Như này là có ý gì? Anh bỗng dưng ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Khuynh Tâm.
Chỉ là ngay cả một ánh mắt liếc anh Khuynh Tâm cũng keo kiệt, đơn giản khép hai mắt lại.
Em... Nhiếp Nhân Toàn vừa định nổi nóng, Nhiếp Nhân Khải liền tiến tới gần.
Em không hỏi vì sao em lại trần trụi cùng chúng tôi ở một chỗ sao? Cũng không hiếu kì chuyện gì đã xảy ra? Ngữ điệu của anh mang theo vài phần tà ác, Khuynh Tâm đờ đẫn để mặc cho anh hung hăng thương tổn mình, cô im lặng duy trì bộ dáng 'nước lặng'.
Có khác biệt sao? Biết hoặc là không biết...có gì khác nhau? Còn có thể thay đổi được sao? Cô lạnh lùng hỏi, cô đã không còn muốn quan tâm chuyện mà bọn họ làm với cô, dù sao cô có để ý hay không quan tâm, cô cũng vĩnh viễn không có quyền lợi thay đổi.
Chúng tôi đã cho bạn trai em thưởng thức một hồi trò hay.... Nhiếp Nhân Toàn tà ác cười, cho dù là người ngốc cũng biết bọn họ đã làm chuyện gì, Khuynh Tâm lập tức hiểu được, trong nháy mắt, cô cảm thấy có một loại ma lực khiến cho cô hít thở không thông, nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền bình tĩnh trở lại, như vậy cũng tốt, ít nhất Hiến Minh có thể nhanh chóng quên cô, sẽ không vì một người phụ nữ dơ bẩn như cô mà lãng phí thời gian.
Hai anh em vẫn luôn chú ý tới biểu tình trên mặt cô, nhìn tới sự bi thương hiển hiện ra mặt Khuynh Tâm, trong lòng dường như sinh ra một loại khoái cảm trả thù, chỉ là, không bao lâu, liền thấy khuôn mặt cô đã khôi phục lại trạng thái đờ đẫn, không khỏi sửng sốt.
Cho dù như vậy em cũng không quan tâm? Nhiếp Nhân Khải không thể tin được hỏi.
Khuynh Tâm nghiêng người quay sang chỗ khác, dùng hành động để đáp trả.
Nói, nói! Nhiếp Nhân Khải kéo cô, anh chịu không nổi cô lạnh lùng, anh tình nguyện để cô đánh bọn họ, mắng bọn họ, cũng không muốn thấy cô hờ hững! Khuynh Tâm tùy ý để anh kéo mình, bả vai bị nắm truyền tới từng trận đau đớn, chỉ là ngay cả một cái nhăn mày cũng không có, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.
Nhiếp Nhân Khải thất bại buông cô ra Được, xem như em lợi hại, nhưng Lãnh Khuynh Tâm, tôi cho em biết, cho dù em chỉ là một cỗ thi thể, chúng tôi cũng tuyệt đối không buông tha em. Nói xong, anh bước xuống giường đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Nhiếp Nhân Toàn thật sâu nhìn cô một cái, trong đầu không tự chủ được hiện lên bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy cô, toàn thân lấm lem ôm lấy luck cuộn mình tại góc nhỏ trong con hẻm, tuy rằng lúc đó cô chật vật giống như ăn mày, nhưng trên khuôn mặt vẫn treo lên nụ cười thiên sứ, khiến cho anh và anh trai không cách nào buông tay.
Nhưng vì cái gì, cô chưa từng thật tâm cười với bọn họ, ánh mắt cô nhìn bọn họ đầy sợ hãi, mang theo hoài nghi, cô không tin bọn họ!
Có lẽ bọn họ đã làm nhiều chuyện thương tổn tới cô, nhưng, thật sự không thể cứu vãn nữa sao?
Vài ngày sau, Khuynh Tâm cùng bọn họ ngồi trên phi cơ trở lại Đài Loan, dọc đường đi, cả ba đều không nói chuyện, Cùng trầm mặc cho tới khi về Đài Loan.
Đại thiếu gia, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài! Quản gia cung kính khom lưng, chờ bọn họ đi về phía trước.
Nhiếp Nhân Khải khẽ gật đầu, lôi kéo Khuynh Tâm đi ra khỏi sân bay, quản gia tò mò liếc nhìn Khuynh Tâm một cái, ông nhớ trước khi đi hai vị thiếu gia đều không mang theo phụ nữ? Hơn nữa trên mặt cô gái kia ngay cả một tia biểu tình cũng không có, nhóm thiếu gia làm sao lại đi coi trọng cô ta?
