Giấc ngủ này của Niếp tiểu Hoàng đế khá dài, cái đệm mềm mại dưới thân đúng là đồ tốt! Nếu trên người không bị thứ gì đó đè đến khó thở, bảo đảm nàng còn có thể quấn lấy cái đệm tơ tằm này đánh thêm một giấc.
Nàng ngủ quá lâu, cơ mặt có chút tê tê, thật vất vả mới mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú gần mình trong gang tấc, chợt hoảng hốt tưởng rằng vẫn còn trong mộng.
Đợi đến khi phục hồi được tinh thần nhớ ra cái vị đang nhắm mắt này là ai, thì cả nửa ngày sau Niếp Thanh Lân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quen thấy Thái phó đại nhân quần là áo lụa, từ dáng vẻ đến tóc tai đều ung dung hào phóng, bỗng nhiên nhìn thấy vị Diêm Vương sống này chỉ mặc áo trong mở rộng cổ ngủ bên cạnh mình, đúng là bị một chữ hoảng thật to đập trúng!
Niếp Thanh Lân thấy người nọ ngủ rất sâu, mắt phượng nhắm chặt, mi dày rậm, nhưng đôi mày kiếm lại nhíu chặt, tựa như đang tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội xui xẻo nào đó trong mộng, cánh tay cứng như sắt vây chặt lấy hông nàng, chả trách vừa nãy nàng thở không ra hơi mà tỉnh dậy.
Trước đây lúc xem lén sách giải trí đến đoạn then chốt tài tử giai nhân lên giường, ván giường run kẽo kẹt, nội dung cặn kẽ trong tiếng kẽo kẹt kia đều bị màn che tầng tầng lớp lớp bao phủ, phần còn lại chỉ có thể dùng trí tưởng tượng nghèo nàn vẽ thêm ra.
Nhưng nay thân thể với cơ bắp săn chắc này, chút quần áo đó chẳng thể nào che hết lại xuất hiện trước mắt mình, theo vạt áo nhìn vào... cơ bắp phập phồng kia thực quá cường tráng.
Đây là điểm khác biệt giữa nam tử và nữ tử sao?! Nếu cánh tay cường tráng kia dùng sức lắc lay, sao ván dường không kêu kẽo kẹt được chứ!
Lúc này Niếp Thanh Lân không thể động đậy, đầu óc không ngừng đi vào cõi thần tiên, lúc thì nghĩ khi đó mẫu phi của mình có suy nghĩ gì, khi khônglại có ý nghĩ kỳ lạ bắt mình giả mạo ca ca ruột đã chết non kia, tuổi ngày càng lớn, mà cơ bắp lại không đủ vạm vỡ thì phải làm sao? Sau lại nghĩ mình có nên thoát khỏi cánh tay của Thái phó, ngồi dậy không? không biết nết ngủ của Thái phó thế nào, có chọc hắn quạu tỉnh luôn không?
Cứ do dự một hồi như vậy, Thái phó cũng từ từ mà mở mắt luôn rồi.
Vệ Lãnh Hầu luôn ngủ không sâu, hôm nay mới hiếm khi thực sự ngủ được một giấc say.
Lúc thân thể tiểu Hoàng đế trong lòng cứng lại, hắn cũng tỉnh theo. Quân yếu thần mạnh, hắn không đạp tiểu Hoàng đế xuống giường, để thằng nhóc đó và mình diễn cảnh quân thần cùng giường cũng coi như là một “giai thoại” hiền thần rồi, chỉ không biết phản ứng của tiểu Hoàng đế sẽ thế nào, ai ngờ người trong lòng tỉnh nửa ngày rồi mà vẫn không nhúc nhích.
hắn hé mắt, lại thấy mắt tiểu Hoàng đế trong lòng trừng to như hòn bi, theo vạt áo mở rộng của mình trộm liếc vào trong săm soi.
Vệ Lãnh Diêu thầm cười mỉa, sao hắn lại quên tiểu Hoàng đế này là tên tàn phế chứ? Ở tuổi mười lăm, nếu là nam tử Hoàng gia thì đã sớm có cung nữ biết việc hầu hạ chuyện kia rồi.
Nghe nói tiểu hoàng tử này làm thế nào cũng không được, trong một đêm tin tức kia liền truyền khắp trong ngoài Hoàng cung, làm mất mặt Hoàng tộc họ Niếp. Đứa trẻ này nhìn chằm chằm không chớp mắt như thế, hẳn là đang hâm mộ khí khái nam nhi của mình rồi đây?!
