“Liên gia, nhị gia sai người báo với ta, ta liền lập tức tới đây, không biết Liên gia có hài lòng với cách làm của ta?” Vi Tổ Hạo ngồi ở vị trí trước mặt hắn cười hỏi.
Hắn khẽ cười.“Rất hài lòng.”
Thì ra vì thời hạn khế ước bán mình của Tụ nhi sắp đến, lại vẫn không thấy nàng có biểu hiện gì, hắn mới bảo Vi Tổ Hạo thử đi thăm dò nàng. Lúc đầu khi biết nàng đồng ý bán tranh, hắn liền biết nàng không tính ở lại, kết quả như vậy khiến cho hắn tức giận, cho nên mới muốn Vi Tổ Hạo đem tranh khắc bản có in con dấu của hắn bán ra ngoài.
Làm như vậy, chính là muốn vén lên những suy nghĩ thật sự trong đáy lòng của nàng, bức ép nàng không còn đường để đi, chỉ có thể cầu cứu hắn, nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn là bại bởi tình cảm của mình.
Rõ ràng không muốn cúi đầu trước khuất phục trước, nhưng cuối cùng vẫn là hắn mở lời trước.
“Như vậy, sau này, tranh của Hồng Tụ cô nương cũng có thể giao cho ta bán?” Vi Tổ Hạo lại hỏi.
Đây là điều kiện lúc trước mà bọn họ thương nghị với nhau, cho dù giữa hai người có giao tình, cũng phải nói cho rõ ràng, để tránh tranh luận về sau.
“Đó là đương nhiên.” Hắn nhấp một ngụm trà nóng, chưa quên ước định, nhưng mà
“Lá gan của ông cũng thật lớn, thế nhưng lại bán bức tranh cho Chu Trấn Bình.”
Khi hắn nhìn thấy trên thiếp mời mà Chu Trấn Bình sai người đưa tới viết rằng có trân phẩm muốn hắn xem xét, hắn liền đoán ra tranh khắc bản nhất định là rơi vào trong tay y.
“Không bán cho hắn, tranh khắc bản này làm sao có thể trở về tay của Liên gia?” Vi Tổ Hạo nói chuyện rất có đạo lý.“Tuyển vương gia vô cùng thích tranh của Liên gia, kéo theo rất nhiều trọng thần trong triều nương nhờ ông ta cũng mua tranh, thế tử muốn lấy lòng Tuyển vương gia, đương nhiên càng muốn mua tranh của Liên gia. Mà nhìn thấy tranh khắc bản, hắn liền biết có chuyện kỳ quái, hơn nữa trong thành mọi người đều biết, tranh Liên gia nhất định là phải qua tay Hồng Tụ cô nương giao cho ta, thế tử nghĩ nếu công bố việc này, Liên gia sẽ giận dữ đuổi Hồng Tụ đi, như thế hắn liền có thể nhận Hồng Tụ, lại không biết trận hồng mai yến này, người thật sự có lợi là Liên gia.”
“Thật không hổ là gian thương, suy nghĩ rất chu toàn.” Hắn chẳng qua chỉ nói sơ qua, ông ta liền có thể thay hắn làm chu đáo như vậy.
“Đâu có, vô gian bất thành thương, đây là đạo lý thiên cổ không thể thay đổi.” Vi Tổ Hạo rất dõng dạc, nhưng mà thần sắc lại biến đổi, hơi khó chịu nói.“Chỉ tiếc Liên gia lại đồng ý vẽ bức xuân cung đồ cỏ hoa trong mười hai tháng, thế tử thật tham lam, thế nhưng lại đưa ra điều kiện này.”
Mười hai bức xuân cung đồ, giá trên thị trường tuyệt đối không dưới vạn lượng, nghĩ đến mấy thỏi bạc trắng phao bay mất, lòng của ông ta liền đau nhói.
“Ta cũng chẳng có cách nào, ta chỉ muốn có được thứ ta muốn là được.” Vì Hồng Tụ cho dù làm việc ngày đêm thì cũng không sao cả, chỉ cần nàng có thể từ từ hiểu rõ tình cảm của mình, hắn cảm thấy cũng đủ rồi.
“Chỉ sợ sau này Hồng Tụ cô nương vừa thấy ta liền tức giận đến nghiến răng.”
“Yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội nói với nàng ấy.”
“Như vậy, bức Tuế Hàn Tam Mỹ Liên gia đã hứa hẹn, hôm này có thể giao cho ta không?”
Doãn Tử Liên mỉm cười nhìn ông ta, từ phía sau tủ gỗ lấy ra một cuốn tranh cuộn.
“Như vậy, ta cáo từ.” Vi Tổ Hạo ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cầm lấy mà đi, vì tạm thời ông ta không muốn chạm trán với Hồng Tụ, cho nên bước đi giống như chạy trối chết.
Trong chốc lát sau, Hồng Tụ từ trong phòng bếp mang vài món thức ăn nhẹ đến, còn có một bình trà dưỡng sinh đến thiên sảnh, đem bát đũa đặt lên bàn.
“Vi gia đi rồi?” Nàng quan sát một vòng trong thiên sảnh, xác định không nhìn thấy Vi Tổ Hạo, có chút phẫn nộ hỏi.
“Ông ta không muốn bị tàn phế, cho nên đi trước một bước.”
“Hừ, ông ta dám làm ra chuyện như vậy, đương nhiên phải trả một cái giá lớn mới giác ngộ!”
“Nghe như vậy, ta cũng phải trả giá tương đối lớn.”
“Hả?” Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu ta nói, là ta bảo Vi Tổ Hạo làm như vậy, nàng sẽ nghĩ gì?” Doãn Tử Liên mỉm cười.
“... Vì sao?”
“Nàng đó?” Hắn muốn nàng suy nghĩ, muốn nàng biết, vì nàng, hắn tốn rất nhiều tâm tư.
Nàng nhăn mày lại.“Gia muốn giúp ta có thêm tiền lời?”
“...” Doãn Tử Liên không nói lời nào, chỉ lạnh lùng trừng nàng.
Hồng Tụ nhíu chặt mày, đôi mắt to thanh tú liếc qua liếc lại, cố gắng suy nghĩ đáp án, suy nghĩ mãi, đột nhiên vỗ tay hoan nghênh nói:“Ta đã biết, là gia cố ý muốn mượn chuyện này cười nhạo thế tử!”
Nhắm mắt lại, hắn day day gân xanh đang nổi lên trên trán, cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình chờ đợi nhiều năm, nàng cũng có thể thờ ơ, bởi vì nàng thật sự cục đá cứng.
“Bằng không thì sao chứ?” Nhìn vẻ mặt của hắn, Hồng Tụ liền biết chính mình đoán sai.“Gia cố ý muốn Vi gia làm như vậy, đơn giản là muốn ép ta thừa nhận chuyện ta lén bán tranh, thừa nhận với gia thì có sao đâu? Gia đã sớm biết, không phải sao?”
“Ta muốn dùng bữa.” Doãn Tử Liên mặc kệ nàng, liếc nàng một cái, vươn tay phải ra.“Tay của ta không thể động, làm thế nào cầm đũa?”
“A, đúng.” Hồng Tụ thầm mắng mình không đủ linh động thông hiểu.“Ta đút cho gia.” Động tác của nàng rất lưu loát gắp thức ăn đặt vào trong thìa, sau đó đưa lên miệng hắn, một ngụm lại đút một ngụm.
“Tụ nhi, ta suy nghĩ rồi, tranh của ta giao cho nàng làm.” Hắn ăn, giống như không chút để ý mà thuận miệng nói.
“Ta? Ta như thế nào có thể?”
“Như thế nào không thể?” Hắn cười.“Chu Trấn Bình có thể nhìn ra đó không phải là tranh do ta vẽ, chính là bởi vì ta chưa bao giờ làm tranh khắc bản.”
“Nhưng mà, ta chỉ học được công phu bên ngoài của gia, không thể mô phỏng được.”
“Ai muốn nàng mô phỏng? Ta muốn nàng vẽ, dùng phong cách của nàng để vẽ tranh.”
“Nhưng mà, như vậy cũng không kịp, mười hai bức xuân cung đồ, hơn nữa gia còn thiếu nợ bức Tuế Hàn Tam Mỹ...” Nàng bắt đầu dùng các đầu ngón tay tính toán.
