Triệu Phong muốn nói rằng ông không quan tâm, không có nghĩa là tôi cũng không quan tâm.
"Đi thôi, đừng suy nghĩ nhiều, lão Đỗ Kim Thủy chuyện gì cũng có thể làm đấy.
Ngày xưa ông ta có thể gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng để kinh doanh trong khu phố phồn hoa nhất thành phố Bình An này đấy, không đơn giản đâu!"
Tống Trí Viễn kéo Triệu Phong rời đi, khiến Triệu Phong bày ra vẻ mặt bất lực.
Người khác không biết, nhưng Triệu Phong biết rất rõ năm đó Đỗ Kim Thủy có thể vươn lên nhanh chóng, nếu không nhờ gia tộc quyền lực rót vốn thì hoàn toàn không có khả năng.
Ba người họ lại tìm gặp Đỗ Kim Thủy, lúc này Đỗ Kim Thủy đang nói chuyện với
hai cháu trai của mình, đặc biệt dặn dò rằng trong bữa tiệc khi đối mặt với Triệu Phong thì phải kiểm soát chặt chẽ hành vi một cách nghiêm khắc.
Khi Đỗ Kim Thủy nhìn thấy Tống Trí Viễn, Triệu Phong và Tống Từ đến gần, ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, chào đón bằng nụ cười ấm áp.
"Vẫn là Đỗ Kim Thủy nhiệt tình.
Chu Chí Bằng ỷ mình là chủ khách sạn này nên vẫn có chút hống hách điên cuồng" Tống Trí Viễn thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mà Đỗ Kim Thủy hoàn toàn chỉ nể mặt của Triệu Phong, nếu chỉ đối mặt với Tống Trí Viễn, ông ta cũng chỉ lướt qua mà không thèm thể hiện sự nhiệt tình gì đâu.
“Ông Đỗ, dạo này ông khỏe không? Trong khoảng thời gian này tôi đến thành phố Bình An bận mở cửa hàng, còn chưa kịp ngồi xuống với ông uống trà nói chuyện phiếm”
Tống Trí Viễn cười nhẹ nói.
“Thân thể của tôi rất khỏe mạnh, hôm nay có cơ hội, chúng ta phải uống rượu nói chuyện mới được” Đỗ Kim Thủy cũng cười đáp lại.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt Đỗ Kim Thủy hơi mơ hồ, bởi vì sự chú ý của ông ta đều ở trên người Triệu Phong.
Trong phòng hội nghị lúc trước, Đỗ Kim Thủy không có đứng lên nói cho Triệu Phong, ông ta lo lắng Triệu Phong sẽ trách mình, cho nên lúc này ông ta mới có chút hồi hộp.
Kỳ thật Đỗ Kim Thủy đã nghĩ quá nhiều, Triệu Phong có thể hiểu được Đỗ Kim Thủy không đứng lên là vì để tránh khiến người khác nghi ngờ thân phận của mình, giữa Tống Hành Trường và Đỗ Kim Thủy chỉ cần có một là đủ rồi.
Tống Trí Viễn không để ý đến sự kỳ lạ của Đỗ Kim Thủy, cho rằng sự nhiệt tình và lịch sự của Đỗ Kim Thủy đều là do thân phận cao quý của ông ấy, không liên quan gì đến Triệu Phong.
"Tiểu Triệu, đây là ông nội Đỗ của cậu, mau gọi ông nội đi."
Tống Trí Viễn lại nữa rồi.
Triệu Phong bất lực nhún vai, cho dù đưa cho Đỗ Kim Thủy một trăm lá gan, ông ta cũng không dám nhận.
Quả nhiên, sắc mặt của Đỗ Kim Thủy thay đổi ngay lập tức, ông ta cảm thấy sống lưng của mình lạnh buốt.
Trong suy nghĩ của ông ta, Triệu Phong là người cấp cao do trụ sở chính của tập đoàn phái tới, là con nhà họ Triệu, sao mình có thể dám đắc tội chứ.
Bên cạnh đó, ông ta luôn coi Triệu Phong như ngang hàng phải lứa với mình, còn bảo cháu trai của mình gọi Triệu Phong là ông nội trẻ.
"Ông Tống, không cần, không cần như thế, tôi còn có chút việc phải xử lý, chúng ta nói chuyện sau nhé, thật xin lỗi."
Đỗ Kim Thủy hoảng sợ kéo hai cháu trai rồi vội vàng rời đi.
Cầu Thăng và Cầu Đản cũng rất thức thời, nhanh chóng đi theo ông nội của mình.
Tống Trí Viễn đặc biệt khó chịu khi thấy Đỗ Kim Thủy nhanh chóng thay đổi thái độ như thế này.
