Cố Tích Tước như nghẹn ở trong cổ họng, tầm mắt lướt qua mặt Tịch Hải Đường ngó ra ngoài cửa sổ, khí trời lại là âm u, những tầng mây tối màu không ngưng bao trung lên khoảng không gian không có điểm cuối cùng kia, bầu trời giống như là bị cái gì giảm thấp xuống vài phần, màu sắc hiện ra cũng rất thê lương, thuần trắng, nhạt dần cho đến khi đón mảnh đen nhanh ở thiên quốc xa xôi kia. Thoáng chốc cái nổi lên một dòng nước xoáy, dòng nước xoáy giữa trung tâm của ánh sáng, có thể nói là kỳ tích
.
Thu hồi tầm mắt,hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô “Sự tồn tại của đứa bé này là ngoài ý muốn, cũng là kỳ tích..Gọi con bé là Tiểu Ý hoặc Tiểu Kỳ đều được.
“Gọi là Tiểu Ý đi, Tiểu Ý nghe rất êm tai hơn nữa tên của bé gái ôn nhu như vậy cũng tốt.”
“Uh, vậy kêu Tiểu Ý đi.”
“Ừ.” Tịch Hải Đường gật nhẹ đầu, con mắt trong suốt hiện lên một điều gì đó khó nói nên lời.
Rời khỏi phòng khác của bác sĩ Hauge, bọn họ liền chia tay cùng với bác sĩ Smith. Cố Tích Tước nhìn sắc mặt Tịch Hải Đường, bộ dạng mệt mỏi của cô làm cho tâm của hắn có chút đau đớn “Em trực tiếp trở về bệnh viện sao?”
“Không, tôi muốn đi một chuyến tới Cambridge, đến lấy mấy nhu phẩm mà Tố Tâm ở trong ktx thường dùng hàng ngày, tôi cũng đã cùng hẹn với bạn học của cô ấy rồi.”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi.”
Tịch Hải Đường không có cự tuyệt, cô biết rõ cự tuyệt cũng vô ích, ít nhất hiện tại cô không có biện pháp đuổi hắn đi, ít nhất trước khi Tiểu Ý bình an vô sự thì bọn đều phải dắt tay nhau sóng vai cùng nhau, sống nương tựa lẫn nhau.
Cambridge là ngôi trường được người ta biết tới với truyền thống học tập, nhà vật lý học Newton hay là người đi đầu trong việc khai sáng kỷ nguyên mới cho khoa học Đác-uyn, có hơn 60 người đã từng đoạt giải thưởng Nobel đã để lại dấu chân nơi ngôi trường này, hay như nhà triết gia đồng thời là kinh tế học Keyne, nhà lịch sử gia lỗi lạc Terry, nhà văn học Thackeray. Cambridge còn đào tạo ra bảy người thủ tướng như Ấn Độ hay nữ hoàng của vương quốc Anh Charles đã từng học ở chỗ này. Toàn bộ tinh hoa và vinh quang của thế giới đều hội tụ ở đây.
Đi thẳng đến Cambridge, cảm xúc của Tịch Hải Đường chính là kinh ngạc, Tố Tâm có thể đến nơi này học thật sự là học bổng, cô cũng vì có người chị em xuất sắc như vậy mà tự hào.
Bởi vì đã hẹn bạn cùng phòng của Tố Tâm nên Tịch Hải Đường rất thuận lợi liền tìm đến nơi ở của Tố Tâm. Cô gái quốc tịch Hà Lan kia đã nói sửa sang một ít đồ cho Tố Tâm, đặt ở trong hộp giấy.
“Đây là những cuốn sách mà Tố Tâm thường đọc, có thời gian rãnh rỗi thì nói lại cho cô ấy nghe cũng tốt, có lẽ có thể sẽ kích thích được cô ấy nhanh tỉnh lại.”
“Cảm ơn cậu.” Tịch Hải Đường gật đầu cảm ơn.
