Lần cầu hôn này, trông Lục Tri Chu rất chắc chắn là sẽ thành công, Tiêu Niên cũng cho rằng hắn nhất định cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Nhưng thật ra vẫn là có chút thay đổi.
Vị tiên sinh có tính nghi thức rất mạnh đây, đến tối đương nhiên là mời cậu làm.
Mà trong quá trình này……
Lần đầu tiên ở trong một buổi tối, Tiêu Niên nghe thấy Lục Tri Chu gọi cậu nhiều lần như vậy, nào là “bảo bối” rồi là “bảo bảo”.
Mặc dù, kèm theo đó là những từ không thể miêu tả.
Cái gì mà “bảo bối, em đỏ lên rồi”, “bảo bối, đầu lưỡi”, “bảo bảo, đưa tay cho anh”……
Cái khác thôi không nói, quá sắc tình.
Từng câu từng chữ, Tiêu Niên bị hắn gọi mà muốn mất hồn.
Tiêu Niên luôn bộc lộ sự vui vẻ ra ngoài, cậu cũng sẽ nói, cũng sẽ làm, Lục Tri Chu người này khá nội tâm, có vui vẻ cũng giữ trong lòng, lúc lơ đãng mới có thể bị người khác phát hiện.
Chuyện cầu hôn này, Tiêu Niên thật lâu cũng không tiêu hoá xong.
Không nói ngoa, ngày hôm sau cậu chính là cười tỉnh, còn tỉnh lại sớm hơn đồng hồ báo thức nửa tiếng, nhìn chiếc nhẫn trên tay mà ngủ không được.
Sau đó, cậu rất kiêu ngạo mà chia sẻ việc này cho đám bạn của mình.
Cả đám rối rít:
“Cậu giết tui đi”
“Mau kết hôn đi”
“Cứu mạng a”
……
Tiêu Niên làm ổ trong chăn mà cười, suýt thì đánh thức Lục Tri Chu.
Có lẽ là hai người quá đồng tâm với nhau, hôm nay Lục Tri Chu cũng làm một chuyện giống Tiêu Niên.
Hắn chụp ảnh hai người đeo nhẫn nắm tay rồi đăng lên nhóm chat.
Sau đó, đều nhận được tin nhắn trả lời gần như giống nhau.
Tất cả mọi người đều bảo bọn họ nhanh chóng kết hôn đi.
Bao gồm cả bà nội của Lục Tri Chu.
Cuối tuần, bọn họ đến nhà bà nội, bà nội liếc mắt một cái liền thấy chiếc nhẫn trên tay bọn họ.
Bà nội cũng rất thấu hiểu, mở miệng liền hỏi Tiêu Niên: “Nó cầu hôn con rồi?”
Một câu hỏi rất đơn giản, Tiêu Niên nghe thấy mà thẹn thùng.
Cậu không nhịn được nhích tới gần Lục Tri Chu một chút: “Dạ.”
Vì thế, câu tiếp theo của bà nội chính là: “Khi nào kết hôn?”
Vấn đề này đến từ thầy Lục của chúng ta trả lời.
Hắn nói: “Cháu đang sắp xếp ạ.”
Tiêu Niên phảng phất như nghe thấy chuyện gì lạ lắm, cậu vô cùng ngạc nhiên mà quay đầu nhìn Lục Tri Chu.
Bà nội giúp cậu phiên dịch sự ngạc nhiên này ra thành lời: “Cháu tự sắp xếp sao? Tiêu Niên không biết?”
Lục Tri Chu: “Còn đang thu xếp mấy chuyện vặt vãnh, cái này em ấy không cần biết.”
Lục Tri Chu cũng nói với Tiêu Niên: “Chuyện quan trọng đương nhiên là để em quyết định.”
Một tiếng hừ của Tiêu Niên suýt thì dán lên mặt Lục Tri Chu, nhưng ngại có bà nội ở đây, cậu hừ tém tém một tí.
Hôm nay, bà nội rất hào hứng, sau khi ông nội dùng bữa xong cũng ngồi lại.
