Giai Cầm xem xong bản thiết kế rồi khép tập thiết kế lại đặt sang một bên, nhìn ba người nói: “Tôi nghĩ chắc là mọi người đã đói rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa trước đi.”
Hạ Vân gật đầu đồng ý: “Vậy được, chúng ta cứ dùng bữa trước.”
Hạ Vân dùng ánh mắt nhìn sang hai người ý bảo đừng gấp rồi cùng với Giai Cầm dùng bữa.
Ở bên trong bệnh viện Cố An, Cố Lãng cầm tờ bệnh án của Cố Thụy lúc sáng, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn tờ giấy sau đó thở dài cất vào tủ. Anh đứng dậy cởi áo blouse ra treo trên kệ, rồi cầm điện thoại đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Cảnh Bằng lúc này đi tới chỗ anh, vẫy tay cười nói: “Cố Lãng, về rồi à?”
Anh không trả lời đi lướt qua Cảnh Bằng, anh ấy ngơ ngác không hiểu gì nhìn bóng lưng anh: “Cậu ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Sở Nguyệt lúc này mặc áo blouse đi đến chỗ Cảnh Bằng, huých vai vào người anh: “Đứng ở đây thẫn thờ cái gì đấy? Mau vào làm việc thôi, hôm nay là ca trực của tôi với anh đấy.”
Cảnh Bằng hồi thần quay sang cúi xuống nhìn cô: “Nấm lùn, cô mới đi ăn về à?”
Sở Nguyệt nghe anh gọi như thế thì tức giận, hung hăng đạp lên một bên chân của anh: “Anh mới là nấm lùn. Tưởng cao hơn tôi là giỏi chắc.”
Sở Nguyệt nói rồi hậm hực xoay người rời đi, anh bị đạp nên la kêu đau ôm chân, nhìn bóng lưng cô: “Con gái con đứa gì mà bạo lực thế không biết. Không biết sau này ai xui xẻo lắm mới lấy cô làm vợ.”
Sở Nguyệt nói vọng lại: “Ai cũng được miễn người đó không phải là anh.”
Sau khi dùng bữa xong ở nhà hàng, Giai Cầm cầm lấy ly rượu lên uống một ngụm nhìn qua hai bản thiết kế trên bàn, mỉm cười đưa tay cầm lấy bản thiết kế của Dương Hoa: “Tôi sẽ chọn bản thiết kế này. Ngày mai tôi sẽ đem hợp đồng đến.”
Dương Hoa nghe bà ấy chọn tác phẩm thiết kế của mình thì vui mừng còn Tiêu Lạc, ngay từ khi bà mở tập thiết kế ra xem thì cô đã biết bà chọn ai nên cũng không quá thất vọng. Hạ Vân nở một nụ cười mỉm, tay ở dưới gầm bàn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô an ủi: “Chúc mừng trưởng phòng Dương đã được phu nhân chọn bản thiết kế.”
Dương Hoa quay sang nhìn cô ấy, nở một nụ cười gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Cô cũng mỉm cười nhìn cô ấy nói lời chúc mừng: “Chúc mừng trưởng phòng Dương.”
Dương Hoa nhìn cô trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi nhưng xen lẫn đó là ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn cô, cười nói: “Cảm ơn em, trưởng phòng Tiêu. Lần này em không được chọn cũng đừng có buồn, lần sau cố gắng hơn là được.”
“Cảm ơn trưởng phòng Dương đã nhắc nhở.”
Giai Cầm cầm túi xách đứng dậy: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Tôi về đây, ngày mai sẽ có người tới công ty ký hợp đồng với Hạ tổng.”
Ba người nhanh chóng đứng dậy, Hạ Vân gật đầu: “Vâng Hạ tổng, tôi biết rồi.”
Dương Hoa cầm túi xách lên, nhìn bà nói: “Phu nhân, để tôi tiễn bà.”
“Được, làm phiền cô rồi.”
Nhìn Giai Cầm và Dương Hoa rời khỏi phòng, Hạ Vân lúc này mới quay sang nhìn cô, đưa tay lên vỗ vai: “Em đừng có buồn. Chúng ta cũng nên về thôi.”
“Vâng, em không có buồn. Em biết rồi mà chị.”