Tốc độ vẽ tranh của nàng tương đối chậm, một bức tranh từ khi phác họa đến lúc hoàn thành, phải mất hơn năm sáu ngày, thậm chí mười ngày, giờ làm sao mà trong hai mươi ngày có thể hoàn thành?
“Tuế Hàn Tam Mỹ, ta đã giao cho Vi Tổ Hạo.”
“A?” Nàng chớp mắt mấy cái.“Nhưng hôm qua rõ ràng vẫn là trống rỗng mà.”
“Đó là cuốn tranh ta tiện tay lấy ra, Tuế Hàn Tam Mỹ ta đã vẽ xong từ sớm rồi.”
“Vậy vì sao người không nói?” Giọng nói của nàng cất cao thêm mấy độ.“Nếu người đã vẽ xong từ sớm, căn bản không cần nói với nhị gia mượn Lăng Yên cô nương, không phải sao? Hơn nữa tối hôm qua các người ở chung một phòng, nằm trên cùng một chiếc giường, hai người dán sát vào nhau như vậy...”
“Lăng Yên là nàng mượn, không có liên quan gì đến ta.” Hắn khẽ gõ mặt bàn, ý bảo nàng tiếp tục đút thức ăn, đã thấy nàng nhếch miệng, không nhúc nhích trừng mắt nhìn mình.“Bây giờ là thế nào đây?”
“Rốt cuộc tối qua hai người đã làm cái gì?”
Doãn Tử Liên chậm rãi nhướng mày, trong mắt đầy ý cười.“Nàng nói xem?”
“... Gia, người thật sự thích ta sao?”
Chữ “thích” của nàng rất đơn thuần, thích thì sẽ không thể chịu đựng được thiếu sót dù chỉ là một hạt bụi, trong mắt chỉ có hắn, ngược lại, hắn cũng nên như thế chứ, không phải sao?
“Nàng nghi ngờ?”
“Người thích ta, nhưng lại nằm cùng Lăng Yên cô nương... Nào có chuyện như vậy?” Nàng rất thẳng thắng, khi đối mặt với hắn, nói chuyện càng không quanh co lòng vòng.
“Chuyện này cũng trách ta? Lăng Yên là nàng mời về phủ, ta chỉ thuận theo yêu cầu của nàng giữ nàng ta lại thôi.”
Hồng Tụ ai oán mím môi, gắp một phần thức ăn thật lớn, nhét vào miệng của hắn, muốn hắn câm miệng, không cần làm cho nàng phát hiện mình có bao nhiêu ngốc nghếch, thế nhưng ngốc đến mức chưa từng phát hiện ra tình cảm của mình, thậm chí ngây ngốc tạo cơ hội cho hắn và cô nương khác, còn vì vậy mà đắc chí.
Doãn Tử Liên thấy thế, nhịn không được mà cười ra tiếng, một tay kéo nàng vào trong lòng.
“Người ôm ta làm chi? Ngươi có thể đi tìm Lăng Yên cô nương, nàng ấy xinh đẹp hơn ta mà...”
Hắn mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, đem thức ăn nàng tự tay đút đẩy nhập vào trong miệng nàng, xấu hổ đến nàng nhất thời hóa đá, sau một lúc lâu cũng không nói được gì.
“Đã từng có lúc trên cuộc đời này chẳng hề có người nào hay vật nào khiến cho ta vướng bận, nhưng mà nàng...” Hắn khẽ vuốt bờ má nàng, điểm nhẹ lên gương mặt nàng.“Chỉ có nàng, khiến cho ta vướng bận, nếu không có nàng, có lẽ ta sớm đã không tồn tại trên cõi đời này rồi.”
“Thật vậy chăng? Ta thật sự có thể khiến cho người vướng bận?” Nàng ôm hắn, cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt tựa như ảo mộng.
Mấy năm nay, sức khỏe của hắn có lúc lên lúc xuống, không thể tốt nhưng cũng không đến mức quá nặng, cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng càng để tâm hầu hạ hắn, chỉ sợ chút lơ đãng, hắn sẽ nôn ra máu giống như năm ấy.
Nàng vẫn rất sợ, sợ không ai có thể khiến hắn vướng bận, sợ hắn buông tay rời khỏi nhân gian giống như mẹ của nàng, cho nên nàng rất cố gắng làm cho hắn vui, không dám hy vọng xa vời mình có thể làm cho hắn vướng bận, chỉ thầm muốn hắn vui vẻ.
