Lâm Tùy Ý bị lời Lâu Lệ làm ngây người nửa ngày, ánh mắt dời đi hơi cụp, che giấu chột dạ trong mắt.
Trách cậu chưa giải thích rõ ràng cho Lâu Lệ, làm việc thiện là không mong hồi báo và không có mục đích. Cậu giúp Lâu Lệ no bụng là vì đạt được mục đích, không thể coi là làm việc thiện càng không phải là Bồ Tát.
Cũng quái là vào lúc này Lâu Lệ mới biểu lộ sự ngây thơ của trẻ con, hại cậu ngớ người thật lâu.
“Ăn cơm.” ngữ khí Lâm Tùy Ý không còn nhẹ nhàng như trước.
Lâm Tùy Ý không làm Bồ Tát của Lâu Lệ, một tháng sau cậu sẽ trở lại Nguyên Thanh Quan. Nguyên Thanh Quan không cung phụng Quan Âm Bồ Tát, mà cung phụng Tam Thanh Thiên Tôn.
Cũng may Lâu Lệ thuận miệng nói thôi, dạ dày hết khó chịu liền bắt đầu ăn cơm.
Ăn đến hơi im ắng.
Ăn xong Lâm Tùy Ý tính tiền, trong tay thừa chút tiền lẻ, đưa Lâu Lệ.
Lâu Lệ không rõ nguyên do mà nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý mạnh tay nhét vào tay Lâu Lệ, cuộn gập ngón tay người ta để tránh tiền lẻ bị gió thổi bay.
“Phí ăn chung.” Lâm Tùy Ý nói.
Thật ra tiền không nhiều lắm, khoảng 30 đồng, Lâu Lệ lại không nhận.
Bé không cảm thấy mình nên nhận tiền này.
Nhưng Lâm Tùy Ý thu tay về, Lâu Lệ không tìm được cách trả tiền cho cậu.
Sau lưng bị Lâm Tùy Ý vỗ vỗ, Lâm Tùy Ý hiếm khi nghiêm túc: “Ai không bị đánh tự em biết. Anh yêu cầu em, ngày mai đi gặp anh không được có vết thương mới.”
Không thêm vết thương mới Lâu Lệ có thể bảo đảm. Bé gật đầu, hỏi: “Ngày mai mấy giờ?”
Nghĩ đến gia đình Lâu Lệ phức tạp, Lâm Tùy Ý đợi một mình ở khách sạn cũng chán, cậu nói: “Sớm một chút.”
Lâu Lệ: “Mấy giờ?”
Lâm Tùy Ý thuận miệng: “6, 7 giờ đi.”
Vị trí quán cơm ở giữa đường Kim Hoa và khách sạn, nghĩa là hai người ngược đường nhau.
Đường ai nấy đi, Lâm Tùy Ý vẫy vẫy tay: “Đi thôi.”
Lâu Lệ xoay người đi.
Lâm Tùy Ý sửng sốt, thầm nói đi dứt khoát ghê, không lương tâm.
Nhìn Lâu Lệ đi xa bảy tám mét, Lâm Tùy Ý mới xoay người về khách sạn.
Tắm rửa đi ngủ. Trước khi ngủ Lâm Tùy Ý gọi điện cho Nguyên Dĩ, nói mình muốn ở thêm một tháng.
Nguyên Dĩ cực kỳ lo lắng, cho rằng cậu gặp chuyện gì.
“Có thể có chuyện gì chứ.” Lâm Tùy Ý lau tóc ướt, nói tiến độ giải duyên phận, trong lòng cân nhắc sơ bộ, nói: “Thắng bé đó hơi đáng thương…”
Nguyên Dĩ nói: “Nó là người mệnh khổ, cả đời đáng thương.”
Lâm Tùy Ý mím môi, khóe mắt thấy gương mới phát hiện mình tạm dừng động tác đã lâu. Cậu tiếp tục lau tóc, nói: “Con biết.”
