Gần buổi trưa, thời tiết mù mịt, gió lạnh đến thấu xương, đám đông trên đường vẫn vậy không hề giảm đi, phần lớn đều là cùng người nhà đi chợ chọn mua hàng tết.
Xe ngựa Doãn phủ chậm rãi đi trên đường lớn ở trong thành, bên trong xe ngựa, hai huynh đệ Doãn gia ngồi mặt đối mặt nhau.
“Đệ nói nè đại ca, huynh cứ tiếp tục để cho nha đầu kia đi theo phía sao?” Doãn Thiếu Trúc khoanh hai tay trước ngực, ngồi tư thế thẳng đứng, một đôi mắt trời sinh dữ tợn liếc xéo huynh trưởng.
“Nhị đệ, ánh mắt dịu lại một chút, đệ dọa ta đó.” Doãn Tử Liên dựa vào chỗ ngồi mềm mại nói.
“... Trời sinh đệ đã như vậy, huynh nhìn hơn hai mươi năm, còn chưa quen sao?” Tiếng nói của Doãn Thiếu Trúc trầm thấp hùng hậu, mày rậm mắt to, mũi cao, vốn tướng mạo tuấn tú, nhưng mà lông mày dựng lên, làm cho con ngươi đen lộ ra âm hiểm. Giọng nói hùng hậu quen cất lên vang dội, thoạt nhìn giống như gương mặt tức giận khi bị mất mấy ngàn lượng, khiến cho mọi người nảy sinh nỗi sợ hãi.
“Ngồi gần quá, có cảm giác bị áp lực.” Doãn Tử Liên tựa cười mà không cười nhìn hắn.“Chúng ta rất ít khi ngồi gần như vậy.”
Hắn cắn chặt răng.“Vậy huynh tìm đệ đi cùng huynh là gì? Huynh nghĩ rằng đệ cũng rãnh rỗi như huynh sao? Huynh có biết mặc kệ huynh mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đều rơi xuống trên người đệ? Vu Đường tên đáng ghét kia cũng chỉ lo trông coi xưởng rượu của đệ ấy, Đan Hòa chỉ lo chăm sóc cho đệ ấy và mẹ, còn đệ? Mỗi ngày đều mệt đến thật sự muốn mài đao!”
“Giết ai vậy?”
“Giết chính mình!”
Doãn Tử Liên cúi đầu cười, vén bức màn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy một bóng dáng lén lút tránh xe ngựa, mặt không đỏ, hơi thở không mệt, lặng lẽ bước theo.
Nếu có thể cùng nàng sinh vài đứa nhỏ, hy vọng sức khỏe của đứa nhỏ đều có thể tốt giống như nàng...
“Đại ca nghe đệ nói nè, biểu hiện này của huynh, dọa đệ đó nha.”
“À?” Hắn thu hồi tầm mắt.“Như thế nào?”
“Nếu đã vừa ý, cũng đã dạy dỗ nhiều như vậy năm, chỉ còn thiếu là chưa nói một tiếng với mẹ thôi? Bằng không, trực tiếp làm cho bụng nàng ấy to lên cũng được, dù sao cũng đừng để lộ ra cái nét mặt vui mừng khi nhìn nàng từ xa, làm cho đệ nhìn đến độ da đầu cũng run lên, còn nữa” Doãn Thiếu Trúc suy nghĩ, hai tay chống trên đầu gối, rướng người tới gần hắn hơn, nhỏ giọng hỏi:
“Huynh có được hay không vậy?”
Đây là nghi ngờ hợp lý nhất.
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc phát hiện đại ca yêu thương nha hoàn Hồng Tụ bên cạnh huynh ấy, đã là ba năm trước đây. Tuy rằng thân phận nô tỳ rất thấp kém, muốn xứng với đại ca có dạnh phận Giải Nguyên của hắn thật sự là trèo cao, nhưng vị đại ca này của hắn từ trước đến nay đều làm việc không theo nguyên tắc, một khi vừa ý, hắn cũng chỉ có thể thật lòng chúc huynh ấy thành công.
Doãn Tử Liên miễn cưỡng nhướng mày, ý cười nhạt đi, ánh mắt lười biếng lại tràn đầy tà khí.
“... Chỉ là hỏi một câu thôi, huynh cứ xem như là đệ chưa từng hỏi đi.” Doãn Thiếu Trúc thật biết thức thời, tuyệt không trực tiếp đối chọi với người.“Hay là, huynh sợ thân tàn nửa sống nửa chết của mình sẽ liên lụy nàng ấy?”
“Đệ cho rằng ta sẽ băn khoăn những thứ đó?”
Khi hắn phát hiện trái tim mình thuộc về cô gái kia, hắn càng thêm chú ý sức khỏe, đáng tiếc là, độc đã thâm nhập sâu, thương tổn cân mạch là đương nhiên, đại phu nhiều lần cảnh cáo hắn không thể quá vui hay quá buồn, nếu không chỉ sợ sẽ làm cho huyết mạch đứt đoạn. May mắn là, trời sinh hắn tính tình đạm bạc, ít c khi vui buồn, ngay cả lúc cha qua đời, cũng không đến mức làm cho hắn quá khó chịu.
Ngược lại Tụ nhi, lại có thể làm cho hắn tức giận đến nghiến răng.
“Nếu không thì sao chứ?”
Doãn Tử Liên cười mà không đáp.