“Cũng không phải sao? Nếu không có nàng, ta cũng thật không biết sẽ làm sao bây giờ?”
“Thật sự?”
“Đúng vậy, không có nàng, mười hai bức xuân cung đồ kia làm sao bây giờ?”
Hồng Tụ ngẩng người sau đó trừng mắt.“Người nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là muốn ta vẽ xuân cung đồ?” Nói đến câu cuối cùng, nàng đã ai oán mím môi, buồn bực mình còn vì mấy câu nói của hắn mà cảm động muốn chết, thì ra hắn chỉ rót một chút canh say mê cho nàng mà thôi.
“Ai nói? Mỗi một câu nói của ta đều là sự thật.” Doãn Tử Liên cười nhíu mắt, thích nàng vui buồn giận yêu vì mình.“Nói thật, ta vạn phần cảm kích người hạ độc ta năm đó.”
“Hả?”
“Nếu không có kẻ đó hạ độc ta, ta sẽ không gặp được nàng.”
Hồng Tụ chớp mắt mấy cái, dự tính từ trong ánh mắt của hắn mà tìm ra hư thật. Không thể trách nàng, thật sự là bình thường hắn rất thích chọc đùa, thỉnh thoảng nàng không thể phân biệt rõ hư thật trong lời nói của hắn.“Cách nói này thật kỳ lạ, giống như người vui sướng với cảnh bị trúng độc lắm vậy.” Nàng tức giận trừng hắn.
Nếu không biết rõ thể chất của hắn, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được sức khỏe của hắn yếu vô cùng, chỉ có người ngày ngày đi theo hắn mới biết, mỗi khi bắt đầu mùa đông, đối với hắn mà nói giống như là đang lẩn quẩn ở quỷ môn quan.
Cho dù như thế, hắn chưa bao giờ oán trời trách đất, lại càng không từng trút giận sang người khác, bởi vì tính nết của hắn vẫn rất bình tĩnh, quả thực giống một vị thần tiên hoàn mỹ, mới có thể khiến cho nàng lo lắng, lo lắng hắn có thể trong một đêm đông nào đó giác ngộ chính đạo, cưỡi hạc quy tây hay không.
“Tụ nhi, nàng lo lắng ta sẽ biến mất?”
“Ừ.” Cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng luôn cực kỳ khẩn trương canh giữ bên cạnh hắn, cái ăn cái mặc, nàng càng phí tâm tư an bài, thậm chí vào đêm tối, còn có thể canh giữ ở ngoài phòng của hắn.
“Vậy nàng cũng phải nắm cho chắc đó.”
“Ừ.”
Doãn Tử Liên nhìn nàng giữ lấy góc áo của hắn, bất đắc dĩ ngay cả cười cũng cười không được.“... Không phải dùng tay để giữ hay dùng chân để theo sát.”
“Vậy bằng gì?”
“Dùng lòng của nàng, giữ lấy ta, đuổi kịp ta, làm cho ta vướng bận không thể buông xuống.”
“Gia, người muốn ta thích người?”
“Wa, thông suốt.” Hắn cười đến thật gian sảo.
“Nhưng ta đã sớm thích người, còn muốn thích người như thế nào nữa?” Còn ngại nàng làm chưa đủ sao? Như vậy, nàng phải làm như thế nào, mới có thể cho hắn biết, kỳ thật nàng thích hắn, thích đến mức một ngày hắn cưỡi hạc quy tây, nàng cũng muốn đu theo phía dưới con hạc; Nếu có quỷ đói dám vào cửa câu của hắn hồn, nàng liền liều mạng với quỷ đói?
“Ví như... Nghe lời.”
“Ta không đủ nghe lời?”
“Nếu nàng đủ nghe lời, liền giúp ta vẽ tranh đi.”
Đầu tiên Hồng Tụ ngạc nhiên, sau đó lại nheo mắt.“Vòng một vòng lớn như vậy, dù sao cũng muốn ta vẽ tranh thôi! Nhưng mà không có cảnh thật, ta không có cách nào vẽ, ta cũng không phải gia, có thể từ khoảng không mà tưởng tượng ra.” Không phải nàng không muốn, thật sự là năng lực của nàng còn kém.
“Chuyện nào không phải rất đơn giản sao?”