Sao cậu không hiểu ý tứ Nguyên Dĩ cho được. Lâu Lệ là người mệnh khổ, cả đời khổ. Hiện tại cậu thấy Lâu Lệ đáng thương, sinh ra cảm xúc không đành lòng, nhưng cậu giúp được Lâu Lệ nhất thời không giúp được cả đời.
Cứ cho là cậu thiện tâm quá độ, muốn giúp cả đời Lâu Lệ, nhưng nghịch thiên sửa mệnh luôn có qua có lại.
Như thế không bằng thuận theo mệnh trời từ đầu.
“Hai ngày nữa thầy vào mộng.” Đầu bên kia điện thoại Nguyên Dĩ nói: “Có người đến quan.”
Thời gian trong mộng và nhân gian trôi không giống nhau. Mười năm trăm năm trong mộng chỉ là một đêm ở nhân gian, Nguyên Dĩ nói như vậy, nghĩa là mộng ông nhập là mộng yểm chi mộng. Người bị mộng yểm, khó có thể phân rõ hiện thực và ảo mộng, Thầy Giải Mộng vào mộng không phải một chốc là có thể ra khỏi mộng.
Lâm Tùy Ý hàm hồ đáp lời: “À ờ, được, để con xem, xem thời gian. Ặc, chỗ này không dễ mua vé, cũng chả có sân bay.”
“Nguyên Ý.” Nguyên Dĩ bỗng hỏi cậu: “Hiện tại con còn dám coi khinh tình kiếp.”
Lâm Tùy Ý ngẩn ra một lát, lập tức nhảy dựng lên: “Ngài nói cái gì thế! Một thằng nhóc tám tuổi, tình kiếp cái gì… Con là súc sinh hả? Con động lòng với một thằng nhóc tám tuổi á.”
Nguyên Dĩ: “Chỉ nhắc nhở thôi.”
“Không cần, ngài ngưng ngay!” Lâm Tùy Ý nghiêm túc bày tỏ cõi lòng: “Sư phụ, ngài suy nghĩ nhiều rồi, con thật sự không có. Thật sự không động lòng, thật sự chỉ thấy thằng bé đáng thương. Ngài nói đúng, con không có biện pháp giúp thằng bé cả đời, cũng không có khả năng thay thằng bé sửa mệnh. Ngài cứ yên tâm nhập mộng, đừng nhọc lòng, hai ngày nữa con về.”
Cậu không nói điêu nửa lời.
Nguyên Dĩ dặn dò cậu vài câu, cuộc gọi kết thúc.
Lâm Tùy Ý nhìn gương, tiếp tục cầm khăn lông lau tóc, lau đến khi tóc gần hết ướt, cậu mới dừng lại, ném khăn lông sang một bên.
Nguyên Dĩ nhắc nhở cậu, cậu không nói dối. Hiện tại cậu thực sự chỉ cảm thấy đồng cảm với Lâu Lệ, nhưng chút đồng cảm này gây vướng chân cậu, có thể thấy được uy lực tình kiếp ghê gớm đến mức nào.
Lúc này là vướng chân, lúc sau thì sao, qua vài năm thì sao. Cậu tới giải tình kiếp, không phải tới xác minh tình kiếp.
Nhưng đã đáp ứng Lâu Lệ nghỉ ngơi một tháng, cứ như vậy tùy tiện thất hứa, Lâm Tùy Ý cảm thấy không tốt lắm, trong lòng băn khoăn.
Cần tìm lý do thoái thác.
Cụ thể lý do thoái thác như thế nào mới không làm bản thân áy náy, và được Lâu Lệ chấp nhận.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến hơn nửa đêm vẫn không nghĩ ra lý do thoái thác, chịu không nổi ngủ thiếp đi.
Mới nhắm mắt không bao lâu đã bị đánh thức.
Tiếng gõ cửa vang trong phòng, không lớn, sau một lần hai lần không được đáp lại thì ngừng.
Lâm Tùy Ý trở mình, ngủ tiếp.
Chờ cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, mặt trời đã treo cao ngoài cửa sổ, nóng đến mức mấy con chim đậu trên cột điện kêu ríu rít.
Lâm Tùy Ý rửa mặt, cứ cảm thấy mình quên cái gì đó.
