỏng tâm tình đi có được không?”
“Uh.”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy vai cô mà kéo cô vào trong lòng, cằm của hắn đề trên đỉnh đầu của cô, hai người trong lúc đó chỉ còn một khe hở nho nhỏ mà thôi.
( * : Đả thảo kinh xà (打 草 驚 蛇) là đập vào cỏ, làm động cho rắn sợ.
Kế thứ 13 trong 36 kế : Đánh cỏ động rắn, tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà lộ diện.
Đời Tam Quốc, Gia Cát Lượng từng thi hành kế này để phá vỡ mỹ nhân kế của Chu Du.
Chu Du không biết làm sao đối phó với chuyện Lưu Bị “mượn Kinh Châu”, nên lúc nào cũng rình rập cơ hội chiếm lại.
Chợt có tin Lưu phu nhân chết, bên Lưu Bị chuẩn bị ma chay. Chu Du bảo Lỗ Túc rằng:
- Lần này chúng ta có cơ lấy lại Kinh Châu
Lỗ Túc hỏi:
- Kế của Đô đốc ra sao?
Chu Du nói:
- Lưu Bị góa vợ, tất sẽ lấy vợ. Chúa công ta có cô em gái đẹp mà cương dũng. Trong phòng lúc nào cũng chứa vũ khí sáng choang, nữ binh thì vài trăm. Nay chúng ta nói với Chúa công cho người ướm hỏi ý Lưu Bị để kết thân. Ta sẽ lừa Lưu Bị đến đây bắt giam lại và buộc phải trả Kinh Châu để chuộc.
Lỗ Túc gật đầu, cùng Chu Du lên gặp Tôn Quyền để trình bày kế hoạch. Tôn Quyền nhất trí, liền phái Lã Phạm sang làm ông mai.
Lưu Bị nghe tin, vội vàng thương nghị với Gia Cát Lượng. Khổng Minh vui mừng cả cười, nói với Lã Phạm là Lưu Bị bằng lòng.
Lưu Bị qua Đông Ngô hỏi vợ, đem Triệu Vân đi cùng. Lúc lên đường, Gia Cát Lượng gọi Triệu Vân trao cho ba túi cẩm nang, dặn rằng cứ làm như thế, như thế…
Qua Đông Ngô, Triệu Vân mở cẩm nang thứ nhất, xem kế dặn trong đó rồi gọi năm trăm quân đến phân phó, bố trí đâu đấy. Vân rỉ tai Lưu Bị, nói Bị vào yết kiến Kiều Quốc Lão. Kiều Quốc Lão là nhạc phụ của Chu Du và Tôn Sách, Tôn Quyền còn gọi ông là ngoại thúc.
Lưu Bị ra mắt Kiều Quốc Lão bằng một lễ vật rất hậu hĩ và kể chuyện mình qua Đông Ngô là để cưới vợ. Mặt khác, năm trăm lính hầu của Lưu Bị đều mặc áo đỏ mới đi khắp phố phường rêu rao việc Lưu Bị làm rể Đông Ngô. Chỉ trong khoảnh khắc, cả nước đều hay biết.
Kiều Quốc Lão gặp Lưu Bị rồi, liền tức tốc vào cung mừng mẫu thân Tôn Quyền là Ngô Quốc Thái. Bà hết sức ngạc nhiên, hỏi chuyện lạ ở đâu tới. Kiều Quốc Lão trách móc:
- Lại còn giấu lão này, đã thỏa thuận gả Quận chúa cho Lưu Bị, nay cả nước chẳng ai không rõ, còn nói làm gì.
Quốc Thái ngơ ngác hơn nữa:
- Có việc đó thật ư? Sao ta không biết.
Lập tức ban lệnh thâu thập tin tức. Quả nhiên có thật. Quốc Thái nổi giận đùng đùng, cho gọi Tôn Quyền vào.
Tôn Quyền vào gặp mẹ, bị mắng một trận, Quyền biết cơ mưu bại lộ, đành thú thật nguyên do.
Quốc Thái càng nổi nóng hơn:
- Làm sao?
Tôn Quyền kể lại Chu Du muốn mượn danh “cầu hôn” để bắt Lưu Bị mà đòi Kinh Châu.
Ngô Quốc Thái mặt hầm hầm, vỗ bàn quát:
- Mày và Chu Du thống lĩnh sáu quận, tám châu, không còn kế sách gì lấy lại Kinh Châu nữa hay sao mà lại đem con gái ta làm mồi mỹ nhân kế sát hại Lưu Bị, để cho con ta góa bụa? Mày không biết thương em mày đến thế thì thôi.
Kiều Quốc Lão cũng nói vào:
- Dùng kế ấy lấy lại Kinh Châu, chẳng bỏ cho thiên hạ đàm tiếu, thật đáng xấu hổ, thôi sự đã trót rồi, phải sửa sai cho xong. Lưu Bị cũng là một tay anh hùng thời nay, vậy hãy chấp nhận hắn làm rể là đẹp nhất.
