—
May mắn thay, chiếc vòng cổ sau khi ngâm trong nước biển vẫn còn đầy đủ chức năng, Ôn Nhiên tháo nó ra xoa bóp cổ. Cố Quân Trì không mang theo vòng tay nên có lẽ mình phải đeo vòng cổ suốt 24 tiếng. Còn cả thuốc lá của Cố Quân Trì nữa, không có thuốc lá rốt cuộc phải làm sao, Ôn Nhiên hơi lo lắng.
Sau khi tắm rửa từ trên xuống dưới bao gồm cả răng miệng, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, Ôn Nhiên trở về phòng, thím Lưu đã trải chiếu lên, còn đặt thêm hai cái gối, vỏ gối cưới màu đỏ tươi, hai mắt Ôn Nhiên tối sầm.
"Mau ngủ một lát đi, buổi trưa thím gọi hai đứa dậy ăn cơm." Lúc đi ra ngoài thím Lưu còn tiện tay đóng cửa lại.
Một căn phòng nho nhỏ, một cửa sổ nho nhỏ, một chiếc giường nho nhỏ và một Ôn Nhiên ngây ra như phỗng.
Một lúc sau, cậu hỏi Cố Quân Trì: "Làm sao đây?"
"Gì mà làm sao đây."
"Có lẽ chúng ta phải ngủ chung trên một chiếc giường, giường này còn rất nhỏ nữa."
"Chê nhỏ thì đi mà ngủ với chó trong sân."
Vấn đề hoàn toàn không phải là cái này, Ôn Nhiên tức giận không nói gì cả, đi đến bên giường cởi dép ra, lên giường ngồi vào bên phía sát tường.
Cố Quân Trì ngồi xuống cuối giường, đúng lúc đó điện thoại reo, hắn mở loa ngoài, một giọng nói trầm thấp cảnh giác vang lên: "Alo?"
"Có chuyện gì?" Cố Quân Trì hỏi.
"Đậu má! Anh em!" Hạ Uý khóc thét, "Cậu doạ tôi sợ chết khiếp! Tôi còn tưởng sinh nhật tôi sắp sửa trở thành ngày giỗ của cậu rồi! Ba tôi suýt thì đánh chết tôi cậu có biết không! Lỡ như cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không sống nữa!"
Hạ Uý ở đầu bên kia khóc lóc kể lể, Cố Quân Trì ở đầu bên này trả lời phũ phàng: "Không có việc gì khác thì cúp đây."
"Hả? Khoan khoan khoan khoan! Bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu, sao lại không về? Ôn Nhiên thì sao?"
Cố Quân Trì miêu tả khách quan: "Trên giường."
Một sự im lặng chết chóc, Hạ Uý nói: "Không làm phiền các cậu nữa." Vừa nói xong đã lập tức cúp máy.
Ôn Nhiên ôm đầu gối ngồi dựa vào tường như một đứa trẻ vị thành niên bị bắt cóc, không hiểu ra làm sao. Cố Quân Trì đứng dậy từ cuối giường, cong một chân nửa quỳ trên giường, đưa tay qua đầu Ôn Nhiên kéo rèm cửa. Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn vào cằm Cố Quân Trì nhưng lại nhanh chóng không nhìn nữa, bởi vì tấm rèm ngắn màu xanh buông xuống đã che khuất tầm mắt.
Ngẩn người một lúc, Ôn Nhiên thò đầu ra từ bên dưới rèm cửa, cả căn phòng được nhuộm một màu xanh nhạt, còn Cố Quân Trì đã nằm xuống nhắm mắt ngủ, chiếc giường này quả thật quá chật chội so với chiều cao của hắn, hai chân không khỏi bị lộ ra một khúc.
Ôn Nhiên không nhịn được ngáp một cái, chớp mắt, cũng nhẹ nhàng nằm lên gối.
Mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, hình như thím Lưu gọi bọn họ dậy ăn trưa. Ôn Nhiên khó khăn mở mắt, lật người quay mặt vào tường, không ngờ Cố Quân Trì lại giữ vai cậu lật cậu về lại: "Gọi cậu ăn cơm."