Đoán là thế, hắn bèn nổi hứng trêu chọc, đột nhiên tựa vào vành tai mềm mại của Hoàng đế hỏi: “Có muốn vi thần cởi ra để bệ hạ ngài nhìn cho đủ không?”
“Hả?” Niếp Thanh Lân còn chưa hoàn hồn, hơi nhếch miệng, ngây ngốc nhìn Thái phó, mới phát hiện vẻ trêu chọc trong mắt hắn. Tiểu Hoàng đế lúng túng trong giây lát liền tỉnh táo, trương vẻ mặt học trò hâm mộ ra mà nịnh bợ, “Vóc người Thái phó tráng kiện hiếm có, thực là một nam nhi đại anhhùng, thảo nào mà trở thành rường cột nước nhà. Nếu tương lai Trẫm có thể cường tráng như Thái phó thì tốt quá.”
Phút thảnh thơi nhàn hạ giữa quân thần chỉ bởi hai ba câu này mà tan thành mây khói. Lúc Vệ Lãnh Diêu đứng dậy, ánh mắt đã hơi chuyển lạnh.
Tuy tiểu Hoàng đế này ngoan ngoãn, nhưng với hai chữ “tương lai” thì duyên thực sự là rất mỏng. Đợi khi giang sơn bình ổn, đứa trẻ này chính là cống phẩm cuối cùng của Hoàng tộc họ Niếp cúng tế cho sự nghiệp vĩ đại của hắn.
Sau khi Vệ Thái phó chỉnh trang xong, liền rời khỏi Hoàng cung.
Tiểu Hoàng đế hoàn hồn, rất ư thỏa mãn. Cuối cùng cũng hoàn thành việc học hôm nay, có thể quay về tẩm cung rồi.
Bầu không khí sau khi tuyết rơi thật không tệ, mặc dù trời đêm u tối, nhưng Niếp Thanh Lân cảm thấy mình có thể tản bộ một lát, hoạt động cho máu huyết lưu thông, bèn không lên loan giá, vài thái giám thị vệ liền chầm chậm bước theo đi về phía tẩm cung. Khi đến hoa viên phía sau ngự thư phòng, một cơn gió thơm ập tới.
Ngẩng đầu liền thấy, là dưới trăng ngắm mỹ nhân đó, nữ tử toàn thân váy đỏ đắm mình dưới ánh trăng, đúng là đẹp vô cùng.
Nhưng khi mỹ nhân nhìn thấy là mình thì vẻ thất vọng thật không giấu được, chỉ đành cố duy trì lễ tiết, khẽ cúi người thi lễ với Hoàng thượng.
Mỹ nhân này là Vân Phi nương nương sống ở Sở Vận cung, là muội muội của Thị lang bộ Binh - Thượng Ngưng Hiên, khuê danh là Thượng Vân Sơ, là tài nữ nổi danh trong đám tiểu thư khuê các tại kinh thành.
một bài phú “Cuối chiều hái liễu” truyền khắp kinh thành, người người tranh nhau sao chép, tái hiện rầm rộ câu “Văn chương cao quý khó ai bì kịp”. Căn cứ theo tin đồn truyền miệng, lúc nữ tử này còn ở khuê môn đã từng có một chuyện tình đẹp đẽ trong sáng với Thái phó đại nhân còn chưa nổi danh.
Mặc dù trai tài gái sắc, nhưng trời xui đất khiến mà tan vỡ một mối nhân duyên tốt. Về sau Vệ Lãnh Hầu đến biên cương làm Đốc quân, Thượng tài nữ tiến cung làm nương nương, hai người cứ vậy mà đứt đoạn.
Song Niếp Thanh Lân tinh tường nhớ rõ, hôm cung biến, toàn bộ hoàng tử nương nương phi tần cung nữ trong cung đều tập hợp trong đại điện, chỉ thiếu duy nhất vị Vân phi nương nương này. Xem ra Thái phó đại nhân mặt lạnh cũng biết thương hương tiếc ngọc, rốt cuộc vẫn không nỡ để giai nhân yêu kiều chịu nỗi khổ bị dọa tè ra quần.
Trời lạnh thế này, sao Vân phi nương nương lại đứng đó, Niếp Thanh Lân đương nhiên hiểu được, là do bình thường khi về phủ Thái phó luôn chọn con đường gần nhất là băng ngang hoa viên này. Nhưng hôm nay Thái phó đại nhân lại muốn đến Phiêu Kị doanh đốc quân, bèn đi cửa chính, khiến mỹ nhân khổ công chờ đợi cứ thế mà vồ hụt.
Chỉ là vị Vân phi nương nương này có hơi táo tợn quá rồi, hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, nàng ta đã gấp rút muốn nối lại duyên cũ với tình lanh.