“Không cần khách khí, đây là việc tôi có thể làm được.” Bạn cùng phòng của Tố Tâm nhìn đồng hồ, thật giống như là còn muốn đi học cái gì đó “Xin lỗi tôi phải đi trước một chuyến đến thư viện, hai người ở lại đây dọn dẹp đi, đại khái là nửa giờ sau tôi sẽ trở lại.”
“Được.”
Tịch Hải Đường bắt đầu yên lặng đánh giá gian phòng, giường của Tố Tâm là dựa vào cửa sổ, trên cửa kiếng có từng mảng sương trắng.
Nhớ rõ khi còn bé các cô ở cô nhu viện luôn có hứng thú vẽ những bức tranh bằng sương trắng lên mặt thủy tinh giày, hoặc là viết lên mấy chữ khiến cho bức tranh vẽ trên đó cũng tiêu tan, lại hướng thủy tinh hà hơi một chút rồi lại vẽ lên đó.
Cô không tự chủ được vươn tay, tưởng tượng lúc trước có hai khuôn mặt cười trên kính như vậy nhưng là tới bức thứ hai thì đã không còn có chỗ để vẽ, ngón tay dừng lại nơi bờ biên giới của màn hơi sương kia,trước tâm cảnh đơn thuần thuần đó giường như đã mất đi ở nhân gian rồi.
Đầu dường bày biện một Micro cũ, đĩa phim đã bị mấy hạt kim loại cạo sờn, tiếng nhạc mặc dù không có vang lên nhưng Tịch Hải Đường có thể cảm thụ được tiếng bén nhọn của sự va chạm kia đã đem tuổi xuân của các cô xé rách, cuộc sống không hoàn chỉnh, còn có phá ước mơ của họ thành những mảnh nhỏ.
Tay trong lúc vô tình đưa lên đầu giương, chạm phải một cuốn sổ cũ, đem nó cầm lên thì phát hiện ra là một cuốn nhật ký, bên trong là bút tích xinh đẹp của Tố Tâm….
Sáng sớm tỉnh lại, mưa bên ngoài không biết là từ đêm qua hay rangs sạng hôm nay đã dừng lại, thay vào đó là một bầu trời đầy u ám, không biết những thứ này đến khi nào mới tản đi. Mấy ngày hôm trước mưa còn đang nhỏ rồi sau đó mơ hồ trở thành một màn nước trắng xóa trong tầm mắt. Khí trời London vĩnh viễn đều như vậy, hay thay đổi làm người ta khó có thể nắm lấy.
Đột nhiên liền nghĩ tới hắn, quá khứ của chúng ta tốt như vậy lại bị đưa tới một nơi không thể nói rõ mà chỉ có cách tự bảo vệ lấy chính mình.
Tuần trước mình đi dự thính môn triết học, vị giáo sư kia nói một đoạn rất tốt đẹp nhưng cảm giác cũng rất đau đớn….
“Người ta đem tình yêu giấu kín ở trong viên kẹo đường, khi đưa tay tham lam nghĩ nắm một cái nhưng tay lại mắc kẹt với chính viên kẹo đường ấy. Khi ta thật có thể đủ để bỏ qua rồi nhưng có thể đem tay từ chỗ viên kẹo đường mà thu hồi lại, người đó đã không thấy không biết thế giới này đã biến mất ở góc nào. Cái góc nào mà tất cả mọi người đều không tìm được người đó. Người đó ở nơi nào nhưng mình lại ở một nơi nào đó khác. Trí nhớ bị phong tỏa cuối cùng sẽ mọc cánh thành bướm tiên. Nhẹ nhàng nhảy múa, cũng không phải là ở trong vườn hoa xinh đẹp của người nào đó.”
Thậ là một câu xinh đệ nhưng thương cảm thực tế rất nhiều.
Ngày hôm qua cùng Tiểu Thần nói chuyện điện thoại, nghe được thanh âm mềm mại của con gái lòng của cô một hồi ngọt ngào lại chua xót,lại nhớ tới một lần cách đây hai năm trước mất đi đứa bé kia, nó ở trong cơ thể của mình tồn tại chỉ có hai tháng. Mình thậm chí còn không biết là con trai hay con gái, có rất nhiều buổi tổi mình nằm mơ thấy đứa bé kia, hình như là một đứa con gái. Mình cũng không phân biệt rõ ràng lắm nhưng trong tiềm thức của mình hi vọng là con gái đi, giống như bộ dạng của Tiểu Thần vậy, có thể cùng ở bên cạnh làm bạn cùng mình.
