Giải Mộng

Chương 96 - Mộng xuân 13

/110


Hôm khai giảng cần dậy sớm. Lâu Lệ cẩn thận tắt chuông báo thức, nhìn Lâm Tùy Ý nằm trên giường khác còn đang ngủ.

Tối hôm qua Lâm Tùy Ý còn phấn khích hơn bé, chốc chốc lại ước lượng cặp sách cậu mua cho Lâu Lệ, chốc chốc lại bắt Lâu Lệ đeo cho mình xem. Toàn thân toát lên niềm vui cha già.

Lăn lộn đến khuya mới ngủ.

Lâu Lệ biết Lâm Tùy Ý mê ngủ nướng, có tính gắt ngủ, bé cũng muốn Lâm Tùy Ý ngủ thêm một lát, bởi vậy rón ra rón rén xoay người xuống giường. Chờ bé khom lưng đeo giày xong, vừa nhấc đầu liền đối mắt Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý: “Không ngờ chứ gì, anh dậy rồi.”

Thật ra cả đêm không ngủ.

Lâu Lệ cười: “Không ngờ.”

Lâm Tùy Ý vỗ bờ vai của bé: “Mau đi rửa mặt, ngày đầu tiên không được đến trễ.”

Hai người nhanh chóng sửa soạn xong, lúc đến trường học thấy bên ngoài có xe đẩy bán đồ ăn sáng.

Lâm Tùy Ý mua cho mình một cái bánh bao, cho Lâu Lệ một cái màn thầu, nói: “Lát nữa em phải tự giới thiệu, không nên ăn bánh bao, kẻo miệng có mùi.”

Lâu Lệ gặm màn thầu.

Lâm Tùy Ý dắt Lâu Lệ đến sân trường.

Ở cổng trường, Lâu Lệ nói nói hẹn gặp lại, Lâm Tùy Ý thúc giục: “Mau vào đi.”

Nhìn Lâu Lệ xoay người đi vào sân trường, cảm xúc cha già vui mừng trong Lâm Tùy Ý lại trỗi dậy.

Đưa bé con đi học, giao bé con cho trường học, phụ huynh hết việc làm.

Lâm Tùy Ý nghĩ nghĩ, đi vòng quanh trường, tìm cái cây Lâu Lệ kể.

Cậu tìm được rồi. Nó là một cây cổ thụ, thân cây dựa vào tường, cành cây hướng vào trong sân trường.

Tháng chín, cành lá nửa khô vàng nửa còn xanh.

Lâm Tùy Ý dễ như trở bàn tay nhảy lên cây, dẫm lên nhánh cây tìm kiếm vị trí ngồi, thân thể nửa sấp, xuyên qua khe hở lá cây rậm rạp nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm đi vào phòng học.

Vị trí này quả nhiên là vị trí học trộm tuyệt hảo, đối diện là dãy phòng học lớp 2 ở tầng 1, có thể xem nửa trên bục giảng trong phòng, và có thể thấy Lâu Lệ đứng trên bục giảng.

Giáo viên: “Học kỳ này lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển tới.”

Trong phòng học vang tiếng vỗ tay, giáo viên quay mặt nói Lâu Lệ: “Em tự giới thiệu bản thân với mọi người được không?”

Lâu Lệ mặt hướng các bạn cùng tuổi, nói: “Mình tên Lâu Lệ.”

Không có khúc sau.

“Ha, thằng nhãi ranh này!” Lâm Tùy Ý cười mắng: “Ngầu dữ.”



Thời gian đi học tiểu học đối với Lâm Tùy Ý là quá sớm. Trừ hôm Lâu Lệ khai giảng cậu trắng đêm không ngủ ráng lết ra ngoài, về sau không dậy nổi.

Lâu Lệ so với ngày xưa dậy sớm mười lăm phút. Trước tiên bé rời giường vệ sinh cá nhân, sau đó xuống lầu mua cơm sáng cho Lâm Tùy Ý, mang về, rồi mới cõng cặp sách nặng trĩu đi học.