Ôn Nhiên phát ra mấy tiếng không rõ ràng, vươn tay định lấy tay Cố Quân Trì ra, còn chưa kịp làm tay hắn nhúc nhích lại sắp sửa ngủ thiếp đi, yếu ớt nắm hờ cổ tay Cố Quân Trì.
"Tôi đi đây." Cố Quân Trì hờ hững rút tay ra, nói. Ngôn Tình Xuyên Không
"...?!" Tưởng rằng Cố Quân Trì định về thủ đô, Ôn Nhiên mở mắt ra như xác chết vùng dậy.
Nằm ngửa nhìn nhau với Cố Quân Trì một lát, Ôn Nhiên biết mình bị lừa, mặt mày nhăn nhó ngồi dậy: "Sao cậu tự kỷ luật quá vậy, hợp vào quân đội."
"Sự khác biệt giữa người và heo vốn đã rất lớn rồi." Cố Quân Trì nói xong thì xuống giường ra khỏi phòng.
Mở cửa ra đến phòng khách, thím Lưu đang bày bát đũa, một omega với bím tóc nhỏ đang xếp ghế, khi nhìn thấy hai người lạ từ trong phòng đi ra, nhỏ trốn bên cạnh thím Lưu, kéo vạt áo bà.
"Thu Thu ngoan, đây là hai anh Tiểu Cố và Tiểu Nhiên, đến nhà mình làm khách, đừng sợ." Thím Lưu xoa đầu Thu Thu rồi lại giải thích với Ôn Nhiên và Cố Quân Trì, "Cháu gái thím, năm nay tám tuổi, hơi sợ người lạ."
"Không sao ạ." Ôn Nhiên cũng không giỏi dỗ trẻ con lắm, chỉ có thể mỉm cười với Thu Thu.
Mặc dù thím Lưu giục bọn họ cứ ăn đi nhưng Ôn Nhiên và Cố Quân Trì vẫn đợi chú Lưu về mới chạm vào đũa. Một đĩa nghêu trắng trông thanh đạm nhưng lại cực kỳ ngon miệng, Ôn Nhiên ăn không buồn ngẩng đầu, cả quá trình chỉ để cho Cố Quân Trì trò chuyện với chú Lưu và thím Lưu.
Hai chú thím già nói chuyện cực kỳ có chừng mực, không dò la về lai lịch của bọn họ mà chỉ nói về thời tiết mùa màng và chuyện nhà. Thím Lưu vừa nói vừa nhìn vào trong sân: "Ăn cơm xong phải quét sân rồi, để buổi chiều thu hoạch ngô xong có chỗ để."
Ôn Nhiên cuối cùng cũng có chút tự giác, lau miệng nói: "Bọn con cũng sẽ giúp thu hoạch ngô."
Chú Lưu liền bật cười: "Mấy đứa nhỏ thành phố các con da thịt mịn màng, làm sao mà lao động nổi."
"Làm được ạ." Ôn Nhiên nói.
Ăn xong và giúp thu dọn bát đũa xong, nghỉ ngơi một lát thì chuẩn bị đi bẻ ngô, mặc áo sơ mi không tiện làm việc nên Cố Quân Trì thay ra một chiếc áo phông.
Lúc hắn cởi cúc áo sơ mi, Ôn Nhiên ngồi bên giường nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại đung đưa chân, ánh mắt di chuyển theo bàn tay đang cởi cúc áo của Cố Quân Trì đi xuống, vẻ mặt trống rỗng, giống như chỉ đang ngẩn người chứ không có suy nghĩ nào khác.
Còn lại hai cái cúc cuối cùng, động tác của Cố Quân Trì dừng lại, duỗi tay ra kéo một cái áo trùm lên đầu Ôn Nhiên, sau đó đẩy vai cậu một cái. Ôn Nhiên không phản kháng bị đẩy ngã ra giường, im lặng mấy giây, cậu lấy áo ra ngồi dậy thì phát hiện Cố Quân Trì đã thay xong rồi.
Ôn Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi: "Sao cậu lại xấu hổ?"
"Cậu không xấu hổ." Cố Quân Trì gấp áo sơ mi xong ném lên giường, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Vậy cậu cởi cho tôi xem đi."
"... Bây giờ tôi cũng không muốn thay đồ." Ôn Nhiên kìm nén hồi lâu mới nói ra được một câu.
