Quán bar gập tràn tiếng nhạc, những con người hòa cùng điệu nhạc sập sình. Trên hàng ghế vip, hắn đang tu từng chai Whisky như uống nước. Rượu chỉ làm hắn say chứ không làm hắn có thể quên được bóng dáng của người con gái ấy. Một gương mặt thiên thần, một giọng nói như tiếng suối chảy và cử chỉ dịu dàng. Nghĩ đến đây, hắn cười chua sót.
- Công cụ? Ha...ha!
Chai thứ 3 tiếp tục cạn. Đôi mắt hắn phủ một lớp sương mờ,thứ nước ấy chỉ chục rớt ra ngoài. Trái tim kia đang kìm nén những suy nghĩ về nó, càng cố quên lại càng nhớ. Hắn lại tiếp tục uống, cứ uống mãi đến khi đã không còn biết trời đất là gì thì gục xuống bàn, giọt nước mắt lăn xuống cùng những âm thanh gọi tên nó. Một âm thanh xót xa.
Một bàn tay đặt lên má hắn, từ từ trượt xuống cổ cuối cùng là bờ ngực săn chắc. Hắn hé đôi mắt đang yếu đuối, nụ cười của nó đang ở trước mắt.
- Jen...- Hắn gọi tên nó, bàn tay chống xuống bàn nhào đến ôm nó- Anh xin lỗi! Anh muốn cầu hôn em nhưng sợ bị em từ chối nên mới đưa cho nhỏ đó, anh yêu em! Anh chỉ yêu em thôi! Em là người duy nhất anh muốn cưới làm vợ.
Bàn tay nhỏ bé quàng qua cổ hắn, cô gái dướn người lên hôn phớt qua môi hắn. Nhưng, ánh mắt thì lộ rõ vẻ tức giận. Thì ra là như vậy, là hắn muốn đưa cho nó chứ không phải cô. '' Nhưng có lẽ qua đêm nay anh sẽ là của em thôi, Hoàng Duy Phong.''
Hắn hơi ngạc nhiên rồi cũng đắm mình vào nụ hôn đó. Cứ như sợ rằng nó sẽ biến mất vậy, một nụ hôn cuồng dã giống như trái tim đang mất kiểm soát của chủ nhân của nó.
Nhưng sao lần này nó khác vậy? ''Nó'' chủ động chứ không ''phòng thủ'' như trước. Gạt ý nghĩ đó qua đầu hắn thôi không hôn ''nó'' nữa, kéo tay ''nó'' ra lấy xe. Muni nhếch môi, dìu hắn ra xe của cô. Ngày mai sẽ có tin hot đây. Sao nhỉ? Con gái của chủ tịch tập đoàn GJ sẽ kết hôn với quý tử tập đoàn thứ nhì nước SBC? Nghĩ mà thấy vui rồi. Và cả cái khuôn mặt của nó nữa chứ.
Đang mưu kế thì có một bàn tay kéo hắn lại, cô mất đà ngã đâm đầu vào quầy rượu.
- Tên khốn nào...- Muni tức giận ngước mặt lên, lập tức khuôn mặt biến sắc.
- Chào Muni! Không ngờ lại được gặp tiểu thư nhà GJ ở đây nhỉ! Nhưng em định rước bạn anh đi đâu đây?- Bun nói giọng hài nhưng đậm chất mỉa mai. Câu vẫn cười như mọi ngày tuy nhiên khí thế thì khác đi rất nhiều.
- Em....định đưa anh ấy về nhà.- Muni cười trừ, đôi mắt nhìn cậu bực tức nhưng không để lộ ra ngoài. Đương yên lại lòi ra 1 tên phá đám, bực mình thật!
- Oh~ Thế cho anh mạn phép hỏi là nhà Shin hay nhà em?- Bun vẫn cười- nụ cười tinh ranh. Nhìn cái điệu bộ này con nít cũng biết cậu đang đá xoáy rồi.
- Anh...!
- Thôi chào em nhé! Ở đây lâu anh sợ có con hồ ly nào nó lại nhìn anh xuyên tim mất! Bye nhé!- Bun vẫy tay cô rồi dìu hắn đi ra cửa.
- Ơ..Jen- Hắn ú ớ nhưng bị cậu lôi đi như bao cát.
Muni giận tím mặt, dám nói cô là hồ ly. Nhưng chẳng lẽ đây là chiêu của nó? Giờ thì nó đang ôm mặt khóc chứ còn hơi đâu nghĩ kế đối phó với cô nữa. Vậy thì là ai?
Thắt dây an cho hắn xong, Bun mở điện thoại nhắn tin.'' Bx oi! Ox lam xog roai nek cho ox 'mi' cai na. Iu lem ker''( Bà xã ơi! Ông xã làm xong rùi nè cho ông xã mi cái nha. Yêu lắm cơ)
Vài giây sau người được gửi nhận tin nhắn, vừa mở ra xem thì khuôn mặt lập tức biến sắc, may mà điện thoại làm bằng chất liệu khó nát được không thì.. sẽ có tryện bóp nát điện thoại (^^)
Cậu vừa đi vừa cười khoái chí, cứ nghĩ đến cái gương mặt xám ngoét đó là thấy vui ghê. Chơi người ta nhìu giờ người ta chơi lại, ha ha!Người ta bảo là iu nhau lắm xoáy nhau đau mà (?-?)
~*~*~*~
Sáng. Từng ánh nắng nhảy nhót trên gương mặt đánh thức hắn dậy.Bàn tay xoa xoa trán, cố làm giảm đi cơn đau ở đầu. Hắn cố gượng dậy với tay lên lấy bình nước. Nhưng đáng tiếc nước thì chả thấy đâu chỉ có một tờ giấy nhớ áp bức tinh thần'' Hôm qua tao không ra cứu thì hôm nay đã nằm ngon lành cành đào trong tròng hồ ly rồi thằng bạn tôi ạ! Thôi! Tao đổ hết nước đi rồi đấy. Ra ngoài mà uống tiện thể qua thăm bà xã thân iu đi nhé. Lúc đưa mày về tao vẫn thấy đèn phòng nó sáng đó.Hết. Bye mày!
