Cởi chuông cần người cột chuông.
Lâm Tùy Ý mở mắt ra, tích tích tích…
Cậu nghiêng đầu nhìn bên cạnh, thiết bị chữa bệnh phát ra động tĩnh.
Nguyên Dĩ lập tức đứng lên, dưới cơn kích động thế mà có thể đi hai bước, “Tùy Ý.”
Lâm Tùy Ý thều thào gọi: “Sư phụ.”
Nguyên Dĩ lập tức kêu bác sĩ, bác sĩ tới xem Lâm Tùy Ý, nói Lâm Tùy Ý không đáng ngại, về sau cần tĩnh dưỡng.
“Xin lỗi, làm ngài lo lắng.” Lâm Tùy Ý yếu ớt ngồi ở đầu giường, nhìn quanh bốn phía, không thấy mộng yểm của mình. Trong lòng có chút mất mát, lại như có thêm sức mạnh lớn lao.
“Con ngủ bao lâu?” Lâm Tùy Ý hỏi.
Nguyên Dĩ nói: “Hôn mê một tuần.”
Nhân gian một tuần, đèn kéo quân 22 năm.
Trầm mặc một lát, Lâm Tùy Ý nói: “Sư phụ, mộng yểm của con giải rồi.”
“Thầy biết.” Nguyên Dĩ nói: “Nó đã vào mộng thầy, gặp Tổ sư gia.”
Lâm Tùy Ý rũ mắt nói: “Gây phiền cho ngài rồi.”
Nguyên Dĩ lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Con tỉnh lại là tốt rồi.”
Lâm Tùy Ý nói: “Sư phụ, con chưa từng hại người.”
Đối với Lâu Lệ, hay đối với Phương Toa Toa và Lâu Hải đều, cậu chưa từng có suy nghĩ hại ai. Cậu cúi đầu, rớt nước mắt: “Con chưa từng hại ai, vì sao lại biến thành như vậy…”
Nguyên Dĩ nói: “Thầy biết, thầy đều biết.”
Lâm Tùy Ý cắn môi, nhét tủi thân vào trong bụng: “Con còn có thể giải mộng không?”
Nguyên Dĩ: “Con dưỡng thương trước đã, sau đó sư phụ mang con về quan, trong quan còn rất nhiều người đang chờ con.”
Lâm Tùy Ý: “Vâng.”
–
Lâm Tùy Ý ở bệnh viện gần hai tháng. Cậu rơi từ trên cao xuống, cơ thể bị gãy xương nhiều chỗ.
Vất vả mãi mới hồi phục, Lâm Tùy Ý theo Nguyên Dĩ đến căn hộ số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7 đường Kim Hoa. Cậu lấy tấm phủ che bụi cho đồ đạc trong nhà. Trước khi đi, cậu đứng ở cửa nhìn quanh nhà một vòng.
Trong mắt tựa hồ thấy bé Lâu Lệ.
Cũng thấy mộng yểm ra vẻ Lâu Lệ 25 tuổi.
Nguyên Dĩ không thúc giục, chờ Lâm Tùy Ý xem đủ.
Cuối cùng, thầy trò hai người khởi hành trở về Nguyên Thanh Quan.
Còn chưa vào quan, xa xa Lâm Tùy Ý đã thấy các đệ tử đồng môn đứng ở chân núi chờ cậu. Đến khi cậu lại gần, mọi người liền gọi ‘sư huynh Nguyên Ý’, hết đợt này đến đợt khác.
Cuối cùng kêu ‘Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn’.
Trở lại trong quan, Lâm Tùy Ý đi dâng hương Tổ sư gia. Cậu đã làm sai, mưu toan giúp vật chết tồn tại ở nhân gian, vì thế quỳ gối thỉnh tội trước Tổ sư gia.
Cậu nói cùng Tổ sư gia, chuyện này là cậu sai, nhưng cậu không hối hận.
Cậu thật sự rất muốn mộng yểm của mình có thể đến với nhân gian.
Cho dù hiện tại rất nhớ mộng yểm của mình, Lâm Tùy Ý cũng sẽ không làm như vậy nữa. Mộng yểm của cậu kỳ vọng cậu sẽ trở về, cậu muốn
Hắn mộng yểm kỳ vọng hắn trở về quang minh, hắn liền muốn trọng đăng quang minh.
Trên lư hương, ba nén hương bị gãy.