Nhìn đến đây Tịch Hải Đường cảm thấy trước mắt đã là một mảnh mơ hồ, không chế rồi lại không chế nhưng vẫn không thể không chế không nổi cảm xúc đè nén trong lòng. Cô đặt nhật ký xuống bàn, đi đến bên cửa sổ, rơi lệ trước con gió.
Đối diện là cầu Thán Tức nằm ở học viện thánh John, phỏng theo kiến trúc của Italy Vencie cổ đại. Trên cầu một đứa bé gái đang đứng một mình, liên tiếp nhìn xung quanh giống như là đang chờ người. Chỉ chốc lát sau, một bé trai mang cây dù màu xanh đen chạy tới, cô bé áp vào ngực của bé trai kia để mặc kệ cho bé trai dắt tay mình rời đi.
Kim đồng ngọc nữ.
Bọn họ nhất định là rất yêu nhau đi.
Cô bé mặc dù có vẻ mặt đông cứng nhưng vẫn đang đỏ lên, sau đó là nét mặt tươi cười như hoa.
Chẳng bao lâu trước cô cùng Tố Tâm cũng đã ảo tưởng một thế giới xinh đẹp như vậy. Chẳng bao lâu trước kia ở trong cuộc sống lúc lơ đãng liền thấy mình đã đi đường vòng, một cái tên cứ chiếm đóng lấy thực tế kia.
Nước mắt chưa khô, Tịch Hải Đường quay đầu nhìn về phía Cố Tích Tước nhẹ hỏi “Anh nói Cố Tích Triêu còn sống hay đã chết?”
Cố Tích Tước dừng một chút rồi lắc đầu “Không biết. Từ nơi cao như vậy mà lao xuống dưới, khả năng sống không lớn hơn nữa đã qua một thời gian cứu viện rồi đều không có tin tức gì. Nhưng… anh cảm giác được hắn sẽ không chết đi như vậy được.”
“Giữa anh và hắn cũng sẽ có cảm ứng tâm linh sao?”
Hắn lắc đầu “Không phải là cảm ứng tâm linh bẩm sinh mà là năm rộng tháng dài đã hình thành nên một thói quen lúc nào không hay. Nói thật trong sinh mệnh đột nhiên thiếu một đối thủ mạnh mẽ nhất thì trong khoảng thời gian ngắn còn không có quen được.”
Tịch Hải Đường khẽ cười khổ “Anh luôn rất mâu thuẫn, có đúng hay không?”
“Đúng vậy, một mặt hi vọng hắn cứ như vậy mà chết đi, sẽ xong hết mọi chuyện. Nhưng đứng về một phương diện khác lại cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, một khắc cuối cùng nếu không phải lọt vào tuyệt vọng thì hắn cũng sẽ không tự mình tìm đến cái chết như vậy. Rất khó tưởng tượng được Cố Tích Triêu cũng sẽ có thời điểm động chân tình.”
“Tôi cũng rất khó tưởng tượng được Tố Tâm thế nhưng sẽ yêu hắn.” Nhật ký của Tố Tâm làm cho tâm Tịch Hải Đường lần nữa níu chặt.
“Cảm tình của con người luôn rất mâu thuẫn.” Cố Tích Tước nói có thâm ý nhìn vào mắt của cô.
Lưỡng Lưỡng tương vong,không phản bác được.
Bạn cùng phòng Tố Tâm cũng chưa có về, bọn họ cũng không thể bỏ đi như thế nên lúc này không khí trong phòng liền có vẻ đặc biệt đè nén. Bọn họ đều không phải là có thể chủ động khơi mào tâm trạng của người kia, không khí quanh người giường như đang ngưng trệ, những thứ ẩn núp trong bóng đêm kia như con kiến hôi gặp vào vết nứt, từ từ phát sinh đến toàn bộ cơ thể rồi phá hủy sinh mạng chỉ từ một vết rách kia.