Doãn Thiếu Trúc tự biết mất mặt nên thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn, không hề truy hỏi nữa, hắn biết rõ, nếu đại ca không nói, hắn cũng sẽ không hỏi được lý do, đơn giản sửa lại, hỏi sang vấn đề khác.“Liêm Trinh đi đâu?”
“Huynh muốn hắn giúp huynh đi làm một chuyện.”
“Cho nên Hồng Tụ mới không yên lòng, kiên quyết đi theo phía sau xe ngựa?”
“Không yên lòng mới tốt.”
“...” Doãn Thiếu Trúc không khỏi thở dài.
Aii, chính là cái thói xấu này, khó trách năm đó bị hạ độc a.
Vừa đến phủ Tuyển vương gia, Doãn Tử Liên xuống xe ngựa, nói vài câu với mã phu, mã phu lập tức vòng đến chỗ rẽ phố lớn, mời Hồng Tụ lại đó.
“Thật trùng hợp, Gia.” Nàng ngây ngô cười.
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Hắn cũng cười, lại cười khiến cho da đầu nàng run lên.
“Đừng có trùng hợp với không trùng hợp nữa, đi thôi.” Không chịu nổi trò giăng câu ngu ngốc này, cái tiết mục ngu ngốc, người câu còn không cam tâm, muốn cho con mồi nuốt mồi câu càng sâu càng tốt, Doãn Thiếu Trúc tức giận dẫn đầu bước đi.
Doãn Tử Liên nhìn sâu vào mắt của Hồng Tụ rồi lập tức bước vào trong phủ Tuyển vương gia. Nàng vẫn theo nguyên tắc giả trang mặt quỷ, đi phía sau hắn, nhưng mới đi hai bước, hắn lại dừng lại.
“Gia, làm sao vậy?”
“Chân của nàng làm sao vậy?” Hắn quay đầu.
Nàng kinh ngạc, lập tức tươi cười.“Không có.” Mới vừa rồi chân nàng không cẩn thận bị cục đá làm cho trượt ngã nên chân bước cà nhắc, hắn phát hiện sao?
“Phải không?” Hắn ‘hừ’ một tiếng, bước thẳng về phía trước.
Tổng quản phủ Tuyển vương gia dẫn đường, bọn họ xuyên qua hành lang đi thẳng đến khu viện ở phía đông, chỉ thấy bên tay trái có một khu vườn hồng mai, khi gió lạnh thổi qua, những cánh hoa rơi xuống, đứng từ phía xa trông như những giọt máu.
“Gia, ta cảm thấy lục mai trong phủ đẹp hơn nhiều.” Lúc đang đi, nàng nhỏ giọng, nói.
“Im lặng.”
Hồng Tụ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cúi mặt xuống.
Xuyên qua dãy hành lang đi đến một đình viện, bốn phía màn sa phủ xuống như tường, giờ phút này toàn bộ màn sa đã được buộc lại, trong đình đã có mấy người ngồi, trước mặt cũng có một cái bàn nhỏ sơn son vàng, trên bàn bày ra những món ăn tinh xảo xinh đẹp và rượu ngon.
Khi đến gần, mọi người đều ăn mặc áo gấm hoa phục, con trai nhà quan khí chất cao ngạo.
“Tử Liên, Thiếu Trúc.” Nam tử chủ tọa đứng lên.
Hồng Tụ liếc nhìn đối phương, biết hắn là Chu Trấn Bình, con trai của Tuyển vương gia, lúc trước bọn họ đã gặp nhau vài lần ở Túy Nguyệt Lâu, diện mạo Chu Trấn Bình nhã nhặn, nhưng ánh mắt kiêu ngạo, giọng điệu bá đạo, có khi lời nói cuồng vọng khiến cho nàng không chịu nổi, cho nên chỉ cần phát hiện hắn ở đâu thì nàng sẽ lánh xa.
Nhưng lúc này không có cách nào khác, Liêm đại ca không ở đây, nàng phải bảo vệ chủ tử mới được.
“Thế tử.” Huynh đệ Doãn gia cung ta chào.
“Như thế nào mà mái tóc dài của ngươi vẫn không buộc lại?” Chu Trấn Bình nhìn thẳng Doãn Tử Liên.
Nhiều năm trước, hai người đều là học sinh được tiến cử của học viện phủ huyện, cùng học vài năm, quen biết không sâu, nhưng là bởi vì thân phận cũng tương đối nổi bật, cho nên trong học viện thường bị lấy ra để so sánh, mà thiên chất tự nhiên của hai người như Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài trong chuyện xưa, Chu Trấn Bình luôn bị chê cười đến không còn chút giá trị nào.
Chẳng qua là năm đó Doãn Tử Liên vốn được dự đoán sẽ bay đến tận trời cao, bởi vì một ly độc rượu chặt đứt con đường làm quan, mà Chu Trấn Bình mặc dù cũng không làm quan, nhưng có người cha là vương gia, chỉ cần cha của hắn nhắm mắt, hắn sẽ trở trở thành một vị vương gia, khoảng cách thân phận của hai người lại càng rõ ràng.
“Mái tóc này buộc hay không buộc cũng là chỉ vẻ bên ngoài, buộc lại thì như thế nào, không buộc thì sẽ ra sao?” Doãn Tử Liên mỉm cười.
Tuy rằng hắn cười, nhưng Hồng Tụ có thể thấu hiểu từng động tác của hắn, hắn cùng Chu Trấn Bình chẳng có tình cảm sâu đậm gì.