Một giây sau, cậu ngẩng phắt đầu. Thằng nhóc nặng nề Lâu Lệ chưa tới!
Lâm Tùy Ý chuẩn bị đi tính sổ. Không ai được cho Nguyên Ý đạo nhân leo cây!
Kéo cửa, nhìn thấy Lâu Lệ ngoài cửa, Lâm Tùy Ý bỗng nghĩ đến tiếng gõ cửa hồi sáng sớm, nhất thời bất an hỏi: “Em, mới tới?”
Khách sạn hành lang trải thảm, Lâm Tùy Ý nhìn dưới chân Lâu Lệ có vết hằn đậm.
Nếu không đứng im tại chỗ đủ lâu, thảm sẽ không tạo thành vết hằn sâu như vậy.
Lâm Tùy Ý biết Lâu Lệ tới từ rất sớm.
Đúng là Lâu Lệ đến từ rất sớm. Khi sắc trời hơi hửng sáng, bé cẩn thận vượt qua Lâu Hải say không còn biết gì, cẩn thận mở cửa sắt nhà, đi dọc đường Kim Hoa tới khách sạn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý không biết buổi sáng có mưa nhỏ, trên đường từ đường Kim Hoa đến khách sạn, Lâu Lệ lưu lại một chuỗi dấu chân.
Nhưng mặt trời mọc, dấu chân bốc hơi, ẩm ướt trên người dần khô ráo.
Cũng may bé mặc quần áo cũ, không làm dơ quần áo mới Lâm Tùy Ý đưa cho bé.
“Vâng.” Lâu Lệ gật đầu: “Em vừa tới.”
Bé còn nói: “Xin lỗi, em đến muộn.”
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Lâm Tùy Ý cho Lâu Lệ vào phòng, nhìn bộ dáng Lâu Lệ, trong lòng cậu áy náy nên không ghét bỏ người ta lại mặc quần áo cũ ố vàng.
Đoán Lâu Lệ chưa ăn sáng, Lâm Tùy Ý rút ra một tờ trăm tệ: “Đi, mua bữa sáng cho anh.”
Đây là cơ hội chạy vặt báo đáp, Lâu Lệ chịu thương chịu khó: “Ăn món gì?”
Lâm Tùy Ý nói: “Em đề cử đi.”
Lâu Lệ: “Mỗi buổi sáng em ăn không khí.”
“…” Lâm Tùy Ý: “Bánh bao màn thầu, bánh quẩy sữa đậu nành, mỗi món hai phần.”
Lâu Lệ chạy đi.
Lâm Tùy Ý đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ, nhìn bóng dáng Lâu Lệ chạy chậm.
Một lát sau, Lâu Lệ dựa theo yêu cầu Lâm Tùy Ý mua hai phần bánh bao màn thầu bánh quẩy sữa đậu nành.
Lâm Tùy Ý đưa cho bé 500 tệ phí chạy vặt.
Lâu Lệ nhìn tờ tiền lớn năm trăm tệ, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý chơi trò cũ, nhét tiền vào tay Lâu Lệ: “Trừ phí chạy vặt, còn có khen thưởng đúng giờ.”
Lâu Lệ vuốt tiền, tờ tiền mới tinh, hơi cứa tay: “Chờ anh không lâu.”
“Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ.” Lâm Tùy Ý ngồi xuống ăn sáng, nâng cằm: “Một phần, của em.”
Lâu Lệ không cảm thấy ngoài ý muốn khi Lâm Tùy Ý cho mình một phần, nhưng Lâm Tùy Ý không biết Lâu Lệ chuẩn bị sẵn 15 đồng tiền lẻ, là tiền cậu cho hồi trước, bằng giá tiền một phần bữa sáng.
Giống Lâm Tùy Ý lo lắng Lâu Lệ không chịu nhận tiền, Lâu Lệ cũng lo lắng Lâm Tùy Ý không chịu lấy tiền. Bé đặt tiền lên bàn, vội vàng dùng một đề tài che giấu hành vi trả tiền bữa sáng.
