Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Chương 12

/41


Một ngày đầu mùa thu. Thu đến với những cơn gió mát dịu mơn man cành lá, tiết trời mát mẻ và cũng là ngày mà học sinh hết kì học hè.(giống Zu T.T)Trên đường những tà áo trắng tung tăng đến trường, đã hết những cái e sợ của cấp một những vẫn không xóa được sự hồi hộp vây quanh. Nhưng có lẽ một số người không nằm trong số đó.

- Này! Mày mặc đồng phục nhưng giống là đưa đám hơn đến trường đó!- Nhỏ Sunny cất giọng, nhỏ thì vui không hết mà nó thì cứ ủ rũ như đang dự lễ tang của ai vậy.

- Mày thì vui rồi!Đâu có thấu hiểu nỗi khổ của tao!- Nó lườm nhỏ. Có người yêu rồi, suốt ngày cười ngoác cã miệng ra, mắt lúc nào cũng típ lại anh iu nghe mà muốn ói. Thế là bị tụi nó kết luận iu cũng có thể biến con người ta trở nên điên dại, nó lạy thần tình yêu đừng chỉ vào nó, tui không muốn giống con đười ươi kia đâu.

- Được sống với hotboy thì có gì mà buồn chứ! Tao có muốn cũng chả được!- Sunny chống cằm mơ màng, mơ cái gì thì mọi người cũng biết rồi đấy, lại thêm 1 tác hại của tình yêu.

- Thì cưới nhau đi.- Nhỏ Sa nãy giờ mới lên tiếng, lời nào nói ra cũng rất thâm độc và sâu sa nha!

- Ờ ha! Sao tao lại không nghĩ ra nhỉ?

Nó:'*đập đầu xuống đất*

Sa: * toát mồ hôi*

- Vợ ơi!

Tụi nó đang mỗi đứa một trạng thài thì có giọng nam vang lên, khiến đứa nào đứa nấy trở về tư thế ban đầu. Tất nhiên người đó chính là anh Jun rồi, có điều hơi hơi khác chút.

- Ể? Anh sao vậy? Ai lại đi đấm vào mặt anh thế này- Sunny vừa nhịn cười vừa lo lắng. Nhìn anh bây giờ rất giống chú gấu trúc Panda mà nhỏ hay xem. Thực sự rất muốn cười nhưng cố nhịn khiến mặt trở lên đỏ bừng.

Jun liếc về phía hắn đang huýt sáo tỉnh bơ, không ngờ anh mới cho hắn một cái nhẹ mà hắn vẫn nhớ để trả thù. Nhưng chả tên anh trai nào nói mình bị em trai oánh cả.

- À!Anh bị 1 con chó nó vồ ý mà!- Anh đá đểu hắn.

- Ha ha ha ha..! 2 anh em gấu trúc sinh đôi!

Nó ôm bụng nhìn hắn cười. Ai nhịn thì nhịn chứ nó chả muốn nhịn, có cơ hội để chọc hắn nhịn làm gì?

Hắn lườm nó rách cả mắt ra. Lúc nào cũng bị nó chọc cho gần chết mà. Đôi môi hắn hưoi nhếch lên, khoanh tay nhìn nó âu yếm:

- Không biết nhà mới sẽ thế nào BÀ XÃ ha!

Đúng như anh dự đoán nó im bặt, chạy vội ả bịt miệng hắn lại.

- Ya! Nói nhỏ nhỏ thôi! Đừng để ai biết đấy!

- Vậy thì phải xem thái độ của em thế nào đã- Hắn nhẹ nhàng gỡ tay nó ra khaon thai bước vào trường đẻ lại đằng sau một núi lửa đang bóc khói,chuẩn bị phun trào đến nơi.

Thế là đứa nào cũng bịt mồm lại rồi đivào trường. Thử cười xem rồi biết tay con ác quỷ kia.Ngày khai giảng hôm nay ''có vẻ'' nhộn nhịp lắm đây.