Từ trước đến nay vẫn như thế, lúc trước Tuyển Vương phát thiếp mời, chủ tử cũng không đến, nhưng hôm nay không biết vì sao lại quyết định tham dự.
“Nói rất hay, ngươi có thân phận Giải Nguyên, cho dù không buộc tóc, cũng chẳng ai làm khó dễ được ngươi.” Chu Trấn Bình giống như vô tình cười, con ngươi đen lại không ngừng quan sát Hồng Tụ đang đứng phía sau hắn.“Lại đây, ta đã giữ chỗ cho ngươi rồi.”
“Đa tạ thế tử.”
Huynh đệ Doãn gia vừa ngồi vào, hạ nhân phủ Tuyển vương gia lập tức chuẩn bị thêm rượu và thức ăn, mà ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn vào gương mặt của Hồng Tụ vẫn đang rũ mắt im lặng.
Chỉ vì nàng có mày liễu mắt hạnh, mũi thanh môi mọng, đứng yên một nơi tựa như đóa u lan, dẫn đến đám con quan lớn thấp giọng bình phẩm lung tung về nàng.
Nói trắng ra, hồng mai yến lần này mời Doãn Tử Liên, nói là Chu Trấn Bình muốn tìm hắn để ôn chuyện cũ, chẳng bằng nói thẳng ra là y muốn nhân cơ hội này nhìn ngắm kiều nhan.
Nghe đồn Doãn phủ có ba vị nha hoàn xinh đẹp đi theo ba huynh đệ Doãn gia. Bên cạnh tam thiếu gia Doãn Vu Đường của Đoãn gia có Đan Hòa thông minh hoạt bát, là kỳ tài thương trường hiếm có; bên cạnh nhị thiếu gia Doãn Thiếu Trúc của Doãn gia có Chu Mật, thiện lương hồn nhiên, ngọt ngào động lòng người, là nha hoàn có tiếng phá tài sản của Kim Lăng thành, trong thành có rất nhiều người đánh cược với nhau, cược xem khi nào Chu Mật thì có thể làm tiêu tán sạch sản nghiệp tổ tiên của Doãn phủ.
Nhưng mà, hấp dẫn ánh mắt của đám con cháu nhà quan nhất chính là Hồng Tụ luôn ở bên cạnh Doãn Tử Liên.
Hồng Tụ dung nhan như họa, thanh khiết xinh đẹp mềm mại, có vài lần theo chủ tử ra ngoài, khí chất xuất chúng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông, hấp dẫn mạnh ánh mắt bọn họ, tuy rằng thân phận của nàng thấp kém, nhưng thu làm thiếp cũng không có gì là không ổn.
Nhưng mà, tâm tư của bọn nam nhân đối với nàng, Hồng Tụ hoàn toàn không phát hiện, chỉ chậm chạp hiểu được, vì sao lúc ban đầu gia không cho nàng theo, những người đó trong mắt nàng... là những kẻ chướng mắt!
Bởi vì không thể rời đi, cho nên nàng đành phải nhàm chán nhìn hồng mai bên ngoài, lại từ từ nhìn lại, nhìn những bụi cây cạnh bậc gỗ hành lang, chỉ thấy những đóa hoa tròn tròn rực rỡ phía trên, ngạo nghễ giống như quả cầu nhỏ, nàng không khỏi híp mắt nhìn, chung quy cảm thấy loài hoa này rất quen hình như nàng đã từng biết. Lúc còn nhỏ, cha thích dẫn nàng lên núi tìm thảo dược, dạy nàng cách nhận biết hoa cỏ, nhưng mà, đã rất lâu rồi, nàng nhất thời không nhớ nổi là hoa gì
“Tụ nhi, trở về chỗ xe ngựa trước đi.” Đột nhiên, Doãn Tử Liên trầm giọng mệnh lệnh.
“Vâng.” Lấy lại tinh thần, nàng nhẹ nhàng thở ra, vừa mới muốn dời bước, Chu Trấn Bình lại ngăn cản đường đi của nàng.
“Hồng Tụ, ta có chuyện muốn thỉnh giáo nàng.”
“Không dám, thế tử có việc thì xin nói ra.”
“Nghe nói những bức họa của Tử Liên đều do nàng và người bán tranh bàn bạc liên hệ?”
“Đúng vậy.”
“Nàng có thể cam đoan tranh mua từ chỗ của Vi Tổ Hạo nhất định là tác phẩm thật?”
Hồng Tụ khẽ nhướng mày.“Đương nhiên là như thế.”
“Như vậy, mời nàng xem bức tranh này.” Chu Trấn Bình quay đầu, từ trên bàn lấy quyển tranh cuốn, ở trước mặt Doãn Tử Liên từ từ mở ra - đó là một bức tranh sơn thủy, vẽ về thôn xóm cũ nát ngoại thành, mà phần đề chữ phía dưới in ấn ký “Hạ Hà”.
Hồng Tụ trợn tròn đôi mắt thu thủy, không thể tin bản tranh khắc của mình như thế nào lại bị cắt xén thành tranh cuộn, nơi để lại ấn ký còn bị cắt mất, lại in thêm ấn ký của chủ tử.
“Tử Liên, đây là tác phẩm của ngươi?” Chu Trấn Bình cười hỏi.“Trong ấn tượng của ta, ta nhớ rõ ngươi có sở trường về tranh người, lấy nét vẽ núi đá âm dương dùng suân pháp hiện ra tranh người, càng lộ rõ ảnh nổi, cho nên nổi tiếng, nhưng... Ta tựa hồ chưa thấy ngươi vẽ tranh sơn thủy, càng chưa từng thấy ngươi làm tranh khắc bản.”