Hai người cầm túi xách mở cửa đi ra ngoài, lúc xuống sảnh nhà hàng thì đã thấy Dương Hoa bắt taxi về luôn. Hai người bước ra ngoài, Hạ Vân lấy chìa khóa xe trong túi xách nhấn nút mở, quay sang nhìn cô: “Để chị đưa em về.”
Tiêu Lạc lắc đầu từ chối: “Không cần đâu chị, hôm nay trời gió mát em muốn đi dạo về.”
“Vậy cũng được.” Hạ Vân từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp mời đưa sang cho cô: “Cuối tháng này sẽ có một buổi tiệc, ở nơi đó những nhà thiết kế nổi tiếng và các doanh nhân thành đạt đều ở đó. Em đến học hỏi và giao lưu đi.”
Cô cúi xuống nhìn tấm thiệp trên tay cô ấy: “Vậy còn Dương Hoa?”
“Em yên tâm, chị cũng đưa cho cô ấy một tấm thiệp mời rồi. Em cứ lấy đi.”
“Vậy em cảm ơn chị.” Cô đưa tay nhận lấy tấm thiệp mời rồi bỏ vào túi xách.
“Vậy em về cẩn thận, chú ý an toàn. Chị về đây.”
“Chị lái xe chú ý an toàn.”
Hạ Vân vẫy tay tạm biệt cô rồi mở cửa ghế lái ngồi vào. Cô nhìn chiếc xe của cô ấy khởi động rồi lái đi, lúc này cô mới đi dạo về nhà.
Trên đường đi những cơn gió thổi tới khiến cho tâm trạng cô dễ chịu không ít, cô khoanh tay đưa mắt nhìn xung quanh hai bên đường, nhìn các cặp tình nhân yêu nhau nắm tay đi dạo cười đùa vui vẻ. Cô nở một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ biết khi nào cô mới được như vậy. Lúc này trong đầu cô hiện lên hình bóng của một người, đó chính là Cố Lãng.
Cô cũng không biết dạo gần đây như thế nào cứ suy nghĩ đến anh, mỗi lần ở gần anh trái tim cô lại không khống chế được, cứ đập loạn xạ khi ở khoảng cách gần với anh. Chẳng lẽ cô thích anh?
Bị suy nghĩ này dọa sợ khiến cô phải đưa tay vỗ lên mặt mình vài cái. Không thể nào, rõ ràng lúc đầu mình rất ghét anh ta nhưng sau khi tiếp xúc mình thấy anh ta rất tốt, cũng quan tâm và chăm sóc cô.
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô reo lên, cô mở túi xách ra cầm lấy điện thoại rồi bắt máy: “Alo.”
Đầu dây truyền đến giọng nói vui vẻ của Ôn Đình: “Alo Lạc Lạc.”
“Ôn Đình? Cậu đi công tác về rồi à?”
“Đúng vậy đó, qua bên đó mình bận lu bu nhiều việc quá nên không có gọi cho cậu được. Cậu đừng giật mình mà ha.”
Cô giả vờ dùng giọng điệu hờn dỗi với cô ấy: “Mình còn tưởng là cậu đã quên mình với Nguyệt Nguyệt rồi.”
Ôn Đình nhanh chóng lên tiếng phủ nhận: “Không thể nào, không bao giờ có chuyện mình sẽ quên hai cậu đâu. Hai cậu luôn nằm ở một góc trong trái tim mình này.”
Cô phì cười vì câu nói của cô ấy: “Vậy hôm nay cậu gọi điện cho mình là còn chuyện gì khác không?”
“Có đó, tối mai mình, cậu và Nguyệt Nguyệt đi ăn đi. Lâu rồi ba đứa mình không đi ăn chung với nhau.”
“Mình thì không có vấn đề gì hết nhưng sợ Nguyệt Nguyệt ngày mai bận ca trực.”
Ôn Đình vỗ ngực đảm bảo: “Cậu yên tâm, mình đã điện hỏi Nguyệt Nguyệt rồi. Tối mai cậu ấy rảnh.”
Cô nghe thấy vậy thì cũng gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, cứ quyết định như thế đi. Tối mai gặp.”
“Tối mai gặp.”