Sau khi nghe hiệu trưởng giảng kinh 5 phút có 6 em học sinh gương mẫu đang lủi thủi chuồn ra cổng sau. Khi đã an vị ở trên đường thì bọn nó bắt đầu nói chuyện rôm rả phá tan khôgn gian hữu tình của mùa thu. Lúc đi qua chỗ tường của trường thì có một cái cặp từ đâu phi vào mặt hắn.

- TÊN NÀO?- Hắn hét ầm hét ĩ lên mà vẫn không có tiêndg trả lời. Mãi một lúc sau mới có một bóng người từ tường kia nhảy xuống. Thì ra là con gái, gan thiệt dám nhảy tường. Thực ra con gái nhảy tường không phải ít nhưng con gái mặc váy đồng phục ngắn cũn cỡn thế kia nháy tường quả là hiếm gặp đó nha!

- Ơ! Xin lỗi!- Cô gái kia chạy tới nhặt chiếc cặp rồi định bỏ đi nhưng bị hắn lôi lại.

- Xin lỗi là xong à?

Cô giật ngay tay ra rồi giương đôi mắt đen láy về phía hắn, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu:

- Rồi còn muốn gì nữa?

Hắn hơi ngỡ ngàng. Ngoài nó ra thì đây là lần đầu tiên có người ăn nói với hắn như vậy, đúng là no chưa phải 1 0 2.

- Thế xin lỗi thì có làm vết đau trên đầu anh giảm đi không nhóc?- Hắn hơi nhếch môi, lưng dựa vào tường nhìn người đối diện với vẻ thách thức.

- Tên khùng- Cô kia phán cho hắn một câu rồi tiện chân thúc vào bụng của hắn rồicái, lè lưỡi và cuối cùng là chuồn.

- Bun! Mày tìm con nhỏ đo cho tao!- Hắn ôm bụng chỉ về phía cô nhưng đã chạy mất tiêu từ lâu rồi.

Bun ôm miệng che cái miệng đang cười nươc mắt chuẩn bị ra. Lại có thêm một bản sao của Jen nữa rồi. Xem nào! Tóc ánh kim dài xõa ngang lưng, nổi bật trên khuôn mặt là đôi mắt đen linh hoạt. Khuôn mặt cũng rất kute, lúc giận dữ trông rất đáng yêu này.Dnág người chuẩn. Không ngờ ở trường mà cũng có người đẹp như vậy, có thể đem ả so tài với Jen được rồi. Bun cứ mãi tư tưởng không để ý cãi người mà nãy giờ mình bám đuôi đã bước đi lên trước, trong lòng có một chút gì đó hơi thặt lại. Tuyệt nhiên chỉ vài giây sau thì biến mất.

Sau một bóng cây, có người đang nhếch môi len nhfin về phía họ.

- Này! Muni! Làm thế có ổn không?

- Được chứ! Nếu bị một người trêu trọc thì cứ nghĩ mãi về họ và lâu dần thì chuyển thành tình yêu đó- Cô gái có tên Muni nói chắc chắn, đôi mắt đen nhìn hắn ánh lên những

tia khó đoán- Anh sẽ không thoát khỏi em đâu.

Sau khi đi chơi vật vã với lũ bạn thì nó đi về nhà nhưng sực nhó mình đã bị ''đuổi'' từ lâu rồi. Thế là lai vác cái mặt buồn rầu lê đến địa chỉ mà mẹ nó đưa lúc sáng. Lúc đứng trước cống bấm chuông inh ỏi nhưng chả ai ra mở cả.

- Thế cô quên là nhà này không có người hầu à?

Hắn từ đâu xuất hiện đằng sau nó, đưa tay mở chiếc hộp bên cạnh lấy chìa khóa mở cổng.

- Đúng là mấy con người già và ấm đầu- Nó đang ''khen'' âi đó rồi cũng rảo bước theo hắn.

Ngôi nhà mang đậm nét theo phong cách Hàn Quốc, tiện nghi không khác gì nhà của nó. Chỉ có điều bây giờ sẽ không có người hầu nữa mà phai tự tay làm hết mọi việc, ôi mình đã thấy cổng địa ngục đang mở ra rồi.