Tổ sư gia không chấp nhận lời sám hối của Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý quỳ suốt ba ngày, khi trở về phòng, hai chân cậu tê mỏi, các sư đệ muốn đỡ cậu, Lâm Tùy Ý kiên trì tự đi bộ về.
Sau khi trở về, cậu phát hiện trong viện được dọn dẹp sạch sẽ, có người vẫn luôn cẩn thận giữ gìn nơi này.
Lâm Tùy Ý muốn cảm ơn, hỏi nhóm tiểu sư đệ đi theo cậu trở về. Nhóm tiểu sư đệ ấp úng, nói không được họ tên, chỉ nói Lâm Tùy Ý mau về phòng riêng là biết, người cẩn thận giữ gìn nơi này mỗi ngày đang ở trong phòng.
Trái tim Lâm Tùy Ý run lênmột chút, không biết nghĩ đến điều gì, cậu kéo hai chân chết lặng đến phòng, đẩy cửa ra.
Đột nhiên ngơ ngẩn.
Là mộng yểm của cậu.
Lâu Lệ ngồi trên giường Lâm Tùy Ý, nghe được động tĩnh nên theo tiếng nhìn sang, nói: “Tùy Ý.”
Hốc mắt chỉ có tròng trắng không có đồng tử.
Lâu Lệ là người giấy, nhưng không phải người giấy mà Lâm Tùy Ý tỉ mỉ làm cho. Là cơ thể Tổ sư gia cho Lâu Lệ, để Lâu Lệ nhập mộng Lâm Tùy Ý.
Khi mộng yểm muốn vào đèn kéo quân của Lâm Tùy Ý, Tổ sư gia ban ân tình. Hiện tại trở lại nhân gian nên được Lâm Tùy Ý vẽ rồng điểm mắt.
Mộng yểm không được vẽ rồng điểm mắt không được coi là ‘người’, không thể rời Nguyên Thanh Quan, không thể tới bệnh viện chăm sóc Lâm Tùy Ý. Mà Nguyên Dĩ sở dĩ không nói, cũng là sợ Lâm Tùy Ý nghe được tin này sẽ đòi về gấp, không chịu dưỡng thương đàng hoàng.
Nước mắt tràn mi, mất mà tìm lại nhét đầy lồng ngực Lâm Tùy Ý.
Tình kiếp đã giải, mộng yểm đã giải.
Thứ còn lại là bụi bặm bay trong không trung.
–
Nguyên Ý đạo trưởng đã về, có người hóng hớt nhắc tới chuyện năm đó vợ chồng Phương Toa Toa Lâu Hải đại náo Nguyên Thanh Quan.
Lâm Tùy Ý không sợ. Lâu Lệ xách kẻ nói xấu tới.
Lâm Tùy Ý đau đầu hỏi: “Tôi hại ai?”
Người nọ bị Lâu Lệ khóa cánh tay, liên tục kêu đau.
Lâm Tùy Ý nói với Lâu Lệ: “Buông ra cho anh ta nói.”
Lâu Lệ nghe lời buông ra, người nọ phẫn uất nói: “Anh em hiến tủy vốn là điều hợp tình hợp lý, cậu dựa vào cái gì muốn ngăn cản?”
“Tôi dựa vào cái gì?” Lâm Tùy Ý cao giọng: “Bằng việc tôi chi trẻ 500 vạn tiền thuốc men, bằng việc tôi biết Lâu Lệ không muốn hiến, bằng việc tôi ích kỷ thích càn quấy đấy! Tôi hỏi anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Lâu Lệ nên lấy mạng đổi mạng, dựa vào cái gì Lâu Lệ không thể đưa ra ý kiến của mình, dựa vào cái gì mấy người cảm thấy em ấy nên hiến tủy, bắt buộc phải hiến tủy!”
Người nọ bị chất vấn á khẩu không trả lời được, xám xịt bỏ chạy.
Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn về phía Lâu Lệ, “Lâu tiên sinh, em làm vậy được chứ?”
Khi không có ai, Lâm Tùy Ý vẫn thích gọi Lâu Lệ là ‘Lâu tiên sinh’. Cậu mãi mãi sẽ không quên Lâu Lệ ở trong đèn kéo quân chờ đợi 22 năm.
Lâu Lệ nói: “Rất tốt.”
“A Yểm.” Lâm Tùy Ý cười nói: “Thế buổi tối chúng ta đi ăn chúc mừng nhé.”
