Sáng ban mai, Jen cựa mình sau một giấc ngủ dài. Nó vươn vai, đón nhận những tia nắng chiếu vào phòng. Ấm áp những vẫn mang hơi lạnh bên ngoài.
Nhìn chiếc đồng hồ kitty bên cạnh, đã 9 giờ sáng rồi. Jen khẽ khàng mở cửa rồi bước vào phòng hắn. Nó từ từ lật chiếc chanư lên định hù hắn một cú nhớ đời thì mứoi biết hắn đã ra ngoài tự lúc nào.Nó gãi đầu nhưng rồi nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài, nó muốn cho hắn một bất ngờ. Hôm nay là ngày sinh nhật Shin mà!
----o0o----
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cái của nợ ấy cũng chịu vào phòng. Từ nãy đến giờ cứ khóc lóc hoài, thế là mất toi cái áo. Hắn bực tức lấy khăn lau mặt, thắc mắc khôgn biết lúc này cô nhóc nghịch ngợm kia đang làm gì.
Bên trong phòng Muni đang vắt vẻo cầm quyển báo thời trang đọc, môi nở nụ cười nham hiểm. Còn bác sĩ thì bối rối đứng ngồi không yên.
- Xin lỗi cô, lam fnhư vậy là mất đi đạo đức nhề nghiệp của tôi rồi!
Cô khồn thèm liếc lên, vứt tiếp một chồng pô-li-me xuống bàn, giọng nói cao ngạo.
- Đủ mua cái nghề nghiệp đạo đức của ông chưa?
Bác sĩ vẫn hơi lúng túng nhưng lòng tham đã khiến ông ngồi xuống ghế, chờ hết thời gian.Muni nhếch môi, chỉ cần tiền thì có thứ là không thể chứ!
Đôi mắt cô liếc ra ngoài, tay mân mê chiếc máy ghi âm.
- Đây sẽ là thứ giúp tao hất mày xuống địa ngục!
Ngồi thêm một chút,cô lôi hộp phấn trang điểm cho thật nhợt nhạt, sau đó vẫy tay chào bác sĩ rồi bước ra ngoài.
Ngay lập tức, cô ngã vào lòng hắn, cả người mềm nhũn. Shin khó chịu đỡ cô dậy, dìu ra xe rồi phóng đi.
Muni cố tiến sát gần hắn , hắn ại cố đẩy cô xa ra ngoài.
- Em đau quá! Em thật sự đau quá! Híc híc!
Nhìn thấy người con agí trẻ phải bỏ đi đứa con của mình, hắn khẽ ôm cô, an ủi.
- Thôi! Rồi nhóc sẽ có thể làm lại được mà!
Nắm bắt cơ hội, cô đổ toàn thân cua rmình áp sát vào hắn, thút thít mà môi vẫn cười.
- Nhưng nó sẽ rất hận em! Cả đời này em sẽ không thể quên được! Em thật xấu xa phải không??!!!!!!!!
(t/g: giờ mới biết hả em????????????????)
Hắn thở dài vuốt nhẹ mái tóc cô, thương cảm cho cô gái mới bước vào đời đã bị vấp ngã.
- Không sao đâu! Nó sẽ hiểu cho nhóc mà!
Muni tiếp tục thút thít đến khi về nhà vẫn không chịu buông tha hắn, cô nài nỉ khiến hắn bất lực phải bế cô vào nhà. Cánh cửa vừa mở, lập tức hắn ngã xuống sàn nhà, bất tỉnh.
Muni lùi lại, bịt mũi. Đến khi đã hết khói thuốc mê, cô dìu hắn vào phòng, cởi hết quần áo của hắn và cô. Sau khi đã xong kế hoạch, Muni lại mặc quần áo cho hắn vào nhưu lúc trước còn mình thì đi sang phòng bên cạnh, hoàn tất nốt công đoạn cuối cùng.
- Đã đến lúc mày phải nếm trải mùi đau khổ rồi! Ha ha ha ha ha!!!!!!!
----o0o-----
Hắn tỉnh dậy, nhìn quanh phòng.
- Mình đang ở đâu thế này?