“Tối hôm qua anh đưa em thực đơn nhưng em không gọi món, anh biết vì sao không?” Lâu Lệ ngửa đầu.
Quả nhiên Lâm Tùy Ý bị hấp dẫn, cắn miếng bánh quẩy hỏi: “Vì sao?”
Lâu Lệ: “Có vài chữ không biết.”
Lâm Tùy Ý: “Không biết chữ?”
Ngẫm lại cũng đúng. Lâu Lệ cơm còn không được ăn, bố mẹ nuôi sao mà cho bé đi học được.
Lâu Lệ biện giải: “Biết một ít, không phải không biết chữ.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Tên của mình biết viết không?”
Lâu Lệ: “Biết viết.”
Ngoài dự đoán, Lâm Tùy Ý hỏi: “Bố nuôi dạy?”
Lâu Lệ nói: “Thầy cô trường học dạy.”
Lại ngoài dự đoán, Lâm Tùy Ý hỏi: “Bố mẹ nuôi cho em đi học?”
“Không, thỉnh thoảng em trộm đi.” Lâu Lệ giải thích: “Bên ngoài trường học có cây, có thể ngồi trên cây nghe giảng.”
“Em ngồi trên cây nghe lén, thầy cô không những không đuổi em, còn dạy em viết tên?”
“Vâng.”
Lâm Tùy Ý hứng thú: “Nhưng sao thầy cô biết cụ thể tên em là hai chữ nào?”
“Cô giáo không biết.” Lâu Lệ nói: “Cô giáo nói ‘thần hồn nát thần tính’, ‘lệ’ là bạch hạc hót cao vút.”
Lâm Tùy Ý càng thêm hứng thú.
Thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính không mang nghĩa tốt. Tuy nhiên cậu hiểu tâm tư của cô giáo. Lâu Lệ hoàn cảnh khó khăn, cô đến cất giọng ca vàng.
Là vì, Lâu Lệ.
“Là một người thầy tốt.” Lâm Tùy Ý tự chủ trương: “Cơm nước xong dẫn anh đi xem trường học.”
Lâu Lệ lắc đầu, nói: “Nghỉ hè.”
Lâm Tùy Ý: “Ờ, thế thôi.”
Lâu Lệ hỏi: “Tháng sau anh đi là vì khai giảng ạ?”
Lâm Tùy Ý không hé răng, một lát sau nói: “Hai ngày nữa anh khai giảng.”
Việc học của Lâm Tùy Ý là Nguyên Dĩ thầu dạy. Cậu không đến trường học, đi theo Nguyên Dĩ học giải mộng từ nhỏ. Có văn hóa nhưng không văn bằng, mà cậu cũng không cần văn bằng.
Lâu Lệ sửng sốt nói: “Anh ở lại đây không chậm trễ việc học tập?”
Lâm Tùy Ý: “Chậm trễ chứ, nhưng mà anh đồng ý với em rồi.”
Lâu Lệ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Anh đi học đi.”
“Thật sự để anh đi học? Nhưng mà anh nói muốn ở lại đây một tháng mà.”
“Anh nên đi học.”
“Được rồi, anh đi học.” Lâm Tùy Ý cố ý nói: “Thế… em có cảm thấy anh không tuân thủ hứa hẹn không.”
Lâu Lệ: “Không, đi học quan trọng hơn.”
Phàm là Lâu Lệ do dự một chút, Lâm Tùy Ý sẽ không cảm thấy quá áy náy. Nhưng cậu còn chưa dứt lời Lâu Lệ đã đáp. Chỉ khi thật lòng suy nghĩ như thế mới có thể đáp thông thuận đến vậy.
Lâm Tùy Ý không vui trong lòng, bữa sáng ngon miệng cũng trở nên vô vị.
Cậu rầu rĩ ăn bánh quẩy, nói: “Thế hai ngày tới giúp anh xử lý chút việc.”
Cậu không giúp được cả đời Lâu Lệ, vậy thì giúp nhất thời. Ít nhất đến tháng sau cậu trở về, Lâu Lệ vẫn đủ tiền ăn ba bữa cơm mỗi ngày.