Hắn khẽ cười.“Rất hài lòng.”
Thì ra vì thời hạn khế ước bán mình của Tụ nhi sắp đến, lại vẫn không thấy nàng có biểu hiện gì, hắn mới bảo Vi Tổ Hạo thử đi thăm dò nàng. Lúc đầu khi biết nàng đồng ý bán tranh, hắn liền biết nàng không tính ở lại, kết quả như vậy khiến cho hắn tức giận, cho nên mới muốn Vi Tổ Hạo đem tranh khắc bản có in con dấu của hắn bán ra ngoài.
Làm như vậy, chính là muốn vén lên những suy nghĩ thật sự trong đáy lòng của nàng, bức ép nàng không còn đường để đi, chỉ có thể cầu cứu hắn, nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn là bại bởi tình cảm của mình.
Rõ ràng không muốn cúi đầu trước khuất phục trước, nhưng cuối cùng vẫn là hắn mở lời trước.
“Như vậy, sau này, tranh của Hồng Tụ cô nương cũng có thể giao cho ta bán?” Vi Tổ Hạo lại hỏi.
Đây là điều kiện lúc trước mà bọn họ thương nghị với nhau, cho dù giữa hai người có giao tình, cũng phải nói cho rõ ràng, để tránh tranh luận về sau.
“Đó là đương nhiên.” Hắn nhấp một ngụm trà nóng, chưa quên ước định, nhưng mà
“Lá gan của ông cũng thật lớn, thế nhưng lại bán bức tranh cho Chu Trấn Bình.”
Khi hắn nhìn thấy trên thiếp mời mà Chu Trấn Bình sai người đưa tới viết rằng có trân phẩm muốn hắn xem xét, hắn liền đoán ra tranh khắc bản nhất định là rơi vào trong tay y.
“Không bán cho hắn, tranh khắc bản này làm sao có thể trở về tay của Liên gia?” Vi Tổ Hạo nói chuyện rất có đạo lý.“Tuyển vương gia vô cùng thích tranh của Liên gia, kéo theo rất nhiều trọng thần trong triều nương nhờ ông ta cũng mua tranh, thế tử muốn lấy lòng Tuyển vương gia, đương nhiên càng muốn mua tranh của Liên gia. Mà nhìn thấy tranh khắc bản, hắn liền biết có chuyện kỳ quái, hơn nữa trong thành mọi người đều biết, tranh Liên gia nhất định là phải qua tay Hồng Tụ cô nương giao cho ta, thế tử nghĩ nếu công bố việc này, Liên gia sẽ giận dữ đuổi Hồng Tụ đi, như thế hắn liền có thể nhận Hồng Tụ, lại không biết trận hồng mai yến này, người thật sự có lợi là Liên gia.”
“Thật không hổ là gian thương, suy nghĩ rất chu toàn.” Hắn chẳng qua chỉ nói sơ qua, ông ta liền có thể thay hắn làm chu đáo như vậy.
“Đâu có, vô gian bất thành thương, đây là đạo lý thiên cổ không thể thay đổi.” Vi Tổ Hạo rất dõng dạc, nhưng mà thần sắc lại biến đổi, hơi khó chịu nói.“Chỉ tiếc Liên gia lại đồng ý vẽ bức xuân cung đồ cỏ hoa trong mười hai tháng, thế tử thật tham lam, thế nhưng lại đưa ra điều kiện này.”
Mười hai bức xuân cung đồ, giá trên thị trường tuyệt đối không dưới vạn lượng, nghĩ đến mấy thỏi bạc trắng phao bay mất, lòng của ông ta liền đau nhói.
“Ta cũng chẳng có cách nào, ta chỉ muốn có được thứ ta muốn là được.” Vì Hồng Tụ cho dù làm việc ngày đêm thì cũng không sao cả, chỉ cần nàng có thể từ từ hiểu rõ tình cảm của mình, hắn cảm thấy cũng đủ rồi.
“Chỉ sợ sau này Hồng Tụ cô nương vừa thấy ta liền tức giận đến nghiến răng.”
“Yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội nói với nàng ấy.”
“Như vậy, bức Tuế Hàn Tam Mỹ Liên gia đã hứa hẹn, hôm này có thể giao cho ta không?”