By: Anh Bun đẹp zai ga-lăng''
Trong nháy mắt tờ giấy thành cháo giấy một cách ngon lành, đôi mắt xanh xuất hiện những tia vằn đỏ. Bà xã?
Lặng thinh. Một không gian im ắng khiến cho trái tim ai đó nhói lên từng hồi. Trước đây rất thích gọi nó là bà xã này bà xã nọ nhưng giờ thấy xót xa và nực cười quá. Hắn đứng dậy, rảo bước đi xuống nhà ăn. Căn phòng nó vẫn có đèn, nó đang làm gì nhỉ? Thôi! Không nghĩ ngợi nữa!
''Rầm''
Có lẽ ý kiến vừa nãy của hắn bị Thổ Địa phản đối kịch liệt nên đã phù phép để anh Shin nhà ta có cơ hội thể hiện tình yêu với sàn nhà. Một nụ hôn ướt át? Sao lại ướt át? Có nước thì ướt chứ sao.
Hắn nhìn vũng nước trước của phòng nó, mặt nghệt ra. Tại sao ở đây lại có nước ? Không lẽ nó khóc đễn lũ lụt rồi? Không phải chứ! Chắc không đâu, hắn chỉ là công cụ thôi. Nhớ dùm cho con bà nội con chỉ là một công cụ để làm nguôi cơn giận thôi! (-_-)
Đáng tiếc, dù lí trí hắn có hét đến điếc màng nhĩ thì cái con tim chứa hàng tỷ sự tò mò kia không chịu để đôi chân bước tiếp. Mà ở hắn con tim là quan trọng nhất, không có nó thì lí trí có tốt cũng thùng rác city rồi.
'' Cạch''
Căn phòng ngập tràn đèn nhưng không thấy có ai trên giường. Hắn hít một hơi thật sâu, sâu lắm, sâu ơi là sâu, sâu cục kì sâu, tóm lại là sâu rồi bước vào trong. Bên phảiiiiii, quay!. Con tim hắn ra lệnh đấy, như đã nói trên con tim là number one.( thế còn chị Jen????)
Vừa quay sang lập tức hắn phải chạy ra ngoài cửa để ổn định nhịp tim. Máu trong người cũng đang sắm sửa đồ đạc chuẩn bị ra ngoài thăm quan, do các bác đó còn đến chào gia đình bạn bè và ngủ lại 1 đêm nên hắn không bị nước máu tuôn thành sông.
Sao nhỏ này không đóng của phòng tắm chứ? Làm mình suýt rớt tim rớt mắt lun, mà hình như cô ta đang ....ngủ? Nhỏ này điên rùi à? Chắc là tắm sáng thôi. Kệ đi! Mà thằng Bun kêu là từ tối qua vẫn còn đén không lẽ đã trong tình trạng này từ tối qua?Có thể lắm. Nếu giờ mà còn thức thì mình đã bay sang Châu Phi từ lâu rồi.
....
...
Nhỏ bị làm sao thế nhỉ?
...
...
Và được sự cho phép của trái tim hắn lại mạo phép bước vào tiến lại chỗ bồn tắm. Đôi mắt cố liếc đi phía khác nhưng không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm nó. Nó bị ngất thật rồi.
Trí não: -Làm gì bây giờ?
Con tim:-Bế ra ngoài!
-Bằng cách nào?
-2 tay, 2 chân, mày là trí não mà ngu hơn con tim thế hả?
- Nói gì đó hả?
- Mi còn mặc bệnh điếc nữa (=.=)
- Này! Đừng tưởng tao nể mày nha!
Đôi chân:- Cái bọn điên này có thôi đi không! Giờ để tao vào điều khiển đi! Không chị em huyết tương huyết .., tao quên rồi lại nô nức ra bây giờ.
Trí não +con tim: *cúi đầu*: Dạ *thì thầm* Này! Tẹo nữa đợi nó xử xong rồi mình đánh hội đồng nó đê! (0-o)
Kết thúc màn nội tâm, quay trở lại với màn ngoại tâm nào (^^)
Sau một hồi bất động cuối cùng hắn cũng đã mắt nhắm mắt mở khẽ luồn tay qua eo nó xốc lên rồi đặt lên giường. Cái cảnh này sao quen quen. Nè! Tập trung vào! Khổ nhất là cái trên không biết để đâu, chỗ nào cũng chết, chết sớm hay chết muộn kệ đê. Khi đã làm xong hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên trán nó lập tức phải rút tay lại. Nóng quá!Nó ốm rồi thì phải. Chắc do ngâm nước nhiều quá.
...........
..........
Ể! Cơ mà cái trái tim biến thái kia lại có vẻ không quan tâm đến điều đó chỉ ngồi im không vẫn đập mà thưởng thức màn nghệ thuật trước mắt. Nhưng là khi đã phủ chăn lên cho nó rồi giờ chỉ thấy khuôn mặt trắng nón nà và từng nhịp thở nhanh ! Mẹ ơi! Sao con lại bị quyến rũ dễ dàng thế này!(T-T)
Giờ thì hắn mới sực tỉnh, liền chạy đi lấy đá chườm cho nó. Sa khi đã nuối tiếc 30 phút ngắm chị Jen lần cuối anh bút chì mời lò dò xuống bếp náu cháo cho nó. Điều quan trọng là các món ăn khác hắn có thể là thiên tài nhưng riếng món cháo thì dở ẹc. Đơn giản là có phải chăm sóc cho ai abo giờ đâu, hắn chưa hại người ta phải ăn cháo là may rồi chứ nói gì đến nấu cháo cho người ta ăn. Nhưng giờ có thể nói là hắn hại người ta không nhỉ? Đôi mắt xanh sẫm lại, ánh buồn man mác. Hắn làm gì nó? Hắn ước gì là chính mình hại nó thì ít nhất hanứ còn có chỗ trong tim nó. Chứ đằng này, aisssssss, là công cụ. Đã bảo là nhớ rồi mà, quên nhanh thế!
