“Mẹ, trong chuyện này nhất định có vấn đề, mẹ đừng”
“Câm mồm! Thiếu Trúc, mẹ không muốn nghe, con đuổi nàng ta đi đi, bảo nàng ta đi!”
Doãn Thiếu Trúc thấy thế, không khỏi thở dài.
“Phu nhân xin đừng tức giận, tôi có Duyên Mệnh Thảo mà gia đặc biệt bảo tôi đến Ôn Châu tìm, có lẽ có thể có công dụng.” Liêm Trinh vội vàng đưa cái sọt cho đại phu.“Đại phu, ông nhìn thuốc này xem phải sử dùng như thế nào?”
Đại phu nhanh chóng cầm lấy một gốc cây lên xem xét, mày càng nhíu chặt.“Đây quả thật là Duyên Mệnh Thảo, nhưng mà lão phu lại không biết nên sử dụng như thế nào.”
Nghe vậy, Liêm Trinh không khỏi hỏi Doãn Thiếu Trúc.“Có thể xin nhị gia liên lạc Tống đại nhân? Duyên Mệnh Thảo là đại nhân nhắc tới với gia, đại nhân nói có một đại phu biết cách sử dụng thuốc này, đại nhân đã liên hệ vị đại phu kia đến, nói không chừng đã đến thành Kim Lăng.”
Doãn Thiếu Trúc nghe vậy, đang muốn sai người đi thông báo, liền thấy Tống Nguyên Hi từ bên ngoài bước vào.
“Không cần tìm nữa, vị đại phu kia đang bị vây trong tuyết lớn ở Khai Phong, không tới kịp.” Hắn lộ ra nét mặt bình tĩnh.“Cũng không biết năm nay như thế nào mà gió tuyết mạnh đến dọa người, kênh đào cũng kết băng!”
Khi Thiếu Trúc phái người báo tin cho Tử Liên, hắn đang ở Lao Nguyệt Các thảo luận về tin tức vị đại phu kia chỉ sợ không tới kịp với Tử Liên, vốn tưởng rằng đợi một thời gian cũng không có gì đáng ngại, ai biết giờ phút này y lại bị tức đến khí huyết công tâm, cho dù đặc biệt bảo Liêm Trinh tìm Duyên Mệnh Thảo, cũng không có đại phu hướng dẫn cách điều phối phương thuốc!
Mọi người nghe vậy, hy vọng mới dấy lên lại tan biến nhanh chóng, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng không thôi.
“Vậy... Ta đi một chuyến đến phủ Tuyển Vương gia.” Hồi lâu, người mở miệng là Hồng Tụ.
Khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng, Cừu Ngộ Xuân tựa ở ngoài cửa thấp giọng hỏi,“Con đi phủ Tuyển Vương gia làm gì?”
“Cha, sao cha lại đến đây?”
“Cả phủ này ầm ĩ thành như vậy, cha có thể không tỉnh sao?” Ông vừa ho vừa đi vào trong phòng, liếc nhìn người đang hôn mê trên giường, mày rậm khẽ nhếch.“Hắn trúng độc của Như Ý Thảo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đại phu lập tức kinh ngạc nhìn về phía ông.“Như Ý Thảo? Ông nói là Như Ý Thảo ở Tây Vực?”
“Có vài vị quan lớn trọng thần thích trồng loại Như Ý Thảo có nguồn gốc Tây Vực này ở trong nhà, chỉ vì loại hoa này giống như hoa tú cầu, lại có nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp, nhưng mà rất ít người biết gốc cây Như Ý Thảo chứa đầy độc tính.”
“Cha, cha có biết cách giải độc không?”
“... Không biết.”
“Làm sao cha không biết được?” Hồng Tụ giữa lấy cha, nhớ tới mới trước đây đúng là từng thấy loại hoa ấy ở tường vây quanh nhà của phủ đệ huyện thái gia, giống hệt như loại hoa trong phủ ở Tuyển Vương gia.“Không sao, ta có cách!”
