Edit: Tử Tình
Hồi trước, lúc xem phim, Vinh Nhung luôn giễu cợt mấy tay đạo diễn, tại sao mỗi khi người ta đau lòng hoặc thất tình, thời điểm chán nản nhất lại còn có thêm trận mưa như trút nước dội lên nỗi cô đơn của họ. Lúc cô đứng ở dưới nhà, một trời mưa gió trước mắt cô bao phủ lên nỗi bi thương nồng đậm, những thứ đè nén trong lòng cô, từng chút từng chút chìm xuống đáy lòng.
Không có thương tâm, chỉ có chết lặng,cùng tuyệt vọng? Cô lại không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên bầu tời tối đen lâu thật lâu.
Rõ ràng buổi sáng còn nắng gay gắt, buổi tối lại thành mưa mù tầm tã. Ngày hôm nay, đúng là khiến cho cô đa cảm và mất mát. Cô hít một hơi sâu, trong không khí còn vương lại mùi ẩm mốc, cô tiến vào màn mưa, một khắc cũng không dừng lại.
Không biết đã đi bao lâu, sau lưng xuất hiện tiếng bước chân nôn nóng. Vinh Nhung quay đầu lại, nước mưa xối xả khiến cho anh trở nên vô cùng chật vật, nhưng vẫn còn cố chấp kiên trì nhìn cô, “Cùng anh trở về đi, anh làm tổn thương em, anh xin lỗi …. Tin anh một lần cuối này thôi!”
Hốc mắt Vinh Nhung ửng đỏ, nước mưa chảy vào trong mắt khiến mắt cô đau xót tới nỗi không nhìn thấy rõ hình dáng anh. Cô nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, “Anh, như vậy thôi. Kết quả đã rõ, chúng ta không thể vượt qua được số phận. Tình yêu càng mãnh liệt thì sao chứ, cũng không vượt qua được thù hận, như thế, không phải là tình yêu mà em muốn ….”
Vinh Hưởng tới gần cô, kiềm chế cảm giác muốn đem cô siết chặt trong ngực, toàn thân hai người đều ướt sũng, đứng chung một chỗ cũng không ngăn nổi sự lãnh lẽo. Anh nhắm hai mắt, tỳ cằm lên những sợi tóc ướt của cô, “Nhung Nhung, là anh không tốt, công bằng một chút, anh chỉ muốn lấy lại thứ nên thuộc về mình, đây cũng gọi là ham muốn sao? Giống như Tống Hải Thanh mới là ham muốn, mơ ước những thứ không thuộc về bà ta. Vì sao những lần bà ta ích kỷ em đều có thể tha thứ, vì sao anh lại không?”
Vinh Nhung giống như nói không nên lời, dễ dàng tha thứ như vậy, bởi vì không yêu. Mà anh, không thể tha thứ, là bởi vì quá yêu. Cô không phải là Thánh Mẫu, cũng không phải là con rối không có linh hồn, trong trận chiến của anh, cô luôn ở vị trí của một con cờ. Đáng tiếc, cô chính là con cờ không an phận, ai cũng không nắm giữ được vận mệnh của cô.
Vinh Nhung đẩy anh ra, lại bị ôm siết, qua vài lần thì không giãy giụa nữa, chỉ tỉnh táo mà nói: “Nếu như em không thương, không yêu nổi nữa thì sao đây? Anh vẫn muốn giữ em bên cạnh chứ? Điều anh muốn, chính là khiến cho mẹ em đau khổ. Đoạt lại thứ gì đó của mình, nhìn bà mất đi người thân suy nhất, anh đứng ở nơi cao nhìn bà dần dần tuyệt vọng, như vậy mới đúng với ý nguyện trả thù ban đầu của anh. Còn em ở đâu, lúc anh chiến thắng hiển hách? Anh đứng ở nơi cao còn em ở đâu?”
Vinh Hưởng ngơ ngẩn, hoàn toàn chấn động. Tuổi 20 năm ấy, ngay lúc anh bước ra khỏi nhà họ Vinh thì đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù. Sự chung tình của Vinh Nhung đối với anh chính là lợi thế duy nhất, đoạt lại Vinh thị, thuận lợi xóa bỏ quyền sở hữu của Vinh Kiến Nhạc, cuối cùng để cho Tống Hải Thanh trơ mắt nhìn anh kéo Vinh Nhung vào hố đen.