Doãn Tử Liên rũ hàng lông mi dày, nhìn bức tranh.“Đây không phải là tranh của ta, ta cũng không làm tranh khắc bản.”
“Nhưng ta hỏi Vi Tổ Hạo, hắn nói tranh này là Hồng Tụ giao cho hắn.” Chu Trấn Bình giương mắt mang theo ý cười liếc nhìn Hồng Tụ.“Hồng Tụ, đây là chuyện gì?”
Nàng nắm chặt bàn tay mềm mại, mày liễu nhíu lại, thầm mắng Vi Tổ Hạo vốn là tên gian thương, thế nhưng coi tác phẩm của nàng như ly miêu tráo thái tử, lấy giả tráo thật, giả làm tác phẩm của chủ tử, không biết lấy được bao nhiêu lợi ích từ việc đó rồi!
Uổng công nàng tin tưởng hắn như vậy, mà bây giờ... Nàng phải làm như thế nào mới ổn đây?
“Tranh này phong cách tinh tế, bút pháp âm dương rõ ràng, vừa thấy khiến cho người ta cảm thấy chắc chắn đây là bức họa của Tử Liên, cũng bởi vì như thế, ta mới có mua nó với giá cao, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Tử Liên chưa từng làm tranh khắc bản, bức tranh khắc bản kia từ đâu mà có?”
Khi Chu Trấn Bình nói như vậy, Doãn Tử Liên cũng chậm rãi liếc nhìn sang, khiến cho Hồng Tụ giật mình trong lòng.
Nàng nên nói với gia đó là tác phẩm của nàng, nhưng nơi này không thích hợp, có người ngoài, nàng sợ bị xuyên tạc, sợ bị gia hiểu lầm nàng cố ý mô phỏng những bức tranh của gia, nhưng nếu như không nói, trước mắt phải thoát thân như thế nào?
Chỉ thấy Doãn Tử Liên ho nhẹ hai tiếng, nâng tách trà lên khẽ uống một ngụm, thấp giọng nói:“Hồng Tụ, đi tìm Vi Tổ Hạo hỏi cho rõ ràng.”
“Vâng, Hồng Tụ lập tức đi.” Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, cúi người chào Chu Trấn Bình, xoay người đi về dãy hành lang phía sau.
Nhưng mà mới đi được vài bước, Chu Trấn Bình lại đi đến bên cạnh nàng.
“Đại ca.” Doãn Thiếu Trúc thấy thế, thấp giọng nhắc nhở, dùng ánh mắt ý bảo huynh trưởng là Hồng Tụ đang bị người ta quấn lấy.
Doãn Tử Liên không nhanh không chậm nhìn thoáng qua, uống ngụm trà, tạm thời án binh bất động, muốn xem cô gái nhỏ kia làm cách nào thoát khỏi sự dây dưa của Chu Trấn Bình, càng muốn nàng hiểu được nếu thế không bằng người, thì phải thành người của Doãn gia nàng mới có cách chống lại... Chẳng qua là không biết ngộ tính của nàng có hiểu thông không.
“Thế tử?” Hồng Tụ hơi kinh ngạc nhìn Chu Trấn Bình.
“Ta tiễn nàng.”
“Thế tử quá khách khí, Hồng Tụ chỉ là một nô tỳ, không thể nào nhận nổi sự đưa tiễn của thế tử.” Nàng cười nhạt trả lời, không muốn nói chuyện nhiều với hắn.
Nàng luôn cảm thấy buổi tiệc ngắm hoa mai hôm nay không tầm thường, căn bản là hắn có chuẩn bị, chờ cơ hội để phá nàng.
Nhưng mà nàng giận nhất vẫn là Vi Tổ Hạo, chẳng có một chút đạo đức buôn bán!
“Làm sao vậy?” Chu Trấn Bình nhìn chằm chằm nàng, đi theo bước chân của nàng.“Tử Liên thật sự có phúc khí rất tốt, có một nha hoàn xinh đẹp như nàng làm bạn, thoạt nhìn khí sắc mỗi ngày càng tốt hơn, chắc chắn sức khỏe của hắn dạo này mạnh hơn trước rất nhiều.”
“Gia siêng năng uống thuốc, sức khỏe đương nhiên tốt, không có liên quan gì đến nô tỳ.” Nàng cố duy trì nụ cười nhạt, lại khó có thể chịu được hắn càng tiến đến gần.
“Nhưng mà, độc trên người hắn cho dù uống thuốc cũng không có tác dụng, phải có thuốc giải độc mới được.”
Hồng Tụ bỗng nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh nàng.“... Thế tử biết gia trúng độc gì?” Hắn tất nhiên biết, nếu không làm sao biết độc kia có thuốc giải?
Nhưng đại phu đã từng nói, độc kia không thể giải được, trừ khi... tìm được thành phần của chất độc.
Chẳng qua người biết được thành phần của chất độc, chẳng phải đại biểu hắn rất có khả năng là người hạ độc?
“Lúc trước khi Tử Liên trúng độc, trùng hợp là lúc ngự y trong cung được phái xuống phía nam chữa bệnh đau đầu của cha ta, hắn từng chẩn bệnh cho Tử Liên. Được nhiên biết độc trong người Tử Liên là loại độc gì.”