Khi không có ai, mỗi lần Lâm Tùy Ý làm nũng đều thích gọi Lâu Lệ là ‘A Yểm’.
Lâu Lệ nói: “Được.”
Lâm Tùy Ý đứng dậy khỏi bụi bặm, một lần nữa leo lên đỉnh núi cao.
Cậu có thiên phú có kinh nghiệm, mọi thứ không tính là khó khăn, lần duy nhất khó khăn là đối mặt Phương Toa Toa và Lâu Hải, hai người đã từng làm Lâm Tùy Ý sợ hãi.
Lâu Lệ đi cùng Lâm Tùy Ý, bọn họ tìm được Phương Toa Toa và Lâu Hải.
Lâu An khôi phục không tồi, sắc mặt hồng hào. Phương Toa Toa nhìn thấy Lâm Tùy Ý, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Lâu Lệ 25 tuổi, bà ta hoảng đến mức run rẩy cả người.
Bà ta ăn ngủ không yên, chỉ cần ngủ liền mơ thấy Lâu Lệ.
Lâu Lệ tìm bà ta đòi mạng.
Bà ta quỳ sụp xuống, dập đầu Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, xin lỗi. Nguyên Ý đạo trưởng xin ngài thông cảm cho tôi, tôi chỉ vì con trai tôi thôi. Xin ngài rộng lượng đừng nhớ tiểu nhân…”
Lâu Lệ tỏ vẻ ghét bỏ, nếu không phải anh đáp ứng Lâm Tùy Ý không làm ác, chắc chắn sẽ giết đôi vợ chồng này.
Trước kia Lâm Tùy Ý không hại người, hiện tại một lần nữa trèo lên đỉnh cao tất nhiên cũng sẽ không hại người. Cậu chỉ tìm luật sư, thu hồi số tiền trước đây đã đưa Phương Toa Toa.
Số tiền này Phương Toa Toa dùng để trả phí giải phẫu Lâu An, số dư còn lại hai vợ chồng đi làm kinh doanh nhỏ, ngoài ý muốn kiếm lời.
Tuy nhiên sau khi trả tiền cho Lâm Tùy Ý, việc kinh doanh bắt đầu xuống dốc, không bao lâu sau thì phá sản.
Lâm Tùy Ý không hỏi thăm kết cục của bọn họ. Ở ác gặp dữ, không phải thời điểm báo ứng không tới.
–
Biết bé Lâu Lệ thường xuất hiện trong mộng Phương Toa Toa, lần đầu tiên sau khi bé Lâu Lệ chết, Lâm Tùy Ý dùng bùa thông linh, gặp mặt bé Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý hỏi bé: “Cả đời em không làm chuyện xấu, sao không đi đầu thai?”
Bé Lâu Lệ nói: “Lòng em có hận, tạm thời không thể đầu thai.”
Lâm Tùy Ý dừng một chút: “Hận anh mắng em à?”
“Sao có thể!” bé Lâu Lệ nói: “Em hận Phương Toa Toa và Lâu Hải, bọn họ hại anh.”
Bé nói ‘hại anh’ chứ không phải ‘hại em’.
Trong lòng bé Lâu Lệ có trách cứ Lâm Tùy Ý hay không, nghe là hiểu ngay.
Lâm Tùy Ý chọc trán bé Lâu Lệ, nói: “Đừng hận, ngoan ngoãn đi đầu thai, kiếp sau chắc chắn sẽ tốt.”
“Dạ.” bé Lâu Lệ hỏi: “Lâm Tùy Ý, em có một thỉnh cầu.”
Lâm Tùy Ý: “Em nói đi.”
Bé Lâu Lệ: “Em có thể… gọi anh một tiếng sư phụ không?”
Lâm Tùy Ý cười: “Có thể.”
Bé Lâu Lệ: “Sư phụ.”
Lâm Tùy Ý buông mẩu giấy trắng: “Đi thôi, đi đầu thai đi, vi sư tiễn con đoạn đường cuối cùng.”
–
Nguyên Ý đạo trưởng đã trở lại, có đồ đệ cũng có người thương.
Bọn họ cùng nhau đứng lên từ bụi bặm, từng bước một đi lên đỉnh nhân sinh.
Trong quá trình này, mộng yểm vẫn luôn bầu bạn bên Lâm Tùy Ý, chưa bao giờ rời đi.