Cả đời Tống Hải Thanh chỉ có duy nhất một thứ, bà ta không ý thức được, nhưng Vinh Hưởng lại rất rõ ràng. Bà ta chỉ có Vinh Nhung, mà không phải là thứ tình cảm bà ta luôn cầu xin, ham muốn hưởng thụ vật chất cũng sẽ từ từ mất đi, chỉ có tình thân, là mãi mãi không thay đổi. Bà ta hết lần này tới lần khác đều bị ham muốn vật chất che mắt, chẳng qua là một mực mưu tính cũng không có được tình yêu và tiền bạc.
Vinh Hưởng vô cùng rõ ràng làm thế nào để cho Tống Hải Thanh tuyệt vọng, đó chính là khiến cho bà ta mất đi tất cả những thứ mà bà ta cho là quan trọng, rồi cướp đi thứ mà bà ta thực sự coi trọng nhưng chưa ý thức được. Như vậy bà ta sẽ thực sự “chết”, điều này còn vui sướng hơn nhiều so với việc đứng đằng xa nhìn bà ta ở trước mặt mình mà sa đọa thối nát.
Tất cả đều là kế hoạch đen tối nhất trong lòng anh, hết lần này tới lần khác anh đều tự nhủ với bản thân là anh yêu Vinh Nhung, cho dù lợi dụng, hành hạ, tổn thương, thì cuối cùng vẫn có thể dùng tình yêu để bù đắp, cứu chữa.
Bây giờ một câu nói của cô đã vạch trần tất cả, bị cô chất vấn một cách trần trụi như vậy, anh không thể phản bác. Đây chính là suy nghĩ dơ bẩn và ích kỷ của anh, cô chỉ liếc mắt một cái đã sáng tỏ, tuy không nói toạc ra, nhưng vẫn còn hy vọng, vẫn còn một tia mong chờ. Hiện tại, cô đối với anh thực sự là mất hết hy vọng.
Vinh Hưởng chỉ cần nghĩ tới đây, thì đã có cảm giác sợ hãi vô vàn đánh thẳng vào tim, anh ôm chặt lấy cô, cố chấp hôn cô: “Không phải, tất cả đều không đúng, anh yêu em, đây là sự thật, sự thật chính là như thế. Vì sao lại muốn xóa sạch quá khứ của chúng ta, anh đã nói rồi, bà ta là bà ta, em là em, anh chỉ muốn trả thù bà ta!”
Vinh Hưởng mang theo oán hận, có lẽ đang tức giận tới mức kích động. Anh giống như không hề lưu lại chút cơ hội nào cho cô mở miệng, gặm cắn đôi môi mềm mại của cô, khóe miệng Vinh Nhung đau nhói, đẩy cũng không ra. Nước mưa cùng với thứ chất lỏng hỗn tạp mằn mặn chảy vào trong miệng, không rõ là nước mắt, hay là máu của người nào đó, tình yêu của họ vẫn luôn đau đớn và tuyệt vọng như thế.
Vinh Hưởng đang giữ chặt khuôn mặt cô, mút đầu lưỡi cô tới mức tê dại, giống như muốn tàn nhẫn nuốt chửng cô. Con mãnh thú bị giam cầm nhiều năm đang giãy giụa muốn nhanh chóng thoát khỏi chiếc lồng, Vinh Hưởng cảm thấy những thù hận trong lòng kia cùng với sự tức giận cuối cùng cũng bị áp chế bởi nỗi khát vọng đang không ngừng dâng lên trong thân thể. Bàn tay đặt trên eo cô không hề do dự mà luồn vào trong áo, Vinh Nhung kinh ngạc mở to mắt, ra sức ngăn cản anh, “Anh điên rồi?”
Hơi thở của Vinh Hưởng rối loạn, con ngươi đen nhánh giờ phút này cũng bị bao phủ bởi một tầng tình ý dày đặc, “Anh đã nói sẽ không cho phép em rời khỏi anh, nếu như em muốn trốn, anh sẽ dùng mọi biện pháp để ép em quay lại, em muốn thử sao?”
Vinh Nhung nhìn anh mà không dám tin, cảm xúc ảm đạm trong mắt bỗng chốc trở nên tĩnh mịch. Cô cười, cũng chính là dáng vẻ ….. bi thương nhất, “Anh thực sự muốn làm như thế? Muốn em hận anh cả đời?”
Vinh Hưởng vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt tràn đầy khổ sở, “Nhung Nhung, vì sao phải ép anh. Rõ ràng chúng ta có thể rất tốt đẹp, vui vẻ sống bên nhau, đây không phải là điều em muốn sao?”
Thật có thể vui vẻ sống bên nhau sao? Cô muốn, chỉ là một tình yêu chân thành, thuần khiết mà thôi.