Doãn Tử Liên mỉm cười nhìn ông ta, từ phía sau tủ gỗ lấy ra một cuốn tranh cuộn.
“Như vậy, ta cáo từ.” Vi Tổ Hạo ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cầm lấy mà đi, vì tạm thời ông ta không muốn chạm trán với Hồng Tụ, cho nên bước đi giống như chạy trối chết.
Trong chốc lát sau, Hồng Tụ từ trong phòng bếp mang vài món thức ăn nhẹ đến, còn có một bình trà dưỡng sinh đến thiên sảnh, đem bát đũa đặt lên bàn.
“Vi gia đi rồi?” Nàng quan sát một vòng trong thiên sảnh, xác định không nhìn thấy Vi Tổ Hạo, có chút phẫn nộ hỏi.
“Ông ta không muốn bị tàn phế, cho nên đi trước một bước.”
“Hừ, ông ta dám làm ra chuyện như vậy, đương nhiên phải trả một cái giá lớn mới giác ngộ!”
“Nghe như vậy, ta cũng phải trả giá tương đối lớn.”
“Hả?” Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu ta nói, là ta bảo Vi Tổ Hạo làm như vậy, nàng sẽ nghĩ gì?” Doãn Tử Liên mỉm cười.
“... Vì sao?”
“Nàng đó?” Hắn muốn nàng suy nghĩ, muốn nàng biết, vì nàng, hắn tốn rất nhiều tâm tư.
Nàng nhăn mày lại.“Gia muốn giúp ta có thêm tiền lời?”
“...” Doãn Tử Liên không nói lời nào, chỉ lạnh lùng trừng nàng.
Hồng Tụ nhíu chặt mày, đôi mắt to thanh tú liếc qua liếc lại, cố gắng suy nghĩ đáp án, suy nghĩ mãi, đột nhiên vỗ tay hoan nghênh nói:“Ta đã biết, là gia cố ý muốn mượn chuyện này cười nhạo thế tử!”
Nhắm mắt lại, hắn day day gân xanh đang nổi lên trên trán, cuối cùng cũng hiểu được vì sao mình chờ đợi nhiều năm, nàng cũng có thể thờ ơ, bởi vì nàng thật sự cục đá cứng.
“Bằng không thì sao chứ?” Nhìn vẻ mặt của hắn, Hồng Tụ liền biết chính mình đoán sai.“Gia cố ý muốn Vi gia làm như vậy, đơn giản là muốn ép ta thừa nhận chuyện ta lén bán tranh, thừa nhận với gia thì có sao đâu? Gia đã sớm biết, không phải sao?”
“Ta muốn dùng bữa.” Doãn Tử Liên mặc kệ nàng, liếc nàng một cái, vươn tay phải ra.“Tay của ta không thể động, làm thế nào cầm đũa?”
“A, đúng.” Hồng Tụ thầm mắng mình không đủ linh động thông hiểu.“Ta đút cho gia.” Động tác của nàng rất lưu loát gắp thức ăn đặt vào trong thìa, sau đó đưa lên miệng hắn, một ngụm lại đút một ngụm.
“Tụ nhi, ta suy nghĩ rồi, tranh của ta giao cho nàng làm.” Hắn ăn, giống như không chút để ý mà thuận miệng nói.
“Ta? Ta như thế nào có thể?”
“Như thế nào không thể?” Hắn cười.“Chu Trấn Bình có thể nhìn ra đó không phải là tranh do ta vẽ, chính là bởi vì ta chưa bao giờ làm tranh khắc bản.”
“Nhưng mà, ta chỉ học được công phu bên ngoài của gia, không thể mô phỏng được.”
“Ai muốn nàng mô phỏng? Ta muốn nàng vẽ, dùng phong cách của nàng để vẽ tranh.”
“Nhưng mà, như vậy cũng không kịp, mười hai bức xuân cung đồ, hơn nữa gia còn thiếu nợ bức Tuế Hàn Tam Mỹ...” Nàng bắt đầu dùng các đầu ngón tay tính toán.
Tốc độ vẽ tranh của nàng tương đối chậm, một bức tranh từ khi phác họa đến lúc hoàn thành, phải mất hơn năm sáu ngày, thậm chí mười ngày, giờ làm sao mà trong hai mươi ngày có thể hoàn thành?