Chu Trấn Bình từng nói rằng hắn có thuốc giải, mà trong phủ Tuyển Vương gia cũng trồng Như Ý Thảo, cho thấy năm đó người hạ độc rất có khả năng là hắn!
“Hồng Tụ, cô muốn đi đâu?” Tống Nguyên Hi nghi hoặc gọi giữ nàng lại.
“Ta muốn đi tìm Chu Trấn Bình lấy thuốc giải!” Dứt lời, nàng bước đi như bay.
Tống Nguyên Hi nhíu mày, lập tức chạy theo.
Cừu Ngộ Xuân vốn cũng muốn đuổi theo, đột nhiên nghe thấy tiếng rên nhỏ, không khỏi liếc mắt tìm kiếm, chỉ thấy nam nhân trên giường không biết đã mở mắt từ khi nào, cho dù bệnh đã nguy kịch, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng, có lực.
“... Tụ nhi ở đâu?”
“Tử Liên, con đừng quan tâm nàng ta nữa, con cứ yên tâm dưỡng bệnh, không có chuyện gì, con sẽ không có chuyện gì!” Doãn phu nhân vừa thấy hắn tỉnh lại liền mừng rỡ vuốt má hắn.
“Mẹ, Tụ nhi ở đâu?” Hắn nhắm mắt lại, hơi tức giận.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn lơ mơ, hồn phách gần như sắp rời khỏi thể xác, nhưng lại bởi vì vướng bận cô gái nhỏ kia, không bỏ nàng xuống được, mãi đến khi bên tai nghe được giọng nói của nàng, vừa nghe thấy nàng nói muốn tìm Chu Trấn Bình, khiến cho hắn lo sợ bỗng dưng mở hai mắt ra.
“Nàng...” Không dám làm cho hắn tức giận, Doãn phu nhân vội vàng nhìn về phía con trai thứ hai.
“Đại ca, nàng đi tìm Chu Trấn Bình, huynh đừng lo lắng, Tống đại nhân đã đi theo rồi.”
Doãn Tử Liên nghe vậy, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nhưng lại nhúc nhích được thân mình.“Chuẩn bị ngựa xe... Ta muốn mang nàng trở về.” Sắc mặt hắn tái nhợt như quỷ, con ngươi đen ửng lên một vòng đỏ hồng.
“Tử Liên, con đừng như vậy, đừng làm cho mẹ lo lắng, xem như là mẹ cầu xin con, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức phái người mang nàng ấy trở về.” Doãn phu nhân vội nói.
“Thiếu Trúc!” Doãn Tử Liên tức giận thét lên.
Doãn Thiếu Trúc chỉ có thể khẽ cắn môi.“Chuẩn bị ngựa xe!”
Cừu Ngộ Xuân đứng bên cạnh thu hết mọi chuyện vào trong đáy mắt, nhắm mắt lại, rời khỏi trước.
Hồng Tụ bước nhanh như sao băng, chạy vội trong đêm tuyết, nhẹ nhàng bay qua tường vây cao ngất quanh phủ Tuyển Vương gia, dời bước như gió, nhanh chóng tìm kiếm phòng ngủ của Chu Trấn Bình.
Nàng lòng nóng như lửa đốt, chân không hề dừng bước, từng bước từng bước tiến vào trong tìm kiếm, rốt cục trong lầu các phía đông, nghe thấy tiếng của hắn đang trò chuyện với người khác, nàng lập tức trốn ở phía sau cửa, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng chân người rời khỏi, xác định người nọ đã đi xa, mới một cước đá văng ván cửa.
“Ai?!” Nằm ở trên giường Chu Trấn Bình lập tức ngồi dậy.
“Lấy thuốc giải ra đây.” Hồng Tụ đi về phía hắn, sắc mặt ngưng tụ sự lạnh lùng, tràn ngập lệ khí.