Chỉ có hai người bọn họ.
Anh vẫn không hiểu….
*
Bị Vinh Hưởng kéo về nhà trọ, anh giúp cô tắm, ôm cô lên giường, đút nước gừng cho cô. Vinh Nhung chỉ lẳng lặng phối hợp với anh, trong lòng cô đang suy nghĩ những gì, anh không đoán được dù chỉ một chút.
Trong lòng Vinh Hưởng lo sợ, lại có chút bất an, cảm giác giống như một thứ đồ vật đang dần thoát khỏi khống chế của mình. Anh liền xé quần áo trên người cô, điên cuồng tìm kiếm một chút an ủi, trên phương diện này đàn ông không giống với phụ nữ. Anh càng sợ mất đi cô, thì càng muốn dùng loại bản năng nguyên thủy nhất để gông cùm cô.
Thân thể Vinh Nhung cho dù có ỷ lại vào anh, thì cũng sẽ có những lúc thất vọng, thống khổ. Giống như hiện tại, trong lòng khổ sở phẫn uất, thân thể còn bị anh chiếm hữu từng chút một.
Cô không có quá nhiều phản ứng, mặc kệ anh ra sức ân cần, cô đều khô khốc không nhúc nhích. Càng như vậy, Vinh Hưởng càng cố chấp muốn đoạt lấy cô. Giống như chiếm đoạt được thân thể cô, thì sẽ hoàn toàn được cô tha thứ.
Có lẽ đây chính là suy nghĩ ngây thơ của bọn họ ở thời niên thiếu đang lừa gạt anh, khi đó, dù là mâu thuẫn gì, chỉ cần ở trên giường, anh đều có thể vỗ về cô. Cuối cùng vẫn là cô sẽ nhu thuận ở lại bên cạnh anh, cam tâm tình nguyện.
Anh không để ý tới phản kháng của cô, cũng không để ý tới thân thể cô đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa. Đè lên ngươi cô, tóm lại chính là dựa vào suy nghĩ kia mà cậy mạnh xỏ xuyên qua cô.
Trong mắt Vinh Nhung đều là ẩm ướt và đau đớn, toàn thân vô lực co quắp trên giường. Vinh Hưởng một mực phát tiết trên cơ thể cô, thật ra thì cũng anh cũng chẳng tốt hơn là mấy, ma sát kịch liệt như vậy khiến cho anh cũng không đạt được khoái cảm. Chỉ khiến cho tâm tư vốn đã bất an càng thêm phiền não.
Vinh Nhung siết chặt ga giường, bên dưới đau đớn khiến cô không nhịn nổi phát ra tiếng, cho dù có cố gắng chịu đựng cũng không chịu nổi tra tấn như vậy. Cô chợt nhớ lại cái đêm bốn năm trước, cũng bị anh bộc phát thú tính đè trên bàn sách như vậy, lúc đó nét mặt của anh chính là như thế, u ám nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng không hề có một chút tình cảm, giống như chỉ muốn nhục nhã cô.
Lòng của Vinh Nhung đã chia năm xẻ bảy, vẻ mặt chết lặng mặc anh dày vò. Vinh Hưởng nằm ở phía sau cô, trầm luân trong thân thể tuyệt mỹ của cô, rốt cuộc cũng bắt đầu hăng hái. Anh ở bên tai cô nói những lời trêu đùa tâm tình, Vinh Nhung vẫn là bộ dạng tái nhợt như cũ.
Vinh Hưởng liếm láp vành tai cô, bàn tay không ngừng trêu chọc nơi tư mật để cố gắng khơi dậy dục vọng của cô. Vinh Nhung dán vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, không nhịn được mà cắn chặt múi môi.
Vinh Hưởng vươn tay chạm vào môi cô, lật khuấy cái lưỡi xinh xắn của cô, dịu dàng thì thầm bên tai cô, “Nhung Nhung, thừa nhận đi, em không thể rời khỏi anh….”
Vinh Nhung tuyệt vọng nhắm hai mắt, trong thân thể bắt đầu dấy lên phản ứng chân thật nhất, cô không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận. Anh dù có bạc tình hơn nữa, độc ác hơn nữa, cô vẫn luôn yêu anh. Đây chính là sự thật đáng sợ nhất, khiến cho cô càng muốn xem thường bản thân mình.
Cô vì va chạm mà nằm ở trên giường không thể động đậy, khuôn mặt cũng vì những động tác mãnh liệt của anh mà ửng đỏ. Ánh mắt cô chăm chú nhìn lên ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường, nếu như không thể từ bỏ, như vậy, hai người đều nên được giải thoát….