Lâm Tùy Ý mở mắt ra, tích tích tích…
Cậu nghiêng đầu nhìn bên cạnh, thiết bị chữa bệnh phát ra động tĩnh.
Nguyên Dĩ lập tức đứng lên, dưới cơn kích động thế mà có thể đi hai bước, “Tùy Ý.”
Lâm Tùy Ý thều thào gọi: “Sư phụ.”
Nguyên Dĩ lập tức kêu bác sĩ, bác sĩ tới xem Lâm Tùy Ý, nói Lâm Tùy Ý không đáng ngại, về sau cần tĩnh dưỡng.
“Xin lỗi, làm ngài lo lắng.” Lâm Tùy Ý yếu ớt ngồi ở đầu giường, nhìn quanh bốn phía, không thấy mộng yểm của mình. Trong lòng có chút mất mát, lại như có thêm sức mạnh lớn lao.
“Con ngủ bao lâu?” Lâm Tùy Ý hỏi.
Nguyên Dĩ nói: “Hôn mê một tuần.”
Nhân gian một tuần, đèn kéo quân 22 năm.
Trầm mặc một lát, Lâm Tùy Ý nói: “Sư phụ, mộng yểm của con giải rồi.”
“Thầy biết.” Nguyên Dĩ nói: “Nó đã vào mộng thầy, gặp Tổ sư gia.”
Lâm Tùy Ý rũ mắt nói: “Gây phiền cho ngài rồi.”
Nguyên Dĩ lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Con tỉnh lại là tốt rồi.”
Lâm Tùy Ý nói: “Sư phụ, con chưa từng hại người.”
Đối với Lâu Lệ, hay đối với Phương Toa Toa và Lâu Hải đều, cậu chưa từng có suy nghĩ hại ai. Cậu cúi đầu, rớt nước mắt: “Con chưa từng hại ai, vì sao lại biến thành như vậy…”
Nguyên Dĩ nói: “Thầy biết, thầy đều biết.”
Lâm Tùy Ý cắn môi, nhét tủi thân vào trong bụng: “Con còn có thể giải mộng không?”
Nguyên Dĩ: “Con dưỡng thương trước đã, sau đó sư phụ mang con về quan, trong quan còn rất nhiều người đang chờ con.”
Lâm Tùy Ý: “Vâng.”
–
Lâm Tùy Ý ở bệnh viện gần hai tháng. Cậu rơi từ trên cao xuống, cơ thể bị gãy xương nhiều chỗ.
Vất vả mãi mới hồi phục, Lâm Tùy Ý theo Nguyên Dĩ đến căn hộ số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7 đường Kim Hoa. Cậu lấy tấm phủ che bụi cho đồ đạc trong nhà. Trước khi đi, cậu đứng ở cửa nhìn quanh nhà một vòng.
Trong mắt tựa hồ thấy bé Lâu Lệ.
Cũng thấy mộng yểm ra vẻ Lâu Lệ 25 tuổi.
Nguyên Dĩ không thúc giục, chờ Lâm Tùy Ý xem đủ.
Cuối cùng, thầy trò hai người khởi hành trở về Nguyên Thanh Quan.
Còn chưa vào quan, xa xa Lâm Tùy Ý đã thấy các đệ tử đồng môn đứng ở chân núi chờ cậu. Đến khi cậu lại gần, mọi người liền gọi ‘sư huynh Nguyên Ý’, hết đợt này đến đợt khác.
Cuối cùng kêu ‘Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn’.
Trở lại trong quan, Lâm Tùy Ý đi dâng hương Tổ sư gia. Cậu đã làm sai, mưu toan giúp vật chết tồn tại ở nhân gian, vì thế quỳ gối thỉnh tội trước Tổ sư gia.
Cậu nói cùng Tổ sư gia, chuyện này là cậu sai, nhưng cậu không hối hận.
Cậu thật sự rất muốn mộng yểm của mình có thể đến với nhân gian.
Cho dù hiện tại rất nhớ mộng yểm của mình, Lâm Tùy Ý cũng sẽ không làm như vậy nữa. Mộng yểm của cậu kỳ vọng cậu sẽ trở về, cậu muốn
Hắn mộng yểm kỳ vọng hắn trở về quang minh, hắn liền muốn trọng đăng quang minh.
Trên lư hương, ba nén hương bị gãy.