"Vô lễ! Quá vô lễ! Nhà họ Tống của tôi tốt xấu gì cũng là một gia tộc có tiếng tăm
thành phố này, còn có thể coi là ở cả nước này.
Đỗ Kim Thủy muốn lật lọng là liền lật lọng, thật sự quá tồi tệ!"
Lúc này, Tống Từ đang đứng một bên cong cong khóe miệng, bất mãn nói: "Đúng vậy, nếu không phải đến tham gia hội nghị thương mại, muốn uống trà và trò chuyện với ông nội thì phải hẹn trước đấy!"
Đối với những điều này, Triệu Phong chỉ nhẹ nhàng cười khẽ, trong lòng không chút dao động.
Tống Trí Viễn không thèm để ý tới tên đó nữa, nhanh chóng đưa Triệu Phong đi tìm Ngô Minh Huy.
Thế nhưng lần này lại ác liệt hơn.
Dường như Ngô Minh Huy đã biết trước tin tức, vừa nhìn thấy bóng dáng của Tống Trí Viễn, ông ta vội vã tránh đi, không thèm để lại cơ hội gặp mặt.
Tống Trí Viễn tức giận đến mức giậm chân, bất mãn nói: "Những người giàu có ở thành phố Bình An này quá ngang ngược, người thường muốn đu bám nhà họ Tống của tôi cũng không có cơ hội đâu!"
Triệu Phong ước đoán rằng Ngô Minh Huy đã nhận được tin tức từ Đỗ Kim Thủy và Chu Chí Bằng, vì thế ông ta đã chọn cách tránh mặt.
“Ông nội bình tĩnh đi, lát nữa chúng ta vào bữa tiệc, đừng ngồi chung với bọn họ, bọn họ không biết đối nhân xử thế gì cả!” Tống Từ cũng tức giận nói.
“Nếu bọn họ đã có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, Tống Trí Viễn đây cũng sẽ không nhân nhượng, tôi thật sự rất gai mắt với đám người này!” Trong lòng Tống Trí Viễn cũng bùng bùng lửa giận.
Ngay lập tức, ông ấy suy nghĩ lại: Có vẻ như Tề Đại Sơn đã giở trò rồi, kéo bè kéo cánh lập mấy nhóm nhỏ trong giới kinh doanh ở thành phố Bình An này, đoán chừng tối hôm qua ông ta đã thông báo cho ba người họ Đỗ, Chu, và Ngô rồi.
Bọn họ đang muốn chống lại chúng ta đấy!"
“Quả nhiên Tề Đại Sơn cũng có chút uy danh ở thành phố Bình An, nếu ở thủ đô thì ông ta cũng không dám kiêu ngạo như vậy” Tống Từ nói.
"Ông chưa bao giờ coi trọng mấy loại nham hiểm thâm độc này.
Dù rồng có mạnh mẽ đến đâu cũng không đè ép được con rắn độc đâu.
Hôm nay ông sẽ cho ông ta muối mặt, không thèm tặng quà ông ta, để ông ta cân nhắc lại suy nghĩ của mình!" Tống Trí Viễn trịnh trọng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Theo thân phận và địa vị của mình, Tống Trí Viễn hoàn toàn có đủ tư cách để xếp hàng ngang với Tề Đại Sơn.
Trên thực tế, ba người Chu Chí Bằng, Đỗ Kim Thủy và Ngô Minh Huy không phải không nể mặt Tống Trí Viễn, cũng không phải đồng lõa với Tề Đại Sơn, vì Triệu Phong, cả ba người họ cũng sẽ hoàn toàn không qua lại với Tề Đại Sơn.
Bữa tiệc sắp bắt đầu.
Bữa tiệc này được thiết kế thành khu ghế VIP và khu ghế thường.
Chỉ những người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Bình An mới được vào khu VIP.
Tống Trí Viễn đưa Triệu Phong và Tống Từ đến một khu ghế VIP.
Khu này khá lớn, được trang trí sang trọng và xa hoa.
Ngay khi bước vào, tất cả các doanh nhân có mặt đều chào hỏi Tống Trí Viễn.
Hơn nữa, bọn họ còn đứng lên để nhường vị trí cho Tống Trí Viễn.
Tống Trí Viễn liếc mắt nhìn, không thấy đám người Chu Chí Bằng, lửa giận cũng bắt đầu tiêu tan bớt.
Một ông lớn của thủ đô phải được đổi xử như thế này.
Trong khu VIP này còn chưa đầy người, vẫn còn hai ghế lớn, Tống Trí Viễn ngồi xuống một trong số đó, vị trí còn lại vẫn chưa có ai ngồi.