*
Trong phòng ngủ còn tỏa ra mùi vị Hormone, Vinh Nhung trắng noãn nằm trên chiếc giường đơn, trên bắp đùi trắng trẻo có những vết bầm tím. Vinh Hưởng ôm cô, dụi vào ngực cô, rõ ràng vừa rồi còn là người đàn ông mạnh mẽ, thế nhưng lúc này lại mềm yếu giống như một đứa trẻ bị thương, “Nhung Nhung, cho anh chút thời gian, chuyện của Chu Tư Thành anh sẽ giải quyết, sẽ không để cho hắn ta có cơ hội tới gần em nữa.” Anh trầm mặc vài giây, cánh tay vòng qua eo cô rồi siết chặt, “Đừng rời bỏ anh, anh sẽ chết mất.”
Vinh Nhung vẫn không nói chuyện, chỉ giơ tay lên vuốt ve những sợi tóc mềm mại của anh.
Vinh Hưởng nhắm hai mắt, khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ hiện ra dưới ánh đèn, hình như anh ngủ thiếp đi, vùi thật lâu trong ngực cô cũng không lên tiếng. Vinh Nhung nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức, trong đầu vo cùng hỗn loạn, ngón tay vừa chạm được vật gì đó dưới gối đã sợ hãi rụt lại.
Cô vẫn còn có chút sợ hãi, không thể quyết tâm đối với anh.
Vinh Hưởng rất yên tĩnh, hô hấp nhẹ nàng, Vinh Nhung vuốt theo sợi tóc của anh, tham luyến xoa lên đôi mắt anh. Vinh Hưởng hơi bất an giật giật, sau đó lại nặng nề ngủ thiếp đi trong ngực cô.
Vinh Nhung ghé vào tai anh, nhỏ giọng nủ non, “Anh, em yêu anh, vĩnh viễn yêu anh….”
Lúc Vinh Hưởng có cảm giác sắc bén xuyên qua ngực, bất chợt có khoái cảm của sự giải thoát. Anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt hoang mang không hề có tiêu điểm của Vinh Nhung.
Trong tay Vinh Nhung đang siết chặt con dao gọt trái cây, nước mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt mất hồn nhìn chăm chú vào lồng ngực đẫm máu của anh, vết máu chói mắt nhanh chóng lan tràn thành những đường cong tươi đẹp trên áo sơ mi anh mặc. Vinh Nhung sững sờ, ngón tay run rẩy rũ xuống đầu gối, mờ mịt nhìn Vinh Hưởng, không biết nên làm thế nào.
Sắc môi Vinh Hưởng bắt đầu chuyển sang nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi âm trầm nhìn cô chăm chú, nhưng vẫn nỗ lực giơ tay về phía cô. Vinh Nhung khóc thành tiếng, rốt cuộc cũng ý thức được mình đã khiến suy nghĩ điên cuồng nhất trong lòng thành sự thật.
“Anh …..” Vinh Nhung thận trọng ôm lấy anh, run rẩy, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ làm anh đau, “Thật xin lỗi, em không biết, em không biết sao lại như vậy…..” Cô nói không ra lời, hành động vừa rồi giống như là vô thức. Căn bản là cô không biết mình đang làm cái gì, chỉ vừa nghĩ như thế, đã thật sự làm rồi.
Vinh Hưởng cúi đầu nhìn màu đỏ chói mắt trước ngực, giống như không thể tin được, nhưng lại cảm thấy có chút đúng. Chỉ là, cô thật sự hận anh tới như vậy sao? Trong lòng không nén nổi nỗi bi thương, lại có chút tự giuêũ, giờ khắc này, cảm giác đau nhói trên thân thể bây giờ cũng không thể so sánh với mối nghi hoặc trong lòng.
Vinh Nhung hốt hoảng gọi 120, rũ mắt quỳ xuống bên cạnh anh, không cầm nổi nước mắt, “Mới vừa rồi em, vẫn muốn, cứ thế mà chết đi cũng tốt. Chúng ta cùng chết, như vậy, sẽ chỉ có mỗi chúng ta. Thực sự chỉ có mỗi chúng ta.”
Lông mi của Vinh Hưởng khẽ run, nắm lấy tay cô, cũng không lên tiếng, chảy quá nhiều máu khiến anh đã không còn hơi sức. Lúc này, ngay cả năng lực suy nghĩ anh cũng không có.
Càng không để ý được tới Vinh Nhung, dù cho có điều gì đó không hợp lý.
