Ôn Noãn giải thích qua với Giang Trác, nhưng vẫn che giấu chuyện của anh trai, chỉ nói Lục Tự Dương đến tìm cô ôn chuyện cũ dù sao hai người cũng từng là bạn rất thân trong quá khứ.
Giang Trác đương nhiên tin tưởng cô, nếu không cậu cũng sẽ không thanh thản ở nhà ngủ một giấc.
Ôn Noãn rời đi, Giang Trác nhìn đồng hồ rồi đứng dậy muốn tiễn cô.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Được rồi, anh vẫn còn đang bệnh mà, đừng đi ra ngoài lỡ trúng gió thì không tốt. Tự em về được rồi!"
"Nhà em cách nhà anh nửa thành phố mà bây giờ đã 9 giờ rồi."
"Em bắt taxi về."
Giang Trác lấy áo khoác mặc vào, đưa Ôn Noãn ra đầu ngõ, nhìn cô lên xe.
Xe taxi vồn vã khởi động lái ra đường, Ôn Noãn ló cái đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ xe, vẫy tay với Giang Trác, nhìn bóng dáng cao gầy của cậu dần khuất nơi góc phố.
Đêm đó, Ôn Noãn mất ngủ. Cô nhìn trần nhà tối đen như mực, cảm giác rất không chân thật.
Thực sự yêu sao?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thực ra vì cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ mà từ lâu Ôn Noãn đã không còn tin vào tình yêu thật sự tồn tại, tại sao người ta có thể bước vào hôn nhân mà không cần tình yêu?
Chẳng phải hôn nhân không phải là lời hứa trọn đời với người mình yêu sao? Nhưng trên thế giới này có rất nhiều người chọn cách ruồng bỏ hứa hẹn.
Ôn Noãn biết mẹ yêu cha, đàn ông có thể dễ dàng hứa hẹn rồi quay đầu ruồng bỏ nó. Tuy nhiên người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ cô mà chọn hôn nhân, chọn tin tưởng vào một người đàn ông càng cần nhiều dũng khí hơn.
Mà phần dũng khí này chỉ có thể dựa trên tình yêu.
Từ lâu Ôn Noãn đã nghĩ đến chuyện cả đời không kết hôn, No Game No Life không vui sao? Trái ôm phải ấp không vui sao? Vì cớ gì mà cô phải chôn vùi bản thân vào cuộc hôn nhân sớm muộn gì cũng bị phản bội?
Chỉ cần cô có năng lực, có mị lực, vậy thì tại sao cô lại phải treo cổ lên một cành cây chứ?
Tuy nhiên, tất cả những ý tưởng non nớt này của Ôn Noãn đã hoàn toàn bị lật đổ sau khi gặp Giang Trác.
Có người một khi đã xuất hiện thì phóng tầm mắt nhìn lại giống như cả cánh rừng bị kéo đổ, tâm tư tra nữ trong lòng cô trong khoảnh khắc lập tức thu liễm lại.
Lập tức chỉ muốn người này, chỉ có cậu, cũng chỉ có thể là cậu.
Cô thực sự yêu đương rồi... trong khi vẫn lấy thân phận con trai, quả thực khó tin!
Mặc dù Giang Trác người này tính tình rất xấu, rất ương ngạnh, nhưng cậu ấy là bạn trai mình cho nên có lẽ cô nên bao dung một chút.
Giống như câu “Internet canh gà” của mẹ ruột cô: “Người hạnh phúc thì dùng tuổi thơ để hàn gắn cuộc đời, còn người bất hạnh thì đã được định trước là phải dùng cả đời để hàn gắn tuổi thơ.”
Ở những năm tháng sau này, Ôn Noãn nhất định sẽ đau lòng cho cậu rất nhiều.
Suy nghĩ của Ôn Noãn bay lung tung, mãi cho đến rạng sáng cô rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng trong giấc mơ lại xuất hiện một vài đoạn vụn vặt về Giang Trác.
Sáng hôm sau, cô nằm trên giường một lúc lâu mới lề mề rời giường.
Tủ lạnh trống không, không có gì cả. Ôn Noãn nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ vào lớp liền tắm rửa thay quần áo rồi ra cửa.
Vừa ra tới sân, cô nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang đạp xe đứng đợi trước nhà.
Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên thảm cỏ xanh, chiếc xe đạp của cậu đỗ dưới gốc cây, ánh đèn sặc sỡ đổ xuống vai cậu. Người nọ đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng động, cậu liền ngước lên nhìn cô.
Một tia nắng chói chang vừa lúc chiếu lên mi mắt cậu, phản chiếu một đôi mắt nâu nhạt trong suốt.
Ôn Noãn nhìn thấy cậu, hai mắt sáng ngời, chạy tới: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Trác vỗ vỗ yên sau: “Tiện đường, đón em đi học.”
"Tiện đường?"
Đôi mắt Ôn Noãn cười híp thành một đường: "Nhà của chúng ta, một nhà ở phía nam, một ở phía bắc, còn trường học lại ở phía đông. Rốt cuộc là Trác gia thuận đường nào thế?"
Giang Trác ngạo nghễ nhìn cô: “Cái người này có nhiều lúc đúng là nhàm chán. Sao nhất định phải nói rõ ý trong lời người ta ra chứ?"
"Em đơn thuần chất phác mà.” Ôn Noãn lý lẽ hùng hồn nói: “Trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó. Thích thì cũng phải nói ra, có đối tốt với người khác thì cũng phải cho người đó biết. "
"Được."