Sau đó, cậu sẽ xin lỗi Lâu Lệ.
Trách cậu chưa giải thích rõ ràng cho Lâu Lệ, làm việc thiện là không mong hồi báo và không có mục đích. Cậu giúp Lâu Lệ no bụng là vì đạt được mục đích, không thể coi là làm việc thiện càng không phải là Bồ Tát.
Cũng quái là vào lúc này Lâu Lệ mới biểu lộ sự ngây thơ của trẻ con, hại cậu ngớ người thật lâu.
“Ăn cơm.” ngữ khí Lâm Tùy Ý không còn nhẹ nhàng như trước.
Lâm Tùy Ý không làm Bồ Tát của Lâu Lệ, một tháng sau cậu sẽ trở lại Nguyên Thanh Quan. Nguyên Thanh Quan không cung phụng Quan Âm Bồ Tát, mà cung phụng Tam Thanh Thiên Tôn.
Cũng may Lâu Lệ thuận miệng nói thôi, dạ dày hết khó chịu liền bắt đầu ăn cơm.
Ăn đến hơi im ắng.
Ăn xong Lâm Tùy Ý tính tiền, trong tay thừa chút tiền lẻ, đưa Lâu Lệ.
Lâu Lệ không rõ nguyên do mà nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý mạnh tay nhét vào tay Lâu Lệ, cuộn gập ngón tay người ta để tránh tiền lẻ bị gió thổi bay.
“Phí ăn chung.” Lâm Tùy Ý nói.
Thật ra tiền không nhiều lắm, khoảng 30 đồng, Lâu Lệ lại không nhận.
Bé không cảm thấy mình nên nhận tiền này.
Nhưng Lâm Tùy Ý thu tay về, Lâu Lệ không tìm được cách trả tiền cho cậu.
Sau lưng bị Lâm Tùy Ý vỗ vỗ, Lâm Tùy Ý hiếm khi nghiêm túc: “Ai không bị đánh tự em biết. Anh yêu cầu em, ngày mai đi gặp anh không được có vết thương mới.”
Không thêm vết thương mới Lâu Lệ có thể bảo đảm. Bé gật đầu, hỏi: “Ngày mai mấy giờ?”
Nghĩ đến gia đình Lâu Lệ phức tạp, Lâm Tùy Ý đợi một mình ở khách sạn cũng chán, cậu nói: “Sớm một chút.”
Lâu Lệ: “Mấy giờ?”
Lâm Tùy Ý thuận miệng: “6, 7 giờ đi.”
Vị trí quán cơm ở giữa đường Kim Hoa và khách sạn, nghĩa là hai người ngược đường nhau.
Đường ai nấy đi, Lâm Tùy Ý vẫy vẫy tay: “Đi thôi.”
Lâu Lệ xoay người đi.
Lâm Tùy Ý sửng sốt, thầm nói đi dứt khoát ghê, không lương tâm.
Nhìn Lâu Lệ đi xa bảy tám mét, Lâm Tùy Ý mới xoay người về khách sạn.
Tắm rửa đi ngủ. Trước khi ngủ Lâm Tùy Ý gọi điện cho Nguyên Dĩ, nói mình muốn ở thêm một tháng.
Nguyên Dĩ cực kỳ lo lắng, cho rằng cậu gặp chuyện gì.
“Có thể có chuyện gì chứ.” Lâm Tùy Ý lau tóc ướt, nói tiến độ giải duyên phận, trong lòng cân nhắc sơ bộ, nói: “Thắng bé đó hơi đáng thương…”
Nguyên Dĩ nói: “Nó là người mệnh khổ, cả đời đáng thương.”
Lâm Tùy Ý mím môi, khóe mắt thấy gương mới phát hiện mình tạm dừng động tác đã lâu. Cậu tiếp tục lau tóc, nói: “Con biết.”
Sao cậu không hiểu ý tứ Nguyên Dĩ cho được. Lâu Lệ là người mệnh khổ, cả đời khổ. Hiện tại cậu thấy Lâu Lệ đáng thương, sinh ra cảm xúc không đành lòng, nhưng cậu giúp được Lâu Lệ nhất thời không giúp được cả đời.
