Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn quanh sảnh đường. Đêm tối bên ngoài sảnh đường như ngưng đọng, im ắng đến một ngọn gió đêm cũng không có.
Trong tầm nhìn, sảnh đường vốn như thế nào, hiện tại vẫn như thế đó.
Lâm Tùy Ý không phát hiện ra ‘quỷ’ trong miệng Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý rất tin tưởng Lâu Lệ, Lâu Lệ nói ‘quỷ tới’, chắc chắn là quỷ tới.
Trong đầu, Lâu Lệ nói: “Đến chỗ quan tài, trốn sau quan tài.”
Lâm Tùy Ý liền vội vàng đứng dậy chạy tới chỗ Lâu Lệ chỉ định. Cậu không hỏi Lâu Lệ quỷ ở đâu, tự cậu đoán được.
Vừa rồi trong tầm nhìn không thấy tung tích quỷ, mà lúc trước Lâu Lệ nói anh có thể nhìn thấy một mét vuông, suy ra Lâu Lệ có thể thấy cửa sổ trên đỉnh đầu cậu. Qủy ở sau cửa sổ.
Lâm Tùy Ý khom lưng lách vào giữa hai quan tài, vị trí này có thể che chắn thân hình cậu.
Chờ trốn xong, Lâm Tùy Ý mới cẩn thận lén lút nhìn hướng cửa sổ một cái.
Cậu chỉ hé cửa sổ ra một khe hở hẹp, đủ làm đường chạy trốn. Nhưng trong lúc cậu ngủ, cửa sổ trên đỉnh đầu mở ra một nửa, ngoài cửa sổ không phải quỷ, mà là chạc cây hòe.
Nhưng trước khi sắc trời tối xuống, chạc cây hòe không đủ dài tới sảnh đường.
Hiện tại chạc cây hòe cây vươn dài lại đây, chứng tỏ cây hòe có vấn đề.
Sở dĩ Lâu Lệ nói ‘quỷ’, thứ nhất cây hòe vốn là quỷ thụ, thứ hai nếu nói ‘thụ tới’, rất dễ khiến Lâm Tùy Ý ngơ ngác không hiểu, cũng không trực tiếp liên tưởng tới quỷ.
“Mộng cây hòe…”
Lâm Tùy Ý nghĩ trong lòng.
“Chờ cây hòe giết người rồi giải hung thần không muộn.” Lâu Lệ ngắt dòng suy nghĩ về nội dung mộng cây hòe trong sách của Lâm Tùy Ý. Anh nói: “Hòe là quỷ thụ, hút âm, nó hướng vào phòng…”
Có lẽ là lo dọa sợ Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ không nói hết câu.
Lâm Tùy Ý hiểu được. Hòe hút âm, nó cố vươn chạc cây đến sảnh đường, chứng minh sảnh đường có âm khí.
Có âm, là có quỷ.
Lâu Lệ nói ‘quỷ tới’, một từ hai nghĩa.
Nhưng quỷ ở đâu?
Lâm Tùy Ý nhìn một vòng chung quanh, như cũ không thấy quỷ.
Cậu đưa mắt nhìn quan tài hai bên người. Qủy ở trong phòng lại không thấy tăm hơi đâu, có lẽ quỷ đang trốn giống cậu, cả sảnh đường chỉ có trong quan tài là chưa bị Lâm Tùy Ý xem qua.
Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, nếu quỷ trốn trong quan tài, tôi gõ quan tài có thể biết có nó hoặc không hả?
Quỷ cho người ta ấn tượng là hư vô mờ mịt, Lâm Tùy Ý không xác định cách gõ quan tài Lâu Lệ dạy cho cậu có áp dụng được vào lúc này hay không
Lâu Lệ nói: “Để thúc đẩy nhân duyên giữa người sống và quỷ, cần vật môi giới. Nếu quỷ tới, thi thể cũng sẽ theo tới.”
Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ một chút, hiểu ra.
Trương Tường Y miêu tả rằng trong giấc mơ, cô xuyên qua khăn hỉ nhìn thấy tròng mắt trợn trắng của tân lang. Khăn hỉ là khăn voan, Trương Tường Y bị che tầm nhìn sao có thể thấy được tròng mắt tân lang? Trương Tường Y đội khăn đỏ chỉ có thể thấy dưới chân mình, nói cách khác lúc bái đường, đầu tân lang ở bên chân Trương Tường Y, tân lang nằm trên mặt đất. Chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao Trương Tường Y đội khăn voan lại nhìn thấy tân lang trắng mắt.