“Hải Đường, em có tính toán gì không? Tố Tâm đại khái trong thời gian ngắn vẫn chưa thể tỉnh lại.”
“Tôi nghĩ trước tiên nên quan sát một thời gian, nếu như cô ấy vẫn cứ tiếp tục nằm ngũ mãi như vậy thì tôi muốn chuyển cô ấy về bệnh viện trong nước. Cuộc sống ở London dù sao cũng không có quen thuôc, sau khi trở về nước các phương diện khác cũng thuận tiện rất nhiều, còn có Tiểu Ý… tôi muốn đem con bé giữ bên người để chiếu cô, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”
“Hải Đường…”
Cô lắc đầu “Tôi không có ý tứ gì khác, Tiểu Ý là con gái của Tố Tâm cũng giống như con gái của tôi vậy. Tôi chăm sóc con bé là đúng giống như trước đây cô ấy đã đem lòng chiếu cố Tiểu Thần vậy.”
“Nhưng là một mình em có làm được không?”
“Tôi sẽ xin nghỉ việc ở công ty thiết kế 0h.”
Tâm Cố Tích Tước lại vặn càng chặt hơn “Hải Đường, sự nghiệp của em vừa vặn khởi bước nhưng là thời điểm này mà từ bỏ, giải thường mười năm mới có một lần kia em cứ vậy mà từ bỏ thì thật là đáng tiếc.”
“Nhưng anh cô ấy vì tôi mà đã từ bỏ bao nhiêu thứ không? Việc học của cô ấy, tiền đồ của cô ấy, thanh xuân của cô ấy, tất cả của cô ấy…” Tịch Hải Đường lại nhịn không được mắt hốc mắt nóng lên, bất đắc dĩ cô xoay người chạy vào toilet.
Cô vòi nước, cô dùng nước lạnh hắt lên mặt mình, dùng sức đập vào hai gò má cô gắng dùng dòng nước lạnh như băng cướp ép chính bản thân mình phải kiên cường lên một chút, mãi tóc rũ xuống cũn bị ướt nhẹp, dính vào trên áo. Hai tay chống trên bồn rửa mặt, gương trước mắt bị tung tóe đầy bọt nước, khăn lông trùm nơi đầu, không có rảnh khe hở, không có thở dốc.
Đợi cho đến khi bạn cùng phòng Tố Tâm trở lại, bọn họ khuôn đồ vội vã rời đi. Khi trở lại bệnh viện, Tịch Hải Đường thuận tay ở ven đường mua một chậu hoa sơn trà, đặt ở trên bệ cửa sổ của phòng bệnh, nụ hoa có một chút nứt ra, nhị hoa non mịn như ẩn như hiện.
“Tố Tâm, cậu nhất định phải khỏe lại. Tớ dẫn cậu cùng Tiểu Ý cùng nhau về nhà.”
Nửa tháng sau, vị bác sĩ kia quả thật là thật kỳ cứu được Tiểu ý, nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ nhỏ đã khôi phục bình thường, nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn tại nhợt như xưa nữa. Mặc dù còn không thể nói là đỏ thắm nhưng tối thiểu có thể nói là đứa bé này thoạt nhìn như một con búp bê có sự sống vậy.
“Cảm ơn ông.” Tịch Hải Đường ôm chặt lấy người bác sĩ Hauge.
Ông ấy lại không cho là đúng “ Chút chuyện nhỏ này mà còn cảm ơn cái gì, người Trung Quốc các cô a chính là quá khách sáo. Không cần phải như vậy.”
Y tá ôm Tiểu Ý tới, Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đưa tay đón lây, đáy lòng run rẩy giống như năm đó khi cô ôm Tiểu Thần vào lòng.
Đứa trẻ mịt mờ ngọ nguậy, mỉm cười giống như mặt trăng, đôi mắt chậm rãi mở ra như lưỡi liềm, một đôi con ngươi xinh đẹp nhàn nhạt nước, mềm mại. Tịch Hải Đường kìm lòng không được mà khóc, nước mắt trong suốt rơi trên mặt đất nện vào trong lòng cô.