Cứ cho là cậu thiện tâm quá độ, muốn giúp cả đời Lâu Lệ, nhưng nghịch thiên sửa mệnh luôn có qua có lại.
Như thế không bằng thuận theo mệnh trời từ đầu.
“Hai ngày nữa thầy vào mộng.” Đầu bên kia điện thoại Nguyên Dĩ nói: “Có người đến quan.”
Thời gian trong mộng và nhân gian trôi không giống nhau. Mười năm trăm năm trong mộng chỉ là một đêm ở nhân gian, Nguyên Dĩ nói như vậy, nghĩa là mộng ông nhập là mộng yểm chi mộng. Người bị mộng yểm, khó có thể phân rõ hiện thực và ảo mộng, Thầy Giải Mộng vào mộng không phải một chốc là có thể ra khỏi mộng.
Lâm Tùy Ý hàm hồ đáp lời: “À ờ, được, để con xem, xem thời gian. Ặc, chỗ này không dễ mua vé, cũng chả có sân bay.”
“Nguyên Ý.” Nguyên Dĩ bỗng hỏi cậu: “Hiện tại con còn dám coi khinh tình kiếp.”
Lâm Tùy Ý ngẩn ra một lát, lập tức nhảy dựng lên: “Ngài nói cái gì thế! Một thằng nhóc tám tuổi, tình kiếp cái gì… Con là súc sinh hả? Con động lòng với một thằng nhóc tám tuổi á.”
Nguyên Dĩ: “Chỉ nhắc nhở thôi.”
“Không cần, ngài ngưng ngay!” Lâm Tùy Ý nghiêm túc bày tỏ cõi lòng: “Sư phụ, ngài suy nghĩ nhiều rồi, con thật sự không có. Thật sự không động lòng, thật sự chỉ thấy thằng bé đáng thương. Ngài nói đúng, con không có biện pháp giúp thằng bé cả đời, cũng không có khả năng thay thằng bé sửa mệnh. Ngài cứ yên tâm nhập mộng, đừng nhọc lòng, hai ngày nữa con về.”
Cậu không nói điêu nửa lời.
Nguyên Dĩ dặn dò cậu vài câu, cuộc gọi kết thúc.
Lâm Tùy Ý nhìn gương, tiếp tục cầm khăn lông lau tóc, lau đến khi tóc gần hết ướt, cậu mới dừng lại, ném khăn lông sang một bên.
Nguyên Dĩ nhắc nhở cậu, cậu không nói dối. Hiện tại cậu thực sự chỉ cảm thấy đồng cảm với Lâu Lệ, nhưng chút đồng cảm này gây vướng chân cậu, có thể thấy được uy lực tình kiếp ghê gớm đến mức nào.
Lúc này là vướng chân, lúc sau thì sao, qua vài năm thì sao. Cậu tới giải tình kiếp, không phải tới xác minh tình kiếp.
Nhưng đã đáp ứng Lâu Lệ nghỉ ngơi một tháng, cứ như vậy tùy tiện thất hứa, Lâm Tùy Ý cảm thấy không tốt lắm, trong lòng băn khoăn.
Cần tìm lý do thoái thác.
Cụ thể lý do thoái thác như thế nào mới không làm bản thân áy náy, và được Lâu Lệ chấp nhận.
Lâm Tùy Ý nghĩ đến hơn nửa đêm vẫn không nghĩ ra lý do thoái thác, chịu không nổi ngủ thiếp đi.
Mới nhắm mắt không bao lâu đã bị đánh thức.
Tiếng gõ cửa vang trong phòng, không lớn, sau một lần hai lần không được đáp lại thì ngừng.
Lâm Tùy Ý trở mình, ngủ tiếp.
Chờ cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, mặt trời đã treo cao ngoài cửa sổ, nóng đến mức mấy con chim đậu trên cột điện kêu ríu rít.
Lâm Tùy Ý rửa mặt, cứ cảm thấy mình quên cái gì đó.
Một giây sau, cậu ngẩng phắt đầu. Thằng nhóc nặng nề Lâu Lệ chưa tới!