“Tuế Hàn Tam Mỹ, ta đã giao cho Vi Tổ Hạo.”
“A?” Nàng chớp mắt mấy cái.“Nhưng hôm qua rõ ràng vẫn là trống rỗng mà.”
“Đó là cuốn tranh ta tiện tay lấy ra, Tuế Hàn Tam Mỹ ta đã vẽ xong từ sớm rồi.”
“Vậy vì sao người không nói?” Giọng nói của nàng cất cao thêm mấy độ.“Nếu người đã vẽ xong từ sớm, căn bản không cần nói với nhị gia mượn Lăng Yên cô nương, không phải sao? Hơn nữa tối hôm qua các người ở chung một phòng, nằm trên cùng một chiếc giường, hai người dán sát vào nhau như vậy...”
“Lăng Yên là nàng mượn, không có liên quan gì đến ta.” Hắn khẽ gõ mặt bàn, ý bảo nàng tiếp tục đút thức ăn, đã thấy nàng nhếch miệng, không nhúc nhích trừng mắt nhìn mình.“Bây giờ là thế nào đây?”
“Rốt cuộc tối qua hai người đã làm cái gì?”
Doãn Tử Liên chậm rãi nhướng mày, trong mắt đầy ý cười.“Nàng nói xem?”
“... Gia, người thật sự thích ta sao?”
Chữ “thích” của nàng rất đơn thuần, thích thì sẽ không thể chịu đựng được thiếu sót dù chỉ là một hạt bụi, trong mắt chỉ có hắn, ngược lại, hắn cũng nên như thế chứ, không phải sao?
“Nàng nghi ngờ?”
“Người thích ta, nhưng lại nằm cùng Lăng Yên cô nương... Nào có chuyện như vậy?” Nàng rất thẳng thắng, khi đối mặt với hắn, nói chuyện càng không quanh co lòng vòng.
“Chuyện này cũng trách ta? Lăng Yên là nàng mời về phủ, ta chỉ thuận theo yêu cầu của nàng giữ nàng ta lại thôi.”
Hồng Tụ ai oán mím môi, gắp một phần thức ăn thật lớn, nhét vào miệng của hắn, muốn hắn câm miệng, không cần làm cho nàng phát hiện mình có bao nhiêu ngốc nghếch, thế nhưng ngốc đến mức chưa từng phát hiện ra tình cảm của mình, thậm chí ngây ngốc tạo cơ hội cho hắn và cô nương khác, còn vì vậy mà đắc chí.
Doãn Tử Liên thấy thế, nhịn không được mà cười ra tiếng, một tay kéo nàng vào trong lòng.
“Người ôm ta làm chi? Ngươi có thể đi tìm Lăng Yên cô nương, nàng ấy xinh đẹp hơn ta mà...”
Hắn mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, đem thức ăn nàng tự tay đút đẩy nhập vào trong miệng nàng, xấu hổ đến nàng nhất thời hóa đá, sau một lúc lâu cũng không nói được gì.
“Đã từng có lúc trên cuộc đời này chẳng hề có người nào hay vật nào khiến cho ta vướng bận, nhưng mà nàng...” Hắn khẽ vuốt bờ má nàng, điểm nhẹ lên gương mặt nàng.“Chỉ có nàng, khiến cho ta vướng bận, nếu không có nàng, có lẽ ta sớm đã không tồn tại trên cõi đời này rồi.”
“Thật vậy chăng? Ta thật sự có thể khiến cho người vướng bận?” Nàng ôm hắn, cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt tựa như ảo mộng.
Mấy năm nay, sức khỏe của hắn có lúc lên lúc xuống, không thể tốt nhưng cũng không đến mức quá nặng, cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng càng để tâm hầu hạ hắn, chỉ sợ chút lơ đãng, hắn sẽ nôn ra máu giống như năm ấy.
Nàng vẫn rất sợ, sợ không ai có thể khiến hắn vướng bận, sợ hắn buông tay rời khỏi nhân gian giống như mẹ của nàng, cho nên nàng rất cố gắng làm cho hắn vui, không dám hy vọng xa vời mình có thể làm cho hắn vướng bận, chỉ thầm muốn hắn vui vẻ.
“Cũng không phải sao? Nếu không có nàng, ta cũng thật không biết sẽ làm sao bây giờ?”