Tân lang nằm trên mặt đất, là người chết, là thi thể.
Trương Tường Y cùng thi thể bái đường kết hôn, cho nên hiện tại quỷ tới, cũng sẽ mang thi thể đến, tất nhiên thi thể nằm bên trong quan tài.
Lâm Tùy Ý muốn tìm quỷ, có thể sử dụng biện pháp gõ quan tài.
Gõ quan tài tìm quỷ, hiển nhiên là một cách tìm đường chết. Nhưng nếu không gõ, cậu sẽ không có manh mối nào về giấc mộng này. Giống như trong mộng Ngô A Vĩ, mặt người dán sau cửa tràn ngập nguy hiểm, không ai biết chạm vào mặt người sẽ có hậu quả gì, nhưng nếu không chạm vào, bọn họ sẽ lâm vào khốn cảnh dậm chân tại chỗ.
Nếu nhập mộng không phải vì hiểu thêm về mộng, Lâm Tùy Ý đương nhiên sẽ không gõ quan tài. Nhưng cậu muốn giải mộng, muốn nhiều manh mối hơn.
Lúc này quỷ không trực tiếp hiện thân, vì nó không muốn bị người phát hiện. Quỷ không muốn bị phát hiện, nguyên nhân là quỷ bị bệnh sợ xã hội, hoặc bản thân con quỷ có bí mật không muốn bị người phát hiện. Mà bí mật rất có thể chính là mấu chốt giải mộng âm hôn.
Nhưng cây hòe duỗi nhánh cây vào phòng, gõ quan tài có thể làm kinh động con quỷ khiến nó chạy mất hay không, Lâm Tùy Ý không đáp được.
Lâm Tùy Ý bị khó lựa chọn, cũng may có Lâu Lệ. Lâm Tùy Ý liền hỏi: Lâu tiên sinh, có tìm quỷ không?
Lâu Lệ không lập tức trả lời. Lâm Tùy Ý biết anh cũng đang tự hỏi, mím môi chờ Lâu Lệ thay cậu quyết định.
Một lát sau, Lâu Lệ đưa ra quyết định, nói: “Nhẹ chút.”
Lâm Tùy Ý: Được.
Bởi vì muốn gõ nhẹ quan tài, Lâm Tùy Ý dán lỗ tai lên quan tài bên tay phải. Cậu giơ tay gõ một cái cực kỳ cực kỳ nhẹ.
Cốc.
Trống không giòn vang.
Nhận được đáp án, Lâm Tùy Ý nhìn sang quan tài bên tay trái.
Sảnh đường bày hai quan tài, Lâm Tùy Ý đã gõ một cái, như vậy cái còn lại chưa bị gõ có xác suất vô cùng lớn: Quỷ và thi thể của nó đều ở bên trong.
Nhưng xác suất lớn, chưa nghiệm chứng vẫn chỉ là xác suất, không phải tuyệt đối.
Muốn xác định quỷ có trốn ở trong không, cần phải gõ quan tài.
Lâm Tùy Ý nín thở. Cậu nghiêng người, lòng nhận định trong quan tài có quỷ và thi thể quỷ, không dán lỗ tai lên quan tài, chỉ nhẹ nhàng dựa lại gần.
Sau đó cậu gập ngón tay, dùng đốt ngón trỏ và ngón giữa thử gõ vào quan tài.
Cộc cộc.
Nghe tiếng vọng, Lâm Tùy Ý thoáng chốc mím chặt môi, thả nhẹ hô hấp.
Tiếng vang đặc, đặc đến mức thay đổi âm điệu.
Quỷ và thi thể quỷ ở bên trong, lấp đầy quan tài này.
Lâm Tùy Ý lập tức cách xa quan tài, lưng dựa vào quan tài còn lại.
Lâm Tùy Ý nói với Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, âm thanh rất trầm.
Thật ra Lâm Tùy Ý không cần báo kết quả cho Lâu Lệ, Lâu Lệ cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, quỷ nằm bên trong quan tài này, có nên mở ra không?”