Bầu trời trong, sương mù dày đặc tràn ngập mấy ngày nay cũng đã tản đi, mặt trời không hề keo kiệt bớt phóng túng, nó nổi lên rất nhanh và cũng lưu loát rơi xuống khi đêm đến.
.
Thu hồi tầm mắt,hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô “Sự tồn tại của đứa bé này là ngoài ý muốn, cũng là kỳ tích..Gọi con bé là Tiểu Ý hoặc Tiểu Kỳ đều được.
“Gọi là Tiểu Ý đi, Tiểu Ý nghe rất êm tai hơn nữa tên của bé gái ôn nhu như vậy cũng tốt.”
“Uh, vậy kêu Tiểu Ý đi.”
“Ừ.” Tịch Hải Đường gật nhẹ đầu, con mắt trong suốt hiện lên một điều gì đó khó nói nên lời.
Rời khỏi phòng khác của bác sĩ Hauge, bọn họ liền chia tay cùng với bác sĩ Smith. Cố Tích Tước nhìn sắc mặt Tịch Hải Đường, bộ dạng mệt mỏi của cô làm cho tâm của hắn có chút đau đớn “Em trực tiếp trở về bệnh viện sao?”
“Không, tôi muốn đi một chuyến tới Cambridge, đến lấy mấy nhu phẩm mà Tố Tâm ở trong ktx thường dùng hàng ngày, tôi cũng đã cùng hẹn với bạn học của cô ấy rồi.”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi.”
Tịch Hải Đường không có cự tuyệt, cô biết rõ cự tuyệt cũng vô ích, ít nhất hiện tại cô không có biện pháp đuổi hắn đi, ít nhất trước khi Tiểu Ý bình an vô sự thì bọn đều phải dắt tay nhau sóng vai cùng nhau, sống nương tựa lẫn nhau.
Cambridge là ngôi trường được người ta biết tới với truyền thống học tập, nhà vật lý học Newton hay là người đi đầu trong việc khai sáng kỷ nguyên mới cho khoa học Đác-uyn, có hơn 60 người đã từng đoạt giải thưởng Nobel đã để lại dấu chân nơi ngôi trường này, hay như nhà triết gia đồng thời là kinh tế học Keyne, nhà lịch sử gia lỗi lạc Terry, nhà văn học Thackeray. Cambridge còn đào tạo ra bảy người thủ tướng như Ấn Độ hay nữ hoàng của vương quốc Anh Charles đã từng học ở chỗ này. Toàn bộ tinh hoa và vinh quang của thế giới đều hội tụ ở đây.
Đi thẳng đến Cambridge, cảm xúc của Tịch Hải Đường chính là kinh ngạc, Tố Tâm có thể đến nơi này học thật sự là học bổng, cô cũng vì có người chị em xuất sắc như vậy mà tự hào.
Bởi vì đã hẹn bạn cùng phòng của Tố Tâm nên Tịch Hải Đường rất thuận lợi liền tìm đến nơi ở của Tố Tâm. Cô gái quốc tịch Hà Lan kia đã nói sửa sang một ít đồ cho Tố Tâm, đặt ở trong hộp giấy.
“Đây là những cuốn sách mà Tố Tâm thường đọc, có thời gian rãnh rỗi thì nói lại cho cô ấy nghe cũng tốt, có lẽ có thể sẽ kích thích được cô ấy nhanh tỉnh lại.”
“Cảm ơn cậu.” Tịch Hải Đường gật đầu cảm ơn.
“Không cần khách khí, đây là việc tôi có thể làm được.” Bạn cùng phòng của Tố Tâm nhìn đồng hồ, thật giống như là còn muốn đi học cái gì đó “Xin lỗi tôi phải đi trước một chuyến đến thư viện, hai người ở lại đây dọn dẹp đi, đại khái là nửa giờ sau tôi sẽ trở lại.”
“Được.”
Tịch Hải Đường bắt đầu yên lặng đánh giá gian phòng, giường của Tố Tâm là dựa vào cửa sổ, trên cửa kiếng có từng mảng sương trắng.