Nhiếp Nhân Khải sải bước đi về phía trước, cũng không quản Khuynh Tâm có muốn đi hay không. Khuynh Tâm lảo đảo, nhắm thẳng mặt đất ngã quỵ. Nhiếp Nhân Toàn đi phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ, quản gia kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, này, này, đây có phải là nhị thiếu gia mà ông biết hay không? Cho dù có người sắp chết trước mặt anh, anh cũng không quan tâm, Nhiếp Nhân Toàn cư nhiên lại đi đỡ một cô gái sắp ngã.
Như thế nào ngay cả đi cũng không vững. Nhiếp Nhân Khải cũng không nhìn xem chính mình, quay đầu quở trách. Anh xoay người, vừa định nói gì đó, đột nhiên, sau lưng truyền tới một trận đau đớn kịch liệt.
A.... có người trúng đạn rồi! Nhất thời cả sân bay vang lên một trận tiếng thét chói tai, mọi người đổ dồn chạy ra phía cửa. Nháy mắt sân bay trở lên hỗn loạn.
Anh, anh làm sao vậy, anh.... Nhiếp Nhân Toàn đỡ lấy Nhiếp Nhân Khải đang gục xuống, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Trời ạ, đại thiếu gia....Như thế nào sẽ...Tiểu thiếu gia... Quản gia gấp đến độ không biết làm sao mới tốt.
Ông còn ngốc lăng ở đó làm gì? Còn không mau gọi xe cứu thương! Nhiếp Nhân Toàn điên cuồng hét lên Anh, anh tỉnh tỉnh, đừng dọa em! Anh.. tỉnh lại đi. Anh ôm chặt lấy Nhiếp Nhân Khải đã mất đi ý thức, quần áo trên người đều bị máu nhuộm đỏ.
Khuynh Tâm vẫn đờ đẫn như cũ nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt, đầu óc cô loạn thành một đoàn, cô không biết vì cái gì người đàn ông vừa rồi còn đang mắng cô lúc này vẻ mặt lại trắng bệch nằm bất động trên mặt đất, đôi giày trắng dưới chân bị máu nhiễm đỏ, cô sợ hãi lùi lại một bước, chỉ là máu nhanh chóng cũng tràn theo.
Chỉ là ngay cả một ánh mắt liếc anh Khuynh Tâm cũng keo kiệt, đơn giản khép hai mắt lại.
Em... Nhiếp Nhân Toàn vừa định nổi nóng, Nhiếp Nhân Khải liền tiến tới gần.
Em không hỏi vì sao em lại trần trụi cùng chúng tôi ở một chỗ sao? Cũng không hiếu kì chuyện gì đã xảy ra? Ngữ điệu của anh mang theo vài phần tà ác, Khuynh Tâm đờ đẫn để mặc cho anh hung hăng thương tổn mình, cô im lặng duy trì bộ dáng 'nước lặng'.
Có khác biệt sao? Biết hoặc là không biết...có gì khác nhau? Còn có thể thay đổi được sao? Cô lạnh lùng hỏi, cô đã không còn muốn quan tâm chuyện mà bọn họ làm với cô, dù sao cô có để ý hay không quan tâm, cô cũng vĩnh viễn không có quyền lợi thay đổi.
Chúng tôi đã cho bạn trai em thưởng thức một hồi trò hay.... Nhiếp Nhân Toàn tà ác cười, cho dù là người ngốc cũng biết bọn họ đã làm chuyện gì, Khuynh Tâm lập tức hiểu được, trong nháy mắt, cô cảm thấy có một loại ma lực khiến cho cô hít thở không thông, nhưng chỉ trong chốc lát, cô liền bình tĩnh trở lại, như vậy cũng tốt, ít nhất Hiến Minh có thể nhanh chóng quên cô, sẽ không vì một người phụ nữ dơ bẩn như cô mà lãng phí thời gian.
Hai anh em vẫn luôn chú ý tới biểu tình trên mặt cô, nhìn tới sự bi thương hiển hiện ra mặt Khuynh Tâm, trong lòng dường như sinh ra một loại khoái cảm trả thù, chỉ là, không bao lâu, liền thấy khuôn mặt cô đã khôi phục lại trạng thái đờ đẫn, không khỏi sửng sốt.
Cho dù như vậy em cũng không quan tâm? Nhiếp Nhân Khải không thể tin được hỏi.
Khuynh Tâm nghiêng người quay sang chỗ khác, dùng hành động để đáp trả.