Lần này Lâu Lệ không do dự: “Mở ra.”
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi đang muốn tiến lên đẩy nắp quan tài.
Lâu Lệ nhắc nhở: “Đừng hô hấp.”
Lâm Tùy Ý lập tức ngừng thở, cũng may cậu và Lâu Lệ giao lưu không cần nói chuyện, cậu ngừng thở vẫn có thể đối thoại cùng Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý hỏi: Ý Lâu tiên sinh là, Trương Tường Y cũng ở trong quan tài?
“Thanh âm quá trầm, không đúng.” Lâu Lệ nói: “Người chết xuống mồ an nhiên, người sống vì để người chết thoải mái, sẽ không chen chúc trong quan tài, sẽ chừa ra không gian nhất định. Âm thanh âm vừa rồi quá trầm, bên trong không chỉ có thi thể người chết, còn có thứ khác.”
Thứ đồng thời xuất hiện trong quan tài với đối tượng kết âm hôn của Trương Tường Y, quỷ, thi thể quỷ, rất có thể chính là Trương Tường Y.
Lâm Tùy Ý nín thở đẩy nắp quan tài. Cậu đẩy vài lần không đẩy nổi, không phải do nắp quan tài nặng, hình như vật nằm trong quan tài đang đọ sức với cậu.
Cậu nín thở không nổi, rút về cẩn thận hô hấp.
Trong lúc hít thở Lâm Tùy Ý lo lắng hỏi: Lâu tiên sinh, mộng chủ có bị nghẹn thở chết ở bên trong không?
“Có.” Lâu Lệ biết Lâm Tùy Ý muốn hỏi gì. Anh giải thích: “Mộng chủ và người trong mộng không có hơi thở, nhưng trong mắt người sống bọn họ vẫn hít thở bình thường, không thở được thì sẽ nghẹn chết.”
Cho nên hiện tại Lâm Tùy Ý không muốn đẩy nắp quan tài cũng phải đẩy. Nếu Trương Tường Y bị nghẹt thở chết trong quan tài, như vậy giấc mơ này sẽ biến thành Mộng góc nhìn thứ ba.
Trong tầm nhìn, sảnh đường vốn như thế nào, hiện tại vẫn như thế đó.
Lâm Tùy Ý không phát hiện ra ‘quỷ’ trong miệng Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý rất tin tưởng Lâu Lệ, Lâu Lệ nói ‘quỷ tới’, chắc chắn là quỷ tới.
Trong đầu, Lâu Lệ nói: “Đến chỗ quan tài, trốn sau quan tài.”
Lâm Tùy Ý liền vội vàng đứng dậy chạy tới chỗ Lâu Lệ chỉ định. Cậu không hỏi Lâu Lệ quỷ ở đâu, tự cậu đoán được.
Vừa rồi trong tầm nhìn không thấy tung tích quỷ, mà lúc trước Lâu Lệ nói anh có thể nhìn thấy một mét vuông, suy ra Lâu Lệ có thể thấy cửa sổ trên đỉnh đầu cậu. Qủy ở sau cửa sổ.
Lâm Tùy Ý khom lưng lách vào giữa hai quan tài, vị trí này có thể che chắn thân hình cậu.
Chờ trốn xong, Lâm Tùy Ý mới cẩn thận lén lút nhìn hướng cửa sổ một cái.
Cậu chỉ hé cửa sổ ra một khe hở hẹp, đủ làm đường chạy trốn. Nhưng trong lúc cậu ngủ, cửa sổ trên đỉnh đầu mở ra một nửa, ngoài cửa sổ không phải quỷ, mà là chạc cây hòe.
Nhưng trước khi sắc trời tối xuống, chạc cây hòe không đủ dài tới sảnh đường.
Hiện tại chạc cây hòe cây vươn dài lại đây, chứng tỏ cây hòe có vấn đề.
Sở dĩ Lâu Lệ nói ‘quỷ’, thứ nhất cây hòe vốn là quỷ thụ, thứ hai nếu nói ‘thụ tới’, rất dễ khiến Lâm Tùy Ý ngơ ngác không hiểu, cũng không trực tiếp liên tưởng tới quỷ.