Phụ hoàng, dưới đó người có biết, hay có cảm nhận được sức nặng của cái nón xanh không?
Lòng thì nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt lại cung kính cất lời, “Vân phi tản bộ buổi tối, vẫn nên mặc dầy một chút, Trẫm đi trước nhé.”
nói xong nhanh chóng túm Long bào rời khỏi chốn thị phi này. Tuy là phi tử của tiên hoàng đã chết, nhưng có Thái Ppó che chở, Vân phi vẫn chính là người thật sự có uy trong thâm cung đại nội, còn nàng chỉ là gã Hoàng đế bù nhìn, lại là đồ giả, là loại Phật tổ không linh tại chốn Hoàng cung này!
Loại bí mật Thái phó đại nhân đội nón xanh cho tiên hoàng này, vẫn nên giả bộ ngây ngô hồn nhiên, hồ đồ chẳng biết mới là tốt!
Tiếc là dù có giả bộ ngây ngô, cũng không tránh khỏi xui xẻo, lâm triều mỗi ngày chính là việc khổ sai cố định. Bất quá Niếp Thanh Lân đều có cách đối phó, rụt đầu vào trong cổ áo Long bào thùng thình, lập tức ngủ ngon như bước vững khắp năm sông bốn biển.
Thường xuyên như thế, Vệ Thái phó thật không nhìn được nữa rồi. không phải là hắn có lòng muốn trở thành người thầy nghiêm khắc, không chấp nhận được việc tiểu Hoàng đế u mê chán nản, mà do mấy ngày nữa đã là lễ Thưởng Đăng của triều Đại Ngụy. Lúc đó gia quyến của các Phiên vương sẽ vào kinh diện thánh, là cơ hội gặp gỡ hiếm hoi của hoàng tộc Niếp thị.
Tiểu Hoàng đế mà hắn hỗ trợ, nếu vẫn còn mặc Long bào không vừa người như thế này, trong bữa tiệc lại tiếp tục rụt đầu vào mai, thật cũng quá làm mất thể diện của Vệ Lãnh Hầu hắn rồi. Vì thế liền lệnh cho nội thị phủ vô cùng chểnh mảng kia may y phục cho Hoàng đế.
Đăng cơ lâu như vậy, cuối cùng cũng có một bộ quần áo mới rồi!
Niếp Thanh Lân cảm thấy, đây chính là một chuyện lớn đáng để ăn mừng trong cuộc sống nhàm chán của Hoàng đế bù nhìn.
Khi Chức phường phái thợ may đến đo cho tiểu Hoàng đế, An Xảo Nhi đứng trong phòng nhỏ giọng nói với Niếp Thanh Lân, “Hoàng thượng, lát nữa đo y phục, có muốn mang ‘cái kia’ không?”
‘Cái kia’ mà An Xảo Nhi nhắc đến, là khi Lệ phi còn sống, theo phương thức đặc biệt mà bí mật tạo ra. Hình như chất liệu là một loại nhựa cây đặc biệt của Nam Cương, màu sắc và độ mềm mại như da người, được thợ thủ công khéo léo gọt giũa, quả thực giống như đúc thứ bên dưới của thiếu niên.
Năm đó lúc cung nữ đến giảng giải chuyện kia, Lệ phi đã đưa cái món đồ chơi đó cho Niếp Thanh Lân đeo vào, lại hạ bí dược khiến trí óc cung nữ kia mơ hồ mới trót lọt vượt qua.
May mà biệt danh “Thiên tàn” được truyền ra, bớt đi mấy chuyện rối rắm này.
Nhưng lúc đo y phục, dẫu sao vẫn tiếp xúc cơ thể, nếu nhìn ra sơ hở bên dưới đũng quần thì sẽ hỏng bét. Niếp Thanh Lân suy nghĩ một chút, liền gật đầu.
Chỉ là lúc An Xảo Nhi mở cái hộp được giấu kỹ kia ra thì có chút sững sờ. Người thợ thủ công làm ra vật này đã từng căn dặn, nơi bảo quản phải cho thêm chút nước để giữ ẩm, trước đây An Xảo Nhi chú tâm thì vật đó được giữ gìn không tệ, nhưng lần cung biến này thực sự quá nghiêm trọng, nào còn tâm tư đi quản cái vật này? Đến lúc cần sử dụng, vừa mở ra liền thấy nó đã có chút khô cứng rồi.
Nhưng lúc này thợ may đã tới ngoài điện, đo xong cho Hoàng đế, gã còn phải tới thư phòng đo cho Thái phó, có hơi gấp gáp.