Nhớ rõ khi còn bé các cô ở cô nhu viện luôn có hứng thú vẽ những bức tranh bằng sương trắng lên mặt thủy tinh giày, hoặc là viết lên mấy chữ khiến cho bức tranh vẽ trên đó cũng tiêu tan, lại hướng thủy tinh hà hơi một chút rồi lại vẽ lên đó.
Cô không tự chủ được vươn tay, tưởng tượng lúc trước có hai khuôn mặt cười trên kính như vậy nhưng là tới bức thứ hai thì đã không còn có chỗ để vẽ, ngón tay dừng lại nơi bờ biên giới của màn hơi sương kia,trước tâm cảnh đơn thuần thuần đó giường như đã mất đi ở nhân gian rồi.
Đầu dường bày biện một Micro cũ, đĩa phim đã bị mấy hạt kim loại cạo sờn, tiếng nhạc mặc dù không có vang lên nhưng Tịch Hải Đường có thể cảm thụ được tiếng bén nhọn của sự va chạm kia đã đem tuổi xuân của các cô xé rách, cuộc sống không hoàn chỉnh, còn có phá ước mơ của họ thành những mảnh nhỏ.
Tay trong lúc vô tình đưa lên đầu giương, chạm phải một cuốn sổ cũ, đem nó cầm lên thì phát hiện ra là một cuốn nhật ký, bên trong là bút tích xinh đẹp của Tố Tâm….
Sáng sớm tỉnh lại, mưa bên ngoài không biết là từ đêm qua hay rangs sạng hôm nay đã dừng lại, thay vào đó là một bầu trời đầy u ám, không biết những thứ này đến khi nào mới tản đi. Mấy ngày hôm trước mưa còn đang nhỏ rồi sau đó mơ hồ trở thành một màn nước trắng xóa trong tầm mắt. Khí trời London vĩnh viễn đều như vậy, hay thay đổi làm người ta khó có thể nắm lấy.
Đột nhiên liền nghĩ tới hắn, quá khứ của chúng ta tốt như vậy lại bị đưa tới một nơi không thể nói rõ mà chỉ có cách tự bảo vệ lấy chính mình.
Tuần trước mình đi dự thính môn triết học, vị giáo sư kia nói một đoạn rất tốt đẹp nhưng cảm giác cũng rất đau đớn….
“Người ta đem tình yêu giấu kín ở trong viên kẹo đường, khi đưa tay tham lam nghĩ nắm một cái nhưng tay lại mắc kẹt với chính viên kẹo đường ấy. Khi ta thật có thể đủ để bỏ qua rồi nhưng có thể đem tay từ chỗ viên kẹo đường mà thu hồi lại, người đó đã không thấy không biết thế giới này đã biến mất ở góc nào. Cái góc nào mà tất cả mọi người đều không tìm được người đó. Người đó ở nơi nào nhưng mình lại ở một nơi nào đó khác. Trí nhớ bị phong tỏa cuối cùng sẽ mọc cánh thành bướm tiên. Nhẹ nhàng nhảy múa, cũng không phải là ở trong vườn hoa xinh đẹp của người nào đó.”
Thậ là một câu xinh đệ nhưng thương cảm thực tế rất nhiều.
Ngày hôm qua cùng Tiểu Thần nói chuyện điện thoại, nghe được thanh âm mềm mại của con gái lòng của cô một hồi ngọt ngào lại chua xót,lại nhớ tới một lần cách đây hai năm trước mất đi đứa bé kia, nó ở trong cơ thể của mình tồn tại chỉ có hai tháng. Mình thậm chí còn không biết là con trai hay con gái, có rất nhiều buổi tổi mình nằm mơ thấy đứa bé kia, hình như là một đứa con gái. Mình cũng không phân biệt rõ ràng lắm nhưng trong tiềm thức của mình hi vọng là con gái đi, giống như bộ dạng của Tiểu Thần vậy, có thể cùng ở bên cạnh làm bạn cùng mình.