(Giờ thì gạt qau một bên dùm em, nấu cháo cho chị ý đi anh.)
Hắn lại thở dài, làm thế nào bây giờ? À đúng rồi! Google! Nghĩ là làm, hắn liền rút điện thoại ra tra cach nấu cháo. Let's go! Sau một hồi không biết hắn làm gì và chính hắn cũng không biết thì nồi cháo đã được hoàn thành giờ đến lúc băm hành và cho muối. Quái lạ! Muối đâu rồi nhỉ? Tìm mãi không thấy thì hắn vớ lẹ cái hộp trắng trắng gần đó, định nếm nhưng thôi, đã đánh răng đâu? (T-T)
Và lại sau một hồi vô nhận biết thì bát cháo theo hắn là thành công được ra lò. Điềuđầu tiên hắn làm là gì? Không phải bê lên phòng nó cũng không phải thổi nguội mà là.....đánh răng. (=.=). Cuối cùng thì bát cháo hành cũng được đặt cạnh đầu giường nó.
Lúc hắn bê lên cũng là lúc nó tỉnh dậy và nhận ra trên người không có một mảnh vải chỉ có một tấm chăn. Định bước ra thay đồ thì một tên nào đí lò dò mang một cái gì đó lên.
Nhìn thấy nó đôi chân hắn ngập ngừng nhưng rồi cũng bước vào. Sau khi đặt bát cháo xong hắn định quay đi nhưng thế nào lại mạnh dạn ngồi xuống múc một thìa cháo lên thổi thổi rồi đưa trước mặt nó. Ánh mắt giống như van nài, tha thiệt khiến đối phương khó có thể từ chối. ''Mình sẽ làm một công cụ hữu ích!''
Nó cứ nhìn hắn không thôi. Mấy ngón tay có miếng keo làm nó cảm động. Có thể là do trái tim nó dễ dàng quá hay là nỗi nhớ của nó quá nhiều nên giờ thì nó rất muốn tah thứ cho hắn. Chỉ cần 1 lời giải thích, không nó tin hắn! Chỉ cần hắn nói gì đó bất kể gì cũng được, ví dụ nhé anh xin lỗi hay tha thứ cho anh thì nó sẵn sàng đồng ý. Có thể Muni dùng cách nào đó khiến hắn làm thế. Mặc xác đi, giờ mới là quan trọng.
Thấy nó không phản ứng hắn để thìa cháo xuống, nhìn sâu vào mắt nó. Không phải anh xin lỗi cũng chẳng phải một lời giải thích gì cả chỉ đơn giản là.
- Anh yêu em!
Trái tim nó cứ loạn nhịp không yên, nhưng chưa có cơ hội để nó nói thì bàn tay nó vô tình bật điều khiển tivi làm gọng nói chói lóa của cô phóng viên cát ngang cuộc nói chuyện giữa nó với hắn.
- Chúng tôi vừa nhận được bức ảnh của con trai thứ hai tập đoàn SBC đưa nhẫn cho tiểu thư duy nhất tập đoàn bất động sản GJ. Chúng tôi đang chờ gặp chủ tịch Hoàng chờ một lời giải thích.
Dòng tin như sét đánh ngang tai nó và hắn. Là ai đã làm chuyện này. Lập tức những ý nghĩ tha thứ trong nó bị vút tắt. Không khí trở nên nghẹt thở.
Chưa để hắn với nó có thể nói với nhau lời gì cánh cửa phòng đã bật mở. Ông Hoàng Lâm mọi ngày bình tĩnh nhưng hôm nay cũng phải mất kiên nhẫn, giọng nói đầy sự hấp tấp.
- Hai đứa ra phòng khách nói chuyện ngay!
Hắn giật mình rồi đưa mắt về phía nó, nó quay đi hướng khác. Một chuyện dù nhỏ mà đưa lên báo thì sẽ thành việc bé xé ra to. Vậy chuyện của hắn rất to thì sẽ thành thế nào? Chắc chắn không thành bé được rồi.
- Đi xuống đi.
Nó không nhìn hắn nói. Nó không còn biết phải nhìn hắn sao nữa. Giờ thì mọi chuyện đã bị phơi bày trước công chúng rồi, giờ thì nhân vật chính là hắn với Muni.Nó đã trở thành kẻ thứ ba.
Hắn chua xót nhìn nó, muốn được ôm bờ vai run rẩy kia, muốn được ôm nó vào lòng nhưng hắn đành phải bước ra khỏi cửa. Bây giờ, đây là biện pháp tốt nhất.
Sống mũi bắt đầu cay cay, từng giọt nước mắt rơi xuống. Trong vắt nhưng mặn. Một lần nữa, nó khóc, vì hắn. Vì người con trai đó- người đã từng là kẻ thù không đội trời chung với nó. Nhưng giờ thì nó đã lỡ yêu hắn, đã lỡ để hắn chiếm trọn trái tim. Nhưng tại sao mới vài phút trước đây có còn tràn đầy niềm tin với hắn còn bây giờ thì đã vụt mất. Nó ghét bức ảnh đó! VỪa ghét vừa sợ. Giống như một nỗi ám ảnh nó vậy.
- Anh yêu em!
Hắn đã nói thế. Liệu nó có thể tin được không?
Lời hắn nói là hành động?
Đâu mới là đúng?