Nó lê lết bước vào nhà, mùi hoa anh đào xông vào cánh mũi làm giảm bớt cái nóng củ mùa hè. Căn nhà mang màu trắng sữa, trong trông nổi bật giữa màu đỏ của chiều thu.

- Dì Trang ơi! Con đói quá!

Nó réo ầm cả nhà nhưng chả có tiếng người trả lời. À! Không có người làm, thế chả nhẽ phải nấu cơm sao? Hơ !Không có cái vé đó đâu nhé. Nó thò tay vào trong túi tìm chìa khóa nhưng mới sực nhớ: mama thu hồi sáng rồi còn đâu. Thôi đành đi bộ vậy.Nó quay đầu lại thì đập vào cái gì đó ấm ấm, cáo cao. Nó gan dạ đưa tay lên sờ sờ thấy mềm mềm, lại thử dứt dứt thêm mấy cái. Sờ mãi mà chả biết là cái gì, đúng là lúc đói chả lmà được gì.

- Này! Có thôi dựt tóc tôi đi không hả?- Hắn quát nó nhưng giọng nói có phần bị áp đảo do trái tim đnag nhay dây trong lồng ngực. Đang định đi vào bếp thì va ngay vào nhỏ sao chổi lại còn bị ăn mấy cái dựt tóc đâu cả da đầu nữa. Và hắn đâu biết khuôn mặt mình cũng đã nóng lên rồi.

- Oách! Sao không kêu sớm làm tui dựa nãy giờ- Nó lập tức thu tay lại, lùi xa nghìn dặm, đề phòng như phòng hỏa hoạn- Haizzz! Lại phải đi chà tay mới được.

Hắn ''xúc động'' quá không nói lên lời. Rảo bước đi vào bếp, với tay mở tủ lạnh thì thấy bao nhiêu là sơn hào hải vị có thể bày một bữa tiệc nhưng đáng tiếc tất cả đều là sống.

- Này! Biết nấu ăn không sao chổi?

Hắn quay người nhìn nó đang đi như xác chết bị tỉnh giấc lên cầu thang.Mái tóc khẽ đung đưa theo nhịp bước. Hắn bống đỏ mặt. Nó...nó có biết là trong nhà còn người không vậy? Ôi! Chết mất thôi! Thế này mấy mà thiểu máu( sao thế anh?)

Nó đi lên tầng 2, chả biết phòng nào với phòng nào cứ xông vào đã rồi tính sau. Tẹo nữa gọi giao hàng là xongcòn bây giờ thay quần áo rồi ngủ đã. Nó lại lật đật đi vào nhà tắm bỗng nó cười ngẩn ngơ một mình. Nó vẫn không thể bỏ được thói quen này. Cứ mỗi khi về nhà là bỏ ngay chiếc nơ đồng phục và 3 cúc đầu. Mà cũng có sao dù dì nhà chỉ có dì Trang ở nhà, ba mẹ tối mới về cơ mà.

- B...út...ch..ì.......AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Nó ôm đầu hét hết volumn, ôi mẹ ơi! Vừa nãy còn có cái tên bút chì thối tha ở trong nhà cơ mà, hic, không biết hắn có nhìn thấy không nhỉ? Chắc là không! Em lạy Chứa đấy à con lạy Chúa đấy Chúa ơi!Hôm nay là cái gì vậy nhỉ?Sáng bị đuổi ra khỏi nhà, chiều thì bị tên sói già nhìn thấy vòng 1. tối sẽ ra sao đây. Hay mình sắm cái mộ trước nhỉ, được đấy!( à thì ra...hé hé)

Ở dưới nhà hắn nghe nó hét mà cười như điên như giở, tư nhiên thấy nó đáng yêu vô cùng. Ặc1 Đấy mình lại lên cơn điên rồi, ở cùng nhỏ sao chổi bệnh hoạn nên bị lây mất rồi. Tiện đang ở gần tủ bếp hắn ''gõ'' đầu mình mấy cái rồi lại tiếp tục nấu ăn. Không biết nó có ngạc nhiên không nhỉ khi thấy hắn nấu ăn giỏi như vậy. Chắc chắn ngã gục ra sàn nhà mà chết vì hạnh phúc quá.