Nhìn đến đây Tịch Hải Đường cảm thấy trước mắt đã là một mảnh mơ hồ, không chế rồi lại không chế nhưng vẫn không thể không chế không nổi cảm xúc đè nén trong lòng. Cô đặt nhật ký xuống bàn, đi đến bên cửa sổ, rơi lệ trước con gió.
Đối diện là cầu Thán Tức nằm ở học viện thánh John, phỏng theo kiến trúc của Italy Vencie cổ đại. Trên cầu một đứa bé gái đang đứng một mình, liên tiếp nhìn xung quanh giống như là đang chờ người. Chỉ chốc lát sau, một bé trai mang cây dù màu xanh đen chạy tới, cô bé áp vào ngực của bé trai kia để mặc kệ cho bé trai dắt tay mình rời đi.
Kim đồng ngọc nữ.
Bọn họ nhất định là rất yêu nhau đi.
Cô bé mặc dù có vẻ mặt đông cứng nhưng vẫn đang đỏ lên, sau đó là nét mặt tươi cười như hoa.
Chẳng bao lâu trước cô cùng Tố Tâm cũng đã ảo tưởng một thế giới xinh đẹp như vậy. Chẳng bao lâu trước kia ở trong cuộc sống lúc lơ đãng liền thấy mình đã đi đường vòng, một cái tên cứ chiếm đóng lấy thực tế kia.
Nước mắt chưa khô, Tịch Hải Đường quay đầu nhìn về phía Cố Tích Tước nhẹ hỏi “Anh nói Cố Tích Triêu còn sống hay đã chết?”
Cố Tích Tước dừng một chút rồi lắc đầu “Không biết. Từ nơi cao như vậy mà lao xuống dưới, khả năng sống không lớn hơn nữa đã qua một thời gian cứu viện rồi đều không có tin tức gì. Nhưng… anh cảm giác được hắn sẽ không chết đi như vậy được.”
“Giữa anh và hắn cũng sẽ có cảm ứng tâm linh sao?”
Hắn lắc đầu “Không phải là cảm ứng tâm linh bẩm sinh mà là năm rộng tháng dài đã hình thành nên một thói quen lúc nào không hay. Nói thật trong sinh mệnh đột nhiên thiếu một đối thủ mạnh mẽ nhất thì trong khoảng thời gian ngắn còn không có quen được.”
Tịch Hải Đường khẽ cười khổ “Anh luôn rất mâu thuẫn, có đúng hay không?”
“Đúng vậy, một mặt hi vọng hắn cứ như vậy mà chết đi, sẽ xong hết mọi chuyện. Nhưng đứng về một phương diện khác lại cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, một khắc cuối cùng nếu không phải lọt vào tuyệt vọng thì hắn cũng sẽ không tự mình tìm đến cái chết như vậy. Rất khó tưởng tượng được Cố Tích Triêu cũng sẽ có thời điểm động chân tình.”
“Tôi cũng rất khó tưởng tượng được Tố Tâm thế nhưng sẽ yêu hắn.” Nhật ký của Tố Tâm làm cho tâm Tịch Hải Đường lần nữa níu chặt.
“Cảm tình của con người luôn rất mâu thuẫn.” Cố Tích Tước nói có thâm ý nhìn vào mắt của cô.
Lưỡng Lưỡng tương vong,không phản bác được.
Bạn cùng phòng Tố Tâm cũng chưa có về, bọn họ cũng không thể bỏ đi như thế nên lúc này không khí trong phòng liền có vẻ đặc biệt đè nén. Bọn họ đều không phải là có thể chủ động khơi mào tâm trạng của người kia, không khí quanh người giường như đang ngưng trệ, những thứ ẩn núp trong bóng đêm kia như con kiến hôi gặp vào vết nứt, từ từ phát sinh đến toàn bộ cơ thể rồi phá hủy sinh mạng chỉ từ một vết rách kia.
“Hải Đường, em có tính toán gì không? Tố Tâm đại khái trong thời gian ngắn vẫn chưa thể tỉnh lại.”