Tổ sư gia không chấp nhận lời sám hối của Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý quỳ suốt ba ngày, khi trở về phòng, hai chân cậu tê mỏi, các sư đệ muốn đỡ cậu, Lâm Tùy Ý kiên trì tự đi bộ về.
Sau khi trở về, cậu phát hiện trong viện được dọn dẹp sạch sẽ, có người vẫn luôn cẩn thận giữ gìn nơi này.
Lâm Tùy Ý muốn cảm ơn, hỏi nhóm tiểu sư đệ đi theo cậu trở về. Nhóm tiểu sư đệ ấp úng, nói không được họ tên, chỉ nói Lâm Tùy Ý mau về phòng riêng là biết, người cẩn thận giữ gìn nơi này mỗi ngày đang ở trong phòng.
Trái tim Lâm Tùy Ý run lênmột chút, không biết nghĩ đến điều gì, cậu kéo hai chân chết lặng đến phòng, đẩy cửa ra.
Đột nhiên ngơ ngẩn.
Là mộng yểm của cậu.
Lâu Lệ ngồi trên giường Lâm Tùy Ý, nghe được động tĩnh nên theo tiếng nhìn sang, nói: “Tùy Ý.”
Hốc mắt chỉ có tròng trắng không có đồng tử.
Lâu Lệ là người giấy, nhưng không phải người giấy mà Lâm Tùy Ý tỉ mỉ làm cho. Là cơ thể Tổ sư gia cho Lâu Lệ, để Lâu Lệ nhập mộng Lâm Tùy Ý.
Khi mộng yểm muốn vào đèn kéo quân của Lâm Tùy Ý, Tổ sư gia ban ân tình. Hiện tại trở lại nhân gian nên được Lâm Tùy Ý vẽ rồng điểm mắt.
Mộng yểm không được vẽ rồng điểm mắt không được coi là ‘người’, không thể rời Nguyên Thanh Quan, không thể tới bệnh viện chăm sóc Lâm Tùy Ý. Mà Nguyên Dĩ sở dĩ không nói, cũng là sợ Lâm Tùy Ý nghe được tin này sẽ đòi về gấp, không chịu dưỡng thương đàng hoàng.
Nước mắt tràn mi, mất mà tìm lại nhét đầy lồng ngực Lâm Tùy Ý.
Tình kiếp đã giải, mộng yểm đã giải.
Thứ còn lại là bụi bặm bay trong không trung.
–
Nguyên Ý đạo trưởng đã về, có người hóng hớt nhắc tới chuyện năm đó vợ chồng Phương Toa Toa Lâu Hải đại náo Nguyên Thanh Quan.
Lâm Tùy Ý không sợ. Lâu Lệ xách kẻ nói xấu tới.
Lâm Tùy Ý đau đầu hỏi: “Tôi hại ai?”
Người nọ bị Lâu Lệ khóa cánh tay, liên tục kêu đau.
Lâm Tùy Ý nói với Lâu Lệ: “Buông ra cho anh ta nói.”
Lâu Lệ nghe lời buông ra, người nọ phẫn uất nói: “Anh em hiến tủy vốn là điều hợp tình hợp lý, cậu dựa vào cái gì muốn ngăn cản?”
“Tôi dựa vào cái gì?” Lâm Tùy Ý cao giọng: “Bằng việc tôi chi trẻ 500 vạn tiền thuốc men, bằng việc tôi biết Lâu Lệ không muốn hiến, bằng việc tôi ích kỷ thích càn quấy đấy! Tôi hỏi anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Lâu Lệ nên lấy mạng đổi mạng, dựa vào cái gì Lâu Lệ không thể đưa ra ý kiến của mình, dựa vào cái gì mấy người cảm thấy em ấy nên hiến tủy, bắt buộc phải hiến tủy!”
Người nọ bị chất vấn á khẩu không trả lời được, xám xịt bỏ chạy.
Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn về phía Lâu Lệ, “Lâu tiên sinh, em làm vậy được chứ?”
Khi không có ai, Lâm Tùy Ý vẫn thích gọi Lâu Lệ là ‘Lâu tiên sinh’. Cậu mãi mãi sẽ không quên Lâu Lệ ở trong đèn kéo quân chờ đợi 22 năm.
Lâu Lệ nói: “Rất tốt.”
“A Yểm.” Lâm Tùy Ý cười nói: “Thế buổi tối chúng ta đi ăn chúc mừng nhé.”