''Rầm''

- Ui da!

Nó ôm cái lưng bò dậy, hic lại bị té cầu thang nàm bò ra sàn nhà rồi. Đen không chịu được. Nó đi ra phòng khách thấy hắn vừa nấu ăn vừa huýt sao thì phán 1 câu:

- Điên!

- Nè! Đi đâ thê? Không ăn cơm à?- Hắn thấy nó xuống liền gọi với, lại nhìn xuống phía dưới rồi cưừoi tủm làm nó đỏ mặt tia tai.

- Thế mà tôi tưởng anh đang chơi đồ hàng!- Nó bĩu môi, quay đi nơi khác nhìn cái nụ cười kia mà nối da gà.

- Thôi đến dọn bát đĩa đi!- Hắn tay vẫn dốc lọ ớt, nhăn răng ra chỉ về phía tủ bếp.

- Tôi không biết làm!

- Đến đây dậy cho- Hắn ngoắc ngoắc nó, rồi vòng tay qua eo nó bắt tay mở tủ bếp.

- Đầu tiên là lấy 4 chiếc đĩa để đồ ăn rồi kéo ngăn kế lấy 2 bát. Mà cái này dễ không mà!Thế này sau này làm vợ ai được chứ!

Nó thì chả nghe được gì cả chỉ thấy tim mình đập thình thịch và hơi thở cũng gập gáp. Làn đầu tien có ngưừoi con trai đứng gần nó như vậy, một cảm giác là lạ xâm chiếm. Bàn tay rắn chắc nắm lấy tay nó, mùi hương nam tính toát ra hòa lẫn với hương thơm mùi thức ăn tạo nên một mùi đặc biệt. Có thể là......hương vị gai đình.

- Này!-Nó hất tay hắn ra, lùi lại vài bước.- Tôi...tự làm được rồi!

- Ờ!- Hắn thấy nó phản ứng vậy nên tăt bếp và dọn thức ăn ra, nó có phải làm gì đâu. Chẳng qua vừa nãy hắn ''lợi dụng'' tý, mất công nấu ăn mà chả được gì chắc. Nó không có mùi nước hao nồng nặc như bao cô gái khác, một mùi hương dìu dịu như hoa anh đào.

- Này! Anh nhanh nhanh lên đựoc không?- Nó giục hắn, làm gì mà dứng ngẩn tò te ra không biết nữa.

- À! - Hắn tỉnh giấc vội bê nốt mấy món ra cho nó thưởng thức.

- Woa! Không ngờ anh cũng biết nấu ăn nha!- Nó tấm tắc khen hắn- Trông cũng rất hấp dẫn, đúng là một người chồng giỏi nội trợ!( ô la la)

- Vậy sao?- Hăn cười mỉm, nhiều lúc nó cũng nói nhiều câu nghe lọt tai đấy chứ nhỉ.-Ăn món anỳ đi! Ngon lắm đó- Hắn gắp cho nó món nấm xào- món ăn mà hắn tâm đắc nhất ( tar thích tả thích). Nó ngaon ngoãn nếm thử.

- Ngon không?

Nó chỉ cúi gằm mặt xuống, đưa một tay lên ôm mặt có lẽ để ngăn nước mắt chay ra.Hắn bối rối đưa khăn cho nó.''Không phải cảm động quá chứ''

Nó vẫn ôm mặt, một giọt nước mắt chảy ra lòng bàn tay. Bình thường mỗi khi đá ai đó hắn hay thấy người đó khóc, cmả giác bình thường nhưng bây giờ nhìn nó hắn thấy bối rối chả biết làm gì cả.

- Này!Tự dưng.....sao chổi.....nín đi.......tôi....

Hắn đứng ngồi không yên mà cái người kia cứ ngồi khóc thút thít, không thèm nói nửa lời.

- Nè! Xin cô đó! Làm đừng đừng khóc nữa! Cô muốn gì tôi cũng chiều!