“Mộng cây hòe…”
Lâm Tùy Ý nghĩ trong lòng.
“Chờ cây hòe giết người rồi giải hung thần không muộn.” Lâu Lệ ngắt dòng suy nghĩ về nội dung mộng cây hòe trong sách của Lâm Tùy Ý. Anh nói: “Hòe là quỷ thụ, hút âm, nó hướng vào phòng…”
Có lẽ là lo dọa sợ Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ không nói hết câu.
Lâm Tùy Ý hiểu được. Hòe hút âm, nó cố vươn chạc cây đến sảnh đường, chứng minh sảnh đường có âm khí.
Có âm, là có quỷ.
Lâu Lệ nói ‘quỷ tới’, một từ hai nghĩa.
Nhưng quỷ ở đâu?
Lâm Tùy Ý nhìn một vòng chung quanh, như cũ không thấy quỷ.
Cậu đưa mắt nhìn quan tài hai bên người. Qủy ở trong phòng lại không thấy tăm hơi đâu, có lẽ quỷ đang trốn giống cậu, cả sảnh đường chỉ có trong quan tài là chưa bị Lâm Tùy Ý xem qua.
Lâm Tùy Ý hỏi Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, nếu quỷ trốn trong quan tài, tôi gõ quan tài có thể biết có nó hoặc không hả?
Quỷ cho người ta ấn tượng là hư vô mờ mịt, Lâm Tùy Ý không xác định cách gõ quan tài Lâu Lệ dạy cho cậu có áp dụng được vào lúc này hay không
Lâu Lệ nói: “Để thúc đẩy nhân duyên giữa người sống và quỷ, cần vật môi giới. Nếu quỷ tới, thi thể cũng sẽ theo tới.”
Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ một chút, hiểu ra.
Trương Tường Y miêu tả rằng trong giấc mơ, cô xuyên qua khăn hỉ nhìn thấy tròng mắt trợn trắng của tân lang. Khăn hỉ là khăn voan, Trương Tường Y bị che tầm nhìn sao có thể thấy được tròng mắt tân lang? Trương Tường Y đội khăn đỏ chỉ có thể thấy dưới chân mình, nói cách khác lúc bái đường, đầu tân lang ở bên chân Trương Tường Y, tân lang nằm trên mặt đất. Chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao Trương Tường Y đội khăn voan lại nhìn thấy tân lang trắng mắt.
Tân lang nằm trên mặt đất, là người chết, là thi thể.
Trương Tường Y cùng thi thể bái đường kết hôn, cho nên hiện tại quỷ tới, cũng sẽ mang thi thể đến, tất nhiên thi thể nằm bên trong quan tài.
Lâm Tùy Ý muốn tìm quỷ, có thể sử dụng biện pháp gõ quan tài.
Gõ quan tài tìm quỷ, hiển nhiên là một cách tìm đường chết. Nhưng nếu không gõ, cậu sẽ không có manh mối nào về giấc mộng này. Giống như trong mộng Ngô A Vĩ, mặt người dán sau cửa tràn ngập nguy hiểm, không ai biết chạm vào mặt người sẽ có hậu quả gì, nhưng nếu không chạm vào, bọn họ sẽ lâm vào khốn cảnh dậm chân tại chỗ.
Nếu nhập mộng không phải vì hiểu thêm về mộng, Lâm Tùy Ý đương nhiên sẽ không gõ quan tài. Nhưng cậu muốn giải mộng, muốn nhiều manh mối hơn.
Lúc này quỷ không trực tiếp hiện thân, vì nó không muốn bị người phát hiện. Quỷ không muốn bị phát hiện, nguyên nhân là quỷ bị bệnh sợ xã hội, hoặc bản thân con quỷ có bí mật không muốn bị người phát hiện. Mà bí mật rất có thể chính là mấu chốt giải mộng âm hôn.
Nhưng cây hòe duỗi nhánh cây vào phòng, gõ quan tài có thể làm kinh động con quỷ khiến nó chạy mất hay không, Lâm Tùy Ý không đáp được.
Lâm Tùy Ý bị khó lựa chọn, cũng may có Lâu Lệ. Lâm Tùy Ý liền hỏi: Lâu tiên sinh, có tìm quỷ không?
