Chương 28:
Thật ra lúc ở sân bắn bên ngoài nhà trọ, khi mà ánh mắt của mọi người đều vây quanh trên người Trần Di Hàm thì ông lại chỉ chú ý đến cô bé mặc quần áo thể thao xanh trắng đan xen kia đang nở nụ cười rất vui vẻ.
Nụ cười kia giống như nhìn thấu hết thảy, nhưng không có mỉa mai và ghen ghét, mãi mãi cũng không đoán ra rốt cuộc cô đang cười cái gì.
Ngón tay Tống Trưng đặt trên nệm, khoé môi dần cong lên.
Có lẽ thế giới và tư duy của người trẻ tuổi không giống với người sắp bước vào năm mươi như bọn họ.
Năm tháng trôi qua nhanh chóng, hình như ông không nhận ra mình cũng đã già rồi?
“Thủ trưởng, tiếp theo còn phải đi đâu sao?” Ngô Tiên Tiến cẩn thận hỏi, ánh mắt quan sát khuôn mặt Tống Trung.
Sau khi xác định ông không có vẻ mệt mỏi, anh ta mới yên tâm.
Trên thực tế, lần này bọn họ đến vùng ngoại ô này là để bàn công việc với cao tầng ở đây.
Nhưng đám cao tầng kia vì muốn nịnh nọt Tống Trưng mà viện cớ, bàn công việc là phụ, chủ yếu là muốn Tống Trưng đến đây nghỉ phép, tiện cho bọn họ lấy đi mảnh đất trống trên danh nghĩa quân đội cách khu nghỉ dưỡng hai cây số.
Chuyện mờ ám thế này lộ ra ngoài có hơi buồn cười, lại còn có ý đồ lợi dụng thủ trưởng.
Sau khi về sợ là có một đám người ăn không ngon ngủ không yên đây.
Lúc Cố Sênh xuống, phát hiện ánh mắt của đám thanh niên đối diện từ đùa giỡn đã trở thành kính nể và ngưỡng mộ.
Còn Trương Sở thì nhìn cô với ánh mắt càng phức tạp.
“Cô từng học qua?” Trương Sở buồn bã hỏi một câu, hiển nhiên là có chút mất mặt vì thua một cô gái.
Cố Sênh lại thành thật trả lời: “Lần đầu tiên chơi.”
“Tin được không chứ, lần đầu tiên mà có thể không trượt phát nào. Người đẹp, cô nói thật với tôi đi, có phải cô ở đội tuyển quốc gia không, tỉ lệ bắn trúng này cũng quá cao rồi.” Trên mặt bạn của Trương Sở đầy vẻ không tin.
“Động tác cầm súng của cô không giống lần đầu cầm súng, cần gì phải che giấu như vậy?” Đầu lưỡi Trương Sở liếm răng nanh, ánh mắt sáng rực quan sát vẻ mặt của cô, không muốn bỏ qua chi tiết nào.
Sau khi Cố Sênh trả súng cho nhân viên ghi điểm, mới hơi thả lỏng bả vai bủn rủn, chán chường nói:
“À, mấy năm trước từng học bắn cung nên năng lực phán đoán và phương hướng cũng không tệ lắm, hơn nữa cả hai đều là bắn trên không, cảm giác không khác nhau là mấy.”
Trương Sở ngẩn người, bán tín bán nghi hỏi: “Cô biết bắn cung à, thế có biết đi săn không?”
“Ừ, có thể xem là vậy.” Cố Sênh ngáp một cái, cảm giác buổi chiều nay đã tiêu sạch sức lực của mình, bởi vậy cả người lại trở nên ỉu xìu.
/913
|