“... Ta tưởng ai, thì ra là nàng.” Hắn cười, vẻ mặt kiêu ngạo.“Như thế nào, Doãn Tử Liên có phải sắp chết hay không, mới khiến cho nàng tới tìm ta?”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy thuốc giải ra!” Nàng bay về phía trước, lúc hắn không kịp phòng bị, lách mình đến sau lưng hắn không chế vị trí mạch máu trên cổ hắn, bóp rất chặt.“ Nếu ngươi không giao thuốc giải ra, ta sẽ giết ngươi!”
Chu Trấn Bình trừng mắt, muốn mở miệng nói lại nói không được, cũng không cách nào hô hấp, chỉ có thể vung hai tay lung tung.
Hồng Tụ thấy thế, khôn ngoan giảm một chút lực.“Nói, thuốc giải ở đâu?!” Đây là cơ hội cuối cùng của gia, nàng không thể không nắm bắt!
“Nếu nàng giết ta, cũng biết là toàn bộ Doãn phủ đều phải chôn cùng?” Chu Trấn Bình khàn tiếng quát.
“Ta đã không phải nha hoàn của Doãn phủ, sẽ không liên lụy Doãn phủ.” Gia đang sống chết trước mắt, suy nghĩ của nàng vô cùng rõ ràng.
“Cho dù như thế, nếu ta chết, làm sao nàng tìm được thuốc giải?”
“...Rốt cuộc ngươi có giao thuốc giải cho ta hay không?”
“Nàng có thể giết ta, nhưng nàng sẽ không cứu được Doãn Tử Liên.” Nghe ra được sự do dự trong lời nói của nàng, Chu Trấn Bình cười đến cực kỳ cuồng vọng.
Nàng tức giận trừng hắn.“Rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào mới chịu đưa thuốc giải cho ta?!”
“Đơn giản, đem thân của nàng cho ta.”
Hồng Tụ hạ tầm mắt suy nghĩ.“Thật sự?”
“Đương nhiên!”
“Đưa thuốc giải cho ta trước.”
“Thuốc giải trong ngăn kéo thứ nhất ở cái tủ bên phải.”
Nàng đề phòng nhìn hắn, buông hắn ra nhanh chóng đến bên cái tủ, kéo ngăn kéo ra, quả thực nhìn thấy bên trong có một bình thuốc nhỏ.
“Làm sao ta biết đây có phải là thuốc giải hay không?” Nàng mở nút lọ ra ngửi, nhưng không cách nào xác định rốt cuộc có phải là thuốc giải hay không.
“Nàng không tin ta thì cũng không có cách nào.”
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, xoay người muốn đi, lại nghe hắn nói
“Sớm biết rằng nàng sẽ dùng chiêu này, thuốc giải thật sự ở đây, ta làm sao có thể tùy tiện đặt nó ở nơi đó được chứ?”
Quay đầu nhìn lại, thấy hắn đứng lên khỏi giường lấy ra một chiếc hộp quét sơn màu đen từ trong bức tường, từ trong đó cầm lên một lọ thuốc.
“Đây mới là thuốc giải.” Hắn đắc ý dương dương tự đắc cười to.
Bàn tay nàng nắm chặt, muốn tiến lên chém giết, đã thấy hắn giả vờ muốn mở nút lọ ra.“Nếu nàng dám tiến lại gần, ta liền đổ thuốc giải đi!”
“Ngươi!”
“Cởi quần áo ra.”
Chu Trấn Bình cuồng vọng ra lệnh.
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn mở nút lọ thuốc, làm bộ như muốn đổ thuốc ra, nàng không khỏi cắn răng hỏi:“Ta đem thân mình cho ngươi, ngươi sẽ cho ta thuốc giải?”
“Đương nhiên.”
Hạ mi mắt, nàng lạnh lùng nói:“Tốt nhất ngươi nói phải biết giữ lời, nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi.”