Cúp máy cô để điện thoại vào túi rồi đi tiếp vào công viên, qua đoạn đường công viên này mới tới khu chung cư nhà cô. Những cơn gió thổi tới làm mái tóc cô có chút rối, cô đưa tay chỉnh tóc lại vừa đi vừa nhìn dòng sông. Cô quay lại nhìn thì thấy một người giống như Cố Lãng đang ngồi ở trên băng ghế trong công viên, bên cạnh còn có một túi đồ. Cô lại gần nhìn kĩ thì thấy lon trên tay anh cầm chính một lon rượu trái cây.
Cô đi lại gần thấy hai gò má anh đỏ ửng, tay cầm lon rượu nhìn về phía trước. Cô quay sang nhìn thì thấy anh đã uống hết mấy lon rượu, cho nên mặt anh mới đỏ như thế. Cô đưa tay giật lấy lon rượu từ tay anh: “Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa.”
Lúc này Cố Lãng mới quay sang nhìn cô, ánh mắt có hơi mơ hồ nhưng sau đó anh đưa tay giật lại lon rượu trên tay cô: “Trả đây, tôi còn đang muốn uống tiếp.”
Cô nhíu mày khi nhìn thấy anh như vậy, vòng qua ngồi xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi: “Hôm nay anh gặp phải chuyện gì mà lại uống nhiều rượu như vậy? Nếu như anh không vui thì cứ nói với tôi, anh uống rượu nhiều sẽ hại sức khỏe đó. Anh là bác sĩ cũng biết mà.”
Anh nở một nụ cười nhạt, ngả người ra sau hai tay chống lên ghế: “Đã lâu rồi tôi không để ý đến ba tôi, cho đến khi hôm nay tôi gặp ông ấy trong bệnh viện, tôi đã thấy ông ấy già rồi và sức khỏe không còn như trước nữa.”
Cô nghe vậy thì hỏi anh: “Vậy vì sao anh không để ý đến ba anh?”
“Tôi biết ông ấy yêu thương tôi nhưng sâu trong sự yêu thương đó là xen lẫn sự đặt lợi ích lên hàng đầu. Tôi luôn ghét điều đó nên không muốn để ý đến ông ấy. Nhưng mà hôm nay tôi lại nghĩ, ông ấy già rồi không thể nào cứ suốt ngày vùi đầu vào công việc, tôi phải giúp ông ấy.”
“Vậy anh sẽ không làm bác sĩ nữa sao?”
Anh quay sang nhìn cô, lắc đầu: “Tôi vẫn chưa biết.”
Cô biết anh có tâm sự trong lòng nên không hỏi nữa, đưa tay lấy lon rượu của anh đang cầm trên tay bỏ vào túi kế bên: “Được rồi, tôi biết anh tâm trạng không tốt nhưng mà không nên uống nhiều rượu như vậy. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mau về nhà thôi.”
Anh lại gần ghé sát vào mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô từ khi nào lại quan tâm tôi đến vậy?”
Khoảng cách giữa hai người bây giờ khá gần, cô còn ngửi thấy được mùi rượu trên người anh. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ấp úng nói: “Tôi…tôi không có.”
“Vậy thì cô mau trả lại lon rượu cho tôi.” Anh nói rồi đưa tay muốn lấy lon rượu.
Cô nhanh chóng để ra sau đứng dậy: “Không được, anh không được uống nữa. Mau đi về thôi.”
Anh đứng thẳng người dậy nhìn cô, cô né tránh ánh mắt của anh cầm túi đồ đi phía trước. Bất ngờ cánh tay của cô bị anh kéo lại, cô quay người sang thì gương mặt anh kề sát mặt cô, đôi môi của anh áp xuống lên đôi môi cô.
Cô nhìn anh ở trong khoảng cách gần như vậy, đôi mắt anh nhắm lại cô nhìn thấy rõ lông mi cong và dày của anh. Anh một tay giữ lấy phía sau gáy cô, mút nhẹ lên môi cô. Cô cảm nhận được vị rượu từ miệng anh nhưng cô lại không hề ghét nó, cô cũng quên phản ứng lại việc đẩy anh ra mà nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn của anh. Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, cô mới hồi thần đưa tay đẩy anh ra.