Hồng Tụ nghe vậy, hàng lông mi dài khẽ động.“Như vậy, thế tử có biết cách giải độc?”
Xe ngựa Doãn phủ chậm rãi đi trên đường lớn ở trong thành, bên trong xe ngựa, hai huynh đệ Doãn gia ngồi mặt đối mặt nhau.
“Đệ nói nè đại ca, huynh cứ tiếp tục để cho nha đầu kia đi theo phía sao?” Doãn Thiếu Trúc khoanh hai tay trước ngực, ngồi tư thế thẳng đứng, một đôi mắt trời sinh dữ tợn liếc xéo huynh trưởng.
“Nhị đệ, ánh mắt dịu lại một chút, đệ dọa ta đó.” Doãn Tử Liên dựa vào chỗ ngồi mềm mại nói.
“... Trời sinh đệ đã như vậy, huynh nhìn hơn hai mươi năm, còn chưa quen sao?” Tiếng nói của Doãn Thiếu Trúc trầm thấp hùng hậu, mày rậm mắt to, mũi cao, vốn tướng mạo tuấn tú, nhưng mà lông mày dựng lên, làm cho con ngươi đen lộ ra âm hiểm. Giọng nói hùng hậu quen cất lên vang dội, thoạt nhìn giống như gương mặt tức giận khi bị mất mấy ngàn lượng, khiến cho mọi người nảy sinh nỗi sợ hãi.
“Ngồi gần quá, có cảm giác bị áp lực.” Doãn Tử Liên tựa cười mà không cười nhìn hắn.“Chúng ta rất ít khi ngồi gần như vậy.”
Hắn cắn chặt răng.“Vậy huynh tìm đệ đi cùng huynh là gì? Huynh nghĩ rằng đệ cũng rãnh rỗi như huynh sao? Huynh có biết mặc kệ huynh mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đều rơi xuống trên người đệ? Vu Đường tên đáng ghét kia cũng chỉ lo trông coi xưởng rượu của đệ ấy, Đan Hòa chỉ lo chăm sóc cho đệ ấy và mẹ, còn đệ? Mỗi ngày đều mệt đến thật sự muốn mài đao!”
“Giết ai vậy?”
“Giết chính mình!”
Doãn Tử Liên cúi đầu cười, vén bức màn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy một bóng dáng lén lút tránh xe ngựa, mặt không đỏ, hơi thở không mệt, lặng lẽ bước theo.
Nếu có thể cùng nàng sinh vài đứa nhỏ, hy vọng sức khỏe của đứa nhỏ đều có thể tốt giống như nàng...
“Đại ca nghe đệ nói nè, biểu hiện này của huynh, dọa đệ đó nha.”
“À?” Hắn thu hồi tầm mắt.“Như thế nào?”
“Nếu đã vừa ý, cũng đã dạy dỗ nhiều như vậy năm, chỉ còn thiếu là chưa nói một tiếng với mẹ thôi? Bằng không, trực tiếp làm cho bụng nàng ấy to lên cũng được, dù sao cũng đừng để lộ ra cái nét mặt vui mừng khi nhìn nàng từ xa, làm cho đệ nhìn đến độ da đầu cũng run lên, còn nữa” Doãn Thiếu Trúc suy nghĩ, hai tay chống trên đầu gối, rướng người tới gần hắn hơn, nhỏ giọng hỏi:
“Huynh có được hay không vậy?”
Đây là nghi ngờ hợp lý nhất.
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc phát hiện đại ca yêu thương nha hoàn Hồng Tụ bên cạnh huynh ấy, đã là ba năm trước đây. Tuy rằng thân phận nô tỳ rất thấp kém, muốn xứng với đại ca có dạnh phận Giải Nguyên của hắn thật sự là trèo cao, nhưng vị đại ca này của hắn từ trước đến nay đều làm việc không theo nguyên tắc, một khi vừa ý, hắn cũng chỉ có thể thật lòng chúc huynh ấy thành công.
Doãn Tử Liên miễn cưỡng nhướng mày, ý cười nhạt đi, ánh mắt lười biếng lại tràn đầy tà khí.
“... Chỉ là hỏi một câu thôi, huynh cứ xem như là đệ chưa từng hỏi đi.” Doãn Thiếu Trúc thật biết thức thời, tuyệt không trực tiếp đối chọi với người.“Hay là, huynh sợ thân tàn nửa sống nửa chết của mình sẽ liên lụy nàng ấy?”
“Đệ cho rằng ta sẽ băn khoăn những thứ đó?”
Khi hắn phát hiện trái tim mình thuộc về cô gái kia, hắn càng thêm chú ý sức khỏe, đáng tiếc là, độc đã thâm nhập sâu, thương tổn cân mạch là đương nhiên, đại phu nhiều lần cảnh cáo hắn không thể quá vui hay quá buồn, nếu không chỉ sợ sẽ làm cho huyết mạch đứt đoạn. May mắn là, trời sinh hắn tính tình đạm bạc, ít c khi vui buồn, ngay cả lúc cha qua đời, cũng không đến mức làm cho hắn quá khó chịu.
Ngược lại Tụ nhi, lại có thể làm cho hắn tức giận đến nghiến răng.
“Nếu không thì sao chứ?”
Doãn Tử Liên cười mà không đáp.
Doãn Thiếu Trúc tự biết mất mặt nên thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn, không hề truy hỏi nữa, hắn biết rõ, nếu đại ca không nói, hắn cũng sẽ không hỏi được lý do, đơn giản sửa lại, hỏi sang vấn đề khác.“Liêm Trinh đi đâu?”
