Trời tối mờ mờ. Sao khi mờ khi tỏ. Cơn mưa phùn đã tạnh từ lâu nhưng gió bấc còn thổi mạnh khiến cho trời càng thêm lạnh. Nấp sau thân cây cổ thụ Hồ phu nhân nhìn về khu rừng thưa. Xa xa đèn lửa mập mờ. Thấp thoáng bóng người đi lại.
- Phu nhân lạnh không?
Hồ phu nhân giật mình khi nghe tiếng người vang lên sau lưng mình. Quay lại thấy kẻ cầm sổ giang hồ nàng la nho nhỏ:
- Tôn ông làm tôi muốn đứng tim... Tôn ông nghe ngóng được gì không?
Kẻ cầm sổ giang hồ chậm rải lên tiếng:
- Nhiều điều lắm thưa phu nhân. Thứ nhất là triều đình không phải có một mà tới hai đạo binh...
- Hai đạo binh... Họ làm gì mà đem tới hai đạo binh. Chả lẽ...
Hồ phu nhân lẩm bẩm những lời trên. Giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ vang vang trong gió:
- Đạo quân thiết kỵ khoảng ngàn người đóng nơi hướng đông bắc cách Minh Nghĩa chừng mươi dặm. Còn đạo quân bộ đóng trại ở Quốc Oai tức là gần chỗ chúng ta đứng...
Đưa ngón tay chỉ về phía rừng thưa kẻ cầm sổ giang hồ nói tiếp:
- Phu nhân thấy chỗ sang sáng không. Đó là dinh trại của đạo quân bộ. Dù không biết họ có bao nhiêu quân song thấy dinh trại san sát và người người đi lại đông đảo tôi đoán phải có tới vài ngàn...
Hồ phu nhân nhíu mày. Thái độ của nàng có vẻ trầm tư và nghĩ ngợi. Lát sau nàng mới thỏ thẻ cùng với kẻ cầm sổ giang hồ:
- Tôn ông có ý kiến như thế nào về việc này?
Đắn đo giây lát kẻ cầm sổ giang hồ mới thong thả trả lời:
- Quân Hoa Lư tới đây chắc không ngoài ý định vây bủa Tản Viên Sơn để tiêu diệt các vũ sĩ giang hồ. Tại hạ nghĩ chúng ta nên gấp rút tới Tản Viên để nói cho họ biết hầu tìm cách đối phó. Phu nhân chắc đồng ý với tôi?
Trái với dự đoán của kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ chầm chậm lắc đầu:
- Tôi nghĩ khác tôn ông...
Tay kiếm phiêu bạt giang hồ nhìn người đối diện với ánh mắt dò hỏi. Hồ phu mĩm cười. Kẻ cầm sổ giang hồ cảm thấy tim mình đập mạnh. Dù trong bóng đêm y cũng thấy được khuôn mặt thanh tú và khả ái của nàng lung linh mờ ảo.
- Trước khi nói cho tôn ông biết tại sao tôi lại nghĩ khác với tôn ông; tôi muốn hỏi tôn ông một điều là tôn ông tới Tản Viên tham dự đại hội giang hồ nhằm mục đích gì?
Kẻ cầm sổ giang hồ trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân không chút đắn đo:
- Sau gần một năm điều tra về cái chết của tiên đế tôi mới biết rằng mình không đủ sức phanh phui những bí ẩn để đưa hung thủ ra công luận. Do đó khi Hồ lão trang chủ nêu ý kiến mời tất cả cao thủ về Tản Viên để trình bày về vụ án tiên đế cùng kêu gọi mọi người hợp lực điều tra...
- Cha chồng của tôi có nói với tôn ông về việc bầu một vị minh chủ giang hồ?
Nhẹ gật đầu kẻ cầm sổ giang hồ trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân:
-Hồ lão trang chủ không có nói song tôi nghe tin giang hồ đồn...
- Tôn ông định làm minh chủ giang hồ?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:
- Không... Tôi chỉ muốn tới Tản Viên để nghe mọi người bàn tính thế nào về vụ án tiên đế đồng thời nói cho mọi người biết tường tận về chuyện kẻ giả mạo tôi...
- Tôn ông nghĩ rằng người ta sẽ tin vào lời nói của tôn ông?
Kẻ cầm sổ giang hồ chưa kịp trả lời của mình Hồ phu nhân nói liền:
- Tôn ông lầm rồi... Người ta sẽ không tin vào lời nói của tôn ông đâu. Thân nhân hay bằng hữu của những người bị tôn ông giết chết liệu họ chịu tin vào lời giãi thích và biện bạch bằng miệng của tôn ông. Muốn làm cho họ tin tôn ông phải có bằng chứng hoặc nhân chứng. Tôn ông phải biết ai là người đã giả mạo... Trên đời này hiện nay chỉ có hai người mới tin tôn ông không phải là kẻ giết người vô tội. Hai người đó chính là tôi và cha chồng của tôi...
Hồ phu nhân nói một hơi thật dài. Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ thở dài xong gượng cười nói nhỏ:
- Dường như phu nhân không muốn tôi tới Tản Viên?
Vị phu nhân họ Hồ quay mặt sang chỗ khác cho nên kẻ cầm sổ giang hồ không thấy được nụ cười nở trên môi của nàng. Vả lại dù có thấy y cũng không tài nào đoán được nụ cười của giai nhân chứa đựng ý nghĩa gì.
- Muốn chứ... Tôi muốn tôn ông phải tới Tản Viên nhưng không phải tự nhiên mà tới. Tôi muốn tôn ông tới Tản Viên để tranh chức minh chủ giang hồ với người ta...
Trả lời một cách mau mắn Hồ phu nhân cười tươi tắn đoạn tiếp nhanh:
- Tuy nhiên tôn ông phải tới Tản Viên với một tư cách đặc biệt như là... như là...
Hồ phu nhân ngập ngừng như tìm lời. Lát sau nàng tươi cười tiếp:
- Như là một người tới báo một tin tức quan trọng để mọi người chú ý mà bỏ qua chuyện tôn ông giết người...
Chầm chậm lắc đầu kẻ cầm sổ giang hồ nói bằng giọng rắn rỏi và nghiêm nghị:
- Tôi không đồng ý với phu nhân về chuyện này. Tôi sẽ tới Tản Viên như một người bình thường...
Hồ phu nhân cau mày song lặng thinh không cải lại. Nàng biết lời nói của mình đã va chạm tới tự ái của kẻ cầm sổ giang hồ. Một kiếm thủ nổi tiếng như y không ít thời nhiều cũng kiêu hãnh do đó không khuất mình làm theo cách của nàng vừa nói. Dường như muốn đổi đề tài nên Hồ phu nhân lên tiếng:
- Tôi nghĩ triều đình không cần phải huy động tới hai đạo quân để đối phó với quần hùng nơi Tản Viên. Phải có lý do gì đặc biệt hoặc quan trọng lắm mới khiến cho Lê Hoàn điều động mấy ngàn quân rời khỏi Hoa Lư trong tình thế sôi động này...
Nhìn đăm đăm Hồ phu nhân giây lát kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ cười:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với phu nhân về điểm này. Phải có lý do Lê Hoàn mới động binh...