Giang Trác kéo dài giọng điệu, gằn từng chữ: "Anh-chính-là-đặc-biệt-đến-đưa-bạn-trai-cùng-đi-học, vui chưa?"
Ôn Noãn cười hì hì: "Bạn trai anh không có xe. Nếu bạn trai anh có xe thì cũng sẽ đưa đón anh mỗi ngày."
"Đón anh?" Giang Trác giơ điện thoại lên: "Ông đây đợi em bốn mươi phút."
Ôn Noãn lầu bầu nói: "Anh đến đây thì nên gọi điện cho em chứ."
Nếu như cô sớm biết Giang Trác sẽ đến đón cô thì nhất định cô sẽ không ngủ nướng mà ra ngoài sớm hơn.
Thật ra Giang Trác cũng mấy lần định gọi điện thoại cho cô, chỉ là nhấn gọi rồi lại cúp máy muốn để cô ngủ nhiều thêm vài phút. Kết quả là chờ đến 40 phút.
"Lên xe đi, sắp muộn rồi.”
“A, được!”
Trước khi lên xe, Ôn Noãn vươn tay sờ trán Giang Trác, may mà không nóng nữa nên cô yên tâm ngồi lên yên sau.
"Con trai các anh sức khỏe cũng tốt thật. Hôm qua vẫn bị bệnh nặng đến mức không đi lại được, ngủ cả đêm liền hết sốt."
"Nói như thể em không phải con trai ấy."
Ôn Noãn hoảng sợ, suýt chút nữa la bị lộ: "Em... Ý em là..."
"Được rồi." Giang Trác lấy một túi đồ ăn sáng từ trong rổ xe ra đưa cho Ôn Noãn phía sau: "Bữa sáng, không có thời gian để đến cửa hàng, em ăn một chút trên xe đi."
Cô mở túi ra, thấy sữa đậu nành nóng hổi với bánh bao nhân rau hẹ, cô đưa cái bánh đến gần ngửi thử, đó là tiệm bánh bao mà cô thích ăn nhất.
Thật có lòng nha!!
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn Giang Trác.
Thân hình thiếu niên cao ráo, lưng dài thẳng, mái tóc trắng bồng bềnh trong gió, rất có loại cảm giác không chân thực.
Ôn Noãn vươn tay, ôm eo cậu rồi dựa đầu vào tấm lưng cứng rắn của cậu.
Thân thể Giang Trác rõ ràng có hơi cứng đờ, cúi đầu liền thấy tay cô gái đang đặt ở trên bụng cậu, ôm chặt lấy cậu.
Những hành động tùy ý của cô đối với cậu mà nói đều là kí ch thích phóng đại mười lần.
Căn bản là không chịu nổi.
Giang Trác hơi buông tay cô ra, nói: "Em dè dặt chút đi. Đây là ngày thứ hai chúng ta ở bên nhau."
"Ôi trời, ngày thứ hai chúng ta ở bên nhau, anh hôn em bao nhiêu cái, em chỉ mới ôm anh có một chút đã không được."
"Không phải là không được." Giang Trác nhịn thật lâu mới mở miệng: "Vậy em chuyển tay... lên trên đi."
Ôn Noãn phản ứng lại, mạnh mẽ rút tay về mới ý thức được... cô đã chạm vào chỗ không nên chạm vào.
Gió mát thoảng qua, gò má hai người đều nóng bừng bừng.
“Anh đạp xe chậm một chút, em mau ăn sáng đi.”
“Ồ, được.” Ôn Noãn mở túi đồ ăn sáng ra, dùng đũa gắp một miếng bánh bao hấp, đưa cho Giang Trác: “Cho bạn gái ăn trước."
Giang Trác cũng không khách khí cắn một miếng bánh bao trên đũa, hai má hơi phồng lên.
Ôn Noãn cười híp mắt: "Thế nào? Em có thương anh không?"
"Thương."
“Là bạn trai, sau này có đồ ăn ngon em đều nhường cho anh Trác nhà chúng ta ăn trước. Những thứ tốt nhất của em đều cho anh."
Gió nhẹ thổi qua cây ngô đồng trên đỉnh đầu kêu xào xạc, Giang Trác nhai miếng bánh bao trong miệng, nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, không thể nuốt xuống.
Cậu dừng lại thật lâu mới lên tiếng: “Ngay cả khi em không như vậy thì em vẫn là bạn trai của anh.”
"Nhưng em muốn như vậy."
“Tại sao?”
"Chính là muốn vậy thôi còn cần lý do cái gì nữa?" Ôn Noãn đưa sữa đậu nành đến bên miệng cậu: “Mau uống một hớp đi, còn nóng đó.”
Giang Trác uống một ngụm, cậu còn cố ý dặn chủ quán thêm nhiều đường trong sữa đậu nành.
Ngọt, thực sự rất ngọt.
Cậu nghe thấy tiếng sột soạt của túi ni lông phía sau, cũng có thể nghe thấy tiếng cô gái đang ăn cái gì đó, quay ra ngoài đường, ánh nắng trước mặt chiếu vào ánh mắt cậu.
Giang Trác cảm thấy trong thế giới lạnh lẽo của mình cuối cùng cũng có ánh nắng.
Hai người giẫm chuông vào học mà đi vào trường. Sau khi xuống xe, Giang Trác còn không kịp xích xe đã bị Ôn Noãn vội vàng kéo đến dãy lớp học.
