Chương 11:
Cố Sênh được anh ta ôm lấy, đi về hướng cửa thang máy.
Anh ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hơi cong khoé miệng, hiển nhiên là rất hài lòng khi cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Trừ cái đó ra, Cố Sênh còn cầm theo một túi hành lý nho nhỏ.
Trước khi thay quần áo, Chu Thành nói với cô lần này sẽ đến khu du lịch nào đó vừa được khai phá ở ngoại ô Giang Thành chơi hai ngày, bởi vậy nên anh ta nhắc cô mang theo một bộ đồ để thay cùng với mấy món dưỡng da đơn giản.
Được đi chơi nên đương nhiên là Cố Sênh rất vui vẻ.
Dù sao cô và Chu Thành đã quen nhau hơn một tháng nay, ngoại trừ ở trong căn hộ thật sự không có chỗ nào để đi.
Nhất là sau khi Chu Thành bảo cô nghỉ việc ở quán bar, cô lại càng rảnh tới mức chán chết.
Cố Sênh thấy Chu Thành đã thiết lập xong chỉ dẫn đường đi, bèn liếc nhìn khoảng cách, hơn tám mươi cây số, còn rất xa, ít nhất phải hơn một tiếng nữa mới tới.
Vừa hay tối qua Cố Sênh thức đêm xem phim, nên cô bèn định chợp mắt một lát.
Xe chạy chưa tới mười phút, Chu Thành chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đặn, anh ta cười cười, dời lực chú ý về trên tay lái.
Lúc Cố Sênh tỉnh lại, nghe thấy Chu Thành ở bên cạnh đang nói chuyện điện thoại với người khác.
“Ừ, còn mười phút nữa tôi sẽ đến nơi. Sao tôi lại nghe được giọng của Di Hàm nhỉ, cô ấy đi cùng mấy cậu à?”
Trong mắt Chu Thành toát lên chút kinh ngạc, dù sao mấy năm nay Trần Di Hàm rất ít khi đi du lịch với bọn họ.
Trừ khi tới sinh nhật của ai đó mới lộ mặt ra ngoài ăn mừng một chút, còn không thì chính là...
Chu Thành bỗng nhiên nhíu mày, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Này... Đừng nói là Trang Chu đã về rồi nhé?”
Đại khái là đầu bên kia đã cho câu trả lời khẳng định, Chu Thành mới như cười như không mà nói: “Chẳng trách, nếu như không phải cậu ta, sợ là Di Hàm cũng không có tâm trạng chơi bời với chúng ta.”
Sau khi cúp điện thoại, anh ta mới phát hiện Cố Sênh đã tỉnh, bèn rút ra một tay xoa đầu cô.
Thấy cô vừa tỉnh ngủ cứ mơ mơ màng màng thì yêu thích không thôi, thuận tay nhéo mặt cô một phát.
Trong tay truyền đến xúc cảm mềm mại khiến đôi mắt Chu Thành hơi tối đi, ánh mắt lại rơi vào cánh môi hồng nhạt của Cố Sênh, tay nắm tay lái siết chặt lại.
Xe lái vào một nơi có cửa giống với khu du lịch.
Chỉ là không giống với các khu du lịch khác, từ lúc bắt đầu tiến vào nơi này, cảnh quan khác biệt một trời một vực với bên ngoài.
Xa xa là có thể trông thấy hồ nước tự nhiên, xa hơn chút nữa là đồi núi liên miên trập trùng, dường như thiên nhiên ở nơi đây vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn.
/913
|