Hồ phu nhân gật đầu:
- Chỉ có một chuyện quan trọng xảy ra mới khiến cho Lê Hoàn phái quân rời Hoa Lư. Đó là chuyện Tống triều xua quân sang đánh nước ta...
Ngừng lại giây lát Hồ phu nhân lẩm bẩm song kẻ cầm sổ giang hồ vẫn nghe được:
- Điều binh để ngăn quân Tống thời tại sao Lê Hoàn lại đóng ở Quốc Oai. Đáng lẽ y phải đóng quân ở thành Đại La rồi từ đó ngược lên Lạng Sơn...
Mĩm cười kẻ cầm sổ giang hồ góp lời:
- Đây cũng là điểm thắc mắc của tôi bởi vì nếu muốn ngăn đánh quân Tống Lê Hoàn phải đóng binh ở mạn bắc như Bắc Giang, Lạng Giang chứ đâu có đi về phía tây...
Vành môi son hơi mím,vầng trán cau lại, vị Hồ phu nhân họ Hồ trầm tư nghĩ ngợi đoạn lẩm bẩm:
- Hay là... hay là...
Ngước lên nhìn kẻ cầm sổ giang hồ nàng cười cười:
- Nếu tôi đoán không lầm thời quân Hoa Lư tới đây nhằm hai mục đích chính. Thứ nhất là vây bắt giới giang hồ trên Tản Viên sơn, còn thứ nhì là ngăn đánh sứ quân Phạm Phòng Át. Chắc tôn ông còn nhớ tới chuyện gặp gỡ Phạm Bách Hổ trên đường trở lại Hoa Lư. Có lẽ Lê Hoàn dọ biết tin Phạm Bách Hổ đã rời khỏi Đằng Châu cho nên mới xuất quân vây đánh. Không có tướng chỉ huy tất nhiên quân của Phạm Bách Hổ sẽ tan rã nhanh chóng...
Kẻ cầm sổ giang hồ hơi giật mình khi nghe Hồ phu nhân nói. Dù mới gặp song y rất ngưỡng mộ Phạm Bách Hổ về phong cách lẫn hành vi chống báng lại Lê Hoàn. Do đó khi nghe Hồ phu nhân nói căn cứ địa của Phạm Bách Hổ sắp bị quân Hoa Lư tấn công y muốn tới thăm dò và giúp đỡ. Nói xong câu trên Hồ phu nhân lại lắc đầu lẩm bẩm:
- Mình nói như thế cũng vô lý bởi vì nếu tiến đánh Đằng Châu tại sao lại đóng quân ở Quốc Oai. Quân Hoa Lư phải đi Đằng Châu mới đúng...
Nghe Hồ phu nhân lẩm bẩm câu trên kẻ cầm sổ giang hồ hỏi:
- Phu nhân nghĩ thế nào về sự mất tích của Hồ lão trang chủ?
Hồ phu nhân ngước lên nhìn kẻ cầm sổ giang hồ khi nghe câu hỏi lạc đề của y. Trong bóng tối mông lung nàng thấy được khuôn mặt dày dạn phong trần và ánh mắt buồn bã. Bỗng dưng nàng nghĩ tới một điều khiến cho lòng nàng chùng xuống và tiếng thở dài thầm lặng thoát ra. Tiếng của kẻ cầm sổ giang hồ vang lên chầm chậm:
- Tôi nghĩ Hồ lão trang chủ đã gặp Phạm sứ quân...
Vành môi son nở thành nụ cười Hồ phu nhân hỏi nhỏ:
- Chắc tôn ông có lý do để nói như vậy?
Kẻ cầm sổ giang hồ từ từ thuật lại chuyện tình cờ hội ngộ với Phạm Bách Hổ trên đường tới Phú Xuyên xong cười nói:
- Khi nghe tin nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư đang tìm bắt phu nhân tôi vội vả đuổi theo bọn chúng và hẹn gặp Phạm Bách Hổ tại Phú Xuyên...
Thầm nở nụ cười sung sướng trong bóng tối Hồ phu nhân nói:
- Tôn ông lo lắng cho tôi nhiều quá...
Kẻ cầm sổ giang hồ im lìm không nói. Hơi cúi mặt xuống Hồ phu nhân nói nho nhỏ:
- Tôi hiểu ý của tôn ông rồi. Cha chồng của tôi và Phong nhi đi vào huyện lỵ Phú Xuyên chắc đã gặp sứ quân Phạm Phòng Át nhưng tại sao họ không trở lại tìm chúng ta...
- Chắc phải có lý do khẩn cấp cho nên Hồ lão trang chủ mới đi luôn không trở lại báo tin. Phu nhân nên biết các nhân vật giang hồ hành sự nhiều khi quái dị không thể lấy lý lẽ thông thường mà luận đoán được. Vả lại Hồ lão trang chủ cũng biết tôi thừa sức lo lắng và bảo vệ cho phu nhân...
Giọng nói nửa đùa nửa thực nửa nũng nịu của Hồ phu nhân vang lên:
- Phải hôn... Chuyện này còn phải xét lại... Hơn nửa năm theo tôn ông lưu lạc giang hồ tôi chết hụt mấy lần và ở tù gần mọt gông...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười lớn:
- Mới ở tù hơn hai tháng mà phu nhân dám nói ở tù gần mọt gông. Phải trải qua gian nguy và khổ sở người ta mới mau trưởng thành thưa phu nhân...
- Nói như thế là tôn ông ngụ ý tôi chưa trưởng thành lúc chưa gặp tôn ông?
Cười cười không trả lời kẻ cầm sổ giang hồ nghiêm giọng:
- Thưa phu nhân tôi định tới Đằng Châu trước khi quân Hoa Lư tấn công để xem Hồ lão trang chủ và Phong nhi có ở đó không. Nếu chậm trể lỡ có chuyện gì xảy ra thời mình sẽ ân hận suốt đời...
Nghe kẻ cầm sổ giang hồ nói như vậy Hồ phu nhân cũng cảm thấy lo lắng cho đứa con yêu quí của mình. Nàng hấp tấp lên tiếng:
- Chúng ta đi bộ tới Đằng Châu chắc cũng phải mất mấy ngày đường... Tôi e chậm mất...
- Chúng ta phải đi bằng ngựa mới kịp thưa phu nhân...
- Làm sao tìm được ngựa trong lúc đêm hôm tăm tối như thế này...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
- Có sẵn ngựa đây thưa phu nhân...
- Bộ tôn ông mua ngựa rồi à...
Hồ phu nhân nhìn quanh quất. Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
- Ngựa hai chân phu nhân chịu cỡi không...
Bật cười thánh thót Hồ phu nhân nói đùa:
- Ngựa hai chân này hiếm quí không phải dễ tìm đâu. Tôn ông...
Hơi khom người kẻ cầm sổ giang hồ cười nói:
- Ngựa đã sẵn sàng mời phu nhân...
Vòng tay ôm lấy cổ kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ nói trong tiếng thở dài:
- Tôi có chân mà đi đâu cũng phải nhờ tôn ông cõng. Thật là tôi làm khổ tôn ông...
Kẻ cầm sổ giang hồ nói trong lúc cất bước:
- Nếu phu nhân không chê tôi tình nguyện cõng phu nhân suốt đời...