Bốn người ngồi trong phòng khách, một bên uống trà ông nội pha, một bên nghe ông bà nội kể chuyện hồi xưa.
Nói là, hồi bọn họ còn trẻ, ông nội của Tiêu Niên rất nghịch ngợm, mỗi ngày đều kéo theo một đám con nít leo núi tắm sông, trèo cây hái quả, xuống sông bắt cá.
Kể xong mấy chuyện này, Tiêu Niên nghe thấy người ngồi bên cạnh cậu cười khẽ một tiếng.
Tiêu Niên lập tức quay đầu nhìn hắn.
Lục Tri Chu cũng quay đầu, ánh mắt hai người ở trong không khí giao hội.
Đoạn giao hội này không phải là giao hội bình thường, cậu có thể phiên dịch ra thành văn tự.
Tiêu Niên nói: “Anh đừng cho là em không biết anh cười cái gì?”
Lục Tri Chu nói: “Anh cười cái gì?”
Tiêu Niên nói: “Chắc anh muốn nói là em giống ông nội em chứ gì.”
Lục Tri Chu nói: “Chẳng lẽ em không phải sao.”
Hàn huyên một buổi trưa, Tiêu Niên cảm thấy gần gũi với ông nội rất nhiều, không thấy ông nghiêm mặt như lần trước nữa.
Sau lại, ông nội còn dẫn Tiêu Niên cùng đi câu cá, đương nhiên, một con cũng không có câu được.
Buổi tối, ông bà nội đi ngủ sớm, Tiêu Niên và Lục Tri Chu lại đi lên chỗ ban công lớn mà Tiêu Niên rất thích kia.
Mấy ngày không lại đây, nơi này thoáng có chút thay đổi.
Ví dụ như có vài chậu không trổ bông, ví dụ như có mấy nhành đã nở hoa.
Ở nơi này, sao trời ngắm rõ hơn trong thành phố, cũng có nhiều hơn, sáng hơn.
“Đêm nay không có ánh trăng, bầu trời trông đẹp thật.” Tiêu Niên nằm ở trong lòng Lục Tri Chu, nói.
Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng: “Bởi vì có cậu bạn nhỏ tên là Tiêu Niên nói muốn ngắm sao, cho nên ánh trăng rất biết điều mà trốn đi rồi.”
Tiêu Niên cười rộ lên: “Vậy em phải đếm thử trên trời có bao nhiêu ngôi sao mới được.”
Lục Tri Chu đẩy mắt kính một cái: “Ừ.”
Tiêu Niên lại cười.
“Lục Tri Chu, anh cũng là cậu bạn nhỏ sao?”
Lục Tri Chu ôm lấy Tiêu Niên, mở ra cuốn sách trên tay hắn: “Anh không phải cậu bạn nhỏ, nhưng anh muốn kể chuyện cổ tích cho cậu bạn nhỏ nghe.” Hắn hơi đẩy về phía Tiêu Niên một chút: “Muốn nghe cái gì?”
Tiêu Niên tùy tiện nói ra: “Câu chuyện thứ ba.”
Lục Tri Chu: “Được.”
Trên tay Lục Tri Chu là một quyển sách được tìm ra từ trong góc xó xỉnh trên kệ sách trong phòng Lục Tri Chu, mang theo hương vị xưa cũ.
Mặt trên có tranh minh hoạ do cậu bạn nhỏ Lục Tri Chu vẽ ra theo nội dung câu chuyện, tuy rằng rất xấu, nhưng lại trông rất thú vị, Tiêu Niên nhìn là thích ngay.
Đương nhiên, đây là câu chuyện kể trước khi ngủ.
Dưới bầu trời đêm lãng mạn như vậy, gió lướt qua bụi hoa rồi thổi lên trang sách, Tiêu Niên cảm giác thật dịu dàng.
Cũng rất nhanh nhắm hai mắt lại.
Lục Tri Chu vừa vuốt ve vành tai của Tiêu Niên, vừa thấp giọng kể chuyện.