Lâm Tùy Ý chuẩn bị đi tính sổ. Không ai được cho Nguyên Ý đạo nhân leo cây!
Kéo cửa, nhìn thấy Lâu Lệ ngoài cửa, Lâm Tùy Ý bỗng nghĩ đến tiếng gõ cửa hồi sáng sớm, nhất thời bất an hỏi: “Em, mới tới?”
Khách sạn hành lang trải thảm, Lâm Tùy Ý nhìn dưới chân Lâu Lệ có vết hằn đậm.
Nếu không đứng im tại chỗ đủ lâu, thảm sẽ không tạo thành vết hằn sâu như vậy.
Lâm Tùy Ý biết Lâu Lệ tới từ rất sớm.
Đúng là Lâu Lệ đến từ rất sớm. Khi sắc trời hơi hửng sáng, bé cẩn thận vượt qua Lâu Hải say không còn biết gì, cẩn thận mở cửa sắt nhà, đi dọc đường Kim Hoa tới khách sạn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý không biết buổi sáng có mưa nhỏ, trên đường từ đường Kim Hoa đến khách sạn, Lâu Lệ lưu lại một chuỗi dấu chân.
Nhưng mặt trời mọc, dấu chân bốc hơi, ẩm ướt trên người dần khô ráo.
Cũng may bé mặc quần áo cũ, không làm dơ quần áo mới Lâm Tùy Ý đưa cho bé.
“Vâng.” Lâu Lệ gật đầu: “Em vừa tới.”
Bé còn nói: “Xin lỗi, em đến muộn.”
Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Lâm Tùy Ý cho Lâu Lệ vào phòng, nhìn bộ dáng Lâu Lệ, trong lòng cậu áy náy nên không ghét bỏ người ta lại mặc quần áo cũ ố vàng.
Đoán Lâu Lệ chưa ăn sáng, Lâm Tùy Ý rút ra một tờ trăm tệ: “Đi, mua bữa sáng cho anh.”
Đây là cơ hội chạy vặt báo đáp, Lâu Lệ chịu thương chịu khó: “Ăn món gì?”
Lâm Tùy Ý nói: “Em đề cử đi.”
Lâu Lệ: “Mỗi buổi sáng em ăn không khí.”
“…” Lâm Tùy Ý: “Bánh bao màn thầu, bánh quẩy sữa đậu nành, mỗi món hai phần.”
Lâu Lệ chạy đi.
Lâm Tùy Ý đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ, nhìn bóng dáng Lâu Lệ chạy chậm.
Một lát sau, Lâu Lệ dựa theo yêu cầu Lâm Tùy Ý mua hai phần bánh bao màn thầu bánh quẩy sữa đậu nành.
Lâm Tùy Ý đưa cho bé 500 tệ phí chạy vặt.
Lâu Lệ nhìn tờ tiền lớn năm trăm tệ, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý chơi trò cũ, nhét tiền vào tay Lâu Lệ: “Trừ phí chạy vặt, còn có khen thưởng đúng giờ.”
Lâu Lệ vuốt tiền, tờ tiền mới tinh, hơi cứa tay: “Chờ anh không lâu.”
“Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ.” Lâm Tùy Ý ngồi xuống ăn sáng, nâng cằm: “Một phần, của em.”
Lâu Lệ không cảm thấy ngoài ý muốn khi Lâm Tùy Ý cho mình một phần, nhưng Lâm Tùy Ý không biết Lâu Lệ chuẩn bị sẵn 15 đồng tiền lẻ, là tiền cậu cho hồi trước, bằng giá tiền một phần bữa sáng.
Giống Lâm Tùy Ý lo lắng Lâu Lệ không chịu nhận tiền, Lâu Lệ cũng lo lắng Lâm Tùy Ý không chịu lấy tiền. Bé đặt tiền lên bàn, vội vàng dùng một đề tài che giấu hành vi trả tiền bữa sáng.
“Tối hôm qua anh đưa em thực đơn nhưng em không gọi món, anh biết vì sao không?” Lâu Lệ ngửa đầu.