Hồ phu nhân cảm thấy mắt mình cay cay. Khẽ thở dài nàng ôm chặt lấy cổ con ngựa hai chân của mình.
- Phu nhân giữ cho chặt để tôi triển thuật phi hành chạy cho nhanh. Trưa mốt mình sẽ tới Đằng Châu...
Hồ phu nhân không nói lời nào. Nàng chỉ biết ôm chặt thêm cổ con ngựa hai chân của mình. Biết tình thế cấp bách cho nên kẻ cầm sổ giang hồ im lìm thi triển thuật phi hành chạy nhanh.
Tờ mờ sáng. Hồ phu nhân mở mắt. Hơi cựa mình nàng khẽ hỏi:
- Ta đang ở đâu thưa tôn ông?
Hơi chậm bước kẻ cầm sổ giang hồ trả lời:
- Tôi không biết rõ chúng ta đang ở đâu song đoán mình đang ở trong huyện Chương Đức. Phu nhân ngủ ngon không?
Dụi đầu vào lưng kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ cười nói:
- Không biết tại sao tôi có thể ngủ trong khi nằm trên lưng của tôn ông...
- Chắc phu nhân mệt mỏi nhiều lắm nên mới thiếp đi một giấc...
Hồ phu nhân bật thành tiếng cười trong trẻo:
- Tôn ông vất vả chạy suốt đêm trong lúc tôi lại ngủ khò. Tôi đúng là hư hỏng...
Kẻ cầm sổ giang hồ dừng bước. Khẽ đặt Hồ phu nhân xuống đất y nhìn quanh quất như quan sát địa hình địa vật. Phong cảnh vắng lặng. Nhà nhà thấp thoáng sau chòm cây xanh. Hồ phu nhân thì thầm:
- Tôi cảm thấy dường như có chuyện gì khác lạ. Im lặng quá, cái im lặng không được bình thường... Tôn ông có thấy như thế không?
Gật gù kẻ cầm sổ giang hồ trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân:
- Cảnh vật thê lương và hoang vắng như không có sinh khí. Dường như người ta đang sửa soạn đánh nhau...
Vấn lại mái tóc đen dài óng ả Hồ phu nhân chầm chậm bước trên con đường đất đỏ hoạch.
- Có lẽ dân cư vùng Chương Đức biết sẽ có đánh nhau nên tản cư trước. Do đó khung cảnh mới vắng lặng như vầy...
Nàng chợt bỏ dở dang câu nói khi nghe có tiếng động rồi một toán quân bất thình lình xuất hiện bao vây lấy hai người. Không biết toán quân lính ẩn nấp ở đâu mà xuất hiện một cách đột ngột khiến cho hai nhân vật giàu kinh nghiệm giang hồ lại không khám phá ra được. Nhìn vòng quân với gươm đao cung nỏ tua tủa quanh mình kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ giọng:
- Chư vị là quân lính của ai?
Một thanh niên trạc ngoài ba mươi tuổi bước ra đứng đối diện với Hồ phu nhân và kẻ cầm sổ giang hồ. Không trả lời câu hỏi của hai người lạ y rắn giọng hỏi:
- Nhị vị là ai, tới đây để làm gì?
Nhìn thấy hai người lạ vận vũ phục y hơi nhẹ giọng hỏi tiếp:
- Là nhân vật giang hồ vậy tính danh của nhị vị là gì?
Dù biết kẻ lạ không phải là quân Hoa Lư song Hồ phu nhân cẩn thận chưa chịu thông báo lai lịch của mình. Quan sát thanh niên giây lát ngàng cười hỏi:
- Tôn ông là ai?
- Tôi tên là Lê Vũ, bộ tướng của Phạm sứ quân...
Hồ phu nhân và kẻ cầm sổ giang hồ cười với nhau. Họ không ngờ mình lại gặp được quân Đằng Châu ở Chương Đức. Như vậy họ khỏi phải đi bộ tới Đằng Châu tìm Phạm Bách Hổ.
- Tại hạ là kẻ cầm sổ giang hồ...
Thái độ hơi có chút biến đổi thanh niên lùi ra sau ba bước thì thầm với một thuộc hạ rồi người này biến mất. Thanh niên lại bước ra đứng đối diện với hai người khách lạ. Hơi nghiêng mình thi lễ cùng kẻ cầm sổ giang hồ y cười nói:
- Tuy không phải là nhân vật giang hồ nhưng tôi cũng được nghe đồn đại về tính danh của đại hiệp...
Đưa tay chỉ vòng quân đang bao vây lấy hai người khách lạ, Lê Vũ tươi cười tiếp:
- Ngày ngày sau giờ luyện tập võ nghệ anh em chúng tôi thường kháo nhau về chuyện giang hồ. Tính danh của đại hiệp là đầu đề sôi nổi và hào hứng nhất hiện nay...
Kẻ cầm sổ giang hồ ôm quyền thi lễ xong cười nói:
- Đa tạ thạnh tình của chư vị dành cho tại hạ...
Hồ phu nhân nhận xét thấy dù lời nói có thân thiện Lê Vũ vẫn không ra lệnh giải binh. Không có lệnh của y toán quân vẫn bao vây họ một cách chặt chẻ. Hàng cung tiển, gươm đao vẫn chỉa vào họ.
- Dám hỏi Lê tướng quân theo hầu Phạm sứ quân được bao lâu rồi?
Hồ phu nhân xen lời dường như muốn đổi hướng câu chuyện. Lê Vũ quay nhìn Hồ phu nhân. Dù không nói ra y thừa biết người đàn bà này phải có lai lịch lớn. Không những nhan sắc diễm lệ, bà ta còn có phong cách cao sang và lịch sự của con nhà trâm anh thế phiệt.
- Thưa phu nhân gia đình tôi theo hầu Phạm sứ quân lâu lắm rồi. Trước khi qui tiên gia phụ thường hay kể lại chuyện cùng với Phạm sứ quân theo tiên đế bình loạn mười hai sứ...
Hồ phu nhân gật gù mĩm cười:
- Gia phụ của Lê tướng quân nói đúng đấy. Nếu chư vị không chê tôi xin kể lại một cố sự liên quan tới Phạm sứ quân...
Lê Vũ hắng giọng:
- Mời phu nhân...