“Huynh muốn hắn giúp huynh đi làm một chuyện.”
“Cho nên Hồng Tụ mới không yên lòng, kiên quyết đi theo phía sau xe ngựa?”
“Không yên lòng mới tốt.”
“...” Doãn Thiếu Trúc không khỏi thở dài.
Aii, chính là cái thói xấu này, khó trách năm đó bị hạ độc a.
Vừa đến phủ Tuyển vương gia, Doãn Tử Liên xuống xe ngựa, nói vài câu với mã phu, mã phu lập tức vòng đến chỗ rẽ phố lớn, mời Hồng Tụ lại đó.
“Thật trùng hợp, Gia.” Nàng ngây ngô cười.
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Hắn cũng cười, lại cười khiến cho da đầu nàng run lên.
“Đừng có trùng hợp với không trùng hợp nữa, đi thôi.” Không chịu nổi trò giăng câu ngu ngốc này, cái tiết mục ngu ngốc, người câu còn không cam tâm, muốn cho con mồi nuốt mồi câu càng sâu càng tốt, Doãn Thiếu Trúc tức giận dẫn đầu bước đi.
Doãn Tử Liên nhìn sâu vào mắt của Hồng Tụ rồi lập tức bước vào trong phủ Tuyển vương gia. Nàng vẫn theo nguyên tắc giả trang mặt quỷ, đi phía sau hắn, nhưng mới đi hai bước, hắn lại dừng lại.
“Gia, làm sao vậy?”
“Chân của nàng làm sao vậy?” Hắn quay đầu.
Nàng kinh ngạc, lập tức tươi cười.“Không có.” Mới vừa rồi chân nàng không cẩn thận bị cục đá làm cho trượt ngã nên chân bước cà nhắc, hắn phát hiện sao?
“Phải không?” Hắn ‘hừ’ một tiếng, bước thẳng về phía trước.
Tổng quản phủ Tuyển vương gia dẫn đường, bọn họ xuyên qua hành lang đi thẳng đến khu viện ở phía đông, chỉ thấy bên tay trái có một khu vườn hồng mai, khi gió lạnh thổi qua, những cánh hoa rơi xuống, đứng từ phía xa trông như những giọt máu.
“Gia, ta cảm thấy lục mai trong phủ đẹp hơn nhiều.” Lúc đang đi, nàng nhỏ giọng, nói.
“Im lặng.”
Hồng Tụ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cúi mặt xuống.
Xuyên qua dãy hành lang đi đến một đình viện, bốn phía màn sa phủ xuống như tường, giờ phút này toàn bộ màn sa đã được buộc lại, trong đình đã có mấy người ngồi, trước mặt cũng có một cái bàn nhỏ sơn son vàng, trên bàn bày ra những món ăn tinh xảo xinh đẹp và rượu ngon.
Khi đến gần, mọi người đều ăn mặc áo gấm hoa phục, con trai nhà quan khí chất cao ngạo.
“Tử Liên, Thiếu Trúc.” Nam tử chủ tọa đứng lên.
Hồng Tụ liếc nhìn đối phương, biết hắn là Chu Trấn Bình, con trai của Tuyển vương gia, lúc trước bọn họ đã gặp nhau vài lần ở Túy Nguyệt Lâu, diện mạo Chu Trấn Bình nhã nhặn, nhưng ánh mắt kiêu ngạo, giọng điệu bá đạo, có khi lời nói cuồng vọng khiến cho nàng không chịu nổi, cho nên chỉ cần phát hiện hắn ở đâu thì nàng sẽ lánh xa.
Nhưng lúc này không có cách nào khác, Liêm đại ca không ở đây, nàng phải bảo vệ chủ tử mới được.
“Thế tử.” Huynh đệ Doãn gia cung ta chào.
“Như thế nào mà mái tóc dài của ngươi vẫn không buộc lại?” Chu Trấn Bình nhìn thẳng Doãn Tử Liên.
Nhiều năm trước, hai người đều là học sinh được tiến cử của học viện phủ huyện, cùng học vài năm, quen biết không sâu, nhưng là bởi vì thân phận cũng tương đối nổi bật, cho nên trong học viện thường bị lấy ra để so sánh, mà thiên chất tự nhiên của hai người như Lương Sơn Bá và Mã Văn Tài trong chuyện xưa, Chu Trấn Bình luôn bị chê cười đến không còn chút giá trị nào.
Chẳng qua là năm đó Doãn Tử Liên vốn được dự đoán sẽ bay đến tận trời cao, bởi vì một ly độc rượu chặt đứt con đường làm quan, mà Chu Trấn Bình mặc dù cũng không làm quan, nhưng có người cha là vương gia, chỉ cần cha của hắn nhắm mắt, hắn sẽ trở trở thành một vị vương gia, khoảng cách thân phận của hai người lại càng rõ ràng.
“Mái tóc này buộc hay không buộc cũng là chỉ vẻ bên ngoài, buộc lại thì như thế nào, không buộc thì sẽ ra sao?” Doãn Tử Liên mỉm cười.
Tuy rằng hắn cười, nhưng Hồng Tụ có thể thấu hiểu từng động tác của hắn, hắn cùng Chu Trấn Bình chẳng có tình cảm sâu đậm gì.
Từ trước đến nay vẫn như thế, lúc trước Tuyển Vương phát thiếp mời, chủ tử cũng không đến, nhưng hôm nay không biết vì sao lại quyết định tham dự.