Niếp Thanh Lân nhìn thấy cũng đành hết cách, chỉ có thể dùng tạm, liền giục An Xảo Nhi miễn cưỡng nhét vật kia vào trong khố.
Lúc thợ may tiến vào, quả nhiên cất lời xin hoàng thượng cởi quần áo dầy cộm bên ngoài ra, chỉ chừa lại lớp quần áo lót bên trong để đo kích cỡ.
Niếp Thanh Lân đã giả trai từ khi còn bé, dù nam nữ đầy phòng cũng vô cùng hờ hững, lại thêm dưới lớp áo có bó ngực, vải áo lót dành cho mùa đông cũng dày, không có chỗ nào bị lộ ra, nên cũng thoải mái để thợ may đo đạc.
Thế nhưng vừa mới đo xong chiều dài tay áo, Vệ Lãnh Hầu đã sải bước vào đại điện, mở miệng nói với thợ may, “Lại đây, đo cho bản Hầu trước!” nóixong liền cởi áo ngồi vào bên cạnh chờ.
Vốn là, hắn mới vừa nhận được mật báo, mật thám phái đến An Tây rốt cuộc đã có hồi âm, sự việc lo lắng đã lâu nay có thể buông xuống được, trong lòng dĩ nhiên là vui vẻ, bữa trưa liền uống vài chén rượu.
Ngay lúc đang dùng bữa, thị nữ của Vân phi tự mình đưa thư tới, Vệ Thái phó lười biếng liếc mấy cái, đại khái là có ý “Nguyệt lão vô tình, cả đời mang hận, chỉ mong gặp quân một lần”...
Loại thư này, thực ra trước kia Vân phi không phải chưa từng đưa, chẳng qua không lớn mật diễn đạt lộ liễu như thế mà thôi.
Vệ Lãnh Diêu vốn chẳng để ý tới Vân phi. Dù Thượng Vân Sơ là một nữ nhân tài ba, bản thân quả thực cũng từng rất thích, nhưng khi đó chính nàng ta đã vứt bỏ hắn chọn gã hôn quân kia. hắn vốn là người lạnh lùng cợt nhã, nên chút tình cảm thật vất vả mới sinh ra ấy cứ thế mà chết non.
Hôm nay nếu ca ca Thượng Ngưng Hiên của Thượng Vân Sơ không phải là trọng thần mà hắn coi trọng, hắn há lại chịu giữ mặt mũi cho nữ nhân kia?
Nhưng có thể trò chuyện vui vẻ với nữ nhân đã từng bội tình bạc nghĩa mình, quả là một chuyện thú vị. Mỹ nữ vang danh khắp kinh thành, đang tuổi xuân thì, tuy đã bị phá thân, nhưng lại không phải đón vào phủ, xem như món đồ chơi giải sầu cũng được.
Vì vậy thừa dịp ngà ngà say liền đi về hướng hậu cung, lúc đi ngang qua tẩm cung Hoàng thượng, Nguyễn công công sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở, vì vừa rồi hắn đang dùng bữa, người Chức phường phái tới không dám quấy rầy, nên đến đo cho tiểu Hoàng đế trước, nếu hắn muốn đến chỗ Vân phi, có cần bảo thợ may buổi tối hãy đến phủ Thái phó đo không?
Vệ Lãnh Diêu vung tay, không cần phiền phức như vậy! Liền quẹo một cái, tiện thể bước vào tẩm cung tiểu Hoàng đế.
Người chức phường phái tới cũng là người thông minh, Thái phó vừa lên tiếng, liền đẩy cánh tay đang giơ ra của tiểu Hoàng đế, vội vàng đến giúp Thái phó cởi áo, đo đạc.
Niếp Thanh Lân chỉ có thể rụt tay, chậm rãi ngồi vào ghế chờ. Nàng cũng nhìn ra Thái phó đã hơi say, có lẽ do say nên hơi nóng, hắn cứ thế tùy tùy tiện tiện cởi y phục, lần trước chỉ nhìn thấy cảnh hẹp qua vạt áo, nay đã có thể nhìn thấy thật rõ ràng rồi.
Khi mặc quần áo Thái phó đầy hơi thở tiên nhân, cởi quần áo, cảm thấy cánh tay còn cường tráng hơn cả cao thủ thị vệ của đại nội!
Cánh tay như thế lúc vung đao, kẻ bị chém trúng nhất định rất đau, không biết sau này hắn ban cho mình một ly rượu độc hay là vung tay chém xuống đây?
đang nhìn lồng ngực Thái phó đến ngây người, đột nhiên Niếp Thanh Lân phát hiện đôi mắt phượng của Thái phó bỗng híp lại, tiếp đó nhìn mình đầy ẩn ý.