“Chậc chậc chậc, đáng sợ, thì ra đây mới thật sự là gương mặt thật của nàng.” Đôi mắt sắc của Chu Trấn Bình nhìn chằm chằm nàng.“Nhìn như thanh tú dịu dàng biết lễ, trên thực tế cũng là một cây gai quấn trong lớp bao bộc, nhưng mà rất hợp khẩu vị của ta.” Nghĩ đến chuyện nàng chui đầu vào lưới, lòng hắn liền cảm thấy vui sướng.
“Hừ, cũng không phải sao? Giống như ngươi ỷ vào người cha Vương gia của ngươi nên đố kỵ người khác mà chẳng ngại gì giở trò hạ độc, căn bản không chỉ là gai nhọn, mà là độc dược!” Nàng nói xong, phẫn hận trừng hắn, cởi bỏ nút áo.
Xâu chuỗi lại những gì nghe được, nàng cơ hồ chắc chắc hắn chính là hung thủ hạ độc gia năm đó.
Sắc mặt Chu Trấn Bình biến đổi.“Đúng, nàng nói cực kỳ đúng, ta chính là bất mãn có kẻ chắn trước mắt ta, tranh đoạt hết phong thái của ta. Cùng lắm cũng chỉ là con một phú thương, hắn tính là cái gì chứ? Hạ độc hắn, chẳng qua là chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Nghe thấy cuối cùng hắn đã nói ra sự thật, Hồng Tụ lại tức giận không chịu nổi.“Ở trong mắt ngươi, một chút vương pháp cũng không có sao?”
“Vương pháp thì tính là cái gì chứ? Chờ cha ta chết, ta chính là người thừa kế chức Vương gia, lời nói của ta chính là vương pháp, chuyện ta làm chính là vương pháp, ai dám xen vào?!”
“Vậy cũng phải xem ngươi có lên làm Vương gia hay không mới tính!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm tức giận, rồi sau đó từng đợt tiếng bước chân tiến vào, Hồng Tụ kinh ngạc quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi mang theo một đám quan binh đến.
“Câm mồm! Thiếu Trúc, mẹ không muốn nghe, con đuổi nàng ta đi đi, bảo nàng ta đi!”
Doãn Thiếu Trúc thấy thế, không khỏi thở dài.
“Phu nhân xin đừng tức giận, tôi có Duyên Mệnh Thảo mà gia đặc biệt bảo tôi đến Ôn Châu tìm, có lẽ có thể có công dụng.” Liêm Trinh vội vàng đưa cái sọt cho đại phu.“Đại phu, ông nhìn thuốc này xem phải sử dùng như thế nào?”
Đại phu nhanh chóng cầm lấy một gốc cây lên xem xét, mày càng nhíu chặt.“Đây quả thật là Duyên Mệnh Thảo, nhưng mà lão phu lại không biết nên sử dụng như thế nào.”
Nghe vậy, Liêm Trinh không khỏi hỏi Doãn Thiếu Trúc.“Có thể xin nhị gia liên lạc Tống đại nhân? Duyên Mệnh Thảo là đại nhân nhắc tới với gia, đại nhân nói có một đại phu biết cách sử dụng thuốc này, đại nhân đã liên hệ vị đại phu kia đến, nói không chừng đã đến thành Kim Lăng.”
Doãn Thiếu Trúc nghe vậy, đang muốn sai người đi thông báo, liền thấy Tống Nguyên Hi từ bên ngoài bước vào.
“Không cần tìm nữa, vị đại phu kia đang bị vây trong tuyết lớn ở Khai Phong, không tới kịp.” Hắn lộ ra nét mặt bình tĩnh.“Cũng không biết năm nay như thế nào mà gió tuyết mạnh đến dọa người, kênh đào cũng kết băng!”
Khi Thiếu Trúc phái người báo tin cho Tử Liên, hắn đang ở Lao Nguyệt Các thảo luận về tin tức vị đại phu kia chỉ sợ không tới kịp với Tử Liên, vốn tưởng rằng đợi một thời gian cũng không có gì đáng ngại, ai biết giờ phút này y lại bị tức đến khí huyết công tâm, cho dù đặc biệt bảo Liêm Trinh tìm Duyên Mệnh Thảo, cũng không có đại phu hướng dẫn cách điều phối phương thuốc!