"Tốt nhất là cả đời này cậu đừng thay."
Không làm được, Ôn Nhiên chọn cách im lặng. Nghe thấy chú Lưu ở bên ngoài đang chuẩn bị xuất phát, cậu lập tức đi ra khỏi phòng, lại không nhịn được quay đầu lại giục Cố Quân Trì: "Mau lên."
Ruộng ngô nằm trên ngọn đồi phía sau thôn, Ôn Nhiên và Cố Quân Trì giúp chú Lưu đẩy xe ba bánh. Trời nắng gay gắt, mũ rơm chẳng có tí tác dụng gì, chưa đi được mấy bước thì người đều bị nắng chiếu đến đổ mồ hôi. Tình cờ bên ruộng có một cái cây to tươi tốt, chú Lưu đậu xe dưới gốc cây, vẫn chưa bỏ cuộc thuyết phục bọn họ: "Hai đứa đừng xuống ruộng làm gì, ngồi đây hóng gió là được rồi."
Ôn Nhiên và Cố Quân Trì không lên tiếng, đeo bao tay vào, mỗi người kéo một bao tải đi vào trong ruộng và bắt đầu bẻ ngô.
Tiếng ve kêu râm ran, Ôn Nhiên đổ mồ hôi nhét từng trái ngô vào túi. Cậu tưởng mình đã tháo vát lắm rồi nhưng tiến độ chỉ mới được nửa túi mà Cố Quân Trì ở bên kia đã đựng đầy bao, vác lên là đi luôn, đặt lên xe ba bánh, sau đó lại cầm một túi rỗng quay lại.
Ôn Nhiên bị kích thích nên đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng nhét đầy, cậu cúi xuống cố gắng vác túi lên vai nhưng cố gắng gần nửa phút mà túi ngô không hề nhúc nhích, đầu cậu đã mấy lần suýt thì chúi xuống đất.
Trong lúc nhếch nhác, một đôi bàn tay thon dài buông xuống xách túi lên, Ôn Nhiên nheo mắt ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ rơm, khuôn mặt Cố Quân Trì bị hơi nóng hun cho đỏ bừng, những giọt mồ hôi lăn xuống từng giọt từ hai bên thái dương, trượt qua yết hầu và hai bên cổ. Hắn nhìn Ôn Nhiên một cái: "Ăn phí cơm rồi." Vừa nói vừa vác ngô lên rồi xoay người đi về phía rìa thửa ruộng.
Ôn Nhiên nhìn bóng lưng Cố Quân Trì, quần áo cũ, mũ rơm lớn, ăn mặc như ông già vùng nông thôn nhưng lại được khuôn mặt và dáng người hắn thăng hoa lên thành một vẻ đẹp tự nhiên nguyên thuỷ không cần trau chuốt, ông trời đúng là không công bằng.
"Nhìn cái gì, lao động đi." Cố Quân Trì quay trở lại, ném một cái túi rỗng xuống cạnh chân Ôn Nhiên.
Trở lại làm việc, Ôn Nhiên chậm chạp nhận ra một cuộc sống hết sức hoang đường, rằng cậu và Cố Quân Trì đang bẻ ngô. Cậu chủ Cố từ nhỏ đã nhận được muôn vàn sự cưng chiều không phải làm việc nhà thế mà lại đang bẻ ngô trong ruộng, nếu Cố Bồi Văn biết được chuyện này thì có lẽ sẽ chấn động đến mức đau lòng rơi nước mắt.
Tự biết mình vác không nổi, sau khi nhét đầy một túi, Ôn Nhiên trơ mắt ra đợi Cố Quân Trì tới vác, xe ba bánh nhanh chóng được chất đầy, chú Lưu không nhìn nổi nữa, hoảng hốt nói: "Trời ơi, hai đứa là khách, đừng xem mình là gia súc chứ, nghỉ ngơi một lát đi."
Ôn Nhiên và Cố Quân Trì nhắm mắt làm ngơ, cho đến khi Thu Thu xách giỏ mang Tiểu Hắc tới đưa nước thì hai người mới dừng lại, đi đến dưới gốc cây nghỉ ngơi, chú Lưu chở ngô trên xe về trước.