Mặc dù Tống Trí Viễn rất yêu quý cháu gái nhưng ông không thể sắp xếp cho cháu gái mình ngồi thẳng vào vị trí này được, ông đã bảo Tống Từ và Triệu Phong ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
Có người đưa ánh mắt nghi ngờ về phía Triệu Phong, tò mò về thân phận của Triệu Phong.
Trong lòng họ thắc mắc tại sao thằng nhóc này lại được vào đây?
Triệu Phong đi vào khu VIP đương nhiên khó tránh khỏi những ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng với mối quan hệ của Tống Trí Viễn, họ không dám hành động hấp tấp mà giữ thái độ chờ đợi cho đến khi thân phận của Triệu Phong hoàn toàn được xác định.
Đúng lúc này, Chu Chí Bằng, Đỗ Kim Thủy, Ngô Minh Huy, ba người giàu có ở thành phố Bình An cùng nhau bước vào khu VIP.
Khi Tống Trí Viễn nhìn thấy ba người này, ánh mắt của ông ta khiến người khác không khỏi rùng mình.
Vốn định không cùng ba người này ngồi chung bàn, nhưng đáng tiếc, ông đã đến sớm hơn một bước.
Nếu ông đứng dậy và bỏ đi ngay bây giờ thì có vẻ mình quá bủn xỉn rồi.
Tống Trí Viễn chỉ khẽ khịt mũi, cũng không rời khỏi bữa tiệc, chuyện này cứ cho qua vậy.
Chu Chí Bằng, Đỗ Kim Thủy và Ngô Minh Huy cũng dẫn theo hậu bối của họ.
Bàn rượu đủ lớn, cho dù hầu hết những người thuộc tầng lớp thượng lưu đến cũng đều có thể ngồi xuống.
Sau đó, mọi người lần lượt tiến vào, nhưng người đi vào cuối cùng là gia đình Tề Đại Sơn.
Tề Đại Sơn rất sĩ diện, hơn nữa ông ta biết rằng nhân vật chính của ngày hôm nay chính là mình, vì vậy ông ta đã chọn đưa gia đình của mình vào cuối cùng.
Đúng ra, ông ta có thể đi vào khu VIP khác, nhưng khi đọc danh sách, có rất nhiều ông lớn đang ở khu bên này, vì thế ông ta đã đến đây.
Mặc dù nổi bật giữa đám đông có thể làm tôn lên vẻ cao quý của mình, nhưng Tề Đại Sơn cố tình khoe khoang như thế, ông ta muốn trở thành ánh đèn sân khấu giữa các ông lớn.
Vì đủ tự tin và mạnh mẽ, ông ta tự cho mình là người có danh vọng và uy tín cao nhất thành phố Bình An!
Quả nhiên, khi Tề Đại Sơn vừa mới bước tới cửa, hầu hết mọi người đều cúi đầu chào ông ta, cực kỳ cung kính, hơn nữa còn trịnh trọng hơn khi đối xử với Tống Trí Viễn.
Quyền lợi của những người này đều liên quan đến Tề Đại Sơn, bọn họ chật vật lấy lòng Tề Đại Sơn tất nhiên là phải có lý do.
Về phần Tống Trí Viễn, bọn họ hoàn toàn không có khả năng đu bám nổi, cho nên chỉ cần không mạo phạm là được rồi, tốt hơn hết là phải nịnh bợ Tế Đại Sơn.
Tề Đại Sơn rất thích cảm giác hạc giữa bầy gà như thế này, ông ta cho rằng đây là giá trị của cuộc sống.
Thế nhưng, ông ta để ý thấy Triệu Phong cũng đang ngồi trong khu bàn VIP này, điều này khiến sắc mặt vốn dĩ đang đắc ý của ông ta lập tức trở nên ảm đạm.
"Loại thân phận hèn mọn thấp kém làm sao có thể ngồi ở đây? Đây là khu VIP cậu ta không đủ tư cách!"
Trong lòng Tề Đại Sơn khá không vừa lòng, nhưng khi nghĩ lại, chắc chắn là do Tống Trí Viễn đưa đến nên ông ta cũng không nói thẳng ra.
Ông ta đang nghĩ, nếu có một con chó nhỏ ở đây bằng lòng giúp ông ta cắn người, không cần đích thân mình ra tay thì thật tốt.
Như vậy vừa có thể trả đũa Triệu Phong và vừa có thể duy trì hình ảnh đáng kính của mình.
Ông ta cũng không sốt ruột, chỉ cần đợi con chó xuất hiện, dù sao ông ta cũng biết rất nhiều người đang muốn nịnh bợ tâng bốc mình.
Quả nhiên, một con chó đã xuất hiện.
Tôn Đức Lâm cầm một hộp gỗ bước ra khỏi ghế của mình, vội vàng chạy tới chỗ ngồi VIP của Tề Đại Sơn, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Tề Đại Sơn!.
/985
|