Khi hai người họ chạy đến cửa lớp liền nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm Trương Chí Minh đang ôm tay chờ đợi từ lâu.
Ôn Noãn lập tức bỏ tay Giang Trác ra, thấp thỏm đi tới.
Xong đời!!!
Quả nhiên không ngoài dự tính, thầy Trương ý vị thâm trường nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu: “Hai đứa cùng nhau đến trường?”
Ôn Noãn nhanh chóng giải thích: “Gặp nhau ở cổng trường ạ.”
“Hừm, hai đứa… Thầy cũng không biết nên nói thế nào." Trương Chí Minh lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con gái nắm tay còn có thể hiểu được. Con trai mà nắm tay là như thế nào hả?!"
Giang Trác nghiêm mặt hỏi: "Tại sao chuyện con gái làm được mà con trai lại không thể làm?"
Câu hỏi này khiến Trương Chí Minh dừng lại: “Giang Trác, em ít giả bộ đi. Tôi nói không lại em không có nghĩa là em đúng. Lát nữa sau khi tan học hai đứa đổi chỗ đi."
"Thầy Trương, em với Giang Trác ngồi cùng bàn là đôi bạn cùng tiến giúp nhau học tập ạ." Ôn Noãn vội vàng nói: "Thầy xem lần thi giữa kỳ lần trước, Giang Trác thi được nhất khối."
"Nếu không phải hai đứa các em một đứa hạng nhất một đứa hạng nhì thì tôi đã sớm chuyển các em đi hết rồi."
"Vâng." Ôn Noãn cười hì hì làm nũng với chủ nhiệm lớp: "Trong lòng chúng em, thầy Trương là một giáo viên tốt, quan tâ m đến học sinh của mình. Thầy chắc chắn sẽ không phân tốt xấu áp đặt chúng em như những giáo viên khác."
Trương Chí Minh nhìn thằng nhóc Ôn Hàn này, vậy mà lại còn học được bộ dạng làm nũng của con gái, hơn nữa không có cảm giác khác biệt lắm thật sự khiến ông cảm thấy có chút không đành lòng.
"Ôn Hàn, thằng nhóc này ít nịnh nọt tôi lại. Cuối tuần sẽ có cuộc thi toán cấp thành phố các em phải đến tham gia. Nếu như hai đứa có thể giúp đỡ nhau đạt thứ hạng lý tưởng thì tôi sẽ xem xét lại vấn đề đổi vị trí."
"Vâng ạ, thầy Trương, không thành vấn đề." Ôn Noãn vỗ vai Giang Trác: "Anh Trác và em nhất định không thành vấn đề."
"Tôi không lo lắng em." Trương Chí Minh nhìn Giang Trác: “Thế nào, học sinh Giang Trác, em có tham gia không?”
Giang Trác không trả lời.
Ôn Noãn nhìn Giang Trác: “Tham gia ạ, loại thi đấu này không được làm khó được anh nha.”
Sắc mặt Giang Trác trầm xuống, vẫn không đáp lại.
Trương Chí Minh mỉm cười: "Học sinh Giang Trác, tôi biết trước đây em chưa bao giờ thích tham gia mấy cuộc thi cấp thành phố kiểu này. Nhưng mà lần này em có muốn để học sinh Ôn Hàn có ngoại lệ không?"
Giang Trác nhướng đôi mắt đen láy nhìn Trương Chí Minh: "Thầy Trương, thầy đang đào hố em."
Trương Chí Minh nói: "Dù có đào hố hay không đào hố thì tôi vẫn không có lý do gì hại em đúng không? Nếu em có thể giành chức vô địch trong cuộc thi này thì có thể cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Với điểm toán học của Giang Trác thì rất có khả năng giành được vị trí thứ nhất. Chuyện này rất tốt.”
Ôn Noãn khó hiểu nhìn Giang Trác, cô cảm thấy cậu dường như có chuyện khó nói, dù sao cậu cũng không nhận.
"Thầy Trương, nếu như Giang Trác thật sự không muốn tham gia thì cũng được. Em có thể giành được vị trí thứ nhất, nhất định sẽ kiếm tiền thưởng cuối năm cao nhất trường cho thầy!”
Trương Chí Minh chọc trán Ôn Noãn: “Thằng nhóc thối, tôi làm vậy là vì tiền thưởng cuối năm à? Còn không phải vì lợi ích của các em?"
"Vâng, vâng, vâng thầy Trương quan tâm chúng em nhất."
Ôn Noãn chân chó cười cười với ông, dỗ ông vui vẻ quay về phòng làm việc không nhắc đến chuyện đổi vị trí nữa.
Suốt buổi sáng, Giang Trác có vẻ không được vui, cũng rất ít nói. Lâu lâu Ôn Noãn lại liếc nhìn cậu, mắt cậu dán vào bảng đen, nhưng rõ ràng là đang mất tập trung.
Buổi học kết thúc, Giang Trác ra ngoài lấy nước, Ôn Noãn đưa cốc cho cậu: "Anh Trác, em buồn ngủ muốn uống cà phê. Anh có thể đến tiệm nhỏ mua một gói cà phê hòa tan cho em không?"
Vẻ mặt Giang Trác nhàn nhạt: "Sao em không lên trời luôn đi?”
"Em đây không có cánh nên không lên trời được chỉ có thể ở trên anh thôi!"
Giang Trác nhéo hai má cô nói không nên lời: “Mở miệng là nói mấy câu thô tục này, hử?"