Khi không có ai, mỗi lần Lâm Tùy Ý làm nũng đều thích gọi Lâu Lệ là ‘A Yểm’.
Lâu Lệ nói: “Được.”
Lâm Tùy Ý đứng dậy khỏi bụi bặm, một lần nữa leo lên đỉnh núi cao.
Cậu có thiên phú có kinh nghiệm, mọi thứ không tính là khó khăn, lần duy nhất khó khăn là đối mặt Phương Toa Toa và Lâu Hải, hai người đã từng làm Lâm Tùy Ý sợ hãi.
Lâu Lệ đi cùng Lâm Tùy Ý, bọn họ tìm được Phương Toa Toa và Lâu Hải.
Lâu An khôi phục không tồi, sắc mặt hồng hào. Phương Toa Toa nhìn thấy Lâm Tùy Ý, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Lâu Lệ 25 tuổi, bà ta hoảng đến mức run rẩy cả người.
Bà ta ăn ngủ không yên, chỉ cần ngủ liền mơ thấy Lâu Lệ.
Lâu Lệ tìm bà ta đòi mạng.
Bà ta quỳ sụp xuống, dập đầu Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, xin lỗi. Nguyên Ý đạo trưởng xin ngài thông cảm cho tôi, tôi chỉ vì con trai tôi thôi. Xin ngài rộng lượng đừng nhớ tiểu nhân…”
Lâu Lệ tỏ vẻ ghét bỏ, nếu không phải anh đáp ứng Lâm Tùy Ý không làm ác, chắc chắn sẽ giết đôi vợ chồng này.
Trước kia Lâm Tùy Ý không hại người, hiện tại một lần nữa trèo lên đỉnh cao tất nhiên cũng sẽ không hại người. Cậu chỉ tìm luật sư, thu hồi số tiền trước đây đã đưa Phương Toa Toa.
Số tiền này Phương Toa Toa dùng để trả phí giải phẫu Lâu An, số dư còn lại hai vợ chồng đi làm kinh doanh nhỏ, ngoài ý muốn kiếm lời.
Tuy nhiên sau khi trả tiền cho Lâm Tùy Ý, việc kinh doanh bắt đầu xuống dốc, không bao lâu sau thì phá sản.
Lâm Tùy Ý không hỏi thăm kết cục của bọn họ. Ở ác gặp dữ, không phải thời điểm báo ứng không tới.
–
Biết bé Lâu Lệ thường xuất hiện trong mộng Phương Toa Toa, lần đầu tiên sau khi bé Lâu Lệ chết, Lâm Tùy Ý dùng bùa thông linh, gặp mặt bé Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý hỏi bé: “Cả đời em không làm chuyện xấu, sao không đi đầu thai?”
Bé Lâu Lệ nói: “Lòng em có hận, tạm thời không thể đầu thai.”
Lâm Tùy Ý dừng một chút: “Hận anh mắng em à?”
“Sao có thể!” bé Lâu Lệ nói: “Em hận Phương Toa Toa và Lâu Hải, bọn họ hại anh.”
Bé nói ‘hại anh’ chứ không phải ‘hại em’.
Trong lòng bé Lâu Lệ có trách cứ Lâm Tùy Ý hay không, nghe là hiểu ngay.
Lâm Tùy Ý chọc trán bé Lâu Lệ, nói: “Đừng hận, ngoan ngoãn đi đầu thai, kiếp sau chắc chắn sẽ tốt.”
“Dạ.” bé Lâu Lệ hỏi: “Lâm Tùy Ý, em có một thỉnh cầu.”
Lâm Tùy Ý: “Em nói đi.”
Bé Lâu Lệ: “Em có thể… gọi anh một tiếng sư phụ không?”
Lâm Tùy Ý cười: “Có thể.”
Bé Lâu Lệ: “Sư phụ.”
Lâm Tùy Ý buông mẩu giấy trắng: “Đi thôi, đi đầu thai đi, vi sư tiễn con đoạn đường cuối cùng.”
–
Nguyên Ý đạo trưởng đã trở lại, có đồ đệ cũng có người thương.
Bọn họ cùng nhau đứng lên từ bụi bặm, từng bước một đi lên đỉnh nhân sinh.
Trong quá trình này, mộng yểm vẫn luôn bầu bạn bên Lâm Tùy Ý, chưa bao giờ rời đi.
/110
|