Niếp Thanh Lân theo tầm mắt của Thái phó nhìn xuống đũng quần mình...
Hình như vật kia gây chuyện rồi.
Nàng ngủ quá lâu, cơ mặt có chút tê tê, thật vất vả mới mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú gần mình trong gang tấc, chợt hoảng hốt tưởng rằng vẫn còn trong mộng.
Đợi đến khi phục hồi được tinh thần nhớ ra cái vị đang nhắm mắt này là ai, thì cả nửa ngày sau Niếp Thanh Lân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Quen thấy Thái phó đại nhân quần là áo lụa, từ dáng vẻ đến tóc tai đều ung dung hào phóng, bỗng nhiên nhìn thấy vị Diêm Vương sống này chỉ mặc áo trong mở rộng cổ ngủ bên cạnh mình, đúng là bị một chữ hoảng thật to đập trúng!
Niếp Thanh Lân thấy người nọ ngủ rất sâu, mắt phượng nhắm chặt, mi dày rậm, nhưng đôi mày kiếm lại nhíu chặt, tựa như đang tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội xui xẻo nào đó trong mộng, cánh tay cứng như sắt vây chặt lấy hông nàng, chả trách vừa nãy nàng thở không ra hơi mà tỉnh dậy.
Trước đây lúc xem lén sách giải trí đến đoạn then chốt tài tử giai nhân lên giường, ván giường run kẽo kẹt, nội dung cặn kẽ trong tiếng kẽo kẹt kia đều bị màn che tầng tầng lớp lớp bao phủ, phần còn lại chỉ có thể dùng trí tưởng tượng nghèo nàn vẽ thêm ra.
Nhưng nay thân thể với cơ bắp săn chắc này, chút quần áo đó chẳng thể nào che hết lại xuất hiện trước mắt mình, theo vạt áo nhìn vào... cơ bắp phập phồng kia thực quá cường tráng.
Đây là điểm khác biệt giữa nam tử và nữ tử sao?! Nếu cánh tay cường tráng kia dùng sức lắc lay, sao ván dường không kêu kẽo kẹt được chứ!
Lúc này Niếp Thanh Lân không thể động đậy, đầu óc không ngừng đi vào cõi thần tiên, lúc thì nghĩ khi đó mẫu phi của mình có suy nghĩ gì, khi khônglại có ý nghĩ kỳ lạ bắt mình giả mạo ca ca ruột đã chết non kia, tuổi ngày càng lớn, mà cơ bắp lại không đủ vạm vỡ thì phải làm sao? Sau lại nghĩ mình có nên thoát khỏi cánh tay của Thái phó, ngồi dậy không? không biết nết ngủ của Thái phó thế nào, có chọc hắn quạu tỉnh luôn không?
Cứ do dự một hồi như vậy, Thái phó cũng từ từ mà mở mắt luôn rồi.
Vệ Lãnh Hầu luôn ngủ không sâu, hôm nay mới hiếm khi thực sự ngủ được một giấc say.
Lúc thân thể tiểu Hoàng đế trong lòng cứng lại, hắn cũng tỉnh theo. Quân yếu thần mạnh, hắn không đạp tiểu Hoàng đế xuống giường, để thằng nhóc đó và mình diễn cảnh quân thần cùng giường cũng coi như là một “giai thoại” hiền thần rồi, chỉ không biết phản ứng của tiểu Hoàng đế sẽ thế nào, ai ngờ người trong lòng tỉnh nửa ngày rồi mà vẫn không nhúc nhích.
hắn hé mắt, lại thấy mắt tiểu Hoàng đế trong lòng trừng to như hòn bi, theo vạt áo mở rộng của mình trộm liếc vào trong săm soi.
Vệ Lãnh Diêu thầm cười mỉa, sao hắn lại quên tiểu Hoàng đế này là tên tàn phế chứ? Ở tuổi mười lăm, nếu là nam tử Hoàng gia thì đã sớm có cung nữ biết việc hầu hạ chuyện kia rồi.
Nghe nói tiểu hoàng tử này làm thế nào cũng không được, trong một đêm tin tức kia liền truyền khắp trong ngoài Hoàng cung, làm mất mặt Hoàng tộc họ Niếp. Đứa trẻ này nhìn chằm chằm không chớp mắt như thế, hẳn là đang hâm mộ khí khái nam nhi của mình rồi đây?!
Đoán là thế, hắn bèn nổi hứng trêu chọc, đột nhiên tựa vào vành tai mềm mại của Hoàng đế hỏi: “Có muốn vi thần cởi ra để bệ hạ ngài nhìn cho đủ không?”