"Ai, ai, em sai rồi, em đau... Anh Trác em sai rồi. Em không bao giờ... nói nữa.” Cô gái nhỏ nũng nịu cầu xin: “Thật mà, thật mà, anh mau buông ra đi, đau quá!”
Giang Trác buông cô ra, xoa xoa mặt cô rồi cầm bình giữ nhiệt bước ra khỏi lớp.
Diệp Thanh ở phía sau, vẻ mặt ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm [1] nói với Ôn Noãn: "Cậu cũng quá nóng mắt rồi, rõ ràng là đấm một cái là có thể giải quyết vấn đề lại giả bộ như thiếu nữ yếu đuối, còn nhõng nhẽo, nôn~"
[1] vẻ mặt ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm: đề cập đến sự bối rối, ghê tởm và không thể hiểu nổi về một thứ gì đó được chuyển thể từ hình ảnh một cụ ông đang nhìn vào điện thoại di động của mình trên tàu điện ngầm.
Ôn Noãn quay đầu lại, cười híp mắt: "Nóng mắt thì cậu đừng có nhìn."
Dù nắm đấm của cô mạnh đến đâu thì cũng không thể giáng xuống người Giang Trác. Cậu là bạn trai đầu tiên bảo bối của cô, không chừng còn là chồng tương lai của cô, yêu thương còn không hết.
“Đừng nói với tôi anh Trác là người ăn mềm không cứng.” Diệp Thanh nhìn đồng hồ đeo tay: “Đoán chừng thật sự đi mua cà phê cho cậu rồi.”
Khóe môi Ôn Noãn không nhịn được hơi nhếch lên.
"Được rồi, vừa nãy lão Trương ở bên ngoài nói gì với hai người mà lâu vậy?"
"À, bảo chúng tôi cùng tham gia cuộc thi toán thành phố, có thứ hạng, giúp ổng kiếm tiền thưởng cuối năm."
"Trác ca từ chối."
"Sao cậu biết?"
"Cậu ấy chưa bao giờ tham gia cuộc thi cấp thành phố như thế này.”
"Giành được hạng nhất còn có thể cộng điểm tuyển sinh đại học đúng là cơ hội tốt mà." Ôn Noãn không phải không tiếc nuối nói: "Hơn nữa lấy trình độ của lão đại nói không chừng có thể giành được hạng nhất đấy."
"Cũng bởi vì vậy nên cậu mới không muốn tham gia."
Ôn Noãn càng thêm tò mò: "Tại sao?"
Diệp Thanh ngoắc ngoắc ngón tay, Ôn Noãn nghiêng người, nghe anh nói: "Cậu biết Giang Trác có một đứa em trai không?"
"Hình như... có nghe anh ấy nói qua, khi còn bé có gặp."
Diệp Thanh thì thầm: "Em trai cậu ấy là người có tiếng trong thành phố của chúng ta, nghe nói là thiếu niên thiên tài. Cậu ta học tiểu học đều nhảy ba cấp, hiện tại đang học cùng năm với chúng ta. Phàm là có hoạt động thi đua gì gì đó cậu ta đều đạt hạng nhất."
Ôn Noãn bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên Giang Trác từ chối tham gia cuộc thi là vì không muốn cạnh tranh với cậu ta?"
Diệp Thanh nói tiếp: "Cũng không phải là không có ngoại lệ. Sơ nhị năm ấy, hình như là một cuộc thi vật lý Giang Trác cũng tham gia. Lần đó liền đoạt danh tiếng của cậu ta giành được hạng nhất."
"Sau đó thì sao?" Ôn Noãn tò mò hỏi
"Sau đó…” Diệp Thanh thở dài: “Cậu ấy ngồi bên cửa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đợi cả đêm.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ một cuộc gọi của mẹ cậu ấy, chờ một lời khen ngợi.”
Ôn Noãn thậm chí có thể tưởng tượng được bóng lưng thất lạc của cậu bé cầm điện thoại kia.
"Đó là lần cuối cùng.” Diệp Thanh nói tiếp: “Sau đó cậu ấy chưa từng tham gia mấy loại thi đấu này lần nào nữa. Chỉ cần có em trai của cậu ấy thì cậu ấy sẽ tránh xa.”
Ôn Noãn hiểu rõ, thật ra không phải Giang Trác có ý định tách ra gì chỉ là không còn mong đợi.
Giang Trác đạp lên chuông vào học, bước vào lớp đưa ly giữ nhiệt cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn mở nắp chai, hương cà phê nồng nặc tràn ra, xộc vào mũi.
Ôn Noãn kinh ngạc nhìn Giang Trác: “Anh thật sự mua cà phê giúp em sao?”
Giang Trác nhàn nhạt nói “Ừ”, đồng thời đưa cho Ôn Noãn một tờ đơn dự thi cuộc thi toán học.
Ôn Noãn khó hiểu hỏi: "Đây là?"
Giang Trác bình tĩnh điền thông tin vào phiếu đăng ký: “Tham gia cuộc thi.”
Lúc này ngay cả Diệp Thanh ở phía sau cũng thò đầu lên: “Trác ca cậu... cậu muốn tham gia cuộc thi rác rưởi này sao, cậu... chắc chưa?"
Giang Trác viết tên cậu vào chỗ trống trong phiếu đăng ký, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Noãn: "Lúc đi lấy phiếu anh đã nói chuyện với thầy Trương rồi. Nếu được quán quân thì ông ta không được nhắc đến chuyện đổi chỗ ngồi nữa."