- Anh đang ở nhà em! Vừa nãy tự nhiên anh xỉu làm em sợ quá, amy mà anh tỉnh rồi!
Muni bước đến, nhỏ cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn cố lục lọi trí nhớ, thấy đầu óc mê man cứ như vừa bị hôn mê vậy. Thâya thế, cô liền nhắc hắn.
- À! Anh mau về đi! Vừa nãy em có thấy Jen nhắn anh về đó!
Hắn sực tỉnh rồi liền cầm điện thoại phóng nhưu bay ra xe, rú ga rồi cho xe chạy. Muni đứng dựa cửa, môi nhếch lên.
- Phải đến lúc niềm vui cao trào, tôi xuất hiện mới thú vị, nhỉ?!
----o0o-----
Về đến nhà hắn choáng ngợp vì khung cảnh trang trí bên trong và càng khôgnt hể tin là do chính tay nó làm dù nói là có cả sự trợ giúp của Sunny và Sa hoặc là nó chả làm tý gì nhưng cũng khiến hắn cảm động đến rơi nước....rãi ý lộn nước mắt.
Nó trong chiếc váy trắng viền ren lung linh như một thiên thần dưới ánh nền càng rực, trên tay cầm chiếc bánh kem cõ chữ i love you và ở trên là hình một cô bé đang kiss cậu bé.
- Chúc mừng sinh nhật! Honey!
Hắn cười, liền nhào tới ôm nó khiến cho bánh kem dính hết vào áo của hai người nhưng hắn chẳng hề bận tâm, vì đang chìm ngập trong niềm hạnh phúc.Hằn thề, sẽ mãi yêu hắn đến trọng đời này.
Trong phòng , mấy ''vị khách mời'' liền hùa nahu hô to''Hôn đi! Hôn đi!'' khiến nó ngại đỏ cả mặt. Tát nhiên người chủ động là hắn rồi. Nhưng đúng lúc hắn định hôn nó thì một vị khách không mời xuất hiện, cắt ngang bầu không khí.
- Đông vui quá ha! Có cần tôi làm cho không khí đông vui hơn nữa không?
Hắn trố mắt''Con nhó này ở đây làm gì?''
Nhìn chiếc đồng hồ kitty bên cạnh, đã 9 giờ sáng rồi. Jen khẽ khàng mở cửa rồi bước vào phòng hắn. Nó từ từ lật chiếc chanư lên định hù hắn một cú nhớ đời thì mứoi biết hắn đã ra ngoài tự lúc nào.Nó gãi đầu nhưng rồi nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài, nó muốn cho hắn một bất ngờ. Hôm nay là ngày sinh nhật Shin mà!
----o0o----
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cái của nợ ấy cũng chịu vào phòng. Từ nãy đến giờ cứ khóc lóc hoài, thế là mất toi cái áo. Hắn bực tức lấy khăn lau mặt, thắc mắc khôgn biết lúc này cô nhóc nghịch ngợm kia đang làm gì.
Bên trong phòng Muni đang vắt vẻo cầm quyển báo thời trang đọc, môi nở nụ cười nham hiểm. Còn bác sĩ thì bối rối đứng ngồi không yên.
- Xin lỗi cô, lam fnhư vậy là mất đi đạo đức nhề nghiệp của tôi rồi!
Cô khồn thèm liếc lên, vứt tiếp một chồng pô-li-me xuống bàn, giọng nói cao ngạo.
- Đủ mua cái nghề nghiệp đạo đức của ông chưa?
Bác sĩ vẫn hơi lúng túng nhưng lòng tham đã khiến ông ngồi xuống ghế, chờ hết thời gian.Muni nhếch môi, chỉ cần tiền thì có thứ là không thể chứ!
Đôi mắt cô liếc ra ngoài, tay mân mê chiếc máy ghi âm.
- Đây sẽ là thứ giúp tao hất mày xuống địa ngục!
Ngồi thêm một chút,cô lôi hộp phấn trang điểm cho thật nhợt nhạt, sau đó vẫy tay chào bác sĩ rồi bước ra ngoài.
