Persephone không để ý bỏ mặc chân dẫn mình đi.
Không hiểu tại sao cô lại bước đến “Khu vườn Lãng Quên” của địa ngục.
Nhìn cây cổ thụ cao to trước mặt, sự khó chịu trong người cô biết mất. Ngồi xuống cây cổ thụ, Persephone dựa lưng vào, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng động từ cây.
Cô cảm thấy có người đến gần mình, cô biết đó không phải là Hades, mà là Diana.
Persephone mở mắt. Đúng như suy nghĩ, quả nhiên là cô ấy.
“Đến đuổi ta đi?” Persephone khó chịu lên tiếng.
“Thần không dám, bây giờ ngài là hoàng hậu, có quyền đến bất kỳ đâu ở địa ngục”
Diana cúi đầu trả lời Persephone, khuôn mặt không chút bất mãn.
Persephone thở dài. Đến bất kỳ đâu sao? Nếu có thể thì đã không bị Hades đuổi khỏi đại điện. Cô ta chỉ đang nói dối mà thôi! Persephone ngẩng đầu nhìn Diana.
“Diana……”
“Vâng”
“Ngươi có thể vào đại điện sao? Kể cả lúc Hades xét xử linh hồn?” Persephone muốn biết được địa vị của Diana trong lòng Hades.
“Vâng, lúc xét xử thần luôn ở cạnh ngài ấy”
Được lắm! Tốt lắm! Câu trả lời của Diana khiến Persephone hiểu ra mọi thứ. Tuy rằng Diana không phải là tình nhân cũng không phải là nữ hầu của Hades, nhưng có quyền ở cạnh hắn bất cứ lúc nào. Mà cô, là một người vợ lại không có quyền đó. Trong lòng Persephone dâng lên sự ghen tị cùng giận dữ, hận không thể chạy vào đại điện cãi nhau với Hades một trận. Nhưng mà, cô vẫn biết, não cô có phẳng đến thế nào cũng không thể làm như thế, cô là một người văn hóa, không phải là người phụ nữ chanh chua! Persephone oán hận nghĩ, lập tức nhắm mắt lại, không để ý đến Diana nữa.
Diana cũng biết Persephone khó chịu, cho nên im lặng không nói, có điều cô ta không đi khỏi đó.
“Có việc gì sao?” Persephone không thể không mở mắt.
“Tâm trạng của ngài không tốt, có thể nói với thần chứ?”
Persephone kinh ngạc nhìn cô ta, không hiểu tại sao cô ta lại có ý nghĩ cùng cô nói chuyện. Nhưng mà cô cũng không ngu đến mức tâm sự cho tình địch, cho nên cô cự tuyệt.
“Không cần, ta đang đợi một người”
Diana nở nụ cười dịu dàng, chậm rãi đi khỏi khu vườn, sau đó dừng lại, quay người nhìn Persephone.
“Hoàng hậu tôn kính, ngài Hades đối với mọi thứ đều không quan tâm, chỉ riêng ngài là ngài ấy dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu, cầu xin ngài không cần làm ngài ấy khó xử”
Làm hắn khó xử? Rốt cuộc là ai làm ai khó xử? Persephone muốn cãi nhau với Diana, nhưng cô ta lại biến mất. Cô bực mình dựa vào thân cây, tâm tình rối loạn. Cho đến bây giờ cô mới nhận ra, tất cả các thuộc hạ của Hades đều vô cùng một lòng với hắn. Khi cô và hắn cãi nhau, họ luôn đứng cùng một tuyến với Hades, dù cô làm sai hay đúng. Cô nghĩ, nếu như cô làm sai việc gì, không cần Hades nói hay động tay họ cũng xé nát cô thành trăm mảnh cho xem.
Persephone tự nhiên cảm thấy khó chịu.
Nghĩ một lát, cô thiếp đi.
Không biết trôi qua bao lâu, khi cô tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong tẩm cung.
Là Hades tìm ra cô rồi ôm cô trở về tẩm cung sao?
Persephone cảm thấy bực mình, định bước xuông thì thấy đôi mắt đen mang ý cười nhìn mình.
Cô sợ đến mức giật mình ngồi xuống giường.
“Đã cưới nhau lâu như vậy rồi em còn sợ ta sao?” Hades cười dịu dàng, xoa nhẹ cánh tay của Persephone.
“Đúng, ta sợ hãi ngươi, bởi vì ta không quen ngươi” Persephone tức giận hất tay Hades, muốn xuống giường nhưng bị Hades giữ chặt thắt lưng, kéo cô trở về giường.
“Persephone, em giận sao?” Đôi mắt đen thâm thúy nhìn Persephone.
“Không có, ta sao có thể giận ngài? Là do ta sai mà, ta không xin phép ngài đã tự tiện đi vào đại điện, làm phiền ngài xét xử, ngài không giận ta đã tốt rồi, ta sao có thể giận ngài?”
Persephone cung kính xin lỗi làm Hades ngơ ngác. Hắn nhìn Persephone một lát rồi nở nụ cười dịu dàng đầy yêu thương.
“Xin lỗi, Persephone, ta biết lúc sáng ta nói với em có chút nghiêm khắc, nhưng mà ta…”
“Ngài không cần nói ta cũng biết” Persephone lạnh lùng cắt lời nói của hắn “Về sau ta sẽ không bao giờ bước chân vào đại điện nữa, cũng không ngu ngốc đến mức lấy mặt của mình để cho tình nhân của ngươi ngồi lên”
Khuôn mặt của Hades tối sầm.
“Nàng nói cái gì? Persephone?”