Lâu Lệ không lập tức trả lời. Lâm Tùy Ý biết anh cũng đang tự hỏi, mím môi chờ Lâu Lệ thay cậu quyết định.
Một lát sau, Lâu Lệ đưa ra quyết định, nói: “Nhẹ chút.”
Lâm Tùy Ý: Được.
Bởi vì muốn gõ nhẹ quan tài, Lâm Tùy Ý dán lỗ tai lên quan tài bên tay phải. Cậu giơ tay gõ một cái cực kỳ cực kỳ nhẹ.
Cốc.
Trống không giòn vang.
Nhận được đáp án, Lâm Tùy Ý nhìn sang quan tài bên tay trái.
Sảnh đường bày hai quan tài, Lâm Tùy Ý đã gõ một cái, như vậy cái còn lại chưa bị gõ có xác suất vô cùng lớn: Quỷ và thi thể của nó đều ở bên trong.
Nhưng xác suất lớn, chưa nghiệm chứng vẫn chỉ là xác suất, không phải tuyệt đối.
Muốn xác định quỷ có trốn ở trong không, cần phải gõ quan tài.
Lâm Tùy Ý nín thở. Cậu nghiêng người, lòng nhận định trong quan tài có quỷ và thi thể quỷ, không dán lỗ tai lên quan tài, chỉ nhẹ nhàng dựa lại gần.
Sau đó cậu gập ngón tay, dùng đốt ngón trỏ và ngón giữa thử gõ vào quan tài.
Cộc cộc.
Nghe tiếng vọng, Lâm Tùy Ý thoáng chốc mím chặt môi, thả nhẹ hô hấp.
Tiếng vang đặc, đặc đến mức thay đổi âm điệu.
Quỷ và thi thể quỷ ở bên trong, lấp đầy quan tài này.
Lâm Tùy Ý lập tức cách xa quan tài, lưng dựa vào quan tài còn lại.
Lâm Tùy Ý nói với Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, âm thanh rất trầm.
Thật ra Lâm Tùy Ý không cần báo kết quả cho Lâu Lệ, Lâu Lệ cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh, quỷ nằm bên trong quan tài này, có nên mở ra không?”
Lần này Lâu Lệ không do dự: “Mở ra.”
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi đang muốn tiến lên đẩy nắp quan tài.
Lâu Lệ nhắc nhở: “Đừng hô hấp.”
Lâm Tùy Ý lập tức ngừng thở, cũng may cậu và Lâu Lệ giao lưu không cần nói chuyện, cậu ngừng thở vẫn có thể đối thoại cùng Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý hỏi: Ý Lâu tiên sinh là, Trương Tường Y cũng ở trong quan tài?
“Thanh âm quá trầm, không đúng.” Lâu Lệ nói: “Người chết xuống mồ an nhiên, người sống vì để người chết thoải mái, sẽ không chen chúc trong quan tài, sẽ chừa ra không gian nhất định. Âm thanh âm vừa rồi quá trầm, bên trong không chỉ có thi thể người chết, còn có thứ khác.”
Thứ đồng thời xuất hiện trong quan tài với đối tượng kết âm hôn của Trương Tường Y, quỷ, thi thể quỷ, rất có thể chính là Trương Tường Y.
Lâm Tùy Ý nín thở đẩy nắp quan tài. Cậu đẩy vài lần không đẩy nổi, không phải do nắp quan tài nặng, hình như vật nằm trong quan tài đang đọ sức với cậu.
Cậu nín thở không nổi, rút về cẩn thận hô hấp.
Trong lúc hít thở Lâm Tùy Ý lo lắng hỏi: Lâu tiên sinh, mộng chủ có bị nghẹn thở chết ở bên trong không?
“Có.” Lâu Lệ biết Lâm Tùy Ý muốn hỏi gì. Anh giải thích: “Mộng chủ và người trong mộng không có hơi thở, nhưng trong mắt người sống bọn họ vẫn hít thở bình thường, không thở được thì sẽ nghẹn chết.”
Cho nên hiện tại Lâm Tùy Ý không muốn đẩy nắp quan tài cũng phải đẩy. Nếu Trương Tường Y bị nghẹt thở chết trong quan tài, như vậy giấc mơ này sẽ biến thành Mộng góc nhìn thứ ba.
/110
|