Hạ Vân gật đầu đồng ý: “Vậy được, chúng ta cứ dùng bữa trước.”
Hạ Vân dùng ánh mắt nhìn sang hai người ý bảo đừng gấp rồi cùng với Giai Cầm dùng bữa.
Ở bên trong bệnh viện Cố An, Cố Lãng cầm tờ bệnh án của Cố Thụy lúc sáng, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn tờ giấy sau đó thở dài cất vào tủ. Anh đứng dậy cởi áo blouse ra treo trên kệ, rồi cầm điện thoại đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Cảnh Bằng lúc này đi tới chỗ anh, vẫy tay cười nói: “Cố Lãng, về rồi à?”
Anh không trả lời đi lướt qua Cảnh Bằng, anh ấy ngơ ngác không hiểu gì nhìn bóng lưng anh: “Cậu ấy rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Sở Nguyệt lúc này mặc áo blouse đi đến chỗ Cảnh Bằng, huých vai vào người anh: “Đứng ở đây thẫn thờ cái gì đấy? Mau vào làm việc thôi, hôm nay là ca trực của tôi với anh đấy.”
Cảnh Bằng hồi thần quay sang cúi xuống nhìn cô: “Nấm lùn, cô mới đi ăn về à?”
Sở Nguyệt nghe anh gọi như thế thì tức giận, hung hăng đạp lên một bên chân của anh: “Anh mới là nấm lùn. Tưởng cao hơn tôi là giỏi chắc.”
Sở Nguyệt nói rồi hậm hực xoay người rời đi, anh bị đạp nên la kêu đau ôm chân, nhìn bóng lưng cô: “Con gái con đứa gì mà bạo lực thế không biết. Không biết sau này ai xui xẻo lắm mới lấy cô làm vợ.”
Sở Nguyệt nói vọng lại: “Ai cũng được miễn người đó không phải là anh.”
Sau khi dùng bữa xong ở nhà hàng, Giai Cầm cầm lấy ly rượu lên uống một ngụm nhìn qua hai bản thiết kế trên bàn, mỉm cười đưa tay cầm lấy bản thiết kế của Dương Hoa: “Tôi sẽ chọn bản thiết kế này. Ngày mai tôi sẽ đem hợp đồng đến.”
Dương Hoa nghe bà ấy chọn tác phẩm thiết kế của mình thì vui mừng còn Tiêu Lạc, ngay từ khi bà mở tập thiết kế ra xem thì cô đã biết bà chọn ai nên cũng không quá thất vọng. Hạ Vân nở một nụ cười mỉm, tay ở dưới gầm bàn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô an ủi: “Chúc mừng trưởng phòng Dương đã được phu nhân chọn bản thiết kế.”
Dương Hoa quay sang nhìn cô ấy, nở một nụ cười gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Cô cũng mỉm cười nhìn cô ấy nói lời chúc mừng: “Chúc mừng trưởng phòng Dương.”
Dương Hoa nhìn cô trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi nhưng xen lẫn đó là ánh mắt của kẻ chiến thắng nhìn cô, cười nói: “Cảm ơn em, trưởng phòng Tiêu. Lần này em không được chọn cũng đừng có buồn, lần sau cố gắng hơn là được.”
“Cảm ơn trưởng phòng Dương đã nhắc nhở.”
Giai Cầm cầm túi xách đứng dậy: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa. Tôi về đây, ngày mai sẽ có người tới công ty ký hợp đồng với Hạ tổng.”
Ba người nhanh chóng đứng dậy, Hạ Vân gật đầu: “Vâng Hạ tổng, tôi biết rồi.”
Dương Hoa cầm túi xách lên, nhìn bà nói: “Phu nhân, để tôi tiễn bà.”
“Được, làm phiền cô rồi.”
Nhìn Giai Cầm và Dương Hoa rời khỏi phòng, Hạ Vân lúc này mới quay sang nhìn cô, đưa tay lên vỗ vai: “Em đừng có buồn. Chúng ta cũng nên về thôi.”
“Vâng, em không có buồn. Em biết rồi mà chị.”