Ngay lập tức, cô ngã vào lòng hắn, cả người mềm nhũn. Shin khó chịu đỡ cô dậy, dìu ra xe rồi phóng đi.
Muni cố tiến sát gần hắn , hắn ại cố đẩy cô xa ra ngoài.
- Em đau quá! Em thật sự đau quá! Híc híc!
Nhìn thấy người con agí trẻ phải bỏ đi đứa con của mình, hắn khẽ ôm cô, an ủi.
- Thôi! Rồi nhóc sẽ có thể làm lại được mà!
Nắm bắt cơ hội, cô đổ toàn thân cua rmình áp sát vào hắn, thút thít mà môi vẫn cười.
- Nhưng nó sẽ rất hận em! Cả đời này em sẽ không thể quên được! Em thật xấu xa phải không??!!!!!!!!
(t/g: giờ mới biết hả em????????????????)
Hắn thở dài vuốt nhẹ mái tóc cô, thương cảm cho cô gái mới bước vào đời đã bị vấp ngã.
- Không sao đâu! Nó sẽ hiểu cho nhóc mà!
Muni tiếp tục thút thít đến khi về nhà vẫn không chịu buông tha hắn, cô nài nỉ khiến hắn bất lực phải bế cô vào nhà. Cánh cửa vừa mở, lập tức hắn ngã xuống sàn nhà, bất tỉnh.
Muni lùi lại, bịt mũi. Đến khi đã hết khói thuốc mê, cô dìu hắn vào phòng, cởi hết quần áo của hắn và cô. Sau khi đã xong kế hoạch, Muni lại mặc quần áo cho hắn vào nhưu lúc trước còn mình thì đi sang phòng bên cạnh, hoàn tất nốt công đoạn cuối cùng.
- Đã đến lúc mày phải nếm trải mùi đau khổ rồi! Ha ha ha ha ha!!!!!!!
----o0o-----
Hắn tỉnh dậy, nhìn quanh phòng.
- Mình đang ở đâu thế này?
- Anh đang ở nhà em! Vừa nãy tự nhiên anh xỉu làm em sợ quá, amy mà anh tỉnh rồi!
Muni bước đến, nhỏ cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn cố lục lọi trí nhớ, thấy đầu óc mê man cứ như vừa bị hôn mê vậy. Thâya thế, cô liền nhắc hắn.
- À! Anh mau về đi! Vừa nãy em có thấy Jen nhắn anh về đó!
Hắn sực tỉnh rồi liền cầm điện thoại phóng nhưu bay ra xe, rú ga rồi cho xe chạy. Muni đứng dựa cửa, môi nhếch lên.
- Phải đến lúc niềm vui cao trào, tôi xuất hiện mới thú vị, nhỉ?!
----o0o-----
Về đến nhà hắn choáng ngợp vì khung cảnh trang trí bên trong và càng khôgnt hể tin là do chính tay nó làm dù nói là có cả sự trợ giúp của Sunny và Sa hoặc là nó chả làm tý gì nhưng cũng khiến hắn cảm động đến rơi nước....rãi ý lộn nước mắt.
Nó trong chiếc váy trắng viền ren lung linh như một thiên thần dưới ánh nền càng rực, trên tay cầm chiếc bánh kem cõ chữ i love you và ở trên là hình một cô bé đang kiss cậu bé.
- Chúc mừng sinh nhật! Honey!
Hắn cười, liền nhào tới ôm nó khiến cho bánh kem dính hết vào áo của hai người nhưng hắn chẳng hề bận tâm, vì đang chìm ngập trong niềm hạnh phúc.Hằn thề, sẽ mãi yêu hắn đến trọng đời này.
Trong phòng , mấy ''vị khách mời'' liền hùa nahu hô to''Hôn đi! Hôn đi!'' khiến nó ngại đỏ cả mặt. Tát nhiên người chủ động là hắn rồi. Nhưng đúng lúc hắn định hôn nó thì một vị khách không mời xuất hiện, cắt ngang bầu không khí.
- Đông vui quá ha! Có cần tôi làm cho không khí đông vui hơn nữa không?
Hắn trố mắt''Con nhó này ở đây làm gì?''
/41
|