“Hả?” Niếp Thanh Lân còn chưa hoàn hồn, hơi nhếch miệng, ngây ngốc nhìn Thái phó, mới phát hiện vẻ trêu chọc trong mắt hắn. Tiểu Hoàng đế lúng túng trong giây lát liền tỉnh táo, trương vẻ mặt học trò hâm mộ ra mà nịnh bợ, “Vóc người Thái phó tráng kiện hiếm có, thực là một nam nhi đại anhhùng, thảo nào mà trở thành rường cột nước nhà. Nếu tương lai Trẫm có thể cường tráng như Thái phó thì tốt quá.”
Phút thảnh thơi nhàn hạ giữa quân thần chỉ bởi hai ba câu này mà tan thành mây khói. Lúc Vệ Lãnh Diêu đứng dậy, ánh mắt đã hơi chuyển lạnh.
Tuy tiểu Hoàng đế này ngoan ngoãn, nhưng với hai chữ “tương lai” thì duyên thực sự là rất mỏng. Đợi khi giang sơn bình ổn, đứa trẻ này chính là cống phẩm cuối cùng của Hoàng tộc họ Niếp cúng tế cho sự nghiệp vĩ đại của hắn.
Sau khi Vệ Thái phó chỉnh trang xong, liền rời khỏi Hoàng cung.
Tiểu Hoàng đế hoàn hồn, rất ư thỏa mãn. Cuối cùng cũng hoàn thành việc học hôm nay, có thể quay về tẩm cung rồi.
Bầu không khí sau khi tuyết rơi thật không tệ, mặc dù trời đêm u tối, nhưng Niếp Thanh Lân cảm thấy mình có thể tản bộ một lát, hoạt động cho máu huyết lưu thông, bèn không lên loan giá, vài thái giám thị vệ liền chầm chậm bước theo đi về phía tẩm cung. Khi đến hoa viên phía sau ngự thư phòng, một cơn gió thơm ập tới.
Ngẩng đầu liền thấy, là dưới trăng ngắm mỹ nhân đó, nữ tử toàn thân váy đỏ đắm mình dưới ánh trăng, đúng là đẹp vô cùng.
Nhưng khi mỹ nhân nhìn thấy là mình thì vẻ thất vọng thật không giấu được, chỉ đành cố duy trì lễ tiết, khẽ cúi người thi lễ với Hoàng thượng.
Mỹ nhân này là Vân Phi nương nương sống ở Sở Vận cung, là muội muội của Thị lang bộ Binh - Thượng Ngưng Hiên, khuê danh là Thượng Vân Sơ, là tài nữ nổi danh trong đám tiểu thư khuê các tại kinh thành.
một bài phú “Cuối chiều hái liễu” truyền khắp kinh thành, người người tranh nhau sao chép, tái hiện rầm rộ câu “Văn chương cao quý khó ai bì kịp”. Căn cứ theo tin đồn truyền miệng, lúc nữ tử này còn ở khuê môn đã từng có một chuyện tình đẹp đẽ trong sáng với Thái phó đại nhân còn chưa nổi danh.
Mặc dù trai tài gái sắc, nhưng trời xui đất khiến mà tan vỡ một mối nhân duyên tốt. Về sau Vệ Lãnh Hầu đến biên cương làm Đốc quân, Thượng tài nữ tiến cung làm nương nương, hai người cứ vậy mà đứt đoạn.
Song Niếp Thanh Lân tinh tường nhớ rõ, hôm cung biến, toàn bộ hoàng tử nương nương phi tần cung nữ trong cung đều tập hợp trong đại điện, chỉ thiếu duy nhất vị Vân phi nương nương này. Xem ra Thái phó đại nhân mặt lạnh cũng biết thương hương tiếc ngọc, rốt cuộc vẫn không nỡ để giai nhân yêu kiều chịu nỗi khổ bị dọa tè ra quần.
Trời lạnh thế này, sao Vân phi nương nương lại đứng đó, Niếp Thanh Lân đương nhiên hiểu được, là do bình thường khi về phủ Thái phó luôn chọn con đường gần nhất là băng ngang hoa viên này. Nhưng hôm nay Thái phó đại nhân lại muốn đến Phiêu Kị doanh đốc quân, bèn đi cửa chính, khiến mỹ nhân khổ công chờ đợi cứ thế mà vồ hụt.
Chỉ là vị Vân phi nương nương này có hơi táo tợn quá rồi, hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, nàng ta đã gấp rút muốn nối lại duyên cũ với tình lanh.
Phụ hoàng, dưới đó người có biết, hay có cảm nhận được sức nặng của cái nón xanh không?