Hai người cầm túi xách mở cửa đi ra ngoài, lúc xuống sảnh nhà hàng thì đã thấy Dương Hoa bắt taxi về luôn. Hai người bước ra ngoài, Hạ Vân lấy chìa khóa xe trong túi xách nhấn nút mở, quay sang nhìn cô: “Để chị đưa em về.”
Tiêu Lạc lắc đầu từ chối: “Không cần đâu chị, hôm nay trời gió mát em muốn đi dạo về.”
“Vậy cũng được.” Hạ Vân từ trong túi xách lấy ra một tấm thiệp mời đưa sang cho cô: “Cuối tháng này sẽ có một buổi tiệc, ở nơi đó những nhà thiết kế nổi tiếng và các doanh nhân thành đạt đều ở đó. Em đến học hỏi và giao lưu đi.”
Cô cúi xuống nhìn tấm thiệp trên tay cô ấy: “Vậy còn Dương Hoa?”
“Em yên tâm, chị cũng đưa cho cô ấy một tấm thiệp mời rồi. Em cứ lấy đi.”
“Vậy em cảm ơn chị.” Cô đưa tay nhận lấy tấm thiệp mời rồi bỏ vào túi xách.
“Vậy em về cẩn thận, chú ý an toàn. Chị về đây.”
“Chị lái xe chú ý an toàn.”
Hạ Vân vẫy tay tạm biệt cô rồi mở cửa ghế lái ngồi vào. Cô nhìn chiếc xe của cô ấy khởi động rồi lái đi, lúc này cô mới đi dạo về nhà.
Trên đường đi những cơn gió thổi tới khiến cho tâm trạng cô dễ chịu không ít, cô khoanh tay đưa mắt nhìn xung quanh hai bên đường, nhìn các cặp tình nhân yêu nhau nắm tay đi dạo cười đùa vui vẻ. Cô nở một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ biết khi nào cô mới được như vậy. Lúc này trong đầu cô hiện lên hình bóng của một người, đó chính là Cố Lãng.
Cô cũng không biết dạo gần đây như thế nào cứ suy nghĩ đến anh, mỗi lần ở gần anh trái tim cô lại không khống chế được, cứ đập loạn xạ khi ở khoảng cách gần với anh. Chẳng lẽ cô thích anh?
Bị suy nghĩ này dọa sợ khiến cô phải đưa tay vỗ lên mặt mình vài cái. Không thể nào, rõ ràng lúc đầu mình rất ghét anh ta nhưng sau khi tiếp xúc mình thấy anh ta rất tốt, cũng quan tâm và chăm sóc cô.
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô reo lên, cô mở túi xách ra cầm lấy điện thoại rồi bắt máy: “Alo.”
Đầu dây truyền đến giọng nói vui vẻ của Ôn Đình: “Alo Lạc Lạc.”
“Ôn Đình? Cậu đi công tác về rồi à?”
“Đúng vậy đó, qua bên đó mình bận lu bu nhiều việc quá nên không có gọi cho cậu được. Cậu đừng giật mình mà ha.”
Cô giả vờ dùng giọng điệu hờn dỗi với cô ấy: “Mình còn tưởng là cậu đã quên mình với Nguyệt Nguyệt rồi.”
Ôn Đình nhanh chóng lên tiếng phủ nhận: “Không thể nào, không bao giờ có chuyện mình sẽ quên hai cậu đâu. Hai cậu luôn nằm ở một góc trong trái tim mình này.”
Cô phì cười vì câu nói của cô ấy: “Vậy hôm nay cậu gọi điện cho mình là còn chuyện gì khác không?”
“Có đó, tối mai mình, cậu và Nguyệt Nguyệt đi ăn đi. Lâu rồi ba đứa mình không đi ăn chung với nhau.”
“Mình thì không có vấn đề gì hết nhưng sợ Nguyệt Nguyệt ngày mai bận ca trực.”
Ôn Đình vỗ ngực đảm bảo: “Cậu yên tâm, mình đã điện hỏi Nguyệt Nguyệt rồi. Tối mai cậu ấy rảnh.”
Cô nghe thấy vậy thì cũng gật đầu đồng ý: “Vậy được rồi, cứ quyết định như thế đi. Tối mai gặp.”
“Tối mai gặp.”