Giọng nói thánh thót của vị phu nhân họ Hồ vang lên trong khung cảnh tịch mịch:
- Chuyện xảy ra cách đây độ ba mươi năm. Đất Đại Việt của chúng ta bấy giờ còn gọi là Giao Châu bị đặt dưới quyền cai trị của nhà Hán bên Tàu. Không chịu đựng được sự cai trị tàn ác của kẻ xâm lăng Dương Diên Nghệ lúc đó vốn là bộ tướng của Khúc Hạo mới chiêu mộ hào kiệt nổi lên đánh đuổi quân Nam Hán lấy lại tự do và độc lập cho xứ sở. Dương Diên Nghệ mộ quân tuyển tướng thao luyện binh thư đồ trận vì biết chỉ có đánh nhau mới khiến cho nhà Hán bỏ mộng xâm lăng đất Giao Châu. Trong đám hào kiệt theo về với Dương tướng quân có một người được ông ta mến mộ nhất. Nhân vật đó chính là Ngô Quyền ở Đường Lâm. Không những tinh thông võ nghệ Ngô Quyền còn có tài điều binh khiển tướng nên Dương Diên Nghệ mới gả con gái của mình cho Ngô Quyền đồng thời giao trấn nhậm đất Hóa Châu để ngăn giữ giặc Lâm Ấp. Chấp chưỡng binh quyền ở Hóa Châu Ngô Quyền ra sức chiêu mộ anh hùng hào kiệt cũng như quân lính và lương thực. Khi nghe tin cha vợ bị nha tướng là Kiểu Công Tiện giết chết, Ngô Quyền sai tướng Đỗ Cảnh Thạc tức tốc dẫn quân ra thành Long Biên trừ diệt Kiểu Công Tiện. Sợ chết Kiểu Công Tiện trở thành kẻ phản quốc bằng cách cho người sang cầu viện với quân Nam Hán. Không bỏ lỡ dịp may vua nhà Nam Hán mới phái người con trưởng là thái tử Hoằng Thao đem quân sang lấy Giao Châu. Được tin dữ Ngô Quyền tức tốc hưng binh ra bắc. Khi ông ta chưa tới nơi thời Đỗ Cảnh Thạc đã hạ thành Long Biên và bắt sống Kiễu Công Tiện. Tới Long Biên Ngô Quyền ra lịnh hành hình Kiễu Công Tiện để báo thù cho cha vợ rồi sau đó đánh tan quân Nam Hán trong trận thủy chiến Bạch Đằng Giang. Ngô Quyền lên làm vua được thời gian rồi mất vì bệnh. Trước khi băng Ngô Quyền truyền ngôi lại cho con trưởng là Ngô Xương Ngập. Nhưng vì con còn nhỏ nên Ngô vương mới nhờ người em vợ của mình tên là Dương Tam Kha trông coi cho tới khi Xương Ngập khôn lớn. Sau khi Ngô Vương mất họ Dương chiếm ngôi của cháu xưng là Bình Vương. Ngô Xương Ngập sợ bị giết mới bỏ trốn. Dương Tam Kha bèn bắt Ngô Xương Văn là con thứ của Ngô Quyền làm con nuôi. Tuy nhiên vì Dương Tam Kha tiếm quyền nên nhiều người nổi lên chống lại nhà Ngô. Năm canh tuất là năm chín trăm năm mươi lăm vì dân chúng ở thôn Thái Bình nổi loạn Dương Tam Kha bèn phái Ngô Xương Văn cùng hai tướng Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi đem quân đi dẹp loạn. Đi đến huyện Từ Liêm Ngô Xương Văn bàn luận với hai người bộ tướng trung thành của Ngô Quyền dẫn quân trở về bắt Dương Tam Kha. Lấy được ngôi vua là nhờ công cán của hai bộ tướng trung thành cho nên Ngô Xương Văn phong Đỗ Cảnh Thạc làm chức đại tướng giữ hết binh quyền. Tuy nhiên thế lực của nhà Ngô mỗi ngày một yếu nên giặc giả nổi lên khắp nơi trong nước. Khi Ngô Xương Văn chết các tay hào kiệt không thần phục nhà Ngô nữa. Mỗi người chiếm đóng một vùng xưng là sứ quân. Thấy tình thế nhiễu nhương Đỗ Cảnh Thạc cũng tự xưng là sứ quân và chiếm đóng Đỗ Động Giang, một địa thế hiểm trở và trù phú của huyện Thanh Oai còn Phạm Bách Hổ tự xưng là Phạm Phòng Át chiếm giữ vùng Đằng Châu trù phú và đông đúc dân cư...
- Hồ thế huynh... Có được một con dâu xinh đẹp, học nhiều hiểu rộng như cháu đây Hồ gia trang quả là có phước lớn...
Nghe tiếng cười sang sãng nổi lên sau câu nói kẻ cầm sổ giang hồ biết người đó không ai khác hơn Phạm Bạch Hổ.
- Thưa cha...
Hồ phu nhân bật thành tiếng kêu mừng rỡ khi thấy Hồ Vũ Hoa nắm tay Hồ Phong bước ra. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Hồ phu nhân thì thầm nói chuyện với con trai.
- Lão phu hân hạnh gặp lại túc hạ...
Hồ Vũ Hoa cười nói câu trên. Kẻ cầm sổ giang hồ vòng tay thi lễ:
-Tại hạ tìm Hồ lão trang chủ khắp nơi. May nhờ Hồ phu nhân thông minh, giỏi suy đoán nên tại hạ mới tới Đằng Châu...
Vổ vai kẻ cầm sổ giang hồ Phạm Bách Hổ nói bằng giọng vui vẻ và thân mật:
- Chắc túc hạ còn nhớ cái hẹn với lão phu tại Phú Xuyên. Cũng nhờ gặp túc hạ mà lão phu mới có cơ hội gặp lại người bạn cũ mười mấy năm là Hồ thế huynh đây...
Kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm lên tiếng:
- Đa tạ thạnh tình của sứ quân tuy nhiên tại hạ chắc chúng ta không có thời giờ. Tại hạ tới báo cho sứ quân biết là quân Hoa Lư sắp sửa tấn công vào vùng Đằng Châu...
- Túc hạ đừng lo... Lão phu đã biết rồi. Hồ thế huynh là người đã dò la biết tin đó khi chúng ta gặp nhau tại Phú Xuyên. Cũng vì lý do đó mà ta và Hồ thế huynh phải hấp tấp trở lại Đằng Châu để điều động quân sĩ tới Tản Viên...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa thở dài cất giọng buồn buồn:
- Quân Đằng Châu và Hoa Lư từng sát cánh bên nhau để bình loạn mười hai sứ mà bây giờ lại gà nhà bôi mặt đá nhau...
Phạm Bách Hổ vuốt râu cười gằn:
- Đó là do Lê Hoàn. Chỉ vì ôm mộng làm vua mà hắn làm nhiều điều sằng bậy. Thí vua, giết hại các vũ sĩ giang hồ không chưa đủ, hắn còn manh tâm tiêu diệt quân lính Đằng Châu, những kẻ từng hy sinh tính mạng để cho hắn được địa vị sang cả ngày hôm nay. Lão phu thực tình không muốn đánh nhau với quân Hoa Lư song ngẫm ra không còn chọn lựa nào khác hơn...
Đang ngồi thủ thỉ với con trai Hồ phu nhân chợt lên tiếng xen vào câu chuyện:
- Xin phép Phạm sứ quân cho cháu được nói vài lời...
Quay nhìn Hồ phu nhân vị sứ quân họ Phạm cười vui vẻ nói:
- Cha chồng của cháu với ta là chỗ anh em bằng hữu mấy chục năm cho nên cháu không cần phải khách sáo gọi ta bằng hai tiếng sứ quân. Cháu có điều gì muốn trình bày cứ tự nhiên...
Nắm tay con trai bước tới đứng cạnh kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân xinh đẹp cất giọng thanh tao:
- Nếu Phạm bá bá không muốn đánh nhau thời cháu xin trình bày một cách để cho quân Đằng Châu và Hoa Lư khỏi phải gà nhà bôi mặt đá nhau...