Lòng thì nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt lại cung kính cất lời, “Vân phi tản bộ buổi tối, vẫn nên mặc dầy một chút, Trẫm đi trước nhé.”
nói xong nhanh chóng túm Long bào rời khỏi chốn thị phi này. Tuy là phi tử của tiên hoàng đã chết, nhưng có Thái Ppó che chở, Vân phi vẫn chính là người thật sự có uy trong thâm cung đại nội, còn nàng chỉ là gã Hoàng đế bù nhìn, lại là đồ giả, là loại Phật tổ không linh tại chốn Hoàng cung này!
Loại bí mật Thái phó đại nhân đội nón xanh cho tiên hoàng này, vẫn nên giả bộ ngây ngô hồn nhiên, hồ đồ chẳng biết mới là tốt!
Tiếc là dù có giả bộ ngây ngô, cũng không tránh khỏi xui xẻo, lâm triều mỗi ngày chính là việc khổ sai cố định. Bất quá Niếp Thanh Lân đều có cách đối phó, rụt đầu vào trong cổ áo Long bào thùng thình, lập tức ngủ ngon như bước vững khắp năm sông bốn biển.
Thường xuyên như thế, Vệ Thái phó thật không nhìn được nữa rồi. không phải là hắn có lòng muốn trở thành người thầy nghiêm khắc, không chấp nhận được việc tiểu Hoàng đế u mê chán nản, mà do mấy ngày nữa đã là lễ Thưởng Đăng của triều Đại Ngụy. Lúc đó gia quyến của các Phiên vương sẽ vào kinh diện thánh, là cơ hội gặp gỡ hiếm hoi của hoàng tộc Niếp thị.
Tiểu Hoàng đế mà hắn hỗ trợ, nếu vẫn còn mặc Long bào không vừa người như thế này, trong bữa tiệc lại tiếp tục rụt đầu vào mai, thật cũng quá làm mất thể diện của Vệ Lãnh Hầu hắn rồi. Vì thế liền lệnh cho nội thị phủ vô cùng chểnh mảng kia may y phục cho Hoàng đế.
Đăng cơ lâu như vậy, cuối cùng cũng có một bộ quần áo mới rồi!
Niếp Thanh Lân cảm thấy, đây chính là một chuyện lớn đáng để ăn mừng trong cuộc sống nhàm chán của Hoàng đế bù nhìn.
Khi Chức phường phái thợ may đến đo cho tiểu Hoàng đế, An Xảo Nhi đứng trong phòng nhỏ giọng nói với Niếp Thanh Lân, “Hoàng thượng, lát nữa đo y phục, có muốn mang ‘cái kia’ không?”
‘Cái kia’ mà An Xảo Nhi nhắc đến, là khi Lệ phi còn sống, theo phương thức đặc biệt mà bí mật tạo ra. Hình như chất liệu là một loại nhựa cây đặc biệt của Nam Cương, màu sắc và độ mềm mại như da người, được thợ thủ công khéo léo gọt giũa, quả thực giống như đúc thứ bên dưới của thiếu niên.
Năm đó lúc cung nữ đến giảng giải chuyện kia, Lệ phi đã đưa cái món đồ chơi đó cho Niếp Thanh Lân đeo vào, lại hạ bí dược khiến trí óc cung nữ kia mơ hồ mới trót lọt vượt qua.
May mà biệt danh “Thiên tàn” được truyền ra, bớt đi mấy chuyện rối rắm này.
Nhưng lúc đo y phục, dẫu sao vẫn tiếp xúc cơ thể, nếu nhìn ra sơ hở bên dưới đũng quần thì sẽ hỏng bét. Niếp Thanh Lân suy nghĩ một chút, liền gật đầu.
Chỉ là lúc An Xảo Nhi mở cái hộp được giấu kỹ kia ra thì có chút sững sờ. Người thợ thủ công làm ra vật này đã từng căn dặn, nơi bảo quản phải cho thêm chút nước để giữ ẩm, trước đây An Xảo Nhi chú tâm thì vật đó được giữ gìn không tệ, nhưng lần cung biến này thực sự quá nghiêm trọng, nào còn tâm tư đi quản cái vật này? Đến lúc cần sử dụng, vừa mở ra liền thấy nó đã có chút khô cứng rồi.
Nhưng lúc này thợ may đã tới ngoài điện, đo xong cho Hoàng đế, gã còn phải tới thư phòng đo cho Thái phó, có hơi gấp gáp.
Niếp Thanh Lân nhìn thấy cũng đành hết cách, chỉ có thể dùng tạm, liền giục An Xảo Nhi miễn cưỡng nhét vật kia vào trong khố.