~*~*~*~*~*~
Dưới nhà nơi ba hắn và ba nó đang ngối trò chuyện. Hai người đã ra thương trường nhiều năm rồi, đã nếm đủ rất nhiều vị mặn ngọt của nó. Nhưng điều đau đầu với bất kì ai đi nữa vẫn là con cái. Jọ có thể kiểm soát được tình hình với những đứa con máu mủ thì lại không tài nào khống chế nổi.
Hắn bước xuống, từng bước nặng nề. Trái tim hắn giờ đang rỉ máu từng hồi, cái tên Muni như một con sâu đang hút cạn dần dòng máu tươi trong người hắn. Có phải, quen cô là một sai lầm. Cô không đơn giản như hắn nghĩ. Rất không bình thường.
Từng bước hắn tiến lại gần ghế, ngồi xuống và thở hắt một cái. Ông Hoàng Lâm nhìn sự mệt mỏi trong đứa con trai của mình nên không muốn tạo áp lực cho hắn thêm, bình tĩnh hỏi.
- Hãy nói chuyện trong ảnh là giả đi con trai!
Hắn lặng im một lúc, đăm chiêu suy nghĩ. Điều đó là giả, và cả việc nó dịu dàng, cười với hắn cũng là giả. Tất cả chỉ là giả. Giả vờ thôi mà!
- Vâng! Là giả.
Ông Hoàng Lâm thở phào nhẹ nhõm, ông tin đứa con trai này. Ai cũng nói nó giống ông mà ngày xưa con chung tình lắm, yêu mỗi mình mẹ hắn à . (^^) Ông nở một nụ cười, đứng dậy tiến lại gần hắn.
- Tốt lắm con trai! Con không làm ta thất vọng!
Hắn cố nở nụ cười. Việc đó có là giả hay thật thì đâu có quan trọng. Quan trong là...
Ba nó ngồiyên từ nãy đến giờ nhìn hắn, bống nở nụ cười. Ông có một đứa con rể si tình đây. Nhìn cách hắn buồn bã và ánh mắt ông cũng có thể đoán được là hắn với nó đang cãi nhau. Chuyện bọn trẻ mà, còn báo chỉ có thể lo được.
- Vậy chúng ta sẽ sử lí lũ nhà báo sớm. Tôi sẽ mở một cuộc họp báo để giải thích vụ việc, tất nhiên là phải có cả ba đứa tham gia.
- Vậy cháu nên làm thế nào ạ?- Trong đầu hắn sáng lên một tia hy vọng. Sâu thẳm trong trái tim hắn vẫn tin điều nó làm là thật.
- Có hai biện pháp. Một là cháu và Kiều Nhu sẽ cưới nhau cũng như chúng ta thừa nhận thông tin đó. Còn thứ hai (là nhờ cô bạn cháu giải thích giúp)
Nhưng chưa nói được hết cấu thì ông Dương Minh giật mình. Dưới chân cầu thang nó nằm đó, từng giọt máu bắt đầu chảy ra. Loáng cái đã loang thành vũng.
Lúc nó đi xuống nghe thấy ba nói hắn và cô sẽ cưới nhau liền bị trượt chân ngã. Đến lúc người bị nhấc bổng để đưa lên xe cứu thương trong đâuf nó vẫn còn vang lên những tiếng nói đó.
.....Sợ lắm.....
........Em không thể phủ nhận em thích anh nữa rồi.....
.........Nhưng điều đó lại làm em đau hơn.......
...Khi tất cả tình cảm từ anh........
Là ngộ nhận....?
Là giả vờ.....?
Bàn tay hắn nắm chặt tay người con gái đó. Từng ngón tay bút măng đang run rẩy, nơi khóe mắt nó chảy ra một giọt nước mắt hòa vào vết máu ở đầu. Màu đỏ ấy nhanh chóng hòa màu đôi mắt xanh nhìn nó lo lắng. Hắn siết chặt tay nó hơn, miệng không ngừng gọi tên nó. Hắn hận mình.....đã quen với Muni.
Trong ngôi biệt thự giữa trung tâm thành phố, nơi phòng khách tràn ngập ánh đèn có một người phụ nữ sang trọng và người đàn ông trung niên đang nói chuyến vui vẻ. Ánn vàng lấp lánh che đi sự cô đơn nơi đây, một gia đình tưởng chừng là hạnh phúc.
Muni mở cửa bước vào, đôi chân vừa đặt bước nên sàn nhà thì mẹ cô đã chạy ra cười rúi rít.
- Con gái hôm nay của mẹ đi học có mệt không? Con đói rồi à? Mau vài ăn cơm đi nào!
Cô ngạc nhiên, đôi mắt đen mở to. Mọi ngày về nhà chỉ là những cô hầu đi lại còn chẳng có ai ngoài cô lẻ loi, đơn độc. Sao họ lại ở đây vào lúc này? Mà giọng nói kia, đã 1 tháng cô chưa được nghe rồi.
Đôi môi hồng nhếch lên, cô đi lướt qua bà Lâm.
- Sao? Thấy tôi lập được công lớn nên mới nhớ đến đứa con này à? Thế mà tôi tưởng hai người đưa tôi vào thùng rác lâu rồi đấy chứ!
Ba cô mặt hơi tức giận, giọng nói có vẻ gắt lên.
- Con vô lễ quá đấy!
- Vâng! Từ bé tôi có được ai dạy dỗ đâu! Ba mẹ tôi thì hoj chỉ biết đâm đầu vào đấu tranh trên thị trường, quểnca sinh nhật tôi mà.
- Con....!
Cô lướt qua ông, bước đi lên tầng. Những người đó thật sự vô nghĩa trong cuộc sống của cô. Tiền bạc ư? Cô không cần! Cái cô cần là tình yêu kia kìa! Điều mà cô sẽ chẳng bao giờ có được.