Không hiểu tại sao cô lại bước đến “Khu vườn Lãng Quên” của địa ngục.
Nhìn cây cổ thụ cao to trước mặt, sự khó chịu trong người cô biết mất. Ngồi xuống cây cổ thụ, Persephone dựa lưng vào, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng động từ cây.
Cô cảm thấy có người đến gần mình, cô biết đó không phải là Hades, mà là Diana.
Persephone mở mắt. Đúng như suy nghĩ, quả nhiên là cô ấy.
“Đến đuổi ta đi?” Persephone khó chịu lên tiếng.
“Thần không dám, bây giờ ngài là hoàng hậu, có quyền đến bất kỳ đâu ở địa ngục”
Diana cúi đầu trả lời Persephone, khuôn mặt không chút bất mãn.
Persephone thở dài. Đến bất kỳ đâu sao? Nếu có thể thì đã không bị Hades đuổi khỏi đại điện. Cô ta chỉ đang nói dối mà thôi! Persephone ngẩng đầu nhìn Diana.
“Diana……”
“Vâng”
“Ngươi có thể vào đại điện sao? Kể cả lúc Hades xét xử linh hồn?” Persephone muốn biết được địa vị của Diana trong lòng Hades.
“Vâng, lúc xét xử thần luôn ở cạnh ngài ấy”
Được lắm! Tốt lắm! Câu trả lời của Diana khiến Persephone hiểu ra mọi thứ. Tuy rằng Diana không phải là tình nhân cũng không phải là nữ hầu của Hades, nhưng có quyền ở cạnh hắn bất cứ lúc nào. Mà cô, là một người vợ lại không có quyền đó. Trong lòng Persephone dâng lên sự ghen tị cùng giận dữ, hận không thể chạy vào đại điện cãi nhau với Hades một trận. Nhưng mà, cô vẫn biết, não cô có phẳng đến thế nào cũng không thể làm như thế, cô là một người văn hóa, không phải là người phụ nữ chanh chua! Persephone oán hận nghĩ, lập tức nhắm mắt lại, không để ý đến Diana nữa.
Diana cũng biết Persephone khó chịu, cho nên im lặng không nói, có điều cô ta không đi khỏi đó.
“Có việc gì sao?” Persephone không thể không mở mắt.
“Tâm trạng của ngài không tốt, có thể nói với thần chứ?”
Persephone kinh ngạc nhìn cô ta, không hiểu tại sao cô ta lại có ý nghĩ cùng cô nói chuyện. Nhưng mà cô cũng không ngu đến mức tâm sự cho tình địch, cho nên cô cự tuyệt.
“Không cần, ta đang đợi một người”
Diana nở nụ cười dịu dàng, chậm rãi đi khỏi khu vườn, sau đó dừng lại, quay người nhìn Persephone.
“Hoàng hậu tôn kính, ngài Hades đối với mọi thứ đều không quan tâm, chỉ riêng ngài là ngài ấy dùng toàn bộ sinh mệnh để yêu, cầu xin ngài không cần làm ngài ấy khó xử”
Làm hắn khó xử? Rốt cuộc là ai làm ai khó xử? Persephone muốn cãi nhau với Diana, nhưng cô ta lại biến mất. Cô bực mình dựa vào thân cây, tâm tình rối loạn. Cho đến bây giờ cô mới nhận ra, tất cả các thuộc hạ của Hades đều vô cùng một lòng với hắn. Khi cô và hắn cãi nhau, họ luôn đứng cùng một tuyến với Hades, dù cô làm sai hay đúng. Cô nghĩ, nếu như cô làm sai việc gì, không cần Hades nói hay động tay họ cũng xé nát cô thành trăm mảnh cho xem.
Persephone tự nhiên cảm thấy khó chịu.
Nghĩ một lát, cô thiếp đi.
Không biết trôi qua bao lâu, khi cô tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong tẩm cung.
Là Hades tìm ra cô rồi ôm cô trở về tẩm cung sao?
Persephone cảm thấy bực mình, định bước xuông thì thấy đôi mắt đen mang ý cười nhìn mình.
Cô sợ đến mức giật mình ngồi xuống giường.
“Đã cưới nhau lâu như vậy rồi em còn sợ ta sao?” Hades cười dịu dàng, xoa nhẹ cánh tay của Persephone.
“Đúng, ta sợ hãi ngươi, bởi vì ta không quen ngươi” Persephone tức giận hất tay Hades, muốn xuống giường nhưng bị Hades giữ chặt thắt lưng, kéo cô trở về giường.
“Persephone, em giận sao?” Đôi mắt đen thâm thúy nhìn Persephone.
“Không có, ta sao có thể giận ngài? Là do ta sai mà, ta không xin phép ngài đã tự tiện đi vào đại điện, làm phiền ngài xét xử, ngài không giận ta đã tốt rồi, ta sao có thể giận ngài?”
Persephone cung kính xin lỗi làm Hades ngơ ngác. Hắn nhìn Persephone một lát rồi nở nụ cười dịu dàng đầy yêu thương.
“Xin lỗi, Persephone, ta biết lúc sáng ta nói với em có chút nghiêm khắc, nhưng mà ta…”
“Ngài không cần nói ta cũng biết” Persephone lạnh lùng cắt lời nói của hắn “Về sau ta sẽ không bao giờ bước chân vào đại điện nữa, cũng không ngu ngốc đến mức lấy mặt của mình để cho tình nhân của ngươi ngồi lên”
Khuôn mặt của Hades tối sầm.
“Nàng nói cái gì? Persephone?”
/93
|