Hồi trước, lúc xem phim, Vinh Nhung luôn giễu cợt mấy tay đạo diễn, tại sao mỗi khi người ta đau lòng hoặc thất tình, thời điểm chán nản nhất lại còn có thêm trận mưa như trút nước dội lên nỗi cô đơn của họ. Lúc cô đứng ở dưới nhà, một trời mưa gió trước mắt cô bao phủ lên nỗi bi thương nồng đậm, những thứ đè nén trong lòng cô, từng chút từng chút chìm xuống đáy lòng.
Không có thương tâm, chỉ có chết lặng,cùng tuyệt vọng? Cô lại không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên bầu tời tối đen lâu thật lâu.
Rõ ràng buổi sáng còn nắng gay gắt, buổi tối lại thành mưa mù tầm tã. Ngày hôm nay, đúng là khiến cho cô đa cảm và mất mát. Cô hít một hơi sâu, trong không khí còn vương lại mùi ẩm mốc, cô tiến vào màn mưa, một khắc cũng không dừng lại.
Không biết đã đi bao lâu, sau lưng xuất hiện tiếng bước chân nôn nóng. Vinh Nhung quay đầu lại, nước mưa xối xả khiến cho anh trở nên vô cùng chật vật, nhưng vẫn còn cố chấp kiên trì nhìn cô, “Cùng anh trở về đi, anh làm tổn thương em, anh xin lỗi …. Tin anh một lần cuối này thôi!”
Hốc mắt Vinh Nhung ửng đỏ, nước mưa chảy vào trong mắt khiến mắt cô đau xót tới nỗi không nhìn thấy rõ hình dáng anh. Cô nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, “Anh, như vậy thôi. Kết quả đã rõ, chúng ta không thể vượt qua được số phận. Tình yêu càng mãnh liệt thì sao chứ, cũng không vượt qua được thù hận, như thế, không phải là tình yêu mà em muốn ….”
Vinh Hưởng tới gần cô, kiềm chế cảm giác muốn đem cô siết chặt trong ngực, toàn thân hai người đều ướt sũng, đứng chung một chỗ cũng không ngăn nổi sự lãnh lẽo. Anh nhắm hai mắt, tỳ cằm lên những sợi tóc ướt của cô, “Nhung Nhung, là anh không tốt, công bằng một chút, anh chỉ muốn lấy lại thứ nên thuộc về mình, đây cũng gọi là ham muốn sao? Giống như Tống Hải Thanh mới là ham muốn, mơ ước những thứ không thuộc về bà ta. Vì sao những lần bà ta ích kỷ em đều có thể tha thứ, vì sao anh lại không?”
Vinh Nhung giống như nói không nên lời, dễ dàng tha thứ như vậy, bởi vì không yêu. Mà anh, không thể tha thứ, là bởi vì quá yêu. Cô không phải là Thánh Mẫu, cũng không phải là con rối không có linh hồn, trong trận chiến của anh, cô luôn ở vị trí của một con cờ. Đáng tiếc, cô chính là con cờ không an phận, ai cũng không nắm giữ được vận mệnh của cô.
Vinh Nhung đẩy anh ra, lại bị ôm siết, qua vài lần thì không giãy giụa nữa, chỉ tỉnh táo mà nói: “Nếu như em không thương, không yêu nổi nữa thì sao đây? Anh vẫn muốn giữ em bên cạnh chứ? Điều anh muốn, chính là khiến cho mẹ em đau khổ. Đoạt lại thứ gì đó của mình, nhìn bà mất đi người thân suy nhất, anh đứng ở nơi cao nhìn bà dần dần tuyệt vọng, như vậy mới đúng với ý nguyện trả thù ban đầu của anh. Còn em ở đâu, lúc anh chiến thắng hiển hách? Anh đứng ở nơi cao còn em ở đâu?”
Vinh Hưởng ngơ ngẩn, hoàn toàn chấn động. Tuổi 20 năm ấy, ngay lúc anh bước ra khỏi nhà họ Vinh thì đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù. Sự chung tình của Vinh Nhung đối với anh chính là lợi thế duy nhất, đoạt lại Vinh thị, thuận lợi xóa bỏ quyền sở hữu của Vinh Kiến Nhạc, cuối cùng để cho Tống Hải Thanh trơ mắt nhìn anh kéo Vinh Nhung vào hố đen.