''Tách!''
- Đã hứa là không yếu đuổi nữa mà..!- Cô lau đi thứ nước vừa chảy ra. Đau ứua! Trái tim của một đứa trẻ.
- Công cụ? Ha...ha!
Chai thứ 3 tiếp tục cạn. Đôi mắt hắn phủ một lớp sương mờ,thứ nước ấy chỉ chục rớt ra ngoài. Trái tim kia đang kìm nén những suy nghĩ về nó, càng cố quên lại càng nhớ. Hắn lại tiếp tục uống, cứ uống mãi đến khi đã không còn biết trời đất là gì thì gục xuống bàn, giọt nước mắt lăn xuống cùng những âm thanh gọi tên nó. Một âm thanh xót xa.
Một bàn tay đặt lên má hắn, từ từ trượt xuống cổ cuối cùng là bờ ngực săn chắc. Hắn hé đôi mắt đang yếu đuối, nụ cười của nó đang ở trước mắt.
- Jen...- Hắn gọi tên nó, bàn tay chống xuống bàn nhào đến ôm nó- Anh xin lỗi! Anh muốn cầu hôn em nhưng sợ bị em từ chối nên mới đưa cho nhỏ đó, anh yêu em! Anh chỉ yêu em thôi! Em là người duy nhất anh muốn cưới làm vợ.
Bàn tay nhỏ bé quàng qua cổ hắn, cô gái dướn người lên hôn phớt qua môi hắn. Nhưng, ánh mắt thì lộ rõ vẻ tức giận. Thì ra là như vậy, là hắn muốn đưa cho nó chứ không phải cô. '' Nhưng có lẽ qua đêm nay anh sẽ là của em thôi, Hoàng Duy Phong.''
Hắn hơi ngạc nhiên rồi cũng đắm mình vào nụ hôn đó. Cứ như sợ rằng nó sẽ biến mất vậy, một nụ hôn cuồng dã giống như trái tim đang mất kiểm soát của chủ nhân của nó.
Nhưng sao lần này nó khác vậy? ''Nó'' chủ động chứ không ''phòng thủ'' như trước. Gạt ý nghĩ đó qua đầu hắn thôi không hôn ''nó'' nữa, kéo tay ''nó'' ra lấy xe. Muni nhếch môi, dìu hắn ra xe của cô. Ngày mai sẽ có tin hot đây. Sao nhỉ? Con gái của chủ tịch tập đoàn GJ sẽ kết hôn với quý tử tập đoàn thứ nhì nước SBC? Nghĩ mà thấy vui rồi. Và cả cái khuôn mặt của nó nữa chứ.
Đang mưu kế thì có một bàn tay kéo hắn lại, cô mất đà ngã đâm đầu vào quầy rượu.
- Tên khốn nào...- Muni tức giận ngước mặt lên, lập tức khuôn mặt biến sắc.
- Chào Muni! Không ngờ lại được gặp tiểu thư nhà GJ ở đây nhỉ! Nhưng em định rước bạn anh đi đâu đây?- Bun nói giọng hài nhưng đậm chất mỉa mai. Câu vẫn cười như mọi ngày tuy nhiên khí thế thì khác đi rất nhiều.
- Em....định đưa anh ấy về nhà.- Muni cười trừ, đôi mắt nhìn cậu bực tức nhưng không để lộ ra ngoài. Đương yên lại lòi ra 1 tên phá đám, bực mình thật!
- Oh~ Thế cho anh mạn phép hỏi là nhà Shin hay nhà em?- Bun vẫn cười- nụ cười tinh ranh. Nhìn cái điệu bộ này con nít cũng biết cậu đang đá xoáy rồi.
- Anh...!
- Thôi chào em nhé! Ở đây lâu anh sợ có con hồ ly nào nó lại nhìn anh xuyên tim mất! Bye nhé!- Bun vẫy tay cô rồi dìu hắn đi ra cửa.
- Ơ..Jen- Hắn ú ớ nhưng bị cậu lôi đi như bao cát.
Muni giận tím mặt, dám nói cô là hồ ly. Nhưng chẳng lẽ đây là chiêu của nó? Giờ thì nó đang ôm mặt khóc chứ còn hơi đâu nghĩ kế đối phó với cô nữa. Vậy thì là ai?
Thắt dây an cho hắn xong, Bun mở điện thoại nhắn tin.'' Bx oi! Ox lam xog roai nek cho ox 'mi' cai na. Iu lem ker''( Bà xã ơi! Ông xã làm xong rùi nè cho ông xã mi cái nha. Yêu lắm cơ)
Vài giây sau người được gửi nhận tin nhắn, vừa mở ra xem thì khuôn mặt lập tức biến sắc, may mà điện thoại làm bằng chất liệu khó nát được không thì.. sẽ có tryện bóp nát điện thoại (^^)
Cậu vừa đi vừa cười khoái chí, cứ nghĩ đến cái gương mặt xám ngoét đó là thấy vui ghê. Chơi người ta nhìu giờ người ta chơi lại, ha ha!Người ta bảo là iu nhau lắm xoáy nhau đau mà (?-?)
~*~*~*~
Sáng. Từng ánh nắng nhảy nhót trên gương mặt đánh thức hắn dậy.Bàn tay xoa xoa trán, cố làm giảm đi cơn đau ở đầu. Hắn cố gượng dậy với tay lên lấy bình nước. Nhưng đáng tiếc nước thì chả thấy đâu chỉ có một tờ giấy nhớ áp bức tinh thần'' Hôm qua tao không ra cứu thì hôm nay đã nằm ngon lành cành đào trong tròng hồ ly rồi thằng bạn tôi ạ! Thôi! Tao đổ hết nước đi rồi đấy. Ra ngoài mà uống tiện thể qua thăm bà xã thân iu đi nhé. Lúc đưa mày về tao vẫn thấy đèn phòng nó sáng đó.Hết. Bye mày!