Mọi người nghe vậy, hy vọng mới dấy lên lại tan biến nhanh chóng, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng không thôi.
“Vậy... Ta đi một chuyến đến phủ Tuyển Vương gia.” Hồi lâu, người mở miệng là Hồng Tụ.
Khi ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng, Cừu Ngộ Xuân tựa ở ngoài cửa thấp giọng hỏi,“Con đi phủ Tuyển Vương gia làm gì?”
“Cha, sao cha lại đến đây?”
“Cả phủ này ầm ĩ thành như vậy, cha có thể không tỉnh sao?” Ông vừa ho vừa đi vào trong phòng, liếc nhìn người đang hôn mê trên giường, mày rậm khẽ nhếch.“Hắn trúng độc của Như Ý Thảo.”
Lời vừa ra khỏi miệng, đại phu lập tức kinh ngạc nhìn về phía ông.“Như Ý Thảo? Ông nói là Như Ý Thảo ở Tây Vực?”
“Có vài vị quan lớn trọng thần thích trồng loại Như Ý Thảo có nguồn gốc Tây Vực này ở trong nhà, chỉ vì loại hoa này giống như hoa tú cầu, lại có nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp, nhưng mà rất ít người biết gốc cây Như Ý Thảo chứa đầy độc tính.”
“Cha, cha có biết cách giải độc không?”
“... Không biết.”
“Làm sao cha không biết được?” Hồng Tụ giữa lấy cha, nhớ tới mới trước đây đúng là từng thấy loại hoa ấy ở tường vây quanh nhà của phủ đệ huyện thái gia, giống hệt như loại hoa trong phủ ở Tuyển Vương gia.“Không sao, ta có cách!”
Chu Trấn Bình từng nói rằng hắn có thuốc giải, mà trong phủ Tuyển Vương gia cũng trồng Như Ý Thảo, cho thấy năm đó người hạ độc rất có khả năng là hắn!
“Hồng Tụ, cô muốn đi đâu?” Tống Nguyên Hi nghi hoặc gọi giữ nàng lại.
“Ta muốn đi tìm Chu Trấn Bình lấy thuốc giải!” Dứt lời, nàng bước đi như bay.
Tống Nguyên Hi nhíu mày, lập tức chạy theo.
Cừu Ngộ Xuân vốn cũng muốn đuổi theo, đột nhiên nghe thấy tiếng rên nhỏ, không khỏi liếc mắt tìm kiếm, chỉ thấy nam nhân trên giường không biết đã mở mắt từ khi nào, cho dù bệnh đã nguy kịch, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng, có lực.
“... Tụ nhi ở đâu?”
“Tử Liên, con đừng quan tâm nàng ta nữa, con cứ yên tâm dưỡng bệnh, không có chuyện gì, con sẽ không có chuyện gì!” Doãn phu nhân vừa thấy hắn tỉnh lại liền mừng rỡ vuốt má hắn.
“Mẹ, Tụ nhi ở đâu?” Hắn nhắm mắt lại, hơi tức giận.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn lơ mơ, hồn phách gần như sắp rời khỏi thể xác, nhưng lại bởi vì vướng bận cô gái nhỏ kia, không bỏ nàng xuống được, mãi đến khi bên tai nghe được giọng nói của nàng, vừa nghe thấy nàng nói muốn tìm Chu Trấn Bình, khiến cho hắn lo sợ bỗng dưng mở hai mắt ra.
“Nàng...” Không dám làm cho hắn tức giận, Doãn phu nhân vội vàng nhìn về phía con trai thứ hai.
“Đại ca, nàng đi tìm Chu Trấn Bình, huynh đừng lo lắng, Tống đại nhân đã đi theo rồi.”