Tôn Quyền nói:
- Không được. Lưu Bị nay đã năm mươi tuổi, em gái ta mới mười tám đôi mươi.
Quốc Thái nói:
- Để mai ta gặp Lưu Bị. Nếu ta không ưng thì các ngươi muốn làm gì thì làm, nếu ta ưng, sẽ cho hắn làm con rể ta.
Hôm sau, Lưu Bị được vời đến chùa Cam Lộ để ra mắt Quốc Thái. Tuy Lưu Bị tuổi ngoài năm mươi nhưng thần thái oai vệ, ung dung, bà thoạt nhìn đã vui ngay. Bà liền ghé tai Tôn Quyền bảo rằng:
- Lưu Bị xứng đáng làm con rể ta, từ đây về sau, ta cấm ngươi hại Lưu Bị.
Phao đồn ầm lên, báo cho Kiều Quốc lão để ông già này vào cho Ngô Quốc Thái hay. Cỏ chung quanh đã bị động dữ dội thì con rắn phải sợ mà trườn ra bỏ chạy, ấy là mẹo Gia Cát vậy!
Đời Chiến quốc, Trung Sơn Vương yêu quý hai sủng phi là Âm Cơ và Giang Cơ. Cả hai đều tranh nhau chức Vương hậu.
Có vị mưu thần là Tư Mã Hi, rất giảo hoạt, cách làm tiền cũng cao minh, thấy hai sủng phi tranh nhau giành chức vị nên nghĩ kế xoay xở. Ông ngầm sai người đến nói với Âm Cơ:
- Muốn đoạt ngôi Vương hậu, không phải đẹp là xong, vì ngôi cao đó là chí tôn, ở đó có thể cai vạn dân, vạn nhất thất bại lại thập phần nguy hiểm, họa đến cả gia tộc. Đã tranh thì phải thắng lợi, muốn thắng lợi thì phải hỏi quan Tư Mã Hi.
Âm Cơ nghe bùi tai, bí mật liên lạc với Tư Mã Hi, Tư Mã Hi uốn ba tấc lưỡi thuyết phục nàng, khiến Âm Cơ vui thích, luôn miệng đa tạ:
- Nếu như tôi thành công, tôi sẽ không quên ơn ông.
Nàng lại đưa cho Tư Mã Hi cả chục món vàng quý giá. Tư Mã Hi làm sớ tâu lên vua Trung Sơn, nói mình có sẳn kế hoạch làm cường thịnh quốc gia và làm cho các nước lân bang yếu đi.
Vua Trung Sơn mừng lắm, cho gọi vào.
Tư Mã Hi tâu:
- Trước hết, xin cho thần qua Triệu quốc, danh nghĩa là viếng thăm nhưng thực chất là dò biết tình hình, động hướng quân sự, chính trị.
Vua Trung Sơn bằng lòng.
Tư Mã Hi đến Triệu. Sau khi việc công đã xong, mới ghé tai vua Triệu nói:
- Chúng tôi nghe nói ngài có rất nhiều mỹ nhân, thế mà từ ngày tôi đến đây chưa thấy ai đẹp cả. Rút lại, theo tôi chỉ có nàng Âm Cơ, sủng phi của vua nước tôi mới đáng là bậc tiên nữ giáng phàm mà thôi. Nàng đẹp đến nỗi không có bút nào vẽ nên, chẳng những vậy, nghi biểu của nàng còn đáng bậc mẫu nghi.
Triệu vương sáng mắt lên, hỏi:
- Làm sao đem nàng đến cho ta?
Tư Mã Hi cười mà rằng:
- Khó lắm, khó lắm, Âm Cơ tuy là cung phi, nhưng nàng được Trung Sơn Vương yêu quý lắm. Tôi chỉ khen vẻ đẹp của nàng thôi, xin ngài đừng đề cập chuyện đó, có thể đầu tôi sẽ rơi xuống không chừng.
Tư Mã Hi về nước, trình lên Trung Sơn Vương rằng:
- Vua Triệu là một ông vua tồi tệ, ưa dâm dật, nghe đâu y còn dòm ngó nàng Âm Cơ của bệ hạ nữa.
- Khốn nạn, tên khốn nạn!
- Ấy, xin Đại vương bớt giận, tình thế lúc này so sánh thì Triệu còn đang mạnh gấp bội ta. Nếu Triệu vương đòi Âm Cơ, ta thoái thì nguy lắm, mà ta đem cho thì thiên hạ cười chê.
- Phải làm sao bây giờ?
- Theo hạ thần, chỉ còn biện pháp duy nhất là Đại vương nên phong cho Âm Cơ làm Vương hậu, để làm chết cái tà dâm của Triệu vương. Không lẽ làm vua mà đi đòi vợ kẻ khác, như thế chẳng bằng quân rợ.
Trung Sơn Vương gật đầu khen phải:
- Âm Cơ sẽ lên ngôi vương hậu.
Tư Mã Hi được ông sủng ái rất nhiều, mỗi ngày một giàu có, của cải ăn mấy đời không hết.
/128
|