Một tiếng lật trang sách vang lên, Lục Tri Chu cúi đầu hỏi: “Ngủ?”
Tiêu Niên mấp máy môi một chút, tỏ vẻ: “Chưa ngủ.”
Lục Tri Chu: “Còn nghe nữa không?”
Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Có thể nghe, cũng có thể nói chuyện phiếm.”
Lục Tri Chu rõ ràng không thích kể chuyện, cho nên đương nhiên là khép sách lại.
Tiêu Niên cười khẽ một tiếng.
“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên gọi: “Em có thể nghe thấy nhịp tim của anh.”
Lục Tri Chu kéo người Tiêu Niên lên một ít: “Tim đập nhanh không?”
Tiêu Niên: “Thấy rất bình thường mà.”
Cậu nói xong, ngẩng đầu: “Trong tình huống nào thì nhịp tim của anh sẽ nhanh lên?”
Lục Tri Chu: “Em hôn anh thử xem.”
Tiêu Niên cười: “Anh chính là muốn dụ dỗ em hôn anh.”
Lục Tri Chu hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vậy, Tiêu Niên không phải tới liền sao.
Bà nội ngủ rồi nên cậu cũng to gan hơn, cả người đều dám ghé lên người Lục Tri Chu.
Hiện giờ có Lục Tri Chu rèn luyện, kỹ năng hôn của Tiêu Niên cũng có chút nâng cao, không còn lộn xộn như lúc trước.
Cậu cũng sẽ nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của Lục Tri Chu, cũng sẽ câu lấy đầu lưỡi của Lục Tri Chu.
Sau lại, cậu phát hiện, nhịp tim của Lục Tri Chu thật sự sẽ theo chiều sâu của nụ hôn mà tăng dần.
Không chỉ nhanh, mà còn nặng, ở dưới lòng bàn tay cậu đập thình thịch.
Dưới bóng đêm, hai cái bóng nhẹ nhàng lồng vào nhau.
Vì phòng ngừa chuyện nguy hiểm xảy ra, Tiêu Niên thấy đủ là dừng, lại lần nữa nằm yên.
Lục Tri Chu bất đắc dĩ cười một tiếng, dùng lòng bàn tay vuốt ve môi dưới của Tiêu Niên.
Lục Tri Chu: “Đập nhanh không?”
Tiêu Niên: “Nhanh lắm.” Cậu nói xong lại chọc chọc Lục Tri Chu: “Anh đang điên cuồng tâm động vì em.”
Lục Tri Chu nở nụ cười: “Đúng, đúng.”
Vị trí ngôi sao dịch chuyển, nó nằm trên ngọn cây kia, lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ trên bầu trời.
Tiêu Niên dựa vào người Lục Tri Chu, ngắm bầu trời, chẳng làm gì cả, lại cảm thấy rất tốt đẹp.
Một lát sau, Lục Tri Chu nói: “Bà nội nói hôm nay em rất thích ăn đào hoa tô.”
Tiêu Niên: “Đúng vậy.”
Lục Tri Chu lại nói: “Để mai nói với bà viết lại cách làm cho anh, để anh về học.”
Tiêu Niên cười: “Được a.”
Lục Tri Chu: “Mỗi lần mang em tới, anh đều phải học một thứ.”
Tiêu Niên vẫn là: “Được a.”
Lục Tri Chu: “Tiểu tổ tông không dễ hầu hạ.”
Tiêu Niên: “Được a.”
Lục Tri Chu cười: “Cái gì cũng được à?”
Tiêu Niên: “Được a.”
Lục Tri Chu nói: “Ngày mai tụi mình đi đăng ký nhé.”
Tiêu Niên suýt thì buột miệng thốt ra.
Cậu hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Tri Chu: “Gạt em, anh là cún.”
Lục Tri Chu: “Anh gạt em lúc nào?”
Tiêu Niên lập tức cong cong đôi mắt.
Cho nên đương nhiên là: “Được a.”
Nói xong, cậu trở mình, lại ghé lên người Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu tiên sinh của em, có thể lãng mạn, cũng có thể lưu manh.