By: Anh Bun đẹp zai ga-lăng''
Trong nháy mắt tờ giấy thành cháo giấy một cách ngon lành, đôi mắt xanh xuất hiện những tia vằn đỏ. Bà xã?
Lặng thinh. Một không gian im ắng khiến cho trái tim ai đó nhói lên từng hồi. Trước đây rất thích gọi nó là bà xã này bà xã nọ nhưng giờ thấy xót xa và nực cười quá. Hắn đứng dậy, rảo bước đi xuống nhà ăn. Căn phòng nó vẫn có đèn, nó đang làm gì nhỉ? Thôi! Không nghĩ ngợi nữa!
''Rầm''
Có lẽ ý kiến vừa nãy của hắn bị Thổ Địa phản đối kịch liệt nên đã phù phép để anh Shin nhà ta có cơ hội thể hiện tình yêu với sàn nhà. Một nụ hôn ướt át? Sao lại ướt át? Có nước thì ướt chứ sao.
Hắn nhìn vũng nước trước của phòng nó, mặt nghệt ra. Tại sao ở đây lại có nước ? Không lẽ nó khóc đễn lũ lụt rồi? Không phải chứ! Chắc không đâu, hắn chỉ là công cụ thôi. Nhớ dùm cho con bà nội con chỉ là một công cụ để làm nguôi cơn giận thôi! (-_-)
Đáng tiếc, dù lí trí hắn có hét đến điếc màng nhĩ thì cái con tim chứa hàng tỷ sự tò mò kia không chịu để đôi chân bước tiếp. Mà ở hắn con tim là quan trọng nhất, không có nó thì lí trí có tốt cũng thùng rác city rồi.
'' Cạch''
Căn phòng ngập tràn đèn nhưng không thấy có ai trên giường. Hắn hít một hơi thật sâu, sâu lắm, sâu ơi là sâu, sâu cục kì sâu, tóm lại là sâu rồi bước vào trong. Bên phảiiiiii, quay!. Con tim hắn ra lệnh đấy, như đã nói trên con tim là number one.( thế còn chị Jen????)
Vừa quay sang lập tức hắn phải chạy ra ngoài cửa để ổn định nhịp tim. Máu trong người cũng đang sắm sửa đồ đạc chuẩn bị ra ngoài thăm quan, do các bác đó còn đến chào gia đình bạn bè và ngủ lại 1 đêm nên hắn không bị nước máu tuôn thành sông.
Sao nhỏ này không đóng của phòng tắm chứ? Làm mình suýt rớt tim rớt mắt lun, mà hình như cô ta đang ....ngủ? Nhỏ này điên rùi à? Chắc là tắm sáng thôi. Kệ đi! Mà thằng Bun kêu là từ tối qua vẫn còn đén không lẽ đã trong tình trạng này từ tối qua?Có thể lắm. Nếu giờ mà còn thức thì mình đã bay sang Châu Phi từ lâu rồi.
....
...
Nhỏ bị làm sao thế nhỉ?
...
...
Và được sự cho phép của trái tim hắn lại mạo phép bước vào tiến lại chỗ bồn tắm. Đôi mắt cố liếc đi phía khác nhưng không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm nó. Nó bị ngất thật rồi.
Trí não: -Làm gì bây giờ?
Con tim:-Bế ra ngoài!
-Bằng cách nào?
-2 tay, 2 chân, mày là trí não mà ngu hơn con tim thế hả?
- Nói gì đó hả?
- Mi còn mặc bệnh điếc nữa (=.=)
- Này! Đừng tưởng tao nể mày nha!
Đôi chân:- Cái bọn điên này có thôi đi không! Giờ để tao vào điều khiển đi! Không chị em huyết tương huyết .., tao quên rồi lại nô nức ra bây giờ.
Trí não +con tim: *cúi đầu*: Dạ *thì thầm* Này! Tẹo nữa đợi nó xử xong rồi mình đánh hội đồng nó đê! (0-o)
Kết thúc màn nội tâm, quay trở lại với màn ngoại tâm nào (^^)
Sau một hồi bất động cuối cùng hắn cũng đã mắt nhắm mắt mở khẽ luồn tay qua eo nó xốc lên rồi đặt lên giường. Cái cảnh này sao quen quen. Nè! Tập trung vào! Khổ nhất là cái trên không biết để đâu, chỗ nào cũng chết, chết sớm hay chết muộn kệ đê. Khi đã làm xong hắn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên trán nó lập tức phải rút tay lại. Nóng quá!Nó ốm rồi thì phải. Chắc do ngâm nước nhiều quá.
...........
..........
Ể! Cơ mà cái trái tim biến thái kia lại có vẻ không quan tâm đến điều đó chỉ ngồi im không vẫn đập mà thưởng thức màn nghệ thuật trước mắt. Nhưng là khi đã phủ chăn lên cho nó rồi giờ chỉ thấy khuôn mặt trắng nón nà và từng nhịp thở nhanh ! Mẹ ơi! Sao con lại bị quyến rũ dễ dàng thế này!(T-T)
Giờ thì hắn mới sực tỉnh, liền chạy đi lấy đá chườm cho nó. Sa khi đã nuối tiếc 30 phút ngắm chị Jen lần cuối anh bút chì mời lò dò xuống bếp náu cháo cho nó. Điều quan trọng là các món ăn khác hắn có thể là thiên tài nhưng riếng món cháo thì dở ẹc. Đơn giản là có phải chăm sóc cho ai abo giờ đâu, hắn chưa hại người ta phải ăn cháo là may rồi chứ nói gì đến nấu cháo cho người ta ăn. Nhưng giờ có thể nói là hắn hại người ta không nhỉ? Đôi mắt xanh sẫm lại, ánh buồn man mác. Hắn làm gì nó? Hắn ước gì là chính mình hại nó thì ít nhất hanứ còn có chỗ trong tim nó. Chứ đằng này, aisssssss, là công cụ. Đã bảo là nhớ rồi mà, quên nhanh thế!