Ánh mắt sáng lên với nhiều mừng rỡ Phạm Bạch Hổ nói nhanh:
- Ta mời mọi người về trung dinh nghỉ ngơi rồi sau đó sẽ bàn luận chuyện binh cơ cũng chưa muộn...
- Phu nhân lạnh không?
Hồ phu nhân giật mình khi nghe tiếng người vang lên sau lưng mình. Quay lại thấy kẻ cầm sổ giang hồ nàng la nho nhỏ:
- Tôn ông làm tôi muốn đứng tim... Tôn ông nghe ngóng được gì không?
Kẻ cầm sổ giang hồ chậm rải lên tiếng:
- Nhiều điều lắm thưa phu nhân. Thứ nhất là triều đình không phải có một mà tới hai đạo binh...
- Hai đạo binh... Họ làm gì mà đem tới hai đạo binh. Chả lẽ...
Hồ phu nhân lẩm bẩm những lời trên. Giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ vang vang trong gió:
- Đạo quân thiết kỵ khoảng ngàn người đóng nơi hướng đông bắc cách Minh Nghĩa chừng mươi dặm. Còn đạo quân bộ đóng trại ở Quốc Oai tức là gần chỗ chúng ta đứng...
Đưa ngón tay chỉ về phía rừng thưa kẻ cầm sổ giang hồ nói tiếp:
- Phu nhân thấy chỗ sang sáng không. Đó là dinh trại của đạo quân bộ. Dù không biết họ có bao nhiêu quân song thấy dinh trại san sát và người người đi lại đông đảo tôi đoán phải có tới vài ngàn...
Hồ phu nhân nhíu mày. Thái độ của nàng có vẻ trầm tư và nghĩ ngợi. Lát sau nàng mới thỏ thẻ cùng với kẻ cầm sổ giang hồ:
- Tôn ông có ý kiến như thế nào về việc này?
Đắn đo giây lát kẻ cầm sổ giang hồ mới thong thả trả lời:
- Quân Hoa Lư tới đây chắc không ngoài ý định vây bủa Tản Viên Sơn để tiêu diệt các vũ sĩ giang hồ. Tại hạ nghĩ chúng ta nên gấp rút tới Tản Viên để nói cho họ biết hầu tìm cách đối phó. Phu nhân chắc đồng ý với tôi?
Trái với dự đoán của kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ chầm chậm lắc đầu:
- Tôi nghĩ khác tôn ông...
Tay kiếm phiêu bạt giang hồ nhìn người đối diện với ánh mắt dò hỏi. Hồ phu mĩm cười. Kẻ cầm sổ giang hồ cảm thấy tim mình đập mạnh. Dù trong bóng đêm y cũng thấy được khuôn mặt thanh tú và khả ái của nàng lung linh mờ ảo.
- Trước khi nói cho tôn ông biết tại sao tôi lại nghĩ khác với tôn ông; tôi muốn hỏi tôn ông một điều là tôn ông tới Tản Viên tham dự đại hội giang hồ nhằm mục đích gì?
Kẻ cầm sổ giang hồ trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân không chút đắn đo:
- Sau gần một năm điều tra về cái chết của tiên đế tôi mới biết rằng mình không đủ sức phanh phui những bí ẩn để đưa hung thủ ra công luận. Do đó khi Hồ lão trang chủ nêu ý kiến mời tất cả cao thủ về Tản Viên để trình bày về vụ án tiên đế cùng kêu gọi mọi người hợp lực điều tra...
- Cha chồng của tôi có nói với tôn ông về việc bầu một vị minh chủ giang hồ?
Nhẹ gật đầu kẻ cầm sổ giang hồ trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân:
-Hồ lão trang chủ không có nói song tôi nghe tin giang hồ đồn...
- Tôn ông định làm minh chủ giang hồ?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:
- Không... Tôi chỉ muốn tới Tản Viên để nghe mọi người bàn tính thế nào về vụ án tiên đế đồng thời nói cho mọi người biết tường tận về chuyện kẻ giả mạo tôi...
- Tôn ông nghĩ rằng người ta sẽ tin vào lời nói của tôn ông?
Kẻ cầm sổ giang hồ chưa kịp trả lời của mình Hồ phu nhân nói liền:
- Tôn ông lầm rồi... Người ta sẽ không tin vào lời nói của tôn ông đâu. Thân nhân hay bằng hữu của những người bị tôn ông giết chết liệu họ chịu tin vào lời giãi thích và biện bạch bằng miệng của tôn ông. Muốn làm cho họ tin tôn ông phải có bằng chứng hoặc nhân chứng. Tôn ông phải biết ai là người đã giả mạo... Trên đời này hiện nay chỉ có hai người mới tin tôn ông không phải là kẻ giết người vô tội. Hai người đó chính là tôi và cha chồng của tôi...
Hồ phu nhân nói một hơi thật dài. Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ thở dài xong gượng cười nói nhỏ:
- Dường như phu nhân không muốn tôi tới Tản Viên?
Vị phu nhân họ Hồ quay mặt sang chỗ khác cho nên kẻ cầm sổ giang hồ không thấy được nụ cười nở trên môi của nàng. Vả lại dù có thấy y cũng không tài nào đoán được nụ cười của giai nhân chứa đựng ý nghĩa gì.
- Muốn chứ... Tôi muốn tôn ông phải tới Tản Viên nhưng không phải tự nhiên mà tới. Tôi muốn tôn ông tới Tản Viên để tranh chức minh chủ giang hồ với người ta...
Trả lời một cách mau mắn Hồ phu nhân cười tươi tắn đoạn tiếp nhanh:
- Tuy nhiên tôn ông phải tới Tản Viên với một tư cách đặc biệt như là... như là...
Hồ phu nhân ngập ngừng như tìm lời. Lát sau nàng tươi cười tiếp:
- Như là một người tới báo một tin tức quan trọng để mọi người chú ý mà bỏ qua chuyện tôn ông giết người...
Chầm chậm lắc đầu kẻ cầm sổ giang hồ nói bằng giọng rắn rỏi và nghiêm nghị:
- Tôi không đồng ý với phu nhân về chuyện này. Tôi sẽ tới Tản Viên như một người bình thường...
Hồ phu nhân cau mày song lặng thinh không cải lại. Nàng biết lời nói của mình đã va chạm tới tự ái của kẻ cầm sổ giang hồ. Một kiếm thủ nổi tiếng như y không ít thời nhiều cũng kiêu hãnh do đó không khuất mình làm theo cách của nàng vừa nói. Dường như muốn đổi đề tài nên Hồ phu nhân lên tiếng:
- Tôi nghĩ triều đình không cần phải huy động tới hai đạo quân để đối phó với quần hùng nơi Tản Viên. Phải có lý do gì đặc biệt hoặc quan trọng lắm mới khiến cho Lê Hoàn điều động mấy ngàn quân rời khỏi Hoa Lư trong tình thế sôi động này...
Nhìn đăm đăm Hồ phu nhân giây lát kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ cười:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với phu nhân về điểm này. Phải có lý do Lê Hoàn mới động binh...
Hồ phu nhân gật đầu:
- Chỉ có một chuyện quan trọng xảy ra mới khiến cho Lê Hoàn phái quân rời Hoa Lư. Đó là chuyện Tống triều xua quân sang đánh nước ta...