“Nói rất hay, ngươi có thân phận Giải Nguyên, cho dù không buộc tóc, cũng chẳng ai làm khó dễ được ngươi.” Chu Trấn Bình giống như vô tình cười, con ngươi đen lại không ngừng quan sát Hồng Tụ đang đứng phía sau hắn.“Lại đây, ta đã giữ chỗ cho ngươi rồi.”
“Đa tạ thế tử.”
Huynh đệ Doãn gia vừa ngồi vào, hạ nhân phủ Tuyển vương gia lập tức chuẩn bị thêm rượu và thức ăn, mà ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn vào gương mặt của Hồng Tụ vẫn đang rũ mắt im lặng.
Chỉ vì nàng có mày liễu mắt hạnh, mũi thanh môi mọng, đứng yên một nơi tựa như đóa u lan, dẫn đến đám con quan lớn thấp giọng bình phẩm lung tung về nàng.
Nói trắng ra, hồng mai yến lần này mời Doãn Tử Liên, nói là Chu Trấn Bình muốn tìm hắn để ôn chuyện cũ, chẳng bằng nói thẳng ra là y muốn nhân cơ hội này nhìn ngắm kiều nhan.
Nghe đồn Doãn phủ có ba vị nha hoàn xinh đẹp đi theo ba huynh đệ Doãn gia. Bên cạnh tam thiếu gia Doãn Vu Đường của Đoãn gia có Đan Hòa thông minh hoạt bát, là kỳ tài thương trường hiếm có; bên cạnh nhị thiếu gia Doãn Thiếu Trúc của Doãn gia có Chu Mật, thiện lương hồn nhiên, ngọt ngào động lòng người, là nha hoàn có tiếng phá tài sản của Kim Lăng thành, trong thành có rất nhiều người đánh cược với nhau, cược xem khi nào Chu Mật thì có thể làm tiêu tán sạch sản nghiệp tổ tiên của Doãn phủ.
Nhưng mà, hấp dẫn ánh mắt của đám con cháu nhà quan nhất chính là Hồng Tụ luôn ở bên cạnh Doãn Tử Liên.
Hồng Tụ dung nhan như họa, thanh khiết xinh đẹp mềm mại, có vài lần theo chủ tử ra ngoài, khí chất xuất chúng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông, hấp dẫn mạnh ánh mắt bọn họ, tuy rằng thân phận của nàng thấp kém, nhưng thu làm thiếp cũng không có gì là không ổn.
Nhưng mà, tâm tư của bọn nam nhân đối với nàng, Hồng Tụ hoàn toàn không phát hiện, chỉ chậm chạp hiểu được, vì sao lúc ban đầu gia không cho nàng theo, những người đó trong mắt nàng... là những kẻ chướng mắt!
Bởi vì không thể rời đi, cho nên nàng đành phải nhàm chán nhìn hồng mai bên ngoài, lại từ từ nhìn lại, nhìn những bụi cây cạnh bậc gỗ hành lang, chỉ thấy những đóa hoa tròn tròn rực rỡ phía trên, ngạo nghễ giống như quả cầu nhỏ, nàng không khỏi híp mắt nhìn, chung quy cảm thấy loài hoa này rất quen hình như nàng đã từng biết. Lúc còn nhỏ, cha thích dẫn nàng lên núi tìm thảo dược, dạy nàng cách nhận biết hoa cỏ, nhưng mà, đã rất lâu rồi, nàng nhất thời không nhớ nổi là hoa gì
“Tụ nhi, trở về chỗ xe ngựa trước đi.” Đột nhiên, Doãn Tử Liên trầm giọng mệnh lệnh.
“Vâng.” Lấy lại tinh thần, nàng nhẹ nhàng thở ra, vừa mới muốn dời bước, Chu Trấn Bình lại ngăn cản đường đi của nàng.
“Hồng Tụ, ta có chuyện muốn thỉnh giáo nàng.”
“Không dám, thế tử có việc thì xin nói ra.”
“Nghe nói những bức họa của Tử Liên đều do nàng và người bán tranh bàn bạc liên hệ?”
“Đúng vậy.”
“Nàng có thể cam đoan tranh mua từ chỗ của Vi Tổ Hạo nhất định là tác phẩm thật?”
Hồng Tụ khẽ nhướng mày.“Đương nhiên là như thế.”
“Như vậy, mời nàng xem bức tranh này.” Chu Trấn Bình quay đầu, từ trên bàn lấy quyển tranh cuốn, ở trước mặt Doãn Tử Liên từ từ mở ra - đó là một bức tranh sơn thủy, vẽ về thôn xóm cũ nát ngoại thành, mà phần đề chữ phía dưới in ấn ký “Hạ Hà”.
Hồng Tụ trợn tròn đôi mắt thu thủy, không thể tin bản tranh khắc của mình như thế nào lại bị cắt xén thành tranh cuộn, nơi để lại ấn ký còn bị cắt mất, lại in thêm ấn ký của chủ tử.
“Tử Liên, đây là tác phẩm của ngươi?” Chu Trấn Bình cười hỏi.“Trong ấn tượng của ta, ta nhớ rõ ngươi có sở trường về tranh người, lấy nét vẽ núi đá âm dương dùng suân pháp hiện ra tranh người, càng lộ rõ ảnh nổi, cho nên nổi tiếng, nhưng... Ta tựa hồ chưa thấy ngươi vẽ tranh sơn thủy, càng chưa từng thấy ngươi làm tranh khắc bản.”