Cả đời Tống Hải Thanh chỉ có duy nhất một thứ, bà ta không ý thức được, nhưng Vinh Hưởng lại rất rõ ràng. Bà ta chỉ có Vinh Nhung, mà không phải là thứ tình cảm bà ta luôn cầu xin, ham muốn hưởng thụ vật chất cũng sẽ từ từ mất đi, chỉ có tình thân, là mãi mãi không thay đổi. Bà ta hết lần này tới lần khác đều bị ham muốn vật chất che mắt, chẳng qua là một mực mưu tính cũng không có được tình yêu và tiền bạc.
Vinh Hưởng vô cùng rõ ràng làm thế nào để cho Tống Hải Thanh tuyệt vọng, đó chính là khiến cho bà ta mất đi tất cả những thứ mà bà ta cho là quan trọng, rồi cướp đi thứ mà bà ta thực sự coi trọng nhưng chưa ý thức được. Như vậy bà ta sẽ thực sự “chết”, điều này còn vui sướng hơn nhiều so với việc đứng đằng xa nhìn bà ta ở trước mặt mình mà sa đọa thối nát.
Tất cả đều là kế hoạch đen tối nhất trong lòng anh, hết lần này tới lần khác anh đều tự nhủ với bản thân là anh yêu Vinh Nhung, cho dù lợi dụng, hành hạ, tổn thương, thì cuối cùng vẫn có thể dùng tình yêu để bù đắp, cứu chữa.
Bây giờ một câu nói của cô đã vạch trần tất cả, bị cô chất vấn một cách trần trụi như vậy, anh không thể phản bác. Đây chính là suy nghĩ dơ bẩn và ích kỷ của anh, cô chỉ liếc mắt một cái đã sáng tỏ, tuy không nói toạc ra, nhưng vẫn còn hy vọng, vẫn còn một tia mong chờ. Hiện tại, cô đối với anh thực sự là mất hết hy vọng.
Vinh Hưởng chỉ cần nghĩ tới đây, thì đã có cảm giác sợ hãi vô vàn đánh thẳng vào tim, anh ôm chặt lấy cô, cố chấp hôn cô: “Không phải, tất cả đều không đúng, anh yêu em, đây là sự thật, sự thật chính là như thế. Vì sao lại muốn xóa sạch quá khứ của chúng ta, anh đã nói rồi, bà ta là bà ta, em là em, anh chỉ muốn trả thù bà ta!”
Vinh Hưởng mang theo oán hận, có lẽ đang tức giận tới mức kích động. Anh giống như không hề lưu lại chút cơ hội nào cho cô mở miệng, gặm cắn đôi môi mềm mại của cô, khóe miệng Vinh Nhung đau nhói, đẩy cũng không ra. Nước mưa cùng với thứ chất lỏng hỗn tạp mằn mặn chảy vào trong miệng, không rõ là nước mắt, hay là máu của người nào đó, tình yêu của họ vẫn luôn đau đớn và tuyệt vọng như thế.
Vinh Hưởng đang giữ chặt khuôn mặt cô, mút đầu lưỡi cô tới mức tê dại, giống như muốn tàn nhẫn nuốt chửng cô. Con mãnh thú bị giam cầm nhiều năm đang giãy giụa muốn nhanh chóng thoát khỏi chiếc lồng, Vinh Hưởng cảm thấy những thù hận trong lòng kia cùng với sự tức giận cuối cùng cũng bị áp chế bởi nỗi khát vọng đang không ngừng dâng lên trong thân thể. Bàn tay đặt trên eo cô không hề do dự mà luồn vào trong áo, Vinh Nhung kinh ngạc mở to mắt, ra sức ngăn cản anh, “Anh điên rồi?”
Hơi thở của Vinh Hưởng rối loạn, con ngươi đen nhánh giờ phút này cũng bị bao phủ bởi một tầng tình ý dày đặc, “Anh đã nói sẽ không cho phép em rời khỏi anh, nếu như em muốn trốn, anh sẽ dùng mọi biện pháp để ép em quay lại, em muốn thử sao?”
Vinh Nhung nhìn anh mà không dám tin, cảm xúc ảm đạm trong mắt bỗng chốc trở nên tĩnh mịch. Cô cười, cũng chính là dáng vẻ ….. bi thương nhất, “Anh thực sự muốn làm như thế? Muốn em hận anh cả đời?”
Vinh Hưởng vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt tràn đầy khổ sở, “Nhung Nhung, vì sao phải ép anh. Rõ ràng chúng ta có thể rất tốt đẹp, vui vẻ sống bên nhau, đây không phải là điều em muốn sao?”
Thật có thể vui vẻ sống bên nhau sao? Cô muốn, chỉ là một tình yêu chân thành, thuần khiết mà thôi.
Chỉ có hai người bọn họ.