Ngừng lại giây lát Hồ phu nhân lẩm bẩm song kẻ cầm sổ giang hồ vẫn nghe được:
- Điều binh để ngăn quân Tống thời tại sao Lê Hoàn lại đóng ở Quốc Oai. Đáng lẽ y phải đóng quân ở thành Đại La rồi từ đó ngược lên Lạng Sơn...
Mĩm cười kẻ cầm sổ giang hồ góp lời:
- Đây cũng là điểm thắc mắc của tôi bởi vì nếu muốn ngăn đánh quân Tống Lê Hoàn phải đóng binh ở mạn bắc như Bắc Giang, Lạng Giang chứ đâu có đi về phía tây...
Vành môi son hơi mím,vầng trán cau lại, vị Hồ phu nhân họ Hồ trầm tư nghĩ ngợi đoạn lẩm bẩm:
- Hay là... hay là...
Ngước lên nhìn kẻ cầm sổ giang hồ nàng cười cười:
- Nếu tôi đoán không lầm thời quân Hoa Lư tới đây nhằm hai mục đích chính. Thứ nhất là vây bắt giới giang hồ trên Tản Viên sơn, còn thứ nhì là ngăn đánh sứ quân Phạm Phòng Át. Chắc tôn ông còn nhớ tới chuyện gặp gỡ Phạm Bách Hổ trên đường trở lại Hoa Lư. Có lẽ Lê Hoàn dọ biết tin Phạm Bách Hổ đã rời khỏi Đằng Châu cho nên mới xuất quân vây đánh. Không có tướng chỉ huy tất nhiên quân của Phạm Bách Hổ sẽ tan rã nhanh chóng...
Kẻ cầm sổ giang hồ hơi giật mình khi nghe Hồ phu nhân nói. Dù mới gặp song y rất ngưỡng mộ Phạm Bách Hổ về phong cách lẫn hành vi chống báng lại Lê Hoàn. Do đó khi nghe Hồ phu nhân nói căn cứ địa của Phạm Bách Hổ sắp bị quân Hoa Lư tấn công y muốn tới thăm dò và giúp đỡ. Nói xong câu trên Hồ phu nhân lại lắc đầu lẩm bẩm:
- Mình nói như thế cũng vô lý bởi vì nếu tiến đánh Đằng Châu tại sao lại đóng quân ở Quốc Oai. Quân Hoa Lư phải đi Đằng Châu mới đúng...
Nghe Hồ phu nhân lẩm bẩm câu trên kẻ cầm sổ giang hồ hỏi:
- Phu nhân nghĩ thế nào về sự mất tích của Hồ lão trang chủ?
Hồ phu nhân ngước lên nhìn kẻ cầm sổ giang hồ khi nghe câu hỏi lạc đề của y. Trong bóng tối mông lung nàng thấy được khuôn mặt dày dạn phong trần và ánh mắt buồn bã. Bỗng dưng nàng nghĩ tới một điều khiến cho lòng nàng chùng xuống và tiếng thở dài thầm lặng thoát ra. Tiếng của kẻ cầm sổ giang hồ vang lên chầm chậm:
- Tôi nghĩ Hồ lão trang chủ đã gặp Phạm sứ quân...
Vành môi son nở thành nụ cười Hồ phu nhân hỏi nhỏ:
- Chắc tôn ông có lý do để nói như vậy?
Kẻ cầm sổ giang hồ từ từ thuật lại chuyện tình cờ hội ngộ với Phạm Bách Hổ trên đường tới Phú Xuyên xong cười nói:
- Khi nghe tin nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư đang tìm bắt phu nhân tôi vội vả đuổi theo bọn chúng và hẹn gặp Phạm Bách Hổ tại Phú Xuyên...
Thầm nở nụ cười sung sướng trong bóng tối Hồ phu nhân nói:
- Tôn ông lo lắng cho tôi nhiều quá...
Kẻ cầm sổ giang hồ im lìm không nói. Hơi cúi mặt xuống Hồ phu nhân nói nho nhỏ:
- Tôi hiểu ý của tôn ông rồi. Cha chồng của tôi và Phong nhi đi vào huyện lỵ Phú Xuyên chắc đã gặp sứ quân Phạm Phòng Át nhưng tại sao họ không trở lại tìm chúng ta...
- Chắc phải có lý do khẩn cấp cho nên Hồ lão trang chủ mới đi luôn không trở lại báo tin. Phu nhân nên biết các nhân vật giang hồ hành sự nhiều khi quái dị không thể lấy lý lẽ thông thường mà luận đoán được. Vả lại Hồ lão trang chủ cũng biết tôi thừa sức lo lắng và bảo vệ cho phu nhân...
Giọng nói nửa đùa nửa thực nửa nũng nịu của Hồ phu nhân vang lên:
- Phải hôn... Chuyện này còn phải xét lại... Hơn nửa năm theo tôn ông lưu lạc giang hồ tôi chết hụt mấy lần và ở tù gần mọt gông...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười lớn:
- Mới ở tù hơn hai tháng mà phu nhân dám nói ở tù gần mọt gông. Phải trải qua gian nguy và khổ sở người ta mới mau trưởng thành thưa phu nhân...
- Nói như thế là tôn ông ngụ ý tôi chưa trưởng thành lúc chưa gặp tôn ông?
Cười cười không trả lời kẻ cầm sổ giang hồ nghiêm giọng:
- Thưa phu nhân tôi định tới Đằng Châu trước khi quân Hoa Lư tấn công để xem Hồ lão trang chủ và Phong nhi có ở đó không. Nếu chậm trể lỡ có chuyện gì xảy ra thời mình sẽ ân hận suốt đời...
Nghe kẻ cầm sổ giang hồ nói như vậy Hồ phu nhân cũng cảm thấy lo lắng cho đứa con yêu quí của mình. Nàng hấp tấp lên tiếng:
- Chúng ta đi bộ tới Đằng Châu chắc cũng phải mất mấy ngày đường... Tôi e chậm mất...
- Chúng ta phải đi bằng ngựa mới kịp thưa phu nhân...
- Làm sao tìm được ngựa trong lúc đêm hôm tăm tối như thế này...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
- Có sẵn ngựa đây thưa phu nhân...
- Bộ tôn ông mua ngựa rồi à...
Hồ phu nhân nhìn quanh quất. Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười:
- Ngựa hai chân phu nhân chịu cỡi không...
Bật cười thánh thót Hồ phu nhân nói đùa:
- Ngựa hai chân này hiếm quí không phải dễ tìm đâu. Tôn ông...
Hơi khom người kẻ cầm sổ giang hồ cười nói:
- Ngựa đã sẵn sàng mời phu nhân...
Vòng tay ôm lấy cổ kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ nói trong tiếng thở dài:
- Tôi có chân mà đi đâu cũng phải nhờ tôn ông cõng. Thật là tôi làm khổ tôn ông...
Kẻ cầm sổ giang hồ nói trong lúc cất bước:
- Nếu phu nhân không chê tôi tình nguyện cõng phu nhân suốt đời...
Hồ phu nhân cảm thấy mắt mình cay cay. Khẽ thở dài nàng ôm chặt lấy cổ con ngựa hai chân của mình.