“Thật sự?”
“Đúng vậy, không có nàng, mười hai bức xuân cung đồ kia làm sao bây giờ?”
Hồng Tụ ngẩng người sau đó trừng mắt.“Người nói nhiều như vậy, kỳ thật chính là muốn ta vẽ xuân cung đồ?” Nói đến câu cuối cùng, nàng đã ai oán mím môi, buồn bực mình còn vì mấy câu nói của hắn mà cảm động muốn chết, thì ra hắn chỉ rót một chút canh say mê cho nàng mà thôi.
“Ai nói? Mỗi một câu nói của ta đều là sự thật.” Doãn Tử Liên cười nhíu mắt, thích nàng vui buồn giận yêu vì mình.“Nói thật, ta vạn phần cảm kích người hạ độc ta năm đó.”
“Hả?”
“Nếu không có kẻ đó hạ độc ta, ta sẽ không gặp được nàng.”
Hồng Tụ chớp mắt mấy cái, dự tính từ trong ánh mắt của hắn mà tìm ra hư thật. Không thể trách nàng, thật sự là bình thường hắn rất thích chọc đùa, thỉnh thoảng nàng không thể phân biệt rõ hư thật trong lời nói của hắn.“Cách nói này thật kỳ lạ, giống như người vui sướng với cảnh bị trúng độc lắm vậy.” Nàng tức giận trừng hắn.
Nếu không biết rõ thể chất của hắn, tuyệt đối sẽ không cảm nhận được sức khỏe của hắn yếu vô cùng, chỉ có người ngày ngày đi theo hắn mới biết, mỗi khi bắt đầu mùa đông, đối với hắn mà nói giống như là đang lẩn quẩn ở quỷ môn quan.
Cho dù như thế, hắn chưa bao giờ oán trời trách đất, lại càng không từng trút giận sang người khác, bởi vì tính nết của hắn vẫn rất bình tĩnh, quả thực giống một vị thần tiên hoàn mỹ, mới có thể khiến cho nàng lo lắng, lo lắng hắn có thể trong một đêm đông nào đó giác ngộ chính đạo, cưỡi hạc quy tây hay không.
“Tụ nhi, nàng lo lắng ta sẽ biến mất?”
“Ừ.” Cho nên mỗi khi bắt đầu mùa đông, nàng luôn cực kỳ khẩn trương canh giữ bên cạnh hắn, cái ăn cái mặc, nàng càng phí tâm tư an bài, thậm chí vào đêm tối, còn có thể canh giữ ở ngoài phòng của hắn.
“Vậy nàng cũng phải nắm cho chắc đó.”
“Ừ.”
Doãn Tử Liên nhìn nàng giữ lấy góc áo của hắn, bất đắc dĩ ngay cả cười cũng cười không được.“... Không phải dùng tay để giữ hay dùng chân để theo sát.”
“Vậy bằng gì?”
“Dùng lòng của nàng, giữ lấy ta, đuổi kịp ta, làm cho ta vướng bận không thể buông xuống.”
“Gia, người muốn ta thích người?”
“Wa, thông suốt.” Hắn cười đến thật gian sảo.
“Nhưng ta đã sớm thích người, còn muốn thích người như thế nào nữa?” Còn ngại nàng làm chưa đủ sao? Như vậy, nàng phải làm như thế nào, mới có thể cho hắn biết, kỳ thật nàng thích hắn, thích đến mức một ngày hắn cưỡi hạc quy tây, nàng cũng muốn đu theo phía dưới con hạc; Nếu có quỷ đói dám vào cửa câu của hắn hồn, nàng liền liều mạng với quỷ đói?
“Ví như... Nghe lời.”
“Ta không đủ nghe lời?”
“Nếu nàng đủ nghe lời, liền giúp ta vẽ tranh đi.”
Đầu tiên Hồng Tụ ngạc nhiên, sau đó lại nheo mắt.“Vòng một vòng lớn như vậy, dù sao cũng muốn ta vẽ tranh thôi! Nhưng mà không có cảnh thật, ta không có cách nào vẽ, ta cũng không phải gia, có thể từ khoảng không mà tưởng tượng ra.” Không phải nàng không muốn, thật sự là năng lực của nàng còn kém.
“Chuyện nào không phải rất đơn giản sao?”
/24
|