Anh vẫn không hiểu….
*
Bị Vinh Hưởng kéo về nhà trọ, anh giúp cô tắm, ôm cô lên giường, đút nước gừng cho cô. Vinh Nhung chỉ lẳng lặng phối hợp với anh, trong lòng cô đang suy nghĩ những gì, anh không đoán được dù chỉ một chút.
Trong lòng Vinh Hưởng lo sợ, lại có chút bất an, cảm giác giống như một thứ đồ vật đang dần thoát khỏi khống chế của mình. Anh liền xé quần áo trên người cô, điên cuồng tìm kiếm một chút an ủi, trên phương diện này đàn ông không giống với phụ nữ. Anh càng sợ mất đi cô, thì càng muốn dùng loại bản năng nguyên thủy nhất để gông cùm cô.
Thân thể Vinh Nhung cho dù có ỷ lại vào anh, thì cũng sẽ có những lúc thất vọng, thống khổ. Giống như hiện tại, trong lòng khổ sở phẫn uất, thân thể còn bị anh chiếm hữu từng chút một.
Cô không có quá nhiều phản ứng, mặc kệ anh ra sức ân cần, cô đều khô khốc không nhúc nhích. Càng như vậy, Vinh Hưởng càng cố chấp muốn đoạt lấy cô. Giống như chiếm đoạt được thân thể cô, thì sẽ hoàn toàn được cô tha thứ.
Có lẽ đây chính là suy nghĩ ngây thơ của bọn họ ở thời niên thiếu đang lừa gạt anh, khi đó, dù là mâu thuẫn gì, chỉ cần ở trên giường, anh đều có thể vỗ về cô. Cuối cùng vẫn là cô sẽ nhu thuận ở lại bên cạnh anh, cam tâm tình nguyện.
Anh không để ý tới phản kháng của cô, cũng không để ý tới thân thể cô đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa. Đè lên ngươi cô, tóm lại chính là dựa vào suy nghĩ kia mà cậy mạnh xỏ xuyên qua cô.
Trong mắt Vinh Nhung đều là ẩm ướt và đau đớn, toàn thân vô lực co quắp trên giường. Vinh Hưởng một mực phát tiết trên cơ thể cô, thật ra thì cũng anh cũng chẳng tốt hơn là mấy, ma sát kịch liệt như vậy khiến cho anh cũng không đạt được khoái cảm. Chỉ khiến cho tâm tư vốn đã bất an càng thêm phiền não.
Vinh Nhung siết chặt ga giường, bên dưới đau đớn khiến cô không nhịn nổi phát ra tiếng, cho dù có cố gắng chịu đựng cũng không chịu nổi tra tấn như vậy. Cô chợt nhớ lại cái đêm bốn năm trước, cũng bị anh bộc phát thú tính đè trên bàn sách như vậy, lúc đó nét mặt của anh chính là như thế, u ám nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng không hề có một chút tình cảm, giống như chỉ muốn nhục nhã cô.
Lòng của Vinh Nhung đã chia năm xẻ bảy, vẻ mặt chết lặng mặc anh dày vò. Vinh Hưởng nằm ở phía sau cô, trầm luân trong thân thể tuyệt mỹ của cô, rốt cuộc cũng bắt đầu hăng hái. Anh ở bên tai cô nói những lời trêu đùa tâm tình, Vinh Nhung vẫn là bộ dạng tái nhợt như cũ.
Vinh Hưởng liếm láp vành tai cô, bàn tay không ngừng trêu chọc nơi tư mật để cố gắng khơi dậy dục vọng của cô. Vinh Nhung dán vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, không nhịn được mà cắn chặt múi môi.
Vinh Hưởng vươn tay chạm vào môi cô, lật khuấy cái lưỡi xinh xắn của cô, dịu dàng thì thầm bên tai cô, “Nhung Nhung, thừa nhận đi, em không thể rời khỏi anh….”
Vinh Nhung tuyệt vọng nhắm hai mắt, trong thân thể bắt đầu dấy lên phản ứng chân thật nhất, cô không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận. Anh dù có bạc tình hơn nữa, độc ác hơn nữa, cô vẫn luôn yêu anh. Đây chính là sự thật đáng sợ nhất, khiến cho cô càng muốn xem thường bản thân mình.
Cô vì va chạm mà nằm ở trên giường không thể động đậy, khuôn mặt cũng vì những động tác mãnh liệt của anh mà ửng đỏ. Ánh mắt cô chăm chú nhìn lên ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường, nếu như không thể từ bỏ, như vậy, hai người đều nên được giải thoát….