“Tôi nghĩ trước tiên nên quan sát một thời gian, nếu như cô ấy vẫn cứ tiếp tục nằm ngũ mãi như vậy thì tôi muốn chuyển cô ấy về bệnh viện trong nước. Cuộc sống ở London dù sao cũng không có quen thuôc, sau khi trở về nước các phương diện khác cũng thuận tiện rất nhiều, còn có Tiểu Ý… tôi muốn đem con bé giữ bên người để chiếu cô, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?”
“Hải Đường…”
Cô lắc đầu “Tôi không có ý tứ gì khác, Tiểu Ý là con gái của Tố Tâm cũng giống như con gái của tôi vậy. Tôi chăm sóc con bé là đúng giống như trước đây cô ấy đã đem lòng chiếu cố Tiểu Thần vậy.”
“Nhưng là một mình em có làm được không?”
“Tôi sẽ xin nghỉ việc ở công ty thiết kế 0h.”
Tâm Cố Tích Tước lại vặn càng chặt hơn “Hải Đường, sự nghiệp của em vừa vặn khởi bước nhưng là thời điểm này mà từ bỏ, giải thường mười năm mới có một lần kia em cứ vậy mà từ bỏ thì thật là đáng tiếc.”
“Nhưng anh cô ấy vì tôi mà đã từ bỏ bao nhiêu thứ không? Việc học của cô ấy, tiền đồ của cô ấy, thanh xuân của cô ấy, tất cả của cô ấy…” Tịch Hải Đường lại nhịn không được mắt hốc mắt nóng lên, bất đắc dĩ cô xoay người chạy vào toilet.
Cô vòi nước, cô dùng nước lạnh hắt lên mặt mình, dùng sức đập vào hai gò má cô gắng dùng dòng nước lạnh như băng cướp ép chính bản thân mình phải kiên cường lên một chút, mãi tóc rũ xuống cũn bị ướt nhẹp, dính vào trên áo. Hai tay chống trên bồn rửa mặt, gương trước mắt bị tung tóe đầy bọt nước, khăn lông trùm nơi đầu, không có rảnh khe hở, không có thở dốc.
Đợi cho đến khi bạn cùng phòng Tố Tâm trở lại, bọn họ khuôn đồ vội vã rời đi. Khi trở lại bệnh viện, Tịch Hải Đường thuận tay ở ven đường mua một chậu hoa sơn trà, đặt ở trên bệ cửa sổ của phòng bệnh, nụ hoa có một chút nứt ra, nhị hoa non mịn như ẩn như hiện.
“Tố Tâm, cậu nhất định phải khỏe lại. Tớ dẫn cậu cùng Tiểu Ý cùng nhau về nhà.”
Nửa tháng sau, vị bác sĩ kia quả thật là thật kỳ cứu được Tiểu ý, nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ nhỏ đã khôi phục bình thường, nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn tại nhợt như xưa nữa. Mặc dù còn không thể nói là đỏ thắm nhưng tối thiểu có thể nói là đứa bé này thoạt nhìn như một con búp bê có sự sống vậy.
“Cảm ơn ông.” Tịch Hải Đường ôm chặt lấy người bác sĩ Hauge.
Ông ấy lại không cho là đúng “ Chút chuyện nhỏ này mà còn cảm ơn cái gì, người Trung Quốc các cô a chính là quá khách sáo. Không cần phải như vậy.”
Y tá ôm Tiểu Ý tới, Tịch Hải Đường nhẹ nhàng đưa tay đón lây, đáy lòng run rẩy giống như năm đó khi cô ôm Tiểu Thần vào lòng.
Đứa trẻ mịt mờ ngọ nguậy, mỉm cười giống như mặt trăng, đôi mắt chậm rãi mở ra như lưỡi liềm, một đôi con ngươi xinh đẹp nhàn nhạt nước, mềm mại. Tịch Hải Đường kìm lòng không được mà khóc, nước mắt trong suốt rơi trên mặt đất nện vào trong lòng cô.
Bầu trời trong, sương mù dày đặc tràn ngập mấy ngày nay cũng đã tản đi, mặt trời không hề keo kiệt bớt phóng túng, nó nổi lên rất nhanh và cũng lưu loát rơi xuống khi đêm đến.
/128
|