(Giờ thì gạt qau một bên dùm em, nấu cháo cho chị ý đi anh.)
Hắn lại thở dài, làm thế nào bây giờ? À đúng rồi! Google! Nghĩ là làm, hắn liền rút điện thoại ra tra cach nấu cháo. Let's go! Sau một hồi không biết hắn làm gì và chính hắn cũng không biết thì nồi cháo đã được hoàn thành giờ đến lúc băm hành và cho muối. Quái lạ! Muối đâu rồi nhỉ? Tìm mãi không thấy thì hắn vớ lẹ cái hộp trắng trắng gần đó, định nếm nhưng thôi, đã đánh răng đâu? (T-T)
Và lại sau một hồi vô nhận biết thì bát cháo theo hắn là thành công được ra lò. Điềuđầu tiên hắn làm là gì? Không phải bê lên phòng nó cũng không phải thổi nguội mà là.....đánh răng. (=.=). Cuối cùng thì bát cháo hành cũng được đặt cạnh đầu giường nó.
Lúc hắn bê lên cũng là lúc nó tỉnh dậy và nhận ra trên người không có một mảnh vải chỉ có một tấm chăn. Định bước ra thay đồ thì một tên nào đí lò dò mang một cái gì đó lên.
Nhìn thấy nó đôi chân hắn ngập ngừng nhưng rồi cũng bước vào. Sau khi đặt bát cháo xong hắn định quay đi nhưng thế nào lại mạnh dạn ngồi xuống múc một thìa cháo lên thổi thổi rồi đưa trước mặt nó. Ánh mắt giống như van nài, tha thiệt khiến đối phương khó có thể từ chối. ''Mình sẽ làm một công cụ hữu ích!''
Nó cứ nhìn hắn không thôi. Mấy ngón tay có miếng keo làm nó cảm động. Có thể là do trái tim nó dễ dàng quá hay là nỗi nhớ của nó quá nhiều nên giờ thì nó rất muốn tah thứ cho hắn. Chỉ cần 1 lời giải thích, không nó tin hắn! Chỉ cần hắn nói gì đó bất kể gì cũng được, ví dụ nhé anh xin lỗi hay tha thứ cho anh thì nó sẵn sàng đồng ý. Có thể Muni dùng cách nào đó khiến hắn làm thế. Mặc xác đi, giờ mới là quan trọng.
Thấy nó không phản ứng hắn để thìa cháo xuống, nhìn sâu vào mắt nó. Không phải anh xin lỗi cũng chẳng phải một lời giải thích gì cả chỉ đơn giản là.
- Anh yêu em!
Trái tim nó cứ loạn nhịp không yên, nhưng chưa có cơ hội để nó nói thì bàn tay nó vô tình bật điều khiển tivi làm gọng nói chói lóa của cô phóng viên cát ngang cuộc nói chuyện giữa nó với hắn.
- Chúng tôi vừa nhận được bức ảnh của con trai thứ hai tập đoàn SBC đưa nhẫn cho tiểu thư duy nhất tập đoàn bất động sản GJ. Chúng tôi đang chờ gặp chủ tịch Hoàng chờ một lời giải thích.
Dòng tin như sét đánh ngang tai nó và hắn. Là ai đã làm chuyện này. Lập tức những ý nghĩ tha thứ trong nó bị vút tắt. Không khí trở nên nghẹt thở.
Chưa để hắn với nó có thể nói với nhau lời gì cánh cửa phòng đã bật mở. Ông Hoàng Lâm mọi ngày bình tĩnh nhưng hôm nay cũng phải mất kiên nhẫn, giọng nói đầy sự hấp tấp.
- Hai đứa ra phòng khách nói chuyện ngay!
Hắn giật mình rồi đưa mắt về phía nó, nó quay đi hướng khác. Một chuyện dù nhỏ mà đưa lên báo thì sẽ thành việc bé xé ra to. Vậy chuyện của hắn rất to thì sẽ thành thế nào? Chắc chắn không thành bé được rồi.
- Đi xuống đi.
Nó không nhìn hắn nói. Nó không còn biết phải nhìn hắn sao nữa. Giờ thì mọi chuyện đã bị phơi bày trước công chúng rồi, giờ thì nhân vật chính là hắn với Muni.Nó đã trở thành kẻ thứ ba.
Hắn chua xót nhìn nó, muốn được ôm bờ vai run rẩy kia, muốn được ôm nó vào lòng nhưng hắn đành phải bước ra khỏi cửa. Bây giờ, đây là biện pháp tốt nhất.
Sống mũi bắt đầu cay cay, từng giọt nước mắt rơi xuống. Trong vắt nhưng mặn. Một lần nữa, nó khóc, vì hắn. Vì người con trai đó- người đã từng là kẻ thù không đội trời chung với nó. Nhưng giờ thì nó đã lỡ yêu hắn, đã lỡ để hắn chiếm trọn trái tim. Nhưng tại sao mới vài phút trước đây có còn tràn đầy niềm tin với hắn còn bây giờ thì đã vụt mất. Nó ghét bức ảnh đó! VỪa ghét vừa sợ. Giống như một nỗi ám ảnh nó vậy.
- Anh yêu em!
Hắn đã nói thế. Liệu nó có thể tin được không?
Lời hắn nói là hành động?
Đâu mới là đúng?
~*~*~*~*~*~
Dưới nhà nơi ba hắn và ba nó đang ngối trò chuyện. Hai người đã ra thương trường nhiều năm rồi, đã nếm đủ rất nhiều vị mặn ngọt của nó. Nhưng điều đau đầu với bất kì ai đi nữa vẫn là con cái. Jọ có thể kiểm soát được tình hình với những đứa con máu mủ thì lại không tài nào khống chế nổi.