*
Trong phòng ngủ còn tỏa ra mùi vị Hormone, Vinh Nhung trắng noãn nằm trên chiếc giường đơn, trên bắp đùi trắng trẻo có những vết bầm tím. Vinh Hưởng ôm cô, dụi vào ngực cô, rõ ràng vừa rồi còn là người đàn ông mạnh mẽ, thế nhưng lúc này lại mềm yếu giống như một đứa trẻ bị thương, “Nhung Nhung, cho anh chút thời gian, chuyện của Chu Tư Thành anh sẽ giải quyết, sẽ không để cho hắn ta có cơ hội tới gần em nữa.” Anh trầm mặc vài giây, cánh tay vòng qua eo cô rồi siết chặt, “Đừng rời bỏ anh, anh sẽ chết mất.”
Vinh Nhung vẫn không nói chuyện, chỉ giơ tay lên vuốt ve những sợi tóc mềm mại của anh.
Vinh Hưởng nhắm hai mắt, khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ hiện ra dưới ánh đèn, hình như anh ngủ thiếp đi, vùi thật lâu trong ngực cô cũng không lên tiếng. Vinh Nhung nghe tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ báo thức, trong đầu vo cùng hỗn loạn, ngón tay vừa chạm được vật gì đó dưới gối đã sợ hãi rụt lại.
Cô vẫn còn có chút sợ hãi, không thể quyết tâm đối với anh.
Vinh Hưởng rất yên tĩnh, hô hấp nhẹ nàng, Vinh Nhung vuốt theo sợi tóc của anh, tham luyến xoa lên đôi mắt anh. Vinh Hưởng hơi bất an giật giật, sau đó lại nặng nề ngủ thiếp đi trong ngực cô.
Vinh Nhung ghé vào tai anh, nhỏ giọng nủ non, “Anh, em yêu anh, vĩnh viễn yêu anh….”
Lúc Vinh Hưởng có cảm giác sắc bén xuyên qua ngực, bất chợt có khoái cảm của sự giải thoát. Anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt hoang mang không hề có tiêu điểm của Vinh Nhung.
Trong tay Vinh Nhung đang siết chặt con dao gọt trái cây, nước mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt mất hồn nhìn chăm chú vào lồng ngực đẫm máu của anh, vết máu chói mắt nhanh chóng lan tràn thành những đường cong tươi đẹp trên áo sơ mi anh mặc. Vinh Nhung sững sờ, ngón tay run rẩy rũ xuống đầu gối, mờ mịt nhìn Vinh Hưởng, không biết nên làm thế nào.
Sắc môi Vinh Hưởng bắt đầu chuyển sang nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi âm trầm nhìn cô chăm chú, nhưng vẫn nỗ lực giơ tay về phía cô. Vinh Nhung khóc thành tiếng, rốt cuộc cũng ý thức được mình đã khiến suy nghĩ điên cuồng nhất trong lòng thành sự thật.
“Anh …..” Vinh Nhung thận trọng ôm lấy anh, run rẩy, chỉ sợ cô không cẩn thận sẽ làm anh đau, “Thật xin lỗi, em không biết, em không biết sao lại như vậy…..” Cô nói không ra lời, hành động vừa rồi giống như là vô thức. Căn bản là cô không biết mình đang làm cái gì, chỉ vừa nghĩ như thế, đã thật sự làm rồi.
Vinh Hưởng cúi đầu nhìn màu đỏ chói mắt trước ngực, giống như không thể tin được, nhưng lại cảm thấy có chút đúng. Chỉ là, cô thật sự hận anh tới như vậy sao? Trong lòng không nén nổi nỗi bi thương, lại có chút tự giuêũ, giờ khắc này, cảm giác đau nhói trên thân thể bây giờ cũng không thể so sánh với mối nghi hoặc trong lòng.
Vinh Nhung hốt hoảng gọi 120, rũ mắt quỳ xuống bên cạnh anh, không cầm nổi nước mắt, “Mới vừa rồi em, vẫn muốn, cứ thế mà chết đi cũng tốt. Chúng ta cùng chết, như vậy, sẽ chỉ có mỗi chúng ta. Thực sự chỉ có mỗi chúng ta.”
Lông mi của Vinh Hưởng khẽ run, nắm lấy tay cô, cũng không lên tiếng, chảy quá nhiều máu khiến anh đã không còn hơi sức. Lúc này, ngay cả năng lực suy nghĩ anh cũng không có.
Càng không để ý được tới Vinh Nhung, dù cho có điều gì đó không hợp lý.
/57
|