Sau khi cởi bao tay và mũ rơm ra, Ôn Nhiên mệt đến mức hơi thất thần, vòng cổ quấn quanh cổ vừa gò bó vừa nóng nực, cậu kéo nhẹ ra. Cố Quân Trì vuốt tóc ra sau, nghiêng đầu sang liếc cậu: "Khó chịu thì cởi ra."
"Không cởi." Ôn Nhiên giơ mu bàn tay lên vuốt mồ hôi trên cằm, "Tôi đã từng bảo đảm với cậu là sẽ không để cậu ngửi thấy mùi pheromone của tôi nữa rồi."
Im lặng một giây, Cố Quân Trì mới nói: "Sao cũng được."
Thu Thu ngồi xổm ở một bên lặng lẽ hái hoa dại nhỏ, Tiểu Hắc thì ngồi ngay ngắn nhìn về phía xa. Gió dưới bóng cây khá mát mẻ, xua tan đi hơi nóng, Ôn Nhiên hái một bông hoa nhỏ màu tím cài vào bím tóc của Thu Thu, Thu Thu kéo bím tóc của mình sang nhìn, ngẩng đầu mỉm cười với Ôn Nhiên.
"Sao tôi lại buồn ngủ nữa rồi." Ôn Nhiên đau lưng mỏi vai ngáp một cái.
Cố Quân Trì giống như một sĩ quan huấn luyện tàn nhẫn, đội mũ rơm lên đứng dậy, vừa đeo bao tay vừa nói: "Buồn ngủ thì đi lao động."
Cả một buổi chiều, Ôn Nhiên bẻ ngô trong sự giám sát của sĩ quan huấn luyện Cố nghiêm khắc, bẻ mãi cho đến hoàng hôn, ánh tà dương màu đỏ vàng bao phủ đồng ruộng trên núi, chú Lưu ở lại chặt râu ngô, Thu Thu dẫn Ôn Nhiên và Cố Quân Trì đi bộ về nhà, Tiểu Hắc đi phía trước dẫn đường.
Đi bộ trên núi có thể nhìn thấy đầu làng, nơi đó có một cây đa cao lớn, trên cây có những sợi dây đỏ tung bay trong gió như một quả cầu lửa. Ôn Nhiên hỏi Thu Thu: "Những sợi dây đỏ trên cây kia là gì vậy?"
"Cây ước nguyện." Thu Thu nhỏ giọng trả lời.
Ôn Nhiên lại hỏi con bé: "Vậy em đã ước nguyện chưa?"
Thu Thu gật đầu nói: "Muốn ba mẹ về nhà thăm em nhiều hơn."
Ôn Nhiên và Cố Quân Trì nhìn nhau một cái, Ôn Nhiên đưa tay xoa đầu Thu Thu.
Về nhà với mặt mày lấm lem, thím Lưu đang nấu cơm, ngô trong sân đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Ôn Nhiên rửa sạch tay, gảy những vết phồng rộp hơi gồ lên trong lòng bàn tay, không nghiêm trọng lắm, ngày mai vẫn có thể bẻ tiếp.
Đợi đến khi chú Lưu về nhà, mọi người cùng nhau ăn tối, sắc trời đang dần tối, ăn xong nghỉ ngơi một lát thì Cố Quân Trì đi tắm trước, Ôn Nhiên ngồi xổm bên cạnh chú Lưu xem ông vá lưới đánh cá.
"Vị trí này không dễ vá, phải mất mấy ngày, lớn tuổi rồi, nhìn lâu sẽ đau mắt." Chú Lưu nói: "Nhưng vẫn còn lưới khác dùng được nên không bị trì hoãn."
Ôn Nhiên xem rất nghiêm túc, còn bắt đầu học vá vài mũi, được chú Lưu khen thông minh, sau đó ông lại lập tức giật lưới đánh cá và con thoi lại: "Không thể để hai đứa lao động nữa, đi nghỉ sớm đi, ngày mai ngủ muộn một chút hẵng dậy."
Đúng lúc Cố Quân Trì tắm xong đi ra, đi ngang qua sau lưng Ôn Nhiên, dùng cẳng chân đạp mông cậu một cái: "Đi tắm đi."