- Thật sao?- Nó giương khuôn mặt ngấn đầy nước mắt ra hỏi hắn, giọng có hơi lạc đi. Hắn ngẩn ngưừoi, nhỏ này...có khóc thật không vậy? Nước mắt thì có chảy mà sao mặt thì tươi như hoa vậy. Có khi nào bị lừa không? Dễ lắm!

- Cô...không phải là khóc sao?

- Ừ thì dúng là khóc- Nó lau lau nưứoc mắt- Nhưng cho hỏi anh cho bao nhiêu ớt vậy? Làm tôi cay xè lưỡi! Hà..hà...- Nó lấy tay quạt quạt lưỡi không để ý thấy mặt hắn tối sầm lại. Vậy mà hắn còn tưởng nó cảm động quá chứ hay là hắn đã làm gì để nso giận.Điên, mình làm gì có khả năng đó. Nhỏ sao chổi này chưa chọc giận mình là may lắm rồi mình đâu có phúc chọc giận nhỏ. May mà chưa nói ra nếu không ngại chết.

- Mà phải giữ lời hứa đó nhá!

Nó nhìn hắn cười nham hiểm. '' Bút chì bé nhỏ, bé sắp đến của Diêm Vương rồi''

Trời đang bắt đầu tối dần. Những cơn gió hơi se lạnh lướt qua cảnh nhộn nhịp của thủ đô Hà Nội khiến thời tiết dịu đi rất nhiều. Nhà mới của nó nằm gần sân vận động nên chúng nó hẹn nhau ra Tifaly ăn kem thay vì đi bar. Đợi đến 12h ra đó đập phá sau.

- Không biết 2 kẻ đó vừa đi vừa ngủ hay sao ý!- Nhỏ Sunny ngao ngán chờ nó với hắn dài cả cổ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

- Tại em gọi đúng lúc phá rối vợ chồng nó nên mới thế đấy- Jun vừa lướt qua tài liệu ôn thi dù mới vào năm học vừa nói.

- Gì chứ? Mới có 7h mà phá với cả rối cái gì? Mà anh không đọc sách 1 giây thì anh chết à?Đã giỏi rồi còn gì nữa!- Sunny giận dỗi nhìn anh, chắc có lẽ Jun là anh của Sa nhưng bị tráo đổi còn tráo đổi cho ai thì nhỏ chịu, ai mà biết được chỉ đoán mò vậy thôi.

- Thì anh phải giỏi hơn chứ!

- Ờ đúng á! Nên học thêm để đỡ nhầm lẫn 11 với 17 nhá.- Nhỏ đá đểu anh, cái vụ đó nhỏ còn xoáy anh dài dài, ai lại quên được cơ chứ.

- Nếu không có vụ đó thì em đâu ''được'' làm ngưừoi yêu anh- Anh đá lại, môi hơi nhếch lên kiểu như cười trên nối ngại của người khác. Giờ thì thấy IQ rất là có ích chưa!

- Anh...đồ khùng!-Sunny giận dỗi, qua mặt ngắm từ trên tầng xuống. Khuôn mặt ỉu xìu mấy giây bỗng cái miệng há ra hết cỡ, đôi mắt thỏ ngọc giờ sánh ngang với ốc nhồi.

- Sa! Tao.....không nhìn lộn đó chứ?

Sa cô nương đang lên mạng nhận bài tập thấy Sunny hoảng hôt cũng liếc ra cửa sổ nhưng tảsi với nhỏ Sa chỉ cưừoi nhẹ rồi trở lại bình thường. Độ sock của chị ấy cao lắm mấy anh chị ạ.

- Trời đất! Hôm nay dễ có sóng thần luôn quá- Bun nghé mắt ra ngoài thì chẹp chẹp miệng, khóe môi cho biết là cậu đang muốn cười chết đi được.

Dưới đường có một đôi nam nữ đang cưữoi xe đạp teen dung dăng dung dẻ trên đường. Nói là dung dăng dung dẻ thì hơi quá tại ngưừoi con trai thì gồng lưng đạp, mặt nhăn nhó như con khỉ ăn ớt còn người con gái thì thả lỏng người, chốc chốc lại di chân xuống đường cho mòn dép. Chắc không nói ai cũng biết đôi uyêg ương nào rồi nhỉ.