Giang Trác đương nhiên tin tưởng cô, nếu không cậu cũng sẽ không thanh thản ở nhà ngủ một giấc.
Ôn Noãn rời đi, Giang Trác nhìn đồng hồ rồi đứng dậy muốn tiễn cô.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Được rồi, anh vẫn còn đang bệnh mà, đừng đi ra ngoài lỡ trúng gió thì không tốt. Tự em về được rồi!"
"Nhà em cách nhà anh nửa thành phố mà bây giờ đã 9 giờ rồi."
"Em bắt taxi về."
Giang Trác lấy áo khoác mặc vào, đưa Ôn Noãn ra đầu ngõ, nhìn cô lên xe.
Xe taxi vồn vã khởi động lái ra đường, Ôn Noãn ló cái đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ xe, vẫy tay với Giang Trác, nhìn bóng dáng cao gầy của cậu dần khuất nơi góc phố.
Đêm đó, Ôn Noãn mất ngủ. Cô nhìn trần nhà tối đen như mực, cảm giác rất không chân thật.
Thực sự yêu sao?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thực ra vì cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ mà từ lâu Ôn Noãn đã không còn tin vào tình yêu thật sự tồn tại, tại sao người ta có thể bước vào hôn nhân mà không cần tình yêu?
Chẳng phải hôn nhân không phải là lời hứa trọn đời với người mình yêu sao? Nhưng trên thế giới này có rất nhiều người chọn cách ruồng bỏ hứa hẹn.
Ôn Noãn biết mẹ yêu cha, đàn ông có thể dễ dàng hứa hẹn rồi quay đầu ruồng bỏ nó. Tuy nhiên người phụ nữ mạnh mẽ như mẹ cô mà chọn hôn nhân, chọn tin tưởng vào một người đàn ông càng cần nhiều dũng khí hơn.
Mà phần dũng khí này chỉ có thể dựa trên tình yêu.
Từ lâu Ôn Noãn đã nghĩ đến chuyện cả đời không kết hôn, No Game No Life không vui sao? Trái ôm phải ấp không vui sao? Vì cớ gì mà cô phải chôn vùi bản thân vào cuộc hôn nhân sớm muộn gì cũng bị phản bội?
Chỉ cần cô có năng lực, có mị lực, vậy thì tại sao cô lại phải treo cổ lên một cành cây chứ?
Tuy nhiên, tất cả những ý tưởng non nớt này của Ôn Noãn đã hoàn toàn bị lật đổ sau khi gặp Giang Trác.
Có người một khi đã xuất hiện thì phóng tầm mắt nhìn lại giống như cả cánh rừng bị kéo đổ, tâm tư tra nữ trong lòng cô trong khoảnh khắc lập tức thu liễm lại.
Lập tức chỉ muốn người này, chỉ có cậu, cũng chỉ có thể là cậu.
Cô thực sự yêu đương rồi... trong khi vẫn lấy thân phận con trai, quả thực khó tin!
Mặc dù Giang Trác người này tính tình rất xấu, rất ương ngạnh, nhưng cậu ấy là bạn trai mình cho nên có lẽ cô nên bao dung một chút.
Giống như câu “Internet canh gà” của mẹ ruột cô: “Người hạnh phúc thì dùng tuổi thơ để hàn gắn cuộc đời, còn người bất hạnh thì đã được định trước là phải dùng cả đời để hàn gắn tuổi thơ.”
Ở những năm tháng sau này, Ôn Noãn nhất định sẽ đau lòng cho cậu rất nhiều.
Suy nghĩ của Ôn Noãn bay lung tung, mãi cho đến rạng sáng cô rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng trong giấc mơ lại xuất hiện một vài đoạn vụn vặt về Giang Trác.
Sáng hôm sau, cô nằm trên giường một lúc lâu mới lề mề rời giường.
Tủ lạnh trống không, không có gì cả. Ôn Noãn nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ vào lớp liền tắm rửa thay quần áo rồi ra cửa.
Vừa ra tới sân, cô nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang đạp xe đứng đợi trước nhà.
Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu lên thảm cỏ xanh, chiếc xe đạp của cậu đỗ dưới gốc cây, ánh đèn sặc sỡ đổ xuống vai cậu. Người nọ đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng động, cậu liền ngước lên nhìn cô.
Một tia nắng chói chang vừa lúc chiếu lên mi mắt cậu, phản chiếu một đôi mắt nâu nhạt trong suốt.
Ôn Noãn nhìn thấy cậu, hai mắt sáng ngời, chạy tới: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Trác vỗ vỗ yên sau: “Tiện đường, đón em đi học.”
"Tiện đường?"
Đôi mắt Ôn Noãn cười híp thành một đường: "Nhà của chúng ta, một nhà ở phía nam, một ở phía bắc, còn trường học lại ở phía đông. Rốt cuộc là Trác gia thuận đường nào thế?"
Giang Trác ngạo nghễ nhìn cô: “Cái người này có nhiều lúc đúng là nhàm chán. Sao nhất định phải nói rõ ý trong lời người ta ra chứ?"
"Em đơn thuần chất phác mà.” Ôn Noãn lý lẽ hùng hồn nói: “Trong lòng nghĩ gì thì nói cái đó. Thích thì cũng phải nói ra, có đối tốt với người khác thì cũng phải cho người đó biết. "
"Được."