Emcũng yêu anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
Nhưng thật ra vẫn là có chút thay đổi.
Vị tiên sinh có tính nghi thức rất mạnh đây, đến tối đương nhiên là mời cậu làm.
Mà trong quá trình này……
Lần đầu tiên ở trong một buổi tối, Tiêu Niên nghe thấy Lục Tri Chu gọi cậu nhiều lần như vậy, nào là “bảo bối” rồi là “bảo bảo”.
Mặc dù, kèm theo đó là những từ không thể miêu tả.
Cái gì mà “bảo bối, em đỏ lên rồi”, “bảo bối, đầu lưỡi”, “bảo bảo, đưa tay cho anh”……
Cái khác thôi không nói, quá sắc tình.
Từng câu từng chữ, Tiêu Niên bị hắn gọi mà muốn mất hồn.
Tiêu Niên luôn bộc lộ sự vui vẻ ra ngoài, cậu cũng sẽ nói, cũng sẽ làm, Lục Tri Chu người này khá nội tâm, có vui vẻ cũng giữ trong lòng, lúc lơ đãng mới có thể bị người khác phát hiện.
Chuyện cầu hôn này, Tiêu Niên thật lâu cũng không tiêu hoá xong.
Không nói ngoa, ngày hôm sau cậu chính là cười tỉnh, còn tỉnh lại sớm hơn đồng hồ báo thức nửa tiếng, nhìn chiếc nhẫn trên tay mà ngủ không được.
Sau đó, cậu rất kiêu ngạo mà chia sẻ việc này cho đám bạn của mình.
Cả đám rối rít:
“Cậu giết tui đi”
“Mau kết hôn đi”
“Cứu mạng a”
……
Tiêu Niên làm ổ trong chăn mà cười, suýt thì đánh thức Lục Tri Chu.
Có lẽ là hai người quá đồng tâm với nhau, hôm nay Lục Tri Chu cũng làm một chuyện giống Tiêu Niên.
Hắn chụp ảnh hai người đeo nhẫn nắm tay rồi đăng lên nhóm chat.
Sau đó, đều nhận được tin nhắn trả lời gần như giống nhau.
Tất cả mọi người đều bảo bọn họ nhanh chóng kết hôn đi.
Bao gồm cả bà nội của Lục Tri Chu.
Cuối tuần, bọn họ đến nhà bà nội, bà nội liếc mắt một cái liền thấy chiếc nhẫn trên tay bọn họ.
Bà nội cũng rất thấu hiểu, mở miệng liền hỏi Tiêu Niên: “Nó cầu hôn con rồi?”
Một câu hỏi rất đơn giản, Tiêu Niên nghe thấy mà thẹn thùng.
Cậu không nhịn được nhích tới gần Lục Tri Chu một chút: “Dạ.”
Vì thế, câu tiếp theo của bà nội chính là: “Khi nào kết hôn?”
Vấn đề này đến từ thầy Lục của chúng ta trả lời.
Hắn nói: “Cháu đang sắp xếp ạ.”
Tiêu Niên phảng phất như nghe thấy chuyện gì lạ lắm, cậu vô cùng ngạc nhiên mà quay đầu nhìn Lục Tri Chu.
Bà nội giúp cậu phiên dịch sự ngạc nhiên này ra thành lời: “Cháu tự sắp xếp sao? Tiêu Niên không biết?”
Lục Tri Chu: “Còn đang thu xếp mấy chuyện vặt vãnh, cái này em ấy không cần biết.”
Lục Tri Chu cũng nói với Tiêu Niên: “Chuyện quan trọng đương nhiên là để em quyết định.”
Một tiếng hừ của Tiêu Niên suýt thì dán lên mặt Lục Tri Chu, nhưng ngại có bà nội ở đây, cậu hừ tém tém một tí.
Hôm nay, bà nội rất hào hứng, sau khi ông nội dùng bữa xong cũng ngồi lại.
Bốn người ngồi trong phòng khách, một bên uống trà ông nội pha, một bên nghe ông bà nội kể chuyện hồi xưa.