Nói, nói! Nhiếp Nhân Khải kéo cô, anh chịu không nổi cô lạnh lùng, anh tình nguyện để cô đánh bọn họ, mắng bọn họ, cũng không muốn thấy cô hờ hững! Khuynh Tâm tùy ý để anh kéo mình, bả vai bị nắm truyền tới từng trận đau đớn, chỉ là ngay cả một cái nhăn mày cũng không có, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.
Nhiếp Nhân Khải thất bại buông cô ra Được, xem như em lợi hại, nhưng Lãnh Khuynh Tâm, tôi cho em biết, cho dù em chỉ là một cỗ thi thể, chúng tôi cũng tuyệt đối không buông tha em. Nói xong, anh bước xuống giường đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Nhiếp Nhân Toàn thật sâu nhìn cô một cái, trong đầu không tự chủ được hiện lên bộ dáng lần đầu tiên nhìn thấy cô, toàn thân lấm lem ôm lấy luck cuộn mình tại góc nhỏ trong con hẻm, tuy rằng lúc đó cô chật vật giống như ăn mày, nhưng trên khuôn mặt vẫn treo lên nụ cười thiên sứ, khiến cho anh và anh trai không cách nào buông tay.
Nhưng vì cái gì, cô chưa từng thật tâm cười với bọn họ, ánh mắt cô nhìn bọn họ đầy sợ hãi, mang theo hoài nghi, cô không tin bọn họ!
Có lẽ bọn họ đã làm nhiều chuyện thương tổn tới cô, nhưng, thật sự không thể cứu vãn nữa sao?
Vài ngày sau, Khuynh Tâm cùng bọn họ ngồi trên phi cơ trở lại Đài Loan, dọc đường đi, cả ba đều không nói chuyện, Cùng trầm mặc cho tới khi về Đài Loan.
Đại thiếu gia, xe đã chờ sẵn ở bên ngoài! Quản gia cung kính khom lưng, chờ bọn họ đi về phía trước.
Nhiếp Nhân Khải khẽ gật đầu, lôi kéo Khuynh Tâm đi ra khỏi sân bay, quản gia tò mò liếc nhìn Khuynh Tâm một cái, ông nhớ trước khi đi hai vị thiếu gia đều không mang theo phụ nữ? Hơn nữa trên mặt cô gái kia ngay cả một tia biểu tình cũng không có, nhóm thiếu gia làm sao lại đi coi trọng cô ta?
Nhiếp Nhân Khải sải bước đi về phía trước, cũng không quản Khuynh Tâm có muốn đi hay không. Khuynh Tâm lảo đảo, nhắm thẳng mặt đất ngã quỵ. Nhiếp Nhân Toàn đi phía sau nhanh chóng tiến lên đỡ, quản gia kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, này, này, đây có phải là nhị thiếu gia mà ông biết hay không? Cho dù có người sắp chết trước mặt anh, anh cũng không quan tâm, Nhiếp Nhân Toàn cư nhiên lại đi đỡ một cô gái sắp ngã.
Như thế nào ngay cả đi cũng không vững. Nhiếp Nhân Khải cũng không nhìn xem chính mình, quay đầu quở trách. Anh xoay người, vừa định nói gì đó, đột nhiên, sau lưng truyền tới một trận đau đớn kịch liệt.
A.... có người trúng đạn rồi! Nhất thời cả sân bay vang lên một trận tiếng thét chói tai, mọi người đổ dồn chạy ra phía cửa. Nháy mắt sân bay trở lên hỗn loạn.
Anh, anh làm sao vậy, anh.... Nhiếp Nhân Toàn đỡ lấy Nhiếp Nhân Khải đang gục xuống, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Trời ạ, đại thiếu gia....Như thế nào sẽ...Tiểu thiếu gia... Quản gia gấp đến độ không biết làm sao mới tốt.
Ông còn ngốc lăng ở đó làm gì? Còn không mau gọi xe cứu thương! Nhiếp Nhân Toàn điên cuồng hét lên Anh, anh tỉnh tỉnh, đừng dọa em! Anh.. tỉnh lại đi. Anh ôm chặt lấy Nhiếp Nhân Khải đã mất đi ý thức, quần áo trên người đều bị máu nhuộm đỏ.
Khuynh Tâm vẫn đờ đẫn như cũ nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt, đầu óc cô loạn thành một đoàn, cô không biết vì cái gì người đàn ông vừa rồi còn đang mắng cô lúc này vẻ mặt lại trắng bệch nằm bất động trên mặt đất, đôi giày trắng dưới chân bị máu nhiễm đỏ, cô sợ hãi lùi lại một bước, chỉ là máu nhanh chóng cũng tràn theo.
/52
|