Cúp máy cô để điện thoại vào túi rồi đi tiếp vào công viên, qua đoạn đường công viên này mới tới khu chung cư nhà cô. Những cơn gió thổi tới làm mái tóc cô có chút rối, cô đưa tay chỉnh tóc lại vừa đi vừa nhìn dòng sông. Cô quay lại nhìn thì thấy một người giống như Cố Lãng đang ngồi ở trên băng ghế trong công viên, bên cạnh còn có một túi đồ. Cô lại gần nhìn kĩ thì thấy lon trên tay anh cầm chính một lon rượu trái cây.
Cô đi lại gần thấy hai gò má anh đỏ ửng, tay cầm lon rượu nhìn về phía trước. Cô quay sang nhìn thì thấy anh đã uống hết mấy lon rượu, cho nên mặt anh mới đỏ như thế. Cô đưa tay giật lấy lon rượu từ tay anh: “Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa.”
Lúc này Cố Lãng mới quay sang nhìn cô, ánh mắt có hơi mơ hồ nhưng sau đó anh đưa tay giật lại lon rượu trên tay cô: “Trả đây, tôi còn đang muốn uống tiếp.”
Cô nhíu mày khi nhìn thấy anh như vậy, vòng qua ngồi xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi: “Hôm nay anh gặp phải chuyện gì mà lại uống nhiều rượu như vậy? Nếu như anh không vui thì cứ nói với tôi, anh uống rượu nhiều sẽ hại sức khỏe đó. Anh là bác sĩ cũng biết mà.”
Anh nở một nụ cười nhạt, ngả người ra sau hai tay chống lên ghế: “Đã lâu rồi tôi không để ý đến ba tôi, cho đến khi hôm nay tôi gặp ông ấy trong bệnh viện, tôi đã thấy ông ấy già rồi và sức khỏe không còn như trước nữa.”
Cô nghe vậy thì hỏi anh: “Vậy vì sao anh không để ý đến ba anh?”
“Tôi biết ông ấy yêu thương tôi nhưng sâu trong sự yêu thương đó là xen lẫn sự đặt lợi ích lên hàng đầu. Tôi luôn ghét điều đó nên không muốn để ý đến ông ấy. Nhưng mà hôm nay tôi lại nghĩ, ông ấy già rồi không thể nào cứ suốt ngày vùi đầu vào công việc, tôi phải giúp ông ấy.”
“Vậy anh sẽ không làm bác sĩ nữa sao?”
Anh quay sang nhìn cô, lắc đầu: “Tôi vẫn chưa biết.”
Cô biết anh có tâm sự trong lòng nên không hỏi nữa, đưa tay lấy lon rượu của anh đang cầm trên tay bỏ vào túi kế bên: “Được rồi, tôi biết anh tâm trạng không tốt nhưng mà không nên uống nhiều rượu như vậy. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, mau về nhà thôi.”
Anh lại gần ghé sát vào mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô từ khi nào lại quan tâm tôi đến vậy?”
Khoảng cách giữa hai người bây giờ khá gần, cô còn ngửi thấy được mùi rượu trên người anh. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ấp úng nói: “Tôi…tôi không có.”
“Vậy thì cô mau trả lại lon rượu cho tôi.” Anh nói rồi đưa tay muốn lấy lon rượu.
Cô nhanh chóng để ra sau đứng dậy: “Không được, anh không được uống nữa. Mau đi về thôi.”
Anh đứng thẳng người dậy nhìn cô, cô né tránh ánh mắt của anh cầm túi đồ đi phía trước. Bất ngờ cánh tay của cô bị anh kéo lại, cô quay người sang thì gương mặt anh kề sát mặt cô, đôi môi của anh áp xuống lên đôi môi cô.
Cô nhìn anh ở trong khoảng cách gần như vậy, đôi mắt anh nhắm lại cô nhìn thấy rõ lông mi cong và dày của anh. Anh một tay giữ lấy phía sau gáy cô, mút nhẹ lên môi cô. Cô cảm nhận được vị rượu từ miệng anh nhưng cô lại không hề ghét nó, cô cũng quên phản ứng lại việc đẩy anh ra mà nhắm mắt lại đáp lại nụ hôn của anh. Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại của anh reo lên, cô mới hồi thần đưa tay đẩy anh ra.
/105
|