Nói là, hồi bọn họ còn trẻ, ông nội của Tiêu Niên rất nghịch ngợm, mỗi ngày đều kéo theo một đám con nít leo núi tắm sông, trèo cây hái quả, xuống sông bắt cá.
Kể xong mấy chuyện này, Tiêu Niên nghe thấy người ngồi bên cạnh cậu cười khẽ một tiếng.
Tiêu Niên lập tức quay đầu nhìn hắn.
Lục Tri Chu cũng quay đầu, ánh mắt hai người ở trong không khí giao hội.
Đoạn giao hội này không phải là giao hội bình thường, cậu có thể phiên dịch ra thành văn tự.
Tiêu Niên nói: “Anh đừng cho là em không biết anh cười cái gì?”
Lục Tri Chu nói: “Anh cười cái gì?”
Tiêu Niên nói: “Chắc anh muốn nói là em giống ông nội em chứ gì.”
Lục Tri Chu nói: “Chẳng lẽ em không phải sao.”
Hàn huyên một buổi trưa, Tiêu Niên cảm thấy gần gũi với ông nội rất nhiều, không thấy ông nghiêm mặt như lần trước nữa.
Sau lại, ông nội còn dẫn Tiêu Niên cùng đi câu cá, đương nhiên, một con cũng không có câu được.
Buổi tối, ông bà nội đi ngủ sớm, Tiêu Niên và Lục Tri Chu lại đi lên chỗ ban công lớn mà Tiêu Niên rất thích kia.
Mấy ngày không lại đây, nơi này thoáng có chút thay đổi.
Ví dụ như có vài chậu không trổ bông, ví dụ như có mấy nhành đã nở hoa.
Ở nơi này, sao trời ngắm rõ hơn trong thành phố, cũng có nhiều hơn, sáng hơn.
“Đêm nay không có ánh trăng, bầu trời trông đẹp thật.” Tiêu Niên nằm ở trong lòng Lục Tri Chu, nói.
Lục Tri Chu ‘ừ’ một tiếng: “Bởi vì có cậu bạn nhỏ tên là Tiêu Niên nói muốn ngắm sao, cho nên ánh trăng rất biết điều mà trốn đi rồi.”
Tiêu Niên cười rộ lên: “Vậy em phải đếm thử trên trời có bao nhiêu ngôi sao mới được.”
Lục Tri Chu đẩy mắt kính một cái: “Ừ.”
Tiêu Niên lại cười.
“Lục Tri Chu, anh cũng là cậu bạn nhỏ sao?”
Lục Tri Chu ôm lấy Tiêu Niên, mở ra cuốn sách trên tay hắn: “Anh không phải cậu bạn nhỏ, nhưng anh muốn kể chuyện cổ tích cho cậu bạn nhỏ nghe.” Hắn hơi đẩy về phía Tiêu Niên một chút: “Muốn nghe cái gì?”
Tiêu Niên tùy tiện nói ra: “Câu chuyện thứ ba.”
Lục Tri Chu: “Được.”
Trên tay Lục Tri Chu là một quyển sách được tìm ra từ trong góc xó xỉnh trên kệ sách trong phòng Lục Tri Chu, mang theo hương vị xưa cũ.
Mặt trên có tranh minh hoạ do cậu bạn nhỏ Lục Tri Chu vẽ ra theo nội dung câu chuyện, tuy rằng rất xấu, nhưng lại trông rất thú vị, Tiêu Niên nhìn là thích ngay.
Đương nhiên, đây là câu chuyện kể trước khi ngủ.
Dưới bầu trời đêm lãng mạn như vậy, gió lướt qua bụi hoa rồi thổi lên trang sách, Tiêu Niên cảm giác thật dịu dàng.
Cũng rất nhanh nhắm hai mắt lại.
Lục Tri Chu vừa vuốt ve vành tai của Tiêu Niên, vừa thấp giọng kể chuyện.
Một tiếng lật trang sách vang lên, Lục Tri Chu cúi đầu hỏi: “Ngủ?”