Lúc thợ may tiến vào, quả nhiên cất lời xin hoàng thượng cởi quần áo dầy cộm bên ngoài ra, chỉ chừa lại lớp quần áo lót bên trong để đo kích cỡ.
Niếp Thanh Lân đã giả trai từ khi còn bé, dù nam nữ đầy phòng cũng vô cùng hờ hững, lại thêm dưới lớp áo có bó ngực, vải áo lót dành cho mùa đông cũng dày, không có chỗ nào bị lộ ra, nên cũng thoải mái để thợ may đo đạc.
Thế nhưng vừa mới đo xong chiều dài tay áo, Vệ Lãnh Hầu đã sải bước vào đại điện, mở miệng nói với thợ may, “Lại đây, đo cho bản Hầu trước!” nóixong liền cởi áo ngồi vào bên cạnh chờ.
Vốn là, hắn mới vừa nhận được mật báo, mật thám phái đến An Tây rốt cuộc đã có hồi âm, sự việc lo lắng đã lâu nay có thể buông xuống được, trong lòng dĩ nhiên là vui vẻ, bữa trưa liền uống vài chén rượu.
Ngay lúc đang dùng bữa, thị nữ của Vân phi tự mình đưa thư tới, Vệ Thái phó lười biếng liếc mấy cái, đại khái là có ý “Nguyệt lão vô tình, cả đời mang hận, chỉ mong gặp quân một lần”...
Loại thư này, thực ra trước kia Vân phi không phải chưa từng đưa, chẳng qua không lớn mật diễn đạt lộ liễu như thế mà thôi.
Vệ Lãnh Diêu vốn chẳng để ý tới Vân phi. Dù Thượng Vân Sơ là một nữ nhân tài ba, bản thân quả thực cũng từng rất thích, nhưng khi đó chính nàng ta đã vứt bỏ hắn chọn gã hôn quân kia. hắn vốn là người lạnh lùng cợt nhã, nên chút tình cảm thật vất vả mới sinh ra ấy cứ thế mà chết non.
Hôm nay nếu ca ca Thượng Ngưng Hiên của Thượng Vân Sơ không phải là trọng thần mà hắn coi trọng, hắn há lại chịu giữ mặt mũi cho nữ nhân kia?
Nhưng có thể trò chuyện vui vẻ với nữ nhân đã từng bội tình bạc nghĩa mình, quả là một chuyện thú vị. Mỹ nữ vang danh khắp kinh thành, đang tuổi xuân thì, tuy đã bị phá thân, nhưng lại không phải đón vào phủ, xem như món đồ chơi giải sầu cũng được.
Vì vậy thừa dịp ngà ngà say liền đi về hướng hậu cung, lúc đi ngang qua tẩm cung Hoàng thượng, Nguyễn công công sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở, vì vừa rồi hắn đang dùng bữa, người Chức phường phái tới không dám quấy rầy, nên đến đo cho tiểu Hoàng đế trước, nếu hắn muốn đến chỗ Vân phi, có cần bảo thợ may buổi tối hãy đến phủ Thái phó đo không?
Vệ Lãnh Diêu vung tay, không cần phiền phức như vậy! Liền quẹo một cái, tiện thể bước vào tẩm cung tiểu Hoàng đế.
Người chức phường phái tới cũng là người thông minh, Thái phó vừa lên tiếng, liền đẩy cánh tay đang giơ ra của tiểu Hoàng đế, vội vàng đến giúp Thái phó cởi áo, đo đạc.
Niếp Thanh Lân chỉ có thể rụt tay, chậm rãi ngồi vào ghế chờ. Nàng cũng nhìn ra Thái phó đã hơi say, có lẽ do say nên hơi nóng, hắn cứ thế tùy tùy tiện tiện cởi y phục, lần trước chỉ nhìn thấy cảnh hẹp qua vạt áo, nay đã có thể nhìn thấy thật rõ ràng rồi.
Khi mặc quần áo Thái phó đầy hơi thở tiên nhân, cởi quần áo, cảm thấy cánh tay còn cường tráng hơn cả cao thủ thị vệ của đại nội!
Cánh tay như thế lúc vung đao, kẻ bị chém trúng nhất định rất đau, không biết sau này hắn ban cho mình một ly rượu độc hay là vung tay chém xuống đây?
đang nhìn lồng ngực Thái phó đến ngây người, đột nhiên Niếp Thanh Lân phát hiện đôi mắt phượng của Thái phó bỗng híp lại, tiếp đó nhìn mình đầy ẩn ý.
Niếp Thanh Lân theo tầm mắt của Thái phó nhìn xuống đũng quần mình...
Hình như vật kia gây chuyện rồi.
/13
|