Doãn Tử Liên nghe vậy, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nhưng lại nhúc nhích được thân mình.“Chuẩn bị ngựa xe... Ta muốn mang nàng trở về.” Sắc mặt hắn tái nhợt như quỷ, con ngươi đen ửng lên một vòng đỏ hồng.
“Tử Liên, con đừng như vậy, đừng làm cho mẹ lo lắng, xem như là mẹ cầu xin con, con hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức phái người mang nàng ấy trở về.” Doãn phu nhân vội nói.
“Thiếu Trúc!” Doãn Tử Liên tức giận thét lên.
Doãn Thiếu Trúc chỉ có thể khẽ cắn môi.“Chuẩn bị ngựa xe!”
Cừu Ngộ Xuân đứng bên cạnh thu hết mọi chuyện vào trong đáy mắt, nhắm mắt lại, rời khỏi trước.
Hồng Tụ bước nhanh như sao băng, chạy vội trong đêm tuyết, nhẹ nhàng bay qua tường vây cao ngất quanh phủ Tuyển Vương gia, dời bước như gió, nhanh chóng tìm kiếm phòng ngủ của Chu Trấn Bình.
Nàng lòng nóng như lửa đốt, chân không hề dừng bước, từng bước từng bước tiến vào trong tìm kiếm, rốt cục trong lầu các phía đông, nghe thấy tiếng của hắn đang trò chuyện với người khác, nàng lập tức trốn ở phía sau cửa, một lúc lâu sau nghe thấy tiếng chân người rời khỏi, xác định người nọ đã đi xa, mới một cước đá văng ván cửa.
“Ai?!” Nằm ở trên giường Chu Trấn Bình lập tức ngồi dậy.
“Lấy thuốc giải ra đây.” Hồng Tụ đi về phía hắn, sắc mặt ngưng tụ sự lạnh lùng, tràn ngập lệ khí.
“... Ta tưởng ai, thì ra là nàng.” Hắn cười, vẻ mặt kiêu ngạo.“Như thế nào, Doãn Tử Liên có phải sắp chết hay không, mới khiến cho nàng tới tìm ta?”
“Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy thuốc giải ra!” Nàng bay về phía trước, lúc hắn không kịp phòng bị, lách mình đến sau lưng hắn không chế vị trí mạch máu trên cổ hắn, bóp rất chặt.“ Nếu ngươi không giao thuốc giải ra, ta sẽ giết ngươi!”
Chu Trấn Bình trừng mắt, muốn mở miệng nói lại nói không được, cũng không cách nào hô hấp, chỉ có thể vung hai tay lung tung.
Hồng Tụ thấy thế, khôn ngoan giảm một chút lực.“Nói, thuốc giải ở đâu?!” Đây là cơ hội cuối cùng của gia, nàng không thể không nắm bắt!
“Nếu nàng giết ta, cũng biết là toàn bộ Doãn phủ đều phải chôn cùng?” Chu Trấn Bình khàn tiếng quát.
“Ta đã không phải nha hoàn của Doãn phủ, sẽ không liên lụy Doãn phủ.” Gia đang sống chết trước mắt, suy nghĩ của nàng vô cùng rõ ràng.
“Cho dù như thế, nếu ta chết, làm sao nàng tìm được thuốc giải?”
“...Rốt cuộc ngươi có giao thuốc giải cho ta hay không?”
“Nàng có thể giết ta, nhưng nàng sẽ không cứu được Doãn Tử Liên.” Nghe ra được sự do dự trong lời nói của nàng, Chu Trấn Bình cười đến cực kỳ cuồng vọng.
Nàng tức giận trừng hắn.“Rốt cuộc ngươi muốn ta làm như thế nào mới chịu đưa thuốc giải cho ta?!”
“Đơn giản, đem thân của nàng cho ta.”
Hồng Tụ hạ tầm mắt suy nghĩ.“Thật sự?”
“Đương nhiên!”
“Đưa thuốc giải cho ta trước.”