- Phu nhân giữ cho chặt để tôi triển thuật phi hành chạy cho nhanh. Trưa mốt mình sẽ tới Đằng Châu...
Hồ phu nhân không nói lời nào. Nàng chỉ biết ôm chặt thêm cổ con ngựa hai chân của mình. Biết tình thế cấp bách cho nên kẻ cầm sổ giang hồ im lìm thi triển thuật phi hành chạy nhanh.
Tờ mờ sáng. Hồ phu nhân mở mắt. Hơi cựa mình nàng khẽ hỏi:
- Ta đang ở đâu thưa tôn ông?
Hơi chậm bước kẻ cầm sổ giang hồ trả lời:
- Tôi không biết rõ chúng ta đang ở đâu song đoán mình đang ở trong huyện Chương Đức. Phu nhân ngủ ngon không?
Dụi đầu vào lưng kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ cười nói:
- Không biết tại sao tôi có thể ngủ trong khi nằm trên lưng của tôn ông...
- Chắc phu nhân mệt mỏi nhiều lắm nên mới thiếp đi một giấc...
Hồ phu nhân bật thành tiếng cười trong trẻo:
- Tôn ông vất vả chạy suốt đêm trong lúc tôi lại ngủ khò. Tôi đúng là hư hỏng...
Kẻ cầm sổ giang hồ dừng bước. Khẽ đặt Hồ phu nhân xuống đất y nhìn quanh quất như quan sát địa hình địa vật. Phong cảnh vắng lặng. Nhà nhà thấp thoáng sau chòm cây xanh. Hồ phu nhân thì thầm:
- Tôi cảm thấy dường như có chuyện gì khác lạ. Im lặng quá, cái im lặng không được bình thường... Tôn ông có thấy như thế không?
Gật gù kẻ cầm sổ giang hồ trả lời câu hỏi của Hồ phu nhân:
- Cảnh vật thê lương và hoang vắng như không có sinh khí. Dường như người ta đang sửa soạn đánh nhau...
Vấn lại mái tóc đen dài óng ả Hồ phu nhân chầm chậm bước trên con đường đất đỏ hoạch.
- Có lẽ dân cư vùng Chương Đức biết sẽ có đánh nhau nên tản cư trước. Do đó khung cảnh mới vắng lặng như vầy...
Nàng chợt bỏ dở dang câu nói khi nghe có tiếng động rồi một toán quân bất thình lình xuất hiện bao vây lấy hai người. Không biết toán quân lính ẩn nấp ở đâu mà xuất hiện một cách đột ngột khiến cho hai nhân vật giàu kinh nghiệm giang hồ lại không khám phá ra được. Nhìn vòng quân với gươm đao cung nỏ tua tủa quanh mình kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ giọng:
- Chư vị là quân lính của ai?
Một thanh niên trạc ngoài ba mươi tuổi bước ra đứng đối diện với Hồ phu nhân và kẻ cầm sổ giang hồ. Không trả lời câu hỏi của hai người lạ y rắn giọng hỏi:
- Nhị vị là ai, tới đây để làm gì?
Nhìn thấy hai người lạ vận vũ phục y hơi nhẹ giọng hỏi tiếp:
- Là nhân vật giang hồ vậy tính danh của nhị vị là gì?
Dù biết kẻ lạ không phải là quân Hoa Lư song Hồ phu nhân cẩn thận chưa chịu thông báo lai lịch của mình. Quan sát thanh niên giây lát ngàng cười hỏi:
- Tôn ông là ai?
- Tôi tên là Lê Vũ, bộ tướng của Phạm sứ quân...
Hồ phu nhân và kẻ cầm sổ giang hồ cười với nhau. Họ không ngờ mình lại gặp được quân Đằng Châu ở Chương Đức. Như vậy họ khỏi phải đi bộ tới Đằng Châu tìm Phạm Bách Hổ.
- Tại hạ là kẻ cầm sổ giang hồ...
Thái độ hơi có chút biến đổi thanh niên lùi ra sau ba bước thì thầm với một thuộc hạ rồi người này biến mất. Thanh niên lại bước ra đứng đối diện với hai người khách lạ. Hơi nghiêng mình thi lễ cùng kẻ cầm sổ giang hồ y cười nói:
- Tuy không phải là nhân vật giang hồ nhưng tôi cũng được nghe đồn đại về tính danh của đại hiệp...
Đưa tay chỉ vòng quân đang bao vây lấy hai người khách lạ, Lê Vũ tươi cười tiếp:
- Ngày ngày sau giờ luyện tập võ nghệ anh em chúng tôi thường kháo nhau về chuyện giang hồ. Tính danh của đại hiệp là đầu đề sôi nổi và hào hứng nhất hiện nay...
Kẻ cầm sổ giang hồ ôm quyền thi lễ xong cười nói:
- Đa tạ thạnh tình của chư vị dành cho tại hạ...
Hồ phu nhân nhận xét thấy dù lời nói có thân thiện Lê Vũ vẫn không ra lệnh giải binh. Không có lệnh của y toán quân vẫn bao vây họ một cách chặt chẻ. Hàng cung tiển, gươm đao vẫn chỉa vào họ.
- Dám hỏi Lê tướng quân theo hầu Phạm sứ quân được bao lâu rồi?
Hồ phu nhân xen lời dường như muốn đổi hướng câu chuyện. Lê Vũ quay nhìn Hồ phu nhân. Dù không nói ra y thừa biết người đàn bà này phải có lai lịch lớn. Không những nhan sắc diễm lệ, bà ta còn có phong cách cao sang và lịch sự của con nhà trâm anh thế phiệt.
- Thưa phu nhân gia đình tôi theo hầu Phạm sứ quân lâu lắm rồi. Trước khi qui tiên gia phụ thường hay kể lại chuyện cùng với Phạm sứ quân theo tiên đế bình loạn mười hai sứ...
Hồ phu nhân gật gù mĩm cười:
- Gia phụ của Lê tướng quân nói đúng đấy. Nếu chư vị không chê tôi xin kể lại một cố sự liên quan tới Phạm sứ quân...
Lê Vũ hắng giọng:
- Mời phu nhân...