- Phù! Ya! Bao nhiêu cân mà nhue con heo nái ý- Hắn vừa thở vừa quay lại đằng sau nhìn nó bằng ánh mắt không thể thân thiện được hơn. Từ bé đến lớn, từ lớn đến già hắn chưa bao giờ phải đi xe đạp cả toàn là môtô hoặc ôtô thôi. Vậy mà hôm nay lại pjải cong cóc đạp xe lại còn chở nhỏ sao chổi nữa chứ, bảo sao không mệt phờ người mới lạ. Lại nhìn cái xe mà bỗng dưng thấy ghét vô cùng, thấy một cô gái đi nagng qua liền gọi với rồi nở nụ cười sát gái:

- Này em ơi! Lấy xe anh mà đi, người đẹp mà đi bộ tiếc lắm!

- Anh gọi em hả?- Cô gái kia quay lại, ôm miệng xúc động. Nó thì cười lăn lóc ra, đến mức đau cả bụng.Còn hắn thì hóa đá, không biết giấu mặt vào đâu nữa. Kể ra nếu là con gái dù có xấu thì cũng đỡ nhưng lại là một anh 50/50 mới đau chứ. May mà ăn từ hồi chiều chứ không bây giờ chắc ói đến chết luôn quá.

- À hơ hơ..Thôi nhé- Hắn giao xe xong chuồn một mạch lên tầng 2, mặt vẫn còn tái mét đi.Vừa ngồi xuống ghết thì bị câu của ông anh yêu quý làm cho sặc cả nước:

- Em đổi mẫu bạn gái à?

- Đổi cái đầu anh ý! Không thấy em bị hành thảm hại thế này hay sao mà còn nói kháy nữa.

- Thấy chứ nhưng thấy thì càng phải nói chứ-Jun nhún vai, làm mặt anh vô tội nhâm nhi ly cafe nhìn hắn thích thú. Lâu lâu cũng nên tar thù tý chứ nhỉ, hồi trước mình toàn phải dọn chiến trường cho tên này làm cho cô y tá ở khao phụ sản cũng nhớ mặt anh nữa, lại còn nghe người ta xì xòa là nhìn mặt thì trông đoan trang mà lại làm ra những chuyện như vậy, bọn trẻ bây giờ đúng là hết chỗ nói. Lúc đó chỉ muốn hét lên là tôi chỉ là đưa giúp thôi mấy cái bà ẩm mi sê kia nhưng anh là người lcọh sự mà, người lịch sự thì chỉ nghĩ thôi chứ không nói.

- Anh Jun nói đúng đấy! Em thấy anh cun cũng hợp với mấy em như vừa rồi mà!- Nó từ đâu xuất hiện hùa theo xoáy hắn. Ai kêu nấu ăn cho nhiều ớt vào giờ thì đi mà lãnh hậu quả.

- Mà hôm nay bọn mày lên cơn hết hay sao mà lại lượn em xe đạp đi giữa thủ đô vậy?- Sunny chuyển chủ đề, dù gì cũng là em rể nên đối tốt một tý để về nhà nó không bắt nạt. Nói chung mọi người đều có âm mưu cả, chả ai là làm không công cả.

- Thì anh Shin thích thế phận nữ nhi như tao sao dám trái lời!- Nó thít thút làm vẻ tội nghiệp nhưng trong lòng đang cưừoi như chưa được cừoi vậy. Sao trông cái mặt xám ngoét của hắn ngộ không tả được.

- Dạ xin hỏi chị và anhv dùng gì ạ?- Cô phục vụ ra hỏi nó và hắn.

- Kem gì cũng được miễn là đừng có cho ớt- Nó liếc hắn trả lời.

- Quý khách yên tâm ở đây không có kem nào là có ớt ạ!- Cô phục vụ liền ngớ người một lúc rồi cười tươi giải thích.

Hắn định quay lên để đổi món thì ngạc nhiên:

- Ơ?


/41

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status