Giang Trác kéo dài giọng điệu, gằn từng chữ: "Anh-chính-là-đặc-biệt-đến-đưa-bạn-trai-cùng-đi-học, vui chưa?"
Ôn Noãn cười hì hì: "Bạn trai anh không có xe. Nếu bạn trai anh có xe thì cũng sẽ đưa đón anh mỗi ngày."
"Đón anh?" Giang Trác giơ điện thoại lên: "Ông đây đợi em bốn mươi phút."
Ôn Noãn lầu bầu nói: "Anh đến đây thì nên gọi điện cho em chứ."
Nếu như cô sớm biết Giang Trác sẽ đến đón cô thì nhất định cô sẽ không ngủ nướng mà ra ngoài sớm hơn.
Thật ra Giang Trác cũng mấy lần định gọi điện thoại cho cô, chỉ là nhấn gọi rồi lại cúp máy muốn để cô ngủ nhiều thêm vài phút. Kết quả là chờ đến 40 phút.
"Lên xe đi, sắp muộn rồi.”
“A, được!”
Trước khi lên xe, Ôn Noãn vươn tay sờ trán Giang Trác, may mà không nóng nữa nên cô yên tâm ngồi lên yên sau.
"Con trai các anh sức khỏe cũng tốt thật. Hôm qua vẫn bị bệnh nặng đến mức không đi lại được, ngủ cả đêm liền hết sốt."
"Nói như thể em không phải con trai ấy."
Ôn Noãn hoảng sợ, suýt chút nữa la bị lộ: "Em... Ý em là..."
"Được rồi." Giang Trác lấy một túi đồ ăn sáng từ trong rổ xe ra đưa cho Ôn Noãn phía sau: "Bữa sáng, không có thời gian để đến cửa hàng, em ăn một chút trên xe đi."
Cô mở túi ra, thấy sữa đậu nành nóng hổi với bánh bao nhân rau hẹ, cô đưa cái bánh đến gần ngửi thử, đó là tiệm bánh bao mà cô thích ăn nhất.
Thật có lòng nha!!
Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn Giang Trác.
Thân hình thiếu niên cao ráo, lưng dài thẳng, mái tóc trắng bồng bềnh trong gió, rất có loại cảm giác không chân thực.
Ôn Noãn vươn tay, ôm eo cậu rồi dựa đầu vào tấm lưng cứng rắn của cậu.
Thân thể Giang Trác rõ ràng có hơi cứng đờ, cúi đầu liền thấy tay cô gái đang đặt ở trên bụng cậu, ôm chặt lấy cậu.
Những hành động tùy ý của cô đối với cậu mà nói đều là kí ch thích phóng đại mười lần.
Căn bản là không chịu nổi.
Giang Trác hơi buông tay cô ra, nói: "Em dè dặt chút đi. Đây là ngày thứ hai chúng ta ở bên nhau."
"Ôi trời, ngày thứ hai chúng ta ở bên nhau, anh hôn em bao nhiêu cái, em chỉ mới ôm anh có một chút đã không được."
"Không phải là không được." Giang Trác nhịn thật lâu mới mở miệng: "Vậy em chuyển tay... lên trên đi."
Ôn Noãn phản ứng lại, mạnh mẽ rút tay về mới ý thức được... cô đã chạm vào chỗ không nên chạm vào.
Gió mát thoảng qua, gò má hai người đều nóng bừng bừng.
“Anh đạp xe chậm một chút, em mau ăn sáng đi.”
“Ồ, được.” Ôn Noãn mở túi đồ ăn sáng ra, dùng đũa gắp một miếng bánh bao hấp, đưa cho Giang Trác: “Cho bạn gái ăn trước."
Giang Trác cũng không khách khí cắn một miếng bánh bao trên đũa, hai má hơi phồng lên.
Ôn Noãn cười híp mắt: "Thế nào? Em có thương anh không?"
"Thương."
“Là bạn trai, sau này có đồ ăn ngon em đều nhường cho anh Trác nhà chúng ta ăn trước. Những thứ tốt nhất của em đều cho anh."
Gió nhẹ thổi qua cây ngô đồng trên đỉnh đầu kêu xào xạc, Giang Trác nhai miếng bánh bao trong miệng, nhưng lại cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, không thể nuốt xuống.
Cậu dừng lại thật lâu mới lên tiếng: “Ngay cả khi em không như vậy thì em vẫn là bạn trai của anh.”
"Nhưng em muốn như vậy."
“Tại sao?”
"Chính là muốn vậy thôi còn cần lý do cái gì nữa?" Ôn Noãn đưa sữa đậu nành đến bên miệng cậu: “Mau uống một hớp đi, còn nóng đó.”
Giang Trác uống một ngụm, cậu còn cố ý dặn chủ quán thêm nhiều đường trong sữa đậu nành.
Ngọt, thực sự rất ngọt.
Cậu nghe thấy tiếng sột soạt của túi ni lông phía sau, cũng có thể nghe thấy tiếng cô gái đang ăn cái gì đó, quay ra ngoài đường, ánh nắng trước mặt chiếu vào ánh mắt cậu.
Giang Trác cảm thấy trong thế giới lạnh lẽo của mình cuối cùng cũng có ánh nắng.
Hai người giẫm chuông vào học mà đi vào trường. Sau khi xuống xe, Giang Trác còn không kịp xích xe đã bị Ôn Noãn vội vàng kéo đến dãy lớp học.
Khi hai người họ chạy đến cửa lớp liền nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm Trương Chí Minh đang ôm tay chờ đợi từ lâu.