Giọng nói thánh thót của vị phu nhân họ Hồ vang lên trong khung cảnh tịch mịch:
- Chuyện xảy ra cách đây độ ba mươi năm. Đất Đại Việt của chúng ta bấy giờ còn gọi là Giao Châu bị đặt dưới quyền cai trị của nhà Hán bên Tàu. Không chịu đựng được sự cai trị tàn ác của kẻ xâm lăng Dương Diên Nghệ lúc đó vốn là bộ tướng của Khúc Hạo mới chiêu mộ hào kiệt nổi lên đánh đuổi quân Nam Hán lấy lại tự do và độc lập cho xứ sở. Dương Diên Nghệ mộ quân tuyển tướng thao luyện binh thư đồ trận vì biết chỉ có đánh nhau mới khiến cho nhà Hán bỏ mộng xâm lăng đất Giao Châu. Trong đám hào kiệt theo về với Dương tướng quân có một người được ông ta mến mộ nhất. Nhân vật đó chính là Ngô Quyền ở Đường Lâm. Không những tinh thông võ nghệ Ngô Quyền còn có tài điều binh khiển tướng nên Dương Diên Nghệ mới gả con gái của mình cho Ngô Quyền đồng thời giao trấn nhậm đất Hóa Châu để ngăn giữ giặc Lâm Ấp. Chấp chưỡng binh quyền ở Hóa Châu Ngô Quyền ra sức chiêu mộ anh hùng hào kiệt cũng như quân lính và lương thực. Khi nghe tin cha vợ bị nha tướng là Kiểu Công Tiện giết chết, Ngô Quyền sai tướng Đỗ Cảnh Thạc tức tốc dẫn quân ra thành Long Biên trừ diệt Kiểu Công Tiện. Sợ chết Kiểu Công Tiện trở thành kẻ phản quốc bằng cách cho người sang cầu viện với quân Nam Hán. Không bỏ lỡ dịp may vua nhà Nam Hán mới phái người con trưởng là thái tử Hoằng Thao đem quân sang lấy Giao Châu. Được tin dữ Ngô Quyền tức tốc hưng binh ra bắc. Khi ông ta chưa tới nơi thời Đỗ Cảnh Thạc đã hạ thành Long Biên và bắt sống Kiễu Công Tiện. Tới Long Biên Ngô Quyền ra lịnh hành hình Kiễu Công Tiện để báo thù cho cha vợ rồi sau đó đánh tan quân Nam Hán trong trận thủy chiến Bạch Đằng Giang. Ngô Quyền lên làm vua được thời gian rồi mất vì bệnh. Trước khi băng Ngô Quyền truyền ngôi lại cho con trưởng là Ngô Xương Ngập. Nhưng vì con còn nhỏ nên Ngô vương mới nhờ người em vợ của mình tên là Dương Tam Kha trông coi cho tới khi Xương Ngập khôn lớn. Sau khi Ngô Vương mất họ Dương chiếm ngôi của cháu xưng là Bình Vương. Ngô Xương Ngập sợ bị giết mới bỏ trốn. Dương Tam Kha bèn bắt Ngô Xương Văn là con thứ của Ngô Quyền làm con nuôi. Tuy nhiên vì Dương Tam Kha tiếm quyền nên nhiều người nổi lên chống lại nhà Ngô. Năm canh tuất là năm chín trăm năm mươi lăm vì dân chúng ở thôn Thái Bình nổi loạn Dương Tam Kha bèn phái Ngô Xương Văn cùng hai tướng Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi đem quân đi dẹp loạn. Đi đến huyện Từ Liêm Ngô Xương Văn bàn luận với hai người bộ tướng trung thành của Ngô Quyền dẫn quân trở về bắt Dương Tam Kha. Lấy được ngôi vua là nhờ công cán của hai bộ tướng trung thành cho nên Ngô Xương Văn phong Đỗ Cảnh Thạc làm chức đại tướng giữ hết binh quyền. Tuy nhiên thế lực của nhà Ngô mỗi ngày một yếu nên giặc giả nổi lên khắp nơi trong nước. Khi Ngô Xương Văn chết các tay hào kiệt không thần phục nhà Ngô nữa. Mỗi người chiếm đóng một vùng xưng là sứ quân. Thấy tình thế nhiễu nhương Đỗ Cảnh Thạc cũng tự xưng là sứ quân và chiếm đóng Đỗ Động Giang, một địa thế hiểm trở và trù phú của huyện Thanh Oai còn Phạm Bách Hổ tự xưng là Phạm Phòng Át chiếm giữ vùng Đằng Châu trù phú và đông đúc dân cư...
- Hồ thế huynh... Có được một con dâu xinh đẹp, học nhiều hiểu rộng như cháu đây Hồ gia trang quả là có phước lớn...
Nghe tiếng cười sang sãng nổi lên sau câu nói kẻ cầm sổ giang hồ biết người đó không ai khác hơn Phạm Bạch Hổ.
- Thưa cha...
Hồ phu nhân bật thành tiếng kêu mừng rỡ khi thấy Hồ Vũ Hoa nắm tay Hồ Phong bước ra. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Hồ phu nhân thì thầm nói chuyện với con trai.
- Lão phu hân hạnh gặp lại túc hạ...
Hồ Vũ Hoa cười nói câu trên. Kẻ cầm sổ giang hồ vòng tay thi lễ:
-Tại hạ tìm Hồ lão trang chủ khắp nơi. May nhờ Hồ phu nhân thông minh, giỏi suy đoán nên tại hạ mới tới Đằng Châu...
Vổ vai kẻ cầm sổ giang hồ Phạm Bách Hổ nói bằng giọng vui vẻ và thân mật:
- Chắc túc hạ còn nhớ cái hẹn với lão phu tại Phú Xuyên. Cũng nhờ gặp túc hạ mà lão phu mới có cơ hội gặp lại người bạn cũ mười mấy năm là Hồ thế huynh đây...
Kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm lên tiếng:
- Đa tạ thạnh tình của sứ quân tuy nhiên tại hạ chắc chúng ta không có thời giờ. Tại hạ tới báo cho sứ quân biết là quân Hoa Lư sắp sửa tấn công vào vùng Đằng Châu...
- Túc hạ đừng lo... Lão phu đã biết rồi. Hồ thế huynh là người đã dò la biết tin đó khi chúng ta gặp nhau tại Phú Xuyên. Cũng vì lý do đó mà ta và Hồ thế huynh phải hấp tấp trở lại Đằng Châu để điều động quân sĩ tới Tản Viên...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa thở dài cất giọng buồn buồn:
- Quân Đằng Châu và Hoa Lư từng sát cánh bên nhau để bình loạn mười hai sứ mà bây giờ lại gà nhà bôi mặt đá nhau...
Phạm Bách Hổ vuốt râu cười gằn:
- Đó là do Lê Hoàn. Chỉ vì ôm mộng làm vua mà hắn làm nhiều điều sằng bậy. Thí vua, giết hại các vũ sĩ giang hồ không chưa đủ, hắn còn manh tâm tiêu diệt quân lính Đằng Châu, những kẻ từng hy sinh tính mạng để cho hắn được địa vị sang cả ngày hôm nay. Lão phu thực tình không muốn đánh nhau với quân Hoa Lư song ngẫm ra không còn chọn lựa nào khác hơn...
Đang ngồi thủ thỉ với con trai Hồ phu nhân chợt lên tiếng xen vào câu chuyện:
- Xin phép Phạm sứ quân cho cháu được nói vài lời...
Quay nhìn Hồ phu nhân vị sứ quân họ Phạm cười vui vẻ nói:
- Cha chồng của cháu với ta là chỗ anh em bằng hữu mấy chục năm cho nên cháu không cần phải khách sáo gọi ta bằng hai tiếng sứ quân. Cháu có điều gì muốn trình bày cứ tự nhiên...
Nắm tay con trai bước tới đứng cạnh kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân xinh đẹp cất giọng thanh tao:
- Nếu Phạm bá bá không muốn đánh nhau thời cháu xin trình bày một cách để cho quân Đằng Châu và Hoa Lư khỏi phải gà nhà bôi mặt đá nhau...
Ánh mắt sáng lên với nhiều mừng rỡ Phạm Bạch Hổ nói nhanh:
- Ta mời mọi người về trung dinh nghỉ ngơi rồi sau đó sẽ bàn luận chuyện binh cơ cũng chưa muộn...
/53
|