Hắn bước xuống, từng bước nặng nề. Trái tim hắn giờ đang rỉ máu từng hồi, cái tên Muni như một con sâu đang hút cạn dần dòng máu tươi trong người hắn. Có phải, quen cô là một sai lầm. Cô không đơn giản như hắn nghĩ. Rất không bình thường.
Từng bước hắn tiến lại gần ghế, ngồi xuống và thở hắt một cái. Ông Hoàng Lâm nhìn sự mệt mỏi trong đứa con trai của mình nên không muốn tạo áp lực cho hắn thêm, bình tĩnh hỏi.
- Hãy nói chuyện trong ảnh là giả đi con trai!
Hắn lặng im một lúc, đăm chiêu suy nghĩ. Điều đó là giả, và cả việc nó dịu dàng, cười với hắn cũng là giả. Tất cả chỉ là giả. Giả vờ thôi mà!
- Vâng! Là giả.
Ông Hoàng Lâm thở phào nhẹ nhõm, ông tin đứa con trai này. Ai cũng nói nó giống ông mà ngày xưa con chung tình lắm, yêu mỗi mình mẹ hắn à . (^^) Ông nở một nụ cười, đứng dậy tiến lại gần hắn.
- Tốt lắm con trai! Con không làm ta thất vọng!
Hắn cố nở nụ cười. Việc đó có là giả hay thật thì đâu có quan trọng. Quan trong là...
Ba nó ngồiyên từ nãy đến giờ nhìn hắn, bống nở nụ cười. Ông có một đứa con rể si tình đây. Nhìn cách hắn buồn bã và ánh mắt ông cũng có thể đoán được là hắn với nó đang cãi nhau. Chuyện bọn trẻ mà, còn báo chỉ có thể lo được.
- Vậy chúng ta sẽ sử lí lũ nhà báo sớm. Tôi sẽ mở một cuộc họp báo để giải thích vụ việc, tất nhiên là phải có cả ba đứa tham gia.
- Vậy cháu nên làm thế nào ạ?- Trong đầu hắn sáng lên một tia hy vọng. Sâu thẳm trong trái tim hắn vẫn tin điều nó làm là thật.
- Có hai biện pháp. Một là cháu và Kiều Nhu sẽ cưới nhau cũng như chúng ta thừa nhận thông tin đó. Còn thứ hai (là nhờ cô bạn cháu giải thích giúp)
Nhưng chưa nói được hết cấu thì ông Dương Minh giật mình. Dưới chân cầu thang nó nằm đó, từng giọt máu bắt đầu chảy ra. Loáng cái đã loang thành vũng.
Lúc nó đi xuống nghe thấy ba nói hắn và cô sẽ cưới nhau liền bị trượt chân ngã. Đến lúc người bị nhấc bổng để đưa lên xe cứu thương trong đâuf nó vẫn còn vang lên những tiếng nói đó.
.....Sợ lắm.....
........Em không thể phủ nhận em thích anh nữa rồi.....
.........Nhưng điều đó lại làm em đau hơn.......
...Khi tất cả tình cảm từ anh........
Là ngộ nhận....?
Là giả vờ.....?
Bàn tay hắn nắm chặt tay người con gái đó. Từng ngón tay bút măng đang run rẩy, nơi khóe mắt nó chảy ra một giọt nước mắt hòa vào vết máu ở đầu. Màu đỏ ấy nhanh chóng hòa màu đôi mắt xanh nhìn nó lo lắng. Hắn siết chặt tay nó hơn, miệng không ngừng gọi tên nó. Hắn hận mình.....đã quen với Muni.
Trong ngôi biệt thự giữa trung tâm thành phố, nơi phòng khách tràn ngập ánh đèn có một người phụ nữ sang trọng và người đàn ông trung niên đang nói chuyến vui vẻ. Ánn vàng lấp lánh che đi sự cô đơn nơi đây, một gia đình tưởng chừng là hạnh phúc.
Muni mở cửa bước vào, đôi chân vừa đặt bước nên sàn nhà thì mẹ cô đã chạy ra cười rúi rít.
- Con gái hôm nay của mẹ đi học có mệt không? Con đói rồi à? Mau vài ăn cơm đi nào!
Cô ngạc nhiên, đôi mắt đen mở to. Mọi ngày về nhà chỉ là những cô hầu đi lại còn chẳng có ai ngoài cô lẻ loi, đơn độc. Sao họ lại ở đây vào lúc này? Mà giọng nói kia, đã 1 tháng cô chưa được nghe rồi.
Đôi môi hồng nhếch lên, cô đi lướt qua bà Lâm.
- Sao? Thấy tôi lập được công lớn nên mới nhớ đến đứa con này à? Thế mà tôi tưởng hai người đưa tôi vào thùng rác lâu rồi đấy chứ!
Ba cô mặt hơi tức giận, giọng nói có vẻ gắt lên.
- Con vô lễ quá đấy!
- Vâng! Từ bé tôi có được ai dạy dỗ đâu! Ba mẹ tôi thì hoj chỉ biết đâm đầu vào đấu tranh trên thị trường, quểnca sinh nhật tôi mà.
- Con....!
Cô lướt qua ông, bước đi lên tầng. Những người đó thật sự vô nghĩa trong cuộc sống của cô. Tiền bạc ư? Cô không cần! Cái cô cần là tình yêu kia kìa! Điều mà cô sẽ chẳng bao giờ có được.
''Tách!''
- Đã hứa là không yếu đuổi nữa mà..!- Cô lau đi thứ nước vừa chảy ra. Đau ứua! Trái tim của một đứa trẻ.
/41
|