Cặp sách chứa đủ thứ linh tinh. Hôm ấy Lâm Tùy Ý nằm trên cây giám sát bé học hành nhàm chán nghĩ ra. Lâm Tùy Ý nhét cả đống đồ ăn vặt vào cặp Lâu Lệ, sợ trời mưa bất ngờ nên còn trang bị cả dù.

Có một hôm là tiết ngữ văn. Đêm trước giáo viên ngữ văn đã giao bài tập là viết văn hai trăm chữ, gọi tên vài học sinh lên bục giảng đọc bài văn của mình.

Trên cây Lâm Tùy Ý mơ màng sắp ngủ, nghe thấy giáo viên ngữ văn gọi tên Lâu Lệ.

Vèo, buồn ngủ bay hết sạch.

Cậu ngồi dậy, lưng dựa vào thân cây, híp mắt xem bục giảng.

Lâu Lệ cầm bài văn đi lên bục giảng. Đã đi học hơn một tháng, Lâu Lệ không học được tính ngây thơ của bạn học, vẫn mang bộ dáng nặng nề như cũ.

Bé không xấu hổ như các đứa bé khác, mở bài văn ra đọc: “Sau khi lớn lên em muốn trở thành người…”



Là chủ đề viết văn.

Lâm Tùy Ý hứng thú, bức lá cây ngậm trong miệng, cẩn thận nghe Lâu Lệ đọc văn.

Lâu Lệ: “Người không có tham vọng không có quyết tâm.”

Một câu nâng thẳng trình độ lên ngưỡng cửa lớp 2.

Lâm Tùy Ý cao hứng, nhìn chăm chú Lâu Lệ.

“Sau khi lớn lên, em muốn trở thành Thầy Giải Mộng…”

“Thằng nhóc này…”

“Em muốn trở thành Thầy Giải Mộng, bởi vì em đã gặp một người. Ban đầu em cho rằng anh ấy là phú nhị đại. Em thiển cận cho rằng, chỉ có kẻ có tiền mới có đủ khả năng giúp đỡ người khác. Sau đó, em cho rằng anh ấy là Bồ Tát, bởi vì Bồ Tát cứu vớt người cực khổ. Đều không phải, anh ấy là Thầy Giải Mộng.”

“Trong mộng có vô vàn thứ kỳ lạ quái gở, trong mộng có điềm báo không ai biết, chỉ có Thầy Giải Mộng là có thể vạch trần bí mật giấc mộng. Anh ấy là người lợi hại như vậy đấy. Hầu hết mọi người tôn kính anh ấy, thích anh ấy, sùng bái anh ấy. Em cũng tôn kính anh ấy, thích anh ấy, sùng bái anh ấy. Tuy nhiên người khác tôn sùng, em đoán là vì thực lực mạnh mẽ của anh ấy, còn em tôn sùng là vì… Anh ấy là Bồ Tát của em.”

Trong mắt mọi người Lâm Tùy Ý là Thầy Giải Mộng, riêng trong mắt Lâu Lệ là Bồ Tát.

“Anh ấy là Bồ Tát của em, cũng là sao mai của em, là thiên thể tự nhiên chói sáng nhất trừ mặt trời và mặt trăng. Anh ấy chiếu sáng thế giới của em. Em muốn đuổi theo bước chân anh ấy, cũng trở thành một Thầy Giải Mộng, không cần người người kính trọng, chỉ hy vọng được kề vai chiến đấu cùng anh ấy…”

“Kề vai chiến đấu nữa chứ. Em bé như thế, nếu cùng anh vào mộng, anh còn phải phân tâm chăm sóc em!” Lâm Tùy Ý ngoài miệng ghét bỏ, trên mặt lại cười tủm tỉm, mắt cong thành trăng non.

Nghe Lâu Lệ đọc thêm vài câu văn, Lâm Tùy Ý vừa cười vừa bình phẩm.

Rắc rắc…

Vui quá hóa buồn, Lâm Tùy Ý ngồi không yên, nhánh cây bị cậu tra tấn cả ngày rơi gãy.

Cậu ngã dập mông.

Người trong phòng học nghe tiếng đi xem. Lâu Lệ đoán được, lao ra phòng học, cơ thể bám vào lan can hành lang, nhìn hướng cổ thụ.