Doãn Tử Liên rũ hàng lông mi dày, nhìn bức tranh.“Đây không phải là tranh của ta, ta cũng không làm tranh khắc bản.”
“Nhưng ta hỏi Vi Tổ Hạo, hắn nói tranh này là Hồng Tụ giao cho hắn.” Chu Trấn Bình giương mắt mang theo ý cười liếc nhìn Hồng Tụ.“Hồng Tụ, đây là chuyện gì?”
Nàng nắm chặt bàn tay mềm mại, mày liễu nhíu lại, thầm mắng Vi Tổ Hạo vốn là tên gian thương, thế nhưng coi tác phẩm của nàng như ly miêu tráo thái tử, lấy giả tráo thật, giả làm tác phẩm của chủ tử, không biết lấy được bao nhiêu lợi ích từ việc đó rồi!
Uổng công nàng tin tưởng hắn như vậy, mà bây giờ... Nàng phải làm như thế nào mới ổn đây?
“Tranh này phong cách tinh tế, bút pháp âm dương rõ ràng, vừa thấy khiến cho người ta cảm thấy chắc chắn đây là bức họa của Tử Liên, cũng bởi vì như thế, ta mới có mua nó với giá cao, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, Tử Liên chưa từng làm tranh khắc bản, bức tranh khắc bản kia từ đâu mà có?”
Khi Chu Trấn Bình nói như vậy, Doãn Tử Liên cũng chậm rãi liếc nhìn sang, khiến cho Hồng Tụ giật mình trong lòng.
Nàng nên nói với gia đó là tác phẩm của nàng, nhưng nơi này không thích hợp, có người ngoài, nàng sợ bị xuyên tạc, sợ bị gia hiểu lầm nàng cố ý mô phỏng những bức tranh của gia, nhưng nếu như không nói, trước mắt phải thoát thân như thế nào?
Chỉ thấy Doãn Tử Liên ho nhẹ hai tiếng, nâng tách trà lên khẽ uống một ngụm, thấp giọng nói:“Hồng Tụ, đi tìm Vi Tổ Hạo hỏi cho rõ ràng.”
“Vâng, Hồng Tụ lập tức đi.” Lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra, cúi người chào Chu Trấn Bình, xoay người đi về dãy hành lang phía sau.
Nhưng mà mới đi được vài bước, Chu Trấn Bình lại đi đến bên cạnh nàng.
“Đại ca.” Doãn Thiếu Trúc thấy thế, thấp giọng nhắc nhở, dùng ánh mắt ý bảo huynh trưởng là Hồng Tụ đang bị người ta quấn lấy.
Doãn Tử Liên không nhanh không chậm nhìn thoáng qua, uống ngụm trà, tạm thời án binh bất động, muốn xem cô gái nhỏ kia làm cách nào thoát khỏi sự dây dưa của Chu Trấn Bình, càng muốn nàng hiểu được nếu thế không bằng người, thì phải thành người của Doãn gia nàng mới có cách chống lại... Chẳng qua là không biết ngộ tính của nàng có hiểu thông không.
“Thế tử?” Hồng Tụ hơi kinh ngạc nhìn Chu Trấn Bình.
“Ta tiễn nàng.”
“Thế tử quá khách khí, Hồng Tụ chỉ là một nô tỳ, không thể nào nhận nổi sự đưa tiễn của thế tử.” Nàng cười nhạt trả lời, không muốn nói chuyện nhiều với hắn.
Nàng luôn cảm thấy buổi tiệc ngắm hoa mai hôm nay không tầm thường, căn bản là hắn có chuẩn bị, chờ cơ hội để phá nàng.
Nhưng mà nàng giận nhất vẫn là Vi Tổ Hạo, chẳng có một chút đạo đức buôn bán!
“Làm sao vậy?” Chu Trấn Bình nhìn chằm chằm nàng, đi theo bước chân của nàng.“Tử Liên thật sự có phúc khí rất tốt, có một nha hoàn xinh đẹp như nàng làm bạn, thoạt nhìn khí sắc mỗi ngày càng tốt hơn, chắc chắn sức khỏe của hắn dạo này mạnh hơn trước rất nhiều.”
“Gia siêng năng uống thuốc, sức khỏe đương nhiên tốt, không có liên quan gì đến nô tỳ.” Nàng cố duy trì nụ cười nhạt, lại khó có thể chịu được hắn càng tiến đến gần.
“Nhưng mà, độc trên người hắn cho dù uống thuốc cũng không có tác dụng, phải có thuốc giải độc mới được.”
Hồng Tụ bỗng nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh nàng.“... Thế tử biết gia trúng độc gì?” Hắn tất nhiên biết, nếu không làm sao biết độc kia có thuốc giải?
Nhưng đại phu đã từng nói, độc kia không thể giải được, trừ khi... tìm được thành phần của chất độc.
Chẳng qua người biết được thành phần của chất độc, chẳng phải đại biểu hắn rất có khả năng là người hạ độc?
“Lúc trước khi Tử Liên trúng độc, trùng hợp là lúc ngự y trong cung được phái xuống phía nam chữa bệnh đau đầu của cha ta, hắn từng chẩn bệnh cho Tử Liên. Được nhiên biết độc trong người Tử Liên là loại độc gì.”
Hồng Tụ nghe vậy, hàng lông mi dài khẽ động.“Như vậy, thế tử có biết cách giải độc?”
/24
|