... (còn tiếp)
—
May mắn thay, chiếc vòng cổ sau khi ngâm trong nước biển vẫn còn đầy đủ chức năng, Ôn Nhiên tháo nó ra xoa bóp cổ. Cố Quân Trì không mang theo vòng tay nên có lẽ mình phải đeo vòng cổ suốt 24 tiếng. Còn cả thuốc lá của Cố Quân Trì nữa, không có thuốc lá rốt cuộc phải làm sao, Ôn Nhiên hơi lo lắng.
Sau khi tắm rửa từ trên xuống dưới bao gồm cả răng miệng, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, Ôn Nhiên trở về phòng, thím Lưu đã trải chiếu lên, còn đặt thêm hai cái gối, vỏ gối cưới màu đỏ tươi, hai mắt Ôn Nhiên tối sầm.
"Mau ngủ một lát đi, buổi trưa thím gọi hai đứa dậy ăn cơm." Lúc đi ra ngoài thím Lưu còn tiện tay đóng cửa lại.
Một căn phòng nho nhỏ, một cửa sổ nho nhỏ, một chiếc giường nho nhỏ và một Ôn Nhiên ngây ra như phỗng.
Một lúc sau, cậu hỏi Cố Quân Trì: "Làm sao đây?"
"Gì mà làm sao đây."
"Có lẽ chúng ta phải ngủ chung trên một chiếc giường, giường này còn rất nhỏ nữa."
"Chê nhỏ thì đi mà ngủ với chó trong sân."
Vấn đề hoàn toàn không phải là cái này, Ôn Nhiên tức giận không nói gì cả, đi đến bên giường cởi dép ra, lên giường ngồi vào bên phía sát tường.
Cố Quân Trì ngồi xuống cuối giường, đúng lúc đó điện thoại reo, hắn mở loa ngoài, một giọng nói trầm thấp cảnh giác vang lên: "Alo?"
"Có chuyện gì?" Cố Quân Trì hỏi.
"Đậu má! Anh em!" Hạ Uý khóc thét, "Cậu doạ tôi sợ chết khiếp! Tôi còn tưởng sinh nhật tôi sắp sửa trở thành ngày giỗ của cậu rồi! Ba tôi suýt thì đánh chết tôi cậu có biết không! Lỡ như cậu mà xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không sống nữa!"
Hạ Uý ở đầu bên kia khóc lóc kể lể, Cố Quân Trì ở đầu bên này trả lời phũ phàng: "Không có việc gì khác thì cúp đây."
"Hả? Khoan khoan khoan khoan! Bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu, sao lại không về? Ôn Nhiên thì sao?"
Cố Quân Trì miêu tả khách quan: "Trên giường."
Một sự im lặng chết chóc, Hạ Uý nói: "Không làm phiền các cậu nữa." Vừa nói xong đã lập tức cúp máy.
Ôn Nhiên ôm đầu gối ngồi dựa vào tường như một đứa trẻ vị thành niên bị bắt cóc, không hiểu ra làm sao. Cố Quân Trì đứng dậy từ cuối giường, cong một chân nửa quỳ trên giường, đưa tay qua đầu Ôn Nhiên kéo rèm cửa. Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn vào cằm Cố Quân Trì nhưng lại nhanh chóng không nhìn nữa, bởi vì tấm rèm ngắn màu xanh buông xuống đã che khuất tầm mắt.
Ngẩn người một lúc, Ôn Nhiên thò đầu ra từ bên dưới rèm cửa, cả căn phòng được nhuộm một màu xanh nhạt, còn Cố Quân Trì đã nằm xuống nhắm mắt ngủ, chiếc giường này quả thật quá chật chội so với chiều cao của hắn, hai chân không khỏi bị lộ ra một khúc.
Ôn Nhiên không nhịn được ngáp một cái, chớp mắt, cũng nhẹ nhàng nằm lên gối.
Mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, hình như thím Lưu gọi bọn họ dậy ăn trưa. Ôn Nhiên khó khăn mở mắt, lật người quay mặt vào tường, không ngờ Cố Quân Trì lại giữ vai cậu lật cậu về lại: "Gọi cậu ăn cơm."