Tiêu Niên mấp máy môi một chút, tỏ vẻ: “Chưa ngủ.”
Lục Tri Chu: “Còn nghe nữa không?”
Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Có thể nghe, cũng có thể nói chuyện phiếm.”
Lục Tri Chu rõ ràng không thích kể chuyện, cho nên đương nhiên là khép sách lại.
Tiêu Niên cười khẽ một tiếng.
“Lục Tri Chu.” Tiêu Niên gọi: “Em có thể nghe thấy nhịp tim của anh.”
Lục Tri Chu kéo người Tiêu Niên lên một ít: “Tim đập nhanh không?”
Tiêu Niên: “Thấy rất bình thường mà.”
Cậu nói xong, ngẩng đầu: “Trong tình huống nào thì nhịp tim của anh sẽ nhanh lên?”
Lục Tri Chu: “Em hôn anh thử xem.”
Tiêu Niên cười: “Anh chính là muốn dụ dỗ em hôn anh.”
Lục Tri Chu hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vậy, Tiêu Niên không phải tới liền sao.
Bà nội ngủ rồi nên cậu cũng to gan hơn, cả người đều dám ghé lên người Lục Tri Chu.
Hiện giờ có Lục Tri Chu rèn luyện, kỹ năng hôn của Tiêu Niên cũng có chút nâng cao, không còn lộn xộn như lúc trước.
Cậu cũng sẽ nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của Lục Tri Chu, cũng sẽ câu lấy đầu lưỡi của Lục Tri Chu.
Sau lại, cậu phát hiện, nhịp tim của Lục Tri Chu thật sự sẽ theo chiều sâu của nụ hôn mà tăng dần.
Không chỉ nhanh, mà còn nặng, ở dưới lòng bàn tay cậu đập thình thịch.
Dưới bóng đêm, hai cái bóng nhẹ nhàng lồng vào nhau.
Vì phòng ngừa chuyện nguy hiểm xảy ra, Tiêu Niên thấy đủ là dừng, lại lần nữa nằm yên.
Lục Tri Chu bất đắc dĩ cười một tiếng, dùng lòng bàn tay vuốt ve môi dưới của Tiêu Niên.
Lục Tri Chu: “Đập nhanh không?”
Tiêu Niên: “Nhanh lắm.” Cậu nói xong lại chọc chọc Lục Tri Chu: “Anh đang điên cuồng tâm động vì em.”
Lục Tri Chu nở nụ cười: “Đúng, đúng.”
Vị trí ngôi sao dịch chuyển, nó nằm trên ngọn cây kia, lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ trên bầu trời.
Tiêu Niên dựa vào người Lục Tri Chu, ngắm bầu trời, chẳng làm gì cả, lại cảm thấy rất tốt đẹp.
Một lát sau, Lục Tri Chu nói: “Bà nội nói hôm nay em rất thích ăn đào hoa tô.”
Tiêu Niên: “Đúng vậy.”
Lục Tri Chu lại nói: “Để mai nói với bà viết lại cách làm cho anh, để anh về học.”
Tiêu Niên cười: “Được a.”
Lục Tri Chu: “Mỗi lần mang em tới, anh đều phải học một thứ.”
Tiêu Niên vẫn là: “Được a.”
Lục Tri Chu: “Tiểu tổ tông không dễ hầu hạ.”
Tiêu Niên: “Được a.”
Lục Tri Chu cười: “Cái gì cũng được à?”
Tiêu Niên: “Được a.”
Lục Tri Chu nói: “Ngày mai tụi mình đi đăng ký nhé.”
Tiêu Niên suýt thì buột miệng thốt ra.
Cậu hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lục Tri Chu: “Gạt em, anh là cún.”
Lục Tri Chu: “Anh gạt em lúc nào?”
Tiêu Niên lập tức cong cong đôi mắt.
Cho nên đương nhiên là: “Được a.”
Nói xong, cậu trở mình, lại ghé lên người Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu tiên sinh của em, có thể lãng mạn, cũng có thể lưu manh.
Emcũng yêu anh.
HOÀN CHÍNH VĂN
/66
|