Trên cây không có Lâm Tùy Ý, trên mặt đất cũng không có Lâm Tùy Ý, chỉ có nhánh cây gãy thành mấy khúc.

Lâm Tùy Ý chuồn cực nhanh. Té cây ngã dập mông, Nguyên Ý đạo nhân không chịu nổi mất mặt như vậy!

Sau cái lần trắng trợn nghe lén Lâu Lệ viết văn, Lâm Tùy Ý bắt đầu dạy Lâu Lệ một ít kiến thức giải mộng đơn giản. Trẻ em học xong trên trường cuối tuần rảnh sẽ đi học thêm, Lâu Lệ học trên trường xong, cuối tuần đi theo Lâm Tùy Ý học giải mộng.

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

Bình yên vốn làm thời gian trôi nhanh.

Phá hỏng bình yên là tiếng đập cửa sáng sớm một ngày nào đó. Tiếng đập cửa rất vang.

Nhân viên khách sạn sẽ không gõ cửa như vậy. Người tới cửa xin Lâm Tùy Ý giải mộng cũng không gõ cửa như vậy.

Lúc Lâu Lệ chuẩn bị đi mở cửa, Lâm Tùy Ý giữ chặt Lâu Lệ. Cậu nhảy xuống giường đạp dép lê: “Anh đi.”

Cậu đi tới cửa, hỏi: “Ai?”

Bên ngoài truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Tìm Lâu Lệ.”

Lâm Tùy Ý quay đầu lại nhìn Lâu Lệ, dùng ánh mắt dò hỏi, “Biết giọng này không?”

Lâu Lệ đương nhiên biết, rất quen thuộc. Bé không biết làm sao: “Là… mẹ em.”

Phương Toa Toa.

Lâm Tùy Ý không thể nhốt Phương Toa Toa ngoài cửa. Dù sao thì người nhận nuôi hợp pháp bé là Phương Toa Toa chứ không phải cậu Lâm Tùy Ý.

Trong khoảng thời gian này Lâu Lệ vẫn luôn ở chỗ cậu. Nếu Phương Toa Toa tố cáo cậu bắt cóc trẻ em, không chừng còn phiền toái hơn.

Lâm Tùy Ý gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cậu kéo cửa, còn chưa nói gì với Phương Toa Toa, Phương Toa Toa không mời đi vào phòng, đụng vào bả vai Lâm Tùy Ý, khiến cậu lui một bước.

Chờ cậu đứng vững ngẩng đầu, thấy Phương Toa Toa không nói hai lời đi đến trước mặt Lâu Lệ.



Ngoài cửa còn có hai người, một là Lâu Hải, bên cạnh Lâu Hải là cảnh sát, họ nói Lâm Tùy Ý: “Vui lòng xuất trình giấy tờ.”

Lâm Tùy Ý: “Chờ một lát.”

Cậu nhìn về phía Lâu Lệ.

Phương Toa Toa hình như muốn tát Lâu Lệ, nhưng ngay sau đó nghĩ tới điều gì, ép mình ngừng tay, mắng: “Tại sao mày ở đây! Tại sao không ở nhà!”

Lâu Lệ không hé răng, ngước mắt nhìn Lâm Tùy Ý.

Phương Toa Toa giơ tay túm cánh tay Lâu Lệ, “Theo tao.”

Lâm Tùy Ý nhận thấy bất thường. Cậu không nghĩ Phương Toa Toa sẽ để ý Lâu Lệ về nhà hay không. Vì thế đi nhanh qua, ngăn lại: “Mấy ngày nay Lâu Lệ cùng tôi…”

“Tránh ra.” Phương Toa Toa một chút cũng không muốn nói cùng Lâm Tùy Ý. Bà mặc kệ ý muốn Lâu Lệ, kéo Lâu Lệ ra ngoài.

Lâm Tùy Ý muốn ngăn, lại bị Lâu Hải và cảnh sát đi vào phòng ngăn lại.

Lâm Tùy Ý bị cản ở khe hở, Phương Toa Toa đã kéo Lâu Lệ rời phòng. Khách sạn trải thảm, nghe không được tiếng bước chân.

Cậu nhìn Lâu Hải và cảnh sát, phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.