Quả nhiên Lâm Tùy Ý bị hấp dẫn, cắn miếng bánh quẩy hỏi: “Vì sao?”
Lâu Lệ: “Có vài chữ không biết.”
Lâm Tùy Ý: “Không biết chữ?”
Ngẫm lại cũng đúng. Lâu Lệ cơm còn không được ăn, bố mẹ nuôi sao mà cho bé đi học được.
Lâu Lệ biện giải: “Biết một ít, không phải không biết chữ.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Tên của mình biết viết không?”
Lâu Lệ: “Biết viết.”
Ngoài dự đoán, Lâm Tùy Ý hỏi: “Bố nuôi dạy?”
Lâu Lệ nói: “Thầy cô trường học dạy.”
Lại ngoài dự đoán, Lâm Tùy Ý hỏi: “Bố mẹ nuôi cho em đi học?”
“Không, thỉnh thoảng em trộm đi.” Lâu Lệ giải thích: “Bên ngoài trường học có cây, có thể ngồi trên cây nghe giảng.”
“Em ngồi trên cây nghe lén, thầy cô không những không đuổi em, còn dạy em viết tên?”
“Vâng.”
Lâm Tùy Ý hứng thú: “Nhưng sao thầy cô biết cụ thể tên em là hai chữ nào?”
“Cô giáo không biết.” Lâu Lệ nói: “Cô giáo nói ‘thần hồn nát thần tính’, ‘lệ’ là bạch hạc hót cao vút.”
Lâm Tùy Ý càng thêm hứng thú.
Thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, thần hồn nát thần tính không mang nghĩa tốt. Tuy nhiên cậu hiểu tâm tư của cô giáo. Lâu Lệ hoàn cảnh khó khăn, cô đến cất giọng ca vàng.
Là vì, Lâu Lệ.
“Là một người thầy tốt.” Lâm Tùy Ý tự chủ trương: “Cơm nước xong dẫn anh đi xem trường học.”
Lâu Lệ lắc đầu, nói: “Nghỉ hè.”
Lâm Tùy Ý: “Ờ, thế thôi.”
Lâu Lệ hỏi: “Tháng sau anh đi là vì khai giảng ạ?”
Lâm Tùy Ý không hé răng, một lát sau nói: “Hai ngày nữa anh khai giảng.”
Việc học của Lâm Tùy Ý là Nguyên Dĩ thầu dạy. Cậu không đến trường học, đi theo Nguyên Dĩ học giải mộng từ nhỏ. Có văn hóa nhưng không văn bằng, mà cậu cũng không cần văn bằng.
Lâu Lệ sửng sốt nói: “Anh ở lại đây không chậm trễ việc học tập?”
Lâm Tùy Ý: “Chậm trễ chứ, nhưng mà anh đồng ý với em rồi.”
Lâu Lệ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Anh đi học đi.”
“Thật sự để anh đi học? Nhưng mà anh nói muốn ở lại đây một tháng mà.”
“Anh nên đi học.”
“Được rồi, anh đi học.” Lâm Tùy Ý cố ý nói: “Thế… em có cảm thấy anh không tuân thủ hứa hẹn không.”
Lâu Lệ: “Không, đi học quan trọng hơn.”
Phàm là Lâu Lệ do dự một chút, Lâm Tùy Ý sẽ không cảm thấy quá áy náy. Nhưng cậu còn chưa dứt lời Lâu Lệ đã đáp. Chỉ khi thật lòng suy nghĩ như thế mới có thể đáp thông thuận đến vậy.
Lâm Tùy Ý không vui trong lòng, bữa sáng ngon miệng cũng trở nên vô vị.
Cậu rầu rĩ ăn bánh quẩy, nói: “Thế hai ngày tới giúp anh xử lý chút việc.”
Cậu không giúp được cả đời Lâu Lệ, vậy thì giúp nhất thời. Ít nhất đến tháng sau cậu trở về, Lâu Lệ vẫn đủ tiền ăn ba bữa cơm mỗi ngày.
Sau đó, cậu sẽ xin lỗi Lâu Lệ.
/110
|