Ôn Nhiên phát ra mấy tiếng không rõ ràng, vươn tay định lấy tay Cố Quân Trì ra, còn chưa kịp làm tay hắn nhúc nhích lại sắp sửa ngủ thiếp đi, yếu ớt nắm hờ cổ tay Cố Quân Trì.
"Tôi đi đây." Cố Quân Trì hờ hững rút tay ra, nói. Ngôn Tình Xuyên Không
"...?!" Tưởng rằng Cố Quân Trì định về thủ đô, Ôn Nhiên mở mắt ra như xác chết vùng dậy.
Nằm ngửa nhìn nhau với Cố Quân Trì một lát, Ôn Nhiên biết mình bị lừa, mặt mày nhăn nhó ngồi dậy: "Sao cậu tự kỷ luật quá vậy, hợp vào quân đội."
"Sự khác biệt giữa người và heo vốn đã rất lớn rồi." Cố Quân Trì nói xong thì xuống giường ra khỏi phòng.
Mở cửa ra đến phòng khách, thím Lưu đang bày bát đũa, một omega với bím tóc nhỏ đang xếp ghế, khi nhìn thấy hai người lạ từ trong phòng đi ra, nhỏ trốn bên cạnh thím Lưu, kéo vạt áo bà.
"Thu Thu ngoan, đây là hai anh Tiểu Cố và Tiểu Nhiên, đến nhà mình làm khách, đừng sợ." Thím Lưu xoa đầu Thu Thu rồi lại giải thích với Ôn Nhiên và Cố Quân Trì, "Cháu gái thím, năm nay tám tuổi, hơi sợ người lạ."
"Không sao ạ." Ôn Nhiên cũng không giỏi dỗ trẻ con lắm, chỉ có thể mỉm cười với Thu Thu.
Mặc dù thím Lưu giục bọn họ cứ ăn đi nhưng Ôn Nhiên và Cố Quân Trì vẫn đợi chú Lưu về mới chạm vào đũa. Một đĩa nghêu trắng trông thanh đạm nhưng lại cực kỳ ngon miệng, Ôn Nhiên ăn không buồn ngẩng đầu, cả quá trình chỉ để cho Cố Quân Trì trò chuyện với chú Lưu và thím Lưu.
Hai chú thím già nói chuyện cực kỳ có chừng mực, không dò la về lai lịch của bọn họ mà chỉ nói về thời tiết mùa màng và chuyện nhà. Thím Lưu vừa nói vừa nhìn vào trong sân: "Ăn cơm xong phải quét sân rồi, để buổi chiều thu hoạch ngô xong có chỗ để."
Ôn Nhiên cuối cùng cũng có chút tự giác, lau miệng nói: "Bọn con cũng sẽ giúp thu hoạch ngô."
Chú Lưu liền bật cười: "Mấy đứa nhỏ thành phố các con da thịt mịn màng, làm sao mà lao động nổi."
"Làm được ạ." Ôn Nhiên nói.
Ăn xong và giúp thu dọn bát đũa xong, nghỉ ngơi một lát thì chuẩn bị đi bẻ ngô, mặc áo sơ mi không tiện làm việc nên Cố Quân Trì thay ra một chiếc áo phông.
Lúc hắn cởi cúc áo sơ mi, Ôn Nhiên ngồi bên giường nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại đung đưa chân, ánh mắt di chuyển theo bàn tay đang cởi cúc áo của Cố Quân Trì đi xuống, vẻ mặt trống rỗng, giống như chỉ đang ngẩn người chứ không có suy nghĩ nào khác.
Còn lại hai cái cúc cuối cùng, động tác của Cố Quân Trì dừng lại, duỗi tay ra kéo một cái áo trùm lên đầu Ôn Nhiên, sau đó đẩy vai cậu một cái. Ôn Nhiên không phản kháng bị đẩy ngã ra giường, im lặng mấy giây, cậu lấy áo ra ngồi dậy thì phát hiện Cố Quân Trì đã thay xong rồi.
Ôn Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi: "Sao cậu lại xấu hổ?"
"Cậu không xấu hổ." Cố Quân Trì gấp áo sơ mi xong ném lên giường, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Vậy cậu cởi cho tôi xem đi."
"... Bây giờ tôi cũng không muốn thay đồ." Ôn Nhiên kìm nén hồi lâu mới nói ra được một câu.