Vợ chồng Lâu Hải Phương Toa Toa sẽ không để ý Lâu Lệ về nhà hay không, trừ phi bọn họ cần Lâu Lệ, mà cần Lâu Lệ nghĩa là bệnh tình Lâu An ở bệnh viện chuyển biến xấu.

Vì sao cảnh sát ở đây. Phương Toa Toa và Lâu Hải tìm không thấy Lâu Lệ nên báo cảnh sát, cảnh sát mang bọn họ tìm đến chỗ Lâm Tùy Ý.

Hình huống Lâu An rốt cuộc như thế nào, Lâm Tùy Ý không thể biết. Hiện tại Lâu Lệ bị Phương Toa Toa mang đi, cậu sốt ruột muốn biết tình huống, hiển nhiên không thể làm lớn chuyện.

Lâm Tùy Ý kìm nén cảm xúc, lấy giấy tờ chứng minh thân phận giao cho cảnh sát.

Cảnh sát xem qua, nói: “Vì sao đứa bé ở chỗ cậu?”

Lâm Tùy Ý nói: “Bố mẹ em ấy bận quá, không rảnh quản em ấy. Em ấy tìm tôi chơi.”

Cảnh sát lại hỏi: “Cậu và đứa bé có quan hệ gì?”

Lâm Tùy Ý nói: “Em ấy 8 tuổi, tôi 16 tuổi, có thể có quan hệ gì. Tôi xem em ấy như em trai mình. Anh có thể tra tôi ở khách sạn này bao lâu. Nếu muốn lừa bán, tôi sẽ chọn thuê khách sạn ở gần nhà em ấy hả?”

Cảnh sát nhìn hai giường trong phòng, đều có dấu vết sử dụng, có vài thứ không tiện nói: “Hai người đến đồn cảnh sát làm ghi chép.”

Lâm Tùy Ý: “Được.”.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Lâu Hải không tình nguyện: “Tôi cũng phải đi?”

Cảnh sát nói: “Là anh báo án?”

Lâu Hải: “Đúng vậy.”

Cảnh sát: “Vậy thì đi.”

Trên đường đến đồn cảnh sát, Lâm Tùy Ý gọi điện thoải cho người xử lý hộ khẩu Lâu Lệ. Cậu và Lâu Lệ ở chung với nhau lâu, vụ lừa bán có thể giải thích, nhưng có hành vi khác hay không khó mà chối cãi. Cậu không muốn chậm trễ thời gian đợi người ta chậm rãi điều tra.

Có người hỗ trợ, Lâm Tùy Ý làm xong ghi chép liền vội vàng tới bệnh viện.

Cậu tới phòng bệnh lần trước Lâu Lệ nằm không thấy Lâu Lệ, cơ mà gặp y tá lần trước.

Y tá chỉ đường cho cậu.

Mới bước ra thang máy bệnh viện, Lâm Tùy Ý liền thấy Phương Toa Toa khóc lóc la hét ôm chân bác sĩ.

“Nó có thể, nó có thể hiến tủy.” Phương Toa Toa túm Lâu Lệ, Lâu Lệ lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.

“Không phải lần trước có kết quả phù hợp hay sao?” Phương Toa Toa nói: “Nó cũng phù hợp tiêu chuẩn hiến tủy. Tôi mang nó đến rồi, van xin bác sĩ, bác sĩ làm ơn phẫu thuật cho con tôi.”

Bác sĩ nhìn đám người vây xem, đẩy mắt kính trên mũi bất đắc dĩ nói: “An An chưa đủ tuổi, chưa kể An An quá yếu, làm phẫu thuật rất nguy hiểm.”

“Vậy làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!” Phương Toa Toa khùng điên rít gào: “Không thể phẫu thuật, con trai tôi sẽ bệnh mãi! Bác sĩ nhìn đi, con trai tôi càng ngày càng yếu! Hôm qua lên cơn sốc! Cơn sốc! Con tôi không thể chờ tới tám tuổi làm phẫu thuật, hiện tại cần làm phẫu thuật. Tôi xin bác sĩ, tôi biết có nguy hiểm, nhưng không làm phẫu thuật, con trai tôi chỉ có thể… Chờ chết.”

/110

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status