Ôn Noãn lập tức bỏ tay Giang Trác ra, thấp thỏm đi tới.
Xong đời!!!
Quả nhiên không ngoài dự tính, thầy Trương ý vị thâm trường nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu: “Hai đứa cùng nhau đến trường?”
Ôn Noãn nhanh chóng giải thích: “Gặp nhau ở cổng trường ạ.”
“Hừm, hai đứa… Thầy cũng không biết nên nói thế nào." Trương Chí Minh lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con gái nắm tay còn có thể hiểu được. Con trai mà nắm tay là như thế nào hả?!"
Giang Trác nghiêm mặt hỏi: "Tại sao chuyện con gái làm được mà con trai lại không thể làm?"
Câu hỏi này khiến Trương Chí Minh dừng lại: “Giang Trác, em ít giả bộ đi. Tôi nói không lại em không có nghĩa là em đúng. Lát nữa sau khi tan học hai đứa đổi chỗ đi."
"Thầy Trương, em với Giang Trác ngồi cùng bàn là đôi bạn cùng tiến giúp nhau học tập ạ." Ôn Noãn vội vàng nói: "Thầy xem lần thi giữa kỳ lần trước, Giang Trác thi được nhất khối."
"Nếu không phải hai đứa các em một đứa hạng nhất một đứa hạng nhì thì tôi đã sớm chuyển các em đi hết rồi."
"Vâng." Ôn Noãn cười hì hì làm nũng với chủ nhiệm lớp: "Trong lòng chúng em, thầy Trương là một giáo viên tốt, quan tâ m đến học sinh của mình. Thầy chắc chắn sẽ không phân tốt xấu áp đặt chúng em như những giáo viên khác."
Trương Chí Minh nhìn thằng nhóc Ôn Hàn này, vậy mà lại còn học được bộ dạng làm nũng của con gái, hơn nữa không có cảm giác khác biệt lắm thật sự khiến ông cảm thấy có chút không đành lòng.
"Ôn Hàn, thằng nhóc này ít nịnh nọt tôi lại. Cuối tuần sẽ có cuộc thi toán cấp thành phố các em phải đến tham gia. Nếu như hai đứa có thể giúp đỡ nhau đạt thứ hạng lý tưởng thì tôi sẽ xem xét lại vấn đề đổi vị trí."
"Vâng ạ, thầy Trương, không thành vấn đề." Ôn Noãn vỗ vai Giang Trác: "Anh Trác và em nhất định không thành vấn đề."
"Tôi không lo lắng em." Trương Chí Minh nhìn Giang Trác: “Thế nào, học sinh Giang Trác, em có tham gia không?”
Giang Trác không trả lời.
Ôn Noãn nhìn Giang Trác: “Tham gia ạ, loại thi đấu này không được làm khó được anh nha.”
Sắc mặt Giang Trác trầm xuống, vẫn không đáp lại.
Trương Chí Minh mỉm cười: "Học sinh Giang Trác, tôi biết trước đây em chưa bao giờ thích tham gia mấy cuộc thi cấp thành phố kiểu này. Nhưng mà lần này em có muốn để học sinh Ôn Hàn có ngoại lệ không?"
Giang Trác nhướng đôi mắt đen láy nhìn Trương Chí Minh: "Thầy Trương, thầy đang đào hố em."
Trương Chí Minh nói: "Dù có đào hố hay không đào hố thì tôi vẫn không có lý do gì hại em đúng không? Nếu em có thể giành chức vô địch trong cuộc thi này thì có thể cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Với điểm toán học của Giang Trác thì rất có khả năng giành được vị trí thứ nhất. Chuyện này rất tốt.”
Ôn Noãn khó hiểu nhìn Giang Trác, cô cảm thấy cậu dường như có chuyện khó nói, dù sao cậu cũng không nhận.
"Thầy Trương, nếu như Giang Trác thật sự không muốn tham gia thì cũng được. Em có thể giành được vị trí thứ nhất, nhất định sẽ kiếm tiền thưởng cuối năm cao nhất trường cho thầy!”
Trương Chí Minh chọc trán Ôn Noãn: “Thằng nhóc thối, tôi làm vậy là vì tiền thưởng cuối năm à? Còn không phải vì lợi ích của các em?"
"Vâng, vâng, vâng thầy Trương quan tâm chúng em nhất."
Ôn Noãn chân chó cười cười với ông, dỗ ông vui vẻ quay về phòng làm việc không nhắc đến chuyện đổi vị trí nữa.
Suốt buổi sáng, Giang Trác có vẻ không được vui, cũng rất ít nói. Lâu lâu Ôn Noãn lại liếc nhìn cậu, mắt cậu dán vào bảng đen, nhưng rõ ràng là đang mất tập trung.
Buổi học kết thúc, Giang Trác ra ngoài lấy nước, Ôn Noãn đưa cốc cho cậu: "Anh Trác, em buồn ngủ muốn uống cà phê. Anh có thể đến tiệm nhỏ mua một gói cà phê hòa tan cho em không?"
Vẻ mặt Giang Trác nhàn nhạt: "Sao em không lên trời luôn đi?”
"Em đây không có cánh nên không lên trời được chỉ có thể ở trên anh thôi!"
Giang Trác nhéo hai má cô nói không nên lời: “Mở miệng là nói mấy câu thô tục này, hử?"