"Tốt nhất là cả đời này cậu đừng thay."
Không làm được, Ôn Nhiên chọn cách im lặng. Nghe thấy chú Lưu ở bên ngoài đang chuẩn bị xuất phát, cậu lập tức đi ra khỏi phòng, lại không nhịn được quay đầu lại giục Cố Quân Trì: "Mau lên."
Ruộng ngô nằm trên ngọn đồi phía sau thôn, Ôn Nhiên và Cố Quân Trì giúp chú Lưu đẩy xe ba bánh. Trời nắng gay gắt, mũ rơm chẳng có tí tác dụng gì, chưa đi được mấy bước thì người đều bị nắng chiếu đến đổ mồ hôi. Tình cờ bên ruộng có một cái cây to tươi tốt, chú Lưu đậu xe dưới gốc cây, vẫn chưa bỏ cuộc thuyết phục bọn họ: "Hai đứa đừng xuống ruộng làm gì, ngồi đây hóng gió là được rồi."
Ôn Nhiên và Cố Quân Trì không lên tiếng, đeo bao tay vào, mỗi người kéo một bao tải đi vào trong ruộng và bắt đầu bẻ ngô.
Tiếng ve kêu râm ran, Ôn Nhiên đổ mồ hôi nhét từng trái ngô vào túi. Cậu tưởng mình đã tháo vát lắm rồi nhưng tiến độ chỉ mới được nửa túi mà Cố Quân Trì ở bên kia đã đựng đầy bao, vác lên là đi luôn, đặt lên xe ba bánh, sau đó lại cầm một túi rỗng quay lại.
Ôn Nhiên bị kích thích nên đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng nhét đầy, cậu cúi xuống cố gắng vác túi lên vai nhưng cố gắng gần nửa phút mà túi ngô không hề nhúc nhích, đầu cậu đã mấy lần suýt thì chúi xuống đất.
Trong lúc nhếch nhác, một đôi bàn tay thon dài buông xuống xách túi lên, Ôn Nhiên nheo mắt ngẩng đầu lên, dưới chiếc mũ rơm, khuôn mặt Cố Quân Trì bị hơi nóng hun cho đỏ bừng, những giọt mồ hôi lăn xuống từng giọt từ hai bên thái dương, trượt qua yết hầu và hai bên cổ. Hắn nhìn Ôn Nhiên một cái: "Ăn phí cơm rồi." Vừa nói vừa vác ngô lên rồi xoay người đi về phía rìa thửa ruộng.
Ôn Nhiên nhìn bóng lưng Cố Quân Trì, quần áo cũ, mũ rơm lớn, ăn mặc như ông già vùng nông thôn nhưng lại được khuôn mặt và dáng người hắn thăng hoa lên thành một vẻ đẹp tự nhiên nguyên thuỷ không cần trau chuốt, ông trời đúng là không công bằng.
"Nhìn cái gì, lao động đi." Cố Quân Trì quay trở lại, ném một cái túi rỗng xuống cạnh chân Ôn Nhiên.
Trở lại làm việc, Ôn Nhiên chậm chạp nhận ra một cuộc sống hết sức hoang đường, rằng cậu và Cố Quân Trì đang bẻ ngô. Cậu chủ Cố từ nhỏ đã nhận được muôn vàn sự cưng chiều không phải làm việc nhà thế mà lại đang bẻ ngô trong ruộng, nếu Cố Bồi Văn biết được chuyện này thì có lẽ sẽ chấn động đến mức đau lòng rơi nước mắt.
Tự biết mình vác không nổi, sau khi nhét đầy một túi, Ôn Nhiên trơ mắt ra đợi Cố Quân Trì tới vác, xe ba bánh nhanh chóng được chất đầy, chú Lưu không nhìn nổi nữa, hoảng hốt nói: "Trời ơi, hai đứa là khách, đừng xem mình là gia súc chứ, nghỉ ngơi một lát đi."
Ôn Nhiên và Cố Quân Trì nhắm mắt làm ngơ, cho đến khi Thu Thu xách giỏ mang Tiểu Hắc tới đưa nước thì hai người mới dừng lại, đi đến dưới gốc cây nghỉ ngơi, chú Lưu chở ngô trên xe về trước.