“Thuốc giải trong ngăn kéo thứ nhất ở cái tủ bên phải.”
Nàng đề phòng nhìn hắn, buông hắn ra nhanh chóng đến bên cái tủ, kéo ngăn kéo ra, quả thực nhìn thấy bên trong có một bình thuốc nhỏ.
“Làm sao ta biết đây có phải là thuốc giải hay không?” Nàng mở nút lọ ra ngửi, nhưng không cách nào xác định rốt cuộc có phải là thuốc giải hay không.
“Nàng không tin ta thì cũng không có cách nào.”
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, xoay người muốn đi, lại nghe hắn nói
“Sớm biết rằng nàng sẽ dùng chiêu này, thuốc giải thật sự ở đây, ta làm sao có thể tùy tiện đặt nó ở nơi đó được chứ?”
Quay đầu nhìn lại, thấy hắn đứng lên khỏi giường lấy ra một chiếc hộp quét sơn màu đen từ trong bức tường, từ trong đó cầm lên một lọ thuốc.
“Đây mới là thuốc giải.” Hắn đắc ý dương dương tự đắc cười to.
Bàn tay nàng nắm chặt, muốn tiến lên chém giết, đã thấy hắn giả vờ muốn mở nút lọ ra.“Nếu nàng dám tiến lại gần, ta liền đổ thuốc giải đi!”
“Ngươi!”
“Cởi quần áo ra.”
Chu Trấn Bình cuồng vọng ra lệnh.
Hồng Tụ trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn mở nút lọ thuốc, làm bộ như muốn đổ thuốc ra, nàng không khỏi cắn răng hỏi:“Ta đem thân mình cho ngươi, ngươi sẽ cho ta thuốc giải?”
“Đương nhiên.”
Hạ mi mắt, nàng lạnh lùng nói:“Tốt nhất ngươi nói phải biết giữ lời, nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi.”
“Chậc chậc chậc, đáng sợ, thì ra đây mới thật sự là gương mặt thật của nàng.” Đôi mắt sắc của Chu Trấn Bình nhìn chằm chằm nàng.“Nhìn như thanh tú dịu dàng biết lễ, trên thực tế cũng là một cây gai quấn trong lớp bao bộc, nhưng mà rất hợp khẩu vị của ta.” Nghĩ đến chuyện nàng chui đầu vào lưới, lòng hắn liền cảm thấy vui sướng.
“Hừ, cũng không phải sao? Giống như ngươi ỷ vào người cha Vương gia của ngươi nên đố kỵ người khác mà chẳng ngại gì giở trò hạ độc, căn bản không chỉ là gai nhọn, mà là độc dược!” Nàng nói xong, phẫn hận trừng hắn, cởi bỏ nút áo.
Xâu chuỗi lại những gì nghe được, nàng cơ hồ chắc chắc hắn chính là hung thủ hạ độc gia năm đó.
Sắc mặt Chu Trấn Bình biến đổi.“Đúng, nàng nói cực kỳ đúng, ta chính là bất mãn có kẻ chắn trước mắt ta, tranh đoạt hết phong thái của ta. Cùng lắm cũng chỉ là con một phú thương, hắn tính là cái gì chứ? Hạ độc hắn, chẳng qua là chút chuyện nhỏ mà thôi.”
Nghe thấy cuối cùng hắn đã nói ra sự thật, Hồng Tụ lại tức giận không chịu nổi.“Ở trong mắt ngươi, một chút vương pháp cũng không có sao?”
“Vương pháp thì tính là cái gì chứ? Chờ cha ta chết, ta chính là người thừa kế chức Vương gia, lời nói của ta chính là vương pháp, chuyện ta làm chính là vương pháp, ai dám xen vào?!”
“Vậy cũng phải xem ngươi có lên làm Vương gia hay không mới tính!”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm tức giận, rồi sau đó từng đợt tiếng bước chân tiến vào, Hồng Tụ kinh ngạc quay đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi mang theo một đám quan binh đến.
/24
|