"Ai, ai, em sai rồi, em đau... Anh Trác em sai rồi. Em không bao giờ... nói nữa.” Cô gái nhỏ nũng nịu cầu xin: “Thật mà, thật mà, anh mau buông ra đi, đau quá!”
Giang Trác buông cô ra, xoa xoa mặt cô rồi cầm bình giữ nhiệt bước ra khỏi lớp.
Diệp Thanh ở phía sau, vẻ mặt ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm [1] nói với Ôn Noãn: "Cậu cũng quá nóng mắt rồi, rõ ràng là đấm một cái là có thể giải quyết vấn đề lại giả bộ như thiếu nữ yếu đuối, còn nhõng nhẽo, nôn~"
[1] vẻ mặt ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm: đề cập đến sự bối rối, ghê tởm và không thể hiểu nổi về một thứ gì đó được chuyển thể từ hình ảnh một cụ ông đang nhìn vào điện thoại di động của mình trên tàu điện ngầm.
Ôn Noãn quay đầu lại, cười híp mắt: "Nóng mắt thì cậu đừng có nhìn."
Dù nắm đấm của cô mạnh đến đâu thì cũng không thể giáng xuống người Giang Trác. Cậu là bạn trai đầu tiên bảo bối của cô, không chừng còn là chồng tương lai của cô, yêu thương còn không hết.
“Đừng nói với tôi anh Trác là người ăn mềm không cứng.” Diệp Thanh nhìn đồng hồ đeo tay: “Đoán chừng thật sự đi mua cà phê cho cậu rồi.”
Khóe môi Ôn Noãn không nhịn được hơi nhếch lên.
"Được rồi, vừa nãy lão Trương ở bên ngoài nói gì với hai người mà lâu vậy?"
"À, bảo chúng tôi cùng tham gia cuộc thi toán thành phố, có thứ hạng, giúp ổng kiếm tiền thưởng cuối năm."
"Trác ca từ chối."
"Sao cậu biết?"
"Cậu ấy chưa bao giờ tham gia cuộc thi cấp thành phố như thế này.”
"Giành được hạng nhất còn có thể cộng điểm tuyển sinh đại học đúng là cơ hội tốt mà." Ôn Noãn không phải không tiếc nuối nói: "Hơn nữa lấy trình độ của lão đại nói không chừng có thể giành được hạng nhất đấy."
"Cũng bởi vì vậy nên cậu mới không muốn tham gia."
Ôn Noãn càng thêm tò mò: "Tại sao?"
Diệp Thanh ngoắc ngoắc ngón tay, Ôn Noãn nghiêng người, nghe anh nói: "Cậu biết Giang Trác có một đứa em trai không?"
"Hình như... có nghe anh ấy nói qua, khi còn bé có gặp."
Diệp Thanh thì thầm: "Em trai cậu ấy là người có tiếng trong thành phố của chúng ta, nghe nói là thiếu niên thiên tài. Cậu ta học tiểu học đều nhảy ba cấp, hiện tại đang học cùng năm với chúng ta. Phàm là có hoạt động thi đua gì gì đó cậu ta đều đạt hạng nhất."
Ôn Noãn bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên Giang Trác từ chối tham gia cuộc thi là vì không muốn cạnh tranh với cậu ta?"
Diệp Thanh nói tiếp: "Cũng không phải là không có ngoại lệ. Sơ nhị năm ấy, hình như là một cuộc thi vật lý Giang Trác cũng tham gia. Lần đó liền đoạt danh tiếng của cậu ta giành được hạng nhất."
"Sau đó thì sao?" Ôn Noãn tò mò hỏi
"Sau đó…” Diệp Thanh thở dài: “Cậu ấy ngồi bên cửa, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đợi cả đêm.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ một cuộc gọi của mẹ cậu ấy, chờ một lời khen ngợi.”
Ôn Noãn thậm chí có thể tưởng tượng được bóng lưng thất lạc của cậu bé cầm điện thoại kia.
"Đó là lần cuối cùng.” Diệp Thanh nói tiếp: “Sau đó cậu ấy chưa từng tham gia mấy loại thi đấu này lần nào nữa. Chỉ cần có em trai của cậu ấy thì cậu ấy sẽ tránh xa.”
Ôn Noãn hiểu rõ, thật ra không phải Giang Trác có ý định tách ra gì chỉ là không còn mong đợi.
Giang Trác đạp lên chuông vào học, bước vào lớp đưa ly giữ nhiệt cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn mở nắp chai, hương cà phê nồng nặc tràn ra, xộc vào mũi.
Ôn Noãn kinh ngạc nhìn Giang Trác: “Anh thật sự mua cà phê giúp em sao?”
Giang Trác nhàn nhạt nói “Ừ”, đồng thời đưa cho Ôn Noãn một tờ đơn dự thi cuộc thi toán học.
Ôn Noãn khó hiểu hỏi: "Đây là?"
Giang Trác bình tĩnh điền thông tin vào phiếu đăng ký: “Tham gia cuộc thi.”
Lúc này ngay cả Diệp Thanh ở phía sau cũng thò đầu lên: “Trác ca cậu... cậu muốn tham gia cuộc thi rác rưởi này sao, cậu... chắc chưa?"
Giang Trác viết tên cậu vào chỗ trống trong phiếu đăng ký, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Noãn: "Lúc đi lấy phiếu anh đã nói chuyện với thầy Trương rồi. Nếu được quán quân thì ông ta không được nhắc đến chuyện đổi chỗ ngồi nữa."
/67
|