Sau khi cởi bao tay và mũ rơm ra, Ôn Nhiên mệt đến mức hơi thất thần, vòng cổ quấn quanh cổ vừa gò bó vừa nóng nực, cậu kéo nhẹ ra. Cố Quân Trì vuốt tóc ra sau, nghiêng đầu sang liếc cậu: "Khó chịu thì cởi ra."
"Không cởi." Ôn Nhiên giơ mu bàn tay lên vuốt mồ hôi trên cằm, "Tôi đã từng bảo đảm với cậu là sẽ không để cậu ngửi thấy mùi pheromone của tôi nữa rồi."
Im lặng một giây, Cố Quân Trì mới nói: "Sao cũng được."
Thu Thu ngồi xổm ở một bên lặng lẽ hái hoa dại nhỏ, Tiểu Hắc thì ngồi ngay ngắn nhìn về phía xa. Gió dưới bóng cây khá mát mẻ, xua tan đi hơi nóng, Ôn Nhiên hái một bông hoa nhỏ màu tím cài vào bím tóc của Thu Thu, Thu Thu kéo bím tóc của mình sang nhìn, ngẩng đầu mỉm cười với Ôn Nhiên.
"Sao tôi lại buồn ngủ nữa rồi." Ôn Nhiên đau lưng mỏi vai ngáp một cái.
Cố Quân Trì giống như một sĩ quan huấn luyện tàn nhẫn, đội mũ rơm lên đứng dậy, vừa đeo bao tay vừa nói: "Buồn ngủ thì đi lao động."
Cả một buổi chiều, Ôn Nhiên bẻ ngô trong sự giám sát của sĩ quan huấn luyện Cố nghiêm khắc, bẻ mãi cho đến hoàng hôn, ánh tà dương màu đỏ vàng bao phủ đồng ruộng trên núi, chú Lưu ở lại chặt râu ngô, Thu Thu dẫn Ôn Nhiên và Cố Quân Trì đi bộ về nhà, Tiểu Hắc đi phía trước dẫn đường.
Đi bộ trên núi có thể nhìn thấy đầu làng, nơi đó có một cây đa cao lớn, trên cây có những sợi dây đỏ tung bay trong gió như một quả cầu lửa. Ôn Nhiên hỏi Thu Thu: "Những sợi dây đỏ trên cây kia là gì vậy?"
"Cây ước nguyện." Thu Thu nhỏ giọng trả lời.
Ôn Nhiên lại hỏi con bé: "Vậy em đã ước nguyện chưa?"
Thu Thu gật đầu nói: "Muốn ba mẹ về nhà thăm em nhiều hơn."
Ôn Nhiên và Cố Quân Trì nhìn nhau một cái, Ôn Nhiên đưa tay xoa đầu Thu Thu.
Về nhà với mặt mày lấm lem, thím Lưu đang nấu cơm, ngô trong sân đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Ôn Nhiên rửa sạch tay, gảy những vết phồng rộp hơi gồ lên trong lòng bàn tay, không nghiêm trọng lắm, ngày mai vẫn có thể bẻ tiếp.
Đợi đến khi chú Lưu về nhà, mọi người cùng nhau ăn tối, sắc trời đang dần tối, ăn xong nghỉ ngơi một lát thì Cố Quân Trì đi tắm trước, Ôn Nhiên ngồi xổm bên cạnh chú Lưu xem ông vá lưới đánh cá.
"Vị trí này không dễ vá, phải mất mấy ngày, lớn tuổi rồi, nhìn lâu sẽ đau mắt." Chú Lưu nói: "Nhưng vẫn còn lưới khác dùng được nên không bị trì hoãn."
Ôn Nhiên xem rất nghiêm túc, còn bắt đầu học vá vài mũi, được chú Lưu khen thông minh, sau đó ông lại lập tức giật lưới đánh cá và con thoi lại: "Không thể để hai đứa lao động nữa, đi nghỉ sớm đi, ngày mai ngủ muộn một chút hẵng dậy."
Đúng lúc Cố Quân Trì tắm xong đi ra, đi ngang qua sau lưng Ôn Nhiên, dùng cẳng chân đạp mông cậu một cái: "Đi